Chương 3:
Thanh tài
11/01/2022
Thời gian bây giờ là 10h 30 phút. Tuấn Vũ đang đưa mắt nhìn cái đồng hồ trên tay của mình mà thở dài. Bởi vì bây giờ cũng đã kết thúc những tiếc học mệt mỏi, và tất cả mọi người cũng như cậu sẽ được giải lao. Bọn họ sẽ xuống căn tin để ăn cơm. Hay làm một điều gì đó mà mình muốn.
Và cậu cũng vậy, nhưng bấy giờ cậu vẫn còn đang lo lắng là, không biết bọn con Nga có làm gì mình trong giờ nghỉ giải lao này hay không. Bởi vì lúc nãy cậu nhìn thấy ánh mắt hầm hổ của nó mà cảm thấy lạnh cả sống lưng. Bởi vì một phần cậu là cái gai trong mắt của bọn nó. Một phần là vì cậu được ngồi với một anh đẹp trai như vậy khiến nó càng câm ghét cậu hơn và có cớ để bắt nạt cậu.
Tuấn Vũ ngồi yên một chỗ mà không dám rời khỏi bàn, cậu lúc này đưa mắt lay loay nhìn xung quanh xem thử có bọn con Nga ở đây hay không ? Không thấy nó cậu thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn còn lo sợ mà không dám xuống căn tin.
Bạch Quân bấy giờ đã thu sếp xông đồ dùng học tập của mình, anh quay sang phía của cậu. Mà đưa mắt nhìn cậu một lát lâu. Bấy giờ anh lại mỉm cười và bắt chuyện với cậu : "Này cậu xuống căn tin ăn cùng tôi không ?"
Đáp lại câu trả lời đó là sự lạnh lùng, anh lúc này vẫn khiên trì mà hỏi tiếp :
"Sao vậy ? Cậu trả lời tôi đi chứ ? Bộ cậu câm à ? Nếu câm thì gật đầu còn không thì lắc đầu đi."
Trước câu hỏi đó của Bạch Quân cậu cũng không gật đầu cũng không lắc đầu, chốc lát điều này không làm anh ta tức giận bởi sự chảnh chẹ kia. Mà còn khiến anh ta tỏ ra vẻ thích thú.Nhưđang cố tình trêu ngươi cậu anh hỏi tiếp :
"Làm ơn trả lời hoặc dắt tôi xuống dưới căn tin đi mà. Tôi thật sự không biết đường bởi vì tôi là học sinh mới. Tôi xin cậu đấy hãy dắt tôi xuống đấy hay chỉ đường cho tôi đi.
Trước sự hối thúc của anh khi mong rằng cậu sẽ trả lời, nhưng kết quả vẫn là như vậy. Bấy giờ cậu lên tiếng trong sự lạnh lùng : "Đấy sao anh không đi hỏi bọn họ đi. Mà hỏi tôi làm gì ? Thật là phiền phức..."
Vừa dứt lời không nói không rằng gì cậu đứng lên mà rời đi ngay tức khắc, cậu không muốn mình phải tiếp cận với anh nhiều. Bởi điều đó sẽ khiến cậu gặp rắc rối nhiều hơn nữa.
Anh đưa mắt nhìn cậu rời đi, mà cảm thấy cậu thật là thú vị. Và dường như cậu có một chút gì đó đầy bí ẩn nó khiến anh bị cuốn hút. Bấy giờ anh nở một nụ cười thoả mãn trên môi, rồi mỉm cười tủm tỉm anh nói : "Tên này thật là gì lạ, chưa bao giờ có ai dám lạnh lùng và xa lánh tôi. Nhưng cậu thì lại có cái gan đó.
Được thôi cậu cứ đợi mà xem. Tôi sẽ cậy miệng cậu cho bằng được..."
Suy nghĩ một lúc lâu trong ánh mắt đang nhìn cậu rời đi một lúc một xa, mà khuất mất tầm nhìn của mình. Thế là anh vội vàng đi theo cậu để xuống căn tin, nhưng khoảng cách của anh đối với cậu khá xa. Nên là cậu không thể nào biết được anh đang theo dõi mình.
Cậu thở dài vì lại thoát khỏi một rắc rối nữa, nhưng mà cậu lại cảm thấy rất có lỗi khi lạnh lùng với anh như vậy. Nhưng mà bây giờ cậu biết phải làm sao đây, bởi vì nếu cậu không làm thế thì cậu sẽ không được yên thân. Hơn hết là anh cũng sẽ bị liên lụy.
Cậu từng bước đang đi trên hàng lang để xuống dưới căn tin, nhưng không ngờ lúc này cậu lại gặp bọn con Nga ở ngay giữa đường. Bọn họ vừa nhìn thấy cậu thì đã nhếch môi cười. Dường như đang có một mưu đồ gì đó đằng sau.
Vẫn là con Linh nó lúc này nhìn sơ cậu mà lên lời chế giễu : "Ôi trời công nhận hôm nay mày xui thật. Lúc sáng đã bị bọn tao đánh, mà bây giờ vẫn được gặp lại nhau."
Con Linh vừa dứt lời thì con Mi sen vào :
"Phải lúc sáng thì bọn tao vẫn xử mày chưa xông. Nên bây giờ bọn tao sẽ dạy cho mày thêm một bài học nữa. Để mày biết gì là đúng là sai."
"Với lại thì không ngờ số mày may mắn đến nỗi mà được ngồi cạnh một anh đẹp trai như vậy ?"
"Đúng nên thế là tao muốn dạy cho mày một bài học để mày không thể nào lại gần anh ấy được nữa."
Nghe những câu nói này mà cậu bắt đầu run rẩy, cậu biết được rằng sắp có chuyện gì đó không hay xảy ra với cậu rồi. Lúc này cậu lên tiếng mong rằng nó sẽ bỏ qua cho mình : "Này các ngươi muốn gì nữa hả ? Không phải là tôi đã làm theo ý mấy người rồi sao ? Thế nên mong mấy người hãy tha cho tôi."
Con Mi lúc này nhìn con Linh mà nói :
"Tha sao ? Bọn tao có làm gì đâu mà tha cho mày chẳng qua là bọn tao muốn chơi đùa với mày một chút thôi. Nào bây giờ hãy xông lên dạy dỗ nó các chị em."
Bọn nó vừa nói xông tất cả đã xông lên đánh hội đồng cậu. Đứa thì đưa tay nắm lấy tóc cậu mà đập thật mạnh vào tường. Đứa thì hả hê cười chế giễu cậu. Sau đó là dữ cậu lại mà vun tay lên tát vào mặt như lúc sáng.
Nhưng cậu giờ đây khi đang đứng trước những rắc rối này, mà đã trở thành một con người khác. Cậu không muốn mềm yếu như lúc trước nữa, mà muốn chống trả lại. Thế là cậu dùng lực vùng vẫy mà hất bọn nó ra.
Con Linh và Mi đang nắm chặt lấy tay của cậu, mà bị cái lực đẩy thật mạnh kia thất một cái, liền ngã ngây xuống đất. Bọn nó lúc này đưa ánh mắt câm hận mà cắn môi nhìn chằm chằm cậu. Còn con Yến và Nga thì sững sờ. Bởi vì bọn nó có chết cũng không nghĩ được rằng vào một ngày nào đó cậu sẽ chống chả lại như hôm nay.
Chốc lát bọn nó đưa mắt nhìn nhau mà như muốn liên minh lại để ra đoàn quyết định với cậu. Còn cậu thì thở hỗn hển đầu tóc bù xù đưa mắt nhìn bọn nó mà quát lớn : "Bọn mày nghĩ rằng bọn mày làm vậy là hay lắm à ? Bọn mày nghĩ rằng tao chính là một con chó đúng không ?
Một con chó để cho bọn mày chà đạp hay muốn làm gì thì làm.
Bởi vì tao quá yếu đuối, quá hèn nhát. Tao cũng chỉ có thể dựa dẫm vào sự thương hại của bọn mày. Nhưng tất cả thì sao chứ ? Tao nhận lại được gì ? Tất cả điều là sự đối xử tệ bạc."
Vừa nói cậu vừa đưa tay lên lâu đi nước mắt nước mũi đang tràn trụa trên khuôn mặt. Cậu cắn chặt môi tay ghiết chặt lại cậu nói : "Bây giờ như vậy là đủ rồi ? Tao không muốn sống trong sự hống chế của bọn mày nữa. Tao không muốn bọn mày thương hại tao hay là cầu mong một sự đối xử công bằng như một con chó.
Mà bây giờ tao sẽ thay đổi. Tao sẽ trở thành một con người mới. Tao sẽ không để bọn mày dễ dàng bắt nạt như vậy nữa đâu. Tao sẽ vùng lên và làm những gì tao muốn làm cho dù là có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa."
Cậu lúc này đưa đôi mắt đang trợn tròn của mình nhìn về phía con Yến đàn em của con Nga. Còn những đứa còn lại thì đang bất động bởi vì sự thay đổi đột ngột này của cậu. Bây giờ trong cậu không còn giống như Tuấn Vũ ngày xưa mà hình như đã trở thành một con người khác xa lúc trước.
Không kịp để cho họ suy nghĩ nhiều, thì bấy giờ cậu đã nhào vào chỗ của con Yến. Cậu đưa tay của mình vội vã nắm chặt lấy hai núm tóc hai bên của nó mà kéo qua kéo lại. Ánh mắt nhìn thẳng vào mắt con Yến cậu gầm gừ và nói :
"Hôm nay coi như đời mày xông rồi con. Có nợ thì phải trả có thù thì phải báo. Tao nhất định sẽ trả những gì mà bọn mày đã gây ra cho ta."
Vừa nói cậu vừa nắm chặt tóc nó mà dựt lên dựt xuống, điều này làm nó cảm thấy rất đau khi mái tóc dường như muốn rơi ra khỏi đầu. Nó bấy giờ cũng giống như cậu lúc trước vừa bối rối mà vừa bàng hoàng không biết phải làm sao mà đưa tay mình nắm lấy tay cậu nằm mục đích để cậu tha tóc nó ra.
Lúc đầu nó còn hâm he và đe dọ cậu :
"Cái thằng khốn này mày mau thả tóc tao ra coi. Không thì tao sẽ không tha cho mày đâu."
Nhưng rồi lại bất lực mà nhẹ giọng lại, khi thấy con Nga đàn chị của mình vào can. Lại bị nó bỏ một nhấm tóc của cô ra, mà dùng lực thật mạnh tát vào mặt của Nga. Khiến mặc của cô im lặng vếch đỏ ửng.
Cuối tát đó đã khiến tất cả mọi người trong nhóm con Nga điều lo sợ và hoảng hốt. Bởi vì bây giờ họ không còn đụng đọ với tuấn nữa mà anh là đụng đọ với một con người khác của cậu. Vừa hung hãn lại mạnh bạo. Giống hệt sự kìm chế lâu ngày đã khiến cây kim phải bộc ra để lộ thể chất của nó.
Và cậu cũng vậy dù gì cậu cũng là một con người, khi tức nước thì sẽ vỡ bờ. Mà một khi đã vỡ bờ thì đừng nói tại sao nước đến chân mà không nhảy được. Bọn nó bất lực nhìn con Yến bị dựt tóc, rồi lại bị tát vào mặt bởi cái tàn tay kia mà vang lên những tiếng cháp cháp.
Bầu không khí lúc này đang dần trở nên căn thẳng hơn. Con Mi bấy giờ sợ rằng nếu tiếp tục đánh con Yến như vậy thì nó sẽ không chịu nổi mà sẽ xảy ra chuyện gì đó cũng nên. Chắc là cũng lắm không nhập viện thì cũng xin nghỉ học hơn cả tuần.
Thế là nó quyết định sẽ đi kiêu thêm đồng đội đến đây để giải quyết những chuyện này. Và đồng đội đó không ai khác mà chính là nhóm của Khôi. Nhóm của Khôi là một băng nhóm luôn nói liền với tụi con Nga. Bởi vì trong đó bốn người đàn ông tên : (Lâm, Khôi, Khánh, Duy)
Điều là người tình và hiện tại đang làm bạn trai của bốn chị em họ. Vì thế việc gì bọn họ cũng làm cho bốn chị em này để lấy le...
Nhưng hôm nay Tuấn Vũ coi như xông đời rồi. Bởi vì cậu dám đụng vào một trong bốn người yêu của các anh đại ở trường này. Thì đời cậu coi như xông. Cho dù có trời xuống cũng chả giúp được việc gì.
Bạch Quân lúc này đang ở trước cửa phòng của cô chủ nhiệm bởi vì cô ấy cần hỏi cậu về một số vấn đề, nhưng mà bấy giờ không hiểu sao tâm trạng cậu lại cảm thấy rất bất an dường như là cậu cảm nhận được rằng. Thằng bạn cùng bạn khó ưa kia của mình đang gặp chuyện không may. Thế là vừa nói chuyện cậu vừa đưa mắt nhìn về phía hàng lang nhưng chẳng thấy gì cả.
Cô chủ nhiệm biết cậu là một học sinh cá biệt và cha mẹ cậu đã đưa cậu vào đây nhằm mục đích để cho cô dạy bảo lại cậu. Thế là cô đã phóng rap từ A đến Z khiến cho cậu cần thấy nhứt đầu không thể nào chịu nổi được.
"Trời sao bà cô già này ăn gì mà nói nhiều vậy ? Thật là phiền phức đi được nhức đầu ghê. Mình mong rằng bà ta sẽ nói xông sớm nhất có thể."
"Được rồi. Nãy giờ cô nói như vậy là em đủ hiểu rồi chứ ? Không được tập trung rủ rê bạn dùng những chất kích thích và nhất là đánh nhau. Nếu như việc này xảy ra thì em sẽ bị đình chỉ học luôn đấy."
Cậu lại nghe những câu nói dạy đời này mà chỉ biết mỉm cười, đưa tay lên gãy đầu mà nói : "Vâng em biết rồi mà cô. Thôi bây giờ em đói rồi cô cho em xuống căn tin ăn trưa nha ?"
Nói đến đây bà ta mới dừng lại một lát mà xem đồng hồ, bà ta lúc này mỉm cười trả lời : "Ừm thì bây giờ cũng đã trễ rồi. Thôi em đi ăn cơm đi. Lát nữa còn quay lại mà học "
Cậu thở dài vì cuối cùng bà cô lấm lời này cũng đã tha cho mình, chứ nếu mà cậu không sen ngang cuộc nói chuyện ấy thì biết bao giờ bà ta mới im lặng để cậu nói chứ ?
Cậu lúc này thở dài mà vội vàng đi xuống căn tin, mà trong lòng đầy lo lắng thất thoảng bởi một cảm giác gì đó rất là gì lạ đang dâng trào trong lòng.
Thế là một lát lâu cậu cũng đã đi đến chỗ mà Tuấn Vũ bị bắt nạt. Cậu đưa mắt nhìn Tuấn Vũ đang bị bọn đàn ông trong lớp đánh, họ đánh tới nỗi mà Tuấn Vũ bây giờ đã như một cái xác không hồn vậy.
Cậu đang ngơ ngác mắt mở to miệng há hốc mà chờ đợi những trận đoàn từ những cánh tay lực lưỡng kia. Không những thế bọn họ đã đánh cậu đến nỗi mà máu miệng đã chảy ra bên ngoài.
Nhìn thấy cảnh này Bạch Quân cắn chặt răng, cảm giác bây giờ thật là bất an và lo lắng cho Tuấn Vũ mà muốn lao vào dạy cho bọn người kia một trận. Cậu có cảm giác lo lắng và tức giận khi thấy Tuấn Vũ bị đánh như vậy. Tất cả cũng là do cậu và Tuấn Vũ đã từng quen nhau qua mạng.
Hai người đã yêu nhau rất lâu. Nhưng mà vì một lý do hiểu lầm mà hai người đã chia tay.
Và anh chuyển trường đến đây cũng là vì cậu. Và hơn thế nữa là mặc dù hai người đã từng yêu nhau. Nhưng mà chỉ có cậu mới biết được Tuấn Vũ là ai vì Tuấn Vũ đã cho cậu biết hết thông tin về mình.
Nhưng mà Tuấn Vũ lại không biết cậu là ai, vì vậy cậu ấy mới xa lánh cậu. Và cậu lại cố gắng gần gũi tiếp cận để tìm cơ hội nói ra. Thật ra mình chính là kẻ đã quen nhau và yêu Tuấn Vũ qua mạng. Và cậu đến đây cũng chỉ vì Tuấn Vũ mà thôi.
Cậu bấy giờ đưa mắt nhìn những kẻ côn đồ đang bắt nạt kẻ mà mình yêu bấy lâu qua trên mạng, mà cảm giác dâng trào cậu lúc này không thể kìm chế được cảm xúc mà chỉ muốn lao vào nhện cho bọn chúng một trận...
Và cậu cũng vậy, nhưng bấy giờ cậu vẫn còn đang lo lắng là, không biết bọn con Nga có làm gì mình trong giờ nghỉ giải lao này hay không. Bởi vì lúc nãy cậu nhìn thấy ánh mắt hầm hổ của nó mà cảm thấy lạnh cả sống lưng. Bởi vì một phần cậu là cái gai trong mắt của bọn nó. Một phần là vì cậu được ngồi với một anh đẹp trai như vậy khiến nó càng câm ghét cậu hơn và có cớ để bắt nạt cậu.
Tuấn Vũ ngồi yên một chỗ mà không dám rời khỏi bàn, cậu lúc này đưa mắt lay loay nhìn xung quanh xem thử có bọn con Nga ở đây hay không ? Không thấy nó cậu thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn còn lo sợ mà không dám xuống căn tin.
Bạch Quân bấy giờ đã thu sếp xông đồ dùng học tập của mình, anh quay sang phía của cậu. Mà đưa mắt nhìn cậu một lát lâu. Bấy giờ anh lại mỉm cười và bắt chuyện với cậu : "Này cậu xuống căn tin ăn cùng tôi không ?"
Đáp lại câu trả lời đó là sự lạnh lùng, anh lúc này vẫn khiên trì mà hỏi tiếp :
"Sao vậy ? Cậu trả lời tôi đi chứ ? Bộ cậu câm à ? Nếu câm thì gật đầu còn không thì lắc đầu đi."
Trước câu hỏi đó của Bạch Quân cậu cũng không gật đầu cũng không lắc đầu, chốc lát điều này không làm anh ta tức giận bởi sự chảnh chẹ kia. Mà còn khiến anh ta tỏ ra vẻ thích thú.Nhưđang cố tình trêu ngươi cậu anh hỏi tiếp :
"Làm ơn trả lời hoặc dắt tôi xuống dưới căn tin đi mà. Tôi thật sự không biết đường bởi vì tôi là học sinh mới. Tôi xin cậu đấy hãy dắt tôi xuống đấy hay chỉ đường cho tôi đi.
Trước sự hối thúc của anh khi mong rằng cậu sẽ trả lời, nhưng kết quả vẫn là như vậy. Bấy giờ cậu lên tiếng trong sự lạnh lùng : "Đấy sao anh không đi hỏi bọn họ đi. Mà hỏi tôi làm gì ? Thật là phiền phức..."
Vừa dứt lời không nói không rằng gì cậu đứng lên mà rời đi ngay tức khắc, cậu không muốn mình phải tiếp cận với anh nhiều. Bởi điều đó sẽ khiến cậu gặp rắc rối nhiều hơn nữa.
Anh đưa mắt nhìn cậu rời đi, mà cảm thấy cậu thật là thú vị. Và dường như cậu có một chút gì đó đầy bí ẩn nó khiến anh bị cuốn hút. Bấy giờ anh nở một nụ cười thoả mãn trên môi, rồi mỉm cười tủm tỉm anh nói : "Tên này thật là gì lạ, chưa bao giờ có ai dám lạnh lùng và xa lánh tôi. Nhưng cậu thì lại có cái gan đó.
Được thôi cậu cứ đợi mà xem. Tôi sẽ cậy miệng cậu cho bằng được..."
Suy nghĩ một lúc lâu trong ánh mắt đang nhìn cậu rời đi một lúc một xa, mà khuất mất tầm nhìn của mình. Thế là anh vội vàng đi theo cậu để xuống căn tin, nhưng khoảng cách của anh đối với cậu khá xa. Nên là cậu không thể nào biết được anh đang theo dõi mình.
Cậu thở dài vì lại thoát khỏi một rắc rối nữa, nhưng mà cậu lại cảm thấy rất có lỗi khi lạnh lùng với anh như vậy. Nhưng mà bây giờ cậu biết phải làm sao đây, bởi vì nếu cậu không làm thế thì cậu sẽ không được yên thân. Hơn hết là anh cũng sẽ bị liên lụy.
Cậu từng bước đang đi trên hàng lang để xuống dưới căn tin, nhưng không ngờ lúc này cậu lại gặp bọn con Nga ở ngay giữa đường. Bọn họ vừa nhìn thấy cậu thì đã nhếch môi cười. Dường như đang có một mưu đồ gì đó đằng sau.
Vẫn là con Linh nó lúc này nhìn sơ cậu mà lên lời chế giễu : "Ôi trời công nhận hôm nay mày xui thật. Lúc sáng đã bị bọn tao đánh, mà bây giờ vẫn được gặp lại nhau."
Con Linh vừa dứt lời thì con Mi sen vào :
"Phải lúc sáng thì bọn tao vẫn xử mày chưa xông. Nên bây giờ bọn tao sẽ dạy cho mày thêm một bài học nữa. Để mày biết gì là đúng là sai."
"Với lại thì không ngờ số mày may mắn đến nỗi mà được ngồi cạnh một anh đẹp trai như vậy ?"
"Đúng nên thế là tao muốn dạy cho mày một bài học để mày không thể nào lại gần anh ấy được nữa."
Nghe những câu nói này mà cậu bắt đầu run rẩy, cậu biết được rằng sắp có chuyện gì đó không hay xảy ra với cậu rồi. Lúc này cậu lên tiếng mong rằng nó sẽ bỏ qua cho mình : "Này các ngươi muốn gì nữa hả ? Không phải là tôi đã làm theo ý mấy người rồi sao ? Thế nên mong mấy người hãy tha cho tôi."
Con Mi lúc này nhìn con Linh mà nói :
"Tha sao ? Bọn tao có làm gì đâu mà tha cho mày chẳng qua là bọn tao muốn chơi đùa với mày một chút thôi. Nào bây giờ hãy xông lên dạy dỗ nó các chị em."
Bọn nó vừa nói xông tất cả đã xông lên đánh hội đồng cậu. Đứa thì đưa tay nắm lấy tóc cậu mà đập thật mạnh vào tường. Đứa thì hả hê cười chế giễu cậu. Sau đó là dữ cậu lại mà vun tay lên tát vào mặt như lúc sáng.
Nhưng cậu giờ đây khi đang đứng trước những rắc rối này, mà đã trở thành một con người khác. Cậu không muốn mềm yếu như lúc trước nữa, mà muốn chống trả lại. Thế là cậu dùng lực vùng vẫy mà hất bọn nó ra.
Con Linh và Mi đang nắm chặt lấy tay của cậu, mà bị cái lực đẩy thật mạnh kia thất một cái, liền ngã ngây xuống đất. Bọn nó lúc này đưa ánh mắt câm hận mà cắn môi nhìn chằm chằm cậu. Còn con Yến và Nga thì sững sờ. Bởi vì bọn nó có chết cũng không nghĩ được rằng vào một ngày nào đó cậu sẽ chống chả lại như hôm nay.
Chốc lát bọn nó đưa mắt nhìn nhau mà như muốn liên minh lại để ra đoàn quyết định với cậu. Còn cậu thì thở hỗn hển đầu tóc bù xù đưa mắt nhìn bọn nó mà quát lớn : "Bọn mày nghĩ rằng bọn mày làm vậy là hay lắm à ? Bọn mày nghĩ rằng tao chính là một con chó đúng không ?
Một con chó để cho bọn mày chà đạp hay muốn làm gì thì làm.
Bởi vì tao quá yếu đuối, quá hèn nhát. Tao cũng chỉ có thể dựa dẫm vào sự thương hại của bọn mày. Nhưng tất cả thì sao chứ ? Tao nhận lại được gì ? Tất cả điều là sự đối xử tệ bạc."
Vừa nói cậu vừa đưa tay lên lâu đi nước mắt nước mũi đang tràn trụa trên khuôn mặt. Cậu cắn chặt môi tay ghiết chặt lại cậu nói : "Bây giờ như vậy là đủ rồi ? Tao không muốn sống trong sự hống chế của bọn mày nữa. Tao không muốn bọn mày thương hại tao hay là cầu mong một sự đối xử công bằng như một con chó.
Mà bây giờ tao sẽ thay đổi. Tao sẽ trở thành một con người mới. Tao sẽ không để bọn mày dễ dàng bắt nạt như vậy nữa đâu. Tao sẽ vùng lên và làm những gì tao muốn làm cho dù là có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa."
Cậu lúc này đưa đôi mắt đang trợn tròn của mình nhìn về phía con Yến đàn em của con Nga. Còn những đứa còn lại thì đang bất động bởi vì sự thay đổi đột ngột này của cậu. Bây giờ trong cậu không còn giống như Tuấn Vũ ngày xưa mà hình như đã trở thành một con người khác xa lúc trước.
Không kịp để cho họ suy nghĩ nhiều, thì bấy giờ cậu đã nhào vào chỗ của con Yến. Cậu đưa tay của mình vội vã nắm chặt lấy hai núm tóc hai bên của nó mà kéo qua kéo lại. Ánh mắt nhìn thẳng vào mắt con Yến cậu gầm gừ và nói :
"Hôm nay coi như đời mày xông rồi con. Có nợ thì phải trả có thù thì phải báo. Tao nhất định sẽ trả những gì mà bọn mày đã gây ra cho ta."
Vừa nói cậu vừa nắm chặt tóc nó mà dựt lên dựt xuống, điều này làm nó cảm thấy rất đau khi mái tóc dường như muốn rơi ra khỏi đầu. Nó bấy giờ cũng giống như cậu lúc trước vừa bối rối mà vừa bàng hoàng không biết phải làm sao mà đưa tay mình nắm lấy tay cậu nằm mục đích để cậu tha tóc nó ra.
Lúc đầu nó còn hâm he và đe dọ cậu :
"Cái thằng khốn này mày mau thả tóc tao ra coi. Không thì tao sẽ không tha cho mày đâu."
Nhưng rồi lại bất lực mà nhẹ giọng lại, khi thấy con Nga đàn chị của mình vào can. Lại bị nó bỏ một nhấm tóc của cô ra, mà dùng lực thật mạnh tát vào mặt của Nga. Khiến mặc của cô im lặng vếch đỏ ửng.
Cuối tát đó đã khiến tất cả mọi người trong nhóm con Nga điều lo sợ và hoảng hốt. Bởi vì bây giờ họ không còn đụng đọ với tuấn nữa mà anh là đụng đọ với một con người khác của cậu. Vừa hung hãn lại mạnh bạo. Giống hệt sự kìm chế lâu ngày đã khiến cây kim phải bộc ra để lộ thể chất của nó.
Và cậu cũng vậy dù gì cậu cũng là một con người, khi tức nước thì sẽ vỡ bờ. Mà một khi đã vỡ bờ thì đừng nói tại sao nước đến chân mà không nhảy được. Bọn nó bất lực nhìn con Yến bị dựt tóc, rồi lại bị tát vào mặt bởi cái tàn tay kia mà vang lên những tiếng cháp cháp.
Bầu không khí lúc này đang dần trở nên căn thẳng hơn. Con Mi bấy giờ sợ rằng nếu tiếp tục đánh con Yến như vậy thì nó sẽ không chịu nổi mà sẽ xảy ra chuyện gì đó cũng nên. Chắc là cũng lắm không nhập viện thì cũng xin nghỉ học hơn cả tuần.
Thế là nó quyết định sẽ đi kiêu thêm đồng đội đến đây để giải quyết những chuyện này. Và đồng đội đó không ai khác mà chính là nhóm của Khôi. Nhóm của Khôi là một băng nhóm luôn nói liền với tụi con Nga. Bởi vì trong đó bốn người đàn ông tên : (Lâm, Khôi, Khánh, Duy)
Điều là người tình và hiện tại đang làm bạn trai của bốn chị em họ. Vì thế việc gì bọn họ cũng làm cho bốn chị em này để lấy le...
Nhưng hôm nay Tuấn Vũ coi như xông đời rồi. Bởi vì cậu dám đụng vào một trong bốn người yêu của các anh đại ở trường này. Thì đời cậu coi như xông. Cho dù có trời xuống cũng chả giúp được việc gì.
Bạch Quân lúc này đang ở trước cửa phòng của cô chủ nhiệm bởi vì cô ấy cần hỏi cậu về một số vấn đề, nhưng mà bấy giờ không hiểu sao tâm trạng cậu lại cảm thấy rất bất an dường như là cậu cảm nhận được rằng. Thằng bạn cùng bạn khó ưa kia của mình đang gặp chuyện không may. Thế là vừa nói chuyện cậu vừa đưa mắt nhìn về phía hàng lang nhưng chẳng thấy gì cả.
Cô chủ nhiệm biết cậu là một học sinh cá biệt và cha mẹ cậu đã đưa cậu vào đây nhằm mục đích để cho cô dạy bảo lại cậu. Thế là cô đã phóng rap từ A đến Z khiến cho cậu cần thấy nhứt đầu không thể nào chịu nổi được.
"Trời sao bà cô già này ăn gì mà nói nhiều vậy ? Thật là phiền phức đi được nhức đầu ghê. Mình mong rằng bà ta sẽ nói xông sớm nhất có thể."
"Được rồi. Nãy giờ cô nói như vậy là em đủ hiểu rồi chứ ? Không được tập trung rủ rê bạn dùng những chất kích thích và nhất là đánh nhau. Nếu như việc này xảy ra thì em sẽ bị đình chỉ học luôn đấy."
Cậu lại nghe những câu nói dạy đời này mà chỉ biết mỉm cười, đưa tay lên gãy đầu mà nói : "Vâng em biết rồi mà cô. Thôi bây giờ em đói rồi cô cho em xuống căn tin ăn trưa nha ?"
Nói đến đây bà ta mới dừng lại một lát mà xem đồng hồ, bà ta lúc này mỉm cười trả lời : "Ừm thì bây giờ cũng đã trễ rồi. Thôi em đi ăn cơm đi. Lát nữa còn quay lại mà học "
Cậu thở dài vì cuối cùng bà cô lấm lời này cũng đã tha cho mình, chứ nếu mà cậu không sen ngang cuộc nói chuyện ấy thì biết bao giờ bà ta mới im lặng để cậu nói chứ ?
Cậu lúc này thở dài mà vội vàng đi xuống căn tin, mà trong lòng đầy lo lắng thất thoảng bởi một cảm giác gì đó rất là gì lạ đang dâng trào trong lòng.
Thế là một lát lâu cậu cũng đã đi đến chỗ mà Tuấn Vũ bị bắt nạt. Cậu đưa mắt nhìn Tuấn Vũ đang bị bọn đàn ông trong lớp đánh, họ đánh tới nỗi mà Tuấn Vũ bây giờ đã như một cái xác không hồn vậy.
Cậu đang ngơ ngác mắt mở to miệng há hốc mà chờ đợi những trận đoàn từ những cánh tay lực lưỡng kia. Không những thế bọn họ đã đánh cậu đến nỗi mà máu miệng đã chảy ra bên ngoài.
Nhìn thấy cảnh này Bạch Quân cắn chặt răng, cảm giác bây giờ thật là bất an và lo lắng cho Tuấn Vũ mà muốn lao vào dạy cho bọn người kia một trận. Cậu có cảm giác lo lắng và tức giận khi thấy Tuấn Vũ bị đánh như vậy. Tất cả cũng là do cậu và Tuấn Vũ đã từng quen nhau qua mạng.
Hai người đã yêu nhau rất lâu. Nhưng mà vì một lý do hiểu lầm mà hai người đã chia tay.
Và anh chuyển trường đến đây cũng là vì cậu. Và hơn thế nữa là mặc dù hai người đã từng yêu nhau. Nhưng mà chỉ có cậu mới biết được Tuấn Vũ là ai vì Tuấn Vũ đã cho cậu biết hết thông tin về mình.
Nhưng mà Tuấn Vũ lại không biết cậu là ai, vì vậy cậu ấy mới xa lánh cậu. Và cậu lại cố gắng gần gũi tiếp cận để tìm cơ hội nói ra. Thật ra mình chính là kẻ đã quen nhau và yêu Tuấn Vũ qua mạng. Và cậu đến đây cũng chỉ vì Tuấn Vũ mà thôi.
Cậu bấy giờ đưa mắt nhìn những kẻ côn đồ đang bắt nạt kẻ mà mình yêu bấy lâu qua trên mạng, mà cảm giác dâng trào cậu lúc này không thể kìm chế được cảm xúc mà chỉ muốn lao vào nhện cho bọn chúng một trận...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.