Thị Trấn Dầu Mỏ Bị Bỏ Hoang Của Ta Trở Thành Đô Thị Tuyến Một (Bản Dịch)
Chương 31: Nhà Thép Tiền Chế Ba Phòng Liên Hợp (2)
Bát Nguyệt Hoàng
09/05/2024
"Cái gì? Không có nhà thép tiền chế một phòng ư?" Từ Hành nhíu mày, vội vàng truyền phát ý nghĩ.
"Nhắc nhở ký chủ, trung tâm mua sắm đồ cũ không thể đáp ứng mọi nhu cầu của ký chủ, hết hàng là chuyện bình thường! Nếu ký chủ muốn mua nhà thép tiền chế lắp ghép một phòng, thì có thể mua trong trung tâm mua sắm của hệ thống cầm đồ." Hệ thống đưa ra lời giải thích.
"Hết hàng là chuyện bình thường ư?"
Từ Hành có chút bất lực, nhưng cũng không còn cách nào khác, hình như hệ thống cũng đã nói những lời tương tự như vậy khi mua cửa sắt cũ rồi.
Suy nghĩ một chút, Từ Hành lại hỏi: "Vậy thì nhà thép tiền chế lắp ghép một phòng loại mới rẻ nhất trị giá bao nhiêu điểm cầm đồ? Còn nhà thép tiền chế liên hợp loại cũ ba phòng loại cũ trị giá bao nhiêu điểm cầm đồ?"
Bây giờ, mỗi khi mua đồ trong trung tâm mua sắm của hệ thống cầm đồ, hắn ta đều nói thẳng nhu cầu, như vậy vừa đơn giản vừa tiết kiệm thời gian.
"Nhà thép tiền chế lắp ghép một phòng với độ mới 100% rẻ nhất trị giá 6000 điểm cầm đồ, nhà thép tiền chế ba phòng liên hợp với độ mới 50%, trị giá 2500 điểm cầm đồ."
"6000? 2500? Nghe như vậy, nhà thép tiền chế liên hợp cũ ba phòng này cũng không đắt như tưởng tượng."
Nghe giá cả xong, Từ Hành hơi thở dài.
Nhà thép tiền chế loại mới trị giá 6000 điểm cầm đồ, hắn căn bản không dám nghĩ đến, còn nhà thép tiền chế ba phòng liên hợp loại cũ, thì hắn vẫn còn cơ hội.
2500 điểm cầm đồ, bây giờ còn thiếu 2400!
Hắn chỉ cần cố gắng thu hoạch phế liệu từ những đống đổ nát khác trong vòng hai ngày nữa, thì ắt hẳn là không có vấn đề gì.
"Được! Tôi biết rồi!"
Từ Hành thu hồi hệ thống, ngẩng đầu nhìn mặt trời treo lơ lửng trên không. Sau đó, hắn cũng không nói nhảm nữa mà khóa cửa phòng lại, đeo găng tay và cầm dụng cụ đi về phía xa.
Nói là làm là phong cách của Từ Hành, dù sao thì không thể nằm chờ điểm cầm đồ tự tăng lên được đúng không?
Hạ quốc rộng lớn, bầu trời ở phần lớn khu vực Tây Bắc trong vắt sáng sủa, vạn dặm không mây, nhưng bầu trời trên Cảng thị lại mù mịt ảm đạm, phảng phất cả thành phố này sắp bị mây đen vây khốn đến mức sắp sụp đổ.
Nhị Hoàn, một tòa nhà cao tầng nào đó.
Từ Lãng nhìn một tin tức đang chạy ở cuối bản tin thời sự, đột nhiên chìm vào suy tư. Mãi một lúc sau, ông mới nhìn về phía vợ mình Đồ Bội: "Vợ à, em có thấy chúng ta hơi quá đáng với tiểu Hành trong chuyện này rồi không?"
"Sao vậy?"
Nghe vậy, Đồ Bội từ từ đặt tách cà phê trong tay xuống.
"Em xem bản tin vừa phát đó, chuyên gia phục chế kiến trúc cổ nổi tiếng của Hạ quốc - Lưu Minh đã bỏ nhà đi, hiện tại vẫn chưa rõ tung tích. Nói cách khác, lĩnh vực phục chế kiến trúc cổ của đất nước đã mất đi một chuyên gia hàng đầu rồi." Từ Lãng thở dài.
"Tại sao?"
Đồ Bội có hơi không hiểu, không biết tại sao Từ Lãng lại cảm thán như vậy, dù sao thì bọn họ cũng đâu có quen biết chuyên gia phục chế kiến trúc cổ này.
"Tin tức nói hai năm trước hắn ta đã mắc bệnh trầm cảm, hình như là vì lý do gia đình!" Từ Lãng trề môi.
Vừa nãy, ông ta cố ý lên mạng tìm kiếm về nhân vật Lưu Minh này, sau đó nghiên cứu rất nhiều tin tức và mục từ về đối phương, trong đó có một số là về thành tựu trong lĩnh vực phục chế kiến trúc cổ, còn có một số liên quan đến bệnh trầm cảm.
"Vậy là anh lo tiểu Hành sẽ mắc bệnh trầm cảm ư?" Đồ Bội cau hàng mày thanh tú lại.
"Có chút chút! Bình thường tiểu Hành rất ngoan ngoãn, nhưng lần này lại cực kỳ phản nghịch." Từ Lãng dựa vào lưng ghế.
Người ta thường nói cha mẹ hiểu con cái nhất, nhưng lần này ông thực sự không biết tại sao Từ Hành lại kiên quyết và dứt khoát như vậy, hơn nữa còn chỉ dựa vào video hướng dẫn trên mạng mà có thể xây một ngôi nhà nhỏ và bếp lò ở nơi hoang vu đó?
Thậm chí, ông còn nghi ngờ đó có phải là con trai mình hay không.
"Thực ra em thấy bình thường mà, tiểu Hành trong thời điểm dậy cũng không hề có biểu hiện phản nghịch, cho nên bây giờ trở nên như vậy thì có thể hiểu được! Hơn nữa, chúng ta cũng là vì muốn tốt cho nó thôi! Công việc tìm được bên ngoài sao so sánh với chức vị chủ tịch tương lai của Tập đoàn Từ Thị chứ?
Hơn nữa, nếu như nó không tiến vào Y tế Từ Thị, thì quyền lực của anh trong tập đoàn chắc chắn sẽ bị suy yếu thêm một bước..." Đồ Bội nói được một nửa thì dừng lại.
Bề ngoài Tập đoàn Y tế Từ Thị thì có vẻ đoàn kết, nhưng thực tế thì gia tộc họ Từ luôn mâu thuẫn và đấu đá nội bộ với nhau, đặc biệt là một người anh họ của Từ Lãng…
Ông ta luôn nhăm nhe vào vị trí chủ tịch tiếp theo.
Quan trọng nhất là con trai của người anh họ đó đã vào Tập đoàn Y tế Từ Thị trước một bước, trong khi Từ Lãng vốn là quân nhân chuyển ngành chứ không phải xuất thân từ ngành y. Vì lẽ đó, nếu như Từ Hành không tiến vào Tập đoàn Y tế Từ Thị, thì sau vài vòng gọi vốn, Từ Lãng rất có thể sẽ bị kéo xuống khỏi vị trí chủ tịch.
"Nhắc nhở ký chủ, trung tâm mua sắm đồ cũ không thể đáp ứng mọi nhu cầu của ký chủ, hết hàng là chuyện bình thường! Nếu ký chủ muốn mua nhà thép tiền chế lắp ghép một phòng, thì có thể mua trong trung tâm mua sắm của hệ thống cầm đồ." Hệ thống đưa ra lời giải thích.
"Hết hàng là chuyện bình thường ư?"
Từ Hành có chút bất lực, nhưng cũng không còn cách nào khác, hình như hệ thống cũng đã nói những lời tương tự như vậy khi mua cửa sắt cũ rồi.
Suy nghĩ một chút, Từ Hành lại hỏi: "Vậy thì nhà thép tiền chế lắp ghép một phòng loại mới rẻ nhất trị giá bao nhiêu điểm cầm đồ? Còn nhà thép tiền chế liên hợp loại cũ ba phòng loại cũ trị giá bao nhiêu điểm cầm đồ?"
Bây giờ, mỗi khi mua đồ trong trung tâm mua sắm của hệ thống cầm đồ, hắn ta đều nói thẳng nhu cầu, như vậy vừa đơn giản vừa tiết kiệm thời gian.
"Nhà thép tiền chế lắp ghép một phòng với độ mới 100% rẻ nhất trị giá 6000 điểm cầm đồ, nhà thép tiền chế ba phòng liên hợp với độ mới 50%, trị giá 2500 điểm cầm đồ."
"6000? 2500? Nghe như vậy, nhà thép tiền chế liên hợp cũ ba phòng này cũng không đắt như tưởng tượng."
Nghe giá cả xong, Từ Hành hơi thở dài.
Nhà thép tiền chế loại mới trị giá 6000 điểm cầm đồ, hắn căn bản không dám nghĩ đến, còn nhà thép tiền chế ba phòng liên hợp loại cũ, thì hắn vẫn còn cơ hội.
2500 điểm cầm đồ, bây giờ còn thiếu 2400!
Hắn chỉ cần cố gắng thu hoạch phế liệu từ những đống đổ nát khác trong vòng hai ngày nữa, thì ắt hẳn là không có vấn đề gì.
"Được! Tôi biết rồi!"
Từ Hành thu hồi hệ thống, ngẩng đầu nhìn mặt trời treo lơ lửng trên không. Sau đó, hắn cũng không nói nhảm nữa mà khóa cửa phòng lại, đeo găng tay và cầm dụng cụ đi về phía xa.
Nói là làm là phong cách của Từ Hành, dù sao thì không thể nằm chờ điểm cầm đồ tự tăng lên được đúng không?
Hạ quốc rộng lớn, bầu trời ở phần lớn khu vực Tây Bắc trong vắt sáng sủa, vạn dặm không mây, nhưng bầu trời trên Cảng thị lại mù mịt ảm đạm, phảng phất cả thành phố này sắp bị mây đen vây khốn đến mức sắp sụp đổ.
Nhị Hoàn, một tòa nhà cao tầng nào đó.
Từ Lãng nhìn một tin tức đang chạy ở cuối bản tin thời sự, đột nhiên chìm vào suy tư. Mãi một lúc sau, ông mới nhìn về phía vợ mình Đồ Bội: "Vợ à, em có thấy chúng ta hơi quá đáng với tiểu Hành trong chuyện này rồi không?"
"Sao vậy?"
Nghe vậy, Đồ Bội từ từ đặt tách cà phê trong tay xuống.
"Em xem bản tin vừa phát đó, chuyên gia phục chế kiến trúc cổ nổi tiếng của Hạ quốc - Lưu Minh đã bỏ nhà đi, hiện tại vẫn chưa rõ tung tích. Nói cách khác, lĩnh vực phục chế kiến trúc cổ của đất nước đã mất đi một chuyên gia hàng đầu rồi." Từ Lãng thở dài.
"Tại sao?"
Đồ Bội có hơi không hiểu, không biết tại sao Từ Lãng lại cảm thán như vậy, dù sao thì bọn họ cũng đâu có quen biết chuyên gia phục chế kiến trúc cổ này.
"Tin tức nói hai năm trước hắn ta đã mắc bệnh trầm cảm, hình như là vì lý do gia đình!" Từ Lãng trề môi.
Vừa nãy, ông ta cố ý lên mạng tìm kiếm về nhân vật Lưu Minh này, sau đó nghiên cứu rất nhiều tin tức và mục từ về đối phương, trong đó có một số là về thành tựu trong lĩnh vực phục chế kiến trúc cổ, còn có một số liên quan đến bệnh trầm cảm.
"Vậy là anh lo tiểu Hành sẽ mắc bệnh trầm cảm ư?" Đồ Bội cau hàng mày thanh tú lại.
"Có chút chút! Bình thường tiểu Hành rất ngoan ngoãn, nhưng lần này lại cực kỳ phản nghịch." Từ Lãng dựa vào lưng ghế.
Người ta thường nói cha mẹ hiểu con cái nhất, nhưng lần này ông thực sự không biết tại sao Từ Hành lại kiên quyết và dứt khoát như vậy, hơn nữa còn chỉ dựa vào video hướng dẫn trên mạng mà có thể xây một ngôi nhà nhỏ và bếp lò ở nơi hoang vu đó?
Thậm chí, ông còn nghi ngờ đó có phải là con trai mình hay không.
"Thực ra em thấy bình thường mà, tiểu Hành trong thời điểm dậy cũng không hề có biểu hiện phản nghịch, cho nên bây giờ trở nên như vậy thì có thể hiểu được! Hơn nữa, chúng ta cũng là vì muốn tốt cho nó thôi! Công việc tìm được bên ngoài sao so sánh với chức vị chủ tịch tương lai của Tập đoàn Từ Thị chứ?
Hơn nữa, nếu như nó không tiến vào Y tế Từ Thị, thì quyền lực của anh trong tập đoàn chắc chắn sẽ bị suy yếu thêm một bước..." Đồ Bội nói được một nửa thì dừng lại.
Bề ngoài Tập đoàn Y tế Từ Thị thì có vẻ đoàn kết, nhưng thực tế thì gia tộc họ Từ luôn mâu thuẫn và đấu đá nội bộ với nhau, đặc biệt là một người anh họ của Từ Lãng…
Ông ta luôn nhăm nhe vào vị trí chủ tịch tiếp theo.
Quan trọng nhất là con trai của người anh họ đó đã vào Tập đoàn Y tế Từ Thị trước một bước, trong khi Từ Lãng vốn là quân nhân chuyển ngành chứ không phải xuất thân từ ngành y. Vì lẽ đó, nếu như Từ Hành không tiến vào Tập đoàn Y tế Từ Thị, thì sau vài vòng gọi vốn, Từ Lãng rất có thể sẽ bị kéo xuống khỏi vị trí chủ tịch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.