Chương 24: Chạm Mặt
Hoa Tưởng Dung
02/05/2023
Thanh Hà đi rồi, chỉ còn lại đôi nam nữ tướng mạo xuất chúng đứng yên lặng hồi lâu.
Mạnh Tuân lên tiếng trước.
Hắn ta phẫn nộ trừng mắt nhìn Thanh Anh, nghiêm giọng chất vấn: “Nàng mau nói ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao chỉ mới ba tháng không gặp, nàng lại đột nhiên trở thành thị thiếp của đại ca ta?”
Thanh Anh ngẩng mặt nhìn thẳng vào hắn ta, ánh mắt bình thản không chút sợ hãi: “Ta nên gọi chàng là Mạnh Cẩn An hay là Mạnh Tuân? Đến cả tên chàng cũng không nói thật cho ta biết, thân thế tên tuổi đều là gạt ta. Ban đầu là ai không nói tiếng nào đã bỏ đi mất tăm mất dạng. Ta còn giống như con khờ, vì lo lắng cho chàng mà đi khắp nơi hỏi thăm tin tức. Nếu sớm biết chàng là nhị công tử của Mạnh gia, dù ta có đến bước đường cùng cũng không gả cho đại ca chàng làm thiếp.”
“Ta……”Mạnh Tuân vốn đang muốn hỏi cho ra nhẽ lại bỗng dưng chột dạ, hắn ta ngập ngừng: “Ta họ Mạnh tên Tuân, tên tự là Cẩn An, rất nhiều bạn bè thân thuộc đều gọi ta là Cẩn An. Chuyện này đâu thể xem là gạt nàng.”
Còn về thân thế thì hắn ta không thể phủ nhận đích thực là đã dối gạt Thanh Anh.
Hắn ta nói mình gia thế thanh bần.
Còn về lý do tại sao ba tháng trước hắn ta đột ngột bỏ đi, đó là vì hắn ta phải trở về kinh thành lo một mối làm ăn rất gấp.
Vốn dĩ chuyện làm ăn bên ngoài trước giờ đều do Mạnh Chiêu lo liệu. Tuy nhiên, từ lúc hắn gãy chân, gánh nặng này liền đặt sang vai của Mạnh Tuân.
Khi đó, Mạnh phu nhân cũng không bàn bạc trước với Mạnh Tuân mà chỉ thông báo cho hắn ta trước một ngày rằng ngày mai cùng đội xe buôn đi kinh thành một chuyến.
Mối làm ăn này rất quan trọng. Mạnh phu nhân dặn đi dặn lại nhất định phải khởi hành đúng giờ, không được chậm trễ.
Sau khi biết tin, Mạnh Tuân liền đến phố Oanh Hoa tìm Thanh Anh ngay hôm đó để tạm biệt và muốn bảo nàng đợi hắn ta trở về.
Thật không may, hôm đó Thanh Anh lại không được khỏe nên không ra bày hàng.
Mạnh Tuân ở trà lâu đợi rất lâu vẫn không đợi được nàng xuất hiện.
Vốn còn định đến nhà tìm Thanh Anh, nhưng vừa ra khỏi trà lâu thì sai vặt trong phủ đã tất tả chạy đến báo phu nhân tìm nhị thiếu gia có chuyện gấp, bắt Mạnh Tuân phải nhanh chóng về phủ.
Mạnh Tuân đành phải theo tên sai vặt trở về Mạnh phủ.
Hôm sau, mới sáng sớm hắn ta đã phải theo đội xe buôn đi kinh thành.
Đến cuối cùng, hắn ta vẫn không thể gặp Thanh Anh một lần trước khi lên đường.
Bản thân đã giấu giếm trước quả thật là không đúng, Mạnh Tuân chậm rãi đến trước mặt Thanh Anh, giọng đã dịu lại:
“Sau khi ta đi thì đã xảy ra chuyện gì? Sao nàng lại gả cho đại ca?”
Thanh Anh nghĩ đến nguyên nhân nàng gả cho Mạnh Chiêu thì trong lòng lại chua xót. Nàng có chút tủi thân nói:
“Sau khi chàng đi, mấy tên côn đồ thấy chàng bẵng một thời gian không xuất hiện liền nảy sinh ý trả thù, lại bắt đầu kiếm chuyện. Cha ta vì bảo vệ ta đã đụng độ với bọn chúng rồi bị vu cho tội trộm cắp. Quan sai đã bắt ông ấy giam vào đại lao.”
“Một tháng trước, mẹ chàng tìm thấy ta. Bà ấy cho ta một trăm lượng bạc tiền lễ, bảo ta gả vào Mạnh phủ xung hỷ cho đại ca chàng. Bà ấy còn hứa sẽ cứu cha ta ra. Ta do dự một lúc thì đồng ý. “
Mạnh Tuân nghe xong vừa tức vừa hận. Lại là bọn côn đồ bệnh hoạn đó. Lúc đầu lẽ ra hắn ta nên đánh cho bọn chúng liệt nửa người hết mới phải, để chúng không thể đi làm điều ác nữa.
Thanh Anh tốt bụng lại hiếu thảo, vì cứu cha mới phải gả vào Mạnh gia.
Mạnh Tuân thương xót nàng, nên cũng không còn lòng dạ nào mà trách cứ.
Hắn ta mím chặt môi, nhìn đôi mắt đã ngân ngấn nước của Thanh Anh, dè dặt hỏi: “Vậy nàng… có yêu đại ca ta không?”
“Ta…” Trong đầu Thanh Anh chợt hiện lên khuôn mặt tuấn tú cao quý của Mạnh Chiêu. Nàng cũng không lập tức trả lời.
Mạnh Tuân nhìn thấy dáng vẻ do dự của nàng thì trong lòng càng thêm khẳng định.
Hắn ta cầm đôi tay trắng nõn mềm mại của nàng đặt lên trước ngực, nghiêm túc nói: “A Anh, hãy rời xa đại ca của ta đi. Ta trở về cầu xin mẫu thân cho nàng và đại ca hòa li rồi ta sẽ dẫn nàng rời khỏi Mạnh gia. Chúng ta ra ngoài sống, quên hết mọi chuyện trước đây đi. Ta sẽ đối xử tốt với nàng như lúc đầu, được không?”
“Cẩn An, chúng ta…” Thanh Anh ngẩng đầu lên, có chút do dự nhìn người đã từng bảo vệ nàng rất chu đáo và khiến nàng nảy sinh cảm tình.
Họ có thể quay lại từ đầu không?
Nàng đã gả cho người ta, cũng đã làm chuyện vợ chồng. Hắn ta thật sự không để tâm sao?
Huống chi người này còn là đại ca ruột thịt của hắn ta, dù là ai thì trong lòng cũng sẽ có một nút thắt.
Trong lúc Thanh Anh còn đang chần chừ thì sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói trầm trầm xen lẫn tức giận:
“A Tuân, chú ý cách cư xử của mình. Xét vai vế, nàng ấy cũng xem như là đại tẩu của đệ. Đừng để người ngoài trông thấy lại nói ra nói vào!”
Cả hai nghe tiếng vội quay lại liền thấy một xe lăn gỗ đang dừng cách chỗ họ đứng không xa.
Mạnh Chiêu ngồi trên xe lăn, sắc mặt u ám. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt của hai người.
Mạnh Tuân lên tiếng trước.
Hắn ta phẫn nộ trừng mắt nhìn Thanh Anh, nghiêm giọng chất vấn: “Nàng mau nói ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao chỉ mới ba tháng không gặp, nàng lại đột nhiên trở thành thị thiếp của đại ca ta?”
Thanh Anh ngẩng mặt nhìn thẳng vào hắn ta, ánh mắt bình thản không chút sợ hãi: “Ta nên gọi chàng là Mạnh Cẩn An hay là Mạnh Tuân? Đến cả tên chàng cũng không nói thật cho ta biết, thân thế tên tuổi đều là gạt ta. Ban đầu là ai không nói tiếng nào đã bỏ đi mất tăm mất dạng. Ta còn giống như con khờ, vì lo lắng cho chàng mà đi khắp nơi hỏi thăm tin tức. Nếu sớm biết chàng là nhị công tử của Mạnh gia, dù ta có đến bước đường cùng cũng không gả cho đại ca chàng làm thiếp.”
“Ta……”Mạnh Tuân vốn đang muốn hỏi cho ra nhẽ lại bỗng dưng chột dạ, hắn ta ngập ngừng: “Ta họ Mạnh tên Tuân, tên tự là Cẩn An, rất nhiều bạn bè thân thuộc đều gọi ta là Cẩn An. Chuyện này đâu thể xem là gạt nàng.”
Còn về thân thế thì hắn ta không thể phủ nhận đích thực là đã dối gạt Thanh Anh.
Hắn ta nói mình gia thế thanh bần.
Còn về lý do tại sao ba tháng trước hắn ta đột ngột bỏ đi, đó là vì hắn ta phải trở về kinh thành lo một mối làm ăn rất gấp.
Vốn dĩ chuyện làm ăn bên ngoài trước giờ đều do Mạnh Chiêu lo liệu. Tuy nhiên, từ lúc hắn gãy chân, gánh nặng này liền đặt sang vai của Mạnh Tuân.
Khi đó, Mạnh phu nhân cũng không bàn bạc trước với Mạnh Tuân mà chỉ thông báo cho hắn ta trước một ngày rằng ngày mai cùng đội xe buôn đi kinh thành một chuyến.
Mối làm ăn này rất quan trọng. Mạnh phu nhân dặn đi dặn lại nhất định phải khởi hành đúng giờ, không được chậm trễ.
Sau khi biết tin, Mạnh Tuân liền đến phố Oanh Hoa tìm Thanh Anh ngay hôm đó để tạm biệt và muốn bảo nàng đợi hắn ta trở về.
Thật không may, hôm đó Thanh Anh lại không được khỏe nên không ra bày hàng.
Mạnh Tuân ở trà lâu đợi rất lâu vẫn không đợi được nàng xuất hiện.
Vốn còn định đến nhà tìm Thanh Anh, nhưng vừa ra khỏi trà lâu thì sai vặt trong phủ đã tất tả chạy đến báo phu nhân tìm nhị thiếu gia có chuyện gấp, bắt Mạnh Tuân phải nhanh chóng về phủ.
Mạnh Tuân đành phải theo tên sai vặt trở về Mạnh phủ.
Hôm sau, mới sáng sớm hắn ta đã phải theo đội xe buôn đi kinh thành.
Đến cuối cùng, hắn ta vẫn không thể gặp Thanh Anh một lần trước khi lên đường.
Bản thân đã giấu giếm trước quả thật là không đúng, Mạnh Tuân chậm rãi đến trước mặt Thanh Anh, giọng đã dịu lại:
“Sau khi ta đi thì đã xảy ra chuyện gì? Sao nàng lại gả cho đại ca?”
Thanh Anh nghĩ đến nguyên nhân nàng gả cho Mạnh Chiêu thì trong lòng lại chua xót. Nàng có chút tủi thân nói:
“Sau khi chàng đi, mấy tên côn đồ thấy chàng bẵng một thời gian không xuất hiện liền nảy sinh ý trả thù, lại bắt đầu kiếm chuyện. Cha ta vì bảo vệ ta đã đụng độ với bọn chúng rồi bị vu cho tội trộm cắp. Quan sai đã bắt ông ấy giam vào đại lao.”
“Một tháng trước, mẹ chàng tìm thấy ta. Bà ấy cho ta một trăm lượng bạc tiền lễ, bảo ta gả vào Mạnh phủ xung hỷ cho đại ca chàng. Bà ấy còn hứa sẽ cứu cha ta ra. Ta do dự một lúc thì đồng ý. “
Mạnh Tuân nghe xong vừa tức vừa hận. Lại là bọn côn đồ bệnh hoạn đó. Lúc đầu lẽ ra hắn ta nên đánh cho bọn chúng liệt nửa người hết mới phải, để chúng không thể đi làm điều ác nữa.
Thanh Anh tốt bụng lại hiếu thảo, vì cứu cha mới phải gả vào Mạnh gia.
Mạnh Tuân thương xót nàng, nên cũng không còn lòng dạ nào mà trách cứ.
Hắn ta mím chặt môi, nhìn đôi mắt đã ngân ngấn nước của Thanh Anh, dè dặt hỏi: “Vậy nàng… có yêu đại ca ta không?”
“Ta…” Trong đầu Thanh Anh chợt hiện lên khuôn mặt tuấn tú cao quý của Mạnh Chiêu. Nàng cũng không lập tức trả lời.
Mạnh Tuân nhìn thấy dáng vẻ do dự của nàng thì trong lòng càng thêm khẳng định.
Hắn ta cầm đôi tay trắng nõn mềm mại của nàng đặt lên trước ngực, nghiêm túc nói: “A Anh, hãy rời xa đại ca của ta đi. Ta trở về cầu xin mẫu thân cho nàng và đại ca hòa li rồi ta sẽ dẫn nàng rời khỏi Mạnh gia. Chúng ta ra ngoài sống, quên hết mọi chuyện trước đây đi. Ta sẽ đối xử tốt với nàng như lúc đầu, được không?”
“Cẩn An, chúng ta…” Thanh Anh ngẩng đầu lên, có chút do dự nhìn người đã từng bảo vệ nàng rất chu đáo và khiến nàng nảy sinh cảm tình.
Họ có thể quay lại từ đầu không?
Nàng đã gả cho người ta, cũng đã làm chuyện vợ chồng. Hắn ta thật sự không để tâm sao?
Huống chi người này còn là đại ca ruột thịt của hắn ta, dù là ai thì trong lòng cũng sẽ có một nút thắt.
Trong lúc Thanh Anh còn đang chần chừ thì sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói trầm trầm xen lẫn tức giận:
“A Tuân, chú ý cách cư xử của mình. Xét vai vế, nàng ấy cũng xem như là đại tẩu của đệ. Đừng để người ngoài trông thấy lại nói ra nói vào!”
Cả hai nghe tiếng vội quay lại liền thấy một xe lăn gỗ đang dừng cách chỗ họ đứng không xa.
Mạnh Chiêu ngồi trên xe lăn, sắc mặt u ám. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt của hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.