Chương 16: Chung Giường
Hoa Tưởng Dung
02/05/2023
Cơ thể Thanh Anh mềm mại thơm ngát, tỏa ra mùi sữa nhàn nhạt, rất dễ ngửi.
Mạnh Chiêu ôm thân thể thơm mềm của Thanh Anh, kéo chăn qua, che phủ cơ thể trần trụi của nàng.
Trên thân thể cường tráng của nam nhân tự có hơi thở nam tính, nhiệt độ cơ thể của Mạnh Chiêu cũng không thấp, nhiệt lượng không ngừng xuyên qua da thịt truyền đến người Thanh Anh. Một lúc sau, nàng không còn co rúc tay chân than lạnh nữa.
Có lẽ vòng ôm của nam nhân quá ấm áp thoải mái, Thanh Anh còn chủ động cọ vào lòng Mạnh Chiêu, gương mặt trắng trẻo sạch sẽ không tự chủ lộ ra vài phần ỷ lại.
Đôi môi mềm mại của nàng nhẹ nhàng chạm lên lồng ngực trần trụi của nam nhân, mang theo hơi lạnh, khiến cho Mạnh Chiêu khẽ ngẩn ngơ.
Hắn cúi đầu nhìn Thanh Anh ngủ say trong lòng mình, đáy lòng sinh ra cảm giác kì diệu.
Cảm giác này có chút xa lạ, hắn không biết nên dùng từ ngữ gì để miêu tả, trong hai mươi năm này, hắn chưa từng có cảm giác như vậy.
Hắn hơi kinh ngạc, bản thân hắn vậy mà không chút phản cảm đối với sự thân mật của Thanh Anh.
Giày vò cả ngày hôm nay, Mạnh Chiêu hơi mệt mỏi, hắn cũng không nghĩ nhiều, ôm chặt Thanh Anh hơn một chút, nhắm mắt lại cứ thế ngủ say.
Sáng sớm hôm sau.
Mưa to suốt đêm cuối cùng cũng tạnh.
Sau khi tạnh mưa, bầu trời trong xanh, soi xuống chút ánh sáng vàng óng, hai con chim yến hót vang trên cành cây ngoài nông trang.
Tiếng chim hót lanh lảnh đánh thức Thanh Anh, nàng xoa thái dương hơi căng trướng, chậm rãi mở mắt.
Đập vào mắt là chiếc cằm cứng rắn kiên nghị của nam nhân, ngẩng đầu nhìn lên là gương mặt tuấn tú quen thuộc.
Lúc này Thanh Anh mới ý thức được, bản thân đang trần trụi nằm trong lòng Mạnh Chiêu, còn dính chặt vào người hắn.
Mặt nàng nóng bừng, hai má trắng nõn sạch sẽ ửng hồng.
Thanh Anh cố gắng nhớ lại, nhưng làm sao cũng không nhớ ra được nàng làm thế nào lại ngủ trên giường.
Nàng chỉ nhớ mình mệt đến mức nằm cạnh đầu giường thiếp đi, chuyện sau đó không còn nhớ nữa.
Nàng nghĩ có lẽ là mình ngủ đến mơ màng, sau nửa đêm cởi y phục chủ động trèo lên giường của đại công tử.
Ngày thứ hai sau khi thành hôn, Mạnh Chiêu vì quá phẫn nộ từng hạ lệnh với Thanh Anh, sau này không cho phép nàng lên giường, chỉ cho nàng ngủ trên ghế trường kỷ.
Từ đó về sau, Thanh Anh không dám lên giường của Mạnh Chiêu nữa.
Lúc này Thanh Anh có chút kinh hoảng, nàng sợ Mạnh Chiêu tỉnh lại nhìn thấy dáng vẻ này.
Nếu bị Mạnh Chiêu bắt gặp, cho nàng mười cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng được.
Hắn nhất định sẽ cho rằng nàng cố ý trèo lên giường của hắn.
Thanh Anh không muốn bị Mạnh Chiêu dạy dỗ nữa, nàng cẩn thận tách bàn tay to lớn của nam nhân đang đặt trên eo mình ra, rón rén xuống giường.
Y phục ướt đẫm tối qua nằm hỗn loạn dưới đất, đã không còn mặc được nữa.
Thanh Anh lấy một bộ váy áo sạch sẽ từ trong rương ra thay, nàng thay đồ xong mở cửa phòng ngủ, lê chân trái đau nhức muốn đến nhà bếp làm đồ ăn cho Mạnh Chiêu.
Lúc này, cửa lớn nông trang bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, Mạnh Ngũ phong trần mệt mỏi chạy vào.
Thanh Anh vừa nhìn thấy hắn ta, vội hỏi: “Mạnh Ngũ, hôm qua ngươi đi đâu vậy?”
Mạnh Ngũ giơ hai cái rổ đựng đầy đồ ăn trong tay lên, đáp: “Di nương, hôm qua thuộc hạ đi mua đồ ăn trong trấn gần đây, ai ngờ đột ngột mưa lớn, khi trở về lại gặp lũ lụt, cầu gỗ dưới chân núi bị nước lũ đánh vỡ. Sáng nay phải tìm con đường khác mới trở về được.”
Lúc này Thanh Anh mới nhớ ra đồ ăn trong nông trang sắp hết, sáng hôm qua nàng có nhắc đến với Mạnh Ngũ, bảo hắn ta rảnh rỗi thì lên trấn mua một ít về.
Thì ra đây là nguyên nhân Mạnh Ngũ biến mất cả ngày hôm qua.
Thanh Anh không trách Mạnh Ngũ, nàng chỉ nói Mạnh Chiêu còn chưa dùng bữa sáng, bảo hắn ta bây giờ đi nấu đồ ăn.
Hai khắc sau, Mạnh Ngũ nấu đồ ăn xong, Mạnh Chiêu cũng tỉnh dậy.
Mạnh Chiêu không vội vàng dùng bữa sáng, hắn liếc nhìn chân trái không đứng thẳng được của Thanh Anh, dặn dò Mạnh Ngũ xuống núi tìm đại phu, cố ý căn dặn phải tìm một đại phu biết nắn xương.
Một canh giờ sau, đại phu đến, Mạnh Chiêu bảo ông ta khám chân cho Thanh Anh.
Đây là lão đại phu có kinh nghiệm, chỉ chốc lát đã giúp Thanh Anh chỉnh chân lại ngay ngắn.
Hôm qua Thanh Anh trật chân, không nghỉ ngơi đàng hoàng mà nhịn đau đi một đoạn đường dài, khiến cổ chân trái lúc này sưng đỏ.
Đại phu kê thuốc giảm đau tiêu sưng, ngoài ra thêm chút thuốc trị phong hàn rồi mới rời khỏi.
Đối với chuyện xảy ra ngày hôm qua, Mạnh Chiêu không nhắc đến một chữ.
Trong lòng Thanh Anh thấp thỏm, cũng không dám nhắc đến trước mặt Mạnh Chiêu.
Dù sao đầu sỏ gây họa cũng là nàng, nếu không phải nàng chủ động đưa Mạnh Chiêu ra ngoài thì hắn cũng sẽ không mắc mưa nhiễm bệnh, làm cho bệnh cũ tái phát đau đớn cả đêm.
Nghỉ dưỡng mấy ngày ở nông trang, chờ sau khi chân của Thanh Anh hoàn toàn khỏi hẳn, ba người bèn trở về Mạnh gia.
Vừa trở lại Mạnh gia, Thanh Anh bắt đầu lo sợ bất an.
Nàng không chăm sóc tốt cho Mạnh Chiêu, còn hại hắn bị bệnh, không biết Mạnh phu nhân sẽ trừng phạt nàng thế nào.
Về nhà thăm người thân và tiền tiêu vặt hàng tháng tăng gấp đôi, Thanh Anh không dám nghĩ đến những phần thưởng này nữa, nàng chỉ cầu mong Mạnh phu nhân có thể phạt nàng nhẹ một chút.
Ngày thứ hai sau khi về phủ, Mạnh phu nhân cho gọi nàng qua, trong lòng Thanh Anh thấp thỏm, trên đường đi nàng sợ đến mức tay chân toát mồ hôi lạnh.
Điều khiến nàng cực kì bất ngờ là Mạnh phu nhân không phạt nàng, hơn nữa còn giống như những gì đã nói trước khi đi, thưởng nàng gấp đôi tiền tiêu vặt hàng tháng, đồng thời cho phép nàng ba ngày sau về nhà thăm người thân.
Thanh Anh ngơ ngác đứng tại chỗ, không dám tin nhìn Mạnh phu nhân, tưởng mình đã nghe nhầm.
Mạnh Chiêu ôm thân thể thơm mềm của Thanh Anh, kéo chăn qua, che phủ cơ thể trần trụi của nàng.
Trên thân thể cường tráng của nam nhân tự có hơi thở nam tính, nhiệt độ cơ thể của Mạnh Chiêu cũng không thấp, nhiệt lượng không ngừng xuyên qua da thịt truyền đến người Thanh Anh. Một lúc sau, nàng không còn co rúc tay chân than lạnh nữa.
Có lẽ vòng ôm của nam nhân quá ấm áp thoải mái, Thanh Anh còn chủ động cọ vào lòng Mạnh Chiêu, gương mặt trắng trẻo sạch sẽ không tự chủ lộ ra vài phần ỷ lại.
Đôi môi mềm mại của nàng nhẹ nhàng chạm lên lồng ngực trần trụi của nam nhân, mang theo hơi lạnh, khiến cho Mạnh Chiêu khẽ ngẩn ngơ.
Hắn cúi đầu nhìn Thanh Anh ngủ say trong lòng mình, đáy lòng sinh ra cảm giác kì diệu.
Cảm giác này có chút xa lạ, hắn không biết nên dùng từ ngữ gì để miêu tả, trong hai mươi năm này, hắn chưa từng có cảm giác như vậy.
Hắn hơi kinh ngạc, bản thân hắn vậy mà không chút phản cảm đối với sự thân mật của Thanh Anh.
Giày vò cả ngày hôm nay, Mạnh Chiêu hơi mệt mỏi, hắn cũng không nghĩ nhiều, ôm chặt Thanh Anh hơn một chút, nhắm mắt lại cứ thế ngủ say.
Sáng sớm hôm sau.
Mưa to suốt đêm cuối cùng cũng tạnh.
Sau khi tạnh mưa, bầu trời trong xanh, soi xuống chút ánh sáng vàng óng, hai con chim yến hót vang trên cành cây ngoài nông trang.
Tiếng chim hót lanh lảnh đánh thức Thanh Anh, nàng xoa thái dương hơi căng trướng, chậm rãi mở mắt.
Đập vào mắt là chiếc cằm cứng rắn kiên nghị của nam nhân, ngẩng đầu nhìn lên là gương mặt tuấn tú quen thuộc.
Lúc này Thanh Anh mới ý thức được, bản thân đang trần trụi nằm trong lòng Mạnh Chiêu, còn dính chặt vào người hắn.
Mặt nàng nóng bừng, hai má trắng nõn sạch sẽ ửng hồng.
Thanh Anh cố gắng nhớ lại, nhưng làm sao cũng không nhớ ra được nàng làm thế nào lại ngủ trên giường.
Nàng chỉ nhớ mình mệt đến mức nằm cạnh đầu giường thiếp đi, chuyện sau đó không còn nhớ nữa.
Nàng nghĩ có lẽ là mình ngủ đến mơ màng, sau nửa đêm cởi y phục chủ động trèo lên giường của đại công tử.
Ngày thứ hai sau khi thành hôn, Mạnh Chiêu vì quá phẫn nộ từng hạ lệnh với Thanh Anh, sau này không cho phép nàng lên giường, chỉ cho nàng ngủ trên ghế trường kỷ.
Từ đó về sau, Thanh Anh không dám lên giường của Mạnh Chiêu nữa.
Lúc này Thanh Anh có chút kinh hoảng, nàng sợ Mạnh Chiêu tỉnh lại nhìn thấy dáng vẻ này.
Nếu bị Mạnh Chiêu bắt gặp, cho nàng mười cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng được.
Hắn nhất định sẽ cho rằng nàng cố ý trèo lên giường của hắn.
Thanh Anh không muốn bị Mạnh Chiêu dạy dỗ nữa, nàng cẩn thận tách bàn tay to lớn của nam nhân đang đặt trên eo mình ra, rón rén xuống giường.
Y phục ướt đẫm tối qua nằm hỗn loạn dưới đất, đã không còn mặc được nữa.
Thanh Anh lấy một bộ váy áo sạch sẽ từ trong rương ra thay, nàng thay đồ xong mở cửa phòng ngủ, lê chân trái đau nhức muốn đến nhà bếp làm đồ ăn cho Mạnh Chiêu.
Lúc này, cửa lớn nông trang bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, Mạnh Ngũ phong trần mệt mỏi chạy vào.
Thanh Anh vừa nhìn thấy hắn ta, vội hỏi: “Mạnh Ngũ, hôm qua ngươi đi đâu vậy?”
Mạnh Ngũ giơ hai cái rổ đựng đầy đồ ăn trong tay lên, đáp: “Di nương, hôm qua thuộc hạ đi mua đồ ăn trong trấn gần đây, ai ngờ đột ngột mưa lớn, khi trở về lại gặp lũ lụt, cầu gỗ dưới chân núi bị nước lũ đánh vỡ. Sáng nay phải tìm con đường khác mới trở về được.”
Lúc này Thanh Anh mới nhớ ra đồ ăn trong nông trang sắp hết, sáng hôm qua nàng có nhắc đến với Mạnh Ngũ, bảo hắn ta rảnh rỗi thì lên trấn mua một ít về.
Thì ra đây là nguyên nhân Mạnh Ngũ biến mất cả ngày hôm qua.
Thanh Anh không trách Mạnh Ngũ, nàng chỉ nói Mạnh Chiêu còn chưa dùng bữa sáng, bảo hắn ta bây giờ đi nấu đồ ăn.
Hai khắc sau, Mạnh Ngũ nấu đồ ăn xong, Mạnh Chiêu cũng tỉnh dậy.
Mạnh Chiêu không vội vàng dùng bữa sáng, hắn liếc nhìn chân trái không đứng thẳng được của Thanh Anh, dặn dò Mạnh Ngũ xuống núi tìm đại phu, cố ý căn dặn phải tìm một đại phu biết nắn xương.
Một canh giờ sau, đại phu đến, Mạnh Chiêu bảo ông ta khám chân cho Thanh Anh.
Đây là lão đại phu có kinh nghiệm, chỉ chốc lát đã giúp Thanh Anh chỉnh chân lại ngay ngắn.
Hôm qua Thanh Anh trật chân, không nghỉ ngơi đàng hoàng mà nhịn đau đi một đoạn đường dài, khiến cổ chân trái lúc này sưng đỏ.
Đại phu kê thuốc giảm đau tiêu sưng, ngoài ra thêm chút thuốc trị phong hàn rồi mới rời khỏi.
Đối với chuyện xảy ra ngày hôm qua, Mạnh Chiêu không nhắc đến một chữ.
Trong lòng Thanh Anh thấp thỏm, cũng không dám nhắc đến trước mặt Mạnh Chiêu.
Dù sao đầu sỏ gây họa cũng là nàng, nếu không phải nàng chủ động đưa Mạnh Chiêu ra ngoài thì hắn cũng sẽ không mắc mưa nhiễm bệnh, làm cho bệnh cũ tái phát đau đớn cả đêm.
Nghỉ dưỡng mấy ngày ở nông trang, chờ sau khi chân của Thanh Anh hoàn toàn khỏi hẳn, ba người bèn trở về Mạnh gia.
Vừa trở lại Mạnh gia, Thanh Anh bắt đầu lo sợ bất an.
Nàng không chăm sóc tốt cho Mạnh Chiêu, còn hại hắn bị bệnh, không biết Mạnh phu nhân sẽ trừng phạt nàng thế nào.
Về nhà thăm người thân và tiền tiêu vặt hàng tháng tăng gấp đôi, Thanh Anh không dám nghĩ đến những phần thưởng này nữa, nàng chỉ cầu mong Mạnh phu nhân có thể phạt nàng nhẹ một chút.
Ngày thứ hai sau khi về phủ, Mạnh phu nhân cho gọi nàng qua, trong lòng Thanh Anh thấp thỏm, trên đường đi nàng sợ đến mức tay chân toát mồ hôi lạnh.
Điều khiến nàng cực kì bất ngờ là Mạnh phu nhân không phạt nàng, hơn nữa còn giống như những gì đã nói trước khi đi, thưởng nàng gấp đôi tiền tiêu vặt hàng tháng, đồng thời cho phép nàng ba ngày sau về nhà thăm người thân.
Thanh Anh ngơ ngác đứng tại chỗ, không dám tin nhìn Mạnh phu nhân, tưởng mình đã nghe nhầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.