Chương 30: Làm nghề dạy học
Diệp Phi Dạ
13/05/2020
Đề thi môn Ngữ Văn thang 150 điểm nên khá dài, Khương Chương Vân giảng thật cặn kẽ, khi đề cập tới những nội dung quan trọng cô sẽ không ngần ngại nhắc lại kiến thức tiết trước, vì vậy chữa một đề thi hết tận hai tiết học.
Khương Chương Vân đã nói là làm, bắt Giang Túc đứng trọn hai tiết.
Trong hai tiết học, khi các bạn đang chăm chú nghe giảng thì Giang Túc tì vào tường để chép bài.
Dáng người Giang Túc vốn cao ráo nên rất nổi bật giữa đám đông, bây giờ mọi người đều ngồi, chỉ một mình anh đứng lại càng thu hút nhiều ánh mắt hơn. Trong giờ, không ít bạn nữ trộm nhìn phía sau, ngay cả khi đi vệ sinh trong lúc giải lao cũng cố ý đi cửa sau.
Tới khi giảng xong bài, Khương Chương Vân nói một câu tan học rồi đi thẳng đến bàn của Giang Túc: "Em chép xong rồi hả?"
Giang Túc cầm bút viết thêm một hàng chữ lên cuốn vở đang ép trên tường sau đó mới nói "Vâng", rồi đưa vở cho Khương Chương Vân.
Khương Chương Vân không nhận, cô hất cằm về phía cửa: “Chép xong rồi thì theo cô đến văn phòng.”
Giang Túc buông bút xuống, anh cầm vở, theo sau Khương Chương Vân rời khỏi phòng học.
Hôm nay là Chủ nhật, bây giờ cũng đã kết thúc tiết hai của buổi tự học nên văn phòng vắng vẻ, không có một ai.
Khương Chương Vân đi tới chỗ ngồi của mình, đưa ly nước cho Giang Túc: “Rót nước cho cô.”
Giang Túc im lặng trong hai giây rồi nhận lấy ly nước, xoay người.
Khương Chương Vân gọi Giang Túc: “Chờ một chút, em để cuốn bài tập lại.”
Trong khi Giang Túc rót nước, Khương Chương Vân lật xem vở của anh.
Một lát sau, Giang Túc quay lại, đặt ly nước trước mặt Khương Chương Vân.
Khương Chương Vân chưa uống, nói “Cảm ơn”, sau đó cô tiếp tục giở từng trang xem kết quả của việc Giang Túc chép phạt.
Nửa phút sau, Khương Chương Vân khép cuốn bài tập của Giang Túc lại, trả cho anh: “Chép không tệ, tối nay về chép thêm một lần nữa.”
Giang Túc ngẩng đầu nhìn Khương Chương Vân: “...”
“Nhìn gì mà nhìn? Dù sao em cũng chẳng làm bài tập, về nhà rảnh rang, cứ xem như để luyện viết đi.” Khương Chương Vân cầm ly nước Giang Túc rót cho.
“Chắc em không hạ độc cô chứ?”
Giang Túc: “...”
“Mười em cũng chẳng có lá gan đó.” Khương Chương Vân uống non nửa ly nước, tâm trạng không vui nói: “Còn nữa, lần thứ hai chép bài, em lưu ý bỏ tên của Lâm Vy đi. Yêu cầu em chép phạt thì em cũng không cần phải chuyên nghiệp đến mức chép cả họ lẫn tên, sao em không chép cả điểm của bạn đi.”
Giang Túc: “...”
“Túc Ca, Túc Ca, Túc Túc!”. Từ ngoài hành lang truyền đến tiếng Hứa Thuật í ới như gọi hồn.
Giang Túc hỏi: “Em có thể đi được chưa?”
“Chưa được.” Khương Chương Vân dứt khoát từ chối Giang Túc, sau đó cô quay người nói vọng ra ngoài cửa sổ: "Hứa Thuật, em trật tự ngay cho cô, còn tiếp tục thì cô lập tức gọi cho chủ nhiệm lớp em. Năm lớp 10 em gọi hồn trước mặt cô, giờ gọi hồn cả với cô đấy à."
Hứa Thuật: “...”
Giang Túc: “...”
Hứa Thuật bị dọa đến nỗi chạy mất dép, Khương Chương Vân quay đầu nhìn Giang Túc: “Chưa thể đi được, cô còn chuyện muốn hỏi em.”
Giang Túc không nói gì.
Từ ngày Giang Túc vào Tứ Trung, Khương Chương Vân đã từng dạy anh một năm môn Ngữ Văn nên quen với việc anh ít nói, “Cô nghe phong thanh là tuần trước em gây gổ với Hồ Tiếu?”
Giang Túc nhìn Khương Chương Vân, anh lặng im trong hai giây: “Cứ cho là vậy đi.”
"Cho là vậy nghĩa là sao? Rốt cuộc có hay không? Được thôi, xem ra nảy sinh chút mâu thuẫn, vậy em có biết tối đó Hồ Tiếu bị người đánh ở sân thể dục không?"
Giang Túc còn đang cụp mắt, ngay giây sau anh nâng mi mắt lên.
“Nhìn em thế này có vẻ như em thật sự không biết?” Khương Chương Vân cười: “Được rồi, không còn việc gì nữa, em đi đi.”
Giang Túc hơi khom người rồi rời đi.
Chờ đến khi cửa phòng giáo viên đóng lại, Khương Chương Vân nhớ đến hành động cúi chào của Giang Túc, lại cười: “...Tên nhóc này thật là.”
Các thầy cô Tứ Trung đều nói rằng đứa trẻ Giang Túc này thật đáng tiếc.
Cô vẫn luôn nghĩ, thằng bé Giang Túc này có gì mà đáng tiếc?
Nó vẫn còn là một đứa trẻ, chưa bước vào đời, nếu lỡ phạm phải sai lầm thì có thể làm lại, tại sao phải tiếc?
Làm nghề dạy học không chỉ dừng lại ở việc giúp học trò của mình có thể cầm trên tay bảng thành tích hay giấy báo trúng tuyển.
Mà trên hết, làm nghề dạy học chính là mong muốn ở thời điểm của rất nhiều năm về sau, khi màn đêm buông xuống, chợt nhớ đến các trò nhỏ của mình, không có một ai sống phải hổ thẹn với lương tâm.
***
Thứ Hai trong giờ sinh hoạt, khi bạn phụ trách môn Tiếng Anh của lớp vào văn phòng nộp bài tập thì nghe thấy cô chủ nhiệm của bọn họ - Khương Chương Vân đang nói chuyện điện thoại:
“Tôi hỏi qua Giang Túc rồi, em ấy nói không đánh Hồ Tiếu.”
"Không được, sao có thể để em ấy đến phòng giáo vụ. Em ấy đã nói chưa từng đánh bạn, khi không có chứng cứ thì gọi em ấy qua có ích gì? Còn nữa, việc Hồ Tiếu bị đánh mà trường chúng ta không truy được ngọn nguồn thì phải đứng ra gánh vác trách nhiệm, xin lỗi đàng hoàng, chứ không phải tìm bừa một học sinh để đổ tội. Cho dù có ồn ào đến Bộ Giáo dục thì cũng không thể nào ép buộc Giang Túc nhận lỗi..."
Bạn phụ trách môn Tiếng Anh nghe tường tận cuộc gọi của Khương Chương Vân, khi về lớp nhanh chóng tám với bạn thân về chuyện này.
Bạn thân lại có bạn tốt khác, cứ như vậy một truyền năm, năm truyền mười, rồi loan cho cả lớp cùng biết.
Lúc Bạch Kiến lên lớp, trộm chơi di động, khi xem lịch sử tin nhắn thì nhịn không được khều Lâm Vy đang giải đề Olympic: “Vy Vy, cậu mau xem...”
Bạch Kiến vừa nói, vừa lén lút đưa điện thoại đến trước mặt Lâm Vy.
Lâm Vy quét mắt, nhìn ngay thấy hai chữ “Giang Túc”.
Đó là một nhóm chat QQ, bao gồm không ít các bạn lớp chọn một, Lâm Vy cũng ở trong đó, tuy nhiên cô chưa xem lịch sử trò chuyện.
Bạn học A: "Bạn phụ trách môn Tiếng Anh nói, lúc cậu ấy đến văn phòng, nghe được cô chủ nhiệm gọi điện với bên giáo vụ, nói Giang Túc đánh Hồ Tiếu, ba mẹ Hồ Tiếu cũng đến rồi."
Bạn học B: "Giang Túc không thừa nhận mình đánh Hồ Tiếu có điều tớ cảm thấy, người đánh Hồ Tiếu tối hôm đó, tới tám mươi phần trăm là cậu ta."
Bạn học C: "Hồ Tiếu bị đánh thật á?"
Bạn học D: "Đúng vậy, các học sinh nội trú đều biết chuyện này."
Bạn học E: "Trường yêu cầu Giang Túc tới phòng giáo vụ xin lỗi Hồ Tiếu, Hồ Tiếu đã không đến lớp ba tiết rồi, lúc nãy tớ đi một chuyến ngang phòng giáo vụ thì thấy mẹ nó ngồi ở đó khóc thảm thiết luôn."
“...”
Lâm Vy còn chưa xem hết lịch sử trò chuyện, cửa phòng học đột nhiên bị gõ, thầy chủ nhiệm giáo vụ mở cửa, cắt đứt giờ Tiếng Anh: “Xin lỗi, làm phiền một chút, Giang Túc đâu?”
⭐ Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC
Khương Chương Vân đã nói là làm, bắt Giang Túc đứng trọn hai tiết.
Trong hai tiết học, khi các bạn đang chăm chú nghe giảng thì Giang Túc tì vào tường để chép bài.
Dáng người Giang Túc vốn cao ráo nên rất nổi bật giữa đám đông, bây giờ mọi người đều ngồi, chỉ một mình anh đứng lại càng thu hút nhiều ánh mắt hơn. Trong giờ, không ít bạn nữ trộm nhìn phía sau, ngay cả khi đi vệ sinh trong lúc giải lao cũng cố ý đi cửa sau.
Tới khi giảng xong bài, Khương Chương Vân nói một câu tan học rồi đi thẳng đến bàn của Giang Túc: "Em chép xong rồi hả?"
Giang Túc cầm bút viết thêm một hàng chữ lên cuốn vở đang ép trên tường sau đó mới nói "Vâng", rồi đưa vở cho Khương Chương Vân.
Khương Chương Vân không nhận, cô hất cằm về phía cửa: “Chép xong rồi thì theo cô đến văn phòng.”
Giang Túc buông bút xuống, anh cầm vở, theo sau Khương Chương Vân rời khỏi phòng học.
Hôm nay là Chủ nhật, bây giờ cũng đã kết thúc tiết hai của buổi tự học nên văn phòng vắng vẻ, không có một ai.
Khương Chương Vân đi tới chỗ ngồi của mình, đưa ly nước cho Giang Túc: “Rót nước cho cô.”
Giang Túc im lặng trong hai giây rồi nhận lấy ly nước, xoay người.
Khương Chương Vân gọi Giang Túc: “Chờ một chút, em để cuốn bài tập lại.”
Trong khi Giang Túc rót nước, Khương Chương Vân lật xem vở của anh.
Một lát sau, Giang Túc quay lại, đặt ly nước trước mặt Khương Chương Vân.
Khương Chương Vân chưa uống, nói “Cảm ơn”, sau đó cô tiếp tục giở từng trang xem kết quả của việc Giang Túc chép phạt.
Nửa phút sau, Khương Chương Vân khép cuốn bài tập của Giang Túc lại, trả cho anh: “Chép không tệ, tối nay về chép thêm một lần nữa.”
Giang Túc ngẩng đầu nhìn Khương Chương Vân: “...”
“Nhìn gì mà nhìn? Dù sao em cũng chẳng làm bài tập, về nhà rảnh rang, cứ xem như để luyện viết đi.” Khương Chương Vân cầm ly nước Giang Túc rót cho.
“Chắc em không hạ độc cô chứ?”
Giang Túc: “...”
“Mười em cũng chẳng có lá gan đó.” Khương Chương Vân uống non nửa ly nước, tâm trạng không vui nói: “Còn nữa, lần thứ hai chép bài, em lưu ý bỏ tên của Lâm Vy đi. Yêu cầu em chép phạt thì em cũng không cần phải chuyên nghiệp đến mức chép cả họ lẫn tên, sao em không chép cả điểm của bạn đi.”
Giang Túc: “...”
“Túc Ca, Túc Ca, Túc Túc!”. Từ ngoài hành lang truyền đến tiếng Hứa Thuật í ới như gọi hồn.
Giang Túc hỏi: “Em có thể đi được chưa?”
“Chưa được.” Khương Chương Vân dứt khoát từ chối Giang Túc, sau đó cô quay người nói vọng ra ngoài cửa sổ: "Hứa Thuật, em trật tự ngay cho cô, còn tiếp tục thì cô lập tức gọi cho chủ nhiệm lớp em. Năm lớp 10 em gọi hồn trước mặt cô, giờ gọi hồn cả với cô đấy à."
Hứa Thuật: “...”
Giang Túc: “...”
Hứa Thuật bị dọa đến nỗi chạy mất dép, Khương Chương Vân quay đầu nhìn Giang Túc: “Chưa thể đi được, cô còn chuyện muốn hỏi em.”
Giang Túc không nói gì.
Từ ngày Giang Túc vào Tứ Trung, Khương Chương Vân đã từng dạy anh một năm môn Ngữ Văn nên quen với việc anh ít nói, “Cô nghe phong thanh là tuần trước em gây gổ với Hồ Tiếu?”
Giang Túc nhìn Khương Chương Vân, anh lặng im trong hai giây: “Cứ cho là vậy đi.”
"Cho là vậy nghĩa là sao? Rốt cuộc có hay không? Được thôi, xem ra nảy sinh chút mâu thuẫn, vậy em có biết tối đó Hồ Tiếu bị người đánh ở sân thể dục không?"
Giang Túc còn đang cụp mắt, ngay giây sau anh nâng mi mắt lên.
“Nhìn em thế này có vẻ như em thật sự không biết?” Khương Chương Vân cười: “Được rồi, không còn việc gì nữa, em đi đi.”
Giang Túc hơi khom người rồi rời đi.
Chờ đến khi cửa phòng giáo viên đóng lại, Khương Chương Vân nhớ đến hành động cúi chào của Giang Túc, lại cười: “...Tên nhóc này thật là.”
Các thầy cô Tứ Trung đều nói rằng đứa trẻ Giang Túc này thật đáng tiếc.
Cô vẫn luôn nghĩ, thằng bé Giang Túc này có gì mà đáng tiếc?
Nó vẫn còn là một đứa trẻ, chưa bước vào đời, nếu lỡ phạm phải sai lầm thì có thể làm lại, tại sao phải tiếc?
Làm nghề dạy học không chỉ dừng lại ở việc giúp học trò của mình có thể cầm trên tay bảng thành tích hay giấy báo trúng tuyển.
Mà trên hết, làm nghề dạy học chính là mong muốn ở thời điểm của rất nhiều năm về sau, khi màn đêm buông xuống, chợt nhớ đến các trò nhỏ của mình, không có một ai sống phải hổ thẹn với lương tâm.
***
Thứ Hai trong giờ sinh hoạt, khi bạn phụ trách môn Tiếng Anh của lớp vào văn phòng nộp bài tập thì nghe thấy cô chủ nhiệm của bọn họ - Khương Chương Vân đang nói chuyện điện thoại:
“Tôi hỏi qua Giang Túc rồi, em ấy nói không đánh Hồ Tiếu.”
"Không được, sao có thể để em ấy đến phòng giáo vụ. Em ấy đã nói chưa từng đánh bạn, khi không có chứng cứ thì gọi em ấy qua có ích gì? Còn nữa, việc Hồ Tiếu bị đánh mà trường chúng ta không truy được ngọn nguồn thì phải đứng ra gánh vác trách nhiệm, xin lỗi đàng hoàng, chứ không phải tìm bừa một học sinh để đổ tội. Cho dù có ồn ào đến Bộ Giáo dục thì cũng không thể nào ép buộc Giang Túc nhận lỗi..."
Bạn phụ trách môn Tiếng Anh nghe tường tận cuộc gọi của Khương Chương Vân, khi về lớp nhanh chóng tám với bạn thân về chuyện này.
Bạn thân lại có bạn tốt khác, cứ như vậy một truyền năm, năm truyền mười, rồi loan cho cả lớp cùng biết.
Lúc Bạch Kiến lên lớp, trộm chơi di động, khi xem lịch sử tin nhắn thì nhịn không được khều Lâm Vy đang giải đề Olympic: “Vy Vy, cậu mau xem...”
Bạch Kiến vừa nói, vừa lén lút đưa điện thoại đến trước mặt Lâm Vy.
Lâm Vy quét mắt, nhìn ngay thấy hai chữ “Giang Túc”.
Đó là một nhóm chat QQ, bao gồm không ít các bạn lớp chọn một, Lâm Vy cũng ở trong đó, tuy nhiên cô chưa xem lịch sử trò chuyện.
Bạn học A: "Bạn phụ trách môn Tiếng Anh nói, lúc cậu ấy đến văn phòng, nghe được cô chủ nhiệm gọi điện với bên giáo vụ, nói Giang Túc đánh Hồ Tiếu, ba mẹ Hồ Tiếu cũng đến rồi."
Bạn học B: "Giang Túc không thừa nhận mình đánh Hồ Tiếu có điều tớ cảm thấy, người đánh Hồ Tiếu tối hôm đó, tới tám mươi phần trăm là cậu ta."
Bạn học C: "Hồ Tiếu bị đánh thật á?"
Bạn học D: "Đúng vậy, các học sinh nội trú đều biết chuyện này."
Bạn học E: "Trường yêu cầu Giang Túc tới phòng giáo vụ xin lỗi Hồ Tiếu, Hồ Tiếu đã không đến lớp ba tiết rồi, lúc nãy tớ đi một chuyến ngang phòng giáo vụ thì thấy mẹ nó ngồi ở đó khóc thảm thiết luôn."
“...”
Lâm Vy còn chưa xem hết lịch sử trò chuyện, cửa phòng học đột nhiên bị gõ, thầy chủ nhiệm giáo vụ mở cửa, cắt đứt giờ Tiếng Anh: “Xin lỗi, làm phiền một chút, Giang Túc đâu?”
⭐ Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.