Chương 6: Baby cái dcm
Tuyên Lê
25/10/2021
Tối đến, Úc Uyển gửi cho tôi một tin nhắn WeChat,【Tinh Ngôn à, dì đặt trái cây ship về chỗ con, lát con xuống nhận nhé】
Tôi trả lời,【Cảm ơn dì 】
Dì Úc Uyển đang tán bố tôi, nhưng bố tôi khá là trung niên cứng, nên dì đã bắt đầu xuống tay ở chỗ tôi để tôi giúp dì nói tốt với bố tôi.
Một lúc sau hoa quả đã được giao đến, thoạt trông rất tươi mọng và khá là đắt đỏ. Ngoài ra còn có một thùng sữa nhập khẩu.
Dì ấy tinh tế thật.
Thứ bảy bố tôi gọi điện hỏi tôi tình hình ở trường thế nào, tôi bảo mọi thứ đều ổn.
Hai bố con trò chuyện được mấy câu rồi cũng chẳng biết phải nói gì thêm.
Bố tôi là người ít nói, và tôi cũng giống bố tôi, cho nên mỗi khi hai bố con nói chuyện với nhau thì đúng như kiểu báo cáo công việc, chỉ nói những điều cần thiết và không nói những lời vô nghĩa.
Tôi nhớ đến dì Úc Uyển.
Đã ăn khế thì phải nhả vàng, tôi đã nhận đồ của người ta thì phải nói giúp người ta vài câu chứ.
“Bố ơi, dì Úc rất tốt, nếu bố…”
Tôi chưa kịp nói xong thì đã bị bố tôi ngắt lời: “Chuyện người lớn, con đừng xía vào.”
Tôi cũng mười bảy rồi mà bố vẫn coi tôi là con nít à?
Tất nhiên, không ngoại trừ khả năng bố tôi đang ngại.
Bởi tôi cảm thấy ông không phải không hề có ý gì với dì Úc Uyển.
Tôi chuyển đến đây, một phần là vì hộ khẩu của tôi là ở đây, cho dù tôi không đi học ở thành phố H thì đến lúc thi đại học cũng sẽ phải quay về đây để thi.
Và phần còn lại, chính là vì bố tôi.
Mẹ tôi đã qua đời được sáu – bảy năm, và bố tôi vẫn gà trống nuôi con từ bấy đến nay. Nhưng có một hôm tôi đến trường tìm bố tôi và đã thấy bố đang ở cùng với dì Úc Uyển, hai người cười nói rất vui, đã rất lâu rồi tôi không thấy ông cười vui vẻ đến thế.
Sau đó dì Úc Uyển có đến tìm tôi để tâm sự. Dì kém bố tôi mười tuổi, từng là học sinh của bố tôi khi còn trên giảng đường đại học. Nghe dì kể thì hồi ấy dì đã đơn phương thích bố tôi rồi, nhưng vì xét về mặt đạo đức, cái trò con giáp thứ mười ba kia dì không làm được nên sau khi tốt nghiệp dì đã buồn bã bỏ đi.
Sau đó duyên số thế nào, dì lại quay về công tác ở trường đại học bố tôi đang giảng dạy, và bấy giờ dì mới biết chuyện mẹ tôi đã qua đời.
Dì đã ba mươi nhưng vẫn chưa có người yêu hay chồng con gì cả, không biết là vẫn nhớ thương bố tôi hay là yêu cầu cao nữa.
Đến nay bố tôi vẫn không chấp nhận dì Úc Uyển, chắc là vì tôi. Kỳ thực tôi thấy dì Úc Uyển rất tốt, nếu bố tôi lấy dì ấy, tôi sẽ không phản đối đâu.
Chuyện nam nữ tôi hiểu, vậy nên nếu họ có tiến triển gì mà tôi lại ở nhà thì quả là rất bất tiện. Bởi lẽ đó tôi đã ngỏ ý với bố tôi về chuyện chuyển trường để thích ứng với chính sách thi đại học ở đây trước.
Tôi thật sự cảm động trước sự hiểu chuyện của mình.
Tôi biết mình đã làm đúng, nhưng cũng có phần hơi buồn, suy cho cùng tôi cũng không rộng lượng như mình vẫn nghĩ.
Cúp cuộc gọi của bố tôi, app livestream bỗng gửi cho tôi một thông báo,【River baby mà bạn theo dõi đã bắt đầu phát sóng trực tiếp ~】
Baby cái đcm.
Tôi thực sự không muốn xem, nhưng ngón tay tôi lại cướp cò, nhấn xem xừ nó mất.
Tôi vẫn chưa quên là mình đang ghét hắn, đương định thoát ra thì bỗng nghe thấy tiếng thở dài sườn sượt của Hạ Hà.
Cư dân mạng rối rít bày tỏ sự quan tâm,【Bé bi làm sao thía?】【Ai bắt nạt chồng chụy, mau cút ra đây】【Bé bi đừng buồn na】
Hắn nói, “Mình khiến bạn cùng phòng không vui.”
Trông hắn hình như còn rất buồn bã tủi thân, tôi thật sự không hiểu nổi hắn.
Bình luận bay vèo trên màn hình, đa số đều hỏi tại sao.
Hạ Hà nói, “Do mình không tốt. Cậu ấy muốn chạm vào mình nhưng mình lại tránh ra.”
Vãi chưởng, nói tiếng cứt chó gì đấy?
Tôi muốn chạm vào hắn?!
Đậu má rõ ràng ông mày muốn lấy vở bài tập cơ mà!
【Va ca lon】【Sao người ta lại muốn sờ cưng?】【Chạm vào chỗ nào mà cưng lại tránh???】【Áuuu chuyện tốt như thế sao anh lại tránh hả chời ơiiii】…
Trời cái hướng suy nghĩ này, hủ nữ chiếm lĩnh thế giới thật rồi, không mâm nào không thấy mặt, lại còn có thể lây nhau nữa chứ.
Hạ Hà đọc bình luận xong cũng cảm thấy bất lực, vì vậy bắt đầu kể lại câu chuyện ban sáng.
【Ủa sao cưng lại tránh hẻ? Rum mết của cưng bốc cứt hẻ?】
Vị huynh đài này thần giao cách cảm với tôi đấy, hỏi đúng câu mà tôi cũng đang thắc mắc.
Hạ Hà khẽ chau mày, ngây người nhìn chằm chằm chỗ nào đó ngoài màn hình, trông có phần mờ mịt.
“Mình cũng không rõ. Chỉ là… cậu ấy trắng dã man, mọi người biết không, đầu ngón tay cậu ấy hơi lành lạnh, xong tự nhiên duỗi về phía mình khiến mình căng thẳng quá rồi sực nhớ ra ban nãy đánh bóng rổ mình còn chưa rửa tay.”
???
Cái này có vẻ khang khác với những gì tôi nghĩ đấy.
Rốt cuộc đầu óc hắn đang nghĩ gì vậy?
Lại còn đầu ngón tay hơi lành lạnh… Đây là cái kiểu hình dung ảo ma gì thế?
Với cả chưa rửa tay mà lại đi thu vở, như thế sẽ làm bẩn vở của người ta đấy mi biết không hả?
【Chu choa mạ ưi rất nà trắng ó】【Thân iem vừa trắng nại vừa mềm í hí hí mỹ nhưn thụ】【Sao bấy bì lại căng thẳng thế bấy bì đã nghĩ ra chưa?】【mùi gay nồng nặc】【mùi gay nồng nặc】【mùi gay nồng nặc】
“Mình đã nói nhiều lần rồi, mình không phải là gay. Mọi người còn nói nữa là mình giận đấy.” Hạ Hà nói, “Mình đã xin lỗi cậu ấy rồi, nhưng mà cậu ấy vẫn giận lắm, bơ mình luôn rồi.”
【Chắc chắn là phải giựn rùi, người ta xinh xẻo như thế mà lại bị bấy bì chê, coi có tuk khum】【Bị ông xã ghét bỏ, trái tim tan nát lun ròi】
Hạ Hà: “Đã bảo không ghét cậu ấy mà. Mọi người gợi ý giúp mình cách khiến cậu ấy tha thứ cho mình được không?”
Tôi nghĩ hình như tôi đã tha thứ cho hắn rồi, cơ mà cảm thấy có chỗ nào đó quái quái.
【Một nụ hôn bá đạo nồng choáy】【Kabedon】【ghế don】【bàn học don】【cột bóng rổ don】【Phải bá đạo trên từng hạt gạo vào】【 Phệt một trận là xong ngay ấy mà 】【 Lỗ hậu thẳng tiến, đừng sợ bây bi 】
“Alo cảnh sát mạng có ở đây không?” Hạ Hà hiện vẻ mặt như con gà mơ, “Mấy chị có thể bình thường chút không hả? Cẩn thận tôi báo cáo bay nick các chị đó.”
Cuối cùng cũng có một vị cho hắn một ý kiến tạm gọi là bình thường. Hạ Hà nói, “Cảm ơn bạn ‘Dép tông kích động’ đã gợi ý, bạn thật đáng tin cậy, tặng bạn một bài hát, mời bạn chọn.”
Sự thật chứng minh vị huynh đài này người đúng như tên, cũng không đáng tin cậy cho lắm nên đã chọn bài “Bé ếch con vui vẻ”.
Hạ Hà thế mà hát thật.
Thế là cả ngày hôm nay của tôi, trong đầu đều văng vẳng câu hát “Bé ếch con vui vẻ leap… frog”.
Không biết tại sao, tôi lại thấy hơi vui thật.
————
Sáng thứ hai, trước khi vào lớp, Hạ Hà đặt lên mấy bàn xung quanh hắn mỗi bàn một cái hộp nhỏ, cuối cùng đưa cho tôi.
“Bánh nướng trứng chảy, mẹ tớ làm, cậu nếm thử nhé.”
… Hạ Hà nghe theo lời khuyên của “Dép tông kích động” thật, tính dùng đồ ăn ngon tới mua chuộc tôi. Đã thế còn cho cả mấy bạn kia để che giấu mục đích thực sự của mình nữa chứ.
Tôi liếc một cái, bánh trông rất xinh, vàng rụm, nhìn thôi cũng đã thấy ngon.
“Tôi không cần, cảm ơn.”
Hạ Hà: “… Cậu không thích ăn cái này hả?”
“Ờ.”
Thật ra tôi thích vô cùng. Tôi cực kỳ mê đồ ngọt, nhưng là một anh giai học giỏi cool ngầu lạnh lùng bá cháy bọ chét như tôi thì không nên thích mấy thứ xinh xắn ngọt ngào thế này.
Vậy nên tôi không bao giờ ăn mấy món này trước mặt người khác, gánh nặng thần tượng thực sự quá nặng.
Nhưng nếu Hạ Hà vẫn cứ cố chấp ép tôi nhận, thì tôi cũng đành miễn cưỡng nhận lấy vậy.
“Cậu ấy không ăn thì tao ăn,” Hứa Đa còn chưa ăn xong cái trong mồm đã quay ngoắt xuống, vèo cái cướp lấy bánh trứng chảy vốn dĩ thuộc về tôi, còn không quên gửi tới tôi một lời nhận xét, “Ngôn à ông không biết đâu, bánh trứng chảy mẹ thằng Hà làm là đỉnh của chóp luôn ấy.”
Tôi:…
Đỉnh chóp của mi thì mi ăn đi, sao lại cướp bánh ngọt của ta như thế?!!!
Hạ Hà thô bạo cướp lại bánh trứng từ tay Hứa Đa, “Kệ nó đi Ngôn, cho cậu này.”
“Tôi không cần, cậu cho cậu ấy đi.”
Tôi muốn ăn lắm, muốn đến chảy cả nước miếng đây này. Đinh công mệnh chứ Ngôn ơi là Ngôn, chết vì sĩ là cái chết như beep.
Hạ Hà nói giọng mất mát, “Thôi, tớ ăn vậy.”
Trái tim tôi đang rỉ máu…
Một cái bánh trứng chảy to là thế mà ngoạm hai miếng đã hết veo rồi, hắn là lợn hả?
———–
Hết giờ truy bài, Lịch Thiến Ninh tới chỗ tôi để xin ID WeChat và bảo tối về sẽ add tôi vào group lớp vì nhà trường quy định phải để di động trong ký túc, tuyệt đối không được mang lên lớp.
Lịch Thiến Ninh là lớp trưởng lớp tôi, một cô gái rất xinh xắn, nền nã và nhút nhát, chứ không kiểu cục súc như Chu Lam Lam.
Bạn ấy bảo, “Ngôn vẫn chưa được add vào group lớp, tối Ninh sẽ add Ngôn vào nha.”
Tôi nhớ ra rồi, tên Hạ Hà ngáo keo chó kia mồm bảo add wechat tôi để thêm tôi vào group lớp, song kết quả là có thêm méo đâu.
“Tôi quên thêm cậu ấy vào group lớp rồi.” Hạ Hà đột nhiên xuất hiện sau lưng tôi.
Lịch Thiến Ninh nói, “Không sao đâu Hà, vốn dĩ Ninh có nhờ Hà thêm đâu.”
Trên đầu tôi chậm rãi xuất hiện một dấu chấm hỏi to bự chảng.
Hạ Hà: “Ờ, ha ha. Tôi đi vệ sinh cái đã.”
Tên này ngốc thật đấy.
Khóe miệng tôi chậm rãi nhếch lên.
——–
Tác giả có nhời:
Hạ Hà: Lịch Thiến Ninh, sao bà lại hạ bệ tôi thế hả? I ghim you rồi đấy.
Tôi trả lời,【Cảm ơn dì 】
Dì Úc Uyển đang tán bố tôi, nhưng bố tôi khá là trung niên cứng, nên dì đã bắt đầu xuống tay ở chỗ tôi để tôi giúp dì nói tốt với bố tôi.
Một lúc sau hoa quả đã được giao đến, thoạt trông rất tươi mọng và khá là đắt đỏ. Ngoài ra còn có một thùng sữa nhập khẩu.
Dì ấy tinh tế thật.
Thứ bảy bố tôi gọi điện hỏi tôi tình hình ở trường thế nào, tôi bảo mọi thứ đều ổn.
Hai bố con trò chuyện được mấy câu rồi cũng chẳng biết phải nói gì thêm.
Bố tôi là người ít nói, và tôi cũng giống bố tôi, cho nên mỗi khi hai bố con nói chuyện với nhau thì đúng như kiểu báo cáo công việc, chỉ nói những điều cần thiết và không nói những lời vô nghĩa.
Tôi nhớ đến dì Úc Uyển.
Đã ăn khế thì phải nhả vàng, tôi đã nhận đồ của người ta thì phải nói giúp người ta vài câu chứ.
“Bố ơi, dì Úc rất tốt, nếu bố…”
Tôi chưa kịp nói xong thì đã bị bố tôi ngắt lời: “Chuyện người lớn, con đừng xía vào.”
Tôi cũng mười bảy rồi mà bố vẫn coi tôi là con nít à?
Tất nhiên, không ngoại trừ khả năng bố tôi đang ngại.
Bởi tôi cảm thấy ông không phải không hề có ý gì với dì Úc Uyển.
Tôi chuyển đến đây, một phần là vì hộ khẩu của tôi là ở đây, cho dù tôi không đi học ở thành phố H thì đến lúc thi đại học cũng sẽ phải quay về đây để thi.
Và phần còn lại, chính là vì bố tôi.
Mẹ tôi đã qua đời được sáu – bảy năm, và bố tôi vẫn gà trống nuôi con từ bấy đến nay. Nhưng có một hôm tôi đến trường tìm bố tôi và đã thấy bố đang ở cùng với dì Úc Uyển, hai người cười nói rất vui, đã rất lâu rồi tôi không thấy ông cười vui vẻ đến thế.
Sau đó dì Úc Uyển có đến tìm tôi để tâm sự. Dì kém bố tôi mười tuổi, từng là học sinh của bố tôi khi còn trên giảng đường đại học. Nghe dì kể thì hồi ấy dì đã đơn phương thích bố tôi rồi, nhưng vì xét về mặt đạo đức, cái trò con giáp thứ mười ba kia dì không làm được nên sau khi tốt nghiệp dì đã buồn bã bỏ đi.
Sau đó duyên số thế nào, dì lại quay về công tác ở trường đại học bố tôi đang giảng dạy, và bấy giờ dì mới biết chuyện mẹ tôi đã qua đời.
Dì đã ba mươi nhưng vẫn chưa có người yêu hay chồng con gì cả, không biết là vẫn nhớ thương bố tôi hay là yêu cầu cao nữa.
Đến nay bố tôi vẫn không chấp nhận dì Úc Uyển, chắc là vì tôi. Kỳ thực tôi thấy dì Úc Uyển rất tốt, nếu bố tôi lấy dì ấy, tôi sẽ không phản đối đâu.
Chuyện nam nữ tôi hiểu, vậy nên nếu họ có tiến triển gì mà tôi lại ở nhà thì quả là rất bất tiện. Bởi lẽ đó tôi đã ngỏ ý với bố tôi về chuyện chuyển trường để thích ứng với chính sách thi đại học ở đây trước.
Tôi thật sự cảm động trước sự hiểu chuyện của mình.
Tôi biết mình đã làm đúng, nhưng cũng có phần hơi buồn, suy cho cùng tôi cũng không rộng lượng như mình vẫn nghĩ.
Cúp cuộc gọi của bố tôi, app livestream bỗng gửi cho tôi một thông báo,【River baby mà bạn theo dõi đã bắt đầu phát sóng trực tiếp ~】
Baby cái đcm.
Tôi thực sự không muốn xem, nhưng ngón tay tôi lại cướp cò, nhấn xem xừ nó mất.
Tôi vẫn chưa quên là mình đang ghét hắn, đương định thoát ra thì bỗng nghe thấy tiếng thở dài sườn sượt của Hạ Hà.
Cư dân mạng rối rít bày tỏ sự quan tâm,【Bé bi làm sao thía?】【Ai bắt nạt chồng chụy, mau cút ra đây】【Bé bi đừng buồn na】
Hắn nói, “Mình khiến bạn cùng phòng không vui.”
Trông hắn hình như còn rất buồn bã tủi thân, tôi thật sự không hiểu nổi hắn.
Bình luận bay vèo trên màn hình, đa số đều hỏi tại sao.
Hạ Hà nói, “Do mình không tốt. Cậu ấy muốn chạm vào mình nhưng mình lại tránh ra.”
Vãi chưởng, nói tiếng cứt chó gì đấy?
Tôi muốn chạm vào hắn?!
Đậu má rõ ràng ông mày muốn lấy vở bài tập cơ mà!
【Va ca lon】【Sao người ta lại muốn sờ cưng?】【Chạm vào chỗ nào mà cưng lại tránh???】【Áuuu chuyện tốt như thế sao anh lại tránh hả chời ơiiii】…
Trời cái hướng suy nghĩ này, hủ nữ chiếm lĩnh thế giới thật rồi, không mâm nào không thấy mặt, lại còn có thể lây nhau nữa chứ.
Hạ Hà đọc bình luận xong cũng cảm thấy bất lực, vì vậy bắt đầu kể lại câu chuyện ban sáng.
【Ủa sao cưng lại tránh hẻ? Rum mết của cưng bốc cứt hẻ?】
Vị huynh đài này thần giao cách cảm với tôi đấy, hỏi đúng câu mà tôi cũng đang thắc mắc.
Hạ Hà khẽ chau mày, ngây người nhìn chằm chằm chỗ nào đó ngoài màn hình, trông có phần mờ mịt.
“Mình cũng không rõ. Chỉ là… cậu ấy trắng dã man, mọi người biết không, đầu ngón tay cậu ấy hơi lành lạnh, xong tự nhiên duỗi về phía mình khiến mình căng thẳng quá rồi sực nhớ ra ban nãy đánh bóng rổ mình còn chưa rửa tay.”
???
Cái này có vẻ khang khác với những gì tôi nghĩ đấy.
Rốt cuộc đầu óc hắn đang nghĩ gì vậy?
Lại còn đầu ngón tay hơi lành lạnh… Đây là cái kiểu hình dung ảo ma gì thế?
Với cả chưa rửa tay mà lại đi thu vở, như thế sẽ làm bẩn vở của người ta đấy mi biết không hả?
【Chu choa mạ ưi rất nà trắng ó】【Thân iem vừa trắng nại vừa mềm í hí hí mỹ nhưn thụ】【Sao bấy bì lại căng thẳng thế bấy bì đã nghĩ ra chưa?】【mùi gay nồng nặc】【mùi gay nồng nặc】【mùi gay nồng nặc】
“Mình đã nói nhiều lần rồi, mình không phải là gay. Mọi người còn nói nữa là mình giận đấy.” Hạ Hà nói, “Mình đã xin lỗi cậu ấy rồi, nhưng mà cậu ấy vẫn giận lắm, bơ mình luôn rồi.”
【Chắc chắn là phải giựn rùi, người ta xinh xẻo như thế mà lại bị bấy bì chê, coi có tuk khum】【Bị ông xã ghét bỏ, trái tim tan nát lun ròi】
Hạ Hà: “Đã bảo không ghét cậu ấy mà. Mọi người gợi ý giúp mình cách khiến cậu ấy tha thứ cho mình được không?”
Tôi nghĩ hình như tôi đã tha thứ cho hắn rồi, cơ mà cảm thấy có chỗ nào đó quái quái.
【Một nụ hôn bá đạo nồng choáy】【Kabedon】【ghế don】【bàn học don】【cột bóng rổ don】【Phải bá đạo trên từng hạt gạo vào】【 Phệt một trận là xong ngay ấy mà 】【 Lỗ hậu thẳng tiến, đừng sợ bây bi 】
“Alo cảnh sát mạng có ở đây không?” Hạ Hà hiện vẻ mặt như con gà mơ, “Mấy chị có thể bình thường chút không hả? Cẩn thận tôi báo cáo bay nick các chị đó.”
Cuối cùng cũng có một vị cho hắn một ý kiến tạm gọi là bình thường. Hạ Hà nói, “Cảm ơn bạn ‘Dép tông kích động’ đã gợi ý, bạn thật đáng tin cậy, tặng bạn một bài hát, mời bạn chọn.”
Sự thật chứng minh vị huynh đài này người đúng như tên, cũng không đáng tin cậy cho lắm nên đã chọn bài “Bé ếch con vui vẻ”.
Hạ Hà thế mà hát thật.
Thế là cả ngày hôm nay của tôi, trong đầu đều văng vẳng câu hát “Bé ếch con vui vẻ leap… frog”.
Không biết tại sao, tôi lại thấy hơi vui thật.
————
Sáng thứ hai, trước khi vào lớp, Hạ Hà đặt lên mấy bàn xung quanh hắn mỗi bàn một cái hộp nhỏ, cuối cùng đưa cho tôi.
“Bánh nướng trứng chảy, mẹ tớ làm, cậu nếm thử nhé.”
… Hạ Hà nghe theo lời khuyên của “Dép tông kích động” thật, tính dùng đồ ăn ngon tới mua chuộc tôi. Đã thế còn cho cả mấy bạn kia để che giấu mục đích thực sự của mình nữa chứ.
Tôi liếc một cái, bánh trông rất xinh, vàng rụm, nhìn thôi cũng đã thấy ngon.
“Tôi không cần, cảm ơn.”
Hạ Hà: “… Cậu không thích ăn cái này hả?”
“Ờ.”
Thật ra tôi thích vô cùng. Tôi cực kỳ mê đồ ngọt, nhưng là một anh giai học giỏi cool ngầu lạnh lùng bá cháy bọ chét như tôi thì không nên thích mấy thứ xinh xắn ngọt ngào thế này.
Vậy nên tôi không bao giờ ăn mấy món này trước mặt người khác, gánh nặng thần tượng thực sự quá nặng.
Nhưng nếu Hạ Hà vẫn cứ cố chấp ép tôi nhận, thì tôi cũng đành miễn cưỡng nhận lấy vậy.
“Cậu ấy không ăn thì tao ăn,” Hứa Đa còn chưa ăn xong cái trong mồm đã quay ngoắt xuống, vèo cái cướp lấy bánh trứng chảy vốn dĩ thuộc về tôi, còn không quên gửi tới tôi một lời nhận xét, “Ngôn à ông không biết đâu, bánh trứng chảy mẹ thằng Hà làm là đỉnh của chóp luôn ấy.”
Tôi:…
Đỉnh chóp của mi thì mi ăn đi, sao lại cướp bánh ngọt của ta như thế?!!!
Hạ Hà thô bạo cướp lại bánh trứng từ tay Hứa Đa, “Kệ nó đi Ngôn, cho cậu này.”
“Tôi không cần, cậu cho cậu ấy đi.”
Tôi muốn ăn lắm, muốn đến chảy cả nước miếng đây này. Đinh công mệnh chứ Ngôn ơi là Ngôn, chết vì sĩ là cái chết như beep.
Hạ Hà nói giọng mất mát, “Thôi, tớ ăn vậy.”
Trái tim tôi đang rỉ máu…
Một cái bánh trứng chảy to là thế mà ngoạm hai miếng đã hết veo rồi, hắn là lợn hả?
———–
Hết giờ truy bài, Lịch Thiến Ninh tới chỗ tôi để xin ID WeChat và bảo tối về sẽ add tôi vào group lớp vì nhà trường quy định phải để di động trong ký túc, tuyệt đối không được mang lên lớp.
Lịch Thiến Ninh là lớp trưởng lớp tôi, một cô gái rất xinh xắn, nền nã và nhút nhát, chứ không kiểu cục súc như Chu Lam Lam.
Bạn ấy bảo, “Ngôn vẫn chưa được add vào group lớp, tối Ninh sẽ add Ngôn vào nha.”
Tôi nhớ ra rồi, tên Hạ Hà ngáo keo chó kia mồm bảo add wechat tôi để thêm tôi vào group lớp, song kết quả là có thêm méo đâu.
“Tôi quên thêm cậu ấy vào group lớp rồi.” Hạ Hà đột nhiên xuất hiện sau lưng tôi.
Lịch Thiến Ninh nói, “Không sao đâu Hà, vốn dĩ Ninh có nhờ Hà thêm đâu.”
Trên đầu tôi chậm rãi xuất hiện một dấu chấm hỏi to bự chảng.
Hạ Hà: “Ờ, ha ha. Tôi đi vệ sinh cái đã.”
Tên này ngốc thật đấy.
Khóe miệng tôi chậm rãi nhếch lên.
——–
Tác giả có nhời:
Hạ Hà: Lịch Thiến Ninh, sao bà lại hạ bệ tôi thế hả? I ghim you rồi đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.