Chương 3
Nguyệt Nguyệt Dục Thí
19/03/2022
Ca ca tốt như vậy, phụ thân tốt như vậy, đều là người thân hắn a, Sở Trác thế nhưng hạ thủ được! Quả thực không phải người!!
Tay nhỏ Khanh Khanh bắt lấy chăn, rùng mình một cái. Hồi tưởng kiếp trước, nếu không phải sau này Sở gia có biến hoá lớn như vậy, có lẽ nàng còn có thể làm con thỏ thêm mấy năm nữa.
Tuy rằng sợ hãi Sở Trác, nhưng trước mắt người nàng có thể trông cậy vào, sợ là cũng chỉ có hắn.
Lúc này Khanh Khanh nhanh chóng đem chuyện phát sinh kiếp trước loát lại một lần. Nàng tuy đọc không nhiều sách lắm, nhưng từ nhỏ đã gặp qua là không quên được, trí nhớ đặc biệt tốt. Lập tức nghĩ, không lâu trong đầu linh quang chợt lóe, có chủ ý, lúc này ngoài trướng truyền đến tiếng bước chân, có người bưng đồ ăn đi vào.
"Đô úy."
Thường Ti Sâm theo tiếng, "Để kia đi."
Ngửi được mùi đồ ăn, Khanh Khanh mới nhớ tới vừa nãy nàng nói đói bụng. Rồi sau đó nàng rốt cuộc cùng Thường Ti Sâm tùy ý nói cái gì, đều không nhớ rõ.
Thường Ti Sâm lần thứ hai tới gần lại,thanh âm ôn hoà nhường đường: "Đồ ăn tới, ăn trước vài thứ đi."
Khanh Khanh ngoan ngoãn mà làm theo, nhưng trong lòng đã là chán ghét đến cực điểm. Nàng cẩn thận đứng dậy, đi đến trước bàn ngồi xuống.
Hai tròng mắt Thường Ti Sâm híp lại, ánh mắt theo nàng mà đi. Từ đầu đến chân, lặp đi lặp lại mà đánh giá nàng, trong bất tri bất giác khóe môi lại hơi hơi dương lên.
Hôm nay là cái ngoài ý muốn, là cái kinh hỉ, thế nhưng được cái *vưu vật nhân gian như thế!
*vưu vật: con gái đẹp ít thấy
Tiểu cô nương nũng nịu thanh thuần dễ chịu, lúc nhìn quanh lại rất vũ mị, thật sự làm người thích, làm người thương tiếc.
Thường Ti Sâm thầm nghĩ: Khi trở về U Châu, liền mua nhà cửa nuôi nàng, nhàn nhã đùa bỡn, cũng là một chuyện vui, nghĩ nhìn người gần ngay trước mắt, lập tức liền có chút khó nhịn.
Nhưng tiểu cô nương quá đẹp, hắn rốt cuộc cũng sinh ra một ít tình thương hương tiếc ngọc, liền nghĩ chờ nàng ăn đồ ăn lại muốn nàng cũng không muộn.
Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng. Khanh Khanh phảng phất ăn ruồi bọ nên khó chịu, nhưng cưỡng bách chính mình bình tĩnh, vẻ mặt mờ mịt nói: "Tướng quân......Sao ngươi không ăn? Ngươi không đói bụng sao?"
Thường Ti Sâm gật gật đầu, "Còn không có nói cho ta tên của ngươi?"
"Lung Lung......"
Khanh Khanh tin tưởng liền mở miệng bịa chuyện một cái, "Đa tạ tướng quân cứu ta."
Ánh mắt kia quá là đơn thuần, dường như một con cừu con hoàn toàn không biết nguy hiểm gần mình, Thường Ti Sâm trong lòng rung động, thanh âm càng nhu hòa.
"Không cần khách khí, ăn đi."
Khanh Khanh dùng sức gật đầu, "Tướng quân là người tốt!"
Nàng một câu một cái tướng quân, vui vẻ mà kêu, nói suy nghĩ chính mình phun ra.
Tuy rằng gọi sai, nhưng Thường Ti Sâm vẫn chưa tính toán sửa cho đúng.
Khoé miệng Khanh Khanh không dễ phát hiện mà hơi hơi động.
Trong lòng Thường Ti Sâm lúc này nghĩ cái gì, nàng đương nhiên biết rõ, thời gian cấp bách đang tới, một cỗ hồi hộp trả thù lập tức đứng lên. Hắn không phải một lòng một dạ mà nghĩ ngủ với nàng sao, không bằng khiến cho hắn hảo hảo mà chờ mong!
Suy nghĩ, Khanh Khanh ấp ủ một chút, cầm chiếc đũa thỉnh thoảng hơi thở đau xót, vành mắt liền đỏ.
Thường Ti Sâm vừa thấy, mày nhíu lại, khá là tò mò, cũng khá là khẩn trương, "Ngươi làm sao vậy?"
Khanh Khanh xoa xoa đôi mắt, chuyển mắt nhìn về phía hắn thẹn thùng mà cười một chút, "Đột nhiên cảm thấy rất may mắn."
Tiểu cô nương dịu dàng mà nói, đôi mắt sạch sẽ kia nhìn về phía hắn, lại dần dần mà dời đi, sóng mắt lưu chuyển, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhìn qua thanh thuần vô tội lại vũ mị kiều diễm, lập tức làm Thường Ti Sâm có loại ảo giác hoảng hốt.
Nàng sao lại, giống như đang câu dẫn hắn......
Trong lòng Thường Ti Sâm vừa động, giật giật hầu kết, thấu qua đi, thấp giọng nói hỏi: "Sao lại là phương pháp may mắn? Là bởi vì, gặp gỡ ta?"
Khanh Khanh ngước mắt liếc nhìn hắn, lại cúi đầu, không nói chuyện.
Thái độ thẹn thùng đã trả lời hết tất cả. Thường Ti Sâm liếm liếm môi, nhất thời ngực giống như muốn nổ tung, lập tức đầu óc có chút mơ hồ, nhịn không được bắt tay nhỏ nàng.
"Tướng quân......"
Khanh Khanh lập tức rút trở về, trong lòng lại là một trận chán ghét, nhưng trên mặt không thay đổi, thẹn thùng mà đứng lên lui về phía sau một chút.
Đêm tĩnh như nước, binh lính ngoài trướng được xếp hàng, vần điệu rỗ ràng.
Nàng xem canh giờ tới cũng không sai biệt lắm rồi, lại trì hoãn sợ là đã muộn, liền mở miệng, "Ta, ta nghĩ...... Ta nghĩ ra ngoài......"
Thường Ti Sâm trong ngực kinh hoàng, hứng thú đột nhiên bị đánh gãy, tự nhiên không khỏi cảm thấy mất hứng, nhưng đối mặt với tiểu mỹ nhân tuyệt sắc như thế, hắn cũng không tức giận được, huống chi người có tam cấp, vì thế liền cười gật đầu, gọi thị nữ tới.
"Ta chờ ngươi trở về."
Hắn nói đổ ly rượu, nâng ly ra hiệu, rồi sau đó uống một hơi cạn sạch.
Khanh Khanh xấu hổ mà cắn môi, chậm rãi gật đầu, nhưng sau khi rời khỏi đây liền lạnh mặt xuống.
Thị nữ một thân nam trang, đem Khanh Khanh đón lại đây, "Cô nương mời bên này." Nào biết vừa dứt lời, đột nhiên lại cảm thấy ngực chợt lạnh, lúc khinh hãi chỉ nghe tiểu cô nương bên cạnh đã mở miệng.
"Cùng ta đi trong quân trướng."
Thanh âm tiểu cô nương không lớn, cũng rất tinh tế nhưng lại cực kì uy nghiêm, thật sự làm người khó có thể liên hệ bộ dáng nhu nhược của nàng ở bên nhau. Thị nữ hít hà một hơi.
"Ngươi......"
Lời nói nàng còn chưa ra khỏi miệng, liền bị Khanh Khanh đánh gãy.
"Ta có chuyện quan trọng nói cùng chủ soái, ngươi có thể lựa chọn ngoan ngoãn mang ta đi đến đấy, cũng có thể lựa chọn kêu to, ta một đao giết ngươi, sau đó lại từ những cái binh lính tuần tra mang ta đi."
Thị nữ kia kinh sợ không thôi, nhưng cũng á khẩu không trả lời được, tại thời điểm do dự, đã bị Khanh Khanh âm thầm ép buộc hướng tới trong quân trướng mà đi.
Không lâu sau tới cửa lều lớn, thị nữ kia không kịp hô to, Khanh Khanh lập tức đẩy ra nàng, "Xôn xao" một tiếng xốc lên trướng mành, chưa cho bất luận kẻ nào cơ hội mở miệng, lập tức vào cửa liền lớn tiếng nói:
"Ta biết tự tiện xông vào lều lớn tướng quân sẽ lập tức bị kéo xuống chém đầu, nhưng mà tướng quân chỉ cần nghe ta nhiều lời một câu liền sẽ lập tức thay đổi ý định."
Bóng đêm lạnh lạnh, Sở Trác một thân áo giáp màu bạc, *trường thân ngọc lập, ánh trăng chiếu xuống, chiếu vào chính trước người hắn phủ kín bản đồ trên bàn.
*trường thân ngọc lập: câu nói này thường dùng để miêu tả đàn ông vóc dáng cao lớn, "ngọc lập" hiểu là dáng người thẳng tắp, mạnh mẽ rắn rỏi.
Thiếu niên nghe tiếng ngước mắt, một đôi mắt đào hoa mê người, sâu thẳm không thấy đáy, da như mỡ đông, mày kiếm tà phi, môi mỏng nhẹ nhàng nhếch lên. Lúc này từ trên cao nhìn xuống mà híp nàng, chính xác là anh khí bức người, đẹp mê người.
Thế nhân đều nói: Yến Vương thế tử, tuấn lãng vô song.
Khanh Khanh hôm nay thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.
Thời điểm kiếp trước làm con thỏ, nàng cũng từng xa xa mà nhìn qua hắn vài lần, lúc ấy cũng thừa nhận hắn lớn lên đẹp, không nghĩ hôm nay nhìn gần, lại là càng kinh diễm.
Nhưng đương nhiên lúc này Khanh Khanh không có tâm mà thưởng thức mỹ nam!
Rất nhanh, tiếng bước chân liên tục, trước lều lớn lập tức vọt tới rất nhiều binh lính tuần tra.
"Tướng quân!"
Thị nữ kia sợ là đã sớm dọa choáng váng, nàng theo sát Khanh Khanh vào trong trướng, cả người mồ hôi lạnh đầm đìa.
"Tướng quân, nàng......"
Nhưng còn chưa kịp thỉnh tội cùng nói cái gì, Sở Trác liền nâng bàn tay lên, ngừng lời nàng nói.
Trong trướng lập tức vắng ngắt.
Ánh mắt thiếu niên lạnh thấu xương đảo qua mặt Khanh Khanh, rồi sau đó phát ra một tiếng châm biếm.
"Ngươi, rất cố làm ra vẻ a!"
Khanh Khanh sớm đã sợ tới mức hồn phi phách tán nhưng vẫn luôn kiên cường chống đỡ. Lúc này thật sự khống chế không được, run run một chút.
Khoé miệng Sở Trác vừa động, đương nhiên nhìn ra nàng không có năng lực gì, bất quá cũng bội phục can đảm của nàng, càng tò mò hơn nàng rốt cuộc tới làm gì, lập tức lại mở miệng "Nói."
Khanh Khanh được lệnh, gật đầu, nhanh chóng đi đến tới trước bàn Sở Trác.
Binh lính ngoài trướng không bình tĩnh. Sở Trác lại không để bụng, lần thứ hai giơ tay ngăn lại mọi người tới gần.
Một cái tiểu cô nương, có thể làm gì hắn!
Khanh Khanh đi tới trước bàn, tầm mắt liền chăm chú vào trên bản đồ. Nàng nhanh chóng tìm kiếm, rồi sau đó ngón tay hướng tới Thiết Giang sơn sơn cốc, ngước mắt mở miệng nói: "Tướng quân người muốn tìm ở chỗ này!"
Sở Trác một tiếng cười, "Ta muốn tìm ai nha?"
"Tướng quân muốn tìm tàn quân bọn họ cùng hang ổ."
Sở Trác lần thứ hai cười lạnh một tiếng, "Buồn cười, trong thời gian trận chiến ở Tây Sơn bổn tướng đã đem bọn họ một lưới bắt hết, con người không thay đổi được khí hậu, ngươi đến chỗ này của bổn tướng, giả trang cái gì? Hử?"
"Không, trong nhân mã tướng quân đều là dẫn ngựa đi đường, thời điểm hạ trại cũng không tham dự lao động, trong doanh ăn cơm tập thể, lại còn mang theo lương khô bên người, vừa nhìn thấy chính là bộ dáng muốn xuất động một lần nữa. Cho nên, nhất định còn có người là tàn quân trốn thoát, tướng quân là đang giả bộ rằng đại quân rút lui hoàn toàn, muốn cho quân địch lơi lỏng, thật ra vẫn luôn lưu trữ một đợt nhân mã chuẩn bị chiến đấu, muốn giết bất cứ lúc nào."
Sở Trác nghe được lời này, dần dần lạnh mặt xuống nhìn nàng, chậm rãi mà lạnh giọng về phía dưới nói: "Người tới, đem nàng trói lại!"
Khanh Khanh sợ tới mức run run, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, "Tướng quân!"
Sở Trác trên cao nhìn xuống, "Ngươi rình coi cơ mật trong quân, phải bị tội gì?"
Khanh Khanh lập tức nói tiếp: "Ta đây là giúp tướng quân tìm được người và hang ổ, nhổ cỏ tận gốc, phải được thưởng gì?"
Sở Trác sau khi nghe xong, lại cười. Hắn phất tay thuộc hạ lui bước, cúi người rũ mắt xem kỹ nàng, thong thả ung dung nói: "Vậy ngươi nói, bọn họ vì sao ở chỗ này?"
"Bởi vì......"
Khanh Khanh vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên bị Sở Trác giơ tay đánh gãy, "Bổn tướng hiện tại không muốn nghe."
Hắn lần thứ hai giương giọng gọi người, "Đem nàng trói lại, đặt ở trong quân trướng trông coi thật tốt, không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được tiến vào!"
"Vâng!"
Hai gã binh lính nghe lệnh, lập tức tiến lên đem Khanh Khanh buộc chặt.
"Ngô...... Tướng quân!"
Khanh Khanh giãy giụa hai lần, cả người không nhịn được mà run run, đột nhiên lúc không kịp phòng ngừa chỉ thấy Sở Trác rút ra trường kiếm, bỗng nhiên chỉ vào yết hầu nàng.
Thiếu nữ nhất thời sắc mặt trắng bệch, sợ tới mức nước mắt dâng lên, cổ họng một tiếng cũng không dám phát ra.
Chớp mắt một cái, nghe thấy "Xôn xao" một tiếng, Khanh Khanh chỉ cảm thấy ngực có một trận gió lạnh, cúi đầu nhìn xem chỉ thấy quần áo của mình bị Sở Trác cắt ra.
"A!"
Kinh ngạc này quá lớn, Khanh Khanh mặt thoáng hồng một chút hồng rốt cuộc cũng là tiểu cô nương. Bộ ngực sữa nàng lộ ra nửa, bộ ngực nhất thời phập phồng lên, vô cùng mê người.
Thiếu nữ lập tức run lợi hại hơn. Sở Trác ngắm liếc mắt một cái, khóe miệng vừa động, kéo lấy quần áo Khanh Khanh, đem nàng túm tới trước mặt, thấp giọng nói: "Nếu ta không nhìn thấy bọn họ ở kia, trở về, liền đem ngươi ăn."
Hắn nói xong, một tay đem nàng đẩy ra, xoay người rời đi.
Khanh Khanh nhất thời bị quăng ngã ngồi ở trên mặt đất. Nhìn quanh trong quân trướng không có người, rồi sau đó cửa trướng đóng chặt, bên ngoài trọng binh trông coi.
Khanh Khanh ngồi dưới đất, ngơ ngác mà nhìn cửa thật lâu thật lâu, vừa nãy mới hoàn hồn.
Thật, thật đáng sợ a!
Nàng sợ tới mức nhịn không được nức nở hai tiếng, ủy khuất xong rồi, lau nước mắt, lại bắt đầu an ủi chính mình, mặc kệ như thế nào, tất cả về cơ bản vẫn là nằm trong tính toán của nàng không sai biệt lắm.
Kiếp trước Khanh Khanh lúc này ở tại trong doanh thất thân với Thường Ti Sâm, mãi cho đến đoạn thời gian trở về U Châu, nàng đều cùng đại quân ở bên nhau, đương nhiên biết Sở Trác đêm nay sẽ dẫn người xuất động, hai ngày sau đại thắng trở về sẽ chúc mừng, mà nàng biết đến tất cả, đều là ở khi đó nghe thấy.
Nàng có thể nói ra việc cơ mật như thế, Sở Trác đương nhiên sẽ nhốt nàng, chờ trở về đề ra nghi vấn. Mà nàng bị Sở Trác nhốt lại, Thường Ti Sâm không dám động nàng! Sợ là cửa trong quân trướng hắn cũng không dám tới!
Trước kia, Thường Ti Sâm đối với Khanh Khanh mà nói, cao quý đến không chịu được. Hiện giờ ngẫm lại, nếu là cùng Sở Trác so, sợ là cho hắn xách giày cũng không xứng.
Khanh Khanh nhìn đỉnh lều lớn, đôi mắt liếc qua liếc lại, đêm nay nàng khẳng định sẽ không bị Thường Ti Thâm cái kia rồi. Cho nên, có phải hay không, vận mệnh nàng kiếp này sẽ thay đổi......
Nghĩ về điều đó, nàng ngáp một cái, cảm thấy có chút mệt nhọc, rồi sau đó không bao lâu, liền mơ mơ màng màng mà ngủ rồi. Mặc dù tay chân, thân thể đều bị trói buộc, nhưng một đêm này, Khanh Khanh ngủ vẫn là rất vững.
Sáng sớm ngày thứ hai tỉnh lại là lúc ánh mặt trời đã chiếu vào trong trướng, bụng Khanh Khanh ục ục mà vang lên. Nàng ngoan ngoãn mà ngồi ở trên giường, chờ có người đưa cho nàng cơm, nhưng đợi đã lâu, bên ngoài cũng chưa có động tĩnh.
Dần dần, Khanh Khanh thật sự là chờ không được nữa, liền cẩn thận mà đứng lên, nhảy nhót tới trước cửa trướng, hướng ra ngoài nói: "Ta đói bụng."
Bên ngoài có người, Khanh Khanh nghe thấy được động tĩnh, nhưng lại không ai trả lời nàng, rơi vào đường cùng, thiếu nữ lại nói mấy lần, còn không ai phản ứng nàng.
Đợi một ngày như thé, cũng không ai đưa cơm tới cho nàng. Sau đó đến giữa trưa ngày hôm sau, nàng thật sự chịu không nổi, ngồi ở trên mặt đất lều lớn, dùng sức mà đạp vài cái vào cửa trướng.
"Ta là lập công, các ngươi muốn đói chết ta sao?"
Lúc này binh lính bên ngoài rốt cuộc cũng trở về "Ta chờ lệnh của tướng quân trông coi trong quân trướng, không có mệnh lệnh tướng quân quả quyết sẽ không mở cửa."
"Các ngươi!"
Khanh Khanh thật sự tức chết rồi, không mở cửa chính là cơm cũng không cho nàng sao? Dưới cơn thịnh nộ, nàng dùng sức hai chân mà đạp cửa trướng kia.
Lúc này lại nghe thấy tiếng cung kính của binh lính.
Là Sở Trác đã trở lại?!
Khanh Khanh bỗng dưng kích động lại sợ hãi, ngực "Thùng thùng" đập mạnh nhảy lên, nhanh muốn đứng lên, nhưng cả người đều bị cột lấy, ngồi xuống dễ dàng, đứng lên thì nói dễ hơn làm.
Càng sốt ruột càng đứng dậy không được, lúc này chỉ nghe tiếng bước chân đến gần, thanh âm mở khóa vang lên, cửa lều lớn bị mở ra......
Bỗng nhiên, ánh mặt trời cùng một thân Sở Trác áo giáp màu ngân bạch đồng thời tiến vào trong tầm mắt nàng......
Hai chân thiếu nữ hướng ra ngoài, còn trên mặt đất giãy giụa, rất là chật vật.
Sở Trác mặt không biểu tình, nhìn đến nàng bộ dáng như vậy, châm biếm một tiếng, nhưng tầm mắt lại ngừng ở cổ dưới của nàng.
Khanh Khanh nhất thời nhớ tới quần áo bị hắn cắt qua, mặt lập tức hồng lên......
Tác giả có lời muốn nói: Những gì các bạn nghĩ có thể là trong chương tiếp theo, hhh
#YY
Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé. ????????????
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé ????
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn❤️
Tay nhỏ Khanh Khanh bắt lấy chăn, rùng mình một cái. Hồi tưởng kiếp trước, nếu không phải sau này Sở gia có biến hoá lớn như vậy, có lẽ nàng còn có thể làm con thỏ thêm mấy năm nữa.
Tuy rằng sợ hãi Sở Trác, nhưng trước mắt người nàng có thể trông cậy vào, sợ là cũng chỉ có hắn.
Lúc này Khanh Khanh nhanh chóng đem chuyện phát sinh kiếp trước loát lại một lần. Nàng tuy đọc không nhiều sách lắm, nhưng từ nhỏ đã gặp qua là không quên được, trí nhớ đặc biệt tốt. Lập tức nghĩ, không lâu trong đầu linh quang chợt lóe, có chủ ý, lúc này ngoài trướng truyền đến tiếng bước chân, có người bưng đồ ăn đi vào.
"Đô úy."
Thường Ti Sâm theo tiếng, "Để kia đi."
Ngửi được mùi đồ ăn, Khanh Khanh mới nhớ tới vừa nãy nàng nói đói bụng. Rồi sau đó nàng rốt cuộc cùng Thường Ti Sâm tùy ý nói cái gì, đều không nhớ rõ.
Thường Ti Sâm lần thứ hai tới gần lại,thanh âm ôn hoà nhường đường: "Đồ ăn tới, ăn trước vài thứ đi."
Khanh Khanh ngoan ngoãn mà làm theo, nhưng trong lòng đã là chán ghét đến cực điểm. Nàng cẩn thận đứng dậy, đi đến trước bàn ngồi xuống.
Hai tròng mắt Thường Ti Sâm híp lại, ánh mắt theo nàng mà đi. Từ đầu đến chân, lặp đi lặp lại mà đánh giá nàng, trong bất tri bất giác khóe môi lại hơi hơi dương lên.
Hôm nay là cái ngoài ý muốn, là cái kinh hỉ, thế nhưng được cái *vưu vật nhân gian như thế!
*vưu vật: con gái đẹp ít thấy
Tiểu cô nương nũng nịu thanh thuần dễ chịu, lúc nhìn quanh lại rất vũ mị, thật sự làm người thích, làm người thương tiếc.
Thường Ti Sâm thầm nghĩ: Khi trở về U Châu, liền mua nhà cửa nuôi nàng, nhàn nhã đùa bỡn, cũng là một chuyện vui, nghĩ nhìn người gần ngay trước mắt, lập tức liền có chút khó nhịn.
Nhưng tiểu cô nương quá đẹp, hắn rốt cuộc cũng sinh ra một ít tình thương hương tiếc ngọc, liền nghĩ chờ nàng ăn đồ ăn lại muốn nàng cũng không muộn.
Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng. Khanh Khanh phảng phất ăn ruồi bọ nên khó chịu, nhưng cưỡng bách chính mình bình tĩnh, vẻ mặt mờ mịt nói: "Tướng quân......Sao ngươi không ăn? Ngươi không đói bụng sao?"
Thường Ti Sâm gật gật đầu, "Còn không có nói cho ta tên của ngươi?"
"Lung Lung......"
Khanh Khanh tin tưởng liền mở miệng bịa chuyện một cái, "Đa tạ tướng quân cứu ta."
Ánh mắt kia quá là đơn thuần, dường như một con cừu con hoàn toàn không biết nguy hiểm gần mình, Thường Ti Sâm trong lòng rung động, thanh âm càng nhu hòa.
"Không cần khách khí, ăn đi."
Khanh Khanh dùng sức gật đầu, "Tướng quân là người tốt!"
Nàng một câu một cái tướng quân, vui vẻ mà kêu, nói suy nghĩ chính mình phun ra.
Tuy rằng gọi sai, nhưng Thường Ti Sâm vẫn chưa tính toán sửa cho đúng.
Khoé miệng Khanh Khanh không dễ phát hiện mà hơi hơi động.
Trong lòng Thường Ti Sâm lúc này nghĩ cái gì, nàng đương nhiên biết rõ, thời gian cấp bách đang tới, một cỗ hồi hộp trả thù lập tức đứng lên. Hắn không phải một lòng một dạ mà nghĩ ngủ với nàng sao, không bằng khiến cho hắn hảo hảo mà chờ mong!
Suy nghĩ, Khanh Khanh ấp ủ một chút, cầm chiếc đũa thỉnh thoảng hơi thở đau xót, vành mắt liền đỏ.
Thường Ti Sâm vừa thấy, mày nhíu lại, khá là tò mò, cũng khá là khẩn trương, "Ngươi làm sao vậy?"
Khanh Khanh xoa xoa đôi mắt, chuyển mắt nhìn về phía hắn thẹn thùng mà cười một chút, "Đột nhiên cảm thấy rất may mắn."
Tiểu cô nương dịu dàng mà nói, đôi mắt sạch sẽ kia nhìn về phía hắn, lại dần dần mà dời đi, sóng mắt lưu chuyển, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhìn qua thanh thuần vô tội lại vũ mị kiều diễm, lập tức làm Thường Ti Sâm có loại ảo giác hoảng hốt.
Nàng sao lại, giống như đang câu dẫn hắn......
Trong lòng Thường Ti Sâm vừa động, giật giật hầu kết, thấu qua đi, thấp giọng nói hỏi: "Sao lại là phương pháp may mắn? Là bởi vì, gặp gỡ ta?"
Khanh Khanh ngước mắt liếc nhìn hắn, lại cúi đầu, không nói chuyện.
Thái độ thẹn thùng đã trả lời hết tất cả. Thường Ti Sâm liếm liếm môi, nhất thời ngực giống như muốn nổ tung, lập tức đầu óc có chút mơ hồ, nhịn không được bắt tay nhỏ nàng.
"Tướng quân......"
Khanh Khanh lập tức rút trở về, trong lòng lại là một trận chán ghét, nhưng trên mặt không thay đổi, thẹn thùng mà đứng lên lui về phía sau một chút.
Đêm tĩnh như nước, binh lính ngoài trướng được xếp hàng, vần điệu rỗ ràng.
Nàng xem canh giờ tới cũng không sai biệt lắm rồi, lại trì hoãn sợ là đã muộn, liền mở miệng, "Ta, ta nghĩ...... Ta nghĩ ra ngoài......"
Thường Ti Sâm trong ngực kinh hoàng, hứng thú đột nhiên bị đánh gãy, tự nhiên không khỏi cảm thấy mất hứng, nhưng đối mặt với tiểu mỹ nhân tuyệt sắc như thế, hắn cũng không tức giận được, huống chi người có tam cấp, vì thế liền cười gật đầu, gọi thị nữ tới.
"Ta chờ ngươi trở về."
Hắn nói đổ ly rượu, nâng ly ra hiệu, rồi sau đó uống một hơi cạn sạch.
Khanh Khanh xấu hổ mà cắn môi, chậm rãi gật đầu, nhưng sau khi rời khỏi đây liền lạnh mặt xuống.
Thị nữ một thân nam trang, đem Khanh Khanh đón lại đây, "Cô nương mời bên này." Nào biết vừa dứt lời, đột nhiên lại cảm thấy ngực chợt lạnh, lúc khinh hãi chỉ nghe tiểu cô nương bên cạnh đã mở miệng.
"Cùng ta đi trong quân trướng."
Thanh âm tiểu cô nương không lớn, cũng rất tinh tế nhưng lại cực kì uy nghiêm, thật sự làm người khó có thể liên hệ bộ dáng nhu nhược của nàng ở bên nhau. Thị nữ hít hà một hơi.
"Ngươi......"
Lời nói nàng còn chưa ra khỏi miệng, liền bị Khanh Khanh đánh gãy.
"Ta có chuyện quan trọng nói cùng chủ soái, ngươi có thể lựa chọn ngoan ngoãn mang ta đi đến đấy, cũng có thể lựa chọn kêu to, ta một đao giết ngươi, sau đó lại từ những cái binh lính tuần tra mang ta đi."
Thị nữ kia kinh sợ không thôi, nhưng cũng á khẩu không trả lời được, tại thời điểm do dự, đã bị Khanh Khanh âm thầm ép buộc hướng tới trong quân trướng mà đi.
Không lâu sau tới cửa lều lớn, thị nữ kia không kịp hô to, Khanh Khanh lập tức đẩy ra nàng, "Xôn xao" một tiếng xốc lên trướng mành, chưa cho bất luận kẻ nào cơ hội mở miệng, lập tức vào cửa liền lớn tiếng nói:
"Ta biết tự tiện xông vào lều lớn tướng quân sẽ lập tức bị kéo xuống chém đầu, nhưng mà tướng quân chỉ cần nghe ta nhiều lời một câu liền sẽ lập tức thay đổi ý định."
Bóng đêm lạnh lạnh, Sở Trác một thân áo giáp màu bạc, *trường thân ngọc lập, ánh trăng chiếu xuống, chiếu vào chính trước người hắn phủ kín bản đồ trên bàn.
*trường thân ngọc lập: câu nói này thường dùng để miêu tả đàn ông vóc dáng cao lớn, "ngọc lập" hiểu là dáng người thẳng tắp, mạnh mẽ rắn rỏi.
Thiếu niên nghe tiếng ngước mắt, một đôi mắt đào hoa mê người, sâu thẳm không thấy đáy, da như mỡ đông, mày kiếm tà phi, môi mỏng nhẹ nhàng nhếch lên. Lúc này từ trên cao nhìn xuống mà híp nàng, chính xác là anh khí bức người, đẹp mê người.
Thế nhân đều nói: Yến Vương thế tử, tuấn lãng vô song.
Khanh Khanh hôm nay thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.
Thời điểm kiếp trước làm con thỏ, nàng cũng từng xa xa mà nhìn qua hắn vài lần, lúc ấy cũng thừa nhận hắn lớn lên đẹp, không nghĩ hôm nay nhìn gần, lại là càng kinh diễm.
Nhưng đương nhiên lúc này Khanh Khanh không có tâm mà thưởng thức mỹ nam!
Rất nhanh, tiếng bước chân liên tục, trước lều lớn lập tức vọt tới rất nhiều binh lính tuần tra.
"Tướng quân!"
Thị nữ kia sợ là đã sớm dọa choáng váng, nàng theo sát Khanh Khanh vào trong trướng, cả người mồ hôi lạnh đầm đìa.
"Tướng quân, nàng......"
Nhưng còn chưa kịp thỉnh tội cùng nói cái gì, Sở Trác liền nâng bàn tay lên, ngừng lời nàng nói.
Trong trướng lập tức vắng ngắt.
Ánh mắt thiếu niên lạnh thấu xương đảo qua mặt Khanh Khanh, rồi sau đó phát ra một tiếng châm biếm.
"Ngươi, rất cố làm ra vẻ a!"
Khanh Khanh sớm đã sợ tới mức hồn phi phách tán nhưng vẫn luôn kiên cường chống đỡ. Lúc này thật sự khống chế không được, run run một chút.
Khoé miệng Sở Trác vừa động, đương nhiên nhìn ra nàng không có năng lực gì, bất quá cũng bội phục can đảm của nàng, càng tò mò hơn nàng rốt cuộc tới làm gì, lập tức lại mở miệng "Nói."
Khanh Khanh được lệnh, gật đầu, nhanh chóng đi đến tới trước bàn Sở Trác.
Binh lính ngoài trướng không bình tĩnh. Sở Trác lại không để bụng, lần thứ hai giơ tay ngăn lại mọi người tới gần.
Một cái tiểu cô nương, có thể làm gì hắn!
Khanh Khanh đi tới trước bàn, tầm mắt liền chăm chú vào trên bản đồ. Nàng nhanh chóng tìm kiếm, rồi sau đó ngón tay hướng tới Thiết Giang sơn sơn cốc, ngước mắt mở miệng nói: "Tướng quân người muốn tìm ở chỗ này!"
Sở Trác một tiếng cười, "Ta muốn tìm ai nha?"
"Tướng quân muốn tìm tàn quân bọn họ cùng hang ổ."
Sở Trác lần thứ hai cười lạnh một tiếng, "Buồn cười, trong thời gian trận chiến ở Tây Sơn bổn tướng đã đem bọn họ một lưới bắt hết, con người không thay đổi được khí hậu, ngươi đến chỗ này của bổn tướng, giả trang cái gì? Hử?"
"Không, trong nhân mã tướng quân đều là dẫn ngựa đi đường, thời điểm hạ trại cũng không tham dự lao động, trong doanh ăn cơm tập thể, lại còn mang theo lương khô bên người, vừa nhìn thấy chính là bộ dáng muốn xuất động một lần nữa. Cho nên, nhất định còn có người là tàn quân trốn thoát, tướng quân là đang giả bộ rằng đại quân rút lui hoàn toàn, muốn cho quân địch lơi lỏng, thật ra vẫn luôn lưu trữ một đợt nhân mã chuẩn bị chiến đấu, muốn giết bất cứ lúc nào."
Sở Trác nghe được lời này, dần dần lạnh mặt xuống nhìn nàng, chậm rãi mà lạnh giọng về phía dưới nói: "Người tới, đem nàng trói lại!"
Khanh Khanh sợ tới mức run run, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, "Tướng quân!"
Sở Trác trên cao nhìn xuống, "Ngươi rình coi cơ mật trong quân, phải bị tội gì?"
Khanh Khanh lập tức nói tiếp: "Ta đây là giúp tướng quân tìm được người và hang ổ, nhổ cỏ tận gốc, phải được thưởng gì?"
Sở Trác sau khi nghe xong, lại cười. Hắn phất tay thuộc hạ lui bước, cúi người rũ mắt xem kỹ nàng, thong thả ung dung nói: "Vậy ngươi nói, bọn họ vì sao ở chỗ này?"
"Bởi vì......"
Khanh Khanh vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên bị Sở Trác giơ tay đánh gãy, "Bổn tướng hiện tại không muốn nghe."
Hắn lần thứ hai giương giọng gọi người, "Đem nàng trói lại, đặt ở trong quân trướng trông coi thật tốt, không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được tiến vào!"
"Vâng!"
Hai gã binh lính nghe lệnh, lập tức tiến lên đem Khanh Khanh buộc chặt.
"Ngô...... Tướng quân!"
Khanh Khanh giãy giụa hai lần, cả người không nhịn được mà run run, đột nhiên lúc không kịp phòng ngừa chỉ thấy Sở Trác rút ra trường kiếm, bỗng nhiên chỉ vào yết hầu nàng.
Thiếu nữ nhất thời sắc mặt trắng bệch, sợ tới mức nước mắt dâng lên, cổ họng một tiếng cũng không dám phát ra.
Chớp mắt một cái, nghe thấy "Xôn xao" một tiếng, Khanh Khanh chỉ cảm thấy ngực có một trận gió lạnh, cúi đầu nhìn xem chỉ thấy quần áo của mình bị Sở Trác cắt ra.
"A!"
Kinh ngạc này quá lớn, Khanh Khanh mặt thoáng hồng một chút hồng rốt cuộc cũng là tiểu cô nương. Bộ ngực sữa nàng lộ ra nửa, bộ ngực nhất thời phập phồng lên, vô cùng mê người.
Thiếu nữ lập tức run lợi hại hơn. Sở Trác ngắm liếc mắt một cái, khóe miệng vừa động, kéo lấy quần áo Khanh Khanh, đem nàng túm tới trước mặt, thấp giọng nói: "Nếu ta không nhìn thấy bọn họ ở kia, trở về, liền đem ngươi ăn."
Hắn nói xong, một tay đem nàng đẩy ra, xoay người rời đi.
Khanh Khanh nhất thời bị quăng ngã ngồi ở trên mặt đất. Nhìn quanh trong quân trướng không có người, rồi sau đó cửa trướng đóng chặt, bên ngoài trọng binh trông coi.
Khanh Khanh ngồi dưới đất, ngơ ngác mà nhìn cửa thật lâu thật lâu, vừa nãy mới hoàn hồn.
Thật, thật đáng sợ a!
Nàng sợ tới mức nhịn không được nức nở hai tiếng, ủy khuất xong rồi, lau nước mắt, lại bắt đầu an ủi chính mình, mặc kệ như thế nào, tất cả về cơ bản vẫn là nằm trong tính toán của nàng không sai biệt lắm.
Kiếp trước Khanh Khanh lúc này ở tại trong doanh thất thân với Thường Ti Sâm, mãi cho đến đoạn thời gian trở về U Châu, nàng đều cùng đại quân ở bên nhau, đương nhiên biết Sở Trác đêm nay sẽ dẫn người xuất động, hai ngày sau đại thắng trở về sẽ chúc mừng, mà nàng biết đến tất cả, đều là ở khi đó nghe thấy.
Nàng có thể nói ra việc cơ mật như thế, Sở Trác đương nhiên sẽ nhốt nàng, chờ trở về đề ra nghi vấn. Mà nàng bị Sở Trác nhốt lại, Thường Ti Sâm không dám động nàng! Sợ là cửa trong quân trướng hắn cũng không dám tới!
Trước kia, Thường Ti Sâm đối với Khanh Khanh mà nói, cao quý đến không chịu được. Hiện giờ ngẫm lại, nếu là cùng Sở Trác so, sợ là cho hắn xách giày cũng không xứng.
Khanh Khanh nhìn đỉnh lều lớn, đôi mắt liếc qua liếc lại, đêm nay nàng khẳng định sẽ không bị Thường Ti Thâm cái kia rồi. Cho nên, có phải hay không, vận mệnh nàng kiếp này sẽ thay đổi......
Nghĩ về điều đó, nàng ngáp một cái, cảm thấy có chút mệt nhọc, rồi sau đó không bao lâu, liền mơ mơ màng màng mà ngủ rồi. Mặc dù tay chân, thân thể đều bị trói buộc, nhưng một đêm này, Khanh Khanh ngủ vẫn là rất vững.
Sáng sớm ngày thứ hai tỉnh lại là lúc ánh mặt trời đã chiếu vào trong trướng, bụng Khanh Khanh ục ục mà vang lên. Nàng ngoan ngoãn mà ngồi ở trên giường, chờ có người đưa cho nàng cơm, nhưng đợi đã lâu, bên ngoài cũng chưa có động tĩnh.
Dần dần, Khanh Khanh thật sự là chờ không được nữa, liền cẩn thận mà đứng lên, nhảy nhót tới trước cửa trướng, hướng ra ngoài nói: "Ta đói bụng."
Bên ngoài có người, Khanh Khanh nghe thấy được động tĩnh, nhưng lại không ai trả lời nàng, rơi vào đường cùng, thiếu nữ lại nói mấy lần, còn không ai phản ứng nàng.
Đợi một ngày như thé, cũng không ai đưa cơm tới cho nàng. Sau đó đến giữa trưa ngày hôm sau, nàng thật sự chịu không nổi, ngồi ở trên mặt đất lều lớn, dùng sức mà đạp vài cái vào cửa trướng.
"Ta là lập công, các ngươi muốn đói chết ta sao?"
Lúc này binh lính bên ngoài rốt cuộc cũng trở về "Ta chờ lệnh của tướng quân trông coi trong quân trướng, không có mệnh lệnh tướng quân quả quyết sẽ không mở cửa."
"Các ngươi!"
Khanh Khanh thật sự tức chết rồi, không mở cửa chính là cơm cũng không cho nàng sao? Dưới cơn thịnh nộ, nàng dùng sức hai chân mà đạp cửa trướng kia.
Lúc này lại nghe thấy tiếng cung kính của binh lính.
Là Sở Trác đã trở lại?!
Khanh Khanh bỗng dưng kích động lại sợ hãi, ngực "Thùng thùng" đập mạnh nhảy lên, nhanh muốn đứng lên, nhưng cả người đều bị cột lấy, ngồi xuống dễ dàng, đứng lên thì nói dễ hơn làm.
Càng sốt ruột càng đứng dậy không được, lúc này chỉ nghe tiếng bước chân đến gần, thanh âm mở khóa vang lên, cửa lều lớn bị mở ra......
Bỗng nhiên, ánh mặt trời cùng một thân Sở Trác áo giáp màu ngân bạch đồng thời tiến vào trong tầm mắt nàng......
Hai chân thiếu nữ hướng ra ngoài, còn trên mặt đất giãy giụa, rất là chật vật.
Sở Trác mặt không biểu tình, nhìn đến nàng bộ dáng như vậy, châm biếm một tiếng, nhưng tầm mắt lại ngừng ở cổ dưới của nàng.
Khanh Khanh nhất thời nhớ tới quần áo bị hắn cắt qua, mặt lập tức hồng lên......
Tác giả có lời muốn nói: Những gì các bạn nghĩ có thể là trong chương tiếp theo, hhh
#YY
Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé. ????????????
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé ????
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn❤️
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.