Chương 2: Cô Nương Xung Hỉ
Hoa Tưởng Dung
26/04/2023
Mạnh Chiêu té xỉu được tùy tùng gần đó nghe thấy tiếng động chạy tới đưa về Mạnh gia.
Sau khi được đại phu cứu chữa, Mạnh Chiêu đã tỉnh lại. Phần lưng, ngực và cánh tay của hắn hơi trầy da, không nghiêm trọng lắm, ngược lại không có gì đáng ngại.
Chỉ có hai cái đùi thon dài rắn chắc của hắn đã tàn phế.
Từ nay về sau, Mạnh Chiêu không thể đi bộ nữa, chỉ có thể trải qua cuộc sống trên xe lăn gỗ do thợ thủ công chế tạo.
Mạnh phu nhân không tiếp nhận được sự thật đại nhi tử bà ấy vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo xưa nay đã tàn phế. Bà ấy tìm danh y khắp nơi để chữa trị cho chân của Mạnh Chiêu, nằm mơ cũng muốn nhìn thấy hắn có thể đứng lên một lần nữa.
Nhưng thực tế rất tàn khốc, mỗi khi các đại phu rời đi đều lắc đầu thở dài nói chân Mạnh Chiêu không thể chữa khỏi, đáng tiếc một thanh niên tài tuấn.
Không thể chữa trị bằng thuốc, Mạnh phu nhân bắt đầu dùng cách khác. Cứ cách khoảng ba năm hôm lại đi miếu, xem như cầu phúc cho Mạnh Chiêu, xin thần linh che chở cho hắn.
Vài ngày trước đó, lúc đi dâng hương cầu phúc, Mạnh phu nhân đã nhờ bà đồng tính cho Mạnh Chiêu một quẻ.
Quẻ tượng nói có liên quan đến duyên phận.
Bà đồng lấy ngày sinh tháng đẻ của Mạnh Chiêu, bảo Mạnh phu nhân tìm một cô nương sinh ra vào giờ Mão ngày Mão tháng Mão năm Mão ở thành An Dương xung hỉ cho Mạnh Chiêu. Sau khi hai người viên phòng sẽ trừ đi khí bẩn trên người hắn.
Bà đồng tính thời gian, mười ngày sau là ngày Mão thuận lợi, viên phòng vào ngày hôm đó sẽ linh nghiệm nhất.
Trong con mắt u ám của Mạnh phu nhân hiện lên tia sáng, đưa dầu vừng và tiền cho bà đồng rồi vội vàng rời đi. Bà ấy vừa về đến nhà đã lập tức sai Vương ma ma đi tìm cô nương ra đời vào giờ Mão ngày Mão tháng Mão năm Mão.
Mặc dù không thể xác định lời bà đồng nói sẽ hiệu nghiệm một trăm phần trăm nhưng mặc kệ là dùng cách nào có thể khiến nhi tử đứng dậy, Mạnh phu nhân đều sẵn lòng thử.
Sau khi hai chân Mạnh Chiêu tàn tật, hắn bắt đầu trở nên buồn bực sầu não, thường ngày rất ít khi đi ra ngoài, thường xuyên nhốt bản thân trong phòng.
Hoặc là ngồi bên cửa sổ, mở to đôi mắt trống rỗng ngây người nhìn hoa cỏ kỳ lạ quý hiếm trong đình viện, không nói chuyện, cứ ngơ ngẩn nhìn như vậy.
Mạnh phu nhân nhìn bóng dáng cô đơn vắng lặng của hắn, trong lòng vô cùng chua xót.
Đã từng là quý công tử tuấn tú trác tuyệt, tùy tiện đứng trên đường đã có thể hấp dẫn ánh mắt của vô số cô nương.
Mà hôm nay lại trở thành một người tàn phế phải nhờ người khác đẩy đi, đổi là người nào cũng không thể chấp nhận được.
Ba ngày sau, Vương ma ma dẫn nữ tử ra đời vào giờ Mão ngày Mão tháng Mão năm Mão ở thành An Dương đến Mạnh phủ.
Ánh mắt Mạnh phu nhân do dự lướt qua ba nữ tử trước mặt, lông mày không khỏi nhíu lại.
“Ma ma, ba người này đều ra đời vào giờ Mão ngày Mão tháng Mão năm Mão à?”
Vương ma ma vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, đều có văn thư hộ tịch của quan phủ chứng minh.”
Mạnh phu nhân nhíu mày, lại đánh giá ba người trước mặt.
Người thứ nhất là một bé gái bốn tuổi, đôi mắt tròn xoe mở to, ngây thơ trong sáng, có lẽ chính cô bé cũng không hiểu tại sao mình lại bị đưa đến Mạnh phủ.
Mạnh phu nhân nhíu mày: “Người này quá nhỏ, không thể viên phòng, cho về nhà đi.”
Nhìn tiếp người thứ hai, đây là một bà cụ đã năm sáu chục tuổi. Tóc mai đã hoa râm, mặt mũi nhăn nheo, nhìn qua còn già hơn cả Mạnh phu nhân.
Bà lão kia nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng cửa thưa thớt, nịnh hót: “Phu nhân, ta đã từng gả cho ba trượng phu, kinh nghiệm phong phú, chắc chắn sẽ hầu hạ đại công tử thoải mái.”
Mạnh phu nhân che ngực, đè xuống cảm giác buồn nôn trong dạ dày, vội vàng xua tay dặn dò: “Người đâu, người này không được, dẫn xuống đi.”
Còn lại người cuối cùng là một cô nương có thân hình cao gầy, khoảng mười sáu tuổi. Trên mặt bôi son phấn rực rỡ khoa trương, dáng vẻ coi như thanh tú, miễn cưỡng vừa mắt.
Mạnh phu nhân mở miệng hỏi: “Cô nương, ngươi thật sự ra đời vào giờ Mão ngày Mão tháng Mão năm Mão à?”
Cô nương kia liếc mắt đưa tình, vò khăn tay, vẻ mặt đầy thẹn thùng nói: “Đúng vậy, phu nhân, thiếp sẽ hầu hạ đại công tử thật tốt.”
Mặc dù đang mặc trang phục của nữ tử nhưng vừa mở miệng lại phát ra giọng nói vịt đực chói tai.
Mạnh phu nhân sợ ngây người, cả người giống như bị sét đánh hóa đá ngay tại chỗ.
Đây là một nam nhân à?
Mạnh phu nhân cẩn thận nhìn chằm chằm cổ ‘cô nương’ kia, phát hiện đúng là trên cổ hắn có hầu kết nhô lên.
Bà ấy nhỏ giọng mắng: “Ma ma, sao bà lại tìm nam nhân về đây?”
Vương ma ma sợ tới mức vội vàng cong lưng xin tội, giọng nói đầy sợ hãi: “Phu nhân tha tội, tuổi tác lão nô hơi lớn, có thể đã bị hoa mắt. Người này thật sự chào đời vào giờ Mão ngày Mão tháng Mão năm Mão. Hắn lại hóa trang thành cô nương, ngoại trừ lúc nói chuyện hơi kỳ lạ thì ngược lại không nhìn ra cái gì. Lão nô thấy tuổi tác của hắn xấp xỉ đại công tử, dáng vẻ thanh thú, phù hợp điều kiện hơn hai người trước nên mới dẫn về.”
Mạnh phu nhân xoa mi tâm, hơi phiền muộn: “Lẽ nào toàn bộ thành An Dương này, ngoại trừ ba người kia, không có cô nương sinh vào giờ Mão ngày Mão tháng Mão năm Mão nào chưa thành hôn sao?”
Nghe xong, Vương ma ma hơi do dự, cả gan bổ sung: “Sáng nay lúc lão nô sắp trở về phủ đã thăm dò được một người. Chẳng qua cô nương kia không chịu về với lão nô, vừa nghe thấy phải làm thiếp cho người ta thì lập tức từ chối. Phu nhân cho thời gian eo hẹp, lão nô không có đủ thời gian vờn nhau với nàng ấy nên đành phải mang ba người này về trước.”
Sau khi được đại phu cứu chữa, Mạnh Chiêu đã tỉnh lại. Phần lưng, ngực và cánh tay của hắn hơi trầy da, không nghiêm trọng lắm, ngược lại không có gì đáng ngại.
Chỉ có hai cái đùi thon dài rắn chắc của hắn đã tàn phế.
Từ nay về sau, Mạnh Chiêu không thể đi bộ nữa, chỉ có thể trải qua cuộc sống trên xe lăn gỗ do thợ thủ công chế tạo.
Mạnh phu nhân không tiếp nhận được sự thật đại nhi tử bà ấy vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo xưa nay đã tàn phế. Bà ấy tìm danh y khắp nơi để chữa trị cho chân của Mạnh Chiêu, nằm mơ cũng muốn nhìn thấy hắn có thể đứng lên một lần nữa.
Nhưng thực tế rất tàn khốc, mỗi khi các đại phu rời đi đều lắc đầu thở dài nói chân Mạnh Chiêu không thể chữa khỏi, đáng tiếc một thanh niên tài tuấn.
Không thể chữa trị bằng thuốc, Mạnh phu nhân bắt đầu dùng cách khác. Cứ cách khoảng ba năm hôm lại đi miếu, xem như cầu phúc cho Mạnh Chiêu, xin thần linh che chở cho hắn.
Vài ngày trước đó, lúc đi dâng hương cầu phúc, Mạnh phu nhân đã nhờ bà đồng tính cho Mạnh Chiêu một quẻ.
Quẻ tượng nói có liên quan đến duyên phận.
Bà đồng lấy ngày sinh tháng đẻ của Mạnh Chiêu, bảo Mạnh phu nhân tìm một cô nương sinh ra vào giờ Mão ngày Mão tháng Mão năm Mão ở thành An Dương xung hỉ cho Mạnh Chiêu. Sau khi hai người viên phòng sẽ trừ đi khí bẩn trên người hắn.
Bà đồng tính thời gian, mười ngày sau là ngày Mão thuận lợi, viên phòng vào ngày hôm đó sẽ linh nghiệm nhất.
Trong con mắt u ám của Mạnh phu nhân hiện lên tia sáng, đưa dầu vừng và tiền cho bà đồng rồi vội vàng rời đi. Bà ấy vừa về đến nhà đã lập tức sai Vương ma ma đi tìm cô nương ra đời vào giờ Mão ngày Mão tháng Mão năm Mão.
Mặc dù không thể xác định lời bà đồng nói sẽ hiệu nghiệm một trăm phần trăm nhưng mặc kệ là dùng cách nào có thể khiến nhi tử đứng dậy, Mạnh phu nhân đều sẵn lòng thử.
Sau khi hai chân Mạnh Chiêu tàn tật, hắn bắt đầu trở nên buồn bực sầu não, thường ngày rất ít khi đi ra ngoài, thường xuyên nhốt bản thân trong phòng.
Hoặc là ngồi bên cửa sổ, mở to đôi mắt trống rỗng ngây người nhìn hoa cỏ kỳ lạ quý hiếm trong đình viện, không nói chuyện, cứ ngơ ngẩn nhìn như vậy.
Mạnh phu nhân nhìn bóng dáng cô đơn vắng lặng của hắn, trong lòng vô cùng chua xót.
Đã từng là quý công tử tuấn tú trác tuyệt, tùy tiện đứng trên đường đã có thể hấp dẫn ánh mắt của vô số cô nương.
Mà hôm nay lại trở thành một người tàn phế phải nhờ người khác đẩy đi, đổi là người nào cũng không thể chấp nhận được.
Ba ngày sau, Vương ma ma dẫn nữ tử ra đời vào giờ Mão ngày Mão tháng Mão năm Mão ở thành An Dương đến Mạnh phủ.
Ánh mắt Mạnh phu nhân do dự lướt qua ba nữ tử trước mặt, lông mày không khỏi nhíu lại.
“Ma ma, ba người này đều ra đời vào giờ Mão ngày Mão tháng Mão năm Mão à?”
Vương ma ma vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, đều có văn thư hộ tịch của quan phủ chứng minh.”
Mạnh phu nhân nhíu mày, lại đánh giá ba người trước mặt.
Người thứ nhất là một bé gái bốn tuổi, đôi mắt tròn xoe mở to, ngây thơ trong sáng, có lẽ chính cô bé cũng không hiểu tại sao mình lại bị đưa đến Mạnh phủ.
Mạnh phu nhân nhíu mày: “Người này quá nhỏ, không thể viên phòng, cho về nhà đi.”
Nhìn tiếp người thứ hai, đây là một bà cụ đã năm sáu chục tuổi. Tóc mai đã hoa râm, mặt mũi nhăn nheo, nhìn qua còn già hơn cả Mạnh phu nhân.
Bà lão kia nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng cửa thưa thớt, nịnh hót: “Phu nhân, ta đã từng gả cho ba trượng phu, kinh nghiệm phong phú, chắc chắn sẽ hầu hạ đại công tử thoải mái.”
Mạnh phu nhân che ngực, đè xuống cảm giác buồn nôn trong dạ dày, vội vàng xua tay dặn dò: “Người đâu, người này không được, dẫn xuống đi.”
Còn lại người cuối cùng là một cô nương có thân hình cao gầy, khoảng mười sáu tuổi. Trên mặt bôi son phấn rực rỡ khoa trương, dáng vẻ coi như thanh tú, miễn cưỡng vừa mắt.
Mạnh phu nhân mở miệng hỏi: “Cô nương, ngươi thật sự ra đời vào giờ Mão ngày Mão tháng Mão năm Mão à?”
Cô nương kia liếc mắt đưa tình, vò khăn tay, vẻ mặt đầy thẹn thùng nói: “Đúng vậy, phu nhân, thiếp sẽ hầu hạ đại công tử thật tốt.”
Mặc dù đang mặc trang phục của nữ tử nhưng vừa mở miệng lại phát ra giọng nói vịt đực chói tai.
Mạnh phu nhân sợ ngây người, cả người giống như bị sét đánh hóa đá ngay tại chỗ.
Đây là một nam nhân à?
Mạnh phu nhân cẩn thận nhìn chằm chằm cổ ‘cô nương’ kia, phát hiện đúng là trên cổ hắn có hầu kết nhô lên.
Bà ấy nhỏ giọng mắng: “Ma ma, sao bà lại tìm nam nhân về đây?”
Vương ma ma sợ tới mức vội vàng cong lưng xin tội, giọng nói đầy sợ hãi: “Phu nhân tha tội, tuổi tác lão nô hơi lớn, có thể đã bị hoa mắt. Người này thật sự chào đời vào giờ Mão ngày Mão tháng Mão năm Mão. Hắn lại hóa trang thành cô nương, ngoại trừ lúc nói chuyện hơi kỳ lạ thì ngược lại không nhìn ra cái gì. Lão nô thấy tuổi tác của hắn xấp xỉ đại công tử, dáng vẻ thanh thú, phù hợp điều kiện hơn hai người trước nên mới dẫn về.”
Mạnh phu nhân xoa mi tâm, hơi phiền muộn: “Lẽ nào toàn bộ thành An Dương này, ngoại trừ ba người kia, không có cô nương sinh vào giờ Mão ngày Mão tháng Mão năm Mão nào chưa thành hôn sao?”
Nghe xong, Vương ma ma hơi do dự, cả gan bổ sung: “Sáng nay lúc lão nô sắp trở về phủ đã thăm dò được một người. Chẳng qua cô nương kia không chịu về với lão nô, vừa nghe thấy phải làm thiếp cho người ta thì lập tức từ chối. Phu nhân cho thời gian eo hẹp, lão nô không có đủ thời gian vờn nhau với nàng ấy nên đành phải mang ba người này về trước.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.