Chương 28: Đôi mắt
Mạn Linh Linh
25/08/2023
Đêm tối lúc chín giờ.
“Tớ đi nhé. Cậu nhớ trông nhà cẩn thận đấy. Với cả đừng có mà nghịch nước nữa, mắt đã không thể chuyển lại màu như cũ rồi còn...”
Phó Quan Thượng nghĩ thế nào mà nhéo mạnh lên má của Nhiếp Mạch Khanh một cái để cảnh cáo cô, Nhiếp Mạch Khanh đau quá nên kêu lên, ấm ức quờ tay ra để nhéo lên má anh nhưng không với tới nổi, chỉ có thể di chuyển xuống bên dưới, cấu mạnh vào eo anh một cái.
“A...!”
Cả hai cùng nhau kêu lên. Mặt mũi của Phó Quan Thượng đỏ bừng, vùng eo nơi tay cô động vào vẫn còn nguyên cảm giác nhoi nhói nhồn nhột. Còn Nhiếp Mạch Khanh thì muộn màng nhận ra hành động không kịp suy nghĩ ấy của mình nó mờ ám như thế nào.
Chết tiệt! Sao da anh cứng thế? Nhìn gầy vậy mà khi nhéo vào, tay cô vẫn cảm nhận được hơi ấm từ nhiệt độ cơ thể nhưng lại cảm thấy rắn chắc cứ như đang nắm phải một thanh sắt vậy.
Tên này thường xuyên lén lút trốn cô đi tập gym đúng không?
“Con nhỏ này!”
Phó Quan Thượng xấu hổ cốc lên đầu cô một cái, nguýt mắt lườm cô rồi đóng cửa nhà rời đi.
Nhiếp Mạch Khanh vẫn còn đang lâng lâng trước cảm xúc khó nói thành lời lúc ban nãy, hai má cứ phừng phừng đỏ lên như bốc lửa.
Bình tĩnh! Bình tĩnh! Cô có còn là con gái mới đến độ tuổi dậy thì đâu mà lại ngại ngùng khi tiếp xúc với người khác giới thế này? Phải ổn định suy nghĩ lại! Thở sâu! Hít hà hít hà!
Nhiếp Mạch Khanh vỗ vỗ vào má mình mấy cái rồi quyết định sẽ tìm việc gì đó để làm, mấy ngày qua cô cứ ở lười trong nhà vậy thôi, không thể cứ vô dụng như thế được!
Thế là cô liếc mắt nhìn về phía bàn ngồi mà Phó Quan Thượng thường dùng để đọc sách hoặc tự học kia, thấy đống sách vở và giấy bút để lộn xộn ở trên bàn, cô xắn ống tay áo lên, quyết định sẽ dọn hộ cho anh.
Lúc bê chồng sách dày để đặt lại lên kệ sách, bất chợt có một thứ gì đó màu hồng bị cô lỡ tay phẩy rơi xuống dưới đất.
Nhiếp Mạch Khanh nghiêng đầu nhìn xuống dưới chân mình, bỗng đôi đồng tử của cô co rút lại.
Đó chẳng phải là lá thư mấy hôm trước cô tìm thấy ở bên trong túi táo đỏ sao?
Vậy là từ đó đến giờ anh vẫn chưa tìm thấy sao?
Ngay khi suy đoán ấy hiện lên trong tâm trí, Nhiếp Mạch Khanh bỗng cảm thấy có một chút sung sướng pha lẫn với chột dạ hiện lên ở trong lòng.
Niềm vui đắc ý thoáng qua nhưng ngay sau đó cô đã cảm thấy vô cùng hối hận.
Có người muốn trao gửi tình cảm cho anh, đó là việc của anh, vậy thì tại sao cô lại có thể chen vào được?
Với cả, anh không thể cứ mãi đi theo cô như thế này được. Cuộc sống của cô là những tháng ngày sinh sống và làm việc tạm bợ, không ổn định, trong khi đó Phó Quan Thượng là một người tài sắc vẹn toàn, có thể sử dụng trí tuệ của mình để làm nhiều thứ to lớn hơn.
Người như anh nên ổn định mà sống trong an ổn, có một người vợ và những đứa con, gia cảnh giàu sang sung túc, danh tiếng ngút ngàn. Đó mới là một cuộc sống xứng đáng dành cho anh.
Cô cảm thấy mừng khi nghĩ về tương lai sáng lạng ấy của anh, nhưng chẳng hiểu tại sao... trong lòng cô lại nhói đau như thế này.
Nhiếp Mạch Khanh cắn môi mở bức thư ấy ra, thấy ở bên trong đấy là một tờ giấy được viết tay cẩn thận và tỉ mẩn, ngay ngắn gọn gàng, đi kèm theo nó là một mảnh vàng.
“Anh có thể dành cho em một chút thời gian không? Em đã để ý anh trong bộ trang phục phục vụ, đứng nổi bật giữa những vị khách thập phương. Chúng ta đã từng nói chuyện với nhau một lần, em rất xấu hổ nên chỉ có thể hỏi những câu hỏi bình thường hết sức như: Phòng này ở đâu, có thể cho tôi một li Martini được không, nhà vệ sinh ở đâu... Anh đều mỉm cười rồi đáp lại.
Tuy biết nụ cười ấy chỉ dừng lại ở mức đối với khác hàng và người phục vụ, nhưng em mong muốn mình có thể nhìn thấy nụ cười ấy xinh đẹp và rạng rỡ hơn nữa.
Gặp nhau nhé. Em đợi anh ở trên sân thượng – phòng VVIP lúc mười giờ đêm tối ngày XX.”
Tối ngày XX? Chẳng phải chính là ngày hôm nay sao?
Nhiếp Mạch Khanh thoảng thốt nhìn lên mặt đồng hồ treo tường. Chín giờ bốn mươi tám phút! Sắp đến mười giờ rồi!
Chẳng cần suy nghĩ gì nhiều nữa, Nhiếp Mạch Khanh thay quần áo rồi đội lên đầu chiếc mũi áo hoodie, đeo kính râm rồi cầm theo bức thư tình ấy phóng ra khỏi căn phòng trọ.
Đường từ đây đến quán bar đó mất tầm hai mươi phút để đi bộ, nhưng chạy thì rút ngắn lại chỉ còn mười phút mà thôi.
Thấy vậy, cô cắn chặt răng rồi cố gắng dùng hết mọi sức lực dồn vào đôi chân của mình, vận dụng mọi kinh nghiệm chạy bộ hồi còn ở trong trấn cũ để bứt tốc chạy đến đích.
Người đi đường vừa mới chỉ mở mắt nhắm mắt đã chẳng còn thấy cô đâu nữa, chỉ sửng sốt nhìn một cái bóng đen lao vút đi như gió ở trên đường.
Tốc độ chạy rất đáng nể, nhất là khi cô chạy về nơi mà Phó Quan Thượng đang ở.
Đến nơi rồi!
Nhiếp Mạch Khanh nhìn vào số giờ hiện thị ở trên điện thoại, đúng mười giờ luôn.
Cô cố gắng để điều chỉnh lại nhịp hô hấp của mình, thấy có một đám khách đang tiến vào bên trong quán bar, cô kéo thấp chiếc mũ xuống rồi trà trộn vào trong đám đông người đó.
Nhưng quả nhiên nếu vào được quán bar đơn giản như thế thì bất cứ ai cũng đã vào được rồi.
“Này cô kia! Đúng vậy, là cái cô mặc áo hoodie đó, mau qua đây.”
Nhiếp Mạch Khanh thầm chửi thề trong lòng rồi chậm rãi nhích đến chỗ của một người bảo vệ đang đứng canh ở trước lối ra vào. Mất hai phút quý giá của cô rồi.
Hắn không phải là bảo vệ thông thường mà là một tên côn đồ được thuê trong một băng nhóm xã hội đen nào đó, tướng tá rất hung hãn, cơ thể đô con vạm vỡ nhưng không có nghĩa là cô không thể đánh ngất được.
Nhưng nếu như cô gây sự với tên này thì mọi việc sẽ đến tai của bè lũ xã hội đen đứng ở đằng sau hắn, cuộc sống về sau của cô sẽ chỉ khổ hơn thôi.
Tùy thời cơ ứng biến.
Nhiếp Mạch Khanh nuốt một ngụm nước bọt, đứng trước mặt của tên bảo vệ.
Hắn ta hừ một tiếng, chẳng nói một lời nào mà giật phắt cái kính râm mà cô đang đeo ra.
“Ban đêm mà đeo kính râm, mày đang che giấu danh tính hả?... Á Á Á Á Á Á Á!!!”
Bất chợt hắn ta hét lên kinh hãi rồi ngã ngửa ra đằng sau, mắt trợn lên chỉ toàn là lòng trắng, cả người giần giật vì khiếp đản.
Hắn đã thấy đôi mắt của cô, một đôi mắt màu xanh lam rực rỡ phát sáng trong đêm.
Tuy xinh đẹp nhưng con người làm sao có thể sở hữu cặp mắt ấy được?
Chỉ có thể là...
“Quỷ... Quỷ!!!”
Hắn ta run rẩy hấp hối ra câu nói đó trước khi bất tỉnh hoàn toàn vì sợ.
Nhiếp Mạch Khanh chậc lên một tiếng, nhìn thấy có mấy người khác vì sự ồn ào ở chỗ này mà bắt đầu để mắt đến cô, Nhiếp Mạch Khanh nhanh chóng tận dụng thời cơ mà lẻn vào bên trong, nhanh chóng liếc mắt về phía quầy rượu và xung quanh quán bar.
Không có Phó Quan Thượng ở đây.
“Tớ đi nhé. Cậu nhớ trông nhà cẩn thận đấy. Với cả đừng có mà nghịch nước nữa, mắt đã không thể chuyển lại màu như cũ rồi còn...”
Phó Quan Thượng nghĩ thế nào mà nhéo mạnh lên má của Nhiếp Mạch Khanh một cái để cảnh cáo cô, Nhiếp Mạch Khanh đau quá nên kêu lên, ấm ức quờ tay ra để nhéo lên má anh nhưng không với tới nổi, chỉ có thể di chuyển xuống bên dưới, cấu mạnh vào eo anh một cái.
“A...!”
Cả hai cùng nhau kêu lên. Mặt mũi của Phó Quan Thượng đỏ bừng, vùng eo nơi tay cô động vào vẫn còn nguyên cảm giác nhoi nhói nhồn nhột. Còn Nhiếp Mạch Khanh thì muộn màng nhận ra hành động không kịp suy nghĩ ấy của mình nó mờ ám như thế nào.
Chết tiệt! Sao da anh cứng thế? Nhìn gầy vậy mà khi nhéo vào, tay cô vẫn cảm nhận được hơi ấm từ nhiệt độ cơ thể nhưng lại cảm thấy rắn chắc cứ như đang nắm phải một thanh sắt vậy.
Tên này thường xuyên lén lút trốn cô đi tập gym đúng không?
“Con nhỏ này!”
Phó Quan Thượng xấu hổ cốc lên đầu cô một cái, nguýt mắt lườm cô rồi đóng cửa nhà rời đi.
Nhiếp Mạch Khanh vẫn còn đang lâng lâng trước cảm xúc khó nói thành lời lúc ban nãy, hai má cứ phừng phừng đỏ lên như bốc lửa.
Bình tĩnh! Bình tĩnh! Cô có còn là con gái mới đến độ tuổi dậy thì đâu mà lại ngại ngùng khi tiếp xúc với người khác giới thế này? Phải ổn định suy nghĩ lại! Thở sâu! Hít hà hít hà!
Nhiếp Mạch Khanh vỗ vỗ vào má mình mấy cái rồi quyết định sẽ tìm việc gì đó để làm, mấy ngày qua cô cứ ở lười trong nhà vậy thôi, không thể cứ vô dụng như thế được!
Thế là cô liếc mắt nhìn về phía bàn ngồi mà Phó Quan Thượng thường dùng để đọc sách hoặc tự học kia, thấy đống sách vở và giấy bút để lộn xộn ở trên bàn, cô xắn ống tay áo lên, quyết định sẽ dọn hộ cho anh.
Lúc bê chồng sách dày để đặt lại lên kệ sách, bất chợt có một thứ gì đó màu hồng bị cô lỡ tay phẩy rơi xuống dưới đất.
Nhiếp Mạch Khanh nghiêng đầu nhìn xuống dưới chân mình, bỗng đôi đồng tử của cô co rút lại.
Đó chẳng phải là lá thư mấy hôm trước cô tìm thấy ở bên trong túi táo đỏ sao?
Vậy là từ đó đến giờ anh vẫn chưa tìm thấy sao?
Ngay khi suy đoán ấy hiện lên trong tâm trí, Nhiếp Mạch Khanh bỗng cảm thấy có một chút sung sướng pha lẫn với chột dạ hiện lên ở trong lòng.
Niềm vui đắc ý thoáng qua nhưng ngay sau đó cô đã cảm thấy vô cùng hối hận.
Có người muốn trao gửi tình cảm cho anh, đó là việc của anh, vậy thì tại sao cô lại có thể chen vào được?
Với cả, anh không thể cứ mãi đi theo cô như thế này được. Cuộc sống của cô là những tháng ngày sinh sống và làm việc tạm bợ, không ổn định, trong khi đó Phó Quan Thượng là một người tài sắc vẹn toàn, có thể sử dụng trí tuệ của mình để làm nhiều thứ to lớn hơn.
Người như anh nên ổn định mà sống trong an ổn, có một người vợ và những đứa con, gia cảnh giàu sang sung túc, danh tiếng ngút ngàn. Đó mới là một cuộc sống xứng đáng dành cho anh.
Cô cảm thấy mừng khi nghĩ về tương lai sáng lạng ấy của anh, nhưng chẳng hiểu tại sao... trong lòng cô lại nhói đau như thế này.
Nhiếp Mạch Khanh cắn môi mở bức thư ấy ra, thấy ở bên trong đấy là một tờ giấy được viết tay cẩn thận và tỉ mẩn, ngay ngắn gọn gàng, đi kèm theo nó là một mảnh vàng.
“Anh có thể dành cho em một chút thời gian không? Em đã để ý anh trong bộ trang phục phục vụ, đứng nổi bật giữa những vị khách thập phương. Chúng ta đã từng nói chuyện với nhau một lần, em rất xấu hổ nên chỉ có thể hỏi những câu hỏi bình thường hết sức như: Phòng này ở đâu, có thể cho tôi một li Martini được không, nhà vệ sinh ở đâu... Anh đều mỉm cười rồi đáp lại.
Tuy biết nụ cười ấy chỉ dừng lại ở mức đối với khác hàng và người phục vụ, nhưng em mong muốn mình có thể nhìn thấy nụ cười ấy xinh đẹp và rạng rỡ hơn nữa.
Gặp nhau nhé. Em đợi anh ở trên sân thượng – phòng VVIP lúc mười giờ đêm tối ngày XX.”
Tối ngày XX? Chẳng phải chính là ngày hôm nay sao?
Nhiếp Mạch Khanh thoảng thốt nhìn lên mặt đồng hồ treo tường. Chín giờ bốn mươi tám phút! Sắp đến mười giờ rồi!
Chẳng cần suy nghĩ gì nhiều nữa, Nhiếp Mạch Khanh thay quần áo rồi đội lên đầu chiếc mũi áo hoodie, đeo kính râm rồi cầm theo bức thư tình ấy phóng ra khỏi căn phòng trọ.
Đường từ đây đến quán bar đó mất tầm hai mươi phút để đi bộ, nhưng chạy thì rút ngắn lại chỉ còn mười phút mà thôi.
Thấy vậy, cô cắn chặt răng rồi cố gắng dùng hết mọi sức lực dồn vào đôi chân của mình, vận dụng mọi kinh nghiệm chạy bộ hồi còn ở trong trấn cũ để bứt tốc chạy đến đích.
Người đi đường vừa mới chỉ mở mắt nhắm mắt đã chẳng còn thấy cô đâu nữa, chỉ sửng sốt nhìn một cái bóng đen lao vút đi như gió ở trên đường.
Tốc độ chạy rất đáng nể, nhất là khi cô chạy về nơi mà Phó Quan Thượng đang ở.
Đến nơi rồi!
Nhiếp Mạch Khanh nhìn vào số giờ hiện thị ở trên điện thoại, đúng mười giờ luôn.
Cô cố gắng để điều chỉnh lại nhịp hô hấp của mình, thấy có một đám khách đang tiến vào bên trong quán bar, cô kéo thấp chiếc mũ xuống rồi trà trộn vào trong đám đông người đó.
Nhưng quả nhiên nếu vào được quán bar đơn giản như thế thì bất cứ ai cũng đã vào được rồi.
“Này cô kia! Đúng vậy, là cái cô mặc áo hoodie đó, mau qua đây.”
Nhiếp Mạch Khanh thầm chửi thề trong lòng rồi chậm rãi nhích đến chỗ của một người bảo vệ đang đứng canh ở trước lối ra vào. Mất hai phút quý giá của cô rồi.
Hắn không phải là bảo vệ thông thường mà là một tên côn đồ được thuê trong một băng nhóm xã hội đen nào đó, tướng tá rất hung hãn, cơ thể đô con vạm vỡ nhưng không có nghĩa là cô không thể đánh ngất được.
Nhưng nếu như cô gây sự với tên này thì mọi việc sẽ đến tai của bè lũ xã hội đen đứng ở đằng sau hắn, cuộc sống về sau của cô sẽ chỉ khổ hơn thôi.
Tùy thời cơ ứng biến.
Nhiếp Mạch Khanh nuốt một ngụm nước bọt, đứng trước mặt của tên bảo vệ.
Hắn ta hừ một tiếng, chẳng nói một lời nào mà giật phắt cái kính râm mà cô đang đeo ra.
“Ban đêm mà đeo kính râm, mày đang che giấu danh tính hả?... Á Á Á Á Á Á Á!!!”
Bất chợt hắn ta hét lên kinh hãi rồi ngã ngửa ra đằng sau, mắt trợn lên chỉ toàn là lòng trắng, cả người giần giật vì khiếp đản.
Hắn đã thấy đôi mắt của cô, một đôi mắt màu xanh lam rực rỡ phát sáng trong đêm.
Tuy xinh đẹp nhưng con người làm sao có thể sở hữu cặp mắt ấy được?
Chỉ có thể là...
“Quỷ... Quỷ!!!”
Hắn ta run rẩy hấp hối ra câu nói đó trước khi bất tỉnh hoàn toàn vì sợ.
Nhiếp Mạch Khanh chậc lên một tiếng, nhìn thấy có mấy người khác vì sự ồn ào ở chỗ này mà bắt đầu để mắt đến cô, Nhiếp Mạch Khanh nhanh chóng tận dụng thời cơ mà lẻn vào bên trong, nhanh chóng liếc mắt về phía quầy rượu và xung quanh quán bar.
Không có Phó Quan Thượng ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.