Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần
Chương 15: Đại Lão Giả Dạng Làm Phế Vật Dạo Chơi Nhân Gian
Phong Lăng Bắc
28/08/2021
Phải biết rằng, một luyện khí đại sư chế tạo thành phẩm có cấp bậc là Linh phẩm và một luyện khí đại sư chế tạo ra tàn thứ phẩm là Linh phẩm hoàn toàn không giống nhau. Có trời mới biết ngay cả tàn thứ phẩm của hắn cũng là linh phẩm thì hắn ta là dạng trâu bò gì.
Sao lại kinh khủng như vậy!
“Rốt cuộc là ai?”
“Đây rốt cuộc là chỗ nào?”
Ngao Khánh vừa khôi phục được một chút sức mạnh sau khi hôn mê, hắn chống đỡ đứng lên đi ra phía ngoài thăm dò từng ly từng tí.
Nhưng lại không cẩn thận, bước vào sân trước.
Ngay khoảnh khắc hắn bước vào sân trước, hắn lập tức cảm thấy một áp lực long trời lở đất vô cùng lớn mạnh ép về phía hắn, sau đó bức họa hai bên tường lấp lánh hào quang chói mắt, mười tám binh khí bên trong bức họa hóa hình công kích về phía hắn.
“Gâu gâu”
Ngao Khánh rít lên một tiếng, cảm giác tứ chi như nhũn ra, bất chấp tất cả nhấc chân chạy.
Rốt cuộc đại sảnh kia cất giấu cái đồ vật kinh khủng gì vậy, vừa rồi đã dọa hắn sợ muốn tè ra quần, mẹ nó rốt cuộc chỗ này là nơi ma quỷ nào thế!
Hắn lại hốt hoảng chạy tới một hướng khác, thận trọng bước vào.
“Phù!”
Thở phào nhẹ nhõm
Cũng may là không có mấy đồ vật kinh khủng kia.
Nhưng mà có người!
Hơn nữa tên phàm nhân kia cũng ở đây.
Bên trong ánh mắt Ngao Khánh lập tức tràn ngập sát khí, cơ thể chuẩn bị tiến lên xé rách tên phàm nhân đáng chết này.
Không đúng.
Trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, cơ thể Ngao Khánh dừng lại, ăn cơm cùng tên phàm nhân kia là…
“Dịch đại sư, đồ ăn người làm thật sự rất ngon.” Sắc mặt Thanh Sơn Lão Tổ hồng hào, lão ta không nghĩ rằng bản thân có thể xuống bếp cùng Dịch Phong tiền bối mà còn có thể ngồi ăn cơm trưa cùng Dịch Phong.
Giờ khắc này, khỏi phải nói lão ta thỏa mãn cỡ nào.
Có thể thân mật với tiền bối có cấp bậc này như vậy, nếu nói chuyện này ra thì cũng đủ để cháu trai lão ta chém gió cả một đời.
“Ta mời người một chén.”
Thanh Sơn Lão Tổ đứng lên, sau đó cung kính rót rượu cho Dịch Phong rồi uống một hơi cạn sạch trước.
“Đại sư, chuyện lúc trước là Tuyết Nhi không đúng, Tuyết Nhi vô cùng cảm tạ đại sư khoan dung độ lượng, chén này Tuyết Nhi xin kính ngài.” Lạc Lan Tuyết cũng không cam chịu rớt lại phía sau, nàng cung kính bưng chén rượu lên mời Dịch Phong.
“Ha ha, khách khí khách khí rồi.”
Dịch Phong cũng thản nhiên tiếp nhận rượu của hai người họ, dù sao lúc trước quả thật bọn họ có chút hiểu lầm.
“Cảnh giới của ông già này…”
Ngao Khánh nhìn Thanh Sơn Lão Tổ, ấn kí hình nhật trên trán hơi hơi lấp lóe ánh sáng, sau đó lẩm bẩm nói: “Mặc dù ông già này che giấu rất tốt nhưng vẫn không thoát khỏi mắt của Phệ Thiên Yêu Lang ta, không nghĩ tới lại là Võ Vương cảnh.”
“Võ Vương cảnh có thể so với Yêu Vương của Yêu Tộc ta!”
Bên trong giọng nói Ngao Khánh mang theo vẻ khiếp sợ.
Yêu Vương trong bộ lạc Yêu Tộc cũng được coi là lãnh chúa một vùng. Cho dù là ở trong bộ lạc Phệ Thiên Yêu Lang bọn họ thì cũng có sự tồn tại của một trưởng lão với sức chiến đấu không nhỏ.
“Còn cô nương kia, mặc dù chỉ tương ứng với cảnh giới Đại Yêu Sư trong tộc ta, nhưng thiên phú của bản thân nàng cũng rất tốt, đợi một thời gian nữa cũng có thể trưởng thành đến cấp cao hơn!”
Ấn ký trên trán Ngao Khánh lại lóe sáng nhìn về phía Lạc Lan Tuyết, sau đó kinh ngạc nói.
“Vì sao, một đại võ sư có thiên phú rất tốt và một Võ Vương có thể so với trưởng lão Yêu Tộc lại cung kính với tên phàm nhân này như vậy, còn mở miệng gọi một tiếng đại sư?”
“Đầu óc hai người kia có vấn đề sao?”
Móng vuốt Ngao Khánh gãi gãi đầu với vẻ không hiểu được. Trong lúc hắn đang do dự không biết nên xử lý tên phàm nhân này thế nào thì dường như nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên người Dịch Phong.
“Hít!”
Hai mắt hắn trừng to, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.
Chẳng lẽ tên phàm nhân này?
Tên phàm nhân này…
Dường như là để chứng minh cho suy nghĩ của Ngao Khánh, Dịch Phong ngồi ở trong sảnh chiêu đãi Thanh Sơn Lão Tổ và Lạc Lan Tuyết, sau khi nhìn thấy hai người mời rượu, cũng khách khí nói: “Hai vị không cần khách khí như thế, ngược lại là hai vị quang lâm hàn xá nhưng ta cũng không tốt để chiêu đãi.”
“Đùng!”
Ngao Khánh nghe thấy lời này, thân thể run rẩy một hồi.
Trong đầu giống như vang lên một tiếng sấm.
Hiện tại hắn không rõ tên phàm nhân trước mắt này là phàm nhân gì mà lại là chủ nhân ngôi nhà này.
Những binh khí Linh phẩm rơi lả tả trên đất trong hậu viện và mười tám bức hoạ kinh khủng trong sân trước đều là bút tích của hắn.
Nếu không thì tại sao một cao thủ tương đương với trưởng lão Yêu Tộc và một nữ nhân xinh đẹp thiên phú xuất chúng lại phải cung kính với hắn như vậy?
Khó trách, khó trách.
Sao lại kinh khủng như vậy!
“Rốt cuộc là ai?”
“Đây rốt cuộc là chỗ nào?”
Ngao Khánh vừa khôi phục được một chút sức mạnh sau khi hôn mê, hắn chống đỡ đứng lên đi ra phía ngoài thăm dò từng ly từng tí.
Nhưng lại không cẩn thận, bước vào sân trước.
Ngay khoảnh khắc hắn bước vào sân trước, hắn lập tức cảm thấy một áp lực long trời lở đất vô cùng lớn mạnh ép về phía hắn, sau đó bức họa hai bên tường lấp lánh hào quang chói mắt, mười tám binh khí bên trong bức họa hóa hình công kích về phía hắn.
“Gâu gâu”
Ngao Khánh rít lên một tiếng, cảm giác tứ chi như nhũn ra, bất chấp tất cả nhấc chân chạy.
Rốt cuộc đại sảnh kia cất giấu cái đồ vật kinh khủng gì vậy, vừa rồi đã dọa hắn sợ muốn tè ra quần, mẹ nó rốt cuộc chỗ này là nơi ma quỷ nào thế!
Hắn lại hốt hoảng chạy tới một hướng khác, thận trọng bước vào.
“Phù!”
Thở phào nhẹ nhõm
Cũng may là không có mấy đồ vật kinh khủng kia.
Nhưng mà có người!
Hơn nữa tên phàm nhân kia cũng ở đây.
Bên trong ánh mắt Ngao Khánh lập tức tràn ngập sát khí, cơ thể chuẩn bị tiến lên xé rách tên phàm nhân đáng chết này.
Không đúng.
Trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, cơ thể Ngao Khánh dừng lại, ăn cơm cùng tên phàm nhân kia là…
“Dịch đại sư, đồ ăn người làm thật sự rất ngon.” Sắc mặt Thanh Sơn Lão Tổ hồng hào, lão ta không nghĩ rằng bản thân có thể xuống bếp cùng Dịch Phong tiền bối mà còn có thể ngồi ăn cơm trưa cùng Dịch Phong.
Giờ khắc này, khỏi phải nói lão ta thỏa mãn cỡ nào.
Có thể thân mật với tiền bối có cấp bậc này như vậy, nếu nói chuyện này ra thì cũng đủ để cháu trai lão ta chém gió cả một đời.
“Ta mời người một chén.”
Thanh Sơn Lão Tổ đứng lên, sau đó cung kính rót rượu cho Dịch Phong rồi uống một hơi cạn sạch trước.
“Đại sư, chuyện lúc trước là Tuyết Nhi không đúng, Tuyết Nhi vô cùng cảm tạ đại sư khoan dung độ lượng, chén này Tuyết Nhi xin kính ngài.” Lạc Lan Tuyết cũng không cam chịu rớt lại phía sau, nàng cung kính bưng chén rượu lên mời Dịch Phong.
“Ha ha, khách khí khách khí rồi.”
Dịch Phong cũng thản nhiên tiếp nhận rượu của hai người họ, dù sao lúc trước quả thật bọn họ có chút hiểu lầm.
“Cảnh giới của ông già này…”
Ngao Khánh nhìn Thanh Sơn Lão Tổ, ấn kí hình nhật trên trán hơi hơi lấp lóe ánh sáng, sau đó lẩm bẩm nói: “Mặc dù ông già này che giấu rất tốt nhưng vẫn không thoát khỏi mắt của Phệ Thiên Yêu Lang ta, không nghĩ tới lại là Võ Vương cảnh.”
“Võ Vương cảnh có thể so với Yêu Vương của Yêu Tộc ta!”
Bên trong giọng nói Ngao Khánh mang theo vẻ khiếp sợ.
Yêu Vương trong bộ lạc Yêu Tộc cũng được coi là lãnh chúa một vùng. Cho dù là ở trong bộ lạc Phệ Thiên Yêu Lang bọn họ thì cũng có sự tồn tại của một trưởng lão với sức chiến đấu không nhỏ.
“Còn cô nương kia, mặc dù chỉ tương ứng với cảnh giới Đại Yêu Sư trong tộc ta, nhưng thiên phú của bản thân nàng cũng rất tốt, đợi một thời gian nữa cũng có thể trưởng thành đến cấp cao hơn!”
Ấn ký trên trán Ngao Khánh lại lóe sáng nhìn về phía Lạc Lan Tuyết, sau đó kinh ngạc nói.
“Vì sao, một đại võ sư có thiên phú rất tốt và một Võ Vương có thể so với trưởng lão Yêu Tộc lại cung kính với tên phàm nhân này như vậy, còn mở miệng gọi một tiếng đại sư?”
“Đầu óc hai người kia có vấn đề sao?”
Móng vuốt Ngao Khánh gãi gãi đầu với vẻ không hiểu được. Trong lúc hắn đang do dự không biết nên xử lý tên phàm nhân này thế nào thì dường như nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên người Dịch Phong.
“Hít!”
Hai mắt hắn trừng to, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.
Chẳng lẽ tên phàm nhân này?
Tên phàm nhân này…
Dường như là để chứng minh cho suy nghĩ của Ngao Khánh, Dịch Phong ngồi ở trong sảnh chiêu đãi Thanh Sơn Lão Tổ và Lạc Lan Tuyết, sau khi nhìn thấy hai người mời rượu, cũng khách khí nói: “Hai vị không cần khách khí như thế, ngược lại là hai vị quang lâm hàn xá nhưng ta cũng không tốt để chiêu đãi.”
“Đùng!”
Ngao Khánh nghe thấy lời này, thân thể run rẩy một hồi.
Trong đầu giống như vang lên một tiếng sấm.
Hiện tại hắn không rõ tên phàm nhân trước mắt này là phàm nhân gì mà lại là chủ nhân ngôi nhà này.
Những binh khí Linh phẩm rơi lả tả trên đất trong hậu viện và mười tám bức hoạ kinh khủng trong sân trước đều là bút tích của hắn.
Nếu không thì tại sao một cao thủ tương đương với trưởng lão Yêu Tộc và một nữ nhân xinh đẹp thiên phú xuất chúng lại phải cung kính với hắn như vậy?
Khó trách, khó trách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.