Chương 57
Đào Tiểu Cửu
26/07/2019
Trương Sơ Tâm ở nhà dưỡng thai mấy hôm nay, Tống Hi ở bên ngoài dẫn
dắt người mới, hai người đã lâu chưa gặp nhau. Hôm nay Tống Hi đột nhiên hẹn cô, Trương Sơ Tâm đúng lúc rảnh rỗi nên ra ngoài gặp cô ấy.
Hai người hẹn nhau ở một quán cà phê gần tập đoàn X.N.
Trương Sơ Tâm tới nơi thì Tống Hi đã đến rồi.
Trương Sơ Tâm cười đi tới ngồi xuống, vỗ vai Tống Hi.
"Chị Hi, gần đây nổi tiếng rồi nha. Chị thấy người mới em đang dẫn dắt khí thế rất mãnh liệt đó."
"Nhờ phúc của chị." Tống Hi thuận miệng nói, lo lắng nhìn Trương Sơ Tâm, "Gần đây chị có khỏe không? Gần đây em bận quá, mãi không có thời gian hẹn gặp chị."
Trương Sơ Tâm chớp mắt, cười nói: "Chị có gì mà không tốt, rất khỏe mạnh.
Cô thật sự rất tốt, không có nửa phần dối trá. Khuỷu tay chống lên bàn, nâng cằm híp mắt nhìn Tống Hi.
Tống Hi nhìn cô một lúc: "Sơ Tâm, sắc mặt chị không tệ đâu."
Trương Sơ Tâm nheo mắt, "Đương nhiên, tâm trạng tốt, sắc mặt tốt là đúng rồi."
"Thật sự là tâm trạng tốt chứ?"
Trương Sơ Tâm không nhịn được bật cười, "Tâm trạng tốt còn có giả nữa à? Hiện tại chị là phụ nữ có thai, thời gian mang thai tâm trạng tốt thì con sinh ra mới xinh đẹp được."
Mấy ngày nay, tình hình của tập đoàn X.N căn bản mọi người đều biết. Trước đó Tống Hi còn đặc biệt lo lắng cho Trương Sơ Tâm, lúc này thấy tâm trạng cô vui vẻ như vậy, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng có thể đặt xuống.
"Chị vui vẻ là tốt rồi. Em nghe nói Thẩm Chi Niên chuyển nhà."
"Đúng vậy, bọn chị chuyển đến chỗ ở cũ của anh ấy." Trương Sơ Tâm cười tươi, "Một căn nhà nhỏ, nhưng đặc biệt ấm áp, rất có không khí gia đình."
Tống Hi được nụ cười trên mặt cô làm cho vui lây, cũng mỉm cười, "Từ biệt thự xa hoa chuyển về nhà nhỏ, cũng chỉ có chị mới có thể vui vẻ như vậy."
Trương Sơ Tâm càng vui vẻ hơn, ánh mắt lấp lánh, "Hi Hi, gần đây chị cảm thấy mọi thứ rất chân thật."
Tống Hi nhìn cô hiếu kỳ.
Trương Sơ Tâm uống nước, hai tay chống cằm, nói:
"Em biết không, Thẩm Chi Niên đối xử với chị cực kỳ tốt. Chỉ hận không thể mang tất cả những thứ tốt nhất trên thế gian này dành cho chị. Lúc còn đi học chị rất thích anh ấy, nhưng khi đó điều kiện gia đình anh ấy không tốt, nên nhất quyết không chấp nhận tình cảm của chị. Sau khi tốt nghiệp đại học, anh ấy bắt đầu xây dựng sự nghiệp, kiếm được rất nhiều tiền, sự nghiệp phát triển rất tốt. Sau đó cuối cùng anh ấy xuất hiện trước mặt chị, đem tất cả mọi thứ của anh ấy đến cho chị. Anh ấy nói sẽ không để chị chịu khổ, không để chị phải đi theo anh ấy sống khó khăn. Anh ấy dành cho chị mọi thứ tốt đẹp nhất, cưng chiều chị như công chúa."
Nói tới đây, cô bỗng thở dài nhìn Tống Hi: "Anh ấy đối tốt với chị như vậy, chị nên cảm thấy hạnh phúc phải không?"
Tống Hi liên tục gật đầu, "Đúng vậy."
Trương Sơ Tâm lắc đầu, "Nhưng trước đó chị luôn cảm thấy không thân thật. Chị sợ lúc nào Thẩm Chi Niên cũng có thể rời bỏ chị."
Tống Hi kinh ngạc, "Sao có thể chứ? Anh ấy yêu chị như vậy."
Trương Sơ Tâm mỉm cười, "Hi Hi, em không biết về Thẩm Chi Niên. Em biết không, hồi trước, trong công ty xảy ra chuyện, tình hình rất nghiêm trọng, anh ấy còn tìm luật sư soạn ra một bản thỏa thuận ly hôn, chuyển toàn bộ tài sản dưới tên anh ấy sang cho chị. Anh ấy sợ một ngày nếu phá sản sẽ liên lụy tới chị, vì thế nên đã làm tới mức đó.
Tống Hi ngạc nhiên tới nỗi hai mắt như sắp rớt ra ngoài.
Trương Sơ Tâm cong môi, "Thế nào? Rất khó tin đúng không? "Cô thở dài, tiếp tục nói: "Vì thế sau này chị rất sợ một ngày nào đó, Thẩm Chi Niên lấy lý do muốn tốt cho chị mà rời xa chị, như vậy thật sự rất không chân thật. Vậy nên hiện tại mới là thật, anh ấy đang cố gắng phấn đấu làm việc vì bọn chị, mỗi ngày chị đều chuẩn bị cho anh ấy đồ ăn, quần áo, rất vui vẻ. Trên mạng, người ta luôn nói chị vì tiền của Thẩm Chi Niên nên mới ở bên anh ấy, nhưng chị không phải vậy. Chị yêu anh ấy, từ lúc anh ấy không có gì trong tay đã yêu rồi. Bất luận sau này anh ấy có biến thành hình dáng gì, chị đều yêu anh ấy. Chỉ cần ở cùng anh ấy, dù bất kì lúc nào chị đều vui vẻ.
Tống Hi nghe xong, kinh ngạc hồi lâu mới kéo tay Trương Sơ Tâm nói:
"Sơ Tâm, chị thật tốt. Thẩm Chi Niên có thể lấy được chị là phúc của anh ấy."
Thời đại này, có phúc cùng hưởng thì rất nhiều, nhưng người có nạ cùng chịu thì rất ít. Trong số đó, vợ chồng khi tai họa ập đến mà mỗi người bay một phương cũng nhiều không kể hết. Cô ấy mỉm cười, "Sơ Tâm, em cảm thấy những cư dân mạng kia hiểu lầm chị quá nhiều."
"Không sao, thời gian sẽ chứng minh tất cả. Huống chi, chị căn bản cũng chẳng cần chứng minh với bất kỳ ai."
---
Năm giờ chiều, Trương Sơ Tâm chia tay Tống Hi chuẩn bị ngồi xe về nhà. Lúc này, Hạ Lâm gọi điện thoại tới.
Những ngày gần đây, Hạ Lâm gọi cho cô rất nhiều, cơ bản cô cũng biết bà sẽ nói gì vì thế nên không nghe máy.
Điện thoại vang lên hồi lâu, Trương Sơ Tâm do dự một lát, cuối cùng vẫn nhận.
"Sơ Tâm, cuối cùng con cũng chịu nghe điện thoại của mẹ rồi! Bây giờ con ở đâu? Có tiện đến bệnh viện không?"
Trương Sơ Tâm gọi một chiếc xe trên đường, ngồi lên, "Mẹ, có gì mẹ nói luôn bây giờ đi."
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một hồi, lời nói thâm ý, "Sơ Tâm, liên quan đến chuyện của con và Thẩm Chi Niên."
Trương Sơ Tâm nhìn ra cửa sổ, chớp mắt. Cô đã biết trước.
"Tin tức về tập đoàn X.N mẹ có xem rồi, mẹ rất lo lắng cho con."
"Có gì lo đâu ạ, con rất khỏe."
"Tốt cái gì mà tốt? Thẩm Chi Niên phá sản, con theo cậu ta có gì tốt? Đúng rồi, cậu ta không mắc nợ chứ?" Giọng của Hạ Lâm đột nhiên trở nên cảnh giác.
"Mẹ, ai nói phóng đại nên như vậy. Công ty của Thẩm Chi Niên xảy ra chút vấn đề nhưng không nghiêm trọng tới mức phá sản."
"Con còn muốn lừa mẹ? Tin tức trên mạng tràn ngập rồi, con cho rằng mẹ không biết gì sao?"
Trương Sơ Tâm hơi bất đắc dĩ, day thái dương nói: "Mẹ, mẹ cũng biết là tin tức trên mạng rồi. Tin tức trên mạng đáng tin hay sao? Tình hình của chồng con thế nào con còn không rõ chắc?"
Cô vừa dứt lời, Hạ Lâm liền nói thêm: "Nhưng hôm qua mẹ xem tin tức, con và Thẩm Chi Niên dọn ra khỏi biệt thự rồi!"
"Đúng vậy, hiện tại chúng con ở trong nội thành, rất tốt."
Hạ Lâm nói gì, Trương Sơ Tâm đều vô cùng bình tĩnh, phản bác từng câu của bà. Hạ Lâm bị cô làm cho nghẹn lời.
Tâm trạng của Trương Sơ Tâm đúng là rất vui vẻ, "Mẹ, mẹ đừng lo lắng cho con, hiện tại con rất tốt, chưa bao giờ hạnh phúc như lúc nào."
"Có thể con..."
"Mẹ, Thẩm Chi Niên sẽ không để con chịu khổ, anh ấy đối xử với con rất tốt."
...
Trương Sơ Tâm và Hạ Lâm nói chuyện hồi lâu, rốt cục cô thuyết phục được bà không hỏi chuyện của mình nữa, nhưng bà vẫn than thở:
"Mấy ngày nay tình trạng của cha con tốt lên rồi, thời gian tỉnh táo cũng dài hơn, chuyện của con cũng không thể giấu ông ấy được bao lâu nữa. Chỉ sợ là..."
Trương Sơ Tâm nhớ tới việc cha cô từng bắt Thẩm Chi Niên rời xa mình, trong lòng hơi chua xót, thấp giọng nói:
"Con biết rồi, mẹ, ngày mai con sẽ tới thăm cha."
"Được."
---
Trương Sơ Tâm về đến nhà, Thẩm Chi Niên đã về rồi, đang nấu cơm trong bếp.
Trương Sơ Tâm đã từng gặp được dáng vẻ rất chăm chú của Thẩm Chi Niên khi làm việc, dáng vẻ nghiêm túc khi thương lượng cùng người khác, nhưng cô chưa bao giờ thấy dáng vẻ anh lúc nấu cơm.
Anh mặc áo phông trắng đơn giản, chăm chú thái rau, cô trở về cũng không phát hiện ra.
Trương Sơ Tâm đặt túi xuống, rón rén đi vào bếp, ôm lấy anh từ phía sau.
Thẩm Chi Niên ngạc nhiên, hồi phục lại tinh thần, nhẹ nhàng nói: "Về sớm vậy à?"
Trương Sơ Tâm cười, "Còn sớm gì nữa? Trời cũng sắp tối rồi."
Nước trong nồi đang sôi sùng sục.
Thẩm Chi Niên bỗng nhiên nói: "Sơ Tâm, hôm nay anh đến gặp cha em rồi."
Người Trương Sơ Tâm cứng đờ.
Anh xoay người lại, đỡ vai cô, "Cha em hồi phục khá tốt."
Cô ngẩng đầu nhìn anh. Trong mắt anh có chút hồng hồng, nổi lên vài tơ máu.
Trương Sơ Tâm nhìn anh, trong lòng có chút sợ hãi. Cô kéo tay anh, "Sao anh lại đến gặp cha em một mình? Ông ấy nói gì với anh không?"
Thẩm Chi Niên trầm mặc không nói gì.
Cô nhào vào lòng anh, ôm anh thật chặt, "Thẩm Chi Niên, không phải là anh không cần em nữa chứ?" Vì sợ hãi mà giọng nói của cô còn mang theo tiếng nức nở.
Thẩm Chi Niên xoa đầu cô, không nói gì.
Trương Sơ Tâm bỗng nhiên bật khóc, nước mắt trào ra rơi xuống như mưa, "Thẩm Chi Niên anh nói chuyện đi. Anh đừng có không nói gì..."
Trước đây cha cô không cho anh ở bên cô, anh thật sự đã không liên lạc với cô suốt nhiều năm. Cô rất sợ cha mình lại nói gì đó với anh, anh lại...
Trương Sơ Tâm ôm anh chặt hơn, khóc nức nở, "Thẩm Chi Niên, em xin anh, anh đừng bỏ rơi em..."
Thẩm Chi Niên ôm chặt lấy cô, đỡ vai cô, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô:
"Sơ Tâm, em đừng sợ. Anh sẽ không rời xa em. Cho dù cha em không đồng ý để chúng ta ở bên nhau, anh cũng sẽ không bỏ em mà đi. Cả đời này cũng không."
Anh nghiêm túc như vậy, không giống như đang an ủi cô.
Trương Sơ Tâm khịt mũi, nước mắt ngừng rơi, không kìm được nắm chặt bàn tay đấm anh,
"Thẩm Chi Niên, anh làm em sợ muốn chết."
Thật sự dọa cô sợ chết khiếp, còn tưởng rằng anh sẽ lùi bước, sẽ lại rời bỏ cô.
Thẩm Chi Niên khẽ thở dài, nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn lên trán cô, "Đồ ngốc."
---
Sau khi ăn cơm tối xong, Trương Sơ Tâm muốn ăn hoa quả nhưng trong nhà không có. Thẩm Chi Niên thay quần áo định đi ra ngoài mua đồ cho cô. Cô ôm anh ngẩng đầu cười, "Em đi cùng anh."
Trương Sơ Tâm đã mang thai bảy tháng, bụng khá lớn rồi. Hôm nay cô vừa đi ra ngoài, Thẩm Chi Niên sợ cô mệt nên nói:
"Để anh đi mua cho em, em ở nhà nghỉ ngơi đi."
Trương Sơ Tâm không chịu, kéo anh đi ra ngoài cửa, vừa thay giày vừa nói:
"Phụ nữ có thai cũng phải vận động nhiều."
Lúc đi giày, nhìn thấy chân mình phù to, than thở. "Ông xã, chân của em sưng to quá rồi."
Thẩm Chi Niên đỡ cô, đau lòng nói: "Buổi tối về nhà anh lấy nước cho em ngâm chân, rồi xoa bóp một lát." Anh nói xong, ngồi xuống giúp cô đi giày vào, "Giày có vẻ hơn nhỏ, có khó chịu không?"
Trương Sơ Tâm cúi đầu nhìn anh, mắt cong cong, dịu dàng gọi: "Ông xã."
Thẩm Chi Niên ngẩng đầu nhìn cô, "Sao vậy?"
Trương Sơ Tâm càng cười càng vui vẻ, "Không có gì, chỉ là muốn gọi anh thôi."
Hai người hẹn nhau ở một quán cà phê gần tập đoàn X.N.
Trương Sơ Tâm tới nơi thì Tống Hi đã đến rồi.
Trương Sơ Tâm cười đi tới ngồi xuống, vỗ vai Tống Hi.
"Chị Hi, gần đây nổi tiếng rồi nha. Chị thấy người mới em đang dẫn dắt khí thế rất mãnh liệt đó."
"Nhờ phúc của chị." Tống Hi thuận miệng nói, lo lắng nhìn Trương Sơ Tâm, "Gần đây chị có khỏe không? Gần đây em bận quá, mãi không có thời gian hẹn gặp chị."
Trương Sơ Tâm chớp mắt, cười nói: "Chị có gì mà không tốt, rất khỏe mạnh.
Cô thật sự rất tốt, không có nửa phần dối trá. Khuỷu tay chống lên bàn, nâng cằm híp mắt nhìn Tống Hi.
Tống Hi nhìn cô một lúc: "Sơ Tâm, sắc mặt chị không tệ đâu."
Trương Sơ Tâm nheo mắt, "Đương nhiên, tâm trạng tốt, sắc mặt tốt là đúng rồi."
"Thật sự là tâm trạng tốt chứ?"
Trương Sơ Tâm không nhịn được bật cười, "Tâm trạng tốt còn có giả nữa à? Hiện tại chị là phụ nữ có thai, thời gian mang thai tâm trạng tốt thì con sinh ra mới xinh đẹp được."
Mấy ngày nay, tình hình của tập đoàn X.N căn bản mọi người đều biết. Trước đó Tống Hi còn đặc biệt lo lắng cho Trương Sơ Tâm, lúc này thấy tâm trạng cô vui vẻ như vậy, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng có thể đặt xuống.
"Chị vui vẻ là tốt rồi. Em nghe nói Thẩm Chi Niên chuyển nhà."
"Đúng vậy, bọn chị chuyển đến chỗ ở cũ của anh ấy." Trương Sơ Tâm cười tươi, "Một căn nhà nhỏ, nhưng đặc biệt ấm áp, rất có không khí gia đình."
Tống Hi được nụ cười trên mặt cô làm cho vui lây, cũng mỉm cười, "Từ biệt thự xa hoa chuyển về nhà nhỏ, cũng chỉ có chị mới có thể vui vẻ như vậy."
Trương Sơ Tâm càng vui vẻ hơn, ánh mắt lấp lánh, "Hi Hi, gần đây chị cảm thấy mọi thứ rất chân thật."
Tống Hi nhìn cô hiếu kỳ.
Trương Sơ Tâm uống nước, hai tay chống cằm, nói:
"Em biết không, Thẩm Chi Niên đối xử với chị cực kỳ tốt. Chỉ hận không thể mang tất cả những thứ tốt nhất trên thế gian này dành cho chị. Lúc còn đi học chị rất thích anh ấy, nhưng khi đó điều kiện gia đình anh ấy không tốt, nên nhất quyết không chấp nhận tình cảm của chị. Sau khi tốt nghiệp đại học, anh ấy bắt đầu xây dựng sự nghiệp, kiếm được rất nhiều tiền, sự nghiệp phát triển rất tốt. Sau đó cuối cùng anh ấy xuất hiện trước mặt chị, đem tất cả mọi thứ của anh ấy đến cho chị. Anh ấy nói sẽ không để chị chịu khổ, không để chị phải đi theo anh ấy sống khó khăn. Anh ấy dành cho chị mọi thứ tốt đẹp nhất, cưng chiều chị như công chúa."
Nói tới đây, cô bỗng thở dài nhìn Tống Hi: "Anh ấy đối tốt với chị như vậy, chị nên cảm thấy hạnh phúc phải không?"
Tống Hi liên tục gật đầu, "Đúng vậy."
Trương Sơ Tâm lắc đầu, "Nhưng trước đó chị luôn cảm thấy không thân thật. Chị sợ lúc nào Thẩm Chi Niên cũng có thể rời bỏ chị."
Tống Hi kinh ngạc, "Sao có thể chứ? Anh ấy yêu chị như vậy."
Trương Sơ Tâm mỉm cười, "Hi Hi, em không biết về Thẩm Chi Niên. Em biết không, hồi trước, trong công ty xảy ra chuyện, tình hình rất nghiêm trọng, anh ấy còn tìm luật sư soạn ra một bản thỏa thuận ly hôn, chuyển toàn bộ tài sản dưới tên anh ấy sang cho chị. Anh ấy sợ một ngày nếu phá sản sẽ liên lụy tới chị, vì thế nên đã làm tới mức đó.
Tống Hi ngạc nhiên tới nỗi hai mắt như sắp rớt ra ngoài.
Trương Sơ Tâm cong môi, "Thế nào? Rất khó tin đúng không? "Cô thở dài, tiếp tục nói: "Vì thế sau này chị rất sợ một ngày nào đó, Thẩm Chi Niên lấy lý do muốn tốt cho chị mà rời xa chị, như vậy thật sự rất không chân thật. Vậy nên hiện tại mới là thật, anh ấy đang cố gắng phấn đấu làm việc vì bọn chị, mỗi ngày chị đều chuẩn bị cho anh ấy đồ ăn, quần áo, rất vui vẻ. Trên mạng, người ta luôn nói chị vì tiền của Thẩm Chi Niên nên mới ở bên anh ấy, nhưng chị không phải vậy. Chị yêu anh ấy, từ lúc anh ấy không có gì trong tay đã yêu rồi. Bất luận sau này anh ấy có biến thành hình dáng gì, chị đều yêu anh ấy. Chỉ cần ở cùng anh ấy, dù bất kì lúc nào chị đều vui vẻ.
Tống Hi nghe xong, kinh ngạc hồi lâu mới kéo tay Trương Sơ Tâm nói:
"Sơ Tâm, chị thật tốt. Thẩm Chi Niên có thể lấy được chị là phúc của anh ấy."
Thời đại này, có phúc cùng hưởng thì rất nhiều, nhưng người có nạ cùng chịu thì rất ít. Trong số đó, vợ chồng khi tai họa ập đến mà mỗi người bay một phương cũng nhiều không kể hết. Cô ấy mỉm cười, "Sơ Tâm, em cảm thấy những cư dân mạng kia hiểu lầm chị quá nhiều."
"Không sao, thời gian sẽ chứng minh tất cả. Huống chi, chị căn bản cũng chẳng cần chứng minh với bất kỳ ai."
---
Năm giờ chiều, Trương Sơ Tâm chia tay Tống Hi chuẩn bị ngồi xe về nhà. Lúc này, Hạ Lâm gọi điện thoại tới.
Những ngày gần đây, Hạ Lâm gọi cho cô rất nhiều, cơ bản cô cũng biết bà sẽ nói gì vì thế nên không nghe máy.
Điện thoại vang lên hồi lâu, Trương Sơ Tâm do dự một lát, cuối cùng vẫn nhận.
"Sơ Tâm, cuối cùng con cũng chịu nghe điện thoại của mẹ rồi! Bây giờ con ở đâu? Có tiện đến bệnh viện không?"
Trương Sơ Tâm gọi một chiếc xe trên đường, ngồi lên, "Mẹ, có gì mẹ nói luôn bây giờ đi."
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một hồi, lời nói thâm ý, "Sơ Tâm, liên quan đến chuyện của con và Thẩm Chi Niên."
Trương Sơ Tâm nhìn ra cửa sổ, chớp mắt. Cô đã biết trước.
"Tin tức về tập đoàn X.N mẹ có xem rồi, mẹ rất lo lắng cho con."
"Có gì lo đâu ạ, con rất khỏe."
"Tốt cái gì mà tốt? Thẩm Chi Niên phá sản, con theo cậu ta có gì tốt? Đúng rồi, cậu ta không mắc nợ chứ?" Giọng của Hạ Lâm đột nhiên trở nên cảnh giác.
"Mẹ, ai nói phóng đại nên như vậy. Công ty của Thẩm Chi Niên xảy ra chút vấn đề nhưng không nghiêm trọng tới mức phá sản."
"Con còn muốn lừa mẹ? Tin tức trên mạng tràn ngập rồi, con cho rằng mẹ không biết gì sao?"
Trương Sơ Tâm hơi bất đắc dĩ, day thái dương nói: "Mẹ, mẹ cũng biết là tin tức trên mạng rồi. Tin tức trên mạng đáng tin hay sao? Tình hình của chồng con thế nào con còn không rõ chắc?"
Cô vừa dứt lời, Hạ Lâm liền nói thêm: "Nhưng hôm qua mẹ xem tin tức, con và Thẩm Chi Niên dọn ra khỏi biệt thự rồi!"
"Đúng vậy, hiện tại chúng con ở trong nội thành, rất tốt."
Hạ Lâm nói gì, Trương Sơ Tâm đều vô cùng bình tĩnh, phản bác từng câu của bà. Hạ Lâm bị cô làm cho nghẹn lời.
Tâm trạng của Trương Sơ Tâm đúng là rất vui vẻ, "Mẹ, mẹ đừng lo lắng cho con, hiện tại con rất tốt, chưa bao giờ hạnh phúc như lúc nào."
"Có thể con..."
"Mẹ, Thẩm Chi Niên sẽ không để con chịu khổ, anh ấy đối xử với con rất tốt."
...
Trương Sơ Tâm và Hạ Lâm nói chuyện hồi lâu, rốt cục cô thuyết phục được bà không hỏi chuyện của mình nữa, nhưng bà vẫn than thở:
"Mấy ngày nay tình trạng của cha con tốt lên rồi, thời gian tỉnh táo cũng dài hơn, chuyện của con cũng không thể giấu ông ấy được bao lâu nữa. Chỉ sợ là..."
Trương Sơ Tâm nhớ tới việc cha cô từng bắt Thẩm Chi Niên rời xa mình, trong lòng hơi chua xót, thấp giọng nói:
"Con biết rồi, mẹ, ngày mai con sẽ tới thăm cha."
"Được."
---
Trương Sơ Tâm về đến nhà, Thẩm Chi Niên đã về rồi, đang nấu cơm trong bếp.
Trương Sơ Tâm đã từng gặp được dáng vẻ rất chăm chú của Thẩm Chi Niên khi làm việc, dáng vẻ nghiêm túc khi thương lượng cùng người khác, nhưng cô chưa bao giờ thấy dáng vẻ anh lúc nấu cơm.
Anh mặc áo phông trắng đơn giản, chăm chú thái rau, cô trở về cũng không phát hiện ra.
Trương Sơ Tâm đặt túi xuống, rón rén đi vào bếp, ôm lấy anh từ phía sau.
Thẩm Chi Niên ngạc nhiên, hồi phục lại tinh thần, nhẹ nhàng nói: "Về sớm vậy à?"
Trương Sơ Tâm cười, "Còn sớm gì nữa? Trời cũng sắp tối rồi."
Nước trong nồi đang sôi sùng sục.
Thẩm Chi Niên bỗng nhiên nói: "Sơ Tâm, hôm nay anh đến gặp cha em rồi."
Người Trương Sơ Tâm cứng đờ.
Anh xoay người lại, đỡ vai cô, "Cha em hồi phục khá tốt."
Cô ngẩng đầu nhìn anh. Trong mắt anh có chút hồng hồng, nổi lên vài tơ máu.
Trương Sơ Tâm nhìn anh, trong lòng có chút sợ hãi. Cô kéo tay anh, "Sao anh lại đến gặp cha em một mình? Ông ấy nói gì với anh không?"
Thẩm Chi Niên trầm mặc không nói gì.
Cô nhào vào lòng anh, ôm anh thật chặt, "Thẩm Chi Niên, không phải là anh không cần em nữa chứ?" Vì sợ hãi mà giọng nói của cô còn mang theo tiếng nức nở.
Thẩm Chi Niên xoa đầu cô, không nói gì.
Trương Sơ Tâm bỗng nhiên bật khóc, nước mắt trào ra rơi xuống như mưa, "Thẩm Chi Niên anh nói chuyện đi. Anh đừng có không nói gì..."
Trước đây cha cô không cho anh ở bên cô, anh thật sự đã không liên lạc với cô suốt nhiều năm. Cô rất sợ cha mình lại nói gì đó với anh, anh lại...
Trương Sơ Tâm ôm anh chặt hơn, khóc nức nở, "Thẩm Chi Niên, em xin anh, anh đừng bỏ rơi em..."
Thẩm Chi Niên ôm chặt lấy cô, đỡ vai cô, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô:
"Sơ Tâm, em đừng sợ. Anh sẽ không rời xa em. Cho dù cha em không đồng ý để chúng ta ở bên nhau, anh cũng sẽ không bỏ em mà đi. Cả đời này cũng không."
Anh nghiêm túc như vậy, không giống như đang an ủi cô.
Trương Sơ Tâm khịt mũi, nước mắt ngừng rơi, không kìm được nắm chặt bàn tay đấm anh,
"Thẩm Chi Niên, anh làm em sợ muốn chết."
Thật sự dọa cô sợ chết khiếp, còn tưởng rằng anh sẽ lùi bước, sẽ lại rời bỏ cô.
Thẩm Chi Niên khẽ thở dài, nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn lên trán cô, "Đồ ngốc."
---
Sau khi ăn cơm tối xong, Trương Sơ Tâm muốn ăn hoa quả nhưng trong nhà không có. Thẩm Chi Niên thay quần áo định đi ra ngoài mua đồ cho cô. Cô ôm anh ngẩng đầu cười, "Em đi cùng anh."
Trương Sơ Tâm đã mang thai bảy tháng, bụng khá lớn rồi. Hôm nay cô vừa đi ra ngoài, Thẩm Chi Niên sợ cô mệt nên nói:
"Để anh đi mua cho em, em ở nhà nghỉ ngơi đi."
Trương Sơ Tâm không chịu, kéo anh đi ra ngoài cửa, vừa thay giày vừa nói:
"Phụ nữ có thai cũng phải vận động nhiều."
Lúc đi giày, nhìn thấy chân mình phù to, than thở. "Ông xã, chân của em sưng to quá rồi."
Thẩm Chi Niên đỡ cô, đau lòng nói: "Buổi tối về nhà anh lấy nước cho em ngâm chân, rồi xoa bóp một lát." Anh nói xong, ngồi xuống giúp cô đi giày vào, "Giày có vẻ hơn nhỏ, có khó chịu không?"
Trương Sơ Tâm cúi đầu nhìn anh, mắt cong cong, dịu dàng gọi: "Ông xã."
Thẩm Chi Niên ngẩng đầu nhìn cô, "Sao vậy?"
Trương Sơ Tâm càng cười càng vui vẻ, "Không có gì, chỉ là muốn gọi anh thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.