Thị Trấn Dầu Mỏ Bị Bỏ Hoang Của Ta Trở Thành Đô Thị Tuyến Một (Bản Dịch)
Chương 28: Một Thôn Chỉ Có Một Người
Bát Nguyệt Hoàng
09/05/2024
"Nói là hẹn gặp lại sau, nhưng trong vòng một năm tới mình chắc chắn sẽ không đến Yến Thành. Thôi, mình vẫn nên mua giường và chăn trước, sau đó mua dao thái và muôi lớn, đúng rồi, còn phải mua cả cây cán bột nữa. Hôm nay, bất kể thế nào thì mình cũng phải ăn một bữa cơm tử tế. Nếu như sau đó mà vẫn còn thừa điểm cầm đồ, thì mua thêm một cái bàn."
Từ Hành cất điện thoại và tiền mặt, nhìn vào bếp lò đất.
Phàn Thiên có lẽ chỉ là một người qua đường,
Còn hắn thì phải sống ở đây ít nhất một năm trở lên, bây giờ còn thiếu rất nhiều thứ, căn bản không có cách nào để thư giãn.
Cứ như vậy, sau khi đi rửa mặt ở bên xe bán tải, Từ Hành lại quay về nhà, truyền một ý niệm cho hệ thống cầm đồ phế liệu.
"Hệ thống, mở ra trung tâm mua sắm cho tôi!"
Mặc dù Tây Bắc hừng đông muộn mà hoàng hôn tối cũng muộn, nhưng vào tám giờ rưỡi sáng, những người nên đi làm đều đã đi làm rồi.
Nơi cách tiểu trấn Băng Hồ hơn một trăm km — huyện A Tắc cũng như vậy.
Tại một tòa nhà văn phòng hai tầng ở đầu phố.
Lúc này, trong một văn phòng ở tầng hai.
Một phụ nữ trung niên khoảng năm mươi tuổi đang xem tài liệu trên tay, không khỏi nhíu mày.
"Tiểu Lý, tiểu trấn Băng Hồ đang xảy ra chuyện gì thế? Nơi đó không phải đã bị bỏ hoang suốt mấy chục năm rồi sao? Sao lại đột nhiên có một người đăng ký thường trú?"
Một lúc sau, người phụ nữ ngẩng đầu nhìn cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, buộc tóc đuôi ngựa ngồi đối diện bàn làm việc.
Mặc dù chính phủ Hạ quốc đã thực hiện chính sách một người một chứng minh thư, không có hộ khẩu, nhưng bất kỳ người nào có chứng minh thư lựa chọn đăng ký thường trú tại địa phương, thì được coi là người địa phương, đồng thời cũng phải chịu sự quản lý của địa phương.
Bao gồm cả bảo hiểm y tế, v.v.
Tuy rằng huyện A Tắc vẫn được coi là một huyện thành theo biên chế, nhưng bởi vì dân cư ở khu vực này thưa thớt và hầu hết tập trung ở gần "huyện thành” gần đó là huyện A Sái, nên cái gọi là "thị trấn" trực thuộc huyện thành thực chất là một tổ dân phố được quản lý bởi từng phường tương ứng.
Người phụ nữ trung niên và cô gái buộc tóc đuôi ngựa chính là nhân viên của cơ quan phường phố Nam thuộc huyện A Tắc. Về lý thuyết, thì tiểu trấn Băng Hồ nằm trong phạm vi quản lý của cơ quan phường phố Nam.
"Chị Lỗ, em cũng không rõ lắm chuyện này. Lúc đầu. em nghe nói thị trấn bỏ hoang đó đã được thuê một năm bởi một tập đoàn nào đó ở phương Nam, kết quả là chưa được bao lâu thì bị một thanh niên đã thu mua toàn bộ quyền sở hữu. Thanh niên đó có lẽ là tiện tay đăng ký thường trú luôn đó." Nghe vậy, cô gái trẻ suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu nói.
Cô gái tên là Lý Mai, năm nay 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, thi đỗ viên chức ở huyện A Tắc, trở thành cán bộ phụ trách thôn của phường.
"Thu mua toàn bộ thị trấn ư? Cậu ta định làm gì?" Người phụ nữ trung niên lại nhíu mày.
Bà ta tên là Lỗ Lệ, cũng là cán bộ phụ trách thôn của phố Nam thuộc huyện A Tắc.
Mặc dù bà ta đã đi làm nhiều năm, nhưng không là lãnh đạo đơn vị nào, chỉ là một nhân viên bình thường ngang cấp với Lý Mai mà thôi.
"Cụ thể làm gì thì không biết!" Lý Mai lắc đầu.
"Thị trấn đó thực sự chẳng có gì cả, cậu ta mua nó để làm gì? Hơn nữa còn đăng ký thường trú? Vậy thì chúng ta nên xử lý như nào đây?" Lỗ Lệ rất bực bội ném tài liệu lên bàn làm việc.
"Tình huống này thực sự rất hiếm gặp."
"Như vậy đi, tôi gọi điện cho lãnh đạo, hỏi xem nên xử lý thế nào. Cũng không thể vì một người mà đích thân đến đó được." Làm mặt lạnh ngồi một lúc, Lỗ Lệ bèn cầm điện thoại lên.
Bà ta là cán bộ phụ trách khu vực phía nam của huyện A Sái, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì bà ta cũng sẽ người quản lý tiểu trấn Băng Hồ. Bà ta không có xe, khu vực đó cũng không có xe buýt nông thôn, vậy nên việc đi đến đó cũng là vấn đề lớn.
Hơn nữa, bên đó chẳng có gì, chỉ có một người duy nhất, đi để làm gì?
Tút tút tút.
Không bao lâu sau, điện thoại được kết nối.
"Lãnh đạo, tôi có một tình huống muốn báo cáo với ngài." Nói xong, Lỗ Lệ lại bật loa ngoài.
"Nói đi!" Rất nhanh, điện thoại phát ra giọng nói của một người đàn ông trung niên.
"Lãnh đạo, là thế này ạ."
Ngay sau đó, Lỗ Lệ kể lại tường tận về sự việc một người nào đó đăng ký thường trú tại tiểu trấn Băng Hồ, cuối cùng không quên xin chỉ thị: "Lãnh đạo, ngài bảo tôi nên làm gì bây giờ? Tôi chưa từng gặp tình huống như này bao giờ."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
Mãi đến khi một lúc lâu sau, giọng nói của người đàn ông trung niên lại truyền đến: "Bất kể là một người hay mười người, nếu đã có đơn đăng ký thường trú thì cô cứ theo quy định mà làm, lập một đơn vị cấp thôn ở đó đi."
"Hả? Lập đơn vị cấp thôn? Một thôn chỉ có một người à?"
Ban đầu, Lỗ Lệ còn mong chờ lãnh đạo đưa ra một giải pháp hợp lý, không ngờ lại nghe được câu trả lời mà chính mình không muốn nghe nhất, thế nên bà ta đột nhiên lớn giọng không ít.
Từ Hành cất điện thoại và tiền mặt, nhìn vào bếp lò đất.
Phàn Thiên có lẽ chỉ là một người qua đường,
Còn hắn thì phải sống ở đây ít nhất một năm trở lên, bây giờ còn thiếu rất nhiều thứ, căn bản không có cách nào để thư giãn.
Cứ như vậy, sau khi đi rửa mặt ở bên xe bán tải, Từ Hành lại quay về nhà, truyền một ý niệm cho hệ thống cầm đồ phế liệu.
"Hệ thống, mở ra trung tâm mua sắm cho tôi!"
Mặc dù Tây Bắc hừng đông muộn mà hoàng hôn tối cũng muộn, nhưng vào tám giờ rưỡi sáng, những người nên đi làm đều đã đi làm rồi.
Nơi cách tiểu trấn Băng Hồ hơn một trăm km — huyện A Tắc cũng như vậy.
Tại một tòa nhà văn phòng hai tầng ở đầu phố.
Lúc này, trong một văn phòng ở tầng hai.
Một phụ nữ trung niên khoảng năm mươi tuổi đang xem tài liệu trên tay, không khỏi nhíu mày.
"Tiểu Lý, tiểu trấn Băng Hồ đang xảy ra chuyện gì thế? Nơi đó không phải đã bị bỏ hoang suốt mấy chục năm rồi sao? Sao lại đột nhiên có một người đăng ký thường trú?"
Một lúc sau, người phụ nữ ngẩng đầu nhìn cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, buộc tóc đuôi ngựa ngồi đối diện bàn làm việc.
Mặc dù chính phủ Hạ quốc đã thực hiện chính sách một người một chứng minh thư, không có hộ khẩu, nhưng bất kỳ người nào có chứng minh thư lựa chọn đăng ký thường trú tại địa phương, thì được coi là người địa phương, đồng thời cũng phải chịu sự quản lý của địa phương.
Bao gồm cả bảo hiểm y tế, v.v.
Tuy rằng huyện A Tắc vẫn được coi là một huyện thành theo biên chế, nhưng bởi vì dân cư ở khu vực này thưa thớt và hầu hết tập trung ở gần "huyện thành” gần đó là huyện A Sái, nên cái gọi là "thị trấn" trực thuộc huyện thành thực chất là một tổ dân phố được quản lý bởi từng phường tương ứng.
Người phụ nữ trung niên và cô gái buộc tóc đuôi ngựa chính là nhân viên của cơ quan phường phố Nam thuộc huyện A Tắc. Về lý thuyết, thì tiểu trấn Băng Hồ nằm trong phạm vi quản lý của cơ quan phường phố Nam.
"Chị Lỗ, em cũng không rõ lắm chuyện này. Lúc đầu. em nghe nói thị trấn bỏ hoang đó đã được thuê một năm bởi một tập đoàn nào đó ở phương Nam, kết quả là chưa được bao lâu thì bị một thanh niên đã thu mua toàn bộ quyền sở hữu. Thanh niên đó có lẽ là tiện tay đăng ký thường trú luôn đó." Nghe vậy, cô gái trẻ suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu nói.
Cô gái tên là Lý Mai, năm nay 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, thi đỗ viên chức ở huyện A Tắc, trở thành cán bộ phụ trách thôn của phường.
"Thu mua toàn bộ thị trấn ư? Cậu ta định làm gì?" Người phụ nữ trung niên lại nhíu mày.
Bà ta tên là Lỗ Lệ, cũng là cán bộ phụ trách thôn của phố Nam thuộc huyện A Tắc.
Mặc dù bà ta đã đi làm nhiều năm, nhưng không là lãnh đạo đơn vị nào, chỉ là một nhân viên bình thường ngang cấp với Lý Mai mà thôi.
"Cụ thể làm gì thì không biết!" Lý Mai lắc đầu.
"Thị trấn đó thực sự chẳng có gì cả, cậu ta mua nó để làm gì? Hơn nữa còn đăng ký thường trú? Vậy thì chúng ta nên xử lý như nào đây?" Lỗ Lệ rất bực bội ném tài liệu lên bàn làm việc.
"Tình huống này thực sự rất hiếm gặp."
"Như vậy đi, tôi gọi điện cho lãnh đạo, hỏi xem nên xử lý thế nào. Cũng không thể vì một người mà đích thân đến đó được." Làm mặt lạnh ngồi một lúc, Lỗ Lệ bèn cầm điện thoại lên.
Bà ta là cán bộ phụ trách khu vực phía nam của huyện A Sái, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì bà ta cũng sẽ người quản lý tiểu trấn Băng Hồ. Bà ta không có xe, khu vực đó cũng không có xe buýt nông thôn, vậy nên việc đi đến đó cũng là vấn đề lớn.
Hơn nữa, bên đó chẳng có gì, chỉ có một người duy nhất, đi để làm gì?
Tút tút tút.
Không bao lâu sau, điện thoại được kết nối.
"Lãnh đạo, tôi có một tình huống muốn báo cáo với ngài." Nói xong, Lỗ Lệ lại bật loa ngoài.
"Nói đi!" Rất nhanh, điện thoại phát ra giọng nói của một người đàn ông trung niên.
"Lãnh đạo, là thế này ạ."
Ngay sau đó, Lỗ Lệ kể lại tường tận về sự việc một người nào đó đăng ký thường trú tại tiểu trấn Băng Hồ, cuối cùng không quên xin chỉ thị: "Lãnh đạo, ngài bảo tôi nên làm gì bây giờ? Tôi chưa từng gặp tình huống như này bao giờ."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
Mãi đến khi một lúc lâu sau, giọng nói của người đàn ông trung niên lại truyền đến: "Bất kể là một người hay mười người, nếu đã có đơn đăng ký thường trú thì cô cứ theo quy định mà làm, lập một đơn vị cấp thôn ở đó đi."
"Hả? Lập đơn vị cấp thôn? Một thôn chỉ có một người à?"
Ban đầu, Lỗ Lệ còn mong chờ lãnh đạo đưa ra một giải pháp hợp lý, không ngờ lại nghe được câu trả lời mà chính mình không muốn nghe nhất, thế nên bà ta đột nhiên lớn giọng không ít.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.