Thích Dáng Vẻ Hung Dữ Của Em

Chương 22

Tô Tiền Tiền

26/03/2021

Không đến ba ngày, tin tức Đường Đề rời khỏi YIS đã lan truyền khắp công ty.

Tô Nghê biết được chuyện này từ một người đồng nghiệp. Lúc đầu cô cũng không để ý nhưng khi có các loại tin đồn nhảm nhí truyền vào tai cô mới bắt đầu hoài nghi —— Đường Đề rời đi có khi nào liên quan tới mình hay không.

"Đường tiểu thư rời đi tương đối vội vã." Âu Tiểu Xuân nói với cô. "Những bộ sưu tập đang sản xuất cũng đã chấm dứt hợp tác."

"Lý do gì khiến cô ta rời đi đột ngột như vậy?"

Âu Tiểu Xuân dừng một lát, mấy phen do dự cuối cùng vẫn không nói sự thật.

Anh ta nói: "Tôi cũng không rõ lắm."

"Cô ta rời đi có ảnh hưởng gì tới công ty không?"

"Hẳn là không có ảnh hưởng gì..." Thần sắc Âu Tiểu Xuân không quá tự nhiên chuyển đề tài. "Tô tỷ tỷ, tôi có việc cần báo cáo với sếp, tôi đi trước đây."

Cách văn phòng tổng tài một tấm cửa kính Tô Nghê mơ hồ có thể nhìn thấy người đàn ông dựa vào bàn làm việc, trong lòng cô bỗng nặng trĩu, lo lắng gông xiềng một lần nữa lặng lẽ cuốn lấy tứ chi của mình.

Âu Tiểu Xuân cầm số liệu thống kê thị trường trong mấy ngày nay vào văn phòng. Hai hàng lông mày Dịch Trạch Viễn nhíu chặt, trong tay là một xấp lại một xấp văn kiện.

"Sếp, đây là tài liệu anh cần."

Thấy Dịch Trạch Viễn chưa bao giờ có biểu tình nghiêm túc như lúc này, anh ta nhịn đã lâu cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Hôm nay tôi nghe bên ngoài có đồng nghiệp truyền tai nhau, cha mẹ Tô tỷ tỷ...là do cô ấy khắc chết?"

Dịch Trạch Viễn đình trệ một giây, đột nhiên ngẩng đầu lạnh lùng nói: "Là người nào nói hươu nói vượn?"

Âu Tiểu Xuân chưa từng gặp qua biểu tình này của Dịch Trạch Viễn, thanh âm chợt nhỏ vài phần, lại mạnh mẽ giải thích: "Tôi cũng chỉ vô tình nghe thấy bọn họ nói, nói chúng ta vừa tuyên bố Tô tỷ tỷ làm người mẫu thì công ty..."

"Cậu câm miệng ngay cho tôi."

Dịch Trạch Viễn đập bút thật mạnh lên bàn, lạnh lùng nói: "Loại lời nói này để tôi nghe thấy thì cũng thôi."

Anh lướt qua cửa kính nhìn Tô Nghê ngồi ở bên ngoài, thanh âm giảm xuống: "Nhưng không cho phép mấy người nói ra một chữ trước mặt cô ấy."

Âu Tiểu Xuân nhìn thoáng ra bên ngoài, cái hiểu cái không, đành phải gật đầu bất đắc dĩ.

.

Đường Đề đột ngột rời đi khiến cho nhãn hiệu YIS gặp khủng hoảng. Dịch Trạch Viễn triệu tập đổng sự tiến hành một cuộc hội nghị khẩn cấp, thẳng đến 6 giờ chiều mới kết thúc.

Vừa ra khỏi phòng anh nhìn thấy Tô Nghê đang đứng ở cửa, tuy rất mệt mỏi nhưng anh vẫn tươi cười chào đón.

"Đang đợi anh?"

Tô Nghê nhẹ nhàng trả lời: "Ừm."

Cô thấy người trong phòng hội nghị giải tán đã gần hết, thấp giọng hỏi: "Đường Đề là vì em nên mới rời đi phải không?"

Dịch Trạch Viễn không nghĩ tới Tô Nghê sẽ đột nhiên hỏi chuyện này, dừng một lát anh mỉm cười xoa xoa mái tóc của cô.

"Đói không? Anh dẫn em đi ăn cơm."

Tô Nghê:...

Lúc hai người đi vào nhà hàng cơm Tây nổi tiếng đã là 8 giờ tối, lúc này đã qua thời gian ăn cơm, trong nhà hàng chỉ có ít ỏi mấy bàn khách, cùng với từng giai điệu dương cầm ưu nhã, không khí phá lệ yên tĩnh.

Tô Nghê vẫn luôn muốn hỏi Dịch Trạch Viễn chuyện Đường Đề rời đi, nhưng bất đắc dĩ toàn bộ bữa ăn anh không phải nói đông xả tây, thì chính là gắp đồ ăn rót nước, căn bản không cho cô cơ hội đặt vấn đề.

Đến cuối cùng Tô Nghê không ăn nữa, chỉ lẳng lặng nhìn anh, không nói một lời, tất cả mọi cảm xúc viết ở trên mặt.

"Nhìn anh như vậy làm gì?" Dịch Trạch Viễn đưa tay vuốt cằm, nhướng mày hỏi: "Có phải em đã thích anh hơn hôm qua rồi không?"

Loại tự tin đến không biết xấu hổ này đúng là không ai bằng.

Tô Nghê không có biện pháp gì với anh, đưa tay vỗ trán, đầu rũ xuống.

Dịch Trạch Viễn ăn xong phần bò bít tết của mình, thấy Tô Nghê tâm sự nặng nề, bò bít tết trước mặt chỉ động một chút, anh cầm lấy đĩa của cô, dùng dao nĩa cẩn thận cắt thành miếng nhỏ giúp cô.

Tô Nghê nhìn thoáng qua, yên lặng thở dài: "Thật sự không có chuyện gì sao?"

Đôi tay đang cắt thịt của Dịch Trạch Viễn chậm rãi chuyển qua phủ lên tay Tô Nghê.

Lòng bàn tay anh rất ấm, ngón cái ở trên mu bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt ve, lòng bàn tay chậm rãi nắm chặt, thẳng đến khi hoàn toàn bao bọc lấy tay cô.

Trái tim Tô Nghê đập nhanh đến lợi hại, một loại cảm giác an toàn chưa bao giờ có đang lan tỏa khắp toàn thân. Cô không khỏi ngẩng đầu, vừa lúc đụng phải ánh mắt Dịch Trạch Viễn: "Đừng suy nghĩ lung tung."

Anh dùng một tay khác cầm nĩa ghim một miếng thịt đưa tới miệng Tô Nghê: "Em chỉ cần ăn ngon ngủ kỹ, những chuyện khác anh sẽ giải quyết."

Tô Nghê:...

Lòng bàn tay cô lặng lẽ đổ mồ hôi, lúc trước luôn cùng anh khắc khẩu đùa giỡn, nhìn anh chơi các loại chuyện xấu, nhưng chưa bao giờ phát hiện ra người đàn ông này cũng có một mặt đầy trách nhiệm như vậy.

Làm cô rung động khó yên.



Tô Nghê nhẹ nhàng rút tay trở về, nhưng không rút được.

Cô đang muốn bảo Dịch Trạch Viễn buông tay, lại thấy khóe môi anh nhẹ cong lên, lười nhác nhìn cô a một tiếng.

Sau đó ra lệnh: "Há mồm."

......

Tô Nghê si ngốc.

Cô không biết phần thịt bò kia rốt cuộc đã đi vào miệng mình như thế nào.

Cô đã quên bắt đầu, cũng quên luôn quá trình, nhưng lại nhớ rõ vô cùng—— ăn thịt hơn hai mươi năm nhưng chưa bao giờ có vị thơm ngọt như đêm nay.

Cơm nước xong Chung Tiểu Duy vừa lúc gọi điện thoại tới tìm Tô Nghê. Dịch Trạch Viễn đành phải một mình đi tới bãi đỗ lấy xe.

Tô Nghê đứng ở đường cái gần nhà hàng nghe điện thoại, kết thúc cuộc gọi cô tính toán đi tới chỗ ra vào của bãi đỗ chờ Dịch Trạch Viễn, vừa đi được hai bước thì phía sau có một chiếc xe đi tới dừng bên cạnh cô.

Cửa sổ xe hạ xuống, người bên trong thò người ra: "Tôi còn nói là ai, tới nhà hàng cao cấp còn mặc một thân đồ thể dục quê mùa muốn chết."

Đinh Nghiên dương cằm: "Hóa ra là cô."

Tô Nghê nhàn nhạt liếc qua, trong xe ngồi vài người, ghế phụ là Giang Nghiêu, phía sau là Đường Đề.

Đường Đề mặt mày trói chặt, cùng cô xa xa liếc nhau, trong bóng đen mơ hồ ánh mắt lộ ra sự sắc bén và khinh thường.

Đinh Nghiên chống tay bên cửa sổ, hơi mang châm chọc: "Viễn ca bị cô hại thành như bây giờ hẳn là rất hối hận nhỉ."

Tô Nghê vốn không muốn dây dưa với bọn họ, đột nhiên nghe thấy câu này trong lòng trầm xuống, quay người hỏi: "Cô có ý gì?"

"Có ý gì?"

Giang Nghiêu cười lạnh một tiếng, trong lời nói mang theo khoái ý, tựa hồ muốn đem tất cả những gì Dịch Trạch Viễn bắt anh ta phải chịu đựng lúc trước trút lên người Tô Nghê gấp đôi: "Đường tiểu thư vì sao rời YIS, YIS hiện tại gặp khủng hoảng lớn như thế nào chẳng lẽ cô không biết?"

Anh ta từ cửa sổ xe ném ra một tờ tư liệu, nhẹ nhàng dừng bên chân Tô Nghê.

"Thật sự đáng buồn, đi đến nơi nào đen đủi đến đó."

Những câu Giang Nghiêu nói giống như mũi dao, chọc vào điểm yếu của Tô Nghê. Nhìn trang giấy kia cô có thể đoán được chút gì đó, cho dù sợ hãi nhưng vẫn muốn đối mặt.

Khom lưng nhặt lên, chỉ nhẹ nhàng nhìn lướt qua thần sắc Tô Nghê bỗng ngưng trọng —— đây là bảng tổng hợp doanh thu của YIS trong một tuần qua.

Đường Đề tuyên bố trên trang Weibo cá nhân vì ý tưởng bất đồng nên đã rời khỏi YIS, đồng thời cũng đã tạo ra một nhãn hiệu mới của riêng mình. Sau khi tin tức được tung ra doanh số bán hàng của YIS đã giảm 30%, đông đảo người ủng hộ Đường Đề tuyên bố sẽ không mua bất cứ sản phẩm nào của YIS.

Người nắm giữ một nửa giang sơn thời trang nữ cùng với người cộng sự vàng có khi nào xuất hiện nội chiến hay không, hay là có tranh cãi về mặt ích lợi, hoặc là có một nguyên nhân nào đó mà bọn họ không muốn người ngoài biết...Vì một câu nói mập mờ của Đường Đề, người ngoài giới không ngừng suy đoán, đủ loại lời đồn đãi bay đầy trời, cổ phiếu Dịch thị cũng theo đó giảm đi không ít.

Tô Nghê nhìn bảng số liệu, cuối cùng cũng hiểu ra tại sao lúc trước Âu Tiểu Xuân cứ lảng tránh.

"Sao vậy, áy náy rồi hả? Chính vì cô Đề tỷ mới rời khỏi YIS. Có lẽ bây giờ Viễn ca đang sứt đầu mẻ trán."

Đinh Nghiên nhìn nhà hàng cao cấp kia: "Vậy mà cô vẫn có tâm tư muốn anh ấy đưa đi ăn ở một nhà hàng cao cấp như thế này."

Đường Đề quay mặt đi, mặt lộ vẻ chán ghét. "Đừng nói với cô ta nữa, chúng ta đi thôi."

Đinh Nghiên chế nhạo chưa đã nghiền, trước lúc cửa sổ xe đóng lại cô ta dào dạt đắc ý nói với Tô Nghê: "Chắc cô vẫn chưa biết Giang Nghiêu vừa thành lập một công ty. Đề tỷ cũng đã đồng ý đến công ty chúng tôi sáng lập ra một nhãn hiệu mới."

Cô ta dừng một chút, đáy mắt giảo hoạt lại khiêu khích: "Tôi nghĩ Viễn ca rất nhanh sẽ vứt bỏ một Tang Môn tinh như cô."

......

Trên đường trở về Tô Nghê không nói một lời, nội tâm rối rắm cùng mâu thuẫn tựa như một cuộn chỉ rối, liên tục quay cuồng ở trong đầu.

Từ khi thuê cô làm vệ sĩ Dịch Trạch Viễn đã liên tục bị thương, mà bây giờ mỗi quan hệ của hai người vừa bắt đầu có một tia sáng thì công ty của anh lại gặp khủng hoảng.

Tô Nghê nhắm mắt, nhớ tới hình ảnh cha mẹ.

Chẳng lẽ đây là số mệnh, mỗi một người cô yêu thương đều phải trải qua trắc trở, thậm chí là chịu sự tổn thương không có biện pháp bù đắp.

Dịch Trạch Viễn thấy cô vẫn luôn rũ đầu, một tay cầm tay lái, tay khác nắm lấy tay cô: "Nghĩ gì vậy."

Tô Nghê vô lực lắc đầu. "Không."

Như là sợ Dịch Trạch Viễn nhìn ra điều gì cô lấy tay xoa huyệt Thái Dương, cơ thể thu lại trên ghế, mỏi mệt nói: "Có khả năng em đã bị cảm, bây giờ hơi đau đầu."

Xe vừa vặn chạy vào con đường nhỏ vắng vẻ gần ngõ Tiểu Nam, Dịch Trạch Viễn vừa nghe lập tức cho xe dừng lại, đưa tay sờ lên trán Tô Nghê, kiểm tra xong mới yên tâm: "Vẫn tốt, không phát sốt."

Tô Nghê cười nhạt, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ nhưng bị ánh đèn chói lóa phía trước chiếu vào mắt.

Cô híp híp mắt, nhìn thấy phía trước là một chiếc xe hummer màu đen dừng ở ven đường.

Trong lòng Tô Nghê bỗng hiện lên một tia cảnh giác, lập tức ngồi thẳng người.

Tầm mắt cô nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện chiếc xe kia hoàn toàn chặn lối ra, buộc bọn họ phải dừng trên con đường nhỏ chật chội này.



"Không ổn." Tô Nghê lẩm bẩm tự nói, âm thầm cởi đai an toàn, cùng lúc đó phía trước có mấy người trên xe bước xuống, xông thẳng đến chỗ bọn họ.

Thấy rõ trong tay bọn họ là gậy bóng chày và ống thép Tô Nghê lập tức phản ứng lại, nghiêng người bổ nhào vào trên người Dịch Trạch Viễn, che chở cho anh: "Mau nằm sấp xuống!!!"

Gần như cùng lúc khi cô hô lên cửa sổ xe của bọn họ cũng vang lên một tiếng thật lớn, tấm cửa kính bị nứt ra.

Đèn đường cổ xưa tỏa ra ánh sáng mờ ảo, thành bắc hẻo lánh, dân cư hỗn tạp, thỉnh thoảng sẽ phát sinh một vài trận đập phá, tiếng vang không đau không ngứa ở trong màn đêm yên tĩnh không hề thu hút được sự chú ý của bất kỳ ai.

Dịch Trạch Viễn được Tô Nghê che chở trong nháy mắt có chút phát ngốc. Anh chưa kịp hỏi xem có chuyện gì thì bên tai vang lên tiếng đập cửa, mặc dù không hiểu đã xảy ra chuyện gì nhưng anh biết hai người đang gặp phiền toái.

Tuy rằng từ trước tới nay anh không đánh trả, nhìn vào thì giống như bị Tô Nghê ăn gắt gao, nhưng trước khác nay khác, Dịch Trạch Viễn lập tức che chở cho cô, trầm giọng nói: "Đừng nhúc nhích."

Thêm một tiếng vang lớn đánh úp tới, có mảnh kính nhỏ vụn rớt lên hai người.

Cho dù chiếc xe tốt đến cỡ nào thì cũng không thể chịu nổi những cú đánh tàn bạo của mấy người đàn ông kia. Dịch Trạch Viễn biết tránh ở trong xe không phải biện pháp, cửa xe sớm muộn gì cũng sẽ bị đánh vỡ, đến lúc đó hai người bọn họ ai cũng không chạy được.

Ngay lúc này anh chỉ có thể đi ra ngoài, giúp Tô Nghê có cơ hội chạy trốn.

Nghĩ vậy anh lập tức đè cơ thể Tô Nghê, ở bên tai dặn dò cô: "Đám người này khẳng định là tới tìm anh. Bây giờ anh sẽ xuống xe đối phó với bọn chúng, tìm được cơ hội thì em phải chạy ngay, nghe không?"

Tô Nghê nghe anh nói như vậy, càng dùng sức giữ chặt tay anh: "Không được. Cứ để em xuống cầm chân bọn chúng, anh tìm cách chạy trước đi."

Nói xong bên tai lại một tiếng vang lớn, Tô Nghê cảm thấy trong chớp mắt màng nhĩ có chút đau đớn.

Cô sớm đã có quyết định, không đợi Dịch Trạch Viễn nói thêm điều gì cô đã mở cửa nhảy xuống xe.

Bên ngoài có bốn năm người đàn ông cao to, cho dù Tô Nghê có năng lực thì cũng không có khả năng lấy một địch cả đám. Dịch Trạch Viễn thấy cô cứ như vậy nhảy xuống xe, trong lòng hung hăng mắng: "Em có bị ngốc không vậy."

Ngay sau đó kéo cửa đuổi theo.

......

Đám người kia nhìn thấy người bị ép xuống xe cuối cùng cũng dừng đập phá, thay vào đó bọn chúng cầm ống thép, gậy bóng chày lao về phía hai người mà không có bất cứ dấu hiệu báo trước nào.

Trường hợp bỗng nhiên trở nên hỗn loạn, Dịch Trạch Viễn không biết bọn họ đến tột cùng là nhằm vào ai, nhưng anh quản không được nhiều như vậy, ngay lúc này anh một lòng muốn bảo vệ người phụ nữ đang che chở trước mặt mình, rất nhiều lần ống thép rơi xuống cả hai đều giơ tay bảo vệ lẫn nhau. Cứ như vậy liều mạng trong vài phút, trong đám người bỗng nhiên có người gào to một tiếng: "Long ca nói, muốn thấy máu."

Người đàn ông mặc đồ đen bên cạnh Dịch Trạch Viễn nghe vậy thì không biết từ nơi nào rút ra một con dao găm nhỏ, thẳng tắp đâm về phía anh. Tô Nghê nhanh chóng ôm lấy Dịch Trạch Viễn xoay người, nhưng không ngờ phía sau cũng có người, người nọ rút ra một con dao găm vừa lúc đâm vào người anh.

Bên tai là âm thanh đâm thủng da thịt.

Từ chính diện ôm lấy Dịch Trạch Viễn, Tô Nghê rõ ràng cảm nhận được cơ thể anh đang qụy xuống, tiếp đó lòng bàn tay sờ thấy một chất lỏng ấm áp.

"Được rồi, kết thúc công việc."

Người đàn ông mặc áo đen huýt sáo một cái, một đám người tản ra, ngồi xe việt dã tự tại rời đi.

Tô Nghê ôm Dịch Trạch Viễn ngồi quỳ ở giữa đường, cổ tay áo đã thấm ướt.

Cơ thể cô run nhè nhẹ, biết rõ đây không còn là trò đùa của anh, không còn cảnh anh giở trò vô lại như lần trước, mà là sự thật.

Chân chân thật thật, nỗi sợ hãi sẽ mất đi anh thổi quét toàn thân.

......

Phòng cấp cứu bệnh viện thành phố.

Âu Tiểu Xuân nhận được điện thoại của Tô Nghê, một đường khóc lóc chạy tới bệnh viện. Nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đóng chặt thiếu chút nữa khóc không ra tiếng.

Dịch Thiệu Lễ cùng với người trong nhà, vài vị cao tầng ở công ty nhận được tin tức cũng chạy tới đây. Một đám người nôn nóng chờ ở cửa phòng cấp cứu, ai cũng không dám rời đi nửa bước. Một đêm này đối với mọi người mà nói vô cùng dài, thẳng đến khi trời hơi sáng phòng giải phẫu mới truyền đến tin tức tốt.

Con dao găm kia đâm cách tim chỉ một khoảng cách ngắn, nếu đâm lệch về phía tim một chút nữa thôi thì hậu quả không dám tưởng tượng, nhưng vì miệng vết thương quá sâu, mất máu quá nhiều cho nên Dịch Trạch Viễn vẫn đang hôn mê chưa tỉnh.

Sau khi Dịch Trạch Viễn được chuyển tới phòng chăm sóc đặc biệt thì trời cũng đã sáng, bên ngoài là ánh nắng rực rỡ, vạn vật bừng sức sống.

Khi Dịch Trạch Viễn hôn mê có mấy chục người tới thăm anh, gần như san bằng cửa bệnh viện, trong đó cũng không thiếu Đường Đề cùng anh em nhà Đinh gia. Tới buổi tối cùng ngày anh mới tỉnh lại.

Âu Tiểu Xuân vẫn luôn túc trực bên cạnh, thấy người tỉnh anh ta lập tức ấn chuông. Y tá và bác sĩ rất nhanh đã chạy tới thực hiện các bước kiểm tra cơ bản.

Làn môi Dịch Trạch Viễn tái nhợt, túm chặt Âu Tiểu Xuân, dùng chút sức lực mỏng manh hỏi: "...Tô Nghê đâu?"

"Tôi cũng không biết." Âu Tiểu Xuân gãi gãi đầu, có chút buồn rầu: "Lúc tôi tới không thấy cô ấy."

Y tá đang cắm kim tiêm truyền dịch cho Dịch Trạch Viễn ngẩng đầu đáp lời: "Là cô gái đưa anh tới phải không?"

"...Chính là cô ấy." Dịch Trạch Viễn vội vàng kéo tay, kim tiêm vừa đâm vào lại bị rút ra, làn da chảy máu.

Y tá vội vàng đè anh: "Anh đừng kích động."

Cô ấy không nhanh không chậm một lần nữa đâm vào, rồi nói:

"Cô gái kia rất kỳ lạy, cô ấy vẫn luôn trốn ở phía xa xa ngoài hành lang phòng cấp cứu chờ tin tức của anh. Nơi đó gió lớn, có rất nhiều lần tôi đi qua bảo cô ấy vào phòng chờ với người nhà của anh nhưng cô ấy không chịu, sau khi giải phẫu xong, biết anh không nguy hiểm ——"

Y tá dán xong băng dính, ngẩng đầu nhìn Dịch Trạch Viễn: "Một người lặng lẽ rời đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thích Dáng Vẻ Hung Dữ Của Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook