Chương 73: Hi vọng
Phiêu Vũ
07/04/2013
- Công chúa, thuyền sắp cập bến rồi !
Nghe thấy thanh âm kính cẩn của A Quân, Thiên Nhạn vốn đang ngồi trầm ngâm trong phòng liền giật mình tỉnh lại. Kể từ khi rời khỏi Ám Lâm Chi Thành, nàng vẫn cứ luôn như vậy, không chỉ vì lo lắng đến nguy cơ trước mắt của quốc gia, mà còn vì sự xuất hiện của Tử Vũ.
Đáng sợ. Quá sức đáng sợ. Với sức mạnh như thế, tính cách như thế, hắn hoàn toàn có thể làm ra bất cứ việc gì, là hủy diệt hay cứu thế, người khác đều không thể đoán trước được, cũng không thể ngăn cản được. Đứng trước Tử Vũ, Thiên Nhạn lần đầu tiên thấy mình nhỏ bé…
Loại người như thế, liệu có thực sự sẽ giúp quốc gia của nàng và cả Vô Tận giới thoát khỏi họa diệt vong hay không ?
- Tỉ tỉ, tỉ đâu rồi, muội nhớ tỉ quá à !!!
Ngay khi chiếc thuyền của Thiên Nhạn còn chưa cập bến, một thanh âm yêu kiều thánh thót đã truyền đến tai nàng, hơn nữa khoảng cách còn càng ngày càng gần, chứng tỏ chủ nhân của thanh âm ấy đang phóng mình lên thuyền, hiển nhiên đối với việc gặp lại Thiên Nhạn đã không thể chờ đợi thêm nữa.
- Thiên Vi, muội đó, thật chẳng có phong phạm của một công chúa gì cả !
Thiên Nhạn đối với muội tử này của mình quả thật yêu chiều hết sức, liền lập tức từ trong phòng lướt ra, khi vừa nhìn thấy cái bóng dáng thân thuộc ấy đã dịu dàng trách móc.
- Ưm, người ta thực sự là nhớ tỉ mà, muội muội nhớ tỉ tỉ thì đâu có gì là sai chứ ?
Giang Thiên Vi, tam công chúa của Lạc Việt quốc, bài danh thứ tư trên Vô Tận Mĩ nhân bảng, về sắc đẹp tuyệt đối có thể so sánh với Nhã Dạ hay Y Nhược, từ vóc dáng đến khuôn mặt đều có bảy phần giống với Thiên Nhạn. Chỉ là, nếu như vẻ đẹp ấy ở Thiên Nhạn là một sự mĩ lệ thanh tao, thì ở nàng lại ẩn chứa ba phần thơ ngây trong sáng, hệt như một ánh trăng rằm thuần khiết và tươi sáng.
- Phụ hoàng và mẫu hậu vẫn khỏe chứ ?
Lắc lắc đầu như thể chịu thua cô em gái nhỏ, Thiên Nhạn uyển chuyển đổi đề tài. Nói đi nói lại, dù nàng đã quá quen với những chuyến công du bí mật, nhưng nỗi nhớ quê hương và gia đình thì lúc nào cũng trọn vẹn như lần đầu xa cách.
- Lão nhân gia hai người vẫn khỏe, chỉ là lúc nào cũng chắc đến bảo bối quí giá nhất của hai người thôi, đến nỗi quên cả bảo bối quí giá thứ nhì đang ở ngay bên cạnh là muội đây…
Thiên Vi làm ra một dạng ủy khuất, nhưng ánh mắt lại không thành thật hấp háy ánh cười. Cũng hết cách với đứa muội tử tinh nghịch này, Thiên Nhạn chỉ còn biết vươn tay lên bẹo má nàng một cái, đoạn phóng vút mình xuống bến thuyền riêng của hoàng gia và lướt đi, trong chớp mắt đã tạo thành một khung cảnh song điệp hí hoa huyên náo cả một góc hoàng cung Lạc Việt.
- Nhi thần bái kiến phụ hoàng !
Sau những phút giây nô đùa không chút suy tư với Thiên Vi, Thiên Nhạn cuối cùng cũng trở lại với bổn phận vốn có của mình, một nàng công chúa của Lạc Việt quốc. Vốn đã chờ nàng từ trước, Lạc Vương liền từ trong thư phòng nhanh chóng bước ra, trên khuôn mặt cương nghị điểm một nụ cười từ ái của bậc làm phụ mẫu khi nhìn thấy đứa con bảo bối của mình đi xa trở về.
- Nhạn Nhi, con lại vất vả rồi…
- Phụ hoàng, người ở nhà cũng thật vất vả nha…
Thiên Nhạn sau khi nhìn thấy phụ vương, trong chốc lát liền từ một nàng công chúa vốn giữ lễ quân thần bỗng hóa thành một cô con gái nhỏ đang đứng trước người cha hiền từ.
- Ai da, cái con tiểu nha đầu đó đúng là chỉ có con mới trị được thôi, lúc thì đòi cái này, lúc thì đòi cái nọ, thật là khiến người làm cha như ta mệt muốn chết mà…
Lắc lắc đầu ra vẻ thảm nào, Lạc Vương ngửa cổ than dài. “Tiểu nha đầu” mà ông nhắc đến, tất nhiên chính là Giang Thiên Vi bài danh thứ tư trên Vô Tận Mĩ nhân bảng rồi.
- Được rồi, chuyện đó để sau hãng nói, thế nào, chuyến đi lần này của con kết quả tốt đẹp chứ ?
Lạc Vương vẫn với bộ dáng cũ, nhưng nhãn thần thì nghiêm trang hơn một chút, đột ngột đổi dề tài. Mang chuyện quốc gia vào trong câu chuyện của hai cha con, vốn là chuyện ông rất hay làm, bởi vì ông đôi với đứa con gái thứ hai này của mình rất có tín tâm. Thiên Nhạn của ông đã không ra tay thì thôi, một khi ra tay, thì nhất định sẽ thành công trở về.
- Phụ hoàng, Ám Tinh linh tộc suýt chút nữa thì đã bị diệt tộc, nhân số hiện nay chỉ còn khoảng hơn trăm người, hơn nữa phần lớn đều là hài tử…
Thiên Nhạn chỉnh lại sắc mặt, đoạn trầm ngâm nói. Cứ mỗi lần nhớ lại đoạn kí ức đó, trong lòng nàng lại nỗi lên những cảm giác bất an khó chịu, cái loại cảm giác của một con kiến đang nằm trong lòng bàn tay của con người, có thể tùy thời mà bị bóp nát lúc nào không biết.
- Thật ư ? Chuyện gì đã xảy ra ? Như vậy, so với bị diệt tộc hoàn toàn cũng đâu khác là bao ?
Lạc Vương tuy có bất ngờ, nhưng sắc mặt tuyệt nhiên không đổi, trong câu hỏi cuối cùng hiển nhiên còn hàm chứa một lớp nghĩa khác.
Thiên Nhạn chầm chậm lắc đầu, đoạn nhanh chóng kể lại thảm trạng của Ám Tinh linh tộc do Huyết Dạ tộc gây ra, rồi nói tiếp:
- Mặt khác, Ám Tinh linh tộc bây giờ, lại là một trong những dân tộc khó *****ng tới nhất trên Vô Tận giới…
- Rốt cuộc, thì là ai có thể cứu được một trăm đứa trẻ Ám tinh linh thoát khỏi bàn tay của cả một tòa thành Huyết Dạ ?
Tuy con gái của mình chưa hề nhắc đến Tử Vũ hay kết cục, nhưng Lạc Vương lập tức nhìn ra điểm chính. Tất nhiên, nếu ngay cả chuyện này mà ông cũng không nhìn ra, thì làm sao có đủ tư cách để ngồi trên ngôi vị chí tôn của cả một đất nước ?
- Là Thần…
Sau khi nghe Thiên Nhạn kể lại toàn bộ câu chuyện, Lạc Vương hai mắt liền lộ ra một vẻ đăm chiêu khó tả, đoạn tư lự nói:
- Tử Vũ…cái tên này chừng như ta đã từng nghe qua…
- Lạc Vương, huynh đích thực là đã nghe qua, chính là do ta nói cho huynh nghe…
Từ trong thinh không, một giọng nói đột ngột vang lên, kéo theo đó là một trận ma pháp ba động, đê rồi cuối cùng một hình hài cao lớn bỗng chốc xuất hiện ngay cạnh Lạc Vương và Thiên Nhạn.
- Dịch Viện chủ, người vẫn khỏe chứ, đã lâu rồi tiểu nữ không được gặp người !
Không cần nhìn lên, Thiên Nhạn đã nhẹ nhàng nói. Có thể nói chuyện như vậy với Lạc Vương của Lạc Việt quốc, lại có thể dùng ma pháp ra vào cung cấm, trên đời này cũng chỉ có Dịch Viện chủ của Tàng Thư Viện mà thôi.
- Nhạn Nhi, con từ khi nào lại khách sáo với thúc thúc như vậy chứ, không phải khi còn bé đều gọi ta là Dịch thúc thúc hay sao ?
Dịch Viện chủ của Tàng Thư Viện, tên tuổi không rõ, là bằng hữu chí thân của Lạc Vương, đồng thời cũng là cánh tay đắc lực của người đứng đầu Lạc Việt quốc trên nhiều phương diện.
- Dịch huynh, ta đúng là già rồi nên mau quên, nhưng tựa hồ ta chưa từng nghe huynh nhắc đến một nhân vật nào hùng mạnh như người có tên Tử Vũ này thì phải ?
- Đúng vậy, nhưng dựa vào ngoại hình của hắn như Nhạn Nhi đã kể, thì kẻ đó đích thực là Tử Vũ bài danh thứ sáu trên Vô Tận Thanh niên bảng năm nay. Bất quá, có lẽ Vô Tận bảng lần này đã xếp sai rồi…
- Ai da, dù thế nào đi nữa, thì chúng ta cũng chỉ biết hi vọng, hi vọng hắn sẽ giữ lời với Nhạn Nhi…
Lạc Vương trầm ngâm thở dài, đôi mắt cau lại nhìn về khoảng không xa xăm phía trước. Quốc gia của ông, dân tộc của ông, gia đình của ông… tất cả những thứ quý giá ấy đều đang đứng trước một mối nguy cơ hiển hiện. Và, khi mối nguy cơ mà ông không cách gì chặn đứng được ấy đang từng bước từng bước tiến lại gần hơn, thì dường như một tia hi vọng đã bỗng nhiên xuất hiện. Tử Vũ, bất kể ngươi là ai, chỉ cần ngươi chặn đứng được bước tiến của lũ Cương thi đó, thì ta đều sẽ cảm ơn ngươi, từ tận đáy lòng mình…
Trong lúc đó, Thám Miên đang bước vào tướng doanh của đoàn quân đã nhấn chìm Đông Phương lục địa vào trong một nỗi kinh hoàng cực độ.
- Thiên Phạt tướng quân, người rốt cuộc là đang nghĩ gì ?
Thám Miên bản thân là một cao cấp Tử Vong Kị sĩ, trong Bất Tử tộc có địa vị cực cao, cơ hồ chỉ dưới Lịch Thần Sứ và Tử Vong Ma Thần, trong cuộc Thánh Chiến này của dân tộc, y được bổ nhiệm làm phó thống lãnh của quân đoàn tiên phong, đã lập không ít công lao khi dẫn quân chiếm được ba tòa thành của nhân loại.
- Thám Miên, ngươi đến lâu chưa, ngồi xuống đó đi.
Đưa bàn tay, nói đúng hơn là bộ xương bàn tay ra trỏ vào một trong những chiếc ghế gần mình nhất, Thiên Phạt cất giọng khàn khàn. Xét ngoại hình, so với tấm thân đồ sộ với những mảng da thịt loang lổ vết thổi rữa cùng cặp sừng cong vút của Thám Miên, Thiên Phạt với hình dáng không khác gì một bộ khô cốt bình thường rõ ràng để lại ít ấn tượng hơn nhiều. Bất quá, cũng là bộ khô cốt ấy, lại được khoác thêm một lớp áo choàng màu đen che đi cái đầu cùng vài phần thân thể, y lại trở thành một trong ba Tử Vong Ma Thần của Bất Tử tộc, đồng thời cũng là thống lãnh của quân đoàn tiên phong trong cuộc Thánh chiến đã được nung nấu từ trăm năm nay của dân tộc.
Của dân tộc ư ? Nực cười, là của Lịch Đế thì đúng hơn.
- Tướng quân, liệu người đó có xuất hiện không ?
Sau vài giây trầm ngâm, Thám Miên lại lên tiếng, đem nỗi bất an trong lòng hướng tới một người cường đại hơn đặt thành câu hỏi, hi vọng có thể nhận được một câu trả lời giúp gã an lòng.
- Ta cũng không biết…
Đây chắc chắn không phải một câu trả lời có thể làm Thám Miên an lòng.
- Chúng ta làm thế này, liệu có phải là đúng đắn không ? Lời của Trình Tưởng, liệu đáng tin được bao nhiêu phần ? Tướng quân, ta không muốn phạm thượng, nhưng ta thực sự không muốn để anh em của mình đi vào chỗ chết…
Nỗi lo lắng trong lòng của Thám Miên cuối cùng cũng phát tiết ra ngoài, trở thành lần đầu tiên hắn nói chuyện vô lễ như vậy với Thiên Phạt, người mà hắn tôn kính nhất trong cả Bất Tử tộc. Lặng thinh hồi lâu, bàn tay của Thiên Phạt cuối cùng cũng siết chặt lại, đoạn nói:
- Ta tin Trình Tưởng. Hơn nữa…Chết ? Chết thì sao ? Chúng ta chẳng phải đã chết từ lâu rồi sao ? Ta thà chết thêm lần nữa, còn hơn phải sống cuộc sống như thế này. Chúng ta là Bất Tử nhân, không phải là đám Cương thi vô tri vô giác chỉ biết làm công cụ cho kẻ khác. Chống lại Lịch Đế, thất bại thì chết oanh oanh liệt liệt, thành công, ta sẽ làm người tự do !!!
Bất Tử tộc, trong mắt nhân loại tại Vô Tận giới chỉ là Cương thi, thực ra vốn là một tộc lớn mà Cương thi chỉ là một nhánh trong số đó. Cương thi tại Vô Tận giới không biết suy nghĩ, còn Bất Tử tộc hầu hết cá nhân đều biết suy nghĩ, chỉ là nghĩ ít hay nhiều, trí tuệ cao hay thấp mà thôi. Biết suy nghĩ, có trí tuệ, thì sẽ không bao giờ cam chịu cuộc sống mất đi tự do.
- Tướng quân, dù thế nào đi nữa, thì ta cũng theo ngài.
Nói đoạn, Thám Miên đứng lên, rồi lẳng lặng rảo bước ra khỏi tướng doanh, trong lòng không khỏi nghĩ về hai chữ mà y cũng như tộc nhân của y đều khát khao đến cháy bỏng: Tự do.
Tự do có đến không ?
Hắn sẽ phải chờ.
Chờ có đến khi tia hi vọng duy nhất biến thành sự thật.
Nghe thấy thanh âm kính cẩn của A Quân, Thiên Nhạn vốn đang ngồi trầm ngâm trong phòng liền giật mình tỉnh lại. Kể từ khi rời khỏi Ám Lâm Chi Thành, nàng vẫn cứ luôn như vậy, không chỉ vì lo lắng đến nguy cơ trước mắt của quốc gia, mà còn vì sự xuất hiện của Tử Vũ.
Đáng sợ. Quá sức đáng sợ. Với sức mạnh như thế, tính cách như thế, hắn hoàn toàn có thể làm ra bất cứ việc gì, là hủy diệt hay cứu thế, người khác đều không thể đoán trước được, cũng không thể ngăn cản được. Đứng trước Tử Vũ, Thiên Nhạn lần đầu tiên thấy mình nhỏ bé…
Loại người như thế, liệu có thực sự sẽ giúp quốc gia của nàng và cả Vô Tận giới thoát khỏi họa diệt vong hay không ?
- Tỉ tỉ, tỉ đâu rồi, muội nhớ tỉ quá à !!!
Ngay khi chiếc thuyền của Thiên Nhạn còn chưa cập bến, một thanh âm yêu kiều thánh thót đã truyền đến tai nàng, hơn nữa khoảng cách còn càng ngày càng gần, chứng tỏ chủ nhân của thanh âm ấy đang phóng mình lên thuyền, hiển nhiên đối với việc gặp lại Thiên Nhạn đã không thể chờ đợi thêm nữa.
- Thiên Vi, muội đó, thật chẳng có phong phạm của một công chúa gì cả !
Thiên Nhạn đối với muội tử này của mình quả thật yêu chiều hết sức, liền lập tức từ trong phòng lướt ra, khi vừa nhìn thấy cái bóng dáng thân thuộc ấy đã dịu dàng trách móc.
- Ưm, người ta thực sự là nhớ tỉ mà, muội muội nhớ tỉ tỉ thì đâu có gì là sai chứ ?
Giang Thiên Vi, tam công chúa của Lạc Việt quốc, bài danh thứ tư trên Vô Tận Mĩ nhân bảng, về sắc đẹp tuyệt đối có thể so sánh với Nhã Dạ hay Y Nhược, từ vóc dáng đến khuôn mặt đều có bảy phần giống với Thiên Nhạn. Chỉ là, nếu như vẻ đẹp ấy ở Thiên Nhạn là một sự mĩ lệ thanh tao, thì ở nàng lại ẩn chứa ba phần thơ ngây trong sáng, hệt như một ánh trăng rằm thuần khiết và tươi sáng.
- Phụ hoàng và mẫu hậu vẫn khỏe chứ ?
Lắc lắc đầu như thể chịu thua cô em gái nhỏ, Thiên Nhạn uyển chuyển đổi đề tài. Nói đi nói lại, dù nàng đã quá quen với những chuyến công du bí mật, nhưng nỗi nhớ quê hương và gia đình thì lúc nào cũng trọn vẹn như lần đầu xa cách.
- Lão nhân gia hai người vẫn khỏe, chỉ là lúc nào cũng chắc đến bảo bối quí giá nhất của hai người thôi, đến nỗi quên cả bảo bối quí giá thứ nhì đang ở ngay bên cạnh là muội đây…
Thiên Vi làm ra một dạng ủy khuất, nhưng ánh mắt lại không thành thật hấp háy ánh cười. Cũng hết cách với đứa muội tử tinh nghịch này, Thiên Nhạn chỉ còn biết vươn tay lên bẹo má nàng một cái, đoạn phóng vút mình xuống bến thuyền riêng của hoàng gia và lướt đi, trong chớp mắt đã tạo thành một khung cảnh song điệp hí hoa huyên náo cả một góc hoàng cung Lạc Việt.
- Nhi thần bái kiến phụ hoàng !
Sau những phút giây nô đùa không chút suy tư với Thiên Vi, Thiên Nhạn cuối cùng cũng trở lại với bổn phận vốn có của mình, một nàng công chúa của Lạc Việt quốc. Vốn đã chờ nàng từ trước, Lạc Vương liền từ trong thư phòng nhanh chóng bước ra, trên khuôn mặt cương nghị điểm một nụ cười từ ái của bậc làm phụ mẫu khi nhìn thấy đứa con bảo bối của mình đi xa trở về.
- Nhạn Nhi, con lại vất vả rồi…
- Phụ hoàng, người ở nhà cũng thật vất vả nha…
Thiên Nhạn sau khi nhìn thấy phụ vương, trong chốc lát liền từ một nàng công chúa vốn giữ lễ quân thần bỗng hóa thành một cô con gái nhỏ đang đứng trước người cha hiền từ.
- Ai da, cái con tiểu nha đầu đó đúng là chỉ có con mới trị được thôi, lúc thì đòi cái này, lúc thì đòi cái nọ, thật là khiến người làm cha như ta mệt muốn chết mà…
Lắc lắc đầu ra vẻ thảm nào, Lạc Vương ngửa cổ than dài. “Tiểu nha đầu” mà ông nhắc đến, tất nhiên chính là Giang Thiên Vi bài danh thứ tư trên Vô Tận Mĩ nhân bảng rồi.
- Được rồi, chuyện đó để sau hãng nói, thế nào, chuyến đi lần này của con kết quả tốt đẹp chứ ?
Lạc Vương vẫn với bộ dáng cũ, nhưng nhãn thần thì nghiêm trang hơn một chút, đột ngột đổi dề tài. Mang chuyện quốc gia vào trong câu chuyện của hai cha con, vốn là chuyện ông rất hay làm, bởi vì ông đôi với đứa con gái thứ hai này của mình rất có tín tâm. Thiên Nhạn của ông đã không ra tay thì thôi, một khi ra tay, thì nhất định sẽ thành công trở về.
- Phụ hoàng, Ám Tinh linh tộc suýt chút nữa thì đã bị diệt tộc, nhân số hiện nay chỉ còn khoảng hơn trăm người, hơn nữa phần lớn đều là hài tử…
Thiên Nhạn chỉnh lại sắc mặt, đoạn trầm ngâm nói. Cứ mỗi lần nhớ lại đoạn kí ức đó, trong lòng nàng lại nỗi lên những cảm giác bất an khó chịu, cái loại cảm giác của một con kiến đang nằm trong lòng bàn tay của con người, có thể tùy thời mà bị bóp nát lúc nào không biết.
- Thật ư ? Chuyện gì đã xảy ra ? Như vậy, so với bị diệt tộc hoàn toàn cũng đâu khác là bao ?
Lạc Vương tuy có bất ngờ, nhưng sắc mặt tuyệt nhiên không đổi, trong câu hỏi cuối cùng hiển nhiên còn hàm chứa một lớp nghĩa khác.
Thiên Nhạn chầm chậm lắc đầu, đoạn nhanh chóng kể lại thảm trạng của Ám Tinh linh tộc do Huyết Dạ tộc gây ra, rồi nói tiếp:
- Mặt khác, Ám Tinh linh tộc bây giờ, lại là một trong những dân tộc khó *****ng tới nhất trên Vô Tận giới…
- Rốt cuộc, thì là ai có thể cứu được một trăm đứa trẻ Ám tinh linh thoát khỏi bàn tay của cả một tòa thành Huyết Dạ ?
Tuy con gái của mình chưa hề nhắc đến Tử Vũ hay kết cục, nhưng Lạc Vương lập tức nhìn ra điểm chính. Tất nhiên, nếu ngay cả chuyện này mà ông cũng không nhìn ra, thì làm sao có đủ tư cách để ngồi trên ngôi vị chí tôn của cả một đất nước ?
- Là Thần…
Sau khi nghe Thiên Nhạn kể lại toàn bộ câu chuyện, Lạc Vương hai mắt liền lộ ra một vẻ đăm chiêu khó tả, đoạn tư lự nói:
- Tử Vũ…cái tên này chừng như ta đã từng nghe qua…
- Lạc Vương, huynh đích thực là đã nghe qua, chính là do ta nói cho huynh nghe…
Từ trong thinh không, một giọng nói đột ngột vang lên, kéo theo đó là một trận ma pháp ba động, đê rồi cuối cùng một hình hài cao lớn bỗng chốc xuất hiện ngay cạnh Lạc Vương và Thiên Nhạn.
- Dịch Viện chủ, người vẫn khỏe chứ, đã lâu rồi tiểu nữ không được gặp người !
Không cần nhìn lên, Thiên Nhạn đã nhẹ nhàng nói. Có thể nói chuyện như vậy với Lạc Vương của Lạc Việt quốc, lại có thể dùng ma pháp ra vào cung cấm, trên đời này cũng chỉ có Dịch Viện chủ của Tàng Thư Viện mà thôi.
- Nhạn Nhi, con từ khi nào lại khách sáo với thúc thúc như vậy chứ, không phải khi còn bé đều gọi ta là Dịch thúc thúc hay sao ?
Dịch Viện chủ của Tàng Thư Viện, tên tuổi không rõ, là bằng hữu chí thân của Lạc Vương, đồng thời cũng là cánh tay đắc lực của người đứng đầu Lạc Việt quốc trên nhiều phương diện.
- Dịch huynh, ta đúng là già rồi nên mau quên, nhưng tựa hồ ta chưa từng nghe huynh nhắc đến một nhân vật nào hùng mạnh như người có tên Tử Vũ này thì phải ?
- Đúng vậy, nhưng dựa vào ngoại hình của hắn như Nhạn Nhi đã kể, thì kẻ đó đích thực là Tử Vũ bài danh thứ sáu trên Vô Tận Thanh niên bảng năm nay. Bất quá, có lẽ Vô Tận bảng lần này đã xếp sai rồi…
- Ai da, dù thế nào đi nữa, thì chúng ta cũng chỉ biết hi vọng, hi vọng hắn sẽ giữ lời với Nhạn Nhi…
Lạc Vương trầm ngâm thở dài, đôi mắt cau lại nhìn về khoảng không xa xăm phía trước. Quốc gia của ông, dân tộc của ông, gia đình của ông… tất cả những thứ quý giá ấy đều đang đứng trước một mối nguy cơ hiển hiện. Và, khi mối nguy cơ mà ông không cách gì chặn đứng được ấy đang từng bước từng bước tiến lại gần hơn, thì dường như một tia hi vọng đã bỗng nhiên xuất hiện. Tử Vũ, bất kể ngươi là ai, chỉ cần ngươi chặn đứng được bước tiến của lũ Cương thi đó, thì ta đều sẽ cảm ơn ngươi, từ tận đáy lòng mình…
Trong lúc đó, Thám Miên đang bước vào tướng doanh của đoàn quân đã nhấn chìm Đông Phương lục địa vào trong một nỗi kinh hoàng cực độ.
- Thiên Phạt tướng quân, người rốt cuộc là đang nghĩ gì ?
Thám Miên bản thân là một cao cấp Tử Vong Kị sĩ, trong Bất Tử tộc có địa vị cực cao, cơ hồ chỉ dưới Lịch Thần Sứ và Tử Vong Ma Thần, trong cuộc Thánh Chiến này của dân tộc, y được bổ nhiệm làm phó thống lãnh của quân đoàn tiên phong, đã lập không ít công lao khi dẫn quân chiếm được ba tòa thành của nhân loại.
- Thám Miên, ngươi đến lâu chưa, ngồi xuống đó đi.
Đưa bàn tay, nói đúng hơn là bộ xương bàn tay ra trỏ vào một trong những chiếc ghế gần mình nhất, Thiên Phạt cất giọng khàn khàn. Xét ngoại hình, so với tấm thân đồ sộ với những mảng da thịt loang lổ vết thổi rữa cùng cặp sừng cong vút của Thám Miên, Thiên Phạt với hình dáng không khác gì một bộ khô cốt bình thường rõ ràng để lại ít ấn tượng hơn nhiều. Bất quá, cũng là bộ khô cốt ấy, lại được khoác thêm một lớp áo choàng màu đen che đi cái đầu cùng vài phần thân thể, y lại trở thành một trong ba Tử Vong Ma Thần của Bất Tử tộc, đồng thời cũng là thống lãnh của quân đoàn tiên phong trong cuộc Thánh chiến đã được nung nấu từ trăm năm nay của dân tộc.
Của dân tộc ư ? Nực cười, là của Lịch Đế thì đúng hơn.
- Tướng quân, liệu người đó có xuất hiện không ?
Sau vài giây trầm ngâm, Thám Miên lại lên tiếng, đem nỗi bất an trong lòng hướng tới một người cường đại hơn đặt thành câu hỏi, hi vọng có thể nhận được một câu trả lời giúp gã an lòng.
- Ta cũng không biết…
Đây chắc chắn không phải một câu trả lời có thể làm Thám Miên an lòng.
- Chúng ta làm thế này, liệu có phải là đúng đắn không ? Lời của Trình Tưởng, liệu đáng tin được bao nhiêu phần ? Tướng quân, ta không muốn phạm thượng, nhưng ta thực sự không muốn để anh em của mình đi vào chỗ chết…
Nỗi lo lắng trong lòng của Thám Miên cuối cùng cũng phát tiết ra ngoài, trở thành lần đầu tiên hắn nói chuyện vô lễ như vậy với Thiên Phạt, người mà hắn tôn kính nhất trong cả Bất Tử tộc. Lặng thinh hồi lâu, bàn tay của Thiên Phạt cuối cùng cũng siết chặt lại, đoạn nói:
- Ta tin Trình Tưởng. Hơn nữa…Chết ? Chết thì sao ? Chúng ta chẳng phải đã chết từ lâu rồi sao ? Ta thà chết thêm lần nữa, còn hơn phải sống cuộc sống như thế này. Chúng ta là Bất Tử nhân, không phải là đám Cương thi vô tri vô giác chỉ biết làm công cụ cho kẻ khác. Chống lại Lịch Đế, thất bại thì chết oanh oanh liệt liệt, thành công, ta sẽ làm người tự do !!!
Bất Tử tộc, trong mắt nhân loại tại Vô Tận giới chỉ là Cương thi, thực ra vốn là một tộc lớn mà Cương thi chỉ là một nhánh trong số đó. Cương thi tại Vô Tận giới không biết suy nghĩ, còn Bất Tử tộc hầu hết cá nhân đều biết suy nghĩ, chỉ là nghĩ ít hay nhiều, trí tuệ cao hay thấp mà thôi. Biết suy nghĩ, có trí tuệ, thì sẽ không bao giờ cam chịu cuộc sống mất đi tự do.
- Tướng quân, dù thế nào đi nữa, thì ta cũng theo ngài.
Nói đoạn, Thám Miên đứng lên, rồi lẳng lặng rảo bước ra khỏi tướng doanh, trong lòng không khỏi nghĩ về hai chữ mà y cũng như tộc nhân của y đều khát khao đến cháy bỏng: Tự do.
Tự do có đến không ?
Hắn sẽ phải chờ.
Chờ có đến khi tia hi vọng duy nhất biến thành sự thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.