Chương 6:
Thanh tài
11/01/2022
Sau khi giải quyết được những rắc rối mà nhóm con Nga và Khôi đã mang lại, cậu lúc này đã bế Tuấn Vũ vào phòng y tế.
Hai người lúc này bước đi trên hành lang vừa dài lại vừa hẹp, mà trong lòng của Quân Bạch lại dâng trào lên một cảm giác gì đó khó tả được.
Nó giống hệt với cái cảm giác bây giờ, vừa đau đớn vừa cảm thấy lạc lõng khi để người mình yêu phải chịu đựng những tổn thương như thế này. Lúc này anh dường như đã muốn khóc, nước mắt đang chảy ra từ hai đôi mắt kia và đỏ khoe.
Sau một lúc như bị tổn thương thì anh đã bình tĩnh trở lại, lúc này sắc mặt của anh đã thay đổi một trăm tám mươi độ. Mà trở thành một con người đầy lạnh lùng. Nhìn vẻ mặt của anh như đang rất căng thẳng và tức tối một điều gì đó.
Bấy giờ anh nhìn cậu mà hâm he nói :
"Bây giờ thì em không sao rồi.
Hãy yên tâm anh sẽ bảo vệ em.
Nhất định từ nay không ai sẽ làm được gì em nữa. Bởi vì một khi bọn nó dám động vào người của anh. Thì đừng mong mà anh tha thứ như lúc nãy."
Anh nói xông rồi im lặng mà nhìn chăm chăm cậu một lúc, thế là lúc này anh cũng đã đưa cậu đến với phòng y tế. Anh bấy giờ không thể nào mở cửa bằng tay, mà đưa chân đạp phanh cánh cửa. Khiến nó phát ra một âm thanh cực lớn. Rồi cánh cửa cũng được mở ra.
Anh với sắc mặt trầm lặng đầy tâm tối, giống như là bầu trời sắp ập đến cơn giông bão mà đưa cậu tiến vào bên trong. Bấy giờ tất cả mọi người bên trong điều có vẻ hoang mang. Bởi vì bọn họ nghĩ rằng chắc chắn có chuyện gì đó nên cậu mới xông vào vội vã như vậy.
Thế là tất cả bọn họ lúc này ùa đến như một đám phóng viên, miệng không ngừng hỏi như đang muốn thu thập thêm thông tin : "Em ấy bị sao vậy ? Đã có chuyện gì xảy ra sao ? Nào mau lấy dụng cụ ra khám cho em ấy đi mọi người."
Tước những câu hỏi đó của bọn họ mà cậu cảm thấy thật là phiền phức, cậu lúc này lạnh lùng đáp trả. Với một khuôn mặt và giọng điệu đan đá như đang muốn cấm bọn họ chạm vào người của mình.
"Thôi đi. Tôi mong rằng các người hãy trách xa cậu ấy ra. Bởi vì hiện tại cậu ấy đang mệt. Hãy để cho cậu ấy nghĩ ngơi đừng ở đây mà ồn ào nữa."
Tất cả mọi người nghe đến đây mà thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ cho sự bất lịch sự của cậu đối với bọn họ. Cứ thế các bác sĩ lúc này cũng không còn quan tâm đến hai người nữa mà tập trung làm công việc khác. Nhưng từ đằng xa vẫn có một người đàn ông đang đứng nhìn chăm chăm hai người mà quan sát.
Anh nhìn cậu đang nằm mê man mà mỉm cười, anh đưa tay mình chạm vào khuôn mặt xinh xắn của cậu và nói : "Không sao cả. Tất cả cũng chỉ là những vếch thương nhỏ thôi phải không ?
Rồi nó sẽ lành mà. Cậu yên tâm đi tôi sẽ không để ai làm phiền hai chúng ta nữa đâu."
Từ đằng xa lúc này người đàn ông đã quan sát hai người đang dần tiến đến, ông ta chính là một bác sĩ. Thay vì giống hệt những người kia, chỉ giả chân quan tâm hai người. Thì mặc khác người đàn ông này lại thân thiện và quan tâm đến cậu hơn. Khi lên giọng hỏi :
"Này cháu tôi cảm thấy cháu và cậu bé kia dường như là không ổn cho lắm. Tôi nghĩ là chúng ta nên cần khiển tra chứ để vậy thì coi chừng sẽ có điều không hay xảy ra đó..."
Cậu với khuôn mặt cáu gắt lúc này không còn nữa, mà quay lại nhìn người đàn ông đang mỉm cười với mình trước mắt. Cậu nhẹ giọng trả lời : "Thôi bác đừng quan tâm hai cháu. Bởi vì bây giờ cháu không sao cả. Còn bạn cháu chỉ bị thương ngoài da.
Bất tỉnh một lúc rồi sẽ tỉnh lại. Với điều này cũng thường hay xảy ra thường xuyên lắm. Thế nên bọn cháu không sao đâu."
Cậu mỉm cười trả lời người đàn ông ấy, lúc này ông ta dường như mặc kệ những gì mà cậu vừa nói. Ông ta vẫn lên tiếng nhầm một đích là thuyết phục cậu :
"Nhìn đầu cháu kia. Nó đang bị thương đấy. Nếu mà không kiểm tra cẩn thận thì vếch thương này sẽ dẫn đến việc nhiễm trùng. Với lại các vếch thương của bạn cháu cũng vậy. Chúng ta cần phải bôi thuốc cho mau lành chứ ?"
Cậu nghe đến đây mà cảm thấy rất là đúng, lúc này cậu ấp úng không biết trả lời ra sao cả. Thế nên cậu bèn thở dài và đồng ý : "Thôi được bây giờ bác hãy kiểm tra cho bạn cháu trước đi. Rồi đến cháu cũng được."
Vị bác sĩ lúc này cười rồi gật đầu, thế là lúc này ông ta tiến lại gần chỗ của Tuấn Vũ đang nằm. Ông ta đưa tay lột áo của cậu ra, mà đưa mắt nhìn xung quanh một lát lâu. Một lúc sau khi nhìn đã đủ rồi. Ông ta mới tiến đến chỗ mình đang đựng thuốc và mở hộc lấy ra một chai thuốc gì đấy.
Ông ta lại gần chỗ cậu, mà đưa nó cho cậu ông ta mỉm cười nói : "Nào bây giờ cháu hãy tự bôi thuốc cho bạn của mình đi. Ta không tiện làm việc này. Và sau khi làm xông cháu hãy đến phòng y tế 2 nhé. Ta sẽ đợi cháu ở đó. Để chụp siêu âm và xem xét vùng đầu của cháu có bị tổn thương hay không"
Cậu lúc này gật đầu như đồng ý với những gì mà ông ta vừa mới nói. Ông ta lúc này thân thiện mà cười cười sau đó quay lưng rời đi. Cậu đưa mắt nhìn bóng lưng người đàn ông này rời đi đến khi cánh cửa đóng sầm lại cậu cảm thấy lão ta thật là tốt bụng chứ không phải giống như những con người vừa nãy.
Cậu bấy giờ cậu lọ thuốc trên tay mà nhìn Tuấn đang nằm ở trên giường, bỗng chốc mặt của cậu đã trở nên đỏ ửng bởi vì sự ngại ngùng. Cậu thật sự không biết phải nên làm gì nữa mà đưa mắt nhìn lọ thuốc trên tay một lát lâu.
Sau một hồi suy nghĩ Bạch Quân bấy giờ đã lấy lại được tinh thần của mình. Cậu cố gắng gạt bộ đi những suy nghĩ đen tối trong đầu. Khi nhìn thấy cái cơ thể xăn chắc đầy quyến rũ kia.
Vốn dĩ cậu là gay cho nên khi nhìn thấy nó thì sẽ cảm thấy rất ngại bởi vì nó sẽ kích thích dây thần kinh cậu mà nghĩ ra những dục vọng. Cậu lại suy nghĩ một lúc này, cuối cùng cậu cũng đã quyết tâm dứt bỏ những suy nghĩ đen tối ấy mà trở thành một con người trong trắng dần ngồi xuống chỗ chiếc giường.
Quân Bạch đưa mắt nhìn cơ thể của Tuấn Vũ với những múi bụng khi nằm xuống. Cùng với khuôn mặt dễ thương khiến cậu bị kích thích mà tự như để làm chủ bản thân mình : "Không mày đang suy nghĩ gì vậy ? Hãy mau dừng lại đi. Chỉ là tha thuốc lên cơ thể thôi mà. Mày làm gì mà phản ứng khái quá như vậy."
Cậu lúc này nhìn Tuấn Vũ người mình thích một lát lâu, mà gỡ nấp lọ thuốc ra. Cậu lúc này đưa tay vào chạm vào những chất lỏng kia khiến tay cậu ước nhẹp. Thế là lúc này cậu liền rút ra, mà nhìn những vếch thương kia đang trên cơ thể Tuấn Vũ mà bôi lên đó.
Cậu bấy giờ đưa mắt nhìn đôi bàn tay của mình chạm lên cơ thể mềm mại của Tuấn Vũ, người mà cậu đã từng thích. Nó bấy giờ cứ như là đang có một luồng điện chạy dọc qua cơ thể vậy mà làm cậu cảm thấy hồi hộp tim đập thật nhanh đến nỗi kiêu lên những tiếng thình thịch.
Cậu bấy giờ im lặng mà muốn nhìn nhắm cái cơ thể này một lát lâu, cậu muốn nhắm nhìn nó càng lâu càng tốt. Thế là cậu dần trở thành một người bất động mà chỉ biết nhìn Tuấn Vũ đang nằm ngủ cùng cái cơ thể đầy quyến rũ kia.
Bấy giờ một âm thanh lớn vang lên nó đã cắt đi dòng suy nghĩ và đôi bàn tay của cậu khi đang đặc lên cơ thể đầy quyến rũ và ấm nóng kia của Tuấn Vũ.
Âm thanh đó chính là tiếng mở cửa của một cô y tá, cậu quay đầu lại mà nhìn cô ta đang bước vào phòng. Cậu bấy giờ không hiểu tại đang cô ta lại đến đây làm gì. Thế là cậu bắt đầu lên tiếng hỏi :
"Này cô...Cô đến đây có việc gì không ?"
Cô y tá kia lúc này mỉm cười và trả lời cậu một cách thân thiện với vẻ ngại ngùng. Bởi vì đã nhìn thấy cậu đang chạm bàn tay của mình vào ngươi của Tuấn Vũ. Lúc này cậu dường như cũng biết được rằng có điều gì không đúng ở đây qua ánh mắt của cô.
Cậu giờ đây mới biết được rằng thì ra là mình vẫn còn đang đụng chạm vào cơ thể của Tuấn Vũ, không nhúng vậy mà còn chạm vào phần ngực mới ghê. Lúc này cậu có chút bối rối mà liền rút tay lại.
Cô lúc này mỉm cười với vẻ đầy thân thiện mà nói : "Ò thì bác sĩ lúc này đã rời phòng này đã kiêu tôi đến nói với cậu rằng. Bây giờ hãy qua chỗ ông ấy để kiểm tra sức khẻo..."
Cậu lúc này gật đầu mà cười trong sự ngại ngùng, còn cô im lặng mà dần rời đi trong sự lén lút. Giống hệt cái cách cô đã xuất hiện bất ngờ khi vừa mới vô đây, không một lời nói chào hỏi, hay một tiếng gõ cửa gì mà đổi lại là một âm thanh thật lớn của cánh cửa bị đóng lại.
Cậu đưa mắt nhìn chăm chăm Tuấn mà cảm thấy có một chút tiếc nuối. Bởi vì nếu như lúc nãy cô gái đó không xuất hiện và xen vào thì có lẽ cậu đã được hưởng thụ cái cảm giác đụng chạm cơ thể này nhiều hơn nữa rồi.
Sau sự luyến tiếc cậu lúc này, tiến đến chỗ sát tai của Tuấn Vũ mà nói :
"Bây giờ thì em sẽ được an toàn. Anh sẽ bảo vệ em. Và cả cơ thể này ngay cả em. Sau này nhất định anh sẽ có được nó..."
Ảnh bấy giờ bậc cười như một kẻ dâm đãng, mà đưa môi của mình chạm vào môi cậu. Dần dần đôi môi ấy chạm vào cổ của cậu. Anh cắn một phát coi như là điểm đánh dấu chủ quyền. Sau một lúc dùng môi trêu đùa thân thể cậu. Anh mỉm cười mà đưa tay lên chạm vào môi của mình như đang luyến tiếc một điều gì đó, mà cảm thấy thật là hứng thú với nụ hôn này.
Anh bấy giờ mỉm cười mà rời đi. Trong sự luyến tiếc mà ánh mắt không ngừng quay lại nhìn. Thế là một lát lâu cánh cửa lại được đóng sẵn lại che đi khuôn cảnh cậu đang nằm trên chiếc giường kia.
Anh bấy giờ rời đi, anh đi đến phòng của vị bác sĩ đã hẹn sẽ khiển tra sức khẻo của mình. Vừa bước vào ông ta đã vui vẻ chào hỏi cậu.
"Cậu đến rồi sao ? Nào hãy mau nằm lên đây đi."
Cậu lúc này đưa mắt nhìn chiếc giường đang ở trước mắt, mà ngon ngoãn như một con mèo nghe lời của ông. Cậu lúc này nằm xuống chỗ chiếc giường để siêu âm.
Một lát lâu cuối cùng siêu âm cũng đã xông. Ông ấy cũng đã đưa ra kết quả và quả thật là cậu chỉ bị tổn thương một ít ở phần đầu chứ chả sao cả. Ông lúc này lấy kéo cắt đi phần tóc chỗ cậu bị thương. Mà lấy băng dáng vào chỗ bị thương đó. Rồi lại kê thuốc và căn dặn cậu phải uống cho đúng liều lượng.
Cậu lúc này sau khi được ông khám xông mà mỉm cười, cậu cảm ơn ông vì đã quan tâm cậu như vậy. Nhưng đáp lại là một nụ cười đầy thân thiện. Thế là lúc này cậu rời đi khỏi ánh mắt của ông.
Còn ông thì bấy giờ mỉm cười đưa mắt nhìn chăm chăm những mớ tóc mà mình đã cắt của cậu lúc nãy.
Từ bên trong căn phòng trống lúc này cánh cửa được mở ra, từ bên trong là nhóm của con Mi. Bọn nó đang nhếch môi cười một nụ cười nham hiểm bọn nó nhìn chằm chằm ông và hỏi :
"Sao rồi bác đã lấy được những gì mà bọn con cần chưa ?"
Lão ta nhìn bọn con Nga mỉm cười mà lấy ta một bị tóc, đưa ra trước mặt của bọn chúng. Ông ta nói :
"Đây là thứ mà các cháu cần. Còn bây giờ thì hãy đưa đoạn video mà các cháu đã quay lại được từ ta ra đây."
Bọn nó lúc này lấy ra một cái thẻ nhớ mà đưa cho ông, sau đó là bọn chúng đã lấy những mẫu tóc đang nằm ở trong chiếc bị kìa đầy thỏa mãn và hài lòng.
Thì ra là bọn nó đã bày kế để lão bác sĩ này trở thành tay sai, và làm theo ý của bọn chúng để thu thập được tóc của người mà bọn chúng cần.
Bởi vì lũ con Nga đã nắm được một điểm yếu khi quay video cảnh lão ta và một người đàn ông khác. Hẹn hò hôn hít nhau trong công ty... Mặc dù là cảm thấy rất kinh tởm như bọn nó cũng chỉ bất lực không thể làm được gì.
Mà ngược lại thì bọn chúng đã có được những gì mà bọn chúng cần. Bởi vì bọn chúng sẽ đem những mẫu tóc này đi tạo bùa ở một bà làm bùa rất nổi tiếng. Bọn nó muốn cậu phải yêu bọn nó say đắm và sằn lòng làm tất cả vì bọn chúng như anh đã làm với kẻ mà bọn họ ghét nhất...
Mi và Nga với Linh. Lúc này đưa mắt nhìn nhau đầy nham hiểm mà nói :
"Hưm bây giờ thì để xem nếu như bọn tao chơi ngải để thằng bồ của mày về phe của tao. Thì xem ai còn bảo vệ được mày nữa chứ ? Hahahahhahahaha"
"Đúng đấy chị. Rồi nó sẽ phải trả giá cho việc dám chống đối chúng ta. Vậy để xem nếu như không ai bảo vệ được nó thì...
Hưm Hưm Hưm Hưm lúc đó nó sẽ chống lại chúng ta ra sao ?"
"Phải đó sẽ là thời cơ mà chúng ta sẽ đáp lại sự ngu ngốc của tên nhóc này."
Tất cả bọn nó lúc này bậc cười thật lớn trong sự vui sướng bởi đã đạt được mục đích. Mà việc còn lại bây giờ đó chính là phải đến chỗ bà đồng kia làm phét tạo bùa yêu...
Thế là lúc này bọn nó cũng đã cùng nhau vui vẻ nhảy chân sáo, tay nắm chặt lấy tay nhau mà đi đến chỗ của bà đồng.
Sau một lúc lâu bọn họ cũng đã đến được nơi ở của bà đồng. Lúc này bọn họ quyết định bước vào bên trong cùng nhau...
Vào bên trong là một không gian u ám khiến cho bọn nó cảm thấy có chút rợn người. Lúc này một người phụ nữ già nua mặc trên người một bộ y phục cổ xưa màu đỏ bước ra.
Bà ta ngồi xuống mà lên tiếng hỏi ba người đến đây để làm gì. Tất cả lúc này điều trả lời là làm bùa yêu, mà đưa ra một nắm tóc đang bộc trong bị. Bà ta bấy giờ có chút im lặng khi nghe đến việc bốn người điều muốn làm bùa yêu để yêu một cậu thanh niên.
Bà ta bấy giờ tỏ ra vẻ rất khó chịu mà bảo Nga ở lại, còn tất cả điều phải ra ngoài. Bọn nó nhìn Nga được bà ta bảo ở lại mà cảm thấy rất ghen tị. Nhưng cũng chỉ có thể bất lực rời đi trong sự tức giận.
Lúc này bà đồng kia bắt đầu nói với cô những điều kỳ lạ khi cầm mẫu tóc đó trên tay. Gì mà cô sẽ rơi vào mối tình tay ba với kẻ mà cô ghét nhất. Rồi cái kết sẽ không tốt đẹp cho cuộc tình này, nếu bây giờ cô không chịu lựa chọn.
Cô nghe những lời nhảm nhí của bà ta mà cảm thấy rất khó chịu. Không để cho bà ta nói hết cô ta rời đi, mặc kệ cho ánh mắt của bà ta đang nhìn chằm chằm cô như tất cả những lời nói này điều là đúng và bà ta đang tiên tri về số phận của cô.
Nga bấy giờ đã ra chỗ đàn em của mình. Lúc này bọn nó không ngừng lên tiếng hỏi cô về việc làm bùa yêu sao rồi. Nhưng đáp lại là những lời khó chịu :
"Thôi mặc kệ bà già điên đó đi. Bọn mày hỏi nhiều làm gì ?"
Bọn nó lúc này cảm thấy rất lạ mà đưa mắt nhìn nhau với vẻ khó hiểu, mà cũng không muốn con Nga tức giận thêm làm gì. Thế là bọn nó rời đi cùng con Nga...
Hai người lúc này bước đi trên hành lang vừa dài lại vừa hẹp, mà trong lòng của Quân Bạch lại dâng trào lên một cảm giác gì đó khó tả được.
Nó giống hệt với cái cảm giác bây giờ, vừa đau đớn vừa cảm thấy lạc lõng khi để người mình yêu phải chịu đựng những tổn thương như thế này. Lúc này anh dường như đã muốn khóc, nước mắt đang chảy ra từ hai đôi mắt kia và đỏ khoe.
Sau một lúc như bị tổn thương thì anh đã bình tĩnh trở lại, lúc này sắc mặt của anh đã thay đổi một trăm tám mươi độ. Mà trở thành một con người đầy lạnh lùng. Nhìn vẻ mặt của anh như đang rất căng thẳng và tức tối một điều gì đó.
Bấy giờ anh nhìn cậu mà hâm he nói :
"Bây giờ thì em không sao rồi.
Hãy yên tâm anh sẽ bảo vệ em.
Nhất định từ nay không ai sẽ làm được gì em nữa. Bởi vì một khi bọn nó dám động vào người của anh. Thì đừng mong mà anh tha thứ như lúc nãy."
Anh nói xông rồi im lặng mà nhìn chăm chăm cậu một lúc, thế là lúc này anh cũng đã đưa cậu đến với phòng y tế. Anh bấy giờ không thể nào mở cửa bằng tay, mà đưa chân đạp phanh cánh cửa. Khiến nó phát ra một âm thanh cực lớn. Rồi cánh cửa cũng được mở ra.
Anh với sắc mặt trầm lặng đầy tâm tối, giống như là bầu trời sắp ập đến cơn giông bão mà đưa cậu tiến vào bên trong. Bấy giờ tất cả mọi người bên trong điều có vẻ hoang mang. Bởi vì bọn họ nghĩ rằng chắc chắn có chuyện gì đó nên cậu mới xông vào vội vã như vậy.
Thế là tất cả bọn họ lúc này ùa đến như một đám phóng viên, miệng không ngừng hỏi như đang muốn thu thập thêm thông tin : "Em ấy bị sao vậy ? Đã có chuyện gì xảy ra sao ? Nào mau lấy dụng cụ ra khám cho em ấy đi mọi người."
Tước những câu hỏi đó của bọn họ mà cậu cảm thấy thật là phiền phức, cậu lúc này lạnh lùng đáp trả. Với một khuôn mặt và giọng điệu đan đá như đang muốn cấm bọn họ chạm vào người của mình.
"Thôi đi. Tôi mong rằng các người hãy trách xa cậu ấy ra. Bởi vì hiện tại cậu ấy đang mệt. Hãy để cho cậu ấy nghĩ ngơi đừng ở đây mà ồn ào nữa."
Tất cả mọi người nghe đến đây mà thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ cho sự bất lịch sự của cậu đối với bọn họ. Cứ thế các bác sĩ lúc này cũng không còn quan tâm đến hai người nữa mà tập trung làm công việc khác. Nhưng từ đằng xa vẫn có một người đàn ông đang đứng nhìn chăm chăm hai người mà quan sát.
Anh nhìn cậu đang nằm mê man mà mỉm cười, anh đưa tay mình chạm vào khuôn mặt xinh xắn của cậu và nói : "Không sao cả. Tất cả cũng chỉ là những vếch thương nhỏ thôi phải không ?
Rồi nó sẽ lành mà. Cậu yên tâm đi tôi sẽ không để ai làm phiền hai chúng ta nữa đâu."
Từ đằng xa lúc này người đàn ông đã quan sát hai người đang dần tiến đến, ông ta chính là một bác sĩ. Thay vì giống hệt những người kia, chỉ giả chân quan tâm hai người. Thì mặc khác người đàn ông này lại thân thiện và quan tâm đến cậu hơn. Khi lên giọng hỏi :
"Này cháu tôi cảm thấy cháu và cậu bé kia dường như là không ổn cho lắm. Tôi nghĩ là chúng ta nên cần khiển tra chứ để vậy thì coi chừng sẽ có điều không hay xảy ra đó..."
Cậu với khuôn mặt cáu gắt lúc này không còn nữa, mà quay lại nhìn người đàn ông đang mỉm cười với mình trước mắt. Cậu nhẹ giọng trả lời : "Thôi bác đừng quan tâm hai cháu. Bởi vì bây giờ cháu không sao cả. Còn bạn cháu chỉ bị thương ngoài da.
Bất tỉnh một lúc rồi sẽ tỉnh lại. Với điều này cũng thường hay xảy ra thường xuyên lắm. Thế nên bọn cháu không sao đâu."
Cậu mỉm cười trả lời người đàn ông ấy, lúc này ông ta dường như mặc kệ những gì mà cậu vừa nói. Ông ta vẫn lên tiếng nhầm một đích là thuyết phục cậu :
"Nhìn đầu cháu kia. Nó đang bị thương đấy. Nếu mà không kiểm tra cẩn thận thì vếch thương này sẽ dẫn đến việc nhiễm trùng. Với lại các vếch thương của bạn cháu cũng vậy. Chúng ta cần phải bôi thuốc cho mau lành chứ ?"
Cậu nghe đến đây mà cảm thấy rất là đúng, lúc này cậu ấp úng không biết trả lời ra sao cả. Thế nên cậu bèn thở dài và đồng ý : "Thôi được bây giờ bác hãy kiểm tra cho bạn cháu trước đi. Rồi đến cháu cũng được."
Vị bác sĩ lúc này cười rồi gật đầu, thế là lúc này ông ta tiến lại gần chỗ của Tuấn Vũ đang nằm. Ông ta đưa tay lột áo của cậu ra, mà đưa mắt nhìn xung quanh một lát lâu. Một lúc sau khi nhìn đã đủ rồi. Ông ta mới tiến đến chỗ mình đang đựng thuốc và mở hộc lấy ra một chai thuốc gì đấy.
Ông ta lại gần chỗ cậu, mà đưa nó cho cậu ông ta mỉm cười nói : "Nào bây giờ cháu hãy tự bôi thuốc cho bạn của mình đi. Ta không tiện làm việc này. Và sau khi làm xông cháu hãy đến phòng y tế 2 nhé. Ta sẽ đợi cháu ở đó. Để chụp siêu âm và xem xét vùng đầu của cháu có bị tổn thương hay không"
Cậu lúc này gật đầu như đồng ý với những gì mà ông ta vừa mới nói. Ông ta lúc này thân thiện mà cười cười sau đó quay lưng rời đi. Cậu đưa mắt nhìn bóng lưng người đàn ông này rời đi đến khi cánh cửa đóng sầm lại cậu cảm thấy lão ta thật là tốt bụng chứ không phải giống như những con người vừa nãy.
Cậu bấy giờ cậu lọ thuốc trên tay mà nhìn Tuấn đang nằm ở trên giường, bỗng chốc mặt của cậu đã trở nên đỏ ửng bởi vì sự ngại ngùng. Cậu thật sự không biết phải nên làm gì nữa mà đưa mắt nhìn lọ thuốc trên tay một lát lâu.
Sau một hồi suy nghĩ Bạch Quân bấy giờ đã lấy lại được tinh thần của mình. Cậu cố gắng gạt bộ đi những suy nghĩ đen tối trong đầu. Khi nhìn thấy cái cơ thể xăn chắc đầy quyến rũ kia.
Vốn dĩ cậu là gay cho nên khi nhìn thấy nó thì sẽ cảm thấy rất ngại bởi vì nó sẽ kích thích dây thần kinh cậu mà nghĩ ra những dục vọng. Cậu lại suy nghĩ một lúc này, cuối cùng cậu cũng đã quyết tâm dứt bỏ những suy nghĩ đen tối ấy mà trở thành một con người trong trắng dần ngồi xuống chỗ chiếc giường.
Quân Bạch đưa mắt nhìn cơ thể của Tuấn Vũ với những múi bụng khi nằm xuống. Cùng với khuôn mặt dễ thương khiến cậu bị kích thích mà tự như để làm chủ bản thân mình : "Không mày đang suy nghĩ gì vậy ? Hãy mau dừng lại đi. Chỉ là tha thuốc lên cơ thể thôi mà. Mày làm gì mà phản ứng khái quá như vậy."
Cậu lúc này nhìn Tuấn Vũ người mình thích một lát lâu, mà gỡ nấp lọ thuốc ra. Cậu lúc này đưa tay vào chạm vào những chất lỏng kia khiến tay cậu ước nhẹp. Thế là lúc này cậu liền rút ra, mà nhìn những vếch thương kia đang trên cơ thể Tuấn Vũ mà bôi lên đó.
Cậu bấy giờ đưa mắt nhìn đôi bàn tay của mình chạm lên cơ thể mềm mại của Tuấn Vũ, người mà cậu đã từng thích. Nó bấy giờ cứ như là đang có một luồng điện chạy dọc qua cơ thể vậy mà làm cậu cảm thấy hồi hộp tim đập thật nhanh đến nỗi kiêu lên những tiếng thình thịch.
Cậu bấy giờ im lặng mà muốn nhìn nhắm cái cơ thể này một lát lâu, cậu muốn nhắm nhìn nó càng lâu càng tốt. Thế là cậu dần trở thành một người bất động mà chỉ biết nhìn Tuấn Vũ đang nằm ngủ cùng cái cơ thể đầy quyến rũ kia.
Bấy giờ một âm thanh lớn vang lên nó đã cắt đi dòng suy nghĩ và đôi bàn tay của cậu khi đang đặc lên cơ thể đầy quyến rũ và ấm nóng kia của Tuấn Vũ.
Âm thanh đó chính là tiếng mở cửa của một cô y tá, cậu quay đầu lại mà nhìn cô ta đang bước vào phòng. Cậu bấy giờ không hiểu tại đang cô ta lại đến đây làm gì. Thế là cậu bắt đầu lên tiếng hỏi :
"Này cô...Cô đến đây có việc gì không ?"
Cô y tá kia lúc này mỉm cười và trả lời cậu một cách thân thiện với vẻ ngại ngùng. Bởi vì đã nhìn thấy cậu đang chạm bàn tay của mình vào ngươi của Tuấn Vũ. Lúc này cậu dường như cũng biết được rằng có điều gì không đúng ở đây qua ánh mắt của cô.
Cậu giờ đây mới biết được rằng thì ra là mình vẫn còn đang đụng chạm vào cơ thể của Tuấn Vũ, không nhúng vậy mà còn chạm vào phần ngực mới ghê. Lúc này cậu có chút bối rối mà liền rút tay lại.
Cô lúc này mỉm cười với vẻ đầy thân thiện mà nói : "Ò thì bác sĩ lúc này đã rời phòng này đã kiêu tôi đến nói với cậu rằng. Bây giờ hãy qua chỗ ông ấy để kiểm tra sức khẻo..."
Cậu lúc này gật đầu mà cười trong sự ngại ngùng, còn cô im lặng mà dần rời đi trong sự lén lút. Giống hệt cái cách cô đã xuất hiện bất ngờ khi vừa mới vô đây, không một lời nói chào hỏi, hay một tiếng gõ cửa gì mà đổi lại là một âm thanh thật lớn của cánh cửa bị đóng lại.
Cậu đưa mắt nhìn chăm chăm Tuấn mà cảm thấy có một chút tiếc nuối. Bởi vì nếu như lúc nãy cô gái đó không xuất hiện và xen vào thì có lẽ cậu đã được hưởng thụ cái cảm giác đụng chạm cơ thể này nhiều hơn nữa rồi.
Sau sự luyến tiếc cậu lúc này, tiến đến chỗ sát tai của Tuấn Vũ mà nói :
"Bây giờ thì em sẽ được an toàn. Anh sẽ bảo vệ em. Và cả cơ thể này ngay cả em. Sau này nhất định anh sẽ có được nó..."
Ảnh bấy giờ bậc cười như một kẻ dâm đãng, mà đưa môi của mình chạm vào môi cậu. Dần dần đôi môi ấy chạm vào cổ của cậu. Anh cắn một phát coi như là điểm đánh dấu chủ quyền. Sau một lúc dùng môi trêu đùa thân thể cậu. Anh mỉm cười mà đưa tay lên chạm vào môi của mình như đang luyến tiếc một điều gì đó, mà cảm thấy thật là hứng thú với nụ hôn này.
Anh bấy giờ mỉm cười mà rời đi. Trong sự luyến tiếc mà ánh mắt không ngừng quay lại nhìn. Thế là một lát lâu cánh cửa lại được đóng sẵn lại che đi khuôn cảnh cậu đang nằm trên chiếc giường kia.
Anh bấy giờ rời đi, anh đi đến phòng của vị bác sĩ đã hẹn sẽ khiển tra sức khẻo của mình. Vừa bước vào ông ta đã vui vẻ chào hỏi cậu.
"Cậu đến rồi sao ? Nào hãy mau nằm lên đây đi."
Cậu lúc này đưa mắt nhìn chiếc giường đang ở trước mắt, mà ngon ngoãn như một con mèo nghe lời của ông. Cậu lúc này nằm xuống chỗ chiếc giường để siêu âm.
Một lát lâu cuối cùng siêu âm cũng đã xông. Ông ấy cũng đã đưa ra kết quả và quả thật là cậu chỉ bị tổn thương một ít ở phần đầu chứ chả sao cả. Ông lúc này lấy kéo cắt đi phần tóc chỗ cậu bị thương. Mà lấy băng dáng vào chỗ bị thương đó. Rồi lại kê thuốc và căn dặn cậu phải uống cho đúng liều lượng.
Cậu lúc này sau khi được ông khám xông mà mỉm cười, cậu cảm ơn ông vì đã quan tâm cậu như vậy. Nhưng đáp lại là một nụ cười đầy thân thiện. Thế là lúc này cậu rời đi khỏi ánh mắt của ông.
Còn ông thì bấy giờ mỉm cười đưa mắt nhìn chăm chăm những mớ tóc mà mình đã cắt của cậu lúc nãy.
Từ bên trong căn phòng trống lúc này cánh cửa được mở ra, từ bên trong là nhóm của con Mi. Bọn nó đang nhếch môi cười một nụ cười nham hiểm bọn nó nhìn chằm chằm ông và hỏi :
"Sao rồi bác đã lấy được những gì mà bọn con cần chưa ?"
Lão ta nhìn bọn con Nga mỉm cười mà lấy ta một bị tóc, đưa ra trước mặt của bọn chúng. Ông ta nói :
"Đây là thứ mà các cháu cần. Còn bây giờ thì hãy đưa đoạn video mà các cháu đã quay lại được từ ta ra đây."
Bọn nó lúc này lấy ra một cái thẻ nhớ mà đưa cho ông, sau đó là bọn chúng đã lấy những mẫu tóc đang nằm ở trong chiếc bị kìa đầy thỏa mãn và hài lòng.
Thì ra là bọn nó đã bày kế để lão bác sĩ này trở thành tay sai, và làm theo ý của bọn chúng để thu thập được tóc của người mà bọn chúng cần.
Bởi vì lũ con Nga đã nắm được một điểm yếu khi quay video cảnh lão ta và một người đàn ông khác. Hẹn hò hôn hít nhau trong công ty... Mặc dù là cảm thấy rất kinh tởm như bọn nó cũng chỉ bất lực không thể làm được gì.
Mà ngược lại thì bọn chúng đã có được những gì mà bọn chúng cần. Bởi vì bọn chúng sẽ đem những mẫu tóc này đi tạo bùa ở một bà làm bùa rất nổi tiếng. Bọn nó muốn cậu phải yêu bọn nó say đắm và sằn lòng làm tất cả vì bọn chúng như anh đã làm với kẻ mà bọn họ ghét nhất...
Mi và Nga với Linh. Lúc này đưa mắt nhìn nhau đầy nham hiểm mà nói :
"Hưm bây giờ thì để xem nếu như bọn tao chơi ngải để thằng bồ của mày về phe của tao. Thì xem ai còn bảo vệ được mày nữa chứ ? Hahahahhahahaha"
"Đúng đấy chị. Rồi nó sẽ phải trả giá cho việc dám chống đối chúng ta. Vậy để xem nếu như không ai bảo vệ được nó thì...
Hưm Hưm Hưm Hưm lúc đó nó sẽ chống lại chúng ta ra sao ?"
"Phải đó sẽ là thời cơ mà chúng ta sẽ đáp lại sự ngu ngốc của tên nhóc này."
Tất cả bọn nó lúc này bậc cười thật lớn trong sự vui sướng bởi đã đạt được mục đích. Mà việc còn lại bây giờ đó chính là phải đến chỗ bà đồng kia làm phét tạo bùa yêu...
Thế là lúc này bọn nó cũng đã cùng nhau vui vẻ nhảy chân sáo, tay nắm chặt lấy tay nhau mà đi đến chỗ của bà đồng.
Sau một lúc lâu bọn họ cũng đã đến được nơi ở của bà đồng. Lúc này bọn họ quyết định bước vào bên trong cùng nhau...
Vào bên trong là một không gian u ám khiến cho bọn nó cảm thấy có chút rợn người. Lúc này một người phụ nữ già nua mặc trên người một bộ y phục cổ xưa màu đỏ bước ra.
Bà ta ngồi xuống mà lên tiếng hỏi ba người đến đây để làm gì. Tất cả lúc này điều trả lời là làm bùa yêu, mà đưa ra một nắm tóc đang bộc trong bị. Bà ta bấy giờ có chút im lặng khi nghe đến việc bốn người điều muốn làm bùa yêu để yêu một cậu thanh niên.
Bà ta bấy giờ tỏ ra vẻ rất khó chịu mà bảo Nga ở lại, còn tất cả điều phải ra ngoài. Bọn nó nhìn Nga được bà ta bảo ở lại mà cảm thấy rất ghen tị. Nhưng cũng chỉ có thể bất lực rời đi trong sự tức giận.
Lúc này bà đồng kia bắt đầu nói với cô những điều kỳ lạ khi cầm mẫu tóc đó trên tay. Gì mà cô sẽ rơi vào mối tình tay ba với kẻ mà cô ghét nhất. Rồi cái kết sẽ không tốt đẹp cho cuộc tình này, nếu bây giờ cô không chịu lựa chọn.
Cô nghe những lời nhảm nhí của bà ta mà cảm thấy rất khó chịu. Không để cho bà ta nói hết cô ta rời đi, mặc kệ cho ánh mắt của bà ta đang nhìn chằm chằm cô như tất cả những lời nói này điều là đúng và bà ta đang tiên tri về số phận của cô.
Nga bấy giờ đã ra chỗ đàn em của mình. Lúc này bọn nó không ngừng lên tiếng hỏi cô về việc làm bùa yêu sao rồi. Nhưng đáp lại là những lời khó chịu :
"Thôi mặc kệ bà già điên đó đi. Bọn mày hỏi nhiều làm gì ?"
Bọn nó lúc này cảm thấy rất lạ mà đưa mắt nhìn nhau với vẻ khó hiểu, mà cũng không muốn con Nga tức giận thêm làm gì. Thế là bọn nó rời đi cùng con Nga...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.