Thị Trấn Dầu Mỏ Bị Bỏ Hoang Của Ta Trở Thành Đô Thị Tuyến Một (Bản Dịch)
Chương 23: Trộm Nhà (1)
Bát Nguyệt Hoàng
09/05/2024
"Trong buổi chiều hôm nay, mình chủ yếu vẫn là dọn dẹp vật liệu phế thải trên tường đổ nát!"
Quay lại hiện tại, Từ Hành ngừng lang thang xung quanh, mà bắt đầu di chuyển đến từng đống đổ nát.
Những thanh dầm có giá trị thường bị chôn trong đống đổ nát, nếu chỉ để lấy thanh dầm thì không cần đến khu vực phía Bắc, chỉ cần dọn sạch một đống đống đổ nát lớn phía sau nhà là được.
Mà thực tế đã chứng minh suy nghĩ của Từ Hành là đúng.
Vừa đi được hai bức tường đổ nát, thì hắn phát hiện một đoạn gỗ nhô ra trong đống đổ nát. Sau khi hắn kéo nó ra bên ngoài, thì hệ thống phát ra âm thanh nhắc nhở: "Ting! Nhắc nhở ký chủ, phát hiện gỗ có thể cầm đồ, xin hỏi ký chủ có muốn cầm đồ không?"
"Cầm đồ!" Từ Hành đã quen với hệ thống nên đồng ý ngay.
"Chúc mừng ký chủ nhận được 10 điểm cầm đồ."
"10 điểm cầm đồ ư? Không tệ! Không tệ!"
Mặt trời treo lên cao, cứ như vậy, khi Từ Hành đi thẳng một đường, âm thanh hệ thống bắt đầu vang lên liên tục.
"Ting, nhắc nhở ký chủ, phát hiện đinh sắt có thể cầm đồ."
"Ting, nhắc nhở ký chủ, phát hiện giá gỗ có thể cầm đồ."
"Ting, nhắc nhở ký chủ, phát hiện dây thép có thể cầm đồ."
Lúc đầu, Từ Hành còn âm thầm tính toán điểm cầm đồ, chỉ vì sáng nay lúc nghỉ ngơi, hắn đã tranh thủ xem qua trung tâm mua sắm của hệ thống, phát hiện chiếc giường và bộ chăn ga gối đệm mới rẻ nhất cũng phải mất 1500 điểm cầm đồ.
Trước đó, hắn đã có sẵn 520 điểm cầm đồ, nhưng mua cửa mất 400, còn thừa lại 120.
Nói cách khác, chiều nay hắn phải kiếm đủ 1400 điểm cầm đồ mới được.
Tuy nhiên, khi nhặt được càng nhiều đồ, thì Từ Hành không còn thời gian để tính toán kỹ lưỡng số điểm cầm đồ đó nữa. Dù sao nhặt được là kiếm được, đợi chiều về rồi từ từ kiểm kê cũng không muộn.
Mười phút. Nửa tiếng…
Nếu đổi lại là người khác, lục tung đống đổ nát trong một hoặc hai tiếng chắc chắn cần phải nghỉ ngơi một chút, ít nhất cũng phải uống ngụm nước.
Nhưng Từ Hành dường như không biết mệt mỏi,
Mãi đến năm giờ chiều, hắn vẫn không nghỉ ngơi!
Phù!
Chớp mắt, đã năm giờ rưỡi chiều rồi, ngay khi Từ Hành vòng qua bức tường đổ nát, định tiếp tục lục tìm vật liệu rác thải bỏ đi, thì hắn đột nhiên sững sờ.
Chỉ thấy bên cạnh một bức tường đổ nát ở xa xa, có rất nhiều thanh dầm gỗ xếp chồng lên nhau và còn có một thanh dầm chính nữa.
"Hửm? Gì đây? Chẳng lẽ ở đây cũng có người cắm trại sao?"
Từ Hành sững sờ, sau đó lập tức đi tới.
Thị trấn đã bị bỏ hoang nhiều năm, những thứ này về cơ bản đều bị chôn vùi trong đống gạch đất đổ nát, bây giờ đột nhiên xuất hiện một đống lớn như này, chắc chắn là có người cố tình dọn dẹp qua rồi.
Rất nhanh, Từ Hành đã đi đến trước đống gỗ lớn để nhìn kỹ hơn, đúng là như vậy.
Chỉ thấy vô số xà gỗ chồng chất lên nhau một cách ngăn nắp, hơn nữa còn có một đống tro tàn ở giữa đống đổ nát.
"Quả nhiên có người cắm trại ở đây! Xem ra có khá nhiều người thích đi bộ đường dài nhỉ." Từ Hành vô thức nhìn xung quanh.
Hóa ra Từ Hành đi mãi, vô tình bước đến điểm cắm trại của bốn người Lưu Ninh, Hà Sơn kia. Tuy nhiên, hắn không biết sự tồn tại của bọn họ, còn tưởng nơi đây là điểm cắm trại của những người đi phượt bình thường.
"Khoan đã, hình như còn có thứ gì đó dưới đống gạch vuông kia!" Từ Hành quay lại, thì phát hiện ra đống gạch vuông nằm ở một góc khác của bức tường đổ nát dường như che lấp rất nhiều đồ vật xanh xanh đỏ đỏ.
Thế là hắn lập tức đi tới, lật ra xem, phát hiện từng túi nhỏ đựng lều trại, đồ ăn vặt, nước khoáng, v.v.
"Chuyện gì vậy nhỉ? Nhìn đống tro tàn, những chiếc lều trại và đồ khô này, thì những người đi phượt này có lẽ đã đi rồi, nhưng có vẻ như rời đi rất vội vã, mình hy vọng bọn họ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn." Kiểm tra một lượt xong, Từ Hành vô thức đưa ra một phán đoán của một người bình thường.
"Phải làm sao đây? Người ta đã đi rồi, đồ đạc để mất đi thì cũng thật đáng tiếc, dù sao thì toàn bộ thị trấn này đều là của mình, vậy thì mình cứ cầm đồ đống xà gỗ mà bọn họ dọn ra là được. Còn lều trại, đồ ăn vặt thì sao? Nếu một ngày nào đó họ quay lại, thì mình trả lại cho họ cũng được." Từ Hành quay sang nhìn đống gỗ.
Đống gỗ này ước chừng còn nhiều hơn cả đống gỗ mà hắn dọn ra ngày đầu tiên.
Nói tới thì cũng trùng hợp thật.
Ngay lúc này, âm thanh hệ thống cũng vang lên,
"Ting, chúc mừng ký chủ, phát hiện ra xà gỗ có thể cầm đồ, ký chủ có muốn cầm đồ không?"
"Cầm đồ!" Gần như không do dự, Từ Hành lập tức ra lệnh cho hệ thống.
Vẫn là câu nói đó!
Cả thị trấn bỏ hoang này đều là của hắn rồi, cho dù họ có quay lại thì cũng không thể mang theo những thanh xà gỗ này.
Quay lại hiện tại, Từ Hành ngừng lang thang xung quanh, mà bắt đầu di chuyển đến từng đống đổ nát.
Những thanh dầm có giá trị thường bị chôn trong đống đổ nát, nếu chỉ để lấy thanh dầm thì không cần đến khu vực phía Bắc, chỉ cần dọn sạch một đống đống đổ nát lớn phía sau nhà là được.
Mà thực tế đã chứng minh suy nghĩ của Từ Hành là đúng.
Vừa đi được hai bức tường đổ nát, thì hắn phát hiện một đoạn gỗ nhô ra trong đống đổ nát. Sau khi hắn kéo nó ra bên ngoài, thì hệ thống phát ra âm thanh nhắc nhở: "Ting! Nhắc nhở ký chủ, phát hiện gỗ có thể cầm đồ, xin hỏi ký chủ có muốn cầm đồ không?"
"Cầm đồ!" Từ Hành đã quen với hệ thống nên đồng ý ngay.
"Chúc mừng ký chủ nhận được 10 điểm cầm đồ."
"10 điểm cầm đồ ư? Không tệ! Không tệ!"
Mặt trời treo lên cao, cứ như vậy, khi Từ Hành đi thẳng một đường, âm thanh hệ thống bắt đầu vang lên liên tục.
"Ting, nhắc nhở ký chủ, phát hiện đinh sắt có thể cầm đồ."
"Ting, nhắc nhở ký chủ, phát hiện giá gỗ có thể cầm đồ."
"Ting, nhắc nhở ký chủ, phát hiện dây thép có thể cầm đồ."
Lúc đầu, Từ Hành còn âm thầm tính toán điểm cầm đồ, chỉ vì sáng nay lúc nghỉ ngơi, hắn đã tranh thủ xem qua trung tâm mua sắm của hệ thống, phát hiện chiếc giường và bộ chăn ga gối đệm mới rẻ nhất cũng phải mất 1500 điểm cầm đồ.
Trước đó, hắn đã có sẵn 520 điểm cầm đồ, nhưng mua cửa mất 400, còn thừa lại 120.
Nói cách khác, chiều nay hắn phải kiếm đủ 1400 điểm cầm đồ mới được.
Tuy nhiên, khi nhặt được càng nhiều đồ, thì Từ Hành không còn thời gian để tính toán kỹ lưỡng số điểm cầm đồ đó nữa. Dù sao nhặt được là kiếm được, đợi chiều về rồi từ từ kiểm kê cũng không muộn.
Mười phút. Nửa tiếng…
Nếu đổi lại là người khác, lục tung đống đổ nát trong một hoặc hai tiếng chắc chắn cần phải nghỉ ngơi một chút, ít nhất cũng phải uống ngụm nước.
Nhưng Từ Hành dường như không biết mệt mỏi,
Mãi đến năm giờ chiều, hắn vẫn không nghỉ ngơi!
Phù!
Chớp mắt, đã năm giờ rưỡi chiều rồi, ngay khi Từ Hành vòng qua bức tường đổ nát, định tiếp tục lục tìm vật liệu rác thải bỏ đi, thì hắn đột nhiên sững sờ.
Chỉ thấy bên cạnh một bức tường đổ nát ở xa xa, có rất nhiều thanh dầm gỗ xếp chồng lên nhau và còn có một thanh dầm chính nữa.
"Hửm? Gì đây? Chẳng lẽ ở đây cũng có người cắm trại sao?"
Từ Hành sững sờ, sau đó lập tức đi tới.
Thị trấn đã bị bỏ hoang nhiều năm, những thứ này về cơ bản đều bị chôn vùi trong đống gạch đất đổ nát, bây giờ đột nhiên xuất hiện một đống lớn như này, chắc chắn là có người cố tình dọn dẹp qua rồi.
Rất nhanh, Từ Hành đã đi đến trước đống gỗ lớn để nhìn kỹ hơn, đúng là như vậy.
Chỉ thấy vô số xà gỗ chồng chất lên nhau một cách ngăn nắp, hơn nữa còn có một đống tro tàn ở giữa đống đổ nát.
"Quả nhiên có người cắm trại ở đây! Xem ra có khá nhiều người thích đi bộ đường dài nhỉ." Từ Hành vô thức nhìn xung quanh.
Hóa ra Từ Hành đi mãi, vô tình bước đến điểm cắm trại của bốn người Lưu Ninh, Hà Sơn kia. Tuy nhiên, hắn không biết sự tồn tại của bọn họ, còn tưởng nơi đây là điểm cắm trại của những người đi phượt bình thường.
"Khoan đã, hình như còn có thứ gì đó dưới đống gạch vuông kia!" Từ Hành quay lại, thì phát hiện ra đống gạch vuông nằm ở một góc khác của bức tường đổ nát dường như che lấp rất nhiều đồ vật xanh xanh đỏ đỏ.
Thế là hắn lập tức đi tới, lật ra xem, phát hiện từng túi nhỏ đựng lều trại, đồ ăn vặt, nước khoáng, v.v.
"Chuyện gì vậy nhỉ? Nhìn đống tro tàn, những chiếc lều trại và đồ khô này, thì những người đi phượt này có lẽ đã đi rồi, nhưng có vẻ như rời đi rất vội vã, mình hy vọng bọn họ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn." Kiểm tra một lượt xong, Từ Hành vô thức đưa ra một phán đoán của một người bình thường.
"Phải làm sao đây? Người ta đã đi rồi, đồ đạc để mất đi thì cũng thật đáng tiếc, dù sao thì toàn bộ thị trấn này đều là của mình, vậy thì mình cứ cầm đồ đống xà gỗ mà bọn họ dọn ra là được. Còn lều trại, đồ ăn vặt thì sao? Nếu một ngày nào đó họ quay lại, thì mình trả lại cho họ cũng được." Từ Hành quay sang nhìn đống gỗ.
Đống gỗ này ước chừng còn nhiều hơn cả đống gỗ mà hắn dọn ra ngày đầu tiên.
Nói tới thì cũng trùng hợp thật.
Ngay lúc này, âm thanh hệ thống cũng vang lên,
"Ting, chúc mừng ký chủ, phát hiện ra xà gỗ có thể cầm đồ, ký chủ có muốn cầm đồ không?"
"Cầm đồ!" Gần như không do dự, Từ Hành lập tức ra lệnh cho hệ thống.
Vẫn là câu nói đó!
Cả thị trấn bỏ hoang này đều là của hắn rồi, cho dù họ có quay lại thì cũng không thể mang theo những thanh xà gỗ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.