Chương 38: Đặt cược
BurNIng
13/02/2020
Điều tình cờ đã được đưa đến tận cửa. Đầu to có thể làm việc với đài
truyền hình trên thành phố. Phải nói rằng thế mạnh của gia đình hắn,
ngoại trừ trong đài truyền hình, thì là các tờ báo, sức mạnh tuy không
thể che trời, nhưng thế hệ cũ thì đã bén rễ và số lượng đàn em mới lớn
cũng rất nhiều. Có thể coi là chúa của địa phương.
Tuy nhiên, Đầu to chỉ được cái chơi gái là giỏi, và mức lương gần một triệu nhân dân tệ mỗi tháng của hắn là không đủ. Đấy là còn không tính các khoản tiền thưởng, phụ cấp khác, v.v., mà hắn vẫn còn nợ Trương Đông một khoản, và cũng nợ rất nhiều tiền bên ngoài, nếu không phải là vợ hắn ta Giám đốc điều hành cấp cao, công việc là đánh giá tin tức, lại có tính cách mạnh mẽ, thì có lẽ tài sản nhà hắn đã mất hết từ lâu rồi.
Trong vòng tròn đó, Đầu to khá nổi tiếng, mặc dù hắn ta đã sống một cuộc sống khó khăn vì người vợ nghiêm khắc, nhưng ít nhất vợ anh ta có tiền. Nếu đánh bạc xảy ra nợ thì vợ hắn cũng vẫn trả giúp, đó là lý do Trương Đông cho hắn ta nợ tiền.
Sau khi suy nghĩ trong đầu, Trương Đông ngay lập tức giả vờ khó nói: “ Không phải chứ? Đầu to, nợ cũ chưa trả mà đã có nợ mới, ngươi không muốn để ta sống hả? “
“ Ngươi và A Long có quen biết, chỉ cần nói một tiếng là được. “ Đầu to nói lời thề son sắt: “ ngươi còn không biết ta kiếm được bao nhiêu tiền trong một tháng? Bên cạnh đó, tiền của ta đều là của vợ. Ngươi còn sợ rằng ta sẽ chạy sao? “
Mẹ kiếp! Đều là của vợ! Thà ngươi nói rằng vợ của ngươi có tiền còn hơn. Trương Đông khịt mũi trong lòng, rồi nhìn Từ Hàm Lan. Anh ta muốn nói chuyện trực tiếp, nhưng Trương Đông suy nghĩ một chút, thì lại nhịn xuống. Nếu mọi chuyện được giải quyết quá dễ, thì hắn không thể tăng giá với Từ Hàm Lan, không thể dùng công phu Sư tử ngoạm. Nói tóm lại, nó chắc chắn không tốt nếu mình mở miệng một cách vội vàng. Ít nhất, không phải là bây giờ.
Trương Đông suy nghĩ rất lâu, rồi gọi điện thoại cho A Long, thì thầm: “ Anh Long, số tiền Đầu to nợ anh, anh cứ trả tiền cho khách trước, số này cứ tính ở trên đầu em “ .
“ Không phải chứ! “ A Long nói với giọng khàn khàn: “ Đông tử, tôi không phải không tin cậu. Nếu cậu nói một tiếng, cậu muốn nợ bao nhiêu chả được? Đừng nói 20.000 nhân dân tệ, thậm chí 200.000 nhân dân tệ. Tôi cũng không chớp mắt. Nhưng cậu không cần phải giúp tên Đầu to kia. Cậu không biết hắn ta đánh bạc thế nào đâu!
“ Không sao đâu, cứ tính cho em. “ Trương Đông suy nghĩ một lúc và nói: “ Giấy phép công tác thì trả lại cho hắn ta, nhưng thẻ căn cước thì phải giữ lại. Ngoài ra, hãy để hắn ta ký một khoản nợ. Đây là quy tắc. “
“ Chà, được thôi. “ Mặc dù A Long không biết Trương Đông muốn làm gì, nhưng anh vẫn không hỏi nhiều.
“ Hắn vẫn còn chơi ở phía bên kia phải không? “ Trương Đông ngập ngừng hỏi, nghĩ: 50.000 nhân dân tệ mà mình đã mượn từ anh ấy đã được chuyển vào ngày hôm qua, và bây giờ khoản nợ mới lại tăng lên, hehe!
Có vay có trả, thì không khó để vay lại. Trương Đông đã lăn lộn rất lâu. Mặc dù anh ta không có tiền nhưng có uy tín, không khó để vay tiền. Cái mà Trương Đông sợ nhất là Nợ ân tình, sợ không có khả năng trả hết nợ.
“ Vẫn còn. Hắn ta dừng lại trước vì không có tiền, và bây giờ thì đang thiếu một người. Anh đang đợi hắn ta trả số tiền. “ A Long dường như bỏ đi, giọng nói bên kia trở nên ít ồn ào hơn.
“ Chuyển tiền mặt cho hắn ta, 50.000 nhân dân tệ, để hắn ta tiếp tục chơi. “ Trương Đông do dự một lúc, hắn cắn răng và nói: “ Chủ nợ viết tên em, hãy nhớ bấm dấu vân tay. “
“ Đông tử, không cần thiết phải làm vậy chứ? “ A Long khuyên nhủ.
A Long là một trong số ít anh em mà Trương Đông có thể nói đến. Khi hắn lăn lộn, Trương Đông biết rất nhiều người lộn xộn. Không có nhiều người có thể nói chuyện. A Long là một người có chơi được, mặc dù đó không phải là một quan hệ quá thân. Nhưng họ rất dễ nói với nhau về chuyện tiền bạc.
“ Không thành vấn đề, em đã có tính toán. Anh cứ việc cho hắn tiền, hãy để hắn ta chơi ở thoải mái. “
“ Hiểu rồi. “ A Long không hỏi nữa và hứa sẽ đưa tiền.
“ Em sẽ gửi tiền cho anh sau hai ngày nữa. “ Trương Đông cảm thấy thoải mái trong lòng. Rốt cuộc, cũng có những người suy nghĩ cho mình. Mặc dù Trương Đông có nhiều bạn bè, nhưng có rất ít bạn như A Long.
“ Không cần vội. “ A Long nói: “ được rồi, cậu đã mở miệng, thì cứ vậy đi. Nếu mọi thứ ở đó đã được giải quyết thì hãy quay trở lại sớm, một vài anh em đang chờ cậu quay lại để có một bữa ăn ngon đó. “
“ Không sao! “ Trương Đông mỉm cười, rồi tạm biệt A Long trước khi cúp máy.
“ Vấn đề thế nào? “ Trương Đông trở lại, Từ Hàm Lan không thể chờ đợi hỏi ngay.
“ Tôi sẽ trả lời cô vào ngày mai, bây giờ hắn không ở trong đơn vị, tôi không thể trả lời chắc chắn. “ Trương Đông lắc điện thoại di động, vẻ mặt bất lực.
Đối với vấn đề này, Trương Đông có một chút tự tin trong lòng, nhưng anh chỉ không biết phải làm thế nào để tối đa hóa lợi ích. “ Ồ, tốt. “ Từ Hàm Lan trầm ngâm suy nghĩ, đôi mắt dịu dàng giống ban đầu nhìn về Trương Đông, nhưng trong người lại mang theo sự đề phòng khó chịu.
Chị em Lâm Yến im lặng.
Lúc này, người em trai quay lại với một cái khay, theo sau là một ông già bẩn thỉu.
Bộ vest trắng cũ kỹ đầy dầu mỡ. Khi ông ta bước tới, ông ta sửng sốt và ngay lập tức mỉm cười.
“ tôi còn tưởng là ai, hóa ra là Từ hiệu trưởng đến ”
“ Lão gia tử, việc kinh doanh gần đây có tốt không? “ Từ Hàm Lan nói một cách lịch sự, nụ cười dịu dàng khiến mọi người cảm thấy như một cơn gió xuân.
“ vẫn được. Cô sẽ không muốn nói về việc mua nhà hàng chứ? “ Ông già nói, ông già nhìn thấy Trương Đông, đột nhiên mắt ông sáng lên, ông đập vào vai Trương Đông và cười. “ anh cũng tới ăn cơm à? “
“ Ông già ơi, ông rất mạnh tay đó. “ Trương Đông đau vai, nghĩ: ông già này vẫn còn sung sức chán, bàn tay đầy dầu không thành vấn đề, nhưng cái vỗ vai thực sự đầy đau đớn.
“ đúng lúc anh ở đây, hãy nếm thử món ăn này xem. “ Ông già đang muốn nói điều gì đó. Thì ai đó đã gọi ông ta ở vườn rau. Ông ta lập tức nói: “ Đợi một chút, anh đừng ăn nhiều, ông già ta vẫn còn phải nhờ anh nếm thử những món ăn mới. “
“ được. “
Trương Đông gật đầu, ông lão bỏ chạy, dường như công việc kinh doanh ở đây rất tốt, thậm chí ông còn đến chào khách. Người em trai không nói gì nhiều, rồi nhanh chóng đặt bát đĩa xuống và đi làm.
Ngay khi em trai rời đi, Lâm Yến hỏi với một số nghi ngờ: “ Chị Lan ơi, chị cũng muốn mua lại nhà hàng này? “
“ Tôi đã có ý tưởng này trước đây. “ Từ Hàm Lan gật đầu, nhưng lại nói một cách bất đắc dĩ: “ nơi này có thể kiếm rất nhiều tiền, nhiều người đã chú ý đến nó. Nhưng ông già bận tâm đến mối quan hệ của gia đình tôi, sợ rằng sau khi chúng tôi ký hợp đồng, thì sẽ viết giấy khất nợ. Cho nên luôn luôn tránh tôi và tránh những người là quan chức. “
Tuy nhiên, Đầu to chỉ được cái chơi gái là giỏi, và mức lương gần một triệu nhân dân tệ mỗi tháng của hắn là không đủ. Đấy là còn không tính các khoản tiền thưởng, phụ cấp khác, v.v., mà hắn vẫn còn nợ Trương Đông một khoản, và cũng nợ rất nhiều tiền bên ngoài, nếu không phải là vợ hắn ta Giám đốc điều hành cấp cao, công việc là đánh giá tin tức, lại có tính cách mạnh mẽ, thì có lẽ tài sản nhà hắn đã mất hết từ lâu rồi.
Trong vòng tròn đó, Đầu to khá nổi tiếng, mặc dù hắn ta đã sống một cuộc sống khó khăn vì người vợ nghiêm khắc, nhưng ít nhất vợ anh ta có tiền. Nếu đánh bạc xảy ra nợ thì vợ hắn cũng vẫn trả giúp, đó là lý do Trương Đông cho hắn ta nợ tiền.
Sau khi suy nghĩ trong đầu, Trương Đông ngay lập tức giả vờ khó nói: “ Không phải chứ? Đầu to, nợ cũ chưa trả mà đã có nợ mới, ngươi không muốn để ta sống hả? “
“ Ngươi và A Long có quen biết, chỉ cần nói một tiếng là được. “ Đầu to nói lời thề son sắt: “ ngươi còn không biết ta kiếm được bao nhiêu tiền trong một tháng? Bên cạnh đó, tiền của ta đều là của vợ. Ngươi còn sợ rằng ta sẽ chạy sao? “
Mẹ kiếp! Đều là của vợ! Thà ngươi nói rằng vợ của ngươi có tiền còn hơn. Trương Đông khịt mũi trong lòng, rồi nhìn Từ Hàm Lan. Anh ta muốn nói chuyện trực tiếp, nhưng Trương Đông suy nghĩ một chút, thì lại nhịn xuống. Nếu mọi chuyện được giải quyết quá dễ, thì hắn không thể tăng giá với Từ Hàm Lan, không thể dùng công phu Sư tử ngoạm. Nói tóm lại, nó chắc chắn không tốt nếu mình mở miệng một cách vội vàng. Ít nhất, không phải là bây giờ.
Trương Đông suy nghĩ rất lâu, rồi gọi điện thoại cho A Long, thì thầm: “ Anh Long, số tiền Đầu to nợ anh, anh cứ trả tiền cho khách trước, số này cứ tính ở trên đầu em “ .
“ Không phải chứ! “ A Long nói với giọng khàn khàn: “ Đông tử, tôi không phải không tin cậu. Nếu cậu nói một tiếng, cậu muốn nợ bao nhiêu chả được? Đừng nói 20.000 nhân dân tệ, thậm chí 200.000 nhân dân tệ. Tôi cũng không chớp mắt. Nhưng cậu không cần phải giúp tên Đầu to kia. Cậu không biết hắn ta đánh bạc thế nào đâu!
“ Không sao đâu, cứ tính cho em. “ Trương Đông suy nghĩ một lúc và nói: “ Giấy phép công tác thì trả lại cho hắn ta, nhưng thẻ căn cước thì phải giữ lại. Ngoài ra, hãy để hắn ta ký một khoản nợ. Đây là quy tắc. “
“ Chà, được thôi. “ Mặc dù A Long không biết Trương Đông muốn làm gì, nhưng anh vẫn không hỏi nhiều.
“ Hắn vẫn còn chơi ở phía bên kia phải không? “ Trương Đông ngập ngừng hỏi, nghĩ: 50.000 nhân dân tệ mà mình đã mượn từ anh ấy đã được chuyển vào ngày hôm qua, và bây giờ khoản nợ mới lại tăng lên, hehe!
Có vay có trả, thì không khó để vay lại. Trương Đông đã lăn lộn rất lâu. Mặc dù anh ta không có tiền nhưng có uy tín, không khó để vay tiền. Cái mà Trương Đông sợ nhất là Nợ ân tình, sợ không có khả năng trả hết nợ.
“ Vẫn còn. Hắn ta dừng lại trước vì không có tiền, và bây giờ thì đang thiếu một người. Anh đang đợi hắn ta trả số tiền. “ A Long dường như bỏ đi, giọng nói bên kia trở nên ít ồn ào hơn.
“ Chuyển tiền mặt cho hắn ta, 50.000 nhân dân tệ, để hắn ta tiếp tục chơi. “ Trương Đông do dự một lúc, hắn cắn răng và nói: “ Chủ nợ viết tên em, hãy nhớ bấm dấu vân tay. “
“ Đông tử, không cần thiết phải làm vậy chứ? “ A Long khuyên nhủ.
A Long là một trong số ít anh em mà Trương Đông có thể nói đến. Khi hắn lăn lộn, Trương Đông biết rất nhiều người lộn xộn. Không có nhiều người có thể nói chuyện. A Long là một người có chơi được, mặc dù đó không phải là một quan hệ quá thân. Nhưng họ rất dễ nói với nhau về chuyện tiền bạc.
“ Không thành vấn đề, em đã có tính toán. Anh cứ việc cho hắn tiền, hãy để hắn ta chơi ở thoải mái. “
“ Hiểu rồi. “ A Long không hỏi nữa và hứa sẽ đưa tiền.
“ Em sẽ gửi tiền cho anh sau hai ngày nữa. “ Trương Đông cảm thấy thoải mái trong lòng. Rốt cuộc, cũng có những người suy nghĩ cho mình. Mặc dù Trương Đông có nhiều bạn bè, nhưng có rất ít bạn như A Long.
“ Không cần vội. “ A Long nói: “ được rồi, cậu đã mở miệng, thì cứ vậy đi. Nếu mọi thứ ở đó đã được giải quyết thì hãy quay trở lại sớm, một vài anh em đang chờ cậu quay lại để có một bữa ăn ngon đó. “
“ Không sao! “ Trương Đông mỉm cười, rồi tạm biệt A Long trước khi cúp máy.
“ Vấn đề thế nào? “ Trương Đông trở lại, Từ Hàm Lan không thể chờ đợi hỏi ngay.
“ Tôi sẽ trả lời cô vào ngày mai, bây giờ hắn không ở trong đơn vị, tôi không thể trả lời chắc chắn. “ Trương Đông lắc điện thoại di động, vẻ mặt bất lực.
Đối với vấn đề này, Trương Đông có một chút tự tin trong lòng, nhưng anh chỉ không biết phải làm thế nào để tối đa hóa lợi ích. “ Ồ, tốt. “ Từ Hàm Lan trầm ngâm suy nghĩ, đôi mắt dịu dàng giống ban đầu nhìn về Trương Đông, nhưng trong người lại mang theo sự đề phòng khó chịu.
Chị em Lâm Yến im lặng.
Lúc này, người em trai quay lại với một cái khay, theo sau là một ông già bẩn thỉu.
Bộ vest trắng cũ kỹ đầy dầu mỡ. Khi ông ta bước tới, ông ta sửng sốt và ngay lập tức mỉm cười.
“ tôi còn tưởng là ai, hóa ra là Từ hiệu trưởng đến ”
“ Lão gia tử, việc kinh doanh gần đây có tốt không? “ Từ Hàm Lan nói một cách lịch sự, nụ cười dịu dàng khiến mọi người cảm thấy như một cơn gió xuân.
“ vẫn được. Cô sẽ không muốn nói về việc mua nhà hàng chứ? “ Ông già nói, ông già nhìn thấy Trương Đông, đột nhiên mắt ông sáng lên, ông đập vào vai Trương Đông và cười. “ anh cũng tới ăn cơm à? “
“ Ông già ơi, ông rất mạnh tay đó. “ Trương Đông đau vai, nghĩ: ông già này vẫn còn sung sức chán, bàn tay đầy dầu không thành vấn đề, nhưng cái vỗ vai thực sự đầy đau đớn.
“ đúng lúc anh ở đây, hãy nếm thử món ăn này xem. “ Ông già đang muốn nói điều gì đó. Thì ai đó đã gọi ông ta ở vườn rau. Ông ta lập tức nói: “ Đợi một chút, anh đừng ăn nhiều, ông già ta vẫn còn phải nhờ anh nếm thử những món ăn mới. “
“ được. “
Trương Đông gật đầu, ông lão bỏ chạy, dường như công việc kinh doanh ở đây rất tốt, thậm chí ông còn đến chào khách. Người em trai không nói gì nhiều, rồi nhanh chóng đặt bát đĩa xuống và đi làm.
Ngay khi em trai rời đi, Lâm Yến hỏi với một số nghi ngờ: “ Chị Lan ơi, chị cũng muốn mua lại nhà hàng này? “
“ Tôi đã có ý tưởng này trước đây. “ Từ Hàm Lan gật đầu, nhưng lại nói một cách bất đắc dĩ: “ nơi này có thể kiếm rất nhiều tiền, nhiều người đã chú ý đến nó. Nhưng ông già bận tâm đến mối quan hệ của gia đình tôi, sợ rằng sau khi chúng tôi ký hợp đồng, thì sẽ viết giấy khất nợ. Cho nên luôn luôn tránh tôi và tránh những người là quan chức. “
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.