Chương 10
Đào Tiểu Cửu
18/08/2017
Thẩm Chi Niên đang nói chuyện, trong nháy mắt Trương Sơ Tâm lại nhào vào lòng anh, trong đầu anh bỗng trống rỗng, nhưng vẫn theo bản năng ôm lấy cô.
Trương Sơ Tâm ở trong lòng anh phát run, trong miệng không ngừng lặp lại, “Cứu tôi, cứu tôi…”
Thẩm Chi Niên chỉ hơi trố mắt một chút, liền phục hồi tinh thần lại. Anh đỡ Trương Sơ Tâm từ thang máy ra ngoài, khuôn mặt tối sầm nhìn chằm chằm gương mặt hung ác của Ngư lão đại đang đứng bên ngoài.
Thẩm Chi Niên khí thế rất bức người, Ngư lão đại thấy thế không dễ chọc, thu hồi gậy gộc, “Mày là gì của Trương Sơ Tâm?”
“Chồng.” Thẩm Chi Niên mặt không đổi sắc, mí mắt đều không nâng một chút.
Anh như thế mà lại nói thành thục ra này hai chữ (trong bản convert là trượng phu), dường như đã nói lời này cả trăm lần, trong lòng Trương Sơ Tâm run lên một chút, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, rời khỏi ngực anh.
Anh nhanh chóng buông cô ra, trấn tĩnh đứng ở chỗ đó.
“Mày… Mày là chồng của nó?!!” Ngư lão đại khiếp sợ, lại hỏi: “Mày biết cha nó và nó thiếu tụi tao bao nhiêu tiền không?!”
Thẩm Chi Niên nhướng mắt, “Không nhiều không ít.”
“Một ngàn vạn!” Ngư lão đại cất cao giọng, giờ năm ngón tay.
Trương Sơ Tâm đột nhiên mở to hai mắt nhìn, “Làm gì mà nhiều như vậy! Không phải chỉ có năm trăm vạn sao?!”
Thẩm Chi Niên nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, “Năm trăm vạn?”
Trương Sơ Tâm dùng sức gật đầu.
Ngư lão đại kêu gào, “Năm trăm vạn kia chỉ là tiền vốn! Còn có tiền lời nữa, mày đừng nghĩ quỵt tiền tao! A —” lời còn chưa nói xong, ông ta đã bị đá một cái ngã lăn quay xuống đất, hét ra một tiếng thảm thiết.
Đi theo phía sau Thẩm Chi Niên, hai người đàn ông mặc tây trang màu đen không biết lúc nào đã xuất hiện, đạp lên lưng Ngư lão đại.
Ánh mắt Thẩm Chi Niên lạnh lẽo liếc ông ta một cái, “Thật dơ bẩn.”
Trương Sơ Tâm nhìn Thẩm Chi Niên, không nói nên lời.
Cô nhìn anh đang viết chi phiếu, sau đó tuỳ tiện ném cho Ngư lão đại, “Năm trăm vạn, từ hôm nay trở đi, nếu ông còn dám tìm Trương Sơ Tâm làm phiền, tôi cam đoan, nửa đời sau của ông chỉ có thể ở trong ngục giam.”
Ngư lão đại không cam lòng mà gào một câu, “Còn có tiền lợi nữa!”
Trương Sơ Tâm tức giận đến dậm chân, “Tiền lời đã tính trong năm tram vạn đó rồi! Ông—”
“Trương Sơ Tâm.” âm thanh nhàn nhạt truyền đến, Trương Sơ Tâm ngừng nói, nhìn về phía Thẩm Chi Niên.
Thẩm Chi Niên cùng cô liếc nhau, “Lại đây với anh.” Nói xong liền xoay người một lần nữa đi vào thang máy.
Nên đối mặt thì đối mặt. Trương Sơ Tâm hít vào một hơi thật sâu, đi theo vào thang máy. Đi đến một nửa, lại nghĩ tới gì đó, quay đầu lại, hung hăng dẫm lên Ngư lão đại đang ngã trên sàn nhà.Cô của mấy năm nay, không lúc nào không lo lắng, hôm nay coi như đã báo được thù. Nghĩ đi nghĩ lại, lại hung hăng dậm vài lần nữa lên mua bàn tay của ông ta.
“Cá” lão đau đến thê thảm mà thét chói tai. Trương Sơ Tâm lúc này mới hả giận, xoay người đi vào thang máy.
Lúc thang máy đến bên trong có vài người, hiện tại lúc đi xuống, chỉ có hai người là cô cùng Thẩm Chi Niên.
Thẩm Chi Niên không nói chuyện làm cho Trương Sơ Tâm có chút không biết làm sao cho phải lệ. Trong thang máy yên tĩnh vô cùng, không khí lại có chút xấu hộ.
Qua một hồi lâu, Trương Sơ Tâm mới nhẹ nhàng nói một câu, “Cám ơn anh.”
“Không cần, chỉ tiện tay thôi.”
Lúc này, cửa thang máy mở ra, Thẩm Chi Niên đi ra ngoài.
Trương Sơ Tâm đi theo phía sau anh, một đường đến đại sảnh bên ngoài, rốt cuộc Thẩm Chi Niên mới dừng lại.
Trương Sơ Tâm không chú ý, anh khi dừng lại, nhất thời cô không thắng kịp, đầu đập vào lưng anh.
Lưng người đàn ông cứng rắn, đâm vào làm mũi cô phát đau.
Khi Thẩm Chi Niên quay đầu, cô vuốt vuốt mũi, vẻ mặt lên án nhìn anh.
Thẩm Chi Niên nhìn cô trong chốc lát, “Trương Sơ Tâm, em cùng Hàn Thời Mặc rốt cuộc là quan hệ gì?”
Trương Sơ Tâm ngơ ra. Hẳn là anh hỏi chuyện buổi sáng hôm nay…
Cô há mồm, đang muốn mở miệng, Thẩm Chi Niên lại lêntiếng đánh gãy cô, “Tôi mặc kệ em cùng Hàn Thời Mặc là quan hệ gì. Hôm nay anh còn trả sạch nợ, cứu em, em tính toán khi nào trả ơn anh đây?”
“Tôi…” Đây là trả nợ xong lại nợ tiếp à? Trương Sơ Tâm gắt gao nhíu mày.
“Đương nhiên, em có thể lực chọn không trả tiền. Lần trước anh đề cặp với em, cùng anh kết hôn, số tiền này coi như anh tặng em.”
Trương Sơ Tâm giật mình.
“Anh cho em một phút đồng hồ suy xét.”
Cả người Trương Sơ Tâm cứng đờ. Cô nhìn anh, bỗng nhiên nhớ tới những năm cô thích anh kia. Vì cùng anh học cùng trường, từ bỏ lý tưởng của chính mình, vì anh viết một bức thư tình lại một bức, một lần lại một lần thổ lộ, vì anh mà cùng cha cãi nhau, làm cho cha tức giận tái phát bệnh cũ… Khi đó làm mỗi một việc, đều là vì có thể cùng anh ở bên nhau, vì một ngày nào đó có thể gả cho anh, cùng anh đời đời kiếp kiếp.
Khi đó, thật sự rất muốn gả cho anh.
“Còn mười giây.” Thẩm Chi Niên lên tiếng nhắc nhở.
Trương Sơ Tâm hít một hơi thật sâu, “Cùng anh kết hôn có thể, nhưng tôi có điều kiện.”
Trương Sơ Tâm ở trong lòng anh phát run, trong miệng không ngừng lặp lại, “Cứu tôi, cứu tôi…”
Thẩm Chi Niên chỉ hơi trố mắt một chút, liền phục hồi tinh thần lại. Anh đỡ Trương Sơ Tâm từ thang máy ra ngoài, khuôn mặt tối sầm nhìn chằm chằm gương mặt hung ác của Ngư lão đại đang đứng bên ngoài.
Thẩm Chi Niên khí thế rất bức người, Ngư lão đại thấy thế không dễ chọc, thu hồi gậy gộc, “Mày là gì của Trương Sơ Tâm?”
“Chồng.” Thẩm Chi Niên mặt không đổi sắc, mí mắt đều không nâng một chút.
Anh như thế mà lại nói thành thục ra này hai chữ (trong bản convert là trượng phu), dường như đã nói lời này cả trăm lần, trong lòng Trương Sơ Tâm run lên một chút, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, rời khỏi ngực anh.
Anh nhanh chóng buông cô ra, trấn tĩnh đứng ở chỗ đó.
“Mày… Mày là chồng của nó?!!” Ngư lão đại khiếp sợ, lại hỏi: “Mày biết cha nó và nó thiếu tụi tao bao nhiêu tiền không?!”
Thẩm Chi Niên nhướng mắt, “Không nhiều không ít.”
“Một ngàn vạn!” Ngư lão đại cất cao giọng, giờ năm ngón tay.
Trương Sơ Tâm đột nhiên mở to hai mắt nhìn, “Làm gì mà nhiều như vậy! Không phải chỉ có năm trăm vạn sao?!”
Thẩm Chi Niên nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, “Năm trăm vạn?”
Trương Sơ Tâm dùng sức gật đầu.
Ngư lão đại kêu gào, “Năm trăm vạn kia chỉ là tiền vốn! Còn có tiền lời nữa, mày đừng nghĩ quỵt tiền tao! A —” lời còn chưa nói xong, ông ta đã bị đá một cái ngã lăn quay xuống đất, hét ra một tiếng thảm thiết.
Đi theo phía sau Thẩm Chi Niên, hai người đàn ông mặc tây trang màu đen không biết lúc nào đã xuất hiện, đạp lên lưng Ngư lão đại.
Ánh mắt Thẩm Chi Niên lạnh lẽo liếc ông ta một cái, “Thật dơ bẩn.”
Trương Sơ Tâm nhìn Thẩm Chi Niên, không nói nên lời.
Cô nhìn anh đang viết chi phiếu, sau đó tuỳ tiện ném cho Ngư lão đại, “Năm trăm vạn, từ hôm nay trở đi, nếu ông còn dám tìm Trương Sơ Tâm làm phiền, tôi cam đoan, nửa đời sau của ông chỉ có thể ở trong ngục giam.”
Ngư lão đại không cam lòng mà gào một câu, “Còn có tiền lợi nữa!”
Trương Sơ Tâm tức giận đến dậm chân, “Tiền lời đã tính trong năm tram vạn đó rồi! Ông—”
“Trương Sơ Tâm.” âm thanh nhàn nhạt truyền đến, Trương Sơ Tâm ngừng nói, nhìn về phía Thẩm Chi Niên.
Thẩm Chi Niên cùng cô liếc nhau, “Lại đây với anh.” Nói xong liền xoay người một lần nữa đi vào thang máy.
Nên đối mặt thì đối mặt. Trương Sơ Tâm hít vào một hơi thật sâu, đi theo vào thang máy. Đi đến một nửa, lại nghĩ tới gì đó, quay đầu lại, hung hăng dẫm lên Ngư lão đại đang ngã trên sàn nhà.Cô của mấy năm nay, không lúc nào không lo lắng, hôm nay coi như đã báo được thù. Nghĩ đi nghĩ lại, lại hung hăng dậm vài lần nữa lên mua bàn tay của ông ta.
“Cá” lão đau đến thê thảm mà thét chói tai. Trương Sơ Tâm lúc này mới hả giận, xoay người đi vào thang máy.
Lúc thang máy đến bên trong có vài người, hiện tại lúc đi xuống, chỉ có hai người là cô cùng Thẩm Chi Niên.
Thẩm Chi Niên không nói chuyện làm cho Trương Sơ Tâm có chút không biết làm sao cho phải lệ. Trong thang máy yên tĩnh vô cùng, không khí lại có chút xấu hộ.
Qua một hồi lâu, Trương Sơ Tâm mới nhẹ nhàng nói một câu, “Cám ơn anh.”
“Không cần, chỉ tiện tay thôi.”
Lúc này, cửa thang máy mở ra, Thẩm Chi Niên đi ra ngoài.
Trương Sơ Tâm đi theo phía sau anh, một đường đến đại sảnh bên ngoài, rốt cuộc Thẩm Chi Niên mới dừng lại.
Trương Sơ Tâm không chú ý, anh khi dừng lại, nhất thời cô không thắng kịp, đầu đập vào lưng anh.
Lưng người đàn ông cứng rắn, đâm vào làm mũi cô phát đau.
Khi Thẩm Chi Niên quay đầu, cô vuốt vuốt mũi, vẻ mặt lên án nhìn anh.
Thẩm Chi Niên nhìn cô trong chốc lát, “Trương Sơ Tâm, em cùng Hàn Thời Mặc rốt cuộc là quan hệ gì?”
Trương Sơ Tâm ngơ ra. Hẳn là anh hỏi chuyện buổi sáng hôm nay…
Cô há mồm, đang muốn mở miệng, Thẩm Chi Niên lại lêntiếng đánh gãy cô, “Tôi mặc kệ em cùng Hàn Thời Mặc là quan hệ gì. Hôm nay anh còn trả sạch nợ, cứu em, em tính toán khi nào trả ơn anh đây?”
“Tôi…” Đây là trả nợ xong lại nợ tiếp à? Trương Sơ Tâm gắt gao nhíu mày.
“Đương nhiên, em có thể lực chọn không trả tiền. Lần trước anh đề cặp với em, cùng anh kết hôn, số tiền này coi như anh tặng em.”
Trương Sơ Tâm giật mình.
“Anh cho em một phút đồng hồ suy xét.”
Cả người Trương Sơ Tâm cứng đờ. Cô nhìn anh, bỗng nhiên nhớ tới những năm cô thích anh kia. Vì cùng anh học cùng trường, từ bỏ lý tưởng của chính mình, vì anh viết một bức thư tình lại một bức, một lần lại một lần thổ lộ, vì anh mà cùng cha cãi nhau, làm cho cha tức giận tái phát bệnh cũ… Khi đó làm mỗi một việc, đều là vì có thể cùng anh ở bên nhau, vì một ngày nào đó có thể gả cho anh, cùng anh đời đời kiếp kiếp.
Khi đó, thật sự rất muốn gả cho anh.
“Còn mười giây.” Thẩm Chi Niên lên tiếng nhắc nhở.
Trương Sơ Tâm hít một hơi thật sâu, “Cùng anh kết hôn có thể, nhưng tôi có điều kiện.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.