Chương 22: Nó đó! Chính là cái đó đó!
Mạn Linh Linh
21/08/2023
Chị Nghiêm bá vai của Nhiếp Mạch Khanh rồi kéo sát cô lại gần mình khiến cho mặt của cô đập mạnh vào trong ngực chị.
“Ặc ặc! Chị Nghiêm! Khó thở... khó thở!!!”
“Nhóc Khanh! Chị biết thừa là nhóc đang yêu rồi, đừng có mà chối! Nếu thế thì cái đó nó như thế nào?”
“Cái gì như thế nào cơ?”
“Còn cái gì nữa?”
Chị Nghiêm cười khà khà, với điệu cười ấy, Nhiếp Mạch Khanh có thể đếm ra vô số cái địa ngục quỷ tà “răm” đang ở đằng sau lưng của chị.
“Nó đó! Chính là cái đó đó! Nó có... mlem mlem không?”
“Chị Nghiêm... Đây đang là giờ làm việc, xin chị nghiêm túc giùm em.”
“Ha ha ha! Chị đùa có tí thôi ấy mà.”
Chị Nghiêm tuy nói vậy nhưng tay vẫn ôm khít lấy Nhiếp Mạch Khanh vào trong lòng, giống như đang bồng bế một con mèo nhỏ trắng trẻo dễ thương mà xoa xoa nắn nắn.
“Nếu có làm đám cưới thì mời chị nha, chị sẽ chuẩn bị một cái phong bì thật to luôn.”
“Cái gì đấy? Cái gì mà đám cưới đấy?”
Vạn Minh từ bên trong nhà kho đựng hàng mà ngó đầu ra, xuấy xuẩy mái đầu đã ướt sũng mồ hôi của mình.
Đống nước đó từ trên tóc của anh ta bắn cả tới tay của Nhiếp Mạch Khanh khiến cho cô như bị điện giật mà rụt mạnh tay giấu ra đằng sau, vội lấy áo lau đi chỗ da bị hóa nước của mình.
“Này! Khiếp quá đấy! Đi lấy khăn mà lau đầu đi chứ! Suýt nữa đã khiến chị tưởng mưa ở trong nhà rồi!”
Chị Nghiêm gào lên rồi vung chân đá mạnh vào bắp giò của Vạn Minh khiến cho anh ta hự một tiếng rồi ngã rầm xuống dưới đất.
“Cái đồ bạo lực này! Chẳng hiểu chồng chị làm sao mà chịu được cái bản tính bạo chúa của chị nữa!”
Vạn Minh gừ gừ nhìn chị Nghiêm lè lưỡi làm mặt quỷ, bất chợt, anh ta để ý đến có một cái gì đó theo chỗ cổ áo bị xệ ra của chị Nghiêm lộ ra ngoài.
“Ồ! Vòng cổ ngọc trai cơ à?”
“Hả? Vòng cổ ngọc trai?”
Nhiếp Mạch Khanh cũng vì câu thốt lên đó của Vạn Minh mà liếc mắt nhìn xuống cổ của chị Nghiêm, đúng thật là chị ấy có đang đeo một xâu vòng ngọc trai rất đẹp mắt.
“Ôi, giật hết cả mình. Bị mọi người phát hiện rồi. Hí hí hí, cái này là do chồng mình tặng cho đấy.”
Chị Nghiêm ôm má ngại ngùng, cười đến tít cả mắt mà nhìn hai người nọ nhao nhao lên trầm trồ nhìn chiếc vòng cổ rất có giá trị này.
“Chị Nghiêm sướng thật đấy. Có được một anh chồng đã có sức chịu đựng cao mà lại quan tâm phết. Em cũng muốn có một cô vợ hào phóng như vậy ghê.” Vạn Minh cảm thán.
Nhiếp Mạch Khanh vô cùng kinh ngạc nhìn chiếc vòng ấy, đôi mắt cô sáng lấp lánh vô cùng ngưỡng mộ.
“Nó đẹp quá. Em có thể... có thể chạm thử vào nó không?”
“Đương nhiên là được rồi. Quý lắm mới cho chạm vào đấy, món bảo vật của người ta.”
Chị Nghiêm tháo chiếc vòng cổ xuống, nói là chỉ cho cầm vào năm giây thôi rồi sau đó sẽ đòi lại.
Nhìn lên chiếc vòng ngọc trai được đặt ở trên tay mình, Nhiếp Mạch Khanh khẽ mâm mê lên những hạt ngọc trắng muốt ấy.
Hóa ra đây là ngọc trai sao? Đẹp quá. Đây là lần đầu tiên cô được chạm vào chúng ngoài đời thật đấy.
Nhưng có một điều khiến cho cô để tâm hơn, tuy đã được trực tiếp động vào những viên ngọc nhưng cô thấy cơ thể của cô chẳng biến đổi gì cả. Vậy thì đúng thật là ngọc trai không phải là những “hạt ngọc thuần khiết” rồi.
Ở bên trong phòng nhân viên, chị quản lí Từ Văn dựng mấy cây chổi quét nhà vào trong góc rồi đưa mắt nhìn về phía bọn họ dang nhốn nháo túm tụm vào xung quanh chị Nghiêm, chỉ lặng lẽ đứng ở đó rồi bặm môi, nghiêng đầu sang bên khác.
Đầu ngón tay cái của chị khẽ miết nhẹ lên chiếc nhẫn cưới đang đeo ở ngón tay áp út.
Nếu để ý kĩ, có thể thấy đôi mắt của Từ Văn đang dần trở nên ảm đạm.
...
Nhiếp Mạch Khanh đang chậm rãi nhấc cái đũa đang kẹp mấy sợi mì tôm lên để ăn, mới ngủ dậy xong, đầu tóc rối bù chẳng khác nào một cái tổ quạ trên đầu.
Phó Quan Thượng đã đi làm rồi, cô đây là đang ăn bữa sáng á.
Nhiếp Mạch Khanh ngáp một tiếng, mở điện thoại thấy mới có chín giờ sáng, thấy vẫn còn sớm lắm.
Cô cẩn thận nghĩ trong đầu thời gian biểu để làm trong ngày hôm nay, gồm lau dọn nhà, ra siêu thị để mua thức ăn rồi chuẩn bị để buổi tối đi tới hiệu sách.
Đang sì sụp một tô mì nóng hổi, thì bỗng dưng tiếng chuông điện theo reo lên khiến cho mạch suy nghĩ của cô bị đứt đoạn.
Người gọi tới cho cô là chị Nghiêm, nếu là bình thường thì chắc chắn chị ấy gọi đến đều là rủ cô đi chơi hoặc đi mua sắm thôi, nhưng hầu hết đều là gọi vào khung giờ chiều tối chứ không vào mấy lúc sáng sớm như thế này đâu.
“A lô? Chị Nghiêm?”
Nhiếp Mạch Khanh ngáp thêm một cái nữa, cái đũa trong tay cô khuấy khuấy mấy sợi mì đang dần trương lên.
“Mạch Khanh à, hiện tại em có rảnh không?”
“Có ạ. Làm sao thế?”
“À, chỉ là hôm nay bỗng dưng Vạn Minh lại nghỉ làm không lý do, chị có gọi cho thằng nhóc ấy nhưng không được, Từ Văn cũng chẳng thấy mặt đâu cả mà đứa bé nhà chị nó đang bị ốm, chị không thể trông cửa hiệu được. Em đến giúp chị một hôm nhé? Tiền lương sẽ được tính vào ca của em.”
Vạn Minh và Từ Văn đều không thể liên lạc được? Tình huống gì đây?
Nhiếp Mạch Khanh bê cái bát mì đó để vào trong bồn rửa bát, nói cô sẽ nhanh chóng chạy qua rồi tắt máy, đi thay quần áo rồi bước ra khỏi nhà.
“Ặc ặc! Chị Nghiêm! Khó thở... khó thở!!!”
“Nhóc Khanh! Chị biết thừa là nhóc đang yêu rồi, đừng có mà chối! Nếu thế thì cái đó nó như thế nào?”
“Cái gì như thế nào cơ?”
“Còn cái gì nữa?”
Chị Nghiêm cười khà khà, với điệu cười ấy, Nhiếp Mạch Khanh có thể đếm ra vô số cái địa ngục quỷ tà “răm” đang ở đằng sau lưng của chị.
“Nó đó! Chính là cái đó đó! Nó có... mlem mlem không?”
“Chị Nghiêm... Đây đang là giờ làm việc, xin chị nghiêm túc giùm em.”
“Ha ha ha! Chị đùa có tí thôi ấy mà.”
Chị Nghiêm tuy nói vậy nhưng tay vẫn ôm khít lấy Nhiếp Mạch Khanh vào trong lòng, giống như đang bồng bế một con mèo nhỏ trắng trẻo dễ thương mà xoa xoa nắn nắn.
“Nếu có làm đám cưới thì mời chị nha, chị sẽ chuẩn bị một cái phong bì thật to luôn.”
“Cái gì đấy? Cái gì mà đám cưới đấy?”
Vạn Minh từ bên trong nhà kho đựng hàng mà ngó đầu ra, xuấy xuẩy mái đầu đã ướt sũng mồ hôi của mình.
Đống nước đó từ trên tóc của anh ta bắn cả tới tay của Nhiếp Mạch Khanh khiến cho cô như bị điện giật mà rụt mạnh tay giấu ra đằng sau, vội lấy áo lau đi chỗ da bị hóa nước của mình.
“Này! Khiếp quá đấy! Đi lấy khăn mà lau đầu đi chứ! Suýt nữa đã khiến chị tưởng mưa ở trong nhà rồi!”
Chị Nghiêm gào lên rồi vung chân đá mạnh vào bắp giò của Vạn Minh khiến cho anh ta hự một tiếng rồi ngã rầm xuống dưới đất.
“Cái đồ bạo lực này! Chẳng hiểu chồng chị làm sao mà chịu được cái bản tính bạo chúa của chị nữa!”
Vạn Minh gừ gừ nhìn chị Nghiêm lè lưỡi làm mặt quỷ, bất chợt, anh ta để ý đến có một cái gì đó theo chỗ cổ áo bị xệ ra của chị Nghiêm lộ ra ngoài.
“Ồ! Vòng cổ ngọc trai cơ à?”
“Hả? Vòng cổ ngọc trai?”
Nhiếp Mạch Khanh cũng vì câu thốt lên đó của Vạn Minh mà liếc mắt nhìn xuống cổ của chị Nghiêm, đúng thật là chị ấy có đang đeo một xâu vòng ngọc trai rất đẹp mắt.
“Ôi, giật hết cả mình. Bị mọi người phát hiện rồi. Hí hí hí, cái này là do chồng mình tặng cho đấy.”
Chị Nghiêm ôm má ngại ngùng, cười đến tít cả mắt mà nhìn hai người nọ nhao nhao lên trầm trồ nhìn chiếc vòng cổ rất có giá trị này.
“Chị Nghiêm sướng thật đấy. Có được một anh chồng đã có sức chịu đựng cao mà lại quan tâm phết. Em cũng muốn có một cô vợ hào phóng như vậy ghê.” Vạn Minh cảm thán.
Nhiếp Mạch Khanh vô cùng kinh ngạc nhìn chiếc vòng ấy, đôi mắt cô sáng lấp lánh vô cùng ngưỡng mộ.
“Nó đẹp quá. Em có thể... có thể chạm thử vào nó không?”
“Đương nhiên là được rồi. Quý lắm mới cho chạm vào đấy, món bảo vật của người ta.”
Chị Nghiêm tháo chiếc vòng cổ xuống, nói là chỉ cho cầm vào năm giây thôi rồi sau đó sẽ đòi lại.
Nhìn lên chiếc vòng ngọc trai được đặt ở trên tay mình, Nhiếp Mạch Khanh khẽ mâm mê lên những hạt ngọc trắng muốt ấy.
Hóa ra đây là ngọc trai sao? Đẹp quá. Đây là lần đầu tiên cô được chạm vào chúng ngoài đời thật đấy.
Nhưng có một điều khiến cho cô để tâm hơn, tuy đã được trực tiếp động vào những viên ngọc nhưng cô thấy cơ thể của cô chẳng biến đổi gì cả. Vậy thì đúng thật là ngọc trai không phải là những “hạt ngọc thuần khiết” rồi.
Ở bên trong phòng nhân viên, chị quản lí Từ Văn dựng mấy cây chổi quét nhà vào trong góc rồi đưa mắt nhìn về phía bọn họ dang nhốn nháo túm tụm vào xung quanh chị Nghiêm, chỉ lặng lẽ đứng ở đó rồi bặm môi, nghiêng đầu sang bên khác.
Đầu ngón tay cái của chị khẽ miết nhẹ lên chiếc nhẫn cưới đang đeo ở ngón tay áp út.
Nếu để ý kĩ, có thể thấy đôi mắt của Từ Văn đang dần trở nên ảm đạm.
...
Nhiếp Mạch Khanh đang chậm rãi nhấc cái đũa đang kẹp mấy sợi mì tôm lên để ăn, mới ngủ dậy xong, đầu tóc rối bù chẳng khác nào một cái tổ quạ trên đầu.
Phó Quan Thượng đã đi làm rồi, cô đây là đang ăn bữa sáng á.
Nhiếp Mạch Khanh ngáp một tiếng, mở điện thoại thấy mới có chín giờ sáng, thấy vẫn còn sớm lắm.
Cô cẩn thận nghĩ trong đầu thời gian biểu để làm trong ngày hôm nay, gồm lau dọn nhà, ra siêu thị để mua thức ăn rồi chuẩn bị để buổi tối đi tới hiệu sách.
Đang sì sụp một tô mì nóng hổi, thì bỗng dưng tiếng chuông điện theo reo lên khiến cho mạch suy nghĩ của cô bị đứt đoạn.
Người gọi tới cho cô là chị Nghiêm, nếu là bình thường thì chắc chắn chị ấy gọi đến đều là rủ cô đi chơi hoặc đi mua sắm thôi, nhưng hầu hết đều là gọi vào khung giờ chiều tối chứ không vào mấy lúc sáng sớm như thế này đâu.
“A lô? Chị Nghiêm?”
Nhiếp Mạch Khanh ngáp thêm một cái nữa, cái đũa trong tay cô khuấy khuấy mấy sợi mì đang dần trương lên.
“Mạch Khanh à, hiện tại em có rảnh không?”
“Có ạ. Làm sao thế?”
“À, chỉ là hôm nay bỗng dưng Vạn Minh lại nghỉ làm không lý do, chị có gọi cho thằng nhóc ấy nhưng không được, Từ Văn cũng chẳng thấy mặt đâu cả mà đứa bé nhà chị nó đang bị ốm, chị không thể trông cửa hiệu được. Em đến giúp chị một hôm nhé? Tiền lương sẽ được tính vào ca của em.”
Vạn Minh và Từ Văn đều không thể liên lạc được? Tình huống gì đây?
Nhiếp Mạch Khanh bê cái bát mì đó để vào trong bồn rửa bát, nói cô sẽ nhanh chóng chạy qua rồi tắt máy, đi thay quần áo rồi bước ra khỏi nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.