Thị Trấn Dầu Mỏ Bị Bỏ Hoang Của Ta Trở Thành Đô Thị Tuyến Một (Bản Dịch)
Chương 41: Lý Lịch Này Còn Trâu Bò Hơn Cả Nhân Tài Được Tuyển Dụng! (1)
Bát Nguyệt Hoàng
10/05/2024
Trong căn nhà nhỏ, một người chìm vào hồi ức, một người chăm chú lắng nghe.
Thời gian dần trôi, thoáng chốc đã qua một tiếng đồng hồ. Đến lúc này, Lưu Minh mới từ từ dừng lại.
"Tiểu Từ, bây giờ cậu đã hiểu tại sao tôi muốn ở lại đây mãi mãi chưa?"
"Vâng!" Từ Hành nhìn Lưu Minh với vẻ mặt phức tạp.
"Vậy thì cậu cân nhắc xem, liệu có thể cho tôi ở lại đây không? Tối hôm qua trước khi đi ngủ, tôi cố tình tra cứu kiểm tra thông tin địa lý của huyện A Tắc tại trang chủ của các phòng ban liên quan, biết được rằng thị trấn bỏ hoang này đã được cậu mua lại.” Lưu Minh nói thêm với vẻ mặt tràn đầy hy vọng: “Có thể bây giờ tôi không có nhiều tiền để trả tiền thuê nhà cho cậu, nhưng tôi biết một số nghề thủ công, chắc chắn sẽ không ở đây mà ăn không ở không."
"Nếu như bác Lưu đã chuẩn bị tinh thần, tôi đây cũng không có vấn đề gì, dù sao thì vẫn còn hai gian nhà thép tiền chế kia mà! Còn ăn uống ư? Chỉ cần tôi có một miếng, thì chắc chắn chú sẽ có một miếng." Một lúc lâu sau, Từ Hành nói.
Nói thật, hắn đã bị chấn động trước câu chuyện của Lưu Minh. Hơn nữa, ở một góc độ khác, nếu là Lưu Minh, thì hắn đã sớm lựa chọn kết thúc cuộc đời của mình, từ lâu thay vì vẫn kiên trì đến tận bây giờ và đạt được thành tựu to lớn như vậy.
Còn việc một người ở lại thị trấn liệu có gây ra bất tiện nào hay không, hắn thực ra không quan tâm!
Hệ thống đã từng nói rằng, dù là trao đổi phế liệu hay mua đồ trong trung tâm mua sắm, thì quá trình sẽ được thực hiện một cách thiên y vô phùng (kín đáo không kẽ hở). Vì vậy, đừng nói là một mình Lưu Minh, cho dù thị trấn đầy người thì cũng không thành vấn đề.
"Thật ư? Vậy thì quá tốt rồi!" Nghe thấy Từ Hành đồng ý, Lưu Minh thở phào nhẹ nhõm.
"Chúng ta dọn dẹp căn nhà thép tiền chế đó trước đã, xong rồi bác sẽ…."
Reng reng reng.
Nhưng khi Từ Hành đang định sắp xếp chỗ ở cho Lưu Minh, thì tiếng chuông điện thoại của hắn bỗng nhiên vang lên.
"Hửm?"
Từ Hành lấy điện thoại ra xem, nhìn thấy cuộc gọi đến từ một số địa phương xa lạ. Hắn suy nghĩ một chút, sau đó chào hỏi với Lưu Minh một tiếng, rồi mới bước ra khỏi căn nhà nhỏ, đi ra ven đường để nghe điện thoại.
"Alo, xin chào! Ai Đấy?"
Ngay khi kết nối, Từ Hành hỏi.
Theo lý mà nói, hắn không quen biết ai ở đây, căn bản không thể nào nhận cuộc gọi từ số điện thoại địa phương được.
"Xin chào, xin hỏi anh có phải Từ Tân Sinh không?"
Ngay sau đó, một giọng nữ trong trẻo truyền đến từ điện thoại.
"Là tôi!" Từ Hành gật đầu.
Kể từ khi đến thị trấn Băng Hồ, hắn vẫn luôn tự xưng mình là Từ Tân Sinh,. Thậm chí, Phàn Thiên, Vương Long, Lưu Minh và những người khác cũng chỉ gọi hắn là Từ Tân Sinh, mà không biết hắn còn có một cái tên khác là Từ Hành.
"Xin chào! Tôi là Lý Mai, cán bộ thôn của cơ quan phường phố Nam, huyện A Tắc. Bởi vì anh đã đăng ký thường trú tại huyện, vậy nên theo quy định, thôn Băng Hồ đã chính thức được đưa vào biên chế" Giọng nói trong điện thoại lại vang lên.
Đúng vậy, người gọi điện cho Từ Hành không phải ai khác chính là cán bộ thôn Lý Mai.
Hôm nay, cô đã làm xong hầu hết thủ tục, ngoại trừ việc hoàn thành sơ yếu lý lịch của Từ Hành và giải pháp về điện nước của thôn Băng Hồ.
"Ồ? Cán bộ thôn ư?" Từ Hành sửng sốt, đột nhiên vỗ trán.
Lúc này, hắn mới nhớ ra rằng nơi này không giống Trái Đất. Theo quy định nhà nước, thì nơi đây sẽ trở thành đơn vị hành chính cấp thôn, nhưng hắn chỉ biết như vậy, còn những việc khác thì hoàn toàn không biết.
"Vậy cô gọi điện là để?" Quay lại vấn đề chính, Từ Hành hỏi tiếp.
"Là thế này, tôi gọi điện cho anh chủ yếu là có hai việc, một là việc của ủy ban thôn chúng ta." Lý Mai nói tiếp.
"Hả? Một thôn chỉ có một người, vậy mà cũng có ủy ban thôn ư?" Từ Hành ngẩn ra.
"Vâng! Đây là điều bắt buộc! Hơn nữa, theo quy định nhà nước, thì bây giờ anh đã là bí thư chi bộ đầu tiên của thôn Băng Hồ! Bởi vì nhân khẩu của thôn Băng Hồ không đủ để tiến hành bầu cử, nên anh là người duy nhất có thể đảm nhiệm vị trí này." Lý Mai giải thích.
Tình huống này có lẽ chỉ xuất hiện ở các vùng Tây Bắc xa xôi nghèo nàn, nếu ở những thôn làng của các tỉnh phát triển phía Đông, đừng nói là bí thư chi bộ đứng đầu, ngay cả một chức danh chủ nhiệm thôn cũng khiến người ta tranh giành đến vỡ đầu.
"Được rồi!" Từ Hành cười khổ.
Lúc này thì còn có thể nói gì nữa? Ai bảo thị trấn Băng Hồ chỉ có một mình hắn chứ!
"Vậy anh có thể nói sơ qua về lý lịch của mình không? Tôi sẽ điền giúp anh rồi báo cáo lên cấp trên. Nếu như anh có ảnh chân dung điện tử, thì vui lòng gửi một bản cho tôi. Nếu không, vài ngày nữa tôi sẽ đến thôn Băng Hồ để trao đổi thêm với anh." Giọng nói của Lý Mai nhanh chóng vang lên lần nữa.
"Lý lịch ư? Được!"
Từ Hành biết đây là quy định bắt buộc, nếu không thì hắn sẽ không dễ dàng đưa thông tin cá nhân của mình cho người khác.
"Họ tên?"
"Từ Tân Sinh!"
"Tuổi?"
"22 tuổi!"
"Dân tộc?"
"Hán!"
"Trình độ học vấn?"
"Tiến sĩ!"
"Cái gì? Tiến sĩ?"
Thời gian dần trôi, thoáng chốc đã qua một tiếng đồng hồ. Đến lúc này, Lưu Minh mới từ từ dừng lại.
"Tiểu Từ, bây giờ cậu đã hiểu tại sao tôi muốn ở lại đây mãi mãi chưa?"
"Vâng!" Từ Hành nhìn Lưu Minh với vẻ mặt phức tạp.
"Vậy thì cậu cân nhắc xem, liệu có thể cho tôi ở lại đây không? Tối hôm qua trước khi đi ngủ, tôi cố tình tra cứu kiểm tra thông tin địa lý của huyện A Tắc tại trang chủ của các phòng ban liên quan, biết được rằng thị trấn bỏ hoang này đã được cậu mua lại.” Lưu Minh nói thêm với vẻ mặt tràn đầy hy vọng: “Có thể bây giờ tôi không có nhiều tiền để trả tiền thuê nhà cho cậu, nhưng tôi biết một số nghề thủ công, chắc chắn sẽ không ở đây mà ăn không ở không."
"Nếu như bác Lưu đã chuẩn bị tinh thần, tôi đây cũng không có vấn đề gì, dù sao thì vẫn còn hai gian nhà thép tiền chế kia mà! Còn ăn uống ư? Chỉ cần tôi có một miếng, thì chắc chắn chú sẽ có một miếng." Một lúc lâu sau, Từ Hành nói.
Nói thật, hắn đã bị chấn động trước câu chuyện của Lưu Minh. Hơn nữa, ở một góc độ khác, nếu là Lưu Minh, thì hắn đã sớm lựa chọn kết thúc cuộc đời của mình, từ lâu thay vì vẫn kiên trì đến tận bây giờ và đạt được thành tựu to lớn như vậy.
Còn việc một người ở lại thị trấn liệu có gây ra bất tiện nào hay không, hắn thực ra không quan tâm!
Hệ thống đã từng nói rằng, dù là trao đổi phế liệu hay mua đồ trong trung tâm mua sắm, thì quá trình sẽ được thực hiện một cách thiên y vô phùng (kín đáo không kẽ hở). Vì vậy, đừng nói là một mình Lưu Minh, cho dù thị trấn đầy người thì cũng không thành vấn đề.
"Thật ư? Vậy thì quá tốt rồi!" Nghe thấy Từ Hành đồng ý, Lưu Minh thở phào nhẹ nhõm.
"Chúng ta dọn dẹp căn nhà thép tiền chế đó trước đã, xong rồi bác sẽ…."
Reng reng reng.
Nhưng khi Từ Hành đang định sắp xếp chỗ ở cho Lưu Minh, thì tiếng chuông điện thoại của hắn bỗng nhiên vang lên.
"Hửm?"
Từ Hành lấy điện thoại ra xem, nhìn thấy cuộc gọi đến từ một số địa phương xa lạ. Hắn suy nghĩ một chút, sau đó chào hỏi với Lưu Minh một tiếng, rồi mới bước ra khỏi căn nhà nhỏ, đi ra ven đường để nghe điện thoại.
"Alo, xin chào! Ai Đấy?"
Ngay khi kết nối, Từ Hành hỏi.
Theo lý mà nói, hắn không quen biết ai ở đây, căn bản không thể nào nhận cuộc gọi từ số điện thoại địa phương được.
"Xin chào, xin hỏi anh có phải Từ Tân Sinh không?"
Ngay sau đó, một giọng nữ trong trẻo truyền đến từ điện thoại.
"Là tôi!" Từ Hành gật đầu.
Kể từ khi đến thị trấn Băng Hồ, hắn vẫn luôn tự xưng mình là Từ Tân Sinh,. Thậm chí, Phàn Thiên, Vương Long, Lưu Minh và những người khác cũng chỉ gọi hắn là Từ Tân Sinh, mà không biết hắn còn có một cái tên khác là Từ Hành.
"Xin chào! Tôi là Lý Mai, cán bộ thôn của cơ quan phường phố Nam, huyện A Tắc. Bởi vì anh đã đăng ký thường trú tại huyện, vậy nên theo quy định, thôn Băng Hồ đã chính thức được đưa vào biên chế" Giọng nói trong điện thoại lại vang lên.
Đúng vậy, người gọi điện cho Từ Hành không phải ai khác chính là cán bộ thôn Lý Mai.
Hôm nay, cô đã làm xong hầu hết thủ tục, ngoại trừ việc hoàn thành sơ yếu lý lịch của Từ Hành và giải pháp về điện nước của thôn Băng Hồ.
"Ồ? Cán bộ thôn ư?" Từ Hành sửng sốt, đột nhiên vỗ trán.
Lúc này, hắn mới nhớ ra rằng nơi này không giống Trái Đất. Theo quy định nhà nước, thì nơi đây sẽ trở thành đơn vị hành chính cấp thôn, nhưng hắn chỉ biết như vậy, còn những việc khác thì hoàn toàn không biết.
"Vậy cô gọi điện là để?" Quay lại vấn đề chính, Từ Hành hỏi tiếp.
"Là thế này, tôi gọi điện cho anh chủ yếu là có hai việc, một là việc của ủy ban thôn chúng ta." Lý Mai nói tiếp.
"Hả? Một thôn chỉ có một người, vậy mà cũng có ủy ban thôn ư?" Từ Hành ngẩn ra.
"Vâng! Đây là điều bắt buộc! Hơn nữa, theo quy định nhà nước, thì bây giờ anh đã là bí thư chi bộ đầu tiên của thôn Băng Hồ! Bởi vì nhân khẩu của thôn Băng Hồ không đủ để tiến hành bầu cử, nên anh là người duy nhất có thể đảm nhiệm vị trí này." Lý Mai giải thích.
Tình huống này có lẽ chỉ xuất hiện ở các vùng Tây Bắc xa xôi nghèo nàn, nếu ở những thôn làng của các tỉnh phát triển phía Đông, đừng nói là bí thư chi bộ đứng đầu, ngay cả một chức danh chủ nhiệm thôn cũng khiến người ta tranh giành đến vỡ đầu.
"Được rồi!" Từ Hành cười khổ.
Lúc này thì còn có thể nói gì nữa? Ai bảo thị trấn Băng Hồ chỉ có một mình hắn chứ!
"Vậy anh có thể nói sơ qua về lý lịch của mình không? Tôi sẽ điền giúp anh rồi báo cáo lên cấp trên. Nếu như anh có ảnh chân dung điện tử, thì vui lòng gửi một bản cho tôi. Nếu không, vài ngày nữa tôi sẽ đến thôn Băng Hồ để trao đổi thêm với anh." Giọng nói của Lý Mai nhanh chóng vang lên lần nữa.
"Lý lịch ư? Được!"
Từ Hành biết đây là quy định bắt buộc, nếu không thì hắn sẽ không dễ dàng đưa thông tin cá nhân của mình cho người khác.
"Họ tên?"
"Từ Tân Sinh!"
"Tuổi?"
"22 tuổi!"
"Dân tộc?"
"Hán!"
"Trình độ học vấn?"
"Tiến sĩ!"
"Cái gì? Tiến sĩ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.