Chương 12: Nghĩ Mãi Không Hiểu
Hoa Tưởng Dung
28/04/2023
Giúp Mạnh Chiêu tắm rửa xong, Thanh Anh kêu Mạnh Ngũ đi vào, ôm Mạnh Chiêu từ thùng tắm ra.
Nàng giúp hắn lau mái tóc dài đen như mực, mặc y phục sạch sẽ thoải mái vào cho hắn.
Đêm đến lúc đi ngủ, Mạnh Chiêu ngủ trên chiếc giường lớn mềm mại thư thái, còn Thanh Anh bất đắc dĩ co người nằm trên chiếc sạp nho nhỏ kia.
Trước khi ngủ, nàng sẽ ém chăn cho hắn đàng hoàng rồi mới ngủ.
Đây là do Mạnh phu nhân đã dặn dò, bảo nàng đêm đến phải để ý, không được để Mạnh Chiêu bị lạnh, không được để đôi chân tàn phế kia của hắn bị cóng.
Cho dù Mạnh Chiêu không cam tâm tình nguyện thì Thanh Anh cũng từ từ tiến vào cuộc sống của hắn.
Lại một đêm dần trôi.
Thanh Anh đang lim dim ngủ thì nghe thấy tiếng vải và tiếng chăn đệm sột soạt.
Mang mở đôi mắt mơ màng nhìn về phía phát ra âm thanh.
Nàng thấy Mạnh Chiêu đang nằm trên giường hai chân khép lại, trằn trọc trở mình, hắn nhíu mày, vẻ mặt nín nhịn, trông rất khổ sở.
Thanh Anh đã ở trong phòng Mạnh Chiêu nhiều ngày rồi, cũng lờ mờ nhận ra thói quen của hắn, nàng biết lúc này đại công tử kiêu ngạo tự phụ đang muốn làm gì.
Nàng đứng dậy, thắp nến, đi đến bên cạnh Mạnh Chiêu, đưa tay cởi quần hắn.
Nửa mình dưới mát lạnh, Mạnh Chiêu cả kinh, vội vàng dịch về sau, hắn cảnh giác nhìn Thanh Anh, mặt đầy vẻ đề phòng: "Nàng lại muốn làm gì?"
Thanh Anh ngồi xổm xuống, lấy cái bô ở gầm giường ra, nàng nói với Mạnh Chiêu: "Đại công tử, chàng muốn tự mình nâng, hay để thiếp thân nâng giúp chàng?"
Thanh Anh chỉ vào dương vật đang căng trướng cứng ngắc vì nhịn tiểu dưới khố của Mạnh Chiêu.
Mạnh Chiêu ngẩn người, vẻ đề phòng trên mặt tiêu tan, trầm mặc một hồi mới nhỏ giọng nói: "Tự ta nâng, nàng cầm bô cho chắc vào, nhắm mắt lại, đừng nhìn lén."
"Vâng." Thanh Anh ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Mạnh Chiêu nâng dương vật căng trướng của mình nhắm vào miệng bô, thử mấy lần mới dám chầm chậm xả ra.
Mới đầu hắn vẫn còn hơi kìm lại, tiếng nước rất nhỏ, tí tách tí tách giống như âm thanh nước mưa nhỏ xuống.
Một lát sau hắn không nhịn nổi nữa, ‘miệng cống’ vừa mở, cột nước mạnh mẽ xả ào ạt vào thành bô, tiếng nước vừa nhanh vừa vang.
Trên gương mặt tuấn tú trắng nõn của Mạnh Chiêu xẹt qua một tia ngại ngùng.
Đây là lần đầu tiên hắn đi tiểu trước mặt nữ nhân, có chút quẫn bách, lúng túng.
Trước đây, hàng đêm, nếu có mắc tiểu hắn đều sẽ cố gắng nhịn, đợi đến sáng hôm sau Mạnh Ngũ thay ca trực thì mới gọi hắn vào hầu hạ.
Tối nay trước khi đi ngủ hắn thấy hơi khát, không chịu được nữa mới uống vài chén nước.
Ngủ đến canh ba thì mắc tiểu nên tỉnh giấc.
Hắn nín nhịn quả thực vô cùng khó chịu, nhưng hắn vừa thấy ngại vừa không muốn chủ động lên tiếng đánh thức Thanh Anh.
Không ngờ Thanh Anh lại tự mình chủ động đến giúp hắn giải quyết tình trạng cấp bách.
Lát sau, Mạnh Chiêu đi tiểu xong, Thanh Anh rút khăn tay lau chỗ đó cho Mạnh Chiêu, rồi lại mặc quần vào giúp hắn.
Nàng cất bô đi, không nói thêm lời nào, rửa tay sạch sẽ rồi quay về trường kỷ, đặt lưng xuống là ngủ ngay.
Trong bóng tối, Mạnh Chiêu mở to đôi mắt phượng đen nhánh nhìn chằm chằm vào tiểu nữ nhân đang ngủ say trên trường kỷ ở đối diện, nhìn một hồi lâu mới nhắm mắt thiếp đi.
Mạnh Chiêu cho rằng Thanh Anh là một nữ nhân dâm đãng lỗ mãng, nàng gả vào Mạnh gia là có suy nghĩ không trong sạch.
Nhưng hình như không phải vậy.
Hắn đã quan sát nàng rất lâu rồi, không phát hiện Thanh Anh lén lút giở thủ đoạn gì cả.
Nàng không giống như những tì nữ từng hầu hạ hắn trước kia, bọn họ sẽ hùa theo nịnh nọt hắn, ra sức đưa mắt, phanh ngực hở hang, lúc nào cũng muốn quyến rũ hắn.
Ngoài đêm thành hôn nàng bỏ thuốc cho hắn, sau đó trói chặt hắn cưỡng ép giao hợp ra thì thành hôn được hơn nửa tháng rồi, nàng chưa từng chủ động cầu hoan hắn một lần nào.
Thậm chí nàng còn giống như những cô nương chưa xuất giá, mỗi lần nàng giúp hắn tắm rửa, lúc nàng nhìn thấy hắn lõa thể, ánh mắt nàng vẫn trốn trốn tránh tránh, mặt đầy e lệ.
Sự tương phản lớn như vậy suýt chút nữa khiến Mạng Chiêu cho rằng nữ nhân lỗ mãng buông thả trong đêm động phòng đó đã bị người ta hoán đổi, không phải là Thanh Anh trước mắt hắn.
Nhưng đó chắc chắn là Thanh Anh này, Mạnh Chiêu khẳng định bản thân không nhận lầm.
Nói chung, hắn không hiểu được tâm tư của nữ nhân này.
...
Ngày hôm đó sau khi ăn sáng xong, Mạnh phu nhân gọi Thanh Anh đến.
Bà ấy nói sau khi Mạnh Chiêu ngã gãy chân thì chưa từng ra ngoài, cả ngày nhốt mình ở trong nhà, không buồn ngắm cảnh đẹp bên ngoài, sớm muộn gì cũng u uất thành bệnh.
Mạnh gia có nông trang ở ngoại ô, trồng vài loại kỳ hoa dị thảo, cảnh sắc rất tuyệt.
Mạnh phu nhân đã chuẩn bị xong xe ngựa, bảo Thanh Anh ngày mai đưa Mạnh Chiêu đến điền trang ở ngoại ô ở mấy ngày, ngắm cảnh giải sầu.
Thanh Anh không dám kháng lệnh, dĩ nhiên là ngoan ngoãn vâng lời rồi.
Trước khi xuất phát, Mạnh phu nhân căn dặn Thanh Anh phải chăm sóc cho Mạnh Chiêu thật cẩn thận, tuyệt đối không được để cho hắn xảy ra bất trắc gì.
Nếu như lần này Mạnh Chiêu giải được sầu quay về, tâm trạng khá lên, không còn trầm mặc kiệm lời như trước đây nữa thì sẽ cho phép Thanh Anh về nhà thăm người thân, cũng sẽ thưởng cho nàng gấp đôi tiền tiêu vặt hàng tháng.
Nàng giúp hắn lau mái tóc dài đen như mực, mặc y phục sạch sẽ thoải mái vào cho hắn.
Đêm đến lúc đi ngủ, Mạnh Chiêu ngủ trên chiếc giường lớn mềm mại thư thái, còn Thanh Anh bất đắc dĩ co người nằm trên chiếc sạp nho nhỏ kia.
Trước khi ngủ, nàng sẽ ém chăn cho hắn đàng hoàng rồi mới ngủ.
Đây là do Mạnh phu nhân đã dặn dò, bảo nàng đêm đến phải để ý, không được để Mạnh Chiêu bị lạnh, không được để đôi chân tàn phế kia của hắn bị cóng.
Cho dù Mạnh Chiêu không cam tâm tình nguyện thì Thanh Anh cũng từ từ tiến vào cuộc sống của hắn.
Lại một đêm dần trôi.
Thanh Anh đang lim dim ngủ thì nghe thấy tiếng vải và tiếng chăn đệm sột soạt.
Mang mở đôi mắt mơ màng nhìn về phía phát ra âm thanh.
Nàng thấy Mạnh Chiêu đang nằm trên giường hai chân khép lại, trằn trọc trở mình, hắn nhíu mày, vẻ mặt nín nhịn, trông rất khổ sở.
Thanh Anh đã ở trong phòng Mạnh Chiêu nhiều ngày rồi, cũng lờ mờ nhận ra thói quen của hắn, nàng biết lúc này đại công tử kiêu ngạo tự phụ đang muốn làm gì.
Nàng đứng dậy, thắp nến, đi đến bên cạnh Mạnh Chiêu, đưa tay cởi quần hắn.
Nửa mình dưới mát lạnh, Mạnh Chiêu cả kinh, vội vàng dịch về sau, hắn cảnh giác nhìn Thanh Anh, mặt đầy vẻ đề phòng: "Nàng lại muốn làm gì?"
Thanh Anh ngồi xổm xuống, lấy cái bô ở gầm giường ra, nàng nói với Mạnh Chiêu: "Đại công tử, chàng muốn tự mình nâng, hay để thiếp thân nâng giúp chàng?"
Thanh Anh chỉ vào dương vật đang căng trướng cứng ngắc vì nhịn tiểu dưới khố của Mạnh Chiêu.
Mạnh Chiêu ngẩn người, vẻ đề phòng trên mặt tiêu tan, trầm mặc một hồi mới nhỏ giọng nói: "Tự ta nâng, nàng cầm bô cho chắc vào, nhắm mắt lại, đừng nhìn lén."
"Vâng." Thanh Anh ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Mạnh Chiêu nâng dương vật căng trướng của mình nhắm vào miệng bô, thử mấy lần mới dám chầm chậm xả ra.
Mới đầu hắn vẫn còn hơi kìm lại, tiếng nước rất nhỏ, tí tách tí tách giống như âm thanh nước mưa nhỏ xuống.
Một lát sau hắn không nhịn nổi nữa, ‘miệng cống’ vừa mở, cột nước mạnh mẽ xả ào ạt vào thành bô, tiếng nước vừa nhanh vừa vang.
Trên gương mặt tuấn tú trắng nõn của Mạnh Chiêu xẹt qua một tia ngại ngùng.
Đây là lần đầu tiên hắn đi tiểu trước mặt nữ nhân, có chút quẫn bách, lúng túng.
Trước đây, hàng đêm, nếu có mắc tiểu hắn đều sẽ cố gắng nhịn, đợi đến sáng hôm sau Mạnh Ngũ thay ca trực thì mới gọi hắn vào hầu hạ.
Tối nay trước khi đi ngủ hắn thấy hơi khát, không chịu được nữa mới uống vài chén nước.
Ngủ đến canh ba thì mắc tiểu nên tỉnh giấc.
Hắn nín nhịn quả thực vô cùng khó chịu, nhưng hắn vừa thấy ngại vừa không muốn chủ động lên tiếng đánh thức Thanh Anh.
Không ngờ Thanh Anh lại tự mình chủ động đến giúp hắn giải quyết tình trạng cấp bách.
Lát sau, Mạnh Chiêu đi tiểu xong, Thanh Anh rút khăn tay lau chỗ đó cho Mạnh Chiêu, rồi lại mặc quần vào giúp hắn.
Nàng cất bô đi, không nói thêm lời nào, rửa tay sạch sẽ rồi quay về trường kỷ, đặt lưng xuống là ngủ ngay.
Trong bóng tối, Mạnh Chiêu mở to đôi mắt phượng đen nhánh nhìn chằm chằm vào tiểu nữ nhân đang ngủ say trên trường kỷ ở đối diện, nhìn một hồi lâu mới nhắm mắt thiếp đi.
Mạnh Chiêu cho rằng Thanh Anh là một nữ nhân dâm đãng lỗ mãng, nàng gả vào Mạnh gia là có suy nghĩ không trong sạch.
Nhưng hình như không phải vậy.
Hắn đã quan sát nàng rất lâu rồi, không phát hiện Thanh Anh lén lút giở thủ đoạn gì cả.
Nàng không giống như những tì nữ từng hầu hạ hắn trước kia, bọn họ sẽ hùa theo nịnh nọt hắn, ra sức đưa mắt, phanh ngực hở hang, lúc nào cũng muốn quyến rũ hắn.
Ngoài đêm thành hôn nàng bỏ thuốc cho hắn, sau đó trói chặt hắn cưỡng ép giao hợp ra thì thành hôn được hơn nửa tháng rồi, nàng chưa từng chủ động cầu hoan hắn một lần nào.
Thậm chí nàng còn giống như những cô nương chưa xuất giá, mỗi lần nàng giúp hắn tắm rửa, lúc nàng nhìn thấy hắn lõa thể, ánh mắt nàng vẫn trốn trốn tránh tránh, mặt đầy e lệ.
Sự tương phản lớn như vậy suýt chút nữa khiến Mạng Chiêu cho rằng nữ nhân lỗ mãng buông thả trong đêm động phòng đó đã bị người ta hoán đổi, không phải là Thanh Anh trước mắt hắn.
Nhưng đó chắc chắn là Thanh Anh này, Mạnh Chiêu khẳng định bản thân không nhận lầm.
Nói chung, hắn không hiểu được tâm tư của nữ nhân này.
...
Ngày hôm đó sau khi ăn sáng xong, Mạnh phu nhân gọi Thanh Anh đến.
Bà ấy nói sau khi Mạnh Chiêu ngã gãy chân thì chưa từng ra ngoài, cả ngày nhốt mình ở trong nhà, không buồn ngắm cảnh đẹp bên ngoài, sớm muộn gì cũng u uất thành bệnh.
Mạnh gia có nông trang ở ngoại ô, trồng vài loại kỳ hoa dị thảo, cảnh sắc rất tuyệt.
Mạnh phu nhân đã chuẩn bị xong xe ngựa, bảo Thanh Anh ngày mai đưa Mạnh Chiêu đến điền trang ở ngoại ô ở mấy ngày, ngắm cảnh giải sầu.
Thanh Anh không dám kháng lệnh, dĩ nhiên là ngoan ngoãn vâng lời rồi.
Trước khi xuất phát, Mạnh phu nhân căn dặn Thanh Anh phải chăm sóc cho Mạnh Chiêu thật cẩn thận, tuyệt đối không được để cho hắn xảy ra bất trắc gì.
Nếu như lần này Mạnh Chiêu giải được sầu quay về, tâm trạng khá lên, không còn trầm mặc kiệm lời như trước đây nữa thì sẽ cho phép Thanh Anh về nhà thăm người thân, cũng sẽ thưởng cho nàng gấp đôi tiền tiêu vặt hàng tháng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.