Chương 59
Đào Tiểu Cửu
26/07/2019
Trương Sơ Tâm nghe thấy câu này, cười giễu cợt, "Em còn nghĩ sao anh lại đột nhiên tìm em."
Hàn Thời Mặc nhíu mày. Lời này của cô nghe có chút mỉa mai.
Khóe miệng Trương Sơ Tâm nhếch lên, cười lạnh, hai ngón tay trỏ nhẹ nhàng gõ vào nhau. Một lúc sau, cô nói:
"Tại sao mọi người đều không chấp nhận tôi và Thẩm Chi Niên ở bên nhau?"
Hàn Thời Mặc nhíu mày chặt hơn, cô đang trách anh ta sao. Anh ta nhìn ra phía trước, nhẹ nhàng nói:
"Đương nhiên là anh hi vọng em mạnh khỏe."
Những ngày qua Tưởng Sơ Tâm nghe rất nhiều lời khuyên cô nên chia tay với Thẩm Chi Niên. Hạ Lâm nói, Hà Mỹ Mỹ nói, hiện tại Hàn Thời Mặc cũng nói. Tất cả bọn họ đều sợ Thẩm Chi Niên liên lụy đến cô, nhưng lại không biết rằng thật ra cô mới là người liên lụy đến Thẩm Chi Niên. Nếu không phải vì muốn cô có một cuộc sống thật tốt, Thẩm Chi Niên cũng chẳng cần phải vất vả như vậy.
Thẩm Chi Niên của cô, tốt đẹp như vậy, nhưng những người bên cạnh đều "tận tình khuyên nhủ" là vì muốn tốt cho cô.
Trương Sơ Tâm cảm thấy oan ức thay cho Thẩm Chi Niên, cũng cảm thấy oan ức cho mình, cực kì không vui.
"Hàn Thời Mặc, hôm nay anh tới tìm em để nói chuyện này à? Cha em bảo anh đến? Hay là bản thân anh cũng nghĩ như vậy?" Giọng cô cứng rắn, vẻ mặt lạnh lùng.
Tầm mắt Hàn Thời Mặc dừng trên mặt cô, giọng có chút nghẹn ngào, "Em đang trách anh?"
Trương Sơ Tâm liếc nhìn anh ta, "Thời Mặc, suy nghĩ của anh em rất rõ. Nhưng cứ coi như em chia tay Thẩm Chi Niên đi nữa cũng sẽ không ở bên anh. Nếu như em có chia tay với Thẩm Chi Niên thật, dù có cô độc đến cuối đời cũng nhất định không ở bên anh." Cô nhìn anh ta, ánh mắt càng thâm sâu hơn, "Đời này, đời sau, đời sau nữa, em chỉ yêu mình anh ấy. Các người làm sao có thể nói với em những lời này? Anh ấy có tiền cũng được, suy sụp cũng được, mắc nợ chồng chất cũng được, em chỉ muốn ở bên anh ấy, em nhất định phải có anh ấy!"
Mấy câu cô nói khiến lòng Hàn Thời Mặc cay đắng không ngừng. Anh ta nhìn cô, há miệng muốn nói gì đó nhưng trong lòng lại buồn bực không phát ra được tiếng nào.
Trương Sơ Tâm đứng dậy khỏi bậc thang, trầm mặc một lúc nói: "Em về trước đây."
Cô đi về phía trước vài bước, giọng của Hàn Thời Mặc vang lên sau lưng, "Sơ Tâm..."
Anh ta gọi tên cô, ngừng một lúc mới nói: "Hi vọng em hạnh phúc."
Giọng anh ta có chút nghẹn ngào, Trương Sơ Tâm nghe cảm thấy trong lòng chua xót, viền mắt ửng hồng.
Xin lỗi, Thời Mặc.
Cô không quay đầu lời, nhẹ nhàng nói "cảm ơn", đi về phía trước.
Hàn Thời mặc ngồi đó không nhúc nhích. Trương Sơ Tâm, từng chữ từng chữ vang vọng trong lòng anh ta. Anh ta biết Trương Sơ Tâm yêu Thẩm Chi Niên nhưng không biết cô lại yêu sâu đậm như vậy. Mắt cay xè, anh ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Rút trong túi quần ra một điếu thuốc lá, châm lửa.
Yêu một người không dễ dàng gì, nhưng từ bỏ một người lại càng khó hơn. Anh ta bỗng nhiên có chút rõ ràng, tại sao những năm trước đây Trương Sơ Tâm luôn không vui vẻ. Anh ta đối với cô mặc dù rất tốt, anh ta cũng thích cô nhưng chung quy vẫn không phải người ở trong lòng cô.
---
Trương Sơ Tâm đi ra khỏi trường học, trực tiếp gọi xe đến bệnh viện.
Cha cô đã tỉnh, cô phải đến thăm ông, cũng có mấy lời phải nói trực tiếp với ông.
Cô vừa tới bệnh viện còn chưa đi vào phòng bệnh đã gặp Hạ Lâm cầm bình nước đi ra ngoài.
Hạ Lâm nhìn cô vội vàng tiến lên, kéo tay cô: "Sơ Tâm, con đến rồi, mấy ngày nay cha con luôn nhắc đến con."
Trương Sơ Tâm mỉm cười, nụ cười có chút miễn cưỡng.
Hạ Lâm vỗ tay cô, "Con mau vào đi, nói chuyện với cha con." Nói rồi dừng lại một chút, "Cha con thân thể vẫn chưa tốt, dù ông ấy nói gì con cũng đừng cãi lại, không nên chọc giận ông ấy."
"Vâng." Trương Sơ Tâm chua xót trong lòng. Hạ Lâm nói vậy, chắc chắn cha cô cũng không nói điều gì tốt.
Cô đi về phía trước mấy bước, đến trước cửa phòng bệnh đẩy cửa đi vào.
Cha Trương đang ngồi trên giường, sau lưng có kê chiếc gối. Nhìn thấy con gái, ngón tay run lên, run rẩy nói:
"Con đã đến rồi."
Trong nháy mắt nghe thấy giọng cha mình, Trương Sơ Tâm không kìm được rơi nước mắt.
Trước đây mỗi lần cô tới thăm, cha cô hoặc là không tỉnh, hoặc là nếu có tỉnh lại cũng không thể nói chuyện được. Bây giờ có thể nghe thấy cha nói chuyện, trong lòng cô đương nhiên rất xúc động.
Cô đi tới, nắm tay ông thật chặt, đỏ mắt nói: "Cha, con cảm giác cha ngủ lâu quá rồi."
Cha Trương nhìn Trương Sơ Tâm, tay run run xoa đầu cô, "Mấy hôm nay con cũng không tới gặp cha." Ông nói chuyện hơi vất vả nhưng cũng khá lưu loát rồi.
Trương Sơ Tâm không nói gì.
Mấy ngày nay, thật ra cô sợ không dám tới gặp cha. Nếu không phải cha cô tìm Thẩm Chi Niên nói chuyện có lẽ hôm nay cô vẫn không dám tới. Chỉ cần biết cha cô không có chuyện gì cô đã an tâm rồi.
Hạ Lâm lấy nước quay lại, thấy hai cha con trầm mặc không nói gì, không khỏi ngây người đặt bình nước xuống:
"Sao vậy? Sao lại không nói chuyện?"
Trương Sơ Tâm ngẩng đầu cười, "Không ạ."
Cô vươn người, cầm lấy quả táo ở đầu giường, "Cha, con gọt táo cho cha."
"Mấy tháng rồi?" Tầm mắt của cha Trương dừng trên bụng Trương Sơ Tâm, ánh mắt tối đi mấy phần.
Trương Sơ Tâm mím môi: "Bảy tháng rồi ạ." Nói xong ngẩng đầu mỉm cười, "Cha, cha sắp được làm ông ngoại rồi."
Cha Trương không nói gì, ánh mắt nặng nề nhìn cô.
Ông không nói, Trương Sơ Tâm liền cúi đầu, cũng không hé răng.
Nhất thời bầu không khí trở nên lúng túng.
Một lúc lâu, rốt cục cha Trương cũng mở miệng, giọng có chút cứng nhắc, "Hôm qua Thời Mặc đến thăm cha, thằng bé vẫn còn độc thân. Cha xem nó cũng không bận tâm tới việc con có con riêng. Cha xem thời gian ấn định việc kết hôn. Bây giờ nó đang là luật sư ăn sung mặc sướng, đúng là nhân tài."
(Lời editor: Phải nói là mẹ kiếp:) Loại phụ huynh gì không biết nữa)
Ngón tay Trương Sơ Tâm run rẩy, suýt nữa bị dao cắt trúng ngón tay. Cô không nghĩ tới cha mình sẽ trực tiếp nói đến chuyện này, trong lòng nguội lạnh, ngẩng đầu lên, "Cha lầm rồi, con đã kết hôn, đối tượng không phải Hàn Thời Mặc. Cha ngủ lâu quá hồ đồ rồi."
Sắc mặt cha Trương trầm xuống, "Kết hôn thì li hôn!"
Trương Sơ Tâm bỗng nhiên tức giận, ném con dao lên tủ đầu giường, đứng dậy, "Dù cha có đánh chết con, con cũng không li hôn với Thẩm Chi Niên."
"Nó phá sản, con đi theo nó sẽ bị liên lụy!"
Trương Sơ Tâm nhìn cha mình, ánh mắt tràn ngập thất vọng, "Cha, cha cũng phá sản không phải sao? Nếu như lúc đó khi cha phá sản, tất cả mọi người đều bỏ rơi cha, cha cảm thấy bây giờ cha có thể ở đây nói chuyện với con nữa không?"
Cha Trương bị chặn ngang không nói nên lời, chỉ trầm mặt nhìn cô.
Trương Sơ Tâm nói: "Lúc tốt nghiệp trung học, cha tự ý nhận điện thoại của con, rồi nói những lời làm tổn thương Thẩm Chi Niên, khiến chúng con chia cách nhiều năm như vậy. Bây giờ cha vẫn muốn chia rẽ chúng con sao?"
Cô càng nói càng thấy oan ức trong lòng, nước mắt dâng lên, "Cha, vì sao cha cứ muốn quản thúc con? Cha nói nhiều lời tốt đẹp với con, cha có thể thật lòng muốn tốt cho con không? Cha biết con muốn cái gì không?"
Cha Trương cũng buồn bực, "Cha hi vọng con sống thật tốt, có vấn đề gì hay sao?"
"Sống tốt?" Trương Sơ Tâm cay đắng cười, giơ tay lau nước mắt, "Cha, món nợ năm đó cha để lại là Thẩm Chi Niên giúp con trả. Không có anh ấy, bây giờ con vẫn còn một thân một mình cõng khoản nợ đó, làm gì có ngày nào sống tốt?"
Cha Trương bị nghẹn lời, bàn tay không kìm được siết chặt.
Trương Sơ Tâm lại nói: "Cha, nếu như cha thật sự muốn tốt cho con vậy thì hãy tác thành cho con. Hai chữ li hôn sau này đừng nhắc đến nữa, đặc biệt là không được nhắc đến trước mặt Thẩm Chi Niên. Hiện tại con sống rất tốt, không có lúc nào tốt hơn bây giờ. Có chồng yêu thương, con sắp ra đời, con rất hạnh phúc."
Cha Trương nhìn cô, ánh mắt long lanh nước mắt.
Trương Sơ Tâm mím môi, nói: "Cha, cha giữ gìn sức khỏe thật tốt. Có thời gian con sẽ đến thăm cha."
Dứt lời, cô đi thẳng ra ngoài.
"Sơ Tâm..." Hạ Lâm ở phía sau gọi cô. Cô không dừng bước chân, nhanh chóng đi ra ngoài.
Đến bên ngoài bệnh viện, cô bỗng nhiên thấy mệt mỏi, dừng lại dựa vào vách tường, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Ánh mặt trời có chút chói mắt, trong chốc lát khiến nước mắt cô tuôn rơi.
Cô vội vàng chớp mắt, đưa tay lau đi.
Vừa gọi điện thoại cho Thẩm Chi Niên, biết anh đang ở công ty liền gọi taxi tới tìm anh.
Công ty vẫn có nhiều người như trước, các nhân viên đều bận rộn, bước chân vội vàng. Nhìn thấy Trương Sơ Tâm đều dừng lại chào hỏi.
Thật ra tình hình của công ty không có tồi tệ như bên ngoài đồn đại, chí ít thì không có nhiều người mấu chốt rời công ty. Vẫn có nhiều gương mặt quen thuộc, đều là người trẻ tuổi cố gắng phấn đấu. Tất cả mọi người đều cùng nỗ lực với Thẩm Chi Niên, không bỏ rơi anh chiến đấu một mình.
Tâm trạng cô bỗng nhiên tốt lên.
Lúc đứng trong thang máy, bên cạnh Trương Sơ Tâm có một cô gái trẻ tuổi, không phải người ở văn phòng Tổng giám đốc. Trương Sơ Tâm hiếu kỳ hỏi cô ấy, "Tình hình công ty hiện tại như vậy, sao cô chưa nghỉ việc?"
Cô gái trẻ cười cười, "Bởi vì tin tưởng, em tin Thẩm tổng có thể cùng mọi người vượt qua nguy cơ này."
Trương Sơ Tâm nghe lời này, trong lòng rất ấm áp, hỏi: "Cô vào công ty bao lâu rồi?"
Cô gái trẻ lại nói: "Đã lâu rồi, từ lúc công ty vừa bắt đầu."
Trương Sơ Tâm hơi kinh ngạc, lập tức cười, "Trông cô rất trẻ."
Cô gái ngại ngùng đỏ mặt, "Cảm ơn."
Cô gái nhìn cô một cái, đột nhiên nói: "Chị Sơ Tâm, em có thể hỏi chị một chuyện không?"
Trương Sơ Tâm cong môi, "Cô hỏi đi."
Cô gái liếm môi dưới, nói: "Có thể hơi mạo muội nhưng em có chút tò mò."
Trương Sơ Tâm nhíu mày, "Không sao, cô hỏi đi."
Cô gái nhìn cô rất nghiêm túc, "Chị Sơ Tâm, lúc công ty xảy ra chuyện, chị có nghĩ đến việc rời khỏi Thẩm tổng không?"
Quả nhiên lại là vấn đề này. Trương Sơ Tâm cười nói: "Anh ấy đúng là muốn tôi chia tay với anh ấy. Nhưng tôi quen biết anh ấy nhiều năm như vậy... vào lúc anh ấy nghèo khó nhất tôi cũng yêu anh ấy, hiện tại làm sao có thể rời bỏ anh ấy được."
Cô nói xong, cô gái cười rất tươi, "Em biết chị không giống những người phụ nữ khác mà, em thật sự vui thay Thẩm tổng."
Trương Sơ Tâm híp mắt cười, không nói gì,
Thang máy tới tầng hai tám, vừa ra ngoài Trương Sơ Tâm đã thấy một gương mặt lâu rồi không gặp, cô không kìm được cười:
"Nghiêm Hâm, Thẩm tổng cho cậu quay về rồi à?"
Nghiêm Hâm vừa được điều từ nước ngoài về chưa được vài ngày, lúc này nghe Trương Sơ Tâm trêu, tâm trạng anh ta bỗng tốt lên:
"Phu nhân, ngài đừng chê cười tôi. Tôi làm việc ở nước ngoài, cô đơn muốn chết."
Trương Sơ Tâm cười, "Thẩm Chi Niên đâu?"
"Đang họp ạ, tình hình chuyển biến tốt, tâm trạng boss không tệ."
Trương Sơ Tâm nghe anh ta nói, mắt sáng lên, "Tôi đến văn phòng chờ anh ấy..."
Hàn Thời Mặc nhíu mày. Lời này của cô nghe có chút mỉa mai.
Khóe miệng Trương Sơ Tâm nhếch lên, cười lạnh, hai ngón tay trỏ nhẹ nhàng gõ vào nhau. Một lúc sau, cô nói:
"Tại sao mọi người đều không chấp nhận tôi và Thẩm Chi Niên ở bên nhau?"
Hàn Thời Mặc nhíu mày chặt hơn, cô đang trách anh ta sao. Anh ta nhìn ra phía trước, nhẹ nhàng nói:
"Đương nhiên là anh hi vọng em mạnh khỏe."
Những ngày qua Tưởng Sơ Tâm nghe rất nhiều lời khuyên cô nên chia tay với Thẩm Chi Niên. Hạ Lâm nói, Hà Mỹ Mỹ nói, hiện tại Hàn Thời Mặc cũng nói. Tất cả bọn họ đều sợ Thẩm Chi Niên liên lụy đến cô, nhưng lại không biết rằng thật ra cô mới là người liên lụy đến Thẩm Chi Niên. Nếu không phải vì muốn cô có một cuộc sống thật tốt, Thẩm Chi Niên cũng chẳng cần phải vất vả như vậy.
Thẩm Chi Niên của cô, tốt đẹp như vậy, nhưng những người bên cạnh đều "tận tình khuyên nhủ" là vì muốn tốt cho cô.
Trương Sơ Tâm cảm thấy oan ức thay cho Thẩm Chi Niên, cũng cảm thấy oan ức cho mình, cực kì không vui.
"Hàn Thời Mặc, hôm nay anh tới tìm em để nói chuyện này à? Cha em bảo anh đến? Hay là bản thân anh cũng nghĩ như vậy?" Giọng cô cứng rắn, vẻ mặt lạnh lùng.
Tầm mắt Hàn Thời Mặc dừng trên mặt cô, giọng có chút nghẹn ngào, "Em đang trách anh?"
Trương Sơ Tâm liếc nhìn anh ta, "Thời Mặc, suy nghĩ của anh em rất rõ. Nhưng cứ coi như em chia tay Thẩm Chi Niên đi nữa cũng sẽ không ở bên anh. Nếu như em có chia tay với Thẩm Chi Niên thật, dù có cô độc đến cuối đời cũng nhất định không ở bên anh." Cô nhìn anh ta, ánh mắt càng thâm sâu hơn, "Đời này, đời sau, đời sau nữa, em chỉ yêu mình anh ấy. Các người làm sao có thể nói với em những lời này? Anh ấy có tiền cũng được, suy sụp cũng được, mắc nợ chồng chất cũng được, em chỉ muốn ở bên anh ấy, em nhất định phải có anh ấy!"
Mấy câu cô nói khiến lòng Hàn Thời Mặc cay đắng không ngừng. Anh ta nhìn cô, há miệng muốn nói gì đó nhưng trong lòng lại buồn bực không phát ra được tiếng nào.
Trương Sơ Tâm đứng dậy khỏi bậc thang, trầm mặc một lúc nói: "Em về trước đây."
Cô đi về phía trước vài bước, giọng của Hàn Thời Mặc vang lên sau lưng, "Sơ Tâm..."
Anh ta gọi tên cô, ngừng một lúc mới nói: "Hi vọng em hạnh phúc."
Giọng anh ta có chút nghẹn ngào, Trương Sơ Tâm nghe cảm thấy trong lòng chua xót, viền mắt ửng hồng.
Xin lỗi, Thời Mặc.
Cô không quay đầu lời, nhẹ nhàng nói "cảm ơn", đi về phía trước.
Hàn Thời mặc ngồi đó không nhúc nhích. Trương Sơ Tâm, từng chữ từng chữ vang vọng trong lòng anh ta. Anh ta biết Trương Sơ Tâm yêu Thẩm Chi Niên nhưng không biết cô lại yêu sâu đậm như vậy. Mắt cay xè, anh ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Rút trong túi quần ra một điếu thuốc lá, châm lửa.
Yêu một người không dễ dàng gì, nhưng từ bỏ một người lại càng khó hơn. Anh ta bỗng nhiên có chút rõ ràng, tại sao những năm trước đây Trương Sơ Tâm luôn không vui vẻ. Anh ta đối với cô mặc dù rất tốt, anh ta cũng thích cô nhưng chung quy vẫn không phải người ở trong lòng cô.
---
Trương Sơ Tâm đi ra khỏi trường học, trực tiếp gọi xe đến bệnh viện.
Cha cô đã tỉnh, cô phải đến thăm ông, cũng có mấy lời phải nói trực tiếp với ông.
Cô vừa tới bệnh viện còn chưa đi vào phòng bệnh đã gặp Hạ Lâm cầm bình nước đi ra ngoài.
Hạ Lâm nhìn cô vội vàng tiến lên, kéo tay cô: "Sơ Tâm, con đến rồi, mấy ngày nay cha con luôn nhắc đến con."
Trương Sơ Tâm mỉm cười, nụ cười có chút miễn cưỡng.
Hạ Lâm vỗ tay cô, "Con mau vào đi, nói chuyện với cha con." Nói rồi dừng lại một chút, "Cha con thân thể vẫn chưa tốt, dù ông ấy nói gì con cũng đừng cãi lại, không nên chọc giận ông ấy."
"Vâng." Trương Sơ Tâm chua xót trong lòng. Hạ Lâm nói vậy, chắc chắn cha cô cũng không nói điều gì tốt.
Cô đi về phía trước mấy bước, đến trước cửa phòng bệnh đẩy cửa đi vào.
Cha Trương đang ngồi trên giường, sau lưng có kê chiếc gối. Nhìn thấy con gái, ngón tay run lên, run rẩy nói:
"Con đã đến rồi."
Trong nháy mắt nghe thấy giọng cha mình, Trương Sơ Tâm không kìm được rơi nước mắt.
Trước đây mỗi lần cô tới thăm, cha cô hoặc là không tỉnh, hoặc là nếu có tỉnh lại cũng không thể nói chuyện được. Bây giờ có thể nghe thấy cha nói chuyện, trong lòng cô đương nhiên rất xúc động.
Cô đi tới, nắm tay ông thật chặt, đỏ mắt nói: "Cha, con cảm giác cha ngủ lâu quá rồi."
Cha Trương nhìn Trương Sơ Tâm, tay run run xoa đầu cô, "Mấy hôm nay con cũng không tới gặp cha." Ông nói chuyện hơi vất vả nhưng cũng khá lưu loát rồi.
Trương Sơ Tâm không nói gì.
Mấy ngày nay, thật ra cô sợ không dám tới gặp cha. Nếu không phải cha cô tìm Thẩm Chi Niên nói chuyện có lẽ hôm nay cô vẫn không dám tới. Chỉ cần biết cha cô không có chuyện gì cô đã an tâm rồi.
Hạ Lâm lấy nước quay lại, thấy hai cha con trầm mặc không nói gì, không khỏi ngây người đặt bình nước xuống:
"Sao vậy? Sao lại không nói chuyện?"
Trương Sơ Tâm ngẩng đầu cười, "Không ạ."
Cô vươn người, cầm lấy quả táo ở đầu giường, "Cha, con gọt táo cho cha."
"Mấy tháng rồi?" Tầm mắt của cha Trương dừng trên bụng Trương Sơ Tâm, ánh mắt tối đi mấy phần.
Trương Sơ Tâm mím môi: "Bảy tháng rồi ạ." Nói xong ngẩng đầu mỉm cười, "Cha, cha sắp được làm ông ngoại rồi."
Cha Trương không nói gì, ánh mắt nặng nề nhìn cô.
Ông không nói, Trương Sơ Tâm liền cúi đầu, cũng không hé răng.
Nhất thời bầu không khí trở nên lúng túng.
Một lúc lâu, rốt cục cha Trương cũng mở miệng, giọng có chút cứng nhắc, "Hôm qua Thời Mặc đến thăm cha, thằng bé vẫn còn độc thân. Cha xem nó cũng không bận tâm tới việc con có con riêng. Cha xem thời gian ấn định việc kết hôn. Bây giờ nó đang là luật sư ăn sung mặc sướng, đúng là nhân tài."
(Lời editor: Phải nói là mẹ kiếp:) Loại phụ huynh gì không biết nữa)
Ngón tay Trương Sơ Tâm run rẩy, suýt nữa bị dao cắt trúng ngón tay. Cô không nghĩ tới cha mình sẽ trực tiếp nói đến chuyện này, trong lòng nguội lạnh, ngẩng đầu lên, "Cha lầm rồi, con đã kết hôn, đối tượng không phải Hàn Thời Mặc. Cha ngủ lâu quá hồ đồ rồi."
Sắc mặt cha Trương trầm xuống, "Kết hôn thì li hôn!"
Trương Sơ Tâm bỗng nhiên tức giận, ném con dao lên tủ đầu giường, đứng dậy, "Dù cha có đánh chết con, con cũng không li hôn với Thẩm Chi Niên."
"Nó phá sản, con đi theo nó sẽ bị liên lụy!"
Trương Sơ Tâm nhìn cha mình, ánh mắt tràn ngập thất vọng, "Cha, cha cũng phá sản không phải sao? Nếu như lúc đó khi cha phá sản, tất cả mọi người đều bỏ rơi cha, cha cảm thấy bây giờ cha có thể ở đây nói chuyện với con nữa không?"
Cha Trương bị chặn ngang không nói nên lời, chỉ trầm mặt nhìn cô.
Trương Sơ Tâm nói: "Lúc tốt nghiệp trung học, cha tự ý nhận điện thoại của con, rồi nói những lời làm tổn thương Thẩm Chi Niên, khiến chúng con chia cách nhiều năm như vậy. Bây giờ cha vẫn muốn chia rẽ chúng con sao?"
Cô càng nói càng thấy oan ức trong lòng, nước mắt dâng lên, "Cha, vì sao cha cứ muốn quản thúc con? Cha nói nhiều lời tốt đẹp với con, cha có thể thật lòng muốn tốt cho con không? Cha biết con muốn cái gì không?"
Cha Trương cũng buồn bực, "Cha hi vọng con sống thật tốt, có vấn đề gì hay sao?"
"Sống tốt?" Trương Sơ Tâm cay đắng cười, giơ tay lau nước mắt, "Cha, món nợ năm đó cha để lại là Thẩm Chi Niên giúp con trả. Không có anh ấy, bây giờ con vẫn còn một thân một mình cõng khoản nợ đó, làm gì có ngày nào sống tốt?"
Cha Trương bị nghẹn lời, bàn tay không kìm được siết chặt.
Trương Sơ Tâm lại nói: "Cha, nếu như cha thật sự muốn tốt cho con vậy thì hãy tác thành cho con. Hai chữ li hôn sau này đừng nhắc đến nữa, đặc biệt là không được nhắc đến trước mặt Thẩm Chi Niên. Hiện tại con sống rất tốt, không có lúc nào tốt hơn bây giờ. Có chồng yêu thương, con sắp ra đời, con rất hạnh phúc."
Cha Trương nhìn cô, ánh mắt long lanh nước mắt.
Trương Sơ Tâm mím môi, nói: "Cha, cha giữ gìn sức khỏe thật tốt. Có thời gian con sẽ đến thăm cha."
Dứt lời, cô đi thẳng ra ngoài.
"Sơ Tâm..." Hạ Lâm ở phía sau gọi cô. Cô không dừng bước chân, nhanh chóng đi ra ngoài.
Đến bên ngoài bệnh viện, cô bỗng nhiên thấy mệt mỏi, dừng lại dựa vào vách tường, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Ánh mặt trời có chút chói mắt, trong chốc lát khiến nước mắt cô tuôn rơi.
Cô vội vàng chớp mắt, đưa tay lau đi.
Vừa gọi điện thoại cho Thẩm Chi Niên, biết anh đang ở công ty liền gọi taxi tới tìm anh.
Công ty vẫn có nhiều người như trước, các nhân viên đều bận rộn, bước chân vội vàng. Nhìn thấy Trương Sơ Tâm đều dừng lại chào hỏi.
Thật ra tình hình của công ty không có tồi tệ như bên ngoài đồn đại, chí ít thì không có nhiều người mấu chốt rời công ty. Vẫn có nhiều gương mặt quen thuộc, đều là người trẻ tuổi cố gắng phấn đấu. Tất cả mọi người đều cùng nỗ lực với Thẩm Chi Niên, không bỏ rơi anh chiến đấu một mình.
Tâm trạng cô bỗng nhiên tốt lên.
Lúc đứng trong thang máy, bên cạnh Trương Sơ Tâm có một cô gái trẻ tuổi, không phải người ở văn phòng Tổng giám đốc. Trương Sơ Tâm hiếu kỳ hỏi cô ấy, "Tình hình công ty hiện tại như vậy, sao cô chưa nghỉ việc?"
Cô gái trẻ cười cười, "Bởi vì tin tưởng, em tin Thẩm tổng có thể cùng mọi người vượt qua nguy cơ này."
Trương Sơ Tâm nghe lời này, trong lòng rất ấm áp, hỏi: "Cô vào công ty bao lâu rồi?"
Cô gái trẻ lại nói: "Đã lâu rồi, từ lúc công ty vừa bắt đầu."
Trương Sơ Tâm hơi kinh ngạc, lập tức cười, "Trông cô rất trẻ."
Cô gái ngại ngùng đỏ mặt, "Cảm ơn."
Cô gái nhìn cô một cái, đột nhiên nói: "Chị Sơ Tâm, em có thể hỏi chị một chuyện không?"
Trương Sơ Tâm cong môi, "Cô hỏi đi."
Cô gái liếm môi dưới, nói: "Có thể hơi mạo muội nhưng em có chút tò mò."
Trương Sơ Tâm nhíu mày, "Không sao, cô hỏi đi."
Cô gái nhìn cô rất nghiêm túc, "Chị Sơ Tâm, lúc công ty xảy ra chuyện, chị có nghĩ đến việc rời khỏi Thẩm tổng không?"
Quả nhiên lại là vấn đề này. Trương Sơ Tâm cười nói: "Anh ấy đúng là muốn tôi chia tay với anh ấy. Nhưng tôi quen biết anh ấy nhiều năm như vậy... vào lúc anh ấy nghèo khó nhất tôi cũng yêu anh ấy, hiện tại làm sao có thể rời bỏ anh ấy được."
Cô nói xong, cô gái cười rất tươi, "Em biết chị không giống những người phụ nữ khác mà, em thật sự vui thay Thẩm tổng."
Trương Sơ Tâm híp mắt cười, không nói gì,
Thang máy tới tầng hai tám, vừa ra ngoài Trương Sơ Tâm đã thấy một gương mặt lâu rồi không gặp, cô không kìm được cười:
"Nghiêm Hâm, Thẩm tổng cho cậu quay về rồi à?"
Nghiêm Hâm vừa được điều từ nước ngoài về chưa được vài ngày, lúc này nghe Trương Sơ Tâm trêu, tâm trạng anh ta bỗng tốt lên:
"Phu nhân, ngài đừng chê cười tôi. Tôi làm việc ở nước ngoài, cô đơn muốn chết."
Trương Sơ Tâm cười, "Thẩm Chi Niên đâu?"
"Đang họp ạ, tình hình chuyển biến tốt, tâm trạng boss không tệ."
Trương Sơ Tâm nghe anh ta nói, mắt sáng lên, "Tôi đến văn phòng chờ anh ấy..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.