Chương 27: Dùng Miệng Ngậm Cái Thứ Xấu Xí Đó Của Hắn
Hoa Tưởng Dung
02/05/2023
Thanh Anh giật mình đến mức cái cằm suýt rớt xuống đất bởi lời nói này của Mạnh Chiêu.
Nàng cảm thấy đại công tử của ngày hôm nay thực sự rất khác thường.
Chẳng lẽ là vì chiều nay đã nhìn thấy cảnh nàng và Mạnh Tuân gặp riêng nên trong lòng thấy bực bội, cho rằng đã mất đi sĩ diện của một nam nhân nên cố tình làm khó nàng.
Nhà của Thanh Anh chỉ có ba căn phòng, phụ mẫu và Thanh Hà ở một căn và nàng ở một căn.
Còn có một căn trống là dùng để những đồ lặt vặt, định đợi Thanh Hà lớn chút nữa thì sẽ đặt một chiếc giường vào để cậu ấy ngủ một mình.
Nếu Mạnh Chiêu ở lại đây qua đêm thì chắc chắn phải ở chung một chỗ với Thanh Anh.
Nhưng Mạnh Chiêu đi lại không tiện, khi lên xuống xe lăn thì đều cần Mạnh Ngũ bế lấy.
Ở đây không có giường cho Mạnh Ngũ ngủ, làm sao cũng không thể để hắn ta ngủ dưới đất chứ? Thanh Anh không thể làm ra loại chuyện vô nhân đạo này.
Hơn nữa, khi Mạnh Chiêu ở đây, Thanh Anh có thể cảm nhận được phụ mẫu của mình rất không tự nhiên, căng thẳng thần kinh, làm việc thì rụt rè do dự vì sợ sẽ làm sai.
Chẳng thà để hắn sớm rời khỏi đây đi.
Thôi đi!
Thanh Anh dùng tay ôm trán và thở dài, sau đó nhanh chân bước về phòng lấy tay nải ra.
Nàng nói với Mạnh Chiêu: “Đại công tử, thân thiếp cùng chàng về phủ.”
“Nàng không muốn ở nhà với phụ mẫu của nàng sao?”
Mạnh Chiêu sững sờ, hắn thực sự không có yêu cầu Thanh Anh hôm nay nhất định phải trở về Mạnh phủ.
Nếu Thanh Anh không muốn thì hắn sẽ không ép buộc nàng.
Lời nói vừa nãy cũng không hề có ý đùa cợt nào cả.
Hắn là nghiêm túc.
Hắn không hề bận tâm đến vẻ đơn sơ ở đây và thực sự muốn ở lại đây một hai đêm.
Chỉ cần có Thanh Anh ở bên là được.
Đôi tay của Thanh Anh đã đặt trên tay vịn của chiếc xe lăn, nàng hiểu chuyện nói: “Hàn xá đơn sơ, chăn đệm thô ráp, đại công tử ở đây e là sẽ ngủ không quen. Thiếp thân cùng chàng về phủ trước, sau này lại về thăm gia đình cũng được.”
Cuối cùng, Mạnh Chiêu vẫn trở về Mạnh phủ.
Trước khi rời đi, hắn bảo Mạnh Ngũ đưa cho Thanh phụ và Thanh mẫu hai chiếc túi gấm tinh xảo, nói rằng do đến vội vàng nên đã quên mang theo chút đồ đến đây, hai chiếc túi gấm này là quà lần đầu gặp mặt.
Sau khi nhóm người Thanh Anh, Mạnh Chiêu, Mạnh Tuân và Mạnh Ngũ rời đi, Thanh phụ và Thanh mẫu mở chiếc túi gấm ra xem và phát hiện bên trong có hai thỏi nguyên bảo.
Chiếc túi gấm tặng cho Thanh Hà cũng có hai thỏi nguyên bảo.
Nhìn thấy những thỏi nguyên bảo này, Thanh phụ và Thanh mẫu cảm thấy có phần khó hiểu, tại sao đại công tử Mạnh gia này phải xa xôi chạy đến đưa bạc cho gia đình họ chứ?
…
Trên xe ngựa, Thanh Anh có chút không vui ngồi ở bên cạnh Mạnh Chiêu.
Mạnh Chiêu nhìn nàng, dịu dàng nói: “Sau một thời gian, ta sẽ nói với nương của ta rằng cho phép nàng về thăm gia đình lần nữa, để bù đắp lại lần thiếu sót này.”
“Vâng.”
Tâm trạng của Thanh Anh rất buồn bã, hoàn toàn không xem lời của Mạnh Chiêu là thật, nếu không phải vì sự xuất hiện của hắn thì nàng còn có thể ở nhà thêm hai ngày nữa.
Bây giờ phải về phủ sớm không phải đều là nhờ ơn của hắn sao?
Hắn chắc chắn là tức giận vì chuyện của mình với Mạnh Tuân nên cố tình ra oai với nàng mà.
Lát nữa về phủ, nói không chừng còn sẽ tìm cách trừng phạt nàng nữa.
Hai khắc đồng hồ sau, trong màn đêm tĩnh mịch, chiếc xe ngựa chậm rãi đi vào Mạnh phủ sang trọng khí phái.
Khi vừa trở về phòng thì Mạnh Chiêu lập tức bảo Thanh Anh đóng cửa phòng ngủ lại.
Trong phòng bóng nến lung linh, ánh lửa mờ ảo.
Nam nhân với khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị đang ngồi ngay ngắn trên chiếc xe lăn, ánh mắt u ám, một đôi mắt phượng đen láy sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Thanh Anh khiến cho người ta không thể che giấu được.
Trái tim của Thanh Anh thắt lại, đột nhiên cảm thấy nam nhân ở trước mặt có phần đáng sợ.
Hắn muốn làm gì?
Thanh Anh thấp thỏm chờ đợi, trong đầu lóe lên một tin đồn từ rất lâu trước đây rằng nếu thê tử vụng trộm sau lưng trượng phu thì sau đó sẽ bị bắt đi ngâm lồng heo.
“Lại đây.” Mạnh Chiêu nói với nữ nhân sợ hãi đến sắc mặt tái nhợt đang đứng cách đó không xa.
Nữ nhân ngu ngốc này, không biết trong đầu lại đang suy nghĩ cái gì đây.
Thanh Anh lê đôi chân nặng nề và chậm rãi bước đến, nhỏ giọng hỏi: “Đại công tử có gì căn dặn?”
“Cởi xiêm y của ta ra.”
“Vâng.” Thanh Anh cúi đầu xuống làm theo.
Đôi tay trắng nõn mềm mại đang chậm rãi cởi xiêm y trên người nam nhân ra và tháo bỏ từng lớp xuống.
Không bao lâu sau thì thân hình vạm vỡ đồ sộ của Mạnh Chiêu lộ ra.
Con thú khổng lồ ngủ say ở bụng dưới đang ẩn núp trong khu rừng rậm rạp, ngay cả khi nó chưa tỉnh dậy thì độ thô to của thứ đó cũng khiến cho người ta không thể coi thường.
Mạnh Chiêu nhướng mắt lên và nhìn Thanh Anh đang bối rối, trầm giọng ra lệnh: “Ngồi xổm xuống, cho nó vào miệng.”
“Đại công tử, chuyện này…” Thanh Anh sững sờ, dùng miệng ngậm cái thứ xấu xí đáng sợ đó của hắn sao?
Nàng cảm thấy đại công tử của ngày hôm nay thực sự rất khác thường.
Chẳng lẽ là vì chiều nay đã nhìn thấy cảnh nàng và Mạnh Tuân gặp riêng nên trong lòng thấy bực bội, cho rằng đã mất đi sĩ diện của một nam nhân nên cố tình làm khó nàng.
Nhà của Thanh Anh chỉ có ba căn phòng, phụ mẫu và Thanh Hà ở một căn và nàng ở một căn.
Còn có một căn trống là dùng để những đồ lặt vặt, định đợi Thanh Hà lớn chút nữa thì sẽ đặt một chiếc giường vào để cậu ấy ngủ một mình.
Nếu Mạnh Chiêu ở lại đây qua đêm thì chắc chắn phải ở chung một chỗ với Thanh Anh.
Nhưng Mạnh Chiêu đi lại không tiện, khi lên xuống xe lăn thì đều cần Mạnh Ngũ bế lấy.
Ở đây không có giường cho Mạnh Ngũ ngủ, làm sao cũng không thể để hắn ta ngủ dưới đất chứ? Thanh Anh không thể làm ra loại chuyện vô nhân đạo này.
Hơn nữa, khi Mạnh Chiêu ở đây, Thanh Anh có thể cảm nhận được phụ mẫu của mình rất không tự nhiên, căng thẳng thần kinh, làm việc thì rụt rè do dự vì sợ sẽ làm sai.
Chẳng thà để hắn sớm rời khỏi đây đi.
Thôi đi!
Thanh Anh dùng tay ôm trán và thở dài, sau đó nhanh chân bước về phòng lấy tay nải ra.
Nàng nói với Mạnh Chiêu: “Đại công tử, thân thiếp cùng chàng về phủ.”
“Nàng không muốn ở nhà với phụ mẫu của nàng sao?”
Mạnh Chiêu sững sờ, hắn thực sự không có yêu cầu Thanh Anh hôm nay nhất định phải trở về Mạnh phủ.
Nếu Thanh Anh không muốn thì hắn sẽ không ép buộc nàng.
Lời nói vừa nãy cũng không hề có ý đùa cợt nào cả.
Hắn là nghiêm túc.
Hắn không hề bận tâm đến vẻ đơn sơ ở đây và thực sự muốn ở lại đây một hai đêm.
Chỉ cần có Thanh Anh ở bên là được.
Đôi tay của Thanh Anh đã đặt trên tay vịn của chiếc xe lăn, nàng hiểu chuyện nói: “Hàn xá đơn sơ, chăn đệm thô ráp, đại công tử ở đây e là sẽ ngủ không quen. Thiếp thân cùng chàng về phủ trước, sau này lại về thăm gia đình cũng được.”
Cuối cùng, Mạnh Chiêu vẫn trở về Mạnh phủ.
Trước khi rời đi, hắn bảo Mạnh Ngũ đưa cho Thanh phụ và Thanh mẫu hai chiếc túi gấm tinh xảo, nói rằng do đến vội vàng nên đã quên mang theo chút đồ đến đây, hai chiếc túi gấm này là quà lần đầu gặp mặt.
Sau khi nhóm người Thanh Anh, Mạnh Chiêu, Mạnh Tuân và Mạnh Ngũ rời đi, Thanh phụ và Thanh mẫu mở chiếc túi gấm ra xem và phát hiện bên trong có hai thỏi nguyên bảo.
Chiếc túi gấm tặng cho Thanh Hà cũng có hai thỏi nguyên bảo.
Nhìn thấy những thỏi nguyên bảo này, Thanh phụ và Thanh mẫu cảm thấy có phần khó hiểu, tại sao đại công tử Mạnh gia này phải xa xôi chạy đến đưa bạc cho gia đình họ chứ?
…
Trên xe ngựa, Thanh Anh có chút không vui ngồi ở bên cạnh Mạnh Chiêu.
Mạnh Chiêu nhìn nàng, dịu dàng nói: “Sau một thời gian, ta sẽ nói với nương của ta rằng cho phép nàng về thăm gia đình lần nữa, để bù đắp lại lần thiếu sót này.”
“Vâng.”
Tâm trạng của Thanh Anh rất buồn bã, hoàn toàn không xem lời của Mạnh Chiêu là thật, nếu không phải vì sự xuất hiện của hắn thì nàng còn có thể ở nhà thêm hai ngày nữa.
Bây giờ phải về phủ sớm không phải đều là nhờ ơn của hắn sao?
Hắn chắc chắn là tức giận vì chuyện của mình với Mạnh Tuân nên cố tình ra oai với nàng mà.
Lát nữa về phủ, nói không chừng còn sẽ tìm cách trừng phạt nàng nữa.
Hai khắc đồng hồ sau, trong màn đêm tĩnh mịch, chiếc xe ngựa chậm rãi đi vào Mạnh phủ sang trọng khí phái.
Khi vừa trở về phòng thì Mạnh Chiêu lập tức bảo Thanh Anh đóng cửa phòng ngủ lại.
Trong phòng bóng nến lung linh, ánh lửa mờ ảo.
Nam nhân với khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị đang ngồi ngay ngắn trên chiếc xe lăn, ánh mắt u ám, một đôi mắt phượng đen láy sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Thanh Anh khiến cho người ta không thể che giấu được.
Trái tim của Thanh Anh thắt lại, đột nhiên cảm thấy nam nhân ở trước mặt có phần đáng sợ.
Hắn muốn làm gì?
Thanh Anh thấp thỏm chờ đợi, trong đầu lóe lên một tin đồn từ rất lâu trước đây rằng nếu thê tử vụng trộm sau lưng trượng phu thì sau đó sẽ bị bắt đi ngâm lồng heo.
“Lại đây.” Mạnh Chiêu nói với nữ nhân sợ hãi đến sắc mặt tái nhợt đang đứng cách đó không xa.
Nữ nhân ngu ngốc này, không biết trong đầu lại đang suy nghĩ cái gì đây.
Thanh Anh lê đôi chân nặng nề và chậm rãi bước đến, nhỏ giọng hỏi: “Đại công tử có gì căn dặn?”
“Cởi xiêm y của ta ra.”
“Vâng.” Thanh Anh cúi đầu xuống làm theo.
Đôi tay trắng nõn mềm mại đang chậm rãi cởi xiêm y trên người nam nhân ra và tháo bỏ từng lớp xuống.
Không bao lâu sau thì thân hình vạm vỡ đồ sộ của Mạnh Chiêu lộ ra.
Con thú khổng lồ ngủ say ở bụng dưới đang ẩn núp trong khu rừng rậm rạp, ngay cả khi nó chưa tỉnh dậy thì độ thô to của thứ đó cũng khiến cho người ta không thể coi thường.
Mạnh Chiêu nhướng mắt lên và nhìn Thanh Anh đang bối rối, trầm giọng ra lệnh: “Ngồi xổm xuống, cho nó vào miệng.”
“Đại công tử, chuyện này…” Thanh Anh sững sờ, dùng miệng ngậm cái thứ xấu xí đáng sợ đó của hắn sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.