Chương 6: Mượn âm nợ
Phu Nhân Thịt Viên
13/01/2022
Sau đó hắn dưỡng tiểu quỷ có thắng bạc hay không thì tôi không biết, tôi chỉ biết hắn đã trở nên gầy gò ốm yếu, từ một người đàn ông cao lớn hơn một mét bảy, khi đến tìm tôi thì hắn chỉ còn chừng 40 cân.
Dưỡng tiểu quỷ là chuyện được truyền đến từ Thái Lan, ở Trung Quốc được xem là tà đạo, không muốn đụng đến. Cho nên lúc ấy tôi chỉ ghi chép lại, không nhận giải quyết chuyện này.
Nhưng hiện tại tôi đã không còn được lựa chọn, trong số “lương thực dự trữ” này xem đi xem lại cũng chỉ có Vương Đại Lâm là nghèo nhất, hẳn hắn không có tiền để mời người khác giải quyết vấn đề.
Một đêm không ngủ.
Sáng sớm hôm sau, tôi gọi điện thoại cho Vương Đại Lâm.
Điện thoại đổ chuông một hồi lâu bên kia mới nghe máy, nghe tôi nói tôi sẽ đến, Vương Đại Lâm trầm ngâm nói: “Từ tiểu thư, cô đến không đúng lúc rồi. Gần đây tôi gặp được một vị đại sư rất lợi hại, không chỉ thay tôi hóa giải đứa con bất hiếu kia mà còn giúp tôi sự lại vận, gần đây tôi dường như chơi không bị thua, thắng được rất nhiều tiền. Hơn nữa đại sư này còn không thu phí, cho nên cô không cần tới nữa, bây giờ tôi đã không còn cần cô.”
Nói xong Vương Đại Lâm định cúp máy, tôi vội vàng hỏi: “Khoan đã, đại sư gì? Con của anh đã được siêu độ?”
Nếu đã siêu độ thì hồn học cũng sẽ không còn. Hơn nữa việc anh ta gặp vị đại sư này cũng có chút kỳ quái, người nào sẽ giúp anh ta siêu độ quỷ miễn phí, còn giúp anh ta sửa vận?
Sửa vận không phải là chuyện nhỏ. Người bình thường ở nơi có âm khí nặng, vận thế kém một chút thì còn có thể sửa vận không mấy khó khăn. Còn Vương Đại Lâm là dân cờ bạc, hàng năm trà trộn ở trên chiếu bạc, vận may đã sớm dùng hết, chỉ còn lại vận rủi, lại còn là người cay độc, đừng nói giúp hắn sửa vận, người bình thường ở bên anh ta lâu cũng sẽ bị xui xẻo theo. Ai lại chủ động giúp anh ta, lại còn miễn phí?
Lúc này Vương Đại Nhân đã có chút không kiên nhẫn, cả đêm qua hắn chơi mạt chược thắng không ít tiền, hiện tại đã là kẻ có tiền, nếu không phải ngại với thân phận của tôi thì hẳn đã sớm cúp điện thoại. Anh ta nói: “Gì mà siêu độ với không siêu độ. Vị đại sư kia rất lợi hại, lấy một cái lọ nhỏ cất đứa con bất hiếu của tôi vào, sau đó dán sinh thần bát tự của tôi lên đó. Chỉ vậy thôi là tiểu tử kia bị tôi trấn áp dễ bảo, khiến tôi thoải mái ôm tiền trên chiếu bạc. Lâm tiểu thư, không phải tôi chê cô, nhưng lúc trước cô có bản lĩnh này thì có tốn kém một chút tôi cũng sẽ nhờ cô giúp.”
Nói đến phần sau anh ta đã có ý tứ khiêu khích. Có lẽ còn đang trách tôi lúc ấy không nhận việc này của anh ta.
Tôi nhếch miệng cười, hỏi anh ta: “Đại sư sửa vận không thu tiền mà không có điều kiện gì sao? Có phải sau khi thắng tiền thì đại sư sẽ được một phần?”
Vương Đại Nhân nghe tôi hỏi liền sửng sốt: “Sao cô lại biết?”
Tôi cười to, không trả lời câu hỏi của anh ta, cúp điện thoại.
Người này thật đúng không có thuốc nào cứu được. Dựa theo những gì anh ta vừa nói, vị đại sư kia đâu phải đang cứu anh ta, rõ ràng là muốn cái mạng của anh ta!
Phương pháp anh ta nói thì tôi cũng biết. Trước kia ở khu vực Linh Nam, nơi tập trung dân cờ bạc, từng tồn tại một thuật pháp mượn âm nợ, người sống tìm người thân chết để vay tiền, trong vòng 3 ngày sẽ trả lại, nếu đến kỳ không trả được thì người sống sẽ dùng dương thọ của mình để trả, khiến cho thân nhân đoản mệnh kia có thể sống lâu một chút ở kiếp sau.
Mà sinh thần bát tự của người sống chính là khế ước mượn âm nợ. Cái gì mà sửa vận với trấn áp nhi tử, kẻ gọi là pháp sư kia chẳng qua là lừa gạt Vương Đại Lâm ký khế ước mượn âm nợ với tiểu quỷ, dùng chính mạng Vương Đại Lâm để đổi lấy tiền mà thôi. Chờ đến khi dương thọ của Vương Đại Lâm được bán hết thì cũng là ngày chết của hắn.Đến lúc đó đại sư kia cầm lấy phần tiền của mình đi luôn, chẳng phải là quá êm đẹp sao?
Nhân lúc hiện tại hắn còn chưa chết, tôi vào phần mềm bán vé, đặt một vé tàu lửa đi Nam Cung. Khoảng cách từ Nam Cung tới Thạch Môn mất khoảng chừng 3 giờ, chuyến đi này xem như đến đất khách kiếm công, mua vé còn đột xuất thế này, lần này hẳn sẽ không có ai lại cướp việc của tôi nữa.
Kết quả sợ cái gì thì cái đó lại tới.
Khi tôi đang xếp hàng qua cửa kiểm tra, một thân ảnh cao lớn tuấn dật thình lình sừng sững ở trong đám người, đã đi qua cửa kiểm tra tiến về hướng xe lửa.
Thi tiên sinh?!
Tim tôi thót lại, sao anh ta lại cũng ở đây?
Trong thoáng chốc tôi có dự cảm xấu, anh ta cũng sẽ không chọn trúng tiểu quỷ nhà Vương Đại Lâm chứ?
Nếu thật là như thế, hồn ngọc của tôi… Nguy hiểm!
Dưỡng tiểu quỷ là chuyện được truyền đến từ Thái Lan, ở Trung Quốc được xem là tà đạo, không muốn đụng đến. Cho nên lúc ấy tôi chỉ ghi chép lại, không nhận giải quyết chuyện này.
Nhưng hiện tại tôi đã không còn được lựa chọn, trong số “lương thực dự trữ” này xem đi xem lại cũng chỉ có Vương Đại Lâm là nghèo nhất, hẳn hắn không có tiền để mời người khác giải quyết vấn đề.
Một đêm không ngủ.
Sáng sớm hôm sau, tôi gọi điện thoại cho Vương Đại Lâm.
Điện thoại đổ chuông một hồi lâu bên kia mới nghe máy, nghe tôi nói tôi sẽ đến, Vương Đại Lâm trầm ngâm nói: “Từ tiểu thư, cô đến không đúng lúc rồi. Gần đây tôi gặp được một vị đại sư rất lợi hại, không chỉ thay tôi hóa giải đứa con bất hiếu kia mà còn giúp tôi sự lại vận, gần đây tôi dường như chơi không bị thua, thắng được rất nhiều tiền. Hơn nữa đại sư này còn không thu phí, cho nên cô không cần tới nữa, bây giờ tôi đã không còn cần cô.”
Nói xong Vương Đại Lâm định cúp máy, tôi vội vàng hỏi: “Khoan đã, đại sư gì? Con của anh đã được siêu độ?”
Nếu đã siêu độ thì hồn học cũng sẽ không còn. Hơn nữa việc anh ta gặp vị đại sư này cũng có chút kỳ quái, người nào sẽ giúp anh ta siêu độ quỷ miễn phí, còn giúp anh ta sửa vận?
Sửa vận không phải là chuyện nhỏ. Người bình thường ở nơi có âm khí nặng, vận thế kém một chút thì còn có thể sửa vận không mấy khó khăn. Còn Vương Đại Lâm là dân cờ bạc, hàng năm trà trộn ở trên chiếu bạc, vận may đã sớm dùng hết, chỉ còn lại vận rủi, lại còn là người cay độc, đừng nói giúp hắn sửa vận, người bình thường ở bên anh ta lâu cũng sẽ bị xui xẻo theo. Ai lại chủ động giúp anh ta, lại còn miễn phí?
Lúc này Vương Đại Nhân đã có chút không kiên nhẫn, cả đêm qua hắn chơi mạt chược thắng không ít tiền, hiện tại đã là kẻ có tiền, nếu không phải ngại với thân phận của tôi thì hẳn đã sớm cúp điện thoại. Anh ta nói: “Gì mà siêu độ với không siêu độ. Vị đại sư kia rất lợi hại, lấy một cái lọ nhỏ cất đứa con bất hiếu của tôi vào, sau đó dán sinh thần bát tự của tôi lên đó. Chỉ vậy thôi là tiểu tử kia bị tôi trấn áp dễ bảo, khiến tôi thoải mái ôm tiền trên chiếu bạc. Lâm tiểu thư, không phải tôi chê cô, nhưng lúc trước cô có bản lĩnh này thì có tốn kém một chút tôi cũng sẽ nhờ cô giúp.”
Nói đến phần sau anh ta đã có ý tứ khiêu khích. Có lẽ còn đang trách tôi lúc ấy không nhận việc này của anh ta.
Tôi nhếch miệng cười, hỏi anh ta: “Đại sư sửa vận không thu tiền mà không có điều kiện gì sao? Có phải sau khi thắng tiền thì đại sư sẽ được một phần?”
Vương Đại Nhân nghe tôi hỏi liền sửng sốt: “Sao cô lại biết?”
Tôi cười to, không trả lời câu hỏi của anh ta, cúp điện thoại.
Người này thật đúng không có thuốc nào cứu được. Dựa theo những gì anh ta vừa nói, vị đại sư kia đâu phải đang cứu anh ta, rõ ràng là muốn cái mạng của anh ta!
Phương pháp anh ta nói thì tôi cũng biết. Trước kia ở khu vực Linh Nam, nơi tập trung dân cờ bạc, từng tồn tại một thuật pháp mượn âm nợ, người sống tìm người thân chết để vay tiền, trong vòng 3 ngày sẽ trả lại, nếu đến kỳ không trả được thì người sống sẽ dùng dương thọ của mình để trả, khiến cho thân nhân đoản mệnh kia có thể sống lâu một chút ở kiếp sau.
Mà sinh thần bát tự của người sống chính là khế ước mượn âm nợ. Cái gì mà sửa vận với trấn áp nhi tử, kẻ gọi là pháp sư kia chẳng qua là lừa gạt Vương Đại Lâm ký khế ước mượn âm nợ với tiểu quỷ, dùng chính mạng Vương Đại Lâm để đổi lấy tiền mà thôi. Chờ đến khi dương thọ của Vương Đại Lâm được bán hết thì cũng là ngày chết của hắn.Đến lúc đó đại sư kia cầm lấy phần tiền của mình đi luôn, chẳng phải là quá êm đẹp sao?
Nhân lúc hiện tại hắn còn chưa chết, tôi vào phần mềm bán vé, đặt một vé tàu lửa đi Nam Cung. Khoảng cách từ Nam Cung tới Thạch Môn mất khoảng chừng 3 giờ, chuyến đi này xem như đến đất khách kiếm công, mua vé còn đột xuất thế này, lần này hẳn sẽ không có ai lại cướp việc của tôi nữa.
Kết quả sợ cái gì thì cái đó lại tới.
Khi tôi đang xếp hàng qua cửa kiểm tra, một thân ảnh cao lớn tuấn dật thình lình sừng sững ở trong đám người, đã đi qua cửa kiểm tra tiến về hướng xe lửa.
Thi tiên sinh?!
Tim tôi thót lại, sao anh ta lại cũng ở đây?
Trong thoáng chốc tôi có dự cảm xấu, anh ta cũng sẽ không chọn trúng tiểu quỷ nhà Vương Đại Lâm chứ?
Nếu thật là như thế, hồn ngọc của tôi… Nguy hiểm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.