Thị Vệ Sinh Bánh Bao

Chương 59: Độc nhất vô nhị

Côi Tự

25/06/2017

“Thất ca!” Thập Thất vui mừng gọi. Dưới đấu lạp quả nhiên là khuôn mặt quen thuộc, hắn vốn nghĩ Thất ca đã quyết tâm không xuất hiện nữa rồi, nhưng đúng là Thất ca vẫn không nỡ bỏ mặt bọn họ.

“Im lặng, mục tiêu của bọn chúng là đệ.” Ảnh Thất kéo Thập Thất ra xa khỏi vòng đấu của bọn họ, Thập Thất nhìn theo bóng lưng của Ảnh Thất, lòng chua xót, mục tiêu cuối cùng của bọn họ là huynh, còn mặc kệ bao nhiêu nguy hiểm như thế đến đây, một ảnh vệ muốn giấu tung tích của mình, rất ít người có thể phát hiện được, có lẽ cách của chủ tử là đúng, ít nhất khi Thất ca ở bên ngoài, Ân Giới rất khó nắm được hành tung của huynh ấy.

“Thất ca, nhân lúc bọn họ còn chưa phát hiện, huynh mau đi đi.” Ngữ khí của Thập Thất cực kì kiên định.

Ảnh Thất im lặng một lúc, trầm giọng nói: “Ta sẽ đi, nhưng phải thấy được đệ và chủ tử an toàn, mục đích của Ân Giới là muốn lấy đệ đổi ta, đương nhiên không thể để hắn thực hiện được.”

Thập Thất không biết nên nói gì, nếu là người nào khác, có lẽ mình nên chúc phúc Thất ca, nhưng, không có ai dám bảo đảm hắn thật lòng, không có ai dám bảo đảm hắn sẽ chung thủy như một với Thất ca, dù thế nào Huyết Ma Cung cũng sẽ không giữ thế chân vạc bình yên trên giang hồ, nếu Ân Giới không giải tán Huyết Ma Cung, kết quả nhất định không tốt hơn Ân Hạo Nguyệt bao nhiêu, những kẻ tự xưng là võ lâm chính đạo sẽ không để mặc cho bọn họ tồn tại trước mặt mình.

Hai bên đối mặt, trên vạt áo tím của Ân Giới đã lấm tấm máu đỏ, Hình Bắc Minh tốt hơn hắn một chút, nhưng áo trắng cũng đã xộc xệch, Hình Bắc Minh nghe âm thanh phía sau truyền đến, nói: “Ân Giới, quả nhiên ngươi không khiến ta thất vọng, không có được thứ gì thì phải lập mưu lấy vào tay, đáng tiếc Ảnh Thất không phải thứ ngươi nên có lúc này, chẳng lẽ ngươi chưa từng đặt tay lên ngực tự hỏi vì sao phải có hắn sao?”

Ân Giới cười lạnh: “Bản cung chủ muốn có thứ gì không cần nguyên nhân, cho dù hôm nay kế hoạch thất bại, bản cung chủ cũng sẽ không từ bỏ!”

Hình Bắc Minh lắc đầu: “Ngươi đã khăng khăng như thế, ta cũng không nói nữa, chỉ báo với ngươi một câu, Ảnh Thất đã sớm bị gạch khỏi danh sách các ảnh vệ của Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo, sau này dù chết dù sống đều không liên quan đến Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo, đương nhiên cũng sẽ không xuất hiện trong bảo, các thủ hạ ngươi phái ra nên truy tìm theo hướng khác đi.”

“Ngươi!” Ân Giới không ngờ Hình Bắc Minh lại làm thế, đột nhiên hiểu ra: “Là do ngươi không muốn bản cung chủ làm phiền tiểu thị vệ của ngươi sao, mới đuổi hắn ra khỏi Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo, hiện tại còn giả vờ với bản cung chủ, ngươi quá dối trá rồi! Không bằng ngươi trực tiếp tặng hắn cho bản cung, nói không chừng bản cung chủ sẽ nể tình ngươi mà về sau không làm khó Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo nữa.”

Hình Bắc Minh cảm thấy Ân Giới thật sự rất khó bảo, hắn vốn nghĩ trải qua một lần từ biệt có thể hắn sẽ hiểu ra, hắn đánh giá sai Ân Giới, tuy khi bọn họ còn trẻ đều có tử thù, nhưng Ân Giới sinh ra và lớn lên trong thù hận, chưa từng trải qua, và cũng không hiểu được rất nhiều loại tình cảm. Lười giải thích lại lần nữa, không biết ảnh vệ nhà mình thế nào rồi, hắn mới là thứ quan trọng của mình.

Ân Giới thấy Hình Bắc Minh xoay mình muốn đi, phẫn nộ cực độ, phun thêm một búng máu, trước khi đi Hình Bắc Minh vứt lại cho hắn một câu: “Huyết Ma Công là cây kiếm hai lưỡi, Ân Hạo Nguyệt đi sớm, không kịp dạy cho ngươi cách tránh, ngươi bị ma công phản kích, nếu còn muốn giữ mạng thì sớm ngừng tay đi.”

Ân Giới giật mình sửng sốt, không biết qua bao lâu, Tả Vô Tiếu xuất hiện phía sau hắn, hơi lo lắng gọi: “Cung chủ.”

Dường như Ân Giới đã đoán được kết quả, “Không bắt được… Thôi đi, Hình Bắc Minh đã đề phòng trước các ngươi cũng không dễ gì thành công… Vô Tiếu, có thứ gì ngươi tâm tâm niệm niệm muốn có không?”

Tả Vô Tiếu không biết tại sao Ân Giới lại hỏi như thế, nhưng vẫn cung kính đáp: “Tâm tâm niệm niệm, dường như gần đây thuộc hạ cũng có tâm trạng này, chỉ có điều, không phải một thứ, mà là… một người.”



Ân Giới gật đầu: “Người? Có lẽ bản cung hiểu rồi…”

Hình Bắc Minh đi thẳng xuống núi, thấy các ảnh vệ đã sớm kết thúc chiến đấu đang chờ, không thấy người vẫn nhớ mong, chưa kịp mở miệng, chợt một người chạy từ rừng cây ra, đến gần đánh giá trên dưới, đến lúc xác định bị thương không nặng mới yên tâm: “Chủ tử, đến khách điếm băng bó vết thương trước đã.”

Ánh mắt Hình Bắc Minh lướt qua bóng người vụt qua rồi biến mất trong chỗ tối, lòng thầm thở dài, nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện gì, nhìn cho người nào đó chột dạ rồi mới vác lên mang vào khách điếm trước mắt cả đám người, khiến bọn Ảnh Bát trợn trừng mắt.

“Chủ tử, chủ tử đây…”

Trong phòng khách điếm, Hình Bắc Minh bán khỏa thân, Thập Thất cẩn thận xử lý sạch sẽ vết thương, sau đó băng bó lại, Thập Thất nhìn bờ vai rộng của Hình Bắc Minh, nói nhỏ: “Chủ tử, ta vừa gặp Thất ca, nếu có thể, ta không mong Thất ca rời khỏi Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo, nhưng nếu như thế, chuyện của Thất ca và Ân Giới mãi mãi không thể kết thúc, ta… Vừa nói từ biệt với Thất ca, chủ tử, ta không muốn mất tin tức của Thất ca, nhưng…”

“Ngươi nghĩ vậy là đúng.” Hình Bắc Minh ngắt lời hắn: “Ta vừa nói với Ân Giới, Ảnh Vệ Doanh đã khai trừ Ảnh Thất, chỉ là lừa hắn. Mười bảy người các ngươi đều tự nguyện ở lại Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo, nếu có một ngày muốn rời đi, đương nhiên ta sẽ không ngăn cản, các quy tắc của Ảnh Vệ Doanh lập ra cho các ảnh vệ. Nếu Ảnh Thất đã nói từ biệt ngươi, hiển nhiên sẽ không muốn ngươi điều tra tung tích của hắn, nhưng nếu ngươi lo lắng, chỉ cần theo dõi Ân Giới… HIện tại có thể ngươi đã là bảo chủ phu nhân của ta, nếu ngươi muốn điều tra tin tức của ai, kẻ nào dám ngăn cản?”

Thập Thất vốn đang nghiêm túc nghe, không ngờ Hình Bắc Minh buông một câu kinh người, mặt lập tức đỏ bừng không biết làm sao: “Chủ, chủ tử? Cái gì, cái gì là bảo chủ phu nhân…”

Hình Bắc Minh vờ sầm mặt, nhấc cằm người nào đó lên: “Hài tử của chúng ta cũng đã ra đời rồi, ta là bảo chủ, ngươi nói xem ai là bảo chủ phu nhân? Không được quỵt nợ!”

Thập Thất hơi choáng váng, bị nỗi oan lớn như vậy đè xuống, gần như không chịu nổi.

Không ngờ Hình Bắc Minh còn nói tiếp: “Bản bảo chủ cũng đến tuổi thành thân rồi, hay là chúng ta chọn ngày thành thân, mở tiệc lớn, được không?”

Thành thân? Tiệc lớn? Thập Thất choáng váng triệt để.

Nhận được tin Ân Giới đã rời đi, Hình Bắc Minh cũng chuẩn bị dẹp đường về bảo, vốn định vừa đi vừa du ngoạn, đột nhiên lại có ý định mới, hiện tại chỉ hận không thể bay ngay về thành Nguyệt Minh.

Ảnh Bát về trước để thông báo suốt chặng đường không thể ổn định được tâm trạng choáng váng như sấm giật, chủ tử nói sắp thành thân rồi, muốn mình về bảo thông báo mọi người chuẩn bị, tân nương ngoại trừ người đó thì còn có thể là ai? Chủ tử nghiêm túc, cuối cùng Ảnh Bát cũng có thể dẹp bỏ nỗi lo từ khi biết chuyện của Thập Thất và chủ tử, có thể bọn họ đều như thế, bọn đại ca cuối cùng cũng có thể về rồi, nhớ mọi người quá… [đáng iêu tóa~~]

“Thành thân?!” Thập Nhị kêu gào, sau khi biết mình không nghe lầm, bế Bảo Bảo đang hớn hở sắp thổi bong bóng xoay mấy vòng, “Tốt quá rồi, cuối cùng trong bảo cũng làm tiệc vui rồi! Bảo Bảo, hai phụ thân cuối cùng cũng nghĩ đến chuyện thành thân rồi, Bảo Bảo thật tốt số, có thể tận mắt nhìn thấy ngày đại hỉ của phụ thân!”

Bảo Bảo vỗ tay, cười khanh khách, không biết nghe hiểu không.



Trình bá vẫn bình thản như cũ, nhưng chỉ cần thấy thái độ tận tâm đẩy nhanh tốc độ, thì đã biết hắn đang bận sai người chuẩn bị làm tiệc vui. Phải viết thiệp mừng, đặt rượu mừng, chăm chút cho tiệc mừng, còn có thứ quan trọng nhất, hỉ phục phải may thế nào, chủ tử, ngài cho lão nô một vấn đề quá khó, đành phải chờ ngài về vậy…

Khi bóng hai người xuất hiện trong mắt mọi người, ngay cả Hình Bắc Minh cũng không chịu nổi bao nhiêu cặp mắt sáng quắc, đưa tay đón Bảo Bảo, nhéo má phính nộn một cái rồi đưa cho Thập Thất, rõ ràng tiểu tử không biết mọi người đang vui chuyện gì, người ta cười mình cũng cười, hai chân nhỏ tròn lẵn như ngó sen đạp đạp lên ôm chặt lấy cổ Thập Thất, cái miệng nhỏ dán sát vào khóe môi Thập Thất hôn chụt một cái.

Hình Bắc Minh đen mặt, ánh mắt giết người bắn đi tìm Kha Vi Khanh, Kha thiếu không trốn kịp đành phải miễn cưỡng chào hỏi: “Ô, chờ các ngươi đã lâu rồi há há.. Ngươi xem bản thiếu nuôi Bảo Bảo béo trắng béo tròn cho các ngươi, đáng yêu chưa…”

Hình Bắc Minh dùng tay ra dấu, ý là: Ngươi chờ xem.

Thập Thất dở khóc dở cười bị Bảo Bảo không biết vì sao hớn hở ịn đầy hôn hôn đính kèm nước miếng lên mặt, nhưng cũng tốt, tạm thời giúp hắn bớt xấu hổ khi đứng trước nhiều người như vậy, xem ra bọn họ đã biết cả rồi, ánh mắt nhìn mình đều mang theo ý cười thiện ý, cuồng nhiệt và chúc phúc khiến người khác xúc động.

Vì tin tức bị người trong bảo ra sức giấu diếm, cho nên trong thành Nguyệt Minh vẫn không ai biết, cũng để tránh khi bọn họ ra ngoài bị vây xem, lặng lẽ bố trí, lụa đỏ, đèn lồng đỏ…, các hạ nhân vẫn không ngừng bận rộn, ai bảo địa giới của Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo rộng bao la, ai đó lại còn muốn làm thật hoành tráng náo nhiệt.

Hình Bắc Minh thỏa mãn vừa đi vừa nhìn qua một lượt, theo Trình bá đến phòng may hỉ phục, Trình bá giới thiệu một loạt y phục mới, trước tiên là hai bộ hỉ phục thêu long phượng nói: “Chủ tử, tuy hoa văn này không phải loại mới nhất, nhưng là do bỏ một số bạc lớn mời đại sư chuyên thiết kế hỉ phục làm, đơn giản phóng khoáng lại rất tinh tế.” Lại chỉ sang bộ khác: “Đây là kiểu kinh điển, số đo của chủ tử đã có sẵn, nhưng chưa có số đo của bảo chủ phu nhân, cho nên may theo số đo thông thường, tốt nhất là thử lại. Còn nữa… Chủ tử, may hỉ phục nam nam, hay là nam nữ…”

Hình Bắc Minh đang trầm ngâm, vừa nghe nói vậy, hờ hững liếc nhìn Trình bá một cái: “Trình bá, bản bảo chủ nhớ rõ không thú về một nữ chủ tử cho các ngươi, ngươi tuổi tác lớn rồi không nhớ rõ được nữa sao?”

Trình bá lập tức cúi mặt, gọi người mang toàn bộ hỉ phục kiểu nữ xuống, chắp tay mời Hình Bắc Minh vào trong xem, trong căn phòng nhỏ, chỉ có hai bộ hỉ phục nam, vừa nhìn, mắt Hình Bắc Minh đã sáng lên, khác với những bộ trước, chỉ cần là có thể nhận ra ngay chúng được may đặc biệt dành riêng cho hai người, Trình bá hăng hái nói: “Chủ tử, toàn Trung Nguyên cũng có một cặp này, thời gian có hơi gấp, nếu không sẽ càng hoàn mỹ.”

Hình Bắc Minh phất tay: “Rất tốt, Trình bá, phải là thứ độc nhất vô nhị, chuyện này ngươi làm rất tốt, sau lễ thành thân cho ngươi hai tháng đi du ngoạn thư giãn.”

Trình bá cúi người: “Là việc tiểu nhân nên làm, đa tạ chủ tử.”

Trình bá mời Thập Thất đến lấy số đo, nhân lúc còn kịp chỉnh sửa hỉ phục, Thập Thất vốn vừa thấy số hỉ phục nữ bị mang đi trong lòng liền lạnh toát, còn chưa kịp bài xích đã bị đưa vào phòng, nhìn hai bộ hỉ phục rõ ràng là dành cho nam nhân ngây người, Hình Bắc Minh nói nhỏ vào tai hắn gì đó, trong mắt Thập Thất lập tức ngập tràn cảm động, hẳn là độc nhất vô nhị đi!

Toàn bộ thiệp mời đã được đưa đến tay khách mời, chỉ phút chốc giang hồ dậy sóng! Bảo chủ Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo Hình Bắc Minh sắp thành thân, tân nương tử không phải hồng nhan mà là lam nhan, Lạc Vân Thành là nhân vật nào, sao chưa từng nghe danh trên giang hồ, những kẻ tinh tế phát hiện, tên Hình Lạc của nhi tử Hình Bắc Minh là từ tên hai phu phu ghép lại, thế là mọi người lại bắt đầu phỏng đoán lai lịch hài tử này.

Một ngày trước khi thành thân, khi các ảnh vệ muốn tìm trêu chọc một trong hai tân lang Thập Thất, lại phát hiện, hắn mất tích rồi…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thị Vệ Sinh Bánh Bao

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook