Chương 59: Huyết Hải Thâm Cừu
Phiêu Vũ
07/04/2013
Tử Vũ căn bản không thể nghe thấy tiếng gọi đó.
“Ụa…”
Thổ ra một búng máu tươi, ngụm máu đó không ngờ phần lớn lại là hắc khí, thân hình Tử Vũ không ngừng lay động theo một phương thức kì quái, khiến cho người ta có cảm giác bản thể của hắn là một tấm vải màu đen bùng nhùng, hiện tấm vải đó đang bị trăm người ngàn người lôi xéo xô đẩy vậy.
Thân thể của Tử Vũ, hiện tại đích thực là do hắc ám nguyên thủy hợp thành, có thân thể mà như không có, mang hình người nhưng lại không phải người, là một màn đêm sâu thẳm khiến cho người khác dù có tìm trăm cách ngàn cách cũng không thể nhìn thấy đáy.
“Bục !!”
Một thanh âm kì lạ vang lên, giống như một cái gì đó vừa bị chọc thủng. Từ trước ngực Tử Vũ, một cách tay đột ngột lòi ra, các ngón tay mở toang, hệt như muốn bấu víu vào một cái gì đó để trèo ra ngoài vậy. Cánh tay màu đỏ, các móng vuốt dài màu đỏ nhuộm máu, là tay của Bạo Huyết Ma Đế.
Tử Vũ đã quá liều mạng.
Hắn vừa mới tiến nhập một đẳng cấp mới, đã vượt qua một ngã rẽ trên con đường Cường giả, thực lực tăng lên đáng kể, nhưng thực sự đã quá liều mạng.
Bạo Huyết Ma Đế là ai ? Bạo tộc là ai ? Không ngờ hắn dám một lượt đem cả đám hơn trăm người đó “nuốt” vào cơ thể.
Hiện tại, hắn đích thực đang phải trả giá cho sự liều mạng đó.
Bạo Huyết Ma Đế cùng đám Bạo tộc, thân thể vừa mới hãm nhập vào màn đêm sâu thẳm do Tử Vũ tạo thành, tức thì trở lên điên cuồng cực điểm. Không cần biết phương hướng, không cần có mục tiêu, chỉ biết dùng quyền, cước, chưởng, trảo, phong cuồng vung loạn với toàn bộ sức mạnh có được. Hắc ám nguyên thủy của Tử Vũ vốn chỉ vừa mới hình thành, tức thì bị đám người đó làm cho xao động không ngừng. Trong đó, Bạo Huyết Ma Đế tất nhiên là người nguy hiểm nhất, không ngờ có thể xé nát không gian, một trảo vươn ra ngoài cơ thể Tử Vũ, khiến cho bản thân hắn hiện tại vốn đã là một tổ hợp hắc ám chi khí, cũng phải đau đớn đến xé óc, bao nhiêu máu huyết trong người cùng nhộn nhạo trào ra bằng hết.
Thế nhưng, hiện tại, thứ làm khổ Tử Vũ nhất, lại tuyệt đối khong phải nỗi đau thể xác.
Tử Vũ đem toàn thân năng lượng hóa thành hắc ám, máu thịt dần chuyển thành hắc ám, đến cả linh hồn cũng chuyển thành hắc ám. Đây, căn bản không phải là một cảnh giới mà một người bình thường có thể đạt đến được, bởi vì dù cho người đó có biết đến cái cảnh giới này, thì cũng tuyệt không có khả năng thực hiện.
Tử Vũ đang tự biến mình thành một thứ phi nhân, không còn là một thứ sinh vật với thân thể tạo thành từ thịt xương do linh hồn điều khiển. Hắn triệt để biến đổi chính hắn, tàn phá chính hắn, đem tất cả trở về cội nguồn hắc ám trong tâm niệm của hắn.
Hành động đó, so với việc tự đoạn kinh mạch, thì còn thống khổ hơn gấp vạn lần. Nó giống như là, đem linh hồn mình, xương thịt mình, xé nát thành từng mảnh nhỏ. Nỗi đau thể xác hắn chịu đựng được, nỗi đau tinh thần khi linh hồn bị chính mình xé nát, thực sự đã vượt quá khả năng của hắn.
Hắn đang thấy đau đớn đến cùng cực, cảm giác thân thể giống như một phiến kí ức đang lịm dần đi. Cứ thế này, đến cuối cùng, bản thân Tử Vũ sẽ chỉ còn là một đám hắc khí không còn ý thức, trở thành một phần của hắc ám nguyên thủy…Hay, nói đúng hơn, tức là, hắn sẽ chết.
Không phải chết theo nghĩa thông thường, không phải do linh hồn hay thể xác bị hủy diệt, mà chỉ là biến mất, chỉ là hòa vào đêm đen.
Tử Vũ dần dần thấy mọi thứ của mình đang tan biến, giống như từng mảng, từng mảng một trong ý thức của hắn đang bị bóc đi.
Chìm trong màn đêm, hắn thấy những Lân Nhân, Lộ Khiêm, Y Nhược, Lục Nhi… dần dần biến mất.
Hắn thấy kí ức của mình cứ chầm chậm bị ăn mòn.
Hắn thấy Trình Tưởng đang nằm đó, có hắn kề bên, với nỗi đau khổ và sự sợ hãi đến mức muốn chết.
Thế rồi, sự đau khổ ấy, nỗi sợ hãi ấy, cũng biến mất.
Và hắn cũng sẽ cứ thế biến mất…
“Khi thiếp trở lại, nhất định sẽ là Nhã Dạ của một mình chàng.”
Có một câu nói mơ mơ hồ hồ đột nhiên vang lên bên trong Tử Vũ.
Nếu hỏi Tử Vũ, thứ gì là quan trọng nhất đối với hắn, hắn có thể trả lời, chính là những thứ “của hắn”.
Ngoài bản thân hắn ra, thứ đầu tiên mà hắn có, chính là “chủ nhân của hắn”.
Sau đó, hắn “đánh mất” chủ nhân của mình.
Trải qua nỗi đau khổ của sự mất mát đó, hắn mới thực sự biết được mình muốn gì.
Hắn muốn được nắm những thứ “của mình” trong tay.
Hắn sẽ không để cho bất cứ thứ gì khác chạm vào những thứ của hắn, kể cả là thần là phật, là ông trời, là số phận…cũng tuyệt không có quyền chạm tay vào những thứ của hắn.
Bởi vì, chỉ có như thế, sự tồn tại của hắn mới có ý nghĩa.
Thứ thứ hai mà hắn có, chính là Nhã Dạ.
Hiện tại, hắn đã không còn nhớ được rõ ràng Nhã Dạ bước vào đời hắn như thế nào.
Nhưng hắn biết, rất biết, Nhã Dạ là của hắn, phải là của hắn, đã là của hắn.
Nếu hắn biến mất…cũng tức là, hắn sẽ mất nàng…
Tử Vũ mở bừng hai mắt.
Hắn hiện tại không phải là một sinh vật sống bình thường, nhưng hắn cũng có thể cảm thấy mồ hôi lạnh của mình đang rịn ra ngoài cơ thể. Mẹ kiếp, hắn xém chút thì đã chết rồi. Chết triệt để.
Nhưng, hắn đã sống.
Những gì hắn vừa trải qua, phảng phất giống như đã kéo dài cả cuộc đời hắn vậy, nhưng thực sự, thì lại chỉ gói gọn trong một sát na.
Cúi đầu nhìn xuống, hắn thấy bàn tay của Bạo Huyết Ma Đế vẫn đang thòi ra khỏi ngực mình. Bên tai, vẫn còn văng vẳng nghe thấy những tiếng nức nở như tiếng con nít khóc phát ra từ tòa tháp.
“Xuy !!”
Một làn hắc mang bỗng nhiên tỏa ra từ thân thể Tử Vũ, đem con Tử Vong Ma Long cùng bàn tay thòi ra của Bạo Huyết Ma Đế bao gọn lấy.
Để hơn trăm tên điên không ngừng cuồng loạn “cào xé” thân thể mình, dù là ai cũng không cảm thấy dễ chịu.
“Tách !!!”
Chỉ thấy con Tử Vong Ma Long sau khi bị hắc mang của Tử Vũ bao bọc thì liền tan biến, rồi sau đó lập tức hiện ra tại một không gian mới, đen đặc bí hiểm.
Chính là bên trong Tử Vũ.
Con Tử Vong Ma Long tất nhiên là không có ý thức để có thể ngạc nhiên, vừa mới xuất hiện tại đây, mười hai cái đầu của nó đã theo sự điều khiển của Tử Vũ mà điên cuồng vung loạn, đem những tên Bạo tộc đứng gần mình nhất hất tung ra bốn phía.
Không có tiếng hét, dù muốn hét thì tiếng hét cũng không thể thoát ra khỏi miệng.
Ở đây không có âm thanh, chỉ có bóng tối.
Con Tử Vong Ma Long điên cuồng xông tới, miệng vẫn gầm lên những tiếng không thành, giống như mãnh hổ lạc vào bầy dê, đầu quật vuốt cào, chỉ trong chốc lát đã khiến cho không ít kẻ trong đám Bạo tộc phải táng mạng. Đám Bạo tộc tất nhiên chẳng phải là thiện nam tín nữ gì, trong một không gian đen tối âm ám, cũng điên cuồng xông lên, dù không thể giết được một vật đã chết như con Tử Vong Ma Long, nhưng cũng khiến nó bị thương không ít.
Một trận chiến điên loạn diễn ra trong màn đêm sâu thẳm, tuyệt không có lấy một nửa tiếng động hay âm thanh, nhưng vẫn có máu rơi và những thây người đổ xuống.
Gầm lên một tiếng trong thinh lặng, Bạo Huyết Ma Đế lao tới, sử dụng chính máu huyết của bản thân và tộc nhân làm vũ khí, dù trong không gian đen tối vẫn tạo ra được huyết quang đỏ lè. Y thực lực cường hãn vô bỉ, một quyền lăng lệ xuất ra, đấm nát phần ức của một trong mười hai cái đầu của con Tử Vong Ma Long, đẩy nó lùi lại phía sau cả trượng.
Một quyền rồi lại một quyền, Bạo Huyết Ma Đế chừng như điên loạn, bất kể sống chết mà tấn công không ngừng. Mỗi quyền của y đều mang theo lực lượng hủy thiên diệt địa, tràn ngập sát khí và thống hận, không chỉ khiến con Tử Vong Ma Long ngày càng thảm hại, mà còn khiến cho màn đêm sâu thẳm bên trong Tử Vũ không ngừng xao động mãnh liệt.
Con Tử Vong Ma Long từ đầu đến giờ vốn chỉ như một cái bị thịt cho Bạo Huyết Ma Đế đấm đá, thân hình đột ngột co lại, hai mươi tư con mắt, nói đúng hơn là hốc mắt, đột ngột bạo xạ tinh quang, mười hai cái đầu chĩa ra mười hai hướng, há miệng rộng ngoác, nhả ra mười hai khối hắc cầu, hệt như hắc nhật không ngừng bạo trướng.
Cũng vào lúc đó, chiến trường phát sinh dị biến.
Tử bốn phương tám hướng, những khối khô cốt, hoạt thi đột nhiên xuất hiện, số lượng đông đến mức không thể đo đếm, cứ thế nhằm đám Bạo tộc chém bừa. Những con khô cốt, hoạt thi này vốn dĩ chỉ là hàng phế phẩm, thực lực yếu đuổi đến mức thảm thương, nhưng do số lượng quá đông, chỉ trong vài giây đã quây đối phương vào giữa, nhắm mắt nhắm mũi vung vũ khí chém bừa.
Đám Bạo tộc nọ vốn đều có thực lực để tồn tại trong Cuồng Bạo Thâm Hải, lẽ nào lại để lũ yếu ớt này xem thường, tức thì chân đá tay đấm, đem toàn bộ sức mạnh ra mà điên cuồng chém giết.
Người xưa có câu: “Lấy thịt đè người”. Nay Tử Vũ không “lấy thịt đè người”, hắn “lấy xương đè người”.
Đám khô cốt, cương thi này vốn do Trình Tưởng trong vài chục năm, đi qua không biết bao nhiêu chiến trường, cứ thấy xác chết là thu lại, số lượng đã không thể dùng từ đông để đong đếm. Nay hắn triệu ra một lượt, cứ trăm tên chết cũng phải để lại trên người một gã Bạo tộc vài vết thương, chỉ trong chốc lát đã khiến cho không ít những kẻ vốn xưng hùng xưng bá tại Cuồng Bạo Thâm Hải phải ôm hận mà thoát li cõi thế.
Tử Vũ chìm trong màn đêm âm ám vô bỉ, đem thân thể ra làm chiến trường, vốn dĩ cũng phải chịu không ít ảnh hưởng, đã thọ nội thương không nhẹ. Bất quá, bởi vì hắn lúc này đã đạt đến một cảnh giới khác, đã không còn giống như người bình thường, đám Bạo tộc nọ xuất quyền đánh vào màn đêm, cũng tức là đánh vào chính hắn, nhưng đánh vào màn đêm, thì liệu gây ra được mấy thương tổn cho màn đêm đây ?
Bạo Huyết Ma Đế nhận ra tình hình bất diệu, trong lòng cảm thấy khó chịu cùng cực. Y cả đời tung hoành ngang dọc Cuồng Bạo Thâm Hải, chưa bao giờ bị rơi vào tình huống thua thiệt đến mức này, nguyên do cũng chỉ vì nhất thời điên cuồng mà sơ ý. Nếu không phải y vốn toàn tâm toàn ý dồn sức cho một chiêu “Huyết Lệ Thống Thiên”, tin chắc rằng một chiêu này giết được đối phương, thì Tử Vũ muốn “nuốt” y vào trong màn đêm này, cũng tuyệt không phải chuyện dễ.
Đây có thể gọi là tình thế đảo ngược.
Ở Cuồng Bạo Thâm Hải, Bạo tộc có lợi thế tối đa, thì ở đây, Tử Vũ có lợi thế tối đa.
Lợi thế này, không đến từ bất cứ thứ gì khác, mà đến từ chính hắn.
Bất quá, Cường giả thì vẫn cứ là Cường giả, dù cho có lâm vào thế bất lợi, thì sự thật đó cũng không thể thay đổi. Hai mắt huyết mang bạo xa, thân hình Bạo Huyết Ma Đế tức thì xoay chuyển, đoạn liên tục tung ra mười ba quyền, quyền sau giống hệt quyền trước, đều là co tay lại, hông xoay khẽ, rồi cật lực đấm về phía trước. Vô cùng đơn giản, cũng vô cùng thuần thục, hiển nhiên đã được y rèn đi luyện lại đến cả triệu triệu lần chứ tuyệt không ít hơn.
Huyết Quyền.
Mười ba quyền đơn giản xuất ra, mang theo uy lực bài sơn đảo hải, ép lũ khô cốt khôi lâu đang lao đến thành một mớ bột vụn trộn lẫn với huyết tương, cực tốc công tới Tử Vong Ma Long ở phía trước. Con Ma Long lúc này công lực toàn thân đều dồn vào mười hai quả cầu trên mười hai cái đầu, hoàn toàn không có khả năng né tránh hay phản kích, liền bị đấm cho nát thịt lòi xương, thân hình loạng choạng ngã về phía sau, ánh sáng phát ra từ mười hai quả cầu cũng lập tức ảm đạm đi không ít.
“Phập !”
Bạo Huyết Ma Đế nghe thấy rõ ràng một tiếng “phập”, dù trong không gian này tuyệt đối không có âm thanh. Tiếng “phập” này, là phát ra bên trong não y.
Tử Vũ như ma mị hiện ra từ sau lưng Bạo Huyết Ma Đế, Ám Tuyển trong tay lăng lệ đâm ra một kiếm, đúng vào lúc y trọn vẹn xuất ra quyền thứ mười ba, xuyên thủng trái tim của y.
Bạo Huyết Ma Đế lặng đi trong một giây.
Nhìn chắm chằm vào mũi Ám Tuyển đang xuyên ra trước ngực, y chừng như không thể tin được rằng mũi kiếm này đang xuyên qua cơ thể y. Xuyên qua trái tim y.
Điên cuồng hống lên một tiếng trong thinh lặng, Bạo Huyết Ma Đế toàn thân đột ngột xoay chuyển, theo một phương vị không thể ngờ tới tống ra một quyền về phía sau.
Một quyền này huyết quang lập lòe, mang theo những giọt máu hồng bắn ra tung tóe, tuyệt đối không phải tùy tiện nộ xuất.
Huyết Quyền, gọi là Huyết Quyền không phải chỉ vì nó có màu đỏ như máu, không phải chỉ vì nó lấy máu của chính mình để tấn công địch thủ, mà còn vì nó có thể trực tiếp lấy máu của địch thủ bổ xung cho công thế, là tinh hoa một đời của Bạo Huyết Ma Đế.
Nhưng Tử Vũ lại không có máu.
Bạo Huyết Ma Đế đấm hắn một quyền, hắn đánh trả lại một quyền. Quyền của Bạo Huyết Ma Đế xuyên qua người hắn, quyền của hắn xâm nhập vào người y, ăn mòn từng bộ phận trên thân thể y, khiến cho y càng ngày càng bị hắc ám xâm thực, mỗi một lúc lại càng mờ thêm vào trong bóng tối.
Bạo Huyết Ma Đế đột nhiên dừng lại, nhìn Tử Vũ, rồi nhìn lại chính mình, con mắt duy nhất của hắn không ngờ lại ánh lên nét cười tàn khốc cuồng loạn.
Chính vào lúc đó, thân hình Bạo Huyết Ma Đế nổ tung thành từng mảnh nhỏ, đem máu huyết của chính y nhuộm đỏ cả một vùng không gian tăm tối, khiến cho Tử Vũ bị chấn bay ngược về phía sau, thân hình dao động dữ dội, chừng như không thể giữ được nguyên vẹn nhân dạng của chính hắn nữa.
“Bùng…Bùng…Bùng…!!!!”
Không gian này vốn không có tiếng động, nhưng Tử Vũ lại phảng phất nghe thấy hàng trăm tiếng nổ vang lên liên tiếp. Mỗi khi một giọt máu của Bạo Huyết Ma Đế chạm vào một tộc nhân của y, kẻ đó tức thì cũng giống như y, phát nổ thành vạn mảnh nhỏ, đem máu huyết tạo thành một vụ nổ khổng lồ, ép nát toàn bộ những tên khô lâu xung quanh ra thành bụi phấn. Chỉ trong chóc lát, không gian đen tối bên trong Tử Vũ đã bị ngập tràn hoa máu, tạo thành một khung cảnh tang thương mĩ lệ tới cực điểm.
- HUYẾT HẢI THÂM CỪU!!!!
Lần này thì Tử Vũ nghe rõ mồn một chất giọng điên cuồng đắc thắng của Bạo Huyết Ma Đế. Không gian đen tối này vốn là của hắn, nhưng đã bị y đem chính máu huyết của mình và tộc nhân nhuộm đỏ, trực tiếp tạo ra trong đó một không gian khác với những máu và cừu hận. Để làm được điều đó, bản thân y cũng phải lấy chính cái chết của mình để dẫn phát. Bất quá, một chiêu “Huyết Hải Thâm Cừu” này đích thực mang đầy đủ ý nghĩa của nó, dù có chết rồi cũng phải kéo Tử Vũ theo bồi táng cho bằng được.
Hàng triệu những tia máu đỏ đang bay tung tóe khắp không gian đột ngột đổ dồn về một mình Tử Vũ, cuồn cuồn trào lên như những đợt triều dâng, khiến cho hắn hệt như đã bị rơi vào một biển máu huyết và cừu hận, thân thể tạo ra từ hắc ám cũng bị xé nát thành từng mảnh nhỏ. Tan rồi lại hợp, hợp rồi lại tan, Tử Vũ chừng như bị chìm đắm trong những cơn huyết lãng bất tận không bao giờ dừng lại, còn đám khô cốt và con Tử Vong Ma Long cũng đã sớm bị một chiêu tối hậu này của Bạo Huyết Ma Đế xé nát từ lâu.
Những đợt huyết lãng này, nếu như thi triển ở bất cứ nơi nào khác, khẳng định có thể khiến cho phong vân biến sắc, nhật nguyệt lu mờ, dù gặp Thần gặp Phật cũng có thể xé tan thành từng mảnh nhỏ.
- Nguyệt Thi !!!
Tử Vũ đột ngột gầm lên trong thinh lặng, đúng vào giây phút hắc ám chi thể của hắn hợp lại thành nhân hình sau khi bị một đợt huyết lãng đánh tan, triệu ra cỗ quan tài âm ám rồi trực tiếp chui vào trong đó.
Hắn đã có thể chết, nhưng hắn không chết. Những đợt huyết lãng này đích thực có thể xé nát thân thể hắn, nhưng tuyệt đối không thể xé nát ý thức hắn.
Ý thức hắn còn, tức là hắn sống.
Tử Vũ mở mắt.
Hắn nhận ra mình đã “trở lại” Cuồng Bạo Thâm Hải, bàn tay Bạo Huyết Ma Đế thòi ra trước ngực đã biến mất, nhưng cả người lúc này nửa đen nửa đỏ cực kì quỉ dị, thân hình không ngừng bị xoắn vặn méo mó, thật khiến cho người khác có trăm ngàn cách tưởng tượng cũng không thể nghĩ ra hắn là con người.
Cố gắng dồn ép những đợt huyết lãng đang điên cuồng quấy phá cơ thể, Tử Vũ cẩn thận kiểm tra rồi khẽ thở ra khi thấy Y Nhược và Lục Nhi vẫn an toàn tại nơi sâu thẳm nhất ở bên trong hắn. Qua rồi, cuối cùng thì hắn cũng sống sót, dù rằng hắn biết với tình trạng hiện tại, đừng nói là bất cứ Lân Nhân nào đang có mặt ở đây, dù là một tên Cao Cấp cao thủ trên Vô Tận giới hắn cũng không có tư cách đánh thắng.
- Phụ thân, người không cần hài nhi nữa sao…!!??
Âm giọng vừa như xa xôi vô tận, vừa như ngay kề bên tai đó lại một lần nữa vang lên đúng vào lúc Tử Vũ cảm thấy mệt mỏi nhất. Hắn muốn ngủ, ngủ một giấc thật sâu, nhưng mắt lại không thể không nhìn về hướng phát ra thanh âm trong trẻo đến thê lương đó.
Tòa tháp.
“Ụa…”
Thổ ra một búng máu tươi, ngụm máu đó không ngờ phần lớn lại là hắc khí, thân hình Tử Vũ không ngừng lay động theo một phương thức kì quái, khiến cho người ta có cảm giác bản thể của hắn là một tấm vải màu đen bùng nhùng, hiện tấm vải đó đang bị trăm người ngàn người lôi xéo xô đẩy vậy.
Thân thể của Tử Vũ, hiện tại đích thực là do hắc ám nguyên thủy hợp thành, có thân thể mà như không có, mang hình người nhưng lại không phải người, là một màn đêm sâu thẳm khiến cho người khác dù có tìm trăm cách ngàn cách cũng không thể nhìn thấy đáy.
“Bục !!”
Một thanh âm kì lạ vang lên, giống như một cái gì đó vừa bị chọc thủng. Từ trước ngực Tử Vũ, một cách tay đột ngột lòi ra, các ngón tay mở toang, hệt như muốn bấu víu vào một cái gì đó để trèo ra ngoài vậy. Cánh tay màu đỏ, các móng vuốt dài màu đỏ nhuộm máu, là tay của Bạo Huyết Ma Đế.
Tử Vũ đã quá liều mạng.
Hắn vừa mới tiến nhập một đẳng cấp mới, đã vượt qua một ngã rẽ trên con đường Cường giả, thực lực tăng lên đáng kể, nhưng thực sự đã quá liều mạng.
Bạo Huyết Ma Đế là ai ? Bạo tộc là ai ? Không ngờ hắn dám một lượt đem cả đám hơn trăm người đó “nuốt” vào cơ thể.
Hiện tại, hắn đích thực đang phải trả giá cho sự liều mạng đó.
Bạo Huyết Ma Đế cùng đám Bạo tộc, thân thể vừa mới hãm nhập vào màn đêm sâu thẳm do Tử Vũ tạo thành, tức thì trở lên điên cuồng cực điểm. Không cần biết phương hướng, không cần có mục tiêu, chỉ biết dùng quyền, cước, chưởng, trảo, phong cuồng vung loạn với toàn bộ sức mạnh có được. Hắc ám nguyên thủy của Tử Vũ vốn chỉ vừa mới hình thành, tức thì bị đám người đó làm cho xao động không ngừng. Trong đó, Bạo Huyết Ma Đế tất nhiên là người nguy hiểm nhất, không ngờ có thể xé nát không gian, một trảo vươn ra ngoài cơ thể Tử Vũ, khiến cho bản thân hắn hiện tại vốn đã là một tổ hợp hắc ám chi khí, cũng phải đau đớn đến xé óc, bao nhiêu máu huyết trong người cùng nhộn nhạo trào ra bằng hết.
Thế nhưng, hiện tại, thứ làm khổ Tử Vũ nhất, lại tuyệt đối khong phải nỗi đau thể xác.
Tử Vũ đem toàn thân năng lượng hóa thành hắc ám, máu thịt dần chuyển thành hắc ám, đến cả linh hồn cũng chuyển thành hắc ám. Đây, căn bản không phải là một cảnh giới mà một người bình thường có thể đạt đến được, bởi vì dù cho người đó có biết đến cái cảnh giới này, thì cũng tuyệt không có khả năng thực hiện.
Tử Vũ đang tự biến mình thành một thứ phi nhân, không còn là một thứ sinh vật với thân thể tạo thành từ thịt xương do linh hồn điều khiển. Hắn triệt để biến đổi chính hắn, tàn phá chính hắn, đem tất cả trở về cội nguồn hắc ám trong tâm niệm của hắn.
Hành động đó, so với việc tự đoạn kinh mạch, thì còn thống khổ hơn gấp vạn lần. Nó giống như là, đem linh hồn mình, xương thịt mình, xé nát thành từng mảnh nhỏ. Nỗi đau thể xác hắn chịu đựng được, nỗi đau tinh thần khi linh hồn bị chính mình xé nát, thực sự đã vượt quá khả năng của hắn.
Hắn đang thấy đau đớn đến cùng cực, cảm giác thân thể giống như một phiến kí ức đang lịm dần đi. Cứ thế này, đến cuối cùng, bản thân Tử Vũ sẽ chỉ còn là một đám hắc khí không còn ý thức, trở thành một phần của hắc ám nguyên thủy…Hay, nói đúng hơn, tức là, hắn sẽ chết.
Không phải chết theo nghĩa thông thường, không phải do linh hồn hay thể xác bị hủy diệt, mà chỉ là biến mất, chỉ là hòa vào đêm đen.
Tử Vũ dần dần thấy mọi thứ của mình đang tan biến, giống như từng mảng, từng mảng một trong ý thức của hắn đang bị bóc đi.
Chìm trong màn đêm, hắn thấy những Lân Nhân, Lộ Khiêm, Y Nhược, Lục Nhi… dần dần biến mất.
Hắn thấy kí ức của mình cứ chầm chậm bị ăn mòn.
Hắn thấy Trình Tưởng đang nằm đó, có hắn kề bên, với nỗi đau khổ và sự sợ hãi đến mức muốn chết.
Thế rồi, sự đau khổ ấy, nỗi sợ hãi ấy, cũng biến mất.
Và hắn cũng sẽ cứ thế biến mất…
“Khi thiếp trở lại, nhất định sẽ là Nhã Dạ của một mình chàng.”
Có một câu nói mơ mơ hồ hồ đột nhiên vang lên bên trong Tử Vũ.
Nếu hỏi Tử Vũ, thứ gì là quan trọng nhất đối với hắn, hắn có thể trả lời, chính là những thứ “của hắn”.
Ngoài bản thân hắn ra, thứ đầu tiên mà hắn có, chính là “chủ nhân của hắn”.
Sau đó, hắn “đánh mất” chủ nhân của mình.
Trải qua nỗi đau khổ của sự mất mát đó, hắn mới thực sự biết được mình muốn gì.
Hắn muốn được nắm những thứ “của mình” trong tay.
Hắn sẽ không để cho bất cứ thứ gì khác chạm vào những thứ của hắn, kể cả là thần là phật, là ông trời, là số phận…cũng tuyệt không có quyền chạm tay vào những thứ của hắn.
Bởi vì, chỉ có như thế, sự tồn tại của hắn mới có ý nghĩa.
Thứ thứ hai mà hắn có, chính là Nhã Dạ.
Hiện tại, hắn đã không còn nhớ được rõ ràng Nhã Dạ bước vào đời hắn như thế nào.
Nhưng hắn biết, rất biết, Nhã Dạ là của hắn, phải là của hắn, đã là của hắn.
Nếu hắn biến mất…cũng tức là, hắn sẽ mất nàng…
Tử Vũ mở bừng hai mắt.
Hắn hiện tại không phải là một sinh vật sống bình thường, nhưng hắn cũng có thể cảm thấy mồ hôi lạnh của mình đang rịn ra ngoài cơ thể. Mẹ kiếp, hắn xém chút thì đã chết rồi. Chết triệt để.
Nhưng, hắn đã sống.
Những gì hắn vừa trải qua, phảng phất giống như đã kéo dài cả cuộc đời hắn vậy, nhưng thực sự, thì lại chỉ gói gọn trong một sát na.
Cúi đầu nhìn xuống, hắn thấy bàn tay của Bạo Huyết Ma Đế vẫn đang thòi ra khỏi ngực mình. Bên tai, vẫn còn văng vẳng nghe thấy những tiếng nức nở như tiếng con nít khóc phát ra từ tòa tháp.
“Xuy !!”
Một làn hắc mang bỗng nhiên tỏa ra từ thân thể Tử Vũ, đem con Tử Vong Ma Long cùng bàn tay thòi ra của Bạo Huyết Ma Đế bao gọn lấy.
Để hơn trăm tên điên không ngừng cuồng loạn “cào xé” thân thể mình, dù là ai cũng không cảm thấy dễ chịu.
“Tách !!!”
Chỉ thấy con Tử Vong Ma Long sau khi bị hắc mang của Tử Vũ bao bọc thì liền tan biến, rồi sau đó lập tức hiện ra tại một không gian mới, đen đặc bí hiểm.
Chính là bên trong Tử Vũ.
Con Tử Vong Ma Long tất nhiên là không có ý thức để có thể ngạc nhiên, vừa mới xuất hiện tại đây, mười hai cái đầu của nó đã theo sự điều khiển của Tử Vũ mà điên cuồng vung loạn, đem những tên Bạo tộc đứng gần mình nhất hất tung ra bốn phía.
Không có tiếng hét, dù muốn hét thì tiếng hét cũng không thể thoát ra khỏi miệng.
Ở đây không có âm thanh, chỉ có bóng tối.
Con Tử Vong Ma Long điên cuồng xông tới, miệng vẫn gầm lên những tiếng không thành, giống như mãnh hổ lạc vào bầy dê, đầu quật vuốt cào, chỉ trong chốc lát đã khiến cho không ít kẻ trong đám Bạo tộc phải táng mạng. Đám Bạo tộc tất nhiên chẳng phải là thiện nam tín nữ gì, trong một không gian đen tối âm ám, cũng điên cuồng xông lên, dù không thể giết được một vật đã chết như con Tử Vong Ma Long, nhưng cũng khiến nó bị thương không ít.
Một trận chiến điên loạn diễn ra trong màn đêm sâu thẳm, tuyệt không có lấy một nửa tiếng động hay âm thanh, nhưng vẫn có máu rơi và những thây người đổ xuống.
Gầm lên một tiếng trong thinh lặng, Bạo Huyết Ma Đế lao tới, sử dụng chính máu huyết của bản thân và tộc nhân làm vũ khí, dù trong không gian đen tối vẫn tạo ra được huyết quang đỏ lè. Y thực lực cường hãn vô bỉ, một quyền lăng lệ xuất ra, đấm nát phần ức của một trong mười hai cái đầu của con Tử Vong Ma Long, đẩy nó lùi lại phía sau cả trượng.
Một quyền rồi lại một quyền, Bạo Huyết Ma Đế chừng như điên loạn, bất kể sống chết mà tấn công không ngừng. Mỗi quyền của y đều mang theo lực lượng hủy thiên diệt địa, tràn ngập sát khí và thống hận, không chỉ khiến con Tử Vong Ma Long ngày càng thảm hại, mà còn khiến cho màn đêm sâu thẳm bên trong Tử Vũ không ngừng xao động mãnh liệt.
Con Tử Vong Ma Long từ đầu đến giờ vốn chỉ như một cái bị thịt cho Bạo Huyết Ma Đế đấm đá, thân hình đột ngột co lại, hai mươi tư con mắt, nói đúng hơn là hốc mắt, đột ngột bạo xạ tinh quang, mười hai cái đầu chĩa ra mười hai hướng, há miệng rộng ngoác, nhả ra mười hai khối hắc cầu, hệt như hắc nhật không ngừng bạo trướng.
Cũng vào lúc đó, chiến trường phát sinh dị biến.
Tử bốn phương tám hướng, những khối khô cốt, hoạt thi đột nhiên xuất hiện, số lượng đông đến mức không thể đo đếm, cứ thế nhằm đám Bạo tộc chém bừa. Những con khô cốt, hoạt thi này vốn dĩ chỉ là hàng phế phẩm, thực lực yếu đuổi đến mức thảm thương, nhưng do số lượng quá đông, chỉ trong vài giây đã quây đối phương vào giữa, nhắm mắt nhắm mũi vung vũ khí chém bừa.
Đám Bạo tộc nọ vốn đều có thực lực để tồn tại trong Cuồng Bạo Thâm Hải, lẽ nào lại để lũ yếu ớt này xem thường, tức thì chân đá tay đấm, đem toàn bộ sức mạnh ra mà điên cuồng chém giết.
Người xưa có câu: “Lấy thịt đè người”. Nay Tử Vũ không “lấy thịt đè người”, hắn “lấy xương đè người”.
Đám khô cốt, cương thi này vốn do Trình Tưởng trong vài chục năm, đi qua không biết bao nhiêu chiến trường, cứ thấy xác chết là thu lại, số lượng đã không thể dùng từ đông để đong đếm. Nay hắn triệu ra một lượt, cứ trăm tên chết cũng phải để lại trên người một gã Bạo tộc vài vết thương, chỉ trong chốc lát đã khiến cho không ít những kẻ vốn xưng hùng xưng bá tại Cuồng Bạo Thâm Hải phải ôm hận mà thoát li cõi thế.
Tử Vũ chìm trong màn đêm âm ám vô bỉ, đem thân thể ra làm chiến trường, vốn dĩ cũng phải chịu không ít ảnh hưởng, đã thọ nội thương không nhẹ. Bất quá, bởi vì hắn lúc này đã đạt đến một cảnh giới khác, đã không còn giống như người bình thường, đám Bạo tộc nọ xuất quyền đánh vào màn đêm, cũng tức là đánh vào chính hắn, nhưng đánh vào màn đêm, thì liệu gây ra được mấy thương tổn cho màn đêm đây ?
Bạo Huyết Ma Đế nhận ra tình hình bất diệu, trong lòng cảm thấy khó chịu cùng cực. Y cả đời tung hoành ngang dọc Cuồng Bạo Thâm Hải, chưa bao giờ bị rơi vào tình huống thua thiệt đến mức này, nguyên do cũng chỉ vì nhất thời điên cuồng mà sơ ý. Nếu không phải y vốn toàn tâm toàn ý dồn sức cho một chiêu “Huyết Lệ Thống Thiên”, tin chắc rằng một chiêu này giết được đối phương, thì Tử Vũ muốn “nuốt” y vào trong màn đêm này, cũng tuyệt không phải chuyện dễ.
Đây có thể gọi là tình thế đảo ngược.
Ở Cuồng Bạo Thâm Hải, Bạo tộc có lợi thế tối đa, thì ở đây, Tử Vũ có lợi thế tối đa.
Lợi thế này, không đến từ bất cứ thứ gì khác, mà đến từ chính hắn.
Bất quá, Cường giả thì vẫn cứ là Cường giả, dù cho có lâm vào thế bất lợi, thì sự thật đó cũng không thể thay đổi. Hai mắt huyết mang bạo xa, thân hình Bạo Huyết Ma Đế tức thì xoay chuyển, đoạn liên tục tung ra mười ba quyền, quyền sau giống hệt quyền trước, đều là co tay lại, hông xoay khẽ, rồi cật lực đấm về phía trước. Vô cùng đơn giản, cũng vô cùng thuần thục, hiển nhiên đã được y rèn đi luyện lại đến cả triệu triệu lần chứ tuyệt không ít hơn.
Huyết Quyền.
Mười ba quyền đơn giản xuất ra, mang theo uy lực bài sơn đảo hải, ép lũ khô cốt khôi lâu đang lao đến thành một mớ bột vụn trộn lẫn với huyết tương, cực tốc công tới Tử Vong Ma Long ở phía trước. Con Ma Long lúc này công lực toàn thân đều dồn vào mười hai quả cầu trên mười hai cái đầu, hoàn toàn không có khả năng né tránh hay phản kích, liền bị đấm cho nát thịt lòi xương, thân hình loạng choạng ngã về phía sau, ánh sáng phát ra từ mười hai quả cầu cũng lập tức ảm đạm đi không ít.
“Phập !”
Bạo Huyết Ma Đế nghe thấy rõ ràng một tiếng “phập”, dù trong không gian này tuyệt đối không có âm thanh. Tiếng “phập” này, là phát ra bên trong não y.
Tử Vũ như ma mị hiện ra từ sau lưng Bạo Huyết Ma Đế, Ám Tuyển trong tay lăng lệ đâm ra một kiếm, đúng vào lúc y trọn vẹn xuất ra quyền thứ mười ba, xuyên thủng trái tim của y.
Bạo Huyết Ma Đế lặng đi trong một giây.
Nhìn chắm chằm vào mũi Ám Tuyển đang xuyên ra trước ngực, y chừng như không thể tin được rằng mũi kiếm này đang xuyên qua cơ thể y. Xuyên qua trái tim y.
Điên cuồng hống lên một tiếng trong thinh lặng, Bạo Huyết Ma Đế toàn thân đột ngột xoay chuyển, theo một phương vị không thể ngờ tới tống ra một quyền về phía sau.
Một quyền này huyết quang lập lòe, mang theo những giọt máu hồng bắn ra tung tóe, tuyệt đối không phải tùy tiện nộ xuất.
Huyết Quyền, gọi là Huyết Quyền không phải chỉ vì nó có màu đỏ như máu, không phải chỉ vì nó lấy máu của chính mình để tấn công địch thủ, mà còn vì nó có thể trực tiếp lấy máu của địch thủ bổ xung cho công thế, là tinh hoa một đời của Bạo Huyết Ma Đế.
Nhưng Tử Vũ lại không có máu.
Bạo Huyết Ma Đế đấm hắn một quyền, hắn đánh trả lại một quyền. Quyền của Bạo Huyết Ma Đế xuyên qua người hắn, quyền của hắn xâm nhập vào người y, ăn mòn từng bộ phận trên thân thể y, khiến cho y càng ngày càng bị hắc ám xâm thực, mỗi một lúc lại càng mờ thêm vào trong bóng tối.
Bạo Huyết Ma Đế đột nhiên dừng lại, nhìn Tử Vũ, rồi nhìn lại chính mình, con mắt duy nhất của hắn không ngờ lại ánh lên nét cười tàn khốc cuồng loạn.
Chính vào lúc đó, thân hình Bạo Huyết Ma Đế nổ tung thành từng mảnh nhỏ, đem máu huyết của chính y nhuộm đỏ cả một vùng không gian tăm tối, khiến cho Tử Vũ bị chấn bay ngược về phía sau, thân hình dao động dữ dội, chừng như không thể giữ được nguyên vẹn nhân dạng của chính hắn nữa.
“Bùng…Bùng…Bùng…!!!!”
Không gian này vốn không có tiếng động, nhưng Tử Vũ lại phảng phất nghe thấy hàng trăm tiếng nổ vang lên liên tiếp. Mỗi khi một giọt máu của Bạo Huyết Ma Đế chạm vào một tộc nhân của y, kẻ đó tức thì cũng giống như y, phát nổ thành vạn mảnh nhỏ, đem máu huyết tạo thành một vụ nổ khổng lồ, ép nát toàn bộ những tên khô lâu xung quanh ra thành bụi phấn. Chỉ trong chóc lát, không gian đen tối bên trong Tử Vũ đã bị ngập tràn hoa máu, tạo thành một khung cảnh tang thương mĩ lệ tới cực điểm.
- HUYẾT HẢI THÂM CỪU!!!!
Lần này thì Tử Vũ nghe rõ mồn một chất giọng điên cuồng đắc thắng của Bạo Huyết Ma Đế. Không gian đen tối này vốn là của hắn, nhưng đã bị y đem chính máu huyết của mình và tộc nhân nhuộm đỏ, trực tiếp tạo ra trong đó một không gian khác với những máu và cừu hận. Để làm được điều đó, bản thân y cũng phải lấy chính cái chết của mình để dẫn phát. Bất quá, một chiêu “Huyết Hải Thâm Cừu” này đích thực mang đầy đủ ý nghĩa của nó, dù có chết rồi cũng phải kéo Tử Vũ theo bồi táng cho bằng được.
Hàng triệu những tia máu đỏ đang bay tung tóe khắp không gian đột ngột đổ dồn về một mình Tử Vũ, cuồn cuồn trào lên như những đợt triều dâng, khiến cho hắn hệt như đã bị rơi vào một biển máu huyết và cừu hận, thân thể tạo ra từ hắc ám cũng bị xé nát thành từng mảnh nhỏ. Tan rồi lại hợp, hợp rồi lại tan, Tử Vũ chừng như bị chìm đắm trong những cơn huyết lãng bất tận không bao giờ dừng lại, còn đám khô cốt và con Tử Vong Ma Long cũng đã sớm bị một chiêu tối hậu này của Bạo Huyết Ma Đế xé nát từ lâu.
Những đợt huyết lãng này, nếu như thi triển ở bất cứ nơi nào khác, khẳng định có thể khiến cho phong vân biến sắc, nhật nguyệt lu mờ, dù gặp Thần gặp Phật cũng có thể xé tan thành từng mảnh nhỏ.
- Nguyệt Thi !!!
Tử Vũ đột ngột gầm lên trong thinh lặng, đúng vào giây phút hắc ám chi thể của hắn hợp lại thành nhân hình sau khi bị một đợt huyết lãng đánh tan, triệu ra cỗ quan tài âm ám rồi trực tiếp chui vào trong đó.
Hắn đã có thể chết, nhưng hắn không chết. Những đợt huyết lãng này đích thực có thể xé nát thân thể hắn, nhưng tuyệt đối không thể xé nát ý thức hắn.
Ý thức hắn còn, tức là hắn sống.
Tử Vũ mở mắt.
Hắn nhận ra mình đã “trở lại” Cuồng Bạo Thâm Hải, bàn tay Bạo Huyết Ma Đế thòi ra trước ngực đã biến mất, nhưng cả người lúc này nửa đen nửa đỏ cực kì quỉ dị, thân hình không ngừng bị xoắn vặn méo mó, thật khiến cho người khác có trăm ngàn cách tưởng tượng cũng không thể nghĩ ra hắn là con người.
Cố gắng dồn ép những đợt huyết lãng đang điên cuồng quấy phá cơ thể, Tử Vũ cẩn thận kiểm tra rồi khẽ thở ra khi thấy Y Nhược và Lục Nhi vẫn an toàn tại nơi sâu thẳm nhất ở bên trong hắn. Qua rồi, cuối cùng thì hắn cũng sống sót, dù rằng hắn biết với tình trạng hiện tại, đừng nói là bất cứ Lân Nhân nào đang có mặt ở đây, dù là một tên Cao Cấp cao thủ trên Vô Tận giới hắn cũng không có tư cách đánh thắng.
- Phụ thân, người không cần hài nhi nữa sao…!!??
Âm giọng vừa như xa xôi vô tận, vừa như ngay kề bên tai đó lại một lần nữa vang lên đúng vào lúc Tử Vũ cảm thấy mệt mỏi nhất. Hắn muốn ngủ, ngủ một giấc thật sâu, nhưng mắt lại không thể không nhìn về hướng phát ra thanh âm trong trẻo đến thê lương đó.
Tòa tháp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.