Chương 7: Lần sau đừng giả vờ nữa
Quyển Vân Bạch Thỏ
13/12/2022
Trong xe rất yên tĩnh, khoang xe thoang thoảng một mùi hương nhàn nhạt, là mùi dầu gội đầu của Cẩm Sắt.
“Vẫn nên cảm ơn hai người.” Cẩm Sắt nắm tay, nói.
“Được rồi, đừng khách sáo.” Ngôn Giác nhìn cô một cái.
“Cô có thể tắt điện thoại rồi, lần sau đừng giả vờ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì sao.” Cẩm Sắt sững người, cô lấy điện thoại ra, ấn nút tắt: “Sao anh biết?”
“Tôi đoán thôi, gọi cho ai đó?”
“Điện thoại bàn ở nhà... tự động để lại lời nhắn... sẽ có người phát hiện.” Cẩm Sắt mím môi, vô thức phản bác.
“... Cảm ơn anh... Tôi không biết gọi ai cả.” Cô thấp giọng.
“Hừm??? Cô bé, nghe cô nói thật giống như muốn xin số liên lạc của tôi?” Ngôn Giác cười nhìn người ngồi bên ghế phụ.
“Cũng không tính là vậy, chỉ là trần thuật lại sự việc thôi.” Cẩm Sắt nghiêng đầu nhìn nam sinh.
“Được, trường của các cô không đóng cửa sao?? Mười một rưỡi rồi.” Ngôn Giác nhìn đồng hồ trên cổ tay.
“Phiền anh tìm giúp tôi một khách sạn, tôi...” Cẩm Sắt sững người, cô sờ túi quần, ngoại trừ điện thoại, cô không cầm gì cả.
“Chậc... Nhìn có vẻ thông minh, ngày nào đó bán cô đi cô còn giúp người ta đếm tiền nữa đấy.” Ngôn Giác bị cô chọc cười.
Cẩm Sắt phồng đôi gò má trắng nõn, nhìn ra ngoài cửa xe... đây là lần đầu tiên cô ở ngoài muộn đến thế này.
“Cô bé, có muốn đi ăn đêm không? Tôi đói rồi.” Ngôn Giác mở lời, Cẩm Sắt quay đầu nhìn cậu, gật đầu: “Tôi mời anh.”
Ngôn Giác yên lặng cười, không nói gì.
Xe dừng trước một nhà hàng, bãi đỗ xe trước nhà hàng đã kín chỗ, hai người họ không thể không dừng xe ở một chỗ đỗ xe khác, sau đó đi qua.
Cẩm Sắt phát hiện, cậu rất cao... cao hơn cô nhiều.
“Cô bé, nhìn gì thế? Nhìn tôi? Nhìn đường! Nhìn xe!” Ngôn Giác đút hai tay trong túi áo, hất cằm.
Nhà hàng rất lớn, người cũng rất đông, không có phòng riêng, Ngôn Giác kéo cô ngồi vào chiếc bàn nhỏ gần cửa ra vào.
“Ăn gì tự mình gọi.” Nói rồi, cậu tự gọi rất nhiều đồ.
Cẩm Sắt nhìn thực đơn... Cô khẽ cau mày, không chọn được... Ngay lúc đang do dự, thực đơn trong tay lại bị lấy đi.
“Cô không ăn gì à?” Nam sinh nhìn cô, ánh mắt sáng ngời.
“Thịt dê.”
“Vậy thì bớt thú vị đi bao nhiêu... Cho tôi mười phần da gà, năm phần thịt gà, thêm một phần canh cay, một phần mỳ ăn liền nữa.”
Cậu lại bắt đầu gọi món rồi...
“Vẫn nên cảm ơn hai người.” Cẩm Sắt nắm tay, nói.
“Được rồi, đừng khách sáo.” Ngôn Giác nhìn cô một cái.
“Cô có thể tắt điện thoại rồi, lần sau đừng giả vờ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì sao.” Cẩm Sắt sững người, cô lấy điện thoại ra, ấn nút tắt: “Sao anh biết?”
“Tôi đoán thôi, gọi cho ai đó?”
“Điện thoại bàn ở nhà... tự động để lại lời nhắn... sẽ có người phát hiện.” Cẩm Sắt mím môi, vô thức phản bác.
“... Cảm ơn anh... Tôi không biết gọi ai cả.” Cô thấp giọng.
“Hừm??? Cô bé, nghe cô nói thật giống như muốn xin số liên lạc của tôi?” Ngôn Giác cười nhìn người ngồi bên ghế phụ.
“Cũng không tính là vậy, chỉ là trần thuật lại sự việc thôi.” Cẩm Sắt nghiêng đầu nhìn nam sinh.
“Được, trường của các cô không đóng cửa sao?? Mười một rưỡi rồi.” Ngôn Giác nhìn đồng hồ trên cổ tay.
“Phiền anh tìm giúp tôi một khách sạn, tôi...” Cẩm Sắt sững người, cô sờ túi quần, ngoại trừ điện thoại, cô không cầm gì cả.
“Chậc... Nhìn có vẻ thông minh, ngày nào đó bán cô đi cô còn giúp người ta đếm tiền nữa đấy.” Ngôn Giác bị cô chọc cười.
Cẩm Sắt phồng đôi gò má trắng nõn, nhìn ra ngoài cửa xe... đây là lần đầu tiên cô ở ngoài muộn đến thế này.
“Cô bé, có muốn đi ăn đêm không? Tôi đói rồi.” Ngôn Giác mở lời, Cẩm Sắt quay đầu nhìn cậu, gật đầu: “Tôi mời anh.”
Ngôn Giác yên lặng cười, không nói gì.
Xe dừng trước một nhà hàng, bãi đỗ xe trước nhà hàng đã kín chỗ, hai người họ không thể không dừng xe ở một chỗ đỗ xe khác, sau đó đi qua.
Cẩm Sắt phát hiện, cậu rất cao... cao hơn cô nhiều.
“Cô bé, nhìn gì thế? Nhìn tôi? Nhìn đường! Nhìn xe!” Ngôn Giác đút hai tay trong túi áo, hất cằm.
Nhà hàng rất lớn, người cũng rất đông, không có phòng riêng, Ngôn Giác kéo cô ngồi vào chiếc bàn nhỏ gần cửa ra vào.
“Ăn gì tự mình gọi.” Nói rồi, cậu tự gọi rất nhiều đồ.
Cẩm Sắt nhìn thực đơn... Cô khẽ cau mày, không chọn được... Ngay lúc đang do dự, thực đơn trong tay lại bị lấy đi.
“Cô không ăn gì à?” Nam sinh nhìn cô, ánh mắt sáng ngời.
“Thịt dê.”
“Vậy thì bớt thú vị đi bao nhiêu... Cho tôi mười phần da gà, năm phần thịt gà, thêm một phần canh cay, một phần mỳ ăn liền nữa.”
Cậu lại bắt đầu gọi món rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.