Chương 44: Phiên ngoại 3: Ăn thêm vài hạt lạc thì cũng đâu đến nỗi
Tuyên Lê
25/10/2021
Đoàn Tinh Ngôn đang nấu cơm, Hạ Hà đứng bên phụ bếp.
Đoàn Tinh Ngôn mặc áo len đen và quần dài đơn giản. Cổ áo len hơi rộng, lộ ra cái cổ trắng ngần và xương quai xanh xinh đẹp, mái tóc đen như mực, mềm mại rủ xuống trán.
Nét đẹp của anh rất tinh xảo, lúc không nói gì tạo cho người ta cảm giác rất đỗi lãnh đạm. Ngay cả khoác lên cái tạp dề bé bọt biển trẻ con kia, cũng không sao làm giảm được nét trong trẻo lạnh lùng nơi anh.
Nhưng Hạ Hà biết, rằng trái tim… và con người anh mềm mại cỡ nào.
Vẻ ngoài sạch sẽ ấy luôn khiến cho người ta muốn nhào lên làm loạn.
Nấu xong cơm, Hạ Hà chụp lại rồi đăng lên vòng bạn bè khoe.
【Sườn xào chua ngọt Ngôn Ngôn làm có ăn cả đời cũng không chán *vênh mặt đắc ý*】
Hứa Đa – người đang đau khổ nấu cơm cho Chu Triết:【*Meme Rất xinh đẹp tuyệt vời chúc hạnh phúc vui vẻ bình an*, đã report】
Mẹ Hạ:【Sao lại bắt Ngôn Ngôn nấu cơm thế kia? Không biết xấu hổ】
Kỳ thực Hạ Hà cũng không nỡ để Đoàn Tinh Ngôn phải vất vả. Hắn cũng không phải chưa từng thử nấu ăn, song quả thực là hắn không có thiên phú trong lĩnh vực này.
Có một năm vào sinh nhật của Đoàn Tinh Ngôn, anh vừa vào cửa nhà đã bị Hạ Hà đẩy thẳng vào phòng ngủ, “Em vất vả cả ngày rồi, mau ngồi xuống nghỉ ngơi cái đã.”
Dáng vẻ đon đả ân cần này của hắn khiến Đoàn Tinh Ngôn nghĩ rất có thể chỉ ngay giây sau thôi hắn sẽ hát lên câu, “Mẹ ơi, mẹ nghỉ tay, trời trưa vừa tròn bóng, mẹ ăn cơm cho nóng…” mất.
Đoàn Tinh Ngôn bình tĩnh hỏi, “Gây ra chuyện gì rồi?”
Hạ Hà chột dạ sờ mũi.
Đoàn Tinh Ngôn thích ăn đồ ngọt, mà đồ mua ở ngoài thì sao thể hiện được tình cảm bằng đồ tự làm, vậy nên hắn tính tự làm bánh kem để tặng Đoàn Tinh Ngôn.
Có điều… suýt chút nữa là hắn cho nổ tung nhà bếp rồi.
Hạ Hà thực sự không hiểu nổi, rõ ràng hắn làm y hệt theo sách hướng dẫn mà, cớ tại sao thành quả lại khác xa một trời một vực như thế?
Đoàn Tinh Ngôn nhìn thấy có một đĩa gì đó đen như bóng đêm đang được đặt trong căn bếp ngổn ngang đồ đạc, trông thật giống…
Bảo nó giống cứt thì lại sỉ nhục cứt quá.
Hai người cùng nhau dọn dẹp phòng bếp, xong xuôi, Hạ Hà chán chường bảo, “Anh xin lỗi cục cưng nhiều.”
Đoàn Tinh Ngôn nói, “Em đói rồi, nấu cho em bát mì đi.”
“Em thích ăn mì hử?”
Đoàn Tinh Ngôn gật đầu, “Ừm, thích.”
Hạ Hà lập tức vui vẻ trở lại, Đoàn Tinh Ngôn thích ăn mì mình nấu, mình cũng không hẳn là vô dụng đâu nhá.
——-
Trước khi tham dự lễ cưới của Trịnh Dục và Chu Lam Lam, hai người đã dỗi nhau một trận ra trò.
Trừ ở trên giường ra thì gì Hạ Hà cũng nghe Đoàn Tinh Ngôn hết, mà Đoàn Tinh Ngôn cũng đã sớm quen với mấy hành vi ngớ ngẩn của Hạ Hà, nên cơ bản là hai người chẳng bao giờ xảy ra cãi vã cả.
Đây là lần đầu tiên hai người cãi nhau.
Đầu cơn ngọn ngành của chuyện này là có một bệnh nhân nữ không biết kiếm được từ đâu số điện thoại riêng của Đoàn Tinh Ngôn nên đã quấy rối anh một thời gian.
Hạ Hà ghen tuông quá độ, điên cuồng muốn kết hôn.
Đoàn Tinh Ngôn bảo mình không xin nghỉ được, bận quá.
Hạ Hà nói, “Thế sao em lại không đeo nhẫn?”
Đoàn Tinh Ngôn bất lực đáp: “Đi làm không được đeo trang sức.”
Hạ Hà hết sức tủi thân, đi làm không thể đeo, thế tan làm sao cũng không đeo? Từ lúc tốt nghiệp cấp ba đến nay hắn đều đeo nhẫn và chưa từng tháo ra bao giờ, nhưng Đoàn Tinh Ngôn thì chẳng hề đeo lần nào, toàn lấy lý do làm phẫu thuật không được đeo trang sức.
Nói tóm lại, Hạ Hà cảm thấy Đoàn Tinh Ngôn là không muốn cho hắn hứa hẹn.
Đoàn Tinh Ngôn vừa thấy buồn cười vừa mềm lòng. Một người đàn ông cao lớn, sao mà lại tinh tế nhạy cảm thế không biết.
Trong đám cưới của Trịnh Dục cả Chu Lam Lam, Hạ Hà đã cướp được hoa cưới.
Về nhà còn tìm lọ để cắm vào, đơn giản là để ám chỉ.
Đoàn Tinh Ngôn uống rượu trong đám cưới. Do tửu lượng kém nên Hạ Hà thường không cho anh uống nhiều, song hôm nay vui quá đà nên đã để cho anh uống nhiều hơn chút.
Với cả Đoàn Tinh Ngôn cảm thấy có mấy lời bình thường không nói ra được, nên muốn mượn rượu để tuôn ra.
“Hạ Hà, anh còn đang giận em à?”
Bàn tay đang cắm hoa của Hạ Hà khẽ chựng lại, song vẫn mạnh miệng nói, “Nào có, anh nào dám giận em.”
“Đừng giận em nữa mà,” Đoàn Tinh Ngôn nói, “Em yêu anh, muốn được ở bên anh trọn đời. Em nghĩ giữa bọn mình đâu cần những thứ hình thức kia để chứng minh.”
Hạ Hà sững sờ.
“Nói lại lần nữa được không em,” Hạ Hà giơ hai tay ôm mặt Đoàn Tinh Ngôn, để anh nhìn thẳng vào mắt mình, “Chỉ cần nói câu “em yêu anh” thôi.”
Sao hắn lại không bắt được trọng điểm thế này, Đoàn Tinh Ngôn đỏ mặt, “Em chỉ nói một lần thôi, anh không nghe rõ thì kệ anh.”
Mắt Hạ Hà lóe lên vẻ kích động, đến cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp, “Anh muốn em nhìn anh rồi nói. Nói lại lần nữa đi mà, anh xin em đấy.”
Hắn có thể treo câu “Anh yêu em” trên mép, ngày ngày giờ giờ nói ra cũng được.
Song người như Đoàn Tinh Ngôn, chỉ luôn âm thầm hành động, chứ chưa từng bày tỏ tình yêu của mình thành lời.
Hạ Hà chưa bao giờ phàn nàn, cũng không yêu cầu anh phải nói ra những lời như vậy, bởi hắn biết Đoàn Tinh Ngôn yêu hắn, cho nên hắn đã rất thỏa mãn rồi.
Thế nhưng diễn đạt trực tiếp bằng ngôn ngữ thực sự khác biệt hoàn toàn. Khoảnh khắc nghe thấy người thương nói ra, Hạ Hà chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như bay thẳng lên trời, đầu óc nổ đuỳnh đoàng như pháo hoa, máu dịch toàn thân sôi trào.
Đây là lần đầu tiên, là lần đầu tiên Đoàn Tinh Ngôn nói ra ba chữ ấy với hắn.
Đoàn Tinh Ngôn những tưởng rằng sẽ rất khó để nói thành lời, song ban nãy tự nhiên nói ra như vậy, dường như không khó khăn như mình vẫn tưởng.
Anh nhìn thẳng vào mắt Hạ Hà, khẽ khàng nói.
“Em yêu anh.”
Hạ Hà thần hồn đảo điên, mình mẩy choáng váng. Hắn nghĩ, mình cũng dễ dỗ quá, chỉ cần một câu “em yêu anh” đã hạ gục ngay được rồi.
Đoàn Tinh Ngôn uống rượu trở nên khác hẳn mọi khi, đôi mắt lạnh nhạt lúc này đã sáng bừng lấp lánh.
Dưới ánh đèn tù mù, làn da từ trắng đến trong suốt sáng lên một lớp ánh nhũ mỏng manh, ngay cả các khớp xương cũng lộ ra một màu hồng nhạt, ấy là lớp màu được Thượng Đế cẩn thận pha trộn tạo hóa.
Hạ Hà không nhịn được muốn trêu đùa anh.
Cứ tranh thủ sơ múi trước đã, mai chết như nào là chuyện của mai.
Đoàn Tinh Ngôn cực kỳ hợp tác, bảo nói gì cũng nói, muốn làm sao cũng làm, ngoan đến không còn gì để nói.
Làm đến cuối cùng, Hạ Hà hỏi, “Yêu ơi, em thích anh từ khi nào?”
Trước đây mỗi lần hỏi câu này, Đoàn Tinh Ngôn đều trả lời là vào hôm bố mình và dì Úc Uyển kết hôn.
Nhưng Hạ Hà nào có tin, thế nên cứ hễ kiếm được cơ hội nào là lại khai quật Đoàn Tinh Ngôn.
Đoàn Tinh Ngôn đã mệt lắm rồi, mơ màng nói, “Đại hội thể thao.”
“Đại hội thể thao… Đại hội thể thao?” Hạ Hà kinh hãi, “Sớm như thế?”
Sau đó hắn cười khoái chí, “Anh biết ngay mà, quả nhiên đã sớm đổ anh mà. Trộm thích anh còn không chịu nói cho anh, sao em có thể làm ra chuyện như vậy được chứ?
Hạ Hà không kìm nổi cơn phấn khích, bắt đầu phát động cuộc chinh phạt thứ n.
“Đừng…” Đoàn Tinh Ngôn rã rời cây lá, nói không ra hơi, “Mệt… muốn ngủ…”
Sáng hôm sau.
Đoàn Tinh Ngôn nhớ lại những chuyện xấu hổ mình đã nói hôm qua, chỉ muốn bỏ thuốc Hạ Hà.
Thuốc bịt mồm.
Anh không muốn nói chuyện với Hạ Hà nữa.
Hạ Hà thì tung ta tung tăng bê đĩa hoa quả đến phòng làm việc, đút từng quả vải đã bóc vỏ cho Đoàn Tinh Ngôn.
Ăn rồi ăn, bỗng Đoàn Tinh Ngôn thấy sai sai, bấy giờ mới nhận ra Hạ Hà đã vói tay vào miệng mình.
Anh trợn mắt trừng Hạ Hà, cắn phập.
Hạ Hà kêu thảm thiết, xoa ngón tay nói, “Bớt giận bớt giận, anh sai rồi.”
Ăn tối xong, Hạ Hà dọn dẹp xong bếp, mở tủ lạnh ra xem, “Bé cưng ơi nhà hết thịt rồi, mình đi siêu thị đi.”
Đoàn Tinh Ngôn chăm chú đọc luận văn, không quay đầu lại, đáp, “Không đi.”
Hạ Hà làm nũng, “Đi mò đi mò, chẳng lẽ bé yêu không muốn đi siêu thị với ông xã hử?”
“Không, anh đi mình đi.”
Hạ Hà đột nhiên sấn tới, vươn tay bế bổng anh lên.
Đoàn Tinh Ngôn: “Thả em xuống, ba… hai…”
“Còn giả bộ,” Hạ Hà nhăn nhở nói, “Miệng thì nói không nhưng lòng thì sướng chết đi được còn chối? Hôm đại hội thể thao được ông xã bế công chúa nên cảm thấy ông xã siêu man, từ đấy không thể ngừng mê ông xã đúng không?”
Đoàn Tinh Ngôn: “…”
Đúng là cái rượu hại cái thân.
Ăn thêm vài hạt lạc thì cũng đâu đến nỗi.
Đoàn Tinh Ngôn mặc áo len đen và quần dài đơn giản. Cổ áo len hơi rộng, lộ ra cái cổ trắng ngần và xương quai xanh xinh đẹp, mái tóc đen như mực, mềm mại rủ xuống trán.
Nét đẹp của anh rất tinh xảo, lúc không nói gì tạo cho người ta cảm giác rất đỗi lãnh đạm. Ngay cả khoác lên cái tạp dề bé bọt biển trẻ con kia, cũng không sao làm giảm được nét trong trẻo lạnh lùng nơi anh.
Nhưng Hạ Hà biết, rằng trái tim… và con người anh mềm mại cỡ nào.
Vẻ ngoài sạch sẽ ấy luôn khiến cho người ta muốn nhào lên làm loạn.
Nấu xong cơm, Hạ Hà chụp lại rồi đăng lên vòng bạn bè khoe.
【Sườn xào chua ngọt Ngôn Ngôn làm có ăn cả đời cũng không chán *vênh mặt đắc ý*】
Hứa Đa – người đang đau khổ nấu cơm cho Chu Triết:【*Meme Rất xinh đẹp tuyệt vời chúc hạnh phúc vui vẻ bình an*, đã report】
Mẹ Hạ:【Sao lại bắt Ngôn Ngôn nấu cơm thế kia? Không biết xấu hổ】
Kỳ thực Hạ Hà cũng không nỡ để Đoàn Tinh Ngôn phải vất vả. Hắn cũng không phải chưa từng thử nấu ăn, song quả thực là hắn không có thiên phú trong lĩnh vực này.
Có một năm vào sinh nhật của Đoàn Tinh Ngôn, anh vừa vào cửa nhà đã bị Hạ Hà đẩy thẳng vào phòng ngủ, “Em vất vả cả ngày rồi, mau ngồi xuống nghỉ ngơi cái đã.”
Dáng vẻ đon đả ân cần này của hắn khiến Đoàn Tinh Ngôn nghĩ rất có thể chỉ ngay giây sau thôi hắn sẽ hát lên câu, “Mẹ ơi, mẹ nghỉ tay, trời trưa vừa tròn bóng, mẹ ăn cơm cho nóng…” mất.
Đoàn Tinh Ngôn bình tĩnh hỏi, “Gây ra chuyện gì rồi?”
Hạ Hà chột dạ sờ mũi.
Đoàn Tinh Ngôn thích ăn đồ ngọt, mà đồ mua ở ngoài thì sao thể hiện được tình cảm bằng đồ tự làm, vậy nên hắn tính tự làm bánh kem để tặng Đoàn Tinh Ngôn.
Có điều… suýt chút nữa là hắn cho nổ tung nhà bếp rồi.
Hạ Hà thực sự không hiểu nổi, rõ ràng hắn làm y hệt theo sách hướng dẫn mà, cớ tại sao thành quả lại khác xa một trời một vực như thế?
Đoàn Tinh Ngôn nhìn thấy có một đĩa gì đó đen như bóng đêm đang được đặt trong căn bếp ngổn ngang đồ đạc, trông thật giống…
Bảo nó giống cứt thì lại sỉ nhục cứt quá.
Hai người cùng nhau dọn dẹp phòng bếp, xong xuôi, Hạ Hà chán chường bảo, “Anh xin lỗi cục cưng nhiều.”
Đoàn Tinh Ngôn nói, “Em đói rồi, nấu cho em bát mì đi.”
“Em thích ăn mì hử?”
Đoàn Tinh Ngôn gật đầu, “Ừm, thích.”
Hạ Hà lập tức vui vẻ trở lại, Đoàn Tinh Ngôn thích ăn mì mình nấu, mình cũng không hẳn là vô dụng đâu nhá.
——-
Trước khi tham dự lễ cưới của Trịnh Dục và Chu Lam Lam, hai người đã dỗi nhau một trận ra trò.
Trừ ở trên giường ra thì gì Hạ Hà cũng nghe Đoàn Tinh Ngôn hết, mà Đoàn Tinh Ngôn cũng đã sớm quen với mấy hành vi ngớ ngẩn của Hạ Hà, nên cơ bản là hai người chẳng bao giờ xảy ra cãi vã cả.
Đây là lần đầu tiên hai người cãi nhau.
Đầu cơn ngọn ngành của chuyện này là có một bệnh nhân nữ không biết kiếm được từ đâu số điện thoại riêng của Đoàn Tinh Ngôn nên đã quấy rối anh một thời gian.
Hạ Hà ghen tuông quá độ, điên cuồng muốn kết hôn.
Đoàn Tinh Ngôn bảo mình không xin nghỉ được, bận quá.
Hạ Hà nói, “Thế sao em lại không đeo nhẫn?”
Đoàn Tinh Ngôn bất lực đáp: “Đi làm không được đeo trang sức.”
Hạ Hà hết sức tủi thân, đi làm không thể đeo, thế tan làm sao cũng không đeo? Từ lúc tốt nghiệp cấp ba đến nay hắn đều đeo nhẫn và chưa từng tháo ra bao giờ, nhưng Đoàn Tinh Ngôn thì chẳng hề đeo lần nào, toàn lấy lý do làm phẫu thuật không được đeo trang sức.
Nói tóm lại, Hạ Hà cảm thấy Đoàn Tinh Ngôn là không muốn cho hắn hứa hẹn.
Đoàn Tinh Ngôn vừa thấy buồn cười vừa mềm lòng. Một người đàn ông cao lớn, sao mà lại tinh tế nhạy cảm thế không biết.
Trong đám cưới của Trịnh Dục cả Chu Lam Lam, Hạ Hà đã cướp được hoa cưới.
Về nhà còn tìm lọ để cắm vào, đơn giản là để ám chỉ.
Đoàn Tinh Ngôn uống rượu trong đám cưới. Do tửu lượng kém nên Hạ Hà thường không cho anh uống nhiều, song hôm nay vui quá đà nên đã để cho anh uống nhiều hơn chút.
Với cả Đoàn Tinh Ngôn cảm thấy có mấy lời bình thường không nói ra được, nên muốn mượn rượu để tuôn ra.
“Hạ Hà, anh còn đang giận em à?”
Bàn tay đang cắm hoa của Hạ Hà khẽ chựng lại, song vẫn mạnh miệng nói, “Nào có, anh nào dám giận em.”
“Đừng giận em nữa mà,” Đoàn Tinh Ngôn nói, “Em yêu anh, muốn được ở bên anh trọn đời. Em nghĩ giữa bọn mình đâu cần những thứ hình thức kia để chứng minh.”
Hạ Hà sững sờ.
“Nói lại lần nữa được không em,” Hạ Hà giơ hai tay ôm mặt Đoàn Tinh Ngôn, để anh nhìn thẳng vào mắt mình, “Chỉ cần nói câu “em yêu anh” thôi.”
Sao hắn lại không bắt được trọng điểm thế này, Đoàn Tinh Ngôn đỏ mặt, “Em chỉ nói một lần thôi, anh không nghe rõ thì kệ anh.”
Mắt Hạ Hà lóe lên vẻ kích động, đến cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp, “Anh muốn em nhìn anh rồi nói. Nói lại lần nữa đi mà, anh xin em đấy.”
Hắn có thể treo câu “Anh yêu em” trên mép, ngày ngày giờ giờ nói ra cũng được.
Song người như Đoàn Tinh Ngôn, chỉ luôn âm thầm hành động, chứ chưa từng bày tỏ tình yêu của mình thành lời.
Hạ Hà chưa bao giờ phàn nàn, cũng không yêu cầu anh phải nói ra những lời như vậy, bởi hắn biết Đoàn Tinh Ngôn yêu hắn, cho nên hắn đã rất thỏa mãn rồi.
Thế nhưng diễn đạt trực tiếp bằng ngôn ngữ thực sự khác biệt hoàn toàn. Khoảnh khắc nghe thấy người thương nói ra, Hạ Hà chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như bay thẳng lên trời, đầu óc nổ đuỳnh đoàng như pháo hoa, máu dịch toàn thân sôi trào.
Đây là lần đầu tiên, là lần đầu tiên Đoàn Tinh Ngôn nói ra ba chữ ấy với hắn.
Đoàn Tinh Ngôn những tưởng rằng sẽ rất khó để nói thành lời, song ban nãy tự nhiên nói ra như vậy, dường như không khó khăn như mình vẫn tưởng.
Anh nhìn thẳng vào mắt Hạ Hà, khẽ khàng nói.
“Em yêu anh.”
Hạ Hà thần hồn đảo điên, mình mẩy choáng váng. Hắn nghĩ, mình cũng dễ dỗ quá, chỉ cần một câu “em yêu anh” đã hạ gục ngay được rồi.
Đoàn Tinh Ngôn uống rượu trở nên khác hẳn mọi khi, đôi mắt lạnh nhạt lúc này đã sáng bừng lấp lánh.
Dưới ánh đèn tù mù, làn da từ trắng đến trong suốt sáng lên một lớp ánh nhũ mỏng manh, ngay cả các khớp xương cũng lộ ra một màu hồng nhạt, ấy là lớp màu được Thượng Đế cẩn thận pha trộn tạo hóa.
Hạ Hà không nhịn được muốn trêu đùa anh.
Cứ tranh thủ sơ múi trước đã, mai chết như nào là chuyện của mai.
Đoàn Tinh Ngôn cực kỳ hợp tác, bảo nói gì cũng nói, muốn làm sao cũng làm, ngoan đến không còn gì để nói.
Làm đến cuối cùng, Hạ Hà hỏi, “Yêu ơi, em thích anh từ khi nào?”
Trước đây mỗi lần hỏi câu này, Đoàn Tinh Ngôn đều trả lời là vào hôm bố mình và dì Úc Uyển kết hôn.
Nhưng Hạ Hà nào có tin, thế nên cứ hễ kiếm được cơ hội nào là lại khai quật Đoàn Tinh Ngôn.
Đoàn Tinh Ngôn đã mệt lắm rồi, mơ màng nói, “Đại hội thể thao.”
“Đại hội thể thao… Đại hội thể thao?” Hạ Hà kinh hãi, “Sớm như thế?”
Sau đó hắn cười khoái chí, “Anh biết ngay mà, quả nhiên đã sớm đổ anh mà. Trộm thích anh còn không chịu nói cho anh, sao em có thể làm ra chuyện như vậy được chứ?
Hạ Hà không kìm nổi cơn phấn khích, bắt đầu phát động cuộc chinh phạt thứ n.
“Đừng…” Đoàn Tinh Ngôn rã rời cây lá, nói không ra hơi, “Mệt… muốn ngủ…”
Sáng hôm sau.
Đoàn Tinh Ngôn nhớ lại những chuyện xấu hổ mình đã nói hôm qua, chỉ muốn bỏ thuốc Hạ Hà.
Thuốc bịt mồm.
Anh không muốn nói chuyện với Hạ Hà nữa.
Hạ Hà thì tung ta tung tăng bê đĩa hoa quả đến phòng làm việc, đút từng quả vải đã bóc vỏ cho Đoàn Tinh Ngôn.
Ăn rồi ăn, bỗng Đoàn Tinh Ngôn thấy sai sai, bấy giờ mới nhận ra Hạ Hà đã vói tay vào miệng mình.
Anh trợn mắt trừng Hạ Hà, cắn phập.
Hạ Hà kêu thảm thiết, xoa ngón tay nói, “Bớt giận bớt giận, anh sai rồi.”
Ăn tối xong, Hạ Hà dọn dẹp xong bếp, mở tủ lạnh ra xem, “Bé cưng ơi nhà hết thịt rồi, mình đi siêu thị đi.”
Đoàn Tinh Ngôn chăm chú đọc luận văn, không quay đầu lại, đáp, “Không đi.”
Hạ Hà làm nũng, “Đi mò đi mò, chẳng lẽ bé yêu không muốn đi siêu thị với ông xã hử?”
“Không, anh đi mình đi.”
Hạ Hà đột nhiên sấn tới, vươn tay bế bổng anh lên.
Đoàn Tinh Ngôn: “Thả em xuống, ba… hai…”
“Còn giả bộ,” Hạ Hà nhăn nhở nói, “Miệng thì nói không nhưng lòng thì sướng chết đi được còn chối? Hôm đại hội thể thao được ông xã bế công chúa nên cảm thấy ông xã siêu man, từ đấy không thể ngừng mê ông xã đúng không?”
Đoàn Tinh Ngôn: “…”
Đúng là cái rượu hại cái thân.
Ăn thêm vài hạt lạc thì cũng đâu đến nỗi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.