Chương 5: Cởi y phục…
Côi Tự
05/06/2017
Đám nữ nhân áo đỏ xanh trắng vừa thấy cửa mở, càng cố chen vào, các thị
vệ vừa phải ngăn cản vừa phải chú ý không được đụng vào nơi không nên
đụng của bọn họ, thật sự là làm khó người ta rồi… Nhưng, lệnh của bảo
chủ không thể làm trái, nếu để đám nữ nhân này vào vào thì người phải
đến Tu La Đường thụ hình là hai người họ.
“Muội muội! Bọn ta đến thăm muội, xem bọn ta mang gì đến cho muội này!” Nữ nhân áo xanh thấy có người ra, chỉnh trang y phục, đeo bộ dạng tươi cười thân thiết nhất lên.
Ảnh Thập Thất vừa ra khỏi cửa đã nghe có tiếng người hướng về mình mà gọi muội muội, hiển nhiên là ở đây ngoài hắn và hai thị vệ tổng cộng ba người thì không còn ai khác, vậy… Ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy các tẩm phi của bảo chủ cười tươi như hoa nhìn hắn vẫy tay, nhưng khi hắn ra ngoài, thì nụ cười trên mặt bắt đầu cứng lại.
Nữ tử áo đỏ không ngờ người đi ra lại là nam, còn mặc y phục thị vệ, thế là nụ cười trên mặt biến mất, ngạo mạn nói: “Thị vệ đại ca, mau để bọn ta vào đi, chúng ta là phu nhân của bảo chủ!”
Các thị vệ gác cửa nhìn nhau, cảm thấy ngày rời bảo của nữ nhân này không còn xa nữa, mọi người đều biết, bảo chủ còn chưa thú thê, chỉ nuôi vài tẩm phi, nói chính xác, thì còn không xứng được gọi là thiếp, lần này dám tự cho mình là phu nhân bảo chủ, sợ là đã chán sống rồi… Rời bảo là vẫn còn nhẹ…
Thập Thất nhíu mày, đi đến lạnh lùng nói: “Chủ tử có lệnh, người không phận sự không được vào trong, mời các vị tạm thời rời khỏi đây đi, nếu có việc cần chờ chủ tử trở về sẽ định đoạt.”
Nữ tử áo đỏ thấy tên thị vệ thậm chí không liếc mắt nhìn mình một cái, lời nói cũng không cung kính, giận dữ nói: “Ngươi cùng lắm chỉ là một thị vệ mà lại đi ra từ phòng của chủ tử, hai vị đại ca các ngươi mặc kệ sao? Không sợ hắn làm chuyện xấu!”
Các thị vệ cũng đồng loạt không để ý đến ả, nữ tử áo xanh cũng nhíu mày, nữ nhân này quá ngu ngốc, người có thể ra vào nơi này chắc chắn đều không thể đắc tội, huống chi khi hắn đi ra hai thị vệ cũng không hề kinh ngạc, chắc chắn hiểu rõ mọi chuyện, làm ầm ĩ lên như vậy không phải ám chỉ hai thị vệ này vô dụng sao?
Ảnh Thập Thất không có kinh nghiệm đối phó với nữ nhân, nếu bọn họ không phải người của chủ tử, hắn tuyệt đối sẽ không quan tâm. Nhưng đám nữ nhân này, ngươi càng không quan tâm, bọn họ càng nghĩ ngươi dễ bắt bạt, càng lên mặt. Nữ tử áo đỏ liên tục xông vào trong, gần như sắp nắm được tay áo Thập Thất.
Ảnh Thập Thất chỉ tránh đi một chút, vừa định mở miệng mời bọn họ đi, trong tầm mắt chợt xuất hiện một bóng người quen thuộc, thầm thở dài, quỳ xuống, không biết người ấy đã nghe bao lâu rồi.
Nữ tử áo đỏ thấy tên thị vệ kia quỳ xuống, còn nghĩ là đang nhận tội với mình, ngạo mạn hất đầu: “Hừ, biết sai thì tốt, đắc tội bản phu nhân không dễ sống, hai người các ngươi chú ý học tập đi.”
“Vậy sao? Bản bảo chủ thú thê khi nào mà bản thân cũng không biết?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau bọn họ: “Hay là hôm nay đã đổi bảo chủ rồi?”
Hai thị vệ thu tay lại, quỳ xuống hành lễ: “Bảo chủ!”
“Bảo… Bảo chủ?” Đàn nữ nhân áo đủ màu hoảng hốt, bọn họ chỉ dám lợi dụng khi Hình Bắc Minh không có mặt mượn oai hổ ra uy, ai không biết Hình đại bảo chủ coi trọng uy quyền của bản thân nhất, hắn muốn diễu võ dương oai thể hiện quyền lực bảo chủ thế nào cũng được, người khác… Chờ chết đi! Muốn mượn uy danh của bản bảo chủ ra vẻ? Xuống địa ngục đi!
“Bảo chủ tha mạng! Bảo chủ!” Chân nữ tử áo đỏ nhũn ra, quỳ rạp xuống cầu xin, cuối cùng nàng ta cũng nhận ra những lời mình vừa nói là hành vi chán sống đến mức nào.
“Kéo ra ngoài.” Một câu thừa cũng không có, ngắn gọn quyết định số phận nữ tử áo đỏ.
“Bảo chủ~~~ Bảo chủ~~~ Tha mạng~~~ Lần sau không dám nữa~~~” Tiếng cầu xin loáng thoáng dần biến mất, Hình Bắc Minh lạnh mặt nhìn những người còn lại: “Ai giải thích một chút, đến đây làm gì?”
“Bảo chủ.” Nữ tử áo xanh tuy trong lòng hoảng sợ nhưng biển hiện vẫn dịu dàng lả lướt: “Thủy Thiên nghe nói bảo chủ vừa đón một vị muội muội mới, không biết nàng ấy có thiếu đồ dùng không cho nên gọi các muội muội đến tặng nàng vài thứ cần dùng, không ngờ lại xung đột với hai thị vệ đại ca, còn ngay trước mặt bảo chủ… Bảo chủ, ngàn vạn lần xin thứ tội!”
Nói một hơi khiến cho người khác không nhìn ra khuyết điểm của nàng ta, Hình Bắc Minh im lặng một lúc, nhìn bóng đen quỳ bên trong chỉ lộ mỗi phần ót, lạnh lùng nói: “Xem ra người rảnh rỗi trong bảo quá nhiều rồi, tốc độ truyền tin nhanh thật. Lui hết đi, nếu còn có lần sau, thu dọn hành trang cút đi.”
“Vâng, bảo chủ.” Nếu bảo chủ đã không trách tội, vậy mau đi thôi, nữ tử áo xanh và vài người nữa sau lưng vội vàng hành lễ, xoay người đi.Hình Bắc Minh lại nhìn hai thị vệ: “Trừ phi có cầm lệnh bài trên người bản bảo chủ, ngoài ra ai cũng không được vào.”
“Vâng, bảo chủ, thuộc hạ nhất định hoàn thành nhiệm vụ.” Ai không biết còn tưởng bọn họ gác thiên lao trọng địa nào đó… Hai thị vệ cũng 囧 rồi, vội vàng lui về vị trí canh gác.
Hình Bắc Minh đi vào, nói với người vẫn quỳ từ nãy: “Vào phòng.”
Các thị vệ, nha hoàn tùy tùng, hạ nhân trong Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo thấy Hình Bắc Minh đều không cần phải quỳ hành lễ, trừ phi làm sai chuyện hoặc có việc cầu xin, cũng đâu phải lão hoàng đế mà sĩ diện bắt mọi người quỳ xuống. Nhưng các ảnh vệ, nói chính xác là mười bảy ảnh vệ, trừ phi là tình huống đặc biệt thì đều phải quỳ, cũng không phải Hình đại bảo chủ muốn ra oai với bọn họ, mà đây là cách biểu thị một loại trung thành tuyệt đối.
Ảnh Thập Thất vào phòng muốn quỳ xuống, nhưng bị Hình Bắc Minh ngăn lại, thế là đứng sững một chỗ, lần thứ hai vào ngọa phòng[phòng ngủ] của chủ tử Ảnh Thập Thất hiển nhiên không thoải mái, dù là người khác cũng không ai thoải mái nổi, ngày thường không cẩn thận đi vào còn phải chịu roi.
Hình đại bảo chủ sờ sờ cằm, hứng thú chuyển đến trên người vị ảnh vệ mà vẫn đang đứng cứng người nào đó, không, chính xác là trên bụng… Thật sự rất là hiếu kì đó, muốn nhìn xem nó thế nào, có lẽ là không khác nữ tử. Thật ra Hình Bắc Minh chưa từng thấy nữ tử lớn bụng thế nào, đang tự suy diễn. không thèm quan tâm đến bụng người ta vẫn còn phẳng lì!
“Cởi y phục ra.” Muốn làm là làm, Hình đại bảo chủ hạ lệnh.
“Chủ tử…” Ảnh Thập Thất ngẩn người, sao chủ tử lại hạ lệnh kì quái như thế?
“Sao? Muốn kháng lệnh?” Hình đại bảo chủ không vui rồi.
“… Vâng, chủ tử…” Lệnh của chủ tử là trời, không thể bất tuân, hai tay Ảnh Thập Thất nặng nề cởi đai lưng, cởi lớp áo ngắn bên ngoài ra, ngẩng đầu thấy ánh mắt mong chờ thấy rõ của chủ tử, lại cởi thêm áo trong, chờ một lát thấy chủ tử không lên tiếng, Ảnh Thập Thất ngơ ngác, chẳng lẽ phải cởi cả khố mới được?
Đang cắn răng chuẩn bị hạ thủ, cuối cùng Hình đại bảo chủ cũng tốt bụng lên tiếng, bảo Thập Thất đã bán khỏa thân đi đến trước mặt mình.
Hình Bắc Minh chống cằm, chăm chú quan sát thân thể ảnh vệ nhà mình, tập võ từ nhỏ nên đương nhiên có được thân thể rắn chắc, da mạch sắc rất đẹp, cổ, ngực, cánh tay, bụng đều bị quan sát tỉ mỉ, xác nhận, đây là thân thể một nam tử chân chân chính chính, hơn nữa còn có thể xem như xuất sắc. Sau đó ánh mắt chợt dán chặt vào bụng ảnh vệ không chịu dời đi…
Thập Thất đứng cứng người, như mảnh thịt trên thớt, mắt mở trừng trừng nhìn chủ tử vươn ngón tay tội ác ra, chọt vào bụng mình, hai tay nắm lại, nắm thật chặt!
Thân thể dưới ngón tay run run, Hình Bắc Minh híp mắt liếc nắm tay đã nổi gân của ảnh vệ một cái, hắn biết nếu mình không phải chủ tử Thập Thất phải thuần phục, nắm tay kia đã sớm nện vào mặt mình rồi. Thất đức sờ soạng thêm một lát mới chưa thỏa mãn rút ngón tay về, không biết vì sao lớp da đàn hồi tuyệt hảo kia lại làm mình hứng thú.
Hình Bắc Minh đứng lên, lướt qua Thập Thất ra ngoài, miệng nói: “Mặc y phục vào, đếnTúy Phong Lâu cùng ta.” Trong giọng nói còn kèm chút tiếc nuối chưa thỏa mãn, làm Thập Thất trắng mặt.
Túy Phong Lâu là tửu lâu lớn nhất thành Nguyệt Minh, cũng là nơi Hình đại bảo chủ thích đến nhất, dùng bữa, uống chút rượu, thuận tiện tìm chút việc vui từ con đường ngoài cửa sổ.
Hôm nay việc vui lại tự tìm tới cửa, Hình Bắc Minh đang ăn rất ngon miệng, từ ngoài nhã gian chợt truyền đến tiếng gõ dè dặt, Ảnh Thập Thất lách người đến cạnh cửa, nghe người bên ngoài nói: “Xin hỏi bên trong là Hình bảo chủ sao? Tại hạ Nghiêm Vân Thăng của Nghiêm gia trang ở Kỳ Châu, muốn cầu kiến Hình bảo chủ, mong được đáp ứng.”
Nghiêm gia trang ở Kỳ Châu? Cách xa như vậy lại đến đây làm gì? Hình Bắc Minh đặt bát xuống ý bảo Ảnh Thập Thất mở cửa, Nghiêm gia trang ở Kỳ Châu cũng được xem như danh môn vọng tộc, không lâu trước đây nghe nói trang chủ đột nhiên chết bệnh, để lại gia nghiệp cực lớn và vài vị phu nhân nhi tử, người trên giang hồ đều đoán rằng lần này các nhi tử của hắn sẽ tranh giành đến đầu rơi máu chảy. Lý do lần này Nghiêm Vân Thăng đến quá rõ ràng.
Nghiêm Vân Thăng thấy cửa mở, liền biết Hình Bắc Minh đồng ý gặp mình, vội hành lễ đáp tạ, chờ người bên trong lên tiếng mới cẩn thận đi vào, phía sau còn có một cô nương dung mạo xinh đẹp đi theo, ánh mắt quét qua hai người trong phòng, người ngồi bên bàn dáng vẻ đường đường, tuy dung mạo lãnh ngạo lạnh lùng nhưng ngũ quan như được tỉ mỉ điêu khắc thành, ánh mắt cực sắc, khi nhìn đến có cảm giác như điện giật, mặt cô nương lập tức ửng đỏ.
“Muội muội! Bọn ta đến thăm muội, xem bọn ta mang gì đến cho muội này!” Nữ nhân áo xanh thấy có người ra, chỉnh trang y phục, đeo bộ dạng tươi cười thân thiết nhất lên.
Ảnh Thập Thất vừa ra khỏi cửa đã nghe có tiếng người hướng về mình mà gọi muội muội, hiển nhiên là ở đây ngoài hắn và hai thị vệ tổng cộng ba người thì không còn ai khác, vậy… Ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy các tẩm phi của bảo chủ cười tươi như hoa nhìn hắn vẫy tay, nhưng khi hắn ra ngoài, thì nụ cười trên mặt bắt đầu cứng lại.
Nữ tử áo đỏ không ngờ người đi ra lại là nam, còn mặc y phục thị vệ, thế là nụ cười trên mặt biến mất, ngạo mạn nói: “Thị vệ đại ca, mau để bọn ta vào đi, chúng ta là phu nhân của bảo chủ!”
Các thị vệ gác cửa nhìn nhau, cảm thấy ngày rời bảo của nữ nhân này không còn xa nữa, mọi người đều biết, bảo chủ còn chưa thú thê, chỉ nuôi vài tẩm phi, nói chính xác, thì còn không xứng được gọi là thiếp, lần này dám tự cho mình là phu nhân bảo chủ, sợ là đã chán sống rồi… Rời bảo là vẫn còn nhẹ…
Thập Thất nhíu mày, đi đến lạnh lùng nói: “Chủ tử có lệnh, người không phận sự không được vào trong, mời các vị tạm thời rời khỏi đây đi, nếu có việc cần chờ chủ tử trở về sẽ định đoạt.”
Nữ tử áo đỏ thấy tên thị vệ thậm chí không liếc mắt nhìn mình một cái, lời nói cũng không cung kính, giận dữ nói: “Ngươi cùng lắm chỉ là một thị vệ mà lại đi ra từ phòng của chủ tử, hai vị đại ca các ngươi mặc kệ sao? Không sợ hắn làm chuyện xấu!”
Các thị vệ cũng đồng loạt không để ý đến ả, nữ tử áo xanh cũng nhíu mày, nữ nhân này quá ngu ngốc, người có thể ra vào nơi này chắc chắn đều không thể đắc tội, huống chi khi hắn đi ra hai thị vệ cũng không hề kinh ngạc, chắc chắn hiểu rõ mọi chuyện, làm ầm ĩ lên như vậy không phải ám chỉ hai thị vệ này vô dụng sao?
Ảnh Thập Thất không có kinh nghiệm đối phó với nữ nhân, nếu bọn họ không phải người của chủ tử, hắn tuyệt đối sẽ không quan tâm. Nhưng đám nữ nhân này, ngươi càng không quan tâm, bọn họ càng nghĩ ngươi dễ bắt bạt, càng lên mặt. Nữ tử áo đỏ liên tục xông vào trong, gần như sắp nắm được tay áo Thập Thất.
Ảnh Thập Thất chỉ tránh đi một chút, vừa định mở miệng mời bọn họ đi, trong tầm mắt chợt xuất hiện một bóng người quen thuộc, thầm thở dài, quỳ xuống, không biết người ấy đã nghe bao lâu rồi.
Nữ tử áo đỏ thấy tên thị vệ kia quỳ xuống, còn nghĩ là đang nhận tội với mình, ngạo mạn hất đầu: “Hừ, biết sai thì tốt, đắc tội bản phu nhân không dễ sống, hai người các ngươi chú ý học tập đi.”
“Vậy sao? Bản bảo chủ thú thê khi nào mà bản thân cũng không biết?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau bọn họ: “Hay là hôm nay đã đổi bảo chủ rồi?”
Hai thị vệ thu tay lại, quỳ xuống hành lễ: “Bảo chủ!”
“Bảo… Bảo chủ?” Đàn nữ nhân áo đủ màu hoảng hốt, bọn họ chỉ dám lợi dụng khi Hình Bắc Minh không có mặt mượn oai hổ ra uy, ai không biết Hình đại bảo chủ coi trọng uy quyền của bản thân nhất, hắn muốn diễu võ dương oai thể hiện quyền lực bảo chủ thế nào cũng được, người khác… Chờ chết đi! Muốn mượn uy danh của bản bảo chủ ra vẻ? Xuống địa ngục đi!
“Bảo chủ tha mạng! Bảo chủ!” Chân nữ tử áo đỏ nhũn ra, quỳ rạp xuống cầu xin, cuối cùng nàng ta cũng nhận ra những lời mình vừa nói là hành vi chán sống đến mức nào.
“Kéo ra ngoài.” Một câu thừa cũng không có, ngắn gọn quyết định số phận nữ tử áo đỏ.
“Bảo chủ~~~ Bảo chủ~~~ Tha mạng~~~ Lần sau không dám nữa~~~” Tiếng cầu xin loáng thoáng dần biến mất, Hình Bắc Minh lạnh mặt nhìn những người còn lại: “Ai giải thích một chút, đến đây làm gì?”
“Bảo chủ.” Nữ tử áo xanh tuy trong lòng hoảng sợ nhưng biển hiện vẫn dịu dàng lả lướt: “Thủy Thiên nghe nói bảo chủ vừa đón một vị muội muội mới, không biết nàng ấy có thiếu đồ dùng không cho nên gọi các muội muội đến tặng nàng vài thứ cần dùng, không ngờ lại xung đột với hai thị vệ đại ca, còn ngay trước mặt bảo chủ… Bảo chủ, ngàn vạn lần xin thứ tội!”
Nói một hơi khiến cho người khác không nhìn ra khuyết điểm của nàng ta, Hình Bắc Minh im lặng một lúc, nhìn bóng đen quỳ bên trong chỉ lộ mỗi phần ót, lạnh lùng nói: “Xem ra người rảnh rỗi trong bảo quá nhiều rồi, tốc độ truyền tin nhanh thật. Lui hết đi, nếu còn có lần sau, thu dọn hành trang cút đi.”
“Vâng, bảo chủ.” Nếu bảo chủ đã không trách tội, vậy mau đi thôi, nữ tử áo xanh và vài người nữa sau lưng vội vàng hành lễ, xoay người đi.Hình Bắc Minh lại nhìn hai thị vệ: “Trừ phi có cầm lệnh bài trên người bản bảo chủ, ngoài ra ai cũng không được vào.”
“Vâng, bảo chủ, thuộc hạ nhất định hoàn thành nhiệm vụ.” Ai không biết còn tưởng bọn họ gác thiên lao trọng địa nào đó… Hai thị vệ cũng 囧 rồi, vội vàng lui về vị trí canh gác.
Hình Bắc Minh đi vào, nói với người vẫn quỳ từ nãy: “Vào phòng.”
Các thị vệ, nha hoàn tùy tùng, hạ nhân trong Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo thấy Hình Bắc Minh đều không cần phải quỳ hành lễ, trừ phi làm sai chuyện hoặc có việc cầu xin, cũng đâu phải lão hoàng đế mà sĩ diện bắt mọi người quỳ xuống. Nhưng các ảnh vệ, nói chính xác là mười bảy ảnh vệ, trừ phi là tình huống đặc biệt thì đều phải quỳ, cũng không phải Hình đại bảo chủ muốn ra oai với bọn họ, mà đây là cách biểu thị một loại trung thành tuyệt đối.
Ảnh Thập Thất vào phòng muốn quỳ xuống, nhưng bị Hình Bắc Minh ngăn lại, thế là đứng sững một chỗ, lần thứ hai vào ngọa phòng[phòng ngủ] của chủ tử Ảnh Thập Thất hiển nhiên không thoải mái, dù là người khác cũng không ai thoải mái nổi, ngày thường không cẩn thận đi vào còn phải chịu roi.
Hình đại bảo chủ sờ sờ cằm, hứng thú chuyển đến trên người vị ảnh vệ mà vẫn đang đứng cứng người nào đó, không, chính xác là trên bụng… Thật sự rất là hiếu kì đó, muốn nhìn xem nó thế nào, có lẽ là không khác nữ tử. Thật ra Hình Bắc Minh chưa từng thấy nữ tử lớn bụng thế nào, đang tự suy diễn. không thèm quan tâm đến bụng người ta vẫn còn phẳng lì!
“Cởi y phục ra.” Muốn làm là làm, Hình đại bảo chủ hạ lệnh.
“Chủ tử…” Ảnh Thập Thất ngẩn người, sao chủ tử lại hạ lệnh kì quái như thế?
“Sao? Muốn kháng lệnh?” Hình đại bảo chủ không vui rồi.
“… Vâng, chủ tử…” Lệnh của chủ tử là trời, không thể bất tuân, hai tay Ảnh Thập Thất nặng nề cởi đai lưng, cởi lớp áo ngắn bên ngoài ra, ngẩng đầu thấy ánh mắt mong chờ thấy rõ của chủ tử, lại cởi thêm áo trong, chờ một lát thấy chủ tử không lên tiếng, Ảnh Thập Thất ngơ ngác, chẳng lẽ phải cởi cả khố mới được?
Đang cắn răng chuẩn bị hạ thủ, cuối cùng Hình đại bảo chủ cũng tốt bụng lên tiếng, bảo Thập Thất đã bán khỏa thân đi đến trước mặt mình.
Hình Bắc Minh chống cằm, chăm chú quan sát thân thể ảnh vệ nhà mình, tập võ từ nhỏ nên đương nhiên có được thân thể rắn chắc, da mạch sắc rất đẹp, cổ, ngực, cánh tay, bụng đều bị quan sát tỉ mỉ, xác nhận, đây là thân thể một nam tử chân chân chính chính, hơn nữa còn có thể xem như xuất sắc. Sau đó ánh mắt chợt dán chặt vào bụng ảnh vệ không chịu dời đi…
Thập Thất đứng cứng người, như mảnh thịt trên thớt, mắt mở trừng trừng nhìn chủ tử vươn ngón tay tội ác ra, chọt vào bụng mình, hai tay nắm lại, nắm thật chặt!
Thân thể dưới ngón tay run run, Hình Bắc Minh híp mắt liếc nắm tay đã nổi gân của ảnh vệ một cái, hắn biết nếu mình không phải chủ tử Thập Thất phải thuần phục, nắm tay kia đã sớm nện vào mặt mình rồi. Thất đức sờ soạng thêm một lát mới chưa thỏa mãn rút ngón tay về, không biết vì sao lớp da đàn hồi tuyệt hảo kia lại làm mình hứng thú.
Hình Bắc Minh đứng lên, lướt qua Thập Thất ra ngoài, miệng nói: “Mặc y phục vào, đếnTúy Phong Lâu cùng ta.” Trong giọng nói còn kèm chút tiếc nuối chưa thỏa mãn, làm Thập Thất trắng mặt.
Túy Phong Lâu là tửu lâu lớn nhất thành Nguyệt Minh, cũng là nơi Hình đại bảo chủ thích đến nhất, dùng bữa, uống chút rượu, thuận tiện tìm chút việc vui từ con đường ngoài cửa sổ.
Hôm nay việc vui lại tự tìm tới cửa, Hình Bắc Minh đang ăn rất ngon miệng, từ ngoài nhã gian chợt truyền đến tiếng gõ dè dặt, Ảnh Thập Thất lách người đến cạnh cửa, nghe người bên ngoài nói: “Xin hỏi bên trong là Hình bảo chủ sao? Tại hạ Nghiêm Vân Thăng của Nghiêm gia trang ở Kỳ Châu, muốn cầu kiến Hình bảo chủ, mong được đáp ứng.”
Nghiêm gia trang ở Kỳ Châu? Cách xa như vậy lại đến đây làm gì? Hình Bắc Minh đặt bát xuống ý bảo Ảnh Thập Thất mở cửa, Nghiêm gia trang ở Kỳ Châu cũng được xem như danh môn vọng tộc, không lâu trước đây nghe nói trang chủ đột nhiên chết bệnh, để lại gia nghiệp cực lớn và vài vị phu nhân nhi tử, người trên giang hồ đều đoán rằng lần này các nhi tử của hắn sẽ tranh giành đến đầu rơi máu chảy. Lý do lần này Nghiêm Vân Thăng đến quá rõ ràng.
Nghiêm Vân Thăng thấy cửa mở, liền biết Hình Bắc Minh đồng ý gặp mình, vội hành lễ đáp tạ, chờ người bên trong lên tiếng mới cẩn thận đi vào, phía sau còn có một cô nương dung mạo xinh đẹp đi theo, ánh mắt quét qua hai người trong phòng, người ngồi bên bàn dáng vẻ đường đường, tuy dung mạo lãnh ngạo lạnh lùng nhưng ngũ quan như được tỉ mỉ điêu khắc thành, ánh mắt cực sắc, khi nhìn đến có cảm giác như điện giật, mặt cô nương lập tức ửng đỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.