Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần
Chương 18: Ta Nhất Định Phải Thoát Khỏi Tên Nhân Loại Này
Phong Lăng Bắc
28/08/2021
Cho nên chỉ có thể nhịn bi phẫn và không cam tâm ở trong lòng, gật đầu một cái.
“Được, vậy ta đặt cho ngươi cái tên.” Dịch Phong hài lòng gật đầu, nhíu mày trầm tư nói: “Bây giờ có Chung Thanh còn có thêm ngươi, phương diện kinh tế có chút cung không đủ cầu cho nên đặt tên ngươi là Vượng Tài đi, mang thêm chút sức sống cho võ quán của ta.”
“Vượng… Tài?”
Ngao Khánh kêu rên trong lòng.
Tốt xấu gì lão nhân gia ngài cũng phải lấy cho ta cái tên vang dội một chút đi chứ!
Thôi.
Không quan trọng.
Bây giờ có thể sống sót coi như không tệ rồi.
Nhưng mà tên nhân loại đáng chết này, vốn cho là tâm địa của hắn thiện lương, không ngờ rằng…
Quả nhiên, nhân loại đều không phải là thứ tốt lành gì!
Sao Dịch Phong biết được con chó này có thể suy nghĩ nhiều như vậy chứ, hắn chỉ coi nó là một loại chó đất không biết chủng loại, nhớ tới con chó này chắc đang đói bụng, liền hô: “Đồ nhi, cơm thừa kia chớ lãng phí, bưng tới cho vi sư.”
Ngao Khánh sửng sốt một chút.
Sau đó nhìn thấy Chung Thanh bưng cơm thừa và đồ ăn thừa vừa dọn xong tới.
“Đồ nhi, con chó này không chết cũng coi như là kỳ tích cho nên ta dự định để nuôi. Sau này cơm thừa và đồ ăn thừa không cần lãng phí nữa.” Dịch Phong dặn dò Chung Thanh vài câu.
“Sư phụ từ bi.” Chung Thanh gật đầu, nói: “Sau này cơm thừa và đồ ăn thừa ta đều sẽ để lại cho hắn.”
“Đồ nhi ngoan.”
Dịch Phong tán thưởng cười.
Nghe hai tên sư đồ kẻ xướng người hoạ, sắc mặt Ngao Khánh tái xanh tới cực điểm
Hóa ra là muốn dùng cơm thừa và đồ ăn thừa để nuôi hắn?
Gâu, không!
Hắn đường đường là Phệ Thiên Yêu Lang, là nhi tử của Phệ Thiên Yêu Hoàng, sao hắn có thể ăn cơm thừa với đồ ăn thừa nhà các ngươi được chứ?
Nhục nhã, vô cùng nhục nhã!
Nhân loại!
Tên nhân loại đáng chết!
Ta giết cả nhà ngươi.
Trong sân Ngao Khánh chạy tới chạy lui lung tung khắp nơi, vì giữ mạng sống hắn mà đã phải quỳ lạy tên nhân loại này thì cũng thôi đi, lại còn phải nhẫn nhịn chịu nhục như vậy, thế thì sao mà được
Không để ý, tuyệt đối không để ý.
Hắn cắn chặt miệng, âm thầm thề có đánh chết cũng sẽ không ăn cơm thừa cặn bã.
“Sư phụ, con chó này không ăn cơm.”
Chung Thanh hơi há mồm, ánh mắt nhìn về phía Dịch Phong.
“Ách… Có thể nó hơi sợ người lạ.” Dịch Phong sờ cằm một cái.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Chung Thanh hỏi lại.
“Đổ cơm thừa lên phiến đá kia đi, nó đói bụng thì tự khắc biết ăn, ngươi tiếp tục đi dọn dẹp đi!” Dịch Phong dặn dò tiếp.
Khinh người quá đáng!
Quả thực là khinh người quá đáng!
Ngao Khánh quay đầu, dùng ánh mắt thù hận điên cuồng nhìn Dịch Phong. Vốn dĩ Dịch Phong giữ lại một mạng cho hắn nên hắn vẫn rất cảm kích.
Bây giờ, hắn chỉ còn mối hận bị sỉ nhục đối với Dịch Phong.
“Ánh mắt này đúng là rất giống con Husky theo ta kiếp trước.” Nhìn thấy ánh mắt kia của Ngao Khánh, Dịch Phong lại nhịn không được ôm đầu chó xoa một hồi.
Nhưng ở trong mắt Ngao Khánh thì lại là một màn vũ nhục trần trụi.
Dịch Phong không thèm quan tâm nó nữa. Vừa cơm nước no nê xong, chính là khoảng thời gian nghỉ trưa tốt nhất, bình yên nằm trên ghế, thỉnh thoảng bàn tay lại đung đưa quạt hương bồ, chậm rãi đánh một giấc ngon lành.
Nhìn thấy Dịch Phong ngủ say như vậy, mặt mũi Ngao Khánh đầy hung ác.
Hắn đang nghĩ có nên thừa cơ hội mà tập kích tên nhân loại đáng chết này hay không. Thế nhưng cuối cùng hắn vẫn từ bỏ cơ hội.
Hắn tin là chỉ cần mình có bất kỳ cử chỉ làm loạn nào thì thứ chờ đợi hắn chính là tình cảnh thập tử nhất sinh.
“Không được, ta nhất định phải thoát khỏi bàn tay của tên nhân loại này, ta muốn tự do.”
Ròng rã cả một buổi chiều, Ngao Khánh đều nghĩ cách làm thế nào mới có thể thoát khỏi cái nơi quỷ quái này. Thế nhưng lại không như mong muốn bởi vì tiền phòng bên kia là con đường ắt phải đi qua để chạy trốn.
Mà nhiều lần hắn bước vào tiền phòng thì đều bị mười tám bức họa kia làm kinh sợ không dám chuyển động.
Cuối cùng hắn mới từ bỏ chạy trốn, mệt mỏi nằm trên đất.
“Thế nhưng mà ta đói lắm rồi!”
Hắn nằm rạp trên mặt đất, bụng phát ra tiếng kêu theo từng đợt. Bây giờ ở chỗ Dịch Phong thì không nói, lúc trước hắn đã phải trải qua ngàn dặm chạy trốn, sớm đã bị đói đến mức không chịu nổi.
Ánh mắt không có liêm sỉ cứ nhìn chằm chằm vào chỗ đồ ăn thừa trên mặt đất kia.
“Không.”
“Ta đường đường là công tử tộc Phệ Thiên Yêu Lang, sao có thể ăn đồ ăn thừa của phàm nhân được.”
“Tuyệt đối không!”
Ánh mắt Ngao Khánh kiên định.
Sắc trời dần dần tối.
Dịch Phong lại xào hai món ăn, sau bữa ăn hắn nghĩ tới tình trạng của Vượng Tài, hỏi: “Đồ nhi, Vượng Tài vẫn chưa thèm ăn cơm hả?”
“Không, sư phụ.” Chung Thanh lo âu nói: “Vượng Tài có thể bị chết đói hay không?”
“Không có chuyện gì.” Dịch Phong nói khẽ: “Có lẽ là còn sợ người lạ, chờ chút nữa bưng chỗ thức ăn còn dư lại qua cho nó đi!”
“Dạ, sư phụ.”
Chung Thanh cung kính gật đầu.
“Được, vậy ta đặt cho ngươi cái tên.” Dịch Phong hài lòng gật đầu, nhíu mày trầm tư nói: “Bây giờ có Chung Thanh còn có thêm ngươi, phương diện kinh tế có chút cung không đủ cầu cho nên đặt tên ngươi là Vượng Tài đi, mang thêm chút sức sống cho võ quán của ta.”
“Vượng… Tài?”
Ngao Khánh kêu rên trong lòng.
Tốt xấu gì lão nhân gia ngài cũng phải lấy cho ta cái tên vang dội một chút đi chứ!
Thôi.
Không quan trọng.
Bây giờ có thể sống sót coi như không tệ rồi.
Nhưng mà tên nhân loại đáng chết này, vốn cho là tâm địa của hắn thiện lương, không ngờ rằng…
Quả nhiên, nhân loại đều không phải là thứ tốt lành gì!
Sao Dịch Phong biết được con chó này có thể suy nghĩ nhiều như vậy chứ, hắn chỉ coi nó là một loại chó đất không biết chủng loại, nhớ tới con chó này chắc đang đói bụng, liền hô: “Đồ nhi, cơm thừa kia chớ lãng phí, bưng tới cho vi sư.”
Ngao Khánh sửng sốt một chút.
Sau đó nhìn thấy Chung Thanh bưng cơm thừa và đồ ăn thừa vừa dọn xong tới.
“Đồ nhi, con chó này không chết cũng coi như là kỳ tích cho nên ta dự định để nuôi. Sau này cơm thừa và đồ ăn thừa không cần lãng phí nữa.” Dịch Phong dặn dò Chung Thanh vài câu.
“Sư phụ từ bi.” Chung Thanh gật đầu, nói: “Sau này cơm thừa và đồ ăn thừa ta đều sẽ để lại cho hắn.”
“Đồ nhi ngoan.”
Dịch Phong tán thưởng cười.
Nghe hai tên sư đồ kẻ xướng người hoạ, sắc mặt Ngao Khánh tái xanh tới cực điểm
Hóa ra là muốn dùng cơm thừa và đồ ăn thừa để nuôi hắn?
Gâu, không!
Hắn đường đường là Phệ Thiên Yêu Lang, là nhi tử của Phệ Thiên Yêu Hoàng, sao hắn có thể ăn cơm thừa với đồ ăn thừa nhà các ngươi được chứ?
Nhục nhã, vô cùng nhục nhã!
Nhân loại!
Tên nhân loại đáng chết!
Ta giết cả nhà ngươi.
Trong sân Ngao Khánh chạy tới chạy lui lung tung khắp nơi, vì giữ mạng sống hắn mà đã phải quỳ lạy tên nhân loại này thì cũng thôi đi, lại còn phải nhẫn nhịn chịu nhục như vậy, thế thì sao mà được
Không để ý, tuyệt đối không để ý.
Hắn cắn chặt miệng, âm thầm thề có đánh chết cũng sẽ không ăn cơm thừa cặn bã.
“Sư phụ, con chó này không ăn cơm.”
Chung Thanh hơi há mồm, ánh mắt nhìn về phía Dịch Phong.
“Ách… Có thể nó hơi sợ người lạ.” Dịch Phong sờ cằm một cái.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Chung Thanh hỏi lại.
“Đổ cơm thừa lên phiến đá kia đi, nó đói bụng thì tự khắc biết ăn, ngươi tiếp tục đi dọn dẹp đi!” Dịch Phong dặn dò tiếp.
Khinh người quá đáng!
Quả thực là khinh người quá đáng!
Ngao Khánh quay đầu, dùng ánh mắt thù hận điên cuồng nhìn Dịch Phong. Vốn dĩ Dịch Phong giữ lại một mạng cho hắn nên hắn vẫn rất cảm kích.
Bây giờ, hắn chỉ còn mối hận bị sỉ nhục đối với Dịch Phong.
“Ánh mắt này đúng là rất giống con Husky theo ta kiếp trước.” Nhìn thấy ánh mắt kia của Ngao Khánh, Dịch Phong lại nhịn không được ôm đầu chó xoa một hồi.
Nhưng ở trong mắt Ngao Khánh thì lại là một màn vũ nhục trần trụi.
Dịch Phong không thèm quan tâm nó nữa. Vừa cơm nước no nê xong, chính là khoảng thời gian nghỉ trưa tốt nhất, bình yên nằm trên ghế, thỉnh thoảng bàn tay lại đung đưa quạt hương bồ, chậm rãi đánh một giấc ngon lành.
Nhìn thấy Dịch Phong ngủ say như vậy, mặt mũi Ngao Khánh đầy hung ác.
Hắn đang nghĩ có nên thừa cơ hội mà tập kích tên nhân loại đáng chết này hay không. Thế nhưng cuối cùng hắn vẫn từ bỏ cơ hội.
Hắn tin là chỉ cần mình có bất kỳ cử chỉ làm loạn nào thì thứ chờ đợi hắn chính là tình cảnh thập tử nhất sinh.
“Không được, ta nhất định phải thoát khỏi bàn tay của tên nhân loại này, ta muốn tự do.”
Ròng rã cả một buổi chiều, Ngao Khánh đều nghĩ cách làm thế nào mới có thể thoát khỏi cái nơi quỷ quái này. Thế nhưng lại không như mong muốn bởi vì tiền phòng bên kia là con đường ắt phải đi qua để chạy trốn.
Mà nhiều lần hắn bước vào tiền phòng thì đều bị mười tám bức họa kia làm kinh sợ không dám chuyển động.
Cuối cùng hắn mới từ bỏ chạy trốn, mệt mỏi nằm trên đất.
“Thế nhưng mà ta đói lắm rồi!”
Hắn nằm rạp trên mặt đất, bụng phát ra tiếng kêu theo từng đợt. Bây giờ ở chỗ Dịch Phong thì không nói, lúc trước hắn đã phải trải qua ngàn dặm chạy trốn, sớm đã bị đói đến mức không chịu nổi.
Ánh mắt không có liêm sỉ cứ nhìn chằm chằm vào chỗ đồ ăn thừa trên mặt đất kia.
“Không.”
“Ta đường đường là công tử tộc Phệ Thiên Yêu Lang, sao có thể ăn đồ ăn thừa của phàm nhân được.”
“Tuyệt đối không!”
Ánh mắt Ngao Khánh kiên định.
Sắc trời dần dần tối.
Dịch Phong lại xào hai món ăn, sau bữa ăn hắn nghĩ tới tình trạng của Vượng Tài, hỏi: “Đồ nhi, Vượng Tài vẫn chưa thèm ăn cơm hả?”
“Không, sư phụ.” Chung Thanh lo âu nói: “Vượng Tài có thể bị chết đói hay không?”
“Không có chuyện gì.” Dịch Phong nói khẽ: “Có lẽ là còn sợ người lạ, chờ chút nữa bưng chỗ thức ăn còn dư lại qua cho nó đi!”
“Dạ, sư phụ.”
Chung Thanh cung kính gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.