Chương 17
Lộc Linh
29/09/2022
Kiều Diệc Khê xoa xoa mũi, không quên hỏi cậu: “Sao cậu biết lái motor?”
Lần trước đưa cậu đi họp lớp, cậu còn nói không biết lái —— chẳng lẽ lừa cô?
Chu Minh Tự trả lời rất nhanh: “Học qua.”
“Học qua?” Suy nghĩ của cô chợt hoảng hốt, “Là mới đây sao, cậu học cái này để làm gì?”
“Cảm thấy cần thiết,” cậu nhìn cô từ kính chiếu hậu, “Ngồi vững chưa?”
Cô đang muốn nói nếu không thì cô lái cũng được, nhưng nghĩ đến câu “cảm thấy cần thiết” kia của chàng trai, lại giống như lĩnh hội được việc gì đó.
Loại người ngay cả chơi game cũng là người đầu tiên xông lên chiến đấu giống như cậu, có lẽ là không có cách nào thoải mái ngồi ghế sau xe của con gái.
Có lẽ trong suy nghĩ của cậu, chuyện che mưa chắn gió như thế này đều là việc mình nên làm, như vậy mới giống đàn ông.
Nghĩ đến đây, cô thu lại câu sắp nói kia, một tay đỡ dưới đệm ngồi, một tay nắm chặt quần áo cậu.
“Ừm, xong rồi, cậu lái đi.”
Cùng với tiếng khởi động vang lên, motor xông ra ngoài theo quỹ đạo.
Kỹ thuật lái xe của cậu cũng rất hoang dã, tác phong giống y như trong trò chơi, nhanh như chớp cứ thẳng tiến không chùn bước, mỗi chiếc xe trong phạm vi tầm mắt đều bị cậu vượt qua, Kiều Diệc Khê còn cho rằng cậu đang đua hạng —— hướng đến vị trí số 1.
Chiếc xe của Thư Nhiên cũng theo sát bọn họ, sau khi Kiều Diệc Khê xuống xe không bao lâu, Thư Nhiên ôm bụng đi về phía cô.
“Tớ ngồi đến sắp nôn rồi, cho hỏi hai người bọn họ đang lái motor hay đang đua xe?”
Thư Nhiên thấy sắc mặt của cô vẫn tự nhiên như cũ, hỏi cô: “Cậu không cảm thấy hơi chóng mặt, hơi buồn nôn?”
“Không mà.” Kiều Diệc Khê đỡ Thư Nhiên, nghiêm túc cảm nhận tín hiệu cơ thể truyền đến.
“Tớ cảm thấy khá kích thích.”
“……”
Sau khi về phòng ngủ, Hướng Mộc chống cằm nhìn ra ngoài thở dài, “Tra nam lại tìm tớ.”
“Sao nào, rốt cuộc cũng trả tiền rồi sao?”
“Không, anh ta nói có thể trả góp không, mỗi ngày trả một ít.”
Thư Nhiên vừa đặt balo xuống vừa mắng: “Không phải chứ, người này bị bệnh sao, trả tiền còn phải để người khác thúc giục, trả góp thì thôi đi, bây giờ còn muốn trả góp theo ngày? Cậu bảo anh ta nằm mơ đi, chỉ có trong mơ mới có chuyện tốt như vậy.”
Kiều Diệc Khê: “Anh ta muốn trả góp bao nhiêu ngày?”
Hướng Mộc nhìn vào di động, một lần nữa lên tiếng xác nhận: “365 ngày.”
Nguyễn Âm Thư tính toán một chút: “Năm ngàn tệ trả trong một năm, bình quân một ngày trả mười ba tệ bảy.”
“……………………”
“Tớ mẹ nó một cú đá bay đầu chó của tra nam ——” Thư Nhiên chống nạnh, “Anh ta không ngại phiền thì chúng ta còn ngại phiền, hơn nữa, một ngày lấy lại hơn mười tệ kia thì phiền cỡ nào chứ, đều là chút tiền lẻ.”
“Vậy chắc chắn rồi, năm ngàn một lần và năm ngàn một năm khác biệt rất lớn.”
Kiều Diệc Khê: “Cậu đừng đồng ý với anh ta, cứ nói cho anh ta trả một lần trong vòng nửa năm.”
“Nếu anh ta không đồng ý thì sao?” Hướng Mộc cầm di động buồn rầu.
“Đến lúc đó lại nói, luôn có biện pháp trị được anh ta,” Thư Nhiên nói, “Thật sự không được thì chúng ta đăng bài trên diễn đàn đòi tiền, anh ta chắc chắn sợ.”
“Ừm.”
Hướng Mộc trả lời lại, quay đầu gõ tin nhắn, hơn mười phút sau, lại thở dài một tiếng.
Kiều Diệc Khê: “Sao rồi, không đồng ý?”
“Không phải, anh ta không trả lời tớ.”
Kiều Diệc Khê ngồi lên ghế, “Chắc chắn đọc được, cậu chờ là được.”
“Năm ngàn mượn xài một lần còn không trả xong, chỗ nào của anh ta cần dùng tiền chứ?” Nguyễn Âm Thư vuốt cằm hỏi.
Thư Nhiên giơ ngón tay được sơn bóng lên, cười nói: “Cậu thì biết cái gì, người ta có nhiều bạn gái như vậy, chu toàn qua lại rất mệt mỏi.”
Lại thảo luận thêm một lúc, Hướng Mộc ngã người về sau: “Thôi vậy, làm chút chuyện vui vẻ đi, Diệc Khê, chúng ta cùng nhau chơi game đi.”
Thư Nhiên: “Chơi game với cậu ấy sẽ vui vẻ? Cậu chắc chứ?”
“Tớ tiến bộ rồi được chưa?” Kiều Diệc Khê giật nhẹ tay áo, “Tiểu Kiều tỷ tỷ được trời cao ban phúc.”
Vào giao diện trò chơi, Kiều Diệc Khê mới phát hiện Hướng Mộc đã đổi ID thành【 Một cú đá bay đầu chó tra nam】.
Thư Nhiên đúng là một người nói bậy vừa sáng tạo vừa xuất sắc.
“Nhất thời miệng hôi nhất thời sảng khoái, luôn miệng hôi thì luôn sảng khoái.” Thư Nhiên kéo ghế dựa lại đây, “Vừa nhìn cái này liền biết là cái tên có thể ăn gà, tớ【 Nước trái cây chia cậu một nửa 】 cũng xin gia nhập vào chiến đội.”
Kiều Diệc Khê vươn tay ra, Thư Nhiên hỏi cô: “Làm gì vậy?”
“Không phải chia tớ một nửa sao, nước trái cây đâu?”
Thư Nhiên liếm khóe môi: “Tớ uống hết rồi.”
“……”
Các cô nỗ lực sinh tồn trong trận này, chỉ tiếc là vừa rơi xuống đất không lâu thì nghe được tiếng bước chân xung quanh.
Hướng Mộc có chút nghẹn ngào: “Hu hu hu tớ không muốn vừa xuống đã chết, tớ muốn sống.”
“Cậu, cậu yên tâm đi, chúng ta sẽ không rơi xuống đất biến thành hộp đâu,” bàn tay của Kiều Diệc Khê run rẩy an ủi cô, sau khi suy xét thì đi bấm vào lời nhắc “phía trước có kẻ địch” ở bên phải, “Có lẽ ở trong phòng này, các cậu cẩn thận một chút.”
Lúc cô đang muốn đổi phòng, phát hiện có người nhắn tin cho cô, nút đối thoại màu vàng chợt lóe lên.
Cô bấm mở, phát hiện là Chu Minh Tự.
【 Người ở nhà kho màu xanh phía Tây Bắc. 】
Sau vài giây, cô mới biết Chu Minh Tự đang nhắc nhở cô vị trí của kẻ địch.
Lúc này Kiều Diệc Khê cũng mặc kệ sao cậu biết được, cô nhanh chóng thông báo với bạn mình: “Vừa nãy tớ nhắm sai rồi, người ở phòng hướng Tây Bắc, tớ đánh dấu lại.”
Sau khi đánh dấu xong mục tiêu, cô cầu cứu cậu: 【 Cậu nói xem tớ có thể hạ cậu ta không? 】
Chu Minh Tự: 【 Bên kia có một người, các cậu đi cùng nhau, có thể hạ gục. 】
【 Được!! 】
Trong lòng cô vừa mênh mông vừa trào dâng xách súng đi về trước, lúc chạy được một nửa lại nhận được tin nhắn của cậu: 【 Đổi cây AR khác. 】
Sau khi cô đổi súng, nhìn mấy người bạn cũng đuổi kịp phía sau mình, cắn răng đi về phía kẻ địch.
Ba cô gái điên cuồng quét một trận, người kia không kịp phòng bị, nhưng trước khi gục xuống cũng hạ được Hướng Mộc, Kiều Diệc Khê cũng trúng vài phát.
“Không tệ nha Kiều Kiều,” Thư Nhiên khen cô, “Tớ vốn nghĩ rằng cậu sẽ đoán sai, không ngờ chiến lược lần này lại chính xác.”
Ngay từ đầu thì phán đoán của cô đã sơ suất, nhưng may mắn Chu Minh Tự vạch ra chiến lược cho cô, bọn cô mới tránh được thảm kịch rơi xuống đất thành hộp.
Sau khi xử lý người kia, cô mới phát hiện Chu Minh Tự đã bắt đầu trận mới với Mã Kỳ Thành Phó Thu từ lâu rồi.
Có lẽ cậu vừa online thì phát hiện cô cũng đang online, nên thuận tiện xem trận của cô, vừa lúc nhìn thấy cô nhắm sai vị trí kẻ địch, lúc này mới nói hai câu với cô.
Đại lão đúng là đại lão, còn có thể một kèm một cho cô.
///
Vào cuối tuần, mẹ Kiều gọi điện thoại cho Kiều Diệc Khê, nói trưa thứ bảy này mẹ Chu mời ăn cơm, bảo cô nhớ đúng giờ đến nhà họ Chu.
Cô trả lời lại, chuẩn bị sáng thứ bảy xuất phát, vừa lúc giữa trưa thì đến nhà họ Chu.
Nào ngờ bởi vì tối thứ sáu xúc cảm chơi game không tốt, cô không chịu thua nên tiếp tục chơi, thầm nghĩ trong bụng đánh thêm một ván nữa thì đi ngủ, cứ như vậy chơi thêm mấy ván, thoắt một cái trời đã sáng.
Tất nhiên thứ bảy cô thức dậy muộn, trong khoảnh khắc bừng tỉnh trong ổ chăn, cô nghi ngờ nhìn di động của mình.
“Không phải tớ đã đặt ba cái báo thức sao, sao một cái cũng không reo?”
Nguyễn Âm Thư ngồi ở giường dưới nhỏ giọng trả lời cô: “Reo rồi, nhưng lần nào vừa reo được vài tiếng đã bị cậu tắt đi.”
?
Còn có thể có loại thao tác này?
Kiều Diệc Khê cảm thấy cơn buồn ngủ của bản thân đúng là bướng bỉnh, khoa trương đến mức làm cô có chút bội phục.
Cô vội vàng đứng dậy rửa mặt chải đầu, sửa soạn bốn mươi phút mới xuất phát, nào ngờ trên đường lại kẹt xe, lúc đến nhà họ Chu đã hai giờ chiều.
Thời gian dùng cơm trưa đã trôi qua từ lâu, cô nói với mẹ Kiều về tình hình, bảo bọn họ ăn cơm trước.
Giờ phút này bữa tiệc cũng đã tàn cuộc, cô đang cân nhắc xem nên ăn chút gì đó để lót bụng, mẹ Chu trong phòng mạt chược hỏi cô: “Diệc Khê tới rồi? Đã ăn chưa?”
Cô lắc đầu, “Chưa.”
“Minh Tự cũng vừa về, hai đứa cùng nhau xuống dưới ăn đi,” mẹ Chu cười, “Bây giờ dì cũng không rút thời gian ra làm đồ ăn cho tụi con được.”
Chu Minh Tự đi từ phòng ra, rũ mắt nhìn đồng hồ trên tay, tùy tiện nói với cô: “Đi thôi.”
Hai người ở dưới lầu chọn một quán ăn theo kiểu Hồng Kông, Kiều Diệc Khê gọi một dĩa cơm xá xíu và một cái bánh dứa, Chu Minh Tự chọn xong cơm và rau thì chọn thêm món canh.
Kiều Diệc Khê hỏi cậu: “Sao cậu cũng về nhà trễ như vậy?”
“Trên đường gặp bạn, trò chuyện một lúc,” cậu nhướng mày, “Cậu thì sao?”
“Tớ kẹt xe, hơn nữa buổi sáng dậy muộn,” cô tức giận, “Tối hôm qua bị hạ ba trận liên tiếp, tức đến mức suýt chút nữa tớ mất ngủ.”
Chàng trai nhẹ nhàng nở nụ cười mang theo âm mũi: “Có phải nhảy chỗ nhiều người không?”
“Không mà, tớ chỉ nhảy chỗ cậu hay dẫn tớ nhảy.”
Cậu suy nghĩ một lúc, rồi cong môi, nói: “Tối nay dẫn cậu đánh.”
Tối nay cậu dẫn theo cô, ý là cô có thể tìm về sân nhà, gặp được người chơi ảo dễ hạ thì bọn họ cũng nhường cho cô.
Tâm tình lúc này của Kiều Diệc Khê mới xem như tốt hơn một chút.
Chỉ trong chốc lát, đồ ăn đã được dọn lên, Kiều Diệc Khê nâng chén canh lên.
Không biết Chu Minh Tự đã gọi canh gì, cô uống hai ngụm, cảm giác mùi vị này vô cùng đặc biệt.
Chu Minh Tự cũng nếm hai ngụm, mày hơi nhíu lại: “…… Sao lại ngọt như vậy?”
Cô suy nghĩ một chút, đặt tay chống lên đầu bịa đặt lung tung: “Có thể là ốc.”
Cậu nhìn cô, bật cười: “Đây là chim cút.”
“……”
“Vậy thì con chim cút này mắc bệnh tiểu đường.” Kiều Diệc Khê nghiêm mặt, “Đúng, chim cút thời nay đều không siêng năng rèn luyện.”
Chu Minh Tự đặt muỗng xuống, tiếng chén sứ trong trẻo nhẹ nhàng chạm vào nhau vang lên.
Cậu cố gắng kìm lại khóe miệng, dường như cũng phụ họa gật đầu theo: “Ừm, có lý.”
Tuy bọn họ hiếm khi ăn cùng nhau, nhưng lúc ăn cùng nhau cũng không phát sinh ngại ngùng, lúc không nói lời nào với nhau thì không khí giữa hai người cũng không xa cách.
Ngược lại còn khá hợp nhau, giống như bạn bè lâu năm.
Vào buổi tối, ván mạt chược của mẹ Chu còn chưa đánh xong, hai người bọn họ làm tổ trong phòng Chu Minh Tự chơi game.
Mã Kỳ Thành vừa online đã bắt đầu dong dài.
“Yo, em gái Tiểu Kiều tới rồi!!”
“Chào buổi tối em gái Tiểu Kiều!! Lại ở chung với Tự thần sao?”
“Buổi tối tuần trước ngủ thế nào! Đêm nay ngủ ở đâu đây?”
Kiều Diệc Khê không hiểu đầu cua tai nheo: “A? Cái gì?”
Chu Minh Tự tựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt nhàn nhạt, “Mặc kệ cậu ta, đầu óc cậu ta có vấn đề.”
Mã Kỳ Thành đang muốn nói gì đó, Phó Thu ở một bên nhắc nhở cậu: “Cậu muốn bị đá khỏi đội nữa, thì dốc hết sức nói đi, nhiều lời chút nữa.”
“……” Tiểu Mã câm miệng.
Đánh xong mấy ván, Kiều Diệc Khê đã rửa được mối nhục năm xưa bằng việc ăn gà ba lần, kích động đến mức hơi sặc sụa, ho khan vài cái.
Đúng lúc Chu Minh Tự vặn bình giữ nhiệt, khóe mắt nhìn thấy cô che miệng ho, lại nhìn sang mặt bàn trống rỗng trước mặt cô.
Quên rót nước cho cô.
“Uống gì?” Cậu gỡ tai nghe xuống, ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn, “Trà sữa hay trà bưởi?”
Mã Kỳ Thành ở bên kia giả giọng nói: “Chỉ cần là cậu rót, người ta uống gì cũng thấy thích ~”
Kiều Diệc Khê nén cười, đáp lại cậu: “Trà sữa là được.”
Lại qua vài phút, một ly trà sữa nóng được đặt lên bàn cô.
Cô có chút kinh ngạc, cũng có chút buồn cười: “Mùa hè cậu cũng uống đồ nóng sao?”
Cậu gật đầu, “Quá lạnh không tốt cho giọng nói.”
“Tớ hiểu,” nhìn thấy bình giữ nhiệt của cậu, Kiều Diệc Khê búng tay một cái, “Thức khuya một đêm, uống nước kỷ tử quý giá nhất.”
“Đúng, Tự thần của chúng ta chính là chàng trai dưỡng sinh chịu chơi nhất.”
Chàng trai dưỡng sinh mang tai nghe vào mở trò chơi, lại một trận chém giết.
Trận này có chút khó, lúc tiếng súng vang lên bốn phía báo hiệu sắp vào vòng chung kết, Chu Minh Tự và Phó Thu đã tiêu diệt hai đội, còn thừa lại một người tàn nhẫn cầm AWM núp phía sau hòn đá ném bom.
Mã Kỳ Thành: “Tôi đi dụ dỗ cậu ta một chút, các cậu nhớ đánh.”
Nói xong, Mã Kỳ Thành vòng bên trái để hấp dẫn hỏa lực của người kia, Chu Minh Tự vòng sang bên phải, Phó Thu vòng về phía sau, phối hợp rất ăn ý.
Một loạt tiếng súng cuồng loạn vang lên, hệ thống hiện lên danh sách người bị hạ, kẻ địch tuy đã ngỏm hết, nhưng cũng kéo theo Mã Kỳ Thành.
Sau đó chỉ còn lại một tên địch thì Phó Thu cũng bị hạ, chỉ còn Kiều Diệc Khê và Chu Minh Tự sống sót.
Khu an toàn đã thu hẹp vô cùng nhỏ, kẻ địch núp ở cái cây đối diện, Kiều Diệc Khê cảm thấy nếu tiếp tục giằng co cũng không phải cách hay, cũng muốn noi theo Mã Kỳ Thành: “Nếu không thì tớ cũng ra ngoài dụ cậu ta một chút, cậu đánh?”
Dù sao cũng sắp anh dũng hy sinh, trước khi chết, Kiều Diệc Khê còn muốn đạt được chút cảm giác đồng cảm khen ngợi.
Cô nuốt nước bọt, nhìn Chu Minh Tự: “Nếu tớ chết, cậu sẽ cảm thấy tớ là anh hùng chứ?”
Lần này cậu đáp lại rất nhanh, giọng nói nhàn nhạt: “Sẽ không.”
Kiều Diệc Khê trề môi.
Cũng không cổ vũ khích lệ một chút, người này đúng là đủ tuyệt tình.
Giọng nói của chàng trai vẫn trầm thấp như cũ, nhưng lại mang theo một chút trong trẻo không thể hoài nghi, theo hơi thở truyền vào tai cô ——
“Tôi sẽ không để cậu chết.”
Tác giả có lời muốn nói: tổng giám đốc · bá đạo · Chu Minh Tự: người phụ nữ của tôi, tự tôi bảo vệ. Đùa gì chứ, không bảo vệ tốt phải quỳ bàn phím XD
Lần trước đưa cậu đi họp lớp, cậu còn nói không biết lái —— chẳng lẽ lừa cô?
Chu Minh Tự trả lời rất nhanh: “Học qua.”
“Học qua?” Suy nghĩ của cô chợt hoảng hốt, “Là mới đây sao, cậu học cái này để làm gì?”
“Cảm thấy cần thiết,” cậu nhìn cô từ kính chiếu hậu, “Ngồi vững chưa?”
Cô đang muốn nói nếu không thì cô lái cũng được, nhưng nghĩ đến câu “cảm thấy cần thiết” kia của chàng trai, lại giống như lĩnh hội được việc gì đó.
Loại người ngay cả chơi game cũng là người đầu tiên xông lên chiến đấu giống như cậu, có lẽ là không có cách nào thoải mái ngồi ghế sau xe của con gái.
Có lẽ trong suy nghĩ của cậu, chuyện che mưa chắn gió như thế này đều là việc mình nên làm, như vậy mới giống đàn ông.
Nghĩ đến đây, cô thu lại câu sắp nói kia, một tay đỡ dưới đệm ngồi, một tay nắm chặt quần áo cậu.
“Ừm, xong rồi, cậu lái đi.”
Cùng với tiếng khởi động vang lên, motor xông ra ngoài theo quỹ đạo.
Kỹ thuật lái xe của cậu cũng rất hoang dã, tác phong giống y như trong trò chơi, nhanh như chớp cứ thẳng tiến không chùn bước, mỗi chiếc xe trong phạm vi tầm mắt đều bị cậu vượt qua, Kiều Diệc Khê còn cho rằng cậu đang đua hạng —— hướng đến vị trí số 1.
Chiếc xe của Thư Nhiên cũng theo sát bọn họ, sau khi Kiều Diệc Khê xuống xe không bao lâu, Thư Nhiên ôm bụng đi về phía cô.
“Tớ ngồi đến sắp nôn rồi, cho hỏi hai người bọn họ đang lái motor hay đang đua xe?”
Thư Nhiên thấy sắc mặt của cô vẫn tự nhiên như cũ, hỏi cô: “Cậu không cảm thấy hơi chóng mặt, hơi buồn nôn?”
“Không mà.” Kiều Diệc Khê đỡ Thư Nhiên, nghiêm túc cảm nhận tín hiệu cơ thể truyền đến.
“Tớ cảm thấy khá kích thích.”
“……”
Sau khi về phòng ngủ, Hướng Mộc chống cằm nhìn ra ngoài thở dài, “Tra nam lại tìm tớ.”
“Sao nào, rốt cuộc cũng trả tiền rồi sao?”
“Không, anh ta nói có thể trả góp không, mỗi ngày trả một ít.”
Thư Nhiên vừa đặt balo xuống vừa mắng: “Không phải chứ, người này bị bệnh sao, trả tiền còn phải để người khác thúc giục, trả góp thì thôi đi, bây giờ còn muốn trả góp theo ngày? Cậu bảo anh ta nằm mơ đi, chỉ có trong mơ mới có chuyện tốt như vậy.”
Kiều Diệc Khê: “Anh ta muốn trả góp bao nhiêu ngày?”
Hướng Mộc nhìn vào di động, một lần nữa lên tiếng xác nhận: “365 ngày.”
Nguyễn Âm Thư tính toán một chút: “Năm ngàn tệ trả trong một năm, bình quân một ngày trả mười ba tệ bảy.”
“……………………”
“Tớ mẹ nó một cú đá bay đầu chó của tra nam ——” Thư Nhiên chống nạnh, “Anh ta không ngại phiền thì chúng ta còn ngại phiền, hơn nữa, một ngày lấy lại hơn mười tệ kia thì phiền cỡ nào chứ, đều là chút tiền lẻ.”
“Vậy chắc chắn rồi, năm ngàn một lần và năm ngàn một năm khác biệt rất lớn.”
Kiều Diệc Khê: “Cậu đừng đồng ý với anh ta, cứ nói cho anh ta trả một lần trong vòng nửa năm.”
“Nếu anh ta không đồng ý thì sao?” Hướng Mộc cầm di động buồn rầu.
“Đến lúc đó lại nói, luôn có biện pháp trị được anh ta,” Thư Nhiên nói, “Thật sự không được thì chúng ta đăng bài trên diễn đàn đòi tiền, anh ta chắc chắn sợ.”
“Ừm.”
Hướng Mộc trả lời lại, quay đầu gõ tin nhắn, hơn mười phút sau, lại thở dài một tiếng.
Kiều Diệc Khê: “Sao rồi, không đồng ý?”
“Không phải, anh ta không trả lời tớ.”
Kiều Diệc Khê ngồi lên ghế, “Chắc chắn đọc được, cậu chờ là được.”
“Năm ngàn mượn xài một lần còn không trả xong, chỗ nào của anh ta cần dùng tiền chứ?” Nguyễn Âm Thư vuốt cằm hỏi.
Thư Nhiên giơ ngón tay được sơn bóng lên, cười nói: “Cậu thì biết cái gì, người ta có nhiều bạn gái như vậy, chu toàn qua lại rất mệt mỏi.”
Lại thảo luận thêm một lúc, Hướng Mộc ngã người về sau: “Thôi vậy, làm chút chuyện vui vẻ đi, Diệc Khê, chúng ta cùng nhau chơi game đi.”
Thư Nhiên: “Chơi game với cậu ấy sẽ vui vẻ? Cậu chắc chứ?”
“Tớ tiến bộ rồi được chưa?” Kiều Diệc Khê giật nhẹ tay áo, “Tiểu Kiều tỷ tỷ được trời cao ban phúc.”
Vào giao diện trò chơi, Kiều Diệc Khê mới phát hiện Hướng Mộc đã đổi ID thành【 Một cú đá bay đầu chó tra nam】.
Thư Nhiên đúng là một người nói bậy vừa sáng tạo vừa xuất sắc.
“Nhất thời miệng hôi nhất thời sảng khoái, luôn miệng hôi thì luôn sảng khoái.” Thư Nhiên kéo ghế dựa lại đây, “Vừa nhìn cái này liền biết là cái tên có thể ăn gà, tớ【 Nước trái cây chia cậu một nửa 】 cũng xin gia nhập vào chiến đội.”
Kiều Diệc Khê vươn tay ra, Thư Nhiên hỏi cô: “Làm gì vậy?”
“Không phải chia tớ một nửa sao, nước trái cây đâu?”
Thư Nhiên liếm khóe môi: “Tớ uống hết rồi.”
“……”
Các cô nỗ lực sinh tồn trong trận này, chỉ tiếc là vừa rơi xuống đất không lâu thì nghe được tiếng bước chân xung quanh.
Hướng Mộc có chút nghẹn ngào: “Hu hu hu tớ không muốn vừa xuống đã chết, tớ muốn sống.”
“Cậu, cậu yên tâm đi, chúng ta sẽ không rơi xuống đất biến thành hộp đâu,” bàn tay của Kiều Diệc Khê run rẩy an ủi cô, sau khi suy xét thì đi bấm vào lời nhắc “phía trước có kẻ địch” ở bên phải, “Có lẽ ở trong phòng này, các cậu cẩn thận một chút.”
Lúc cô đang muốn đổi phòng, phát hiện có người nhắn tin cho cô, nút đối thoại màu vàng chợt lóe lên.
Cô bấm mở, phát hiện là Chu Minh Tự.
【 Người ở nhà kho màu xanh phía Tây Bắc. 】
Sau vài giây, cô mới biết Chu Minh Tự đang nhắc nhở cô vị trí của kẻ địch.
Lúc này Kiều Diệc Khê cũng mặc kệ sao cậu biết được, cô nhanh chóng thông báo với bạn mình: “Vừa nãy tớ nhắm sai rồi, người ở phòng hướng Tây Bắc, tớ đánh dấu lại.”
Sau khi đánh dấu xong mục tiêu, cô cầu cứu cậu: 【 Cậu nói xem tớ có thể hạ cậu ta không? 】
Chu Minh Tự: 【 Bên kia có một người, các cậu đi cùng nhau, có thể hạ gục. 】
【 Được!! 】
Trong lòng cô vừa mênh mông vừa trào dâng xách súng đi về trước, lúc chạy được một nửa lại nhận được tin nhắn của cậu: 【 Đổi cây AR khác. 】
Sau khi cô đổi súng, nhìn mấy người bạn cũng đuổi kịp phía sau mình, cắn răng đi về phía kẻ địch.
Ba cô gái điên cuồng quét một trận, người kia không kịp phòng bị, nhưng trước khi gục xuống cũng hạ được Hướng Mộc, Kiều Diệc Khê cũng trúng vài phát.
“Không tệ nha Kiều Kiều,” Thư Nhiên khen cô, “Tớ vốn nghĩ rằng cậu sẽ đoán sai, không ngờ chiến lược lần này lại chính xác.”
Ngay từ đầu thì phán đoán của cô đã sơ suất, nhưng may mắn Chu Minh Tự vạch ra chiến lược cho cô, bọn cô mới tránh được thảm kịch rơi xuống đất thành hộp.
Sau khi xử lý người kia, cô mới phát hiện Chu Minh Tự đã bắt đầu trận mới với Mã Kỳ Thành Phó Thu từ lâu rồi.
Có lẽ cậu vừa online thì phát hiện cô cũng đang online, nên thuận tiện xem trận của cô, vừa lúc nhìn thấy cô nhắm sai vị trí kẻ địch, lúc này mới nói hai câu với cô.
Đại lão đúng là đại lão, còn có thể một kèm một cho cô.
///
Vào cuối tuần, mẹ Kiều gọi điện thoại cho Kiều Diệc Khê, nói trưa thứ bảy này mẹ Chu mời ăn cơm, bảo cô nhớ đúng giờ đến nhà họ Chu.
Cô trả lời lại, chuẩn bị sáng thứ bảy xuất phát, vừa lúc giữa trưa thì đến nhà họ Chu.
Nào ngờ bởi vì tối thứ sáu xúc cảm chơi game không tốt, cô không chịu thua nên tiếp tục chơi, thầm nghĩ trong bụng đánh thêm một ván nữa thì đi ngủ, cứ như vậy chơi thêm mấy ván, thoắt một cái trời đã sáng.
Tất nhiên thứ bảy cô thức dậy muộn, trong khoảnh khắc bừng tỉnh trong ổ chăn, cô nghi ngờ nhìn di động của mình.
“Không phải tớ đã đặt ba cái báo thức sao, sao một cái cũng không reo?”
Nguyễn Âm Thư ngồi ở giường dưới nhỏ giọng trả lời cô: “Reo rồi, nhưng lần nào vừa reo được vài tiếng đã bị cậu tắt đi.”
?
Còn có thể có loại thao tác này?
Kiều Diệc Khê cảm thấy cơn buồn ngủ của bản thân đúng là bướng bỉnh, khoa trương đến mức làm cô có chút bội phục.
Cô vội vàng đứng dậy rửa mặt chải đầu, sửa soạn bốn mươi phút mới xuất phát, nào ngờ trên đường lại kẹt xe, lúc đến nhà họ Chu đã hai giờ chiều.
Thời gian dùng cơm trưa đã trôi qua từ lâu, cô nói với mẹ Kiều về tình hình, bảo bọn họ ăn cơm trước.
Giờ phút này bữa tiệc cũng đã tàn cuộc, cô đang cân nhắc xem nên ăn chút gì đó để lót bụng, mẹ Chu trong phòng mạt chược hỏi cô: “Diệc Khê tới rồi? Đã ăn chưa?”
Cô lắc đầu, “Chưa.”
“Minh Tự cũng vừa về, hai đứa cùng nhau xuống dưới ăn đi,” mẹ Chu cười, “Bây giờ dì cũng không rút thời gian ra làm đồ ăn cho tụi con được.”
Chu Minh Tự đi từ phòng ra, rũ mắt nhìn đồng hồ trên tay, tùy tiện nói với cô: “Đi thôi.”
Hai người ở dưới lầu chọn một quán ăn theo kiểu Hồng Kông, Kiều Diệc Khê gọi một dĩa cơm xá xíu và một cái bánh dứa, Chu Minh Tự chọn xong cơm và rau thì chọn thêm món canh.
Kiều Diệc Khê hỏi cậu: “Sao cậu cũng về nhà trễ như vậy?”
“Trên đường gặp bạn, trò chuyện một lúc,” cậu nhướng mày, “Cậu thì sao?”
“Tớ kẹt xe, hơn nữa buổi sáng dậy muộn,” cô tức giận, “Tối hôm qua bị hạ ba trận liên tiếp, tức đến mức suýt chút nữa tớ mất ngủ.”
Chàng trai nhẹ nhàng nở nụ cười mang theo âm mũi: “Có phải nhảy chỗ nhiều người không?”
“Không mà, tớ chỉ nhảy chỗ cậu hay dẫn tớ nhảy.”
Cậu suy nghĩ một lúc, rồi cong môi, nói: “Tối nay dẫn cậu đánh.”
Tối nay cậu dẫn theo cô, ý là cô có thể tìm về sân nhà, gặp được người chơi ảo dễ hạ thì bọn họ cũng nhường cho cô.
Tâm tình lúc này của Kiều Diệc Khê mới xem như tốt hơn một chút.
Chỉ trong chốc lát, đồ ăn đã được dọn lên, Kiều Diệc Khê nâng chén canh lên.
Không biết Chu Minh Tự đã gọi canh gì, cô uống hai ngụm, cảm giác mùi vị này vô cùng đặc biệt.
Chu Minh Tự cũng nếm hai ngụm, mày hơi nhíu lại: “…… Sao lại ngọt như vậy?”
Cô suy nghĩ một chút, đặt tay chống lên đầu bịa đặt lung tung: “Có thể là ốc.”
Cậu nhìn cô, bật cười: “Đây là chim cút.”
“……”
“Vậy thì con chim cút này mắc bệnh tiểu đường.” Kiều Diệc Khê nghiêm mặt, “Đúng, chim cút thời nay đều không siêng năng rèn luyện.”
Chu Minh Tự đặt muỗng xuống, tiếng chén sứ trong trẻo nhẹ nhàng chạm vào nhau vang lên.
Cậu cố gắng kìm lại khóe miệng, dường như cũng phụ họa gật đầu theo: “Ừm, có lý.”
Tuy bọn họ hiếm khi ăn cùng nhau, nhưng lúc ăn cùng nhau cũng không phát sinh ngại ngùng, lúc không nói lời nào với nhau thì không khí giữa hai người cũng không xa cách.
Ngược lại còn khá hợp nhau, giống như bạn bè lâu năm.
Vào buổi tối, ván mạt chược của mẹ Chu còn chưa đánh xong, hai người bọn họ làm tổ trong phòng Chu Minh Tự chơi game.
Mã Kỳ Thành vừa online đã bắt đầu dong dài.
“Yo, em gái Tiểu Kiều tới rồi!!”
“Chào buổi tối em gái Tiểu Kiều!! Lại ở chung với Tự thần sao?”
“Buổi tối tuần trước ngủ thế nào! Đêm nay ngủ ở đâu đây?”
Kiều Diệc Khê không hiểu đầu cua tai nheo: “A? Cái gì?”
Chu Minh Tự tựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt nhàn nhạt, “Mặc kệ cậu ta, đầu óc cậu ta có vấn đề.”
Mã Kỳ Thành đang muốn nói gì đó, Phó Thu ở một bên nhắc nhở cậu: “Cậu muốn bị đá khỏi đội nữa, thì dốc hết sức nói đi, nhiều lời chút nữa.”
“……” Tiểu Mã câm miệng.
Đánh xong mấy ván, Kiều Diệc Khê đã rửa được mối nhục năm xưa bằng việc ăn gà ba lần, kích động đến mức hơi sặc sụa, ho khan vài cái.
Đúng lúc Chu Minh Tự vặn bình giữ nhiệt, khóe mắt nhìn thấy cô che miệng ho, lại nhìn sang mặt bàn trống rỗng trước mặt cô.
Quên rót nước cho cô.
“Uống gì?” Cậu gỡ tai nghe xuống, ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn, “Trà sữa hay trà bưởi?”
Mã Kỳ Thành ở bên kia giả giọng nói: “Chỉ cần là cậu rót, người ta uống gì cũng thấy thích ~”
Kiều Diệc Khê nén cười, đáp lại cậu: “Trà sữa là được.”
Lại qua vài phút, một ly trà sữa nóng được đặt lên bàn cô.
Cô có chút kinh ngạc, cũng có chút buồn cười: “Mùa hè cậu cũng uống đồ nóng sao?”
Cậu gật đầu, “Quá lạnh không tốt cho giọng nói.”
“Tớ hiểu,” nhìn thấy bình giữ nhiệt của cậu, Kiều Diệc Khê búng tay một cái, “Thức khuya một đêm, uống nước kỷ tử quý giá nhất.”
“Đúng, Tự thần của chúng ta chính là chàng trai dưỡng sinh chịu chơi nhất.”
Chàng trai dưỡng sinh mang tai nghe vào mở trò chơi, lại một trận chém giết.
Trận này có chút khó, lúc tiếng súng vang lên bốn phía báo hiệu sắp vào vòng chung kết, Chu Minh Tự và Phó Thu đã tiêu diệt hai đội, còn thừa lại một người tàn nhẫn cầm AWM núp phía sau hòn đá ném bom.
Mã Kỳ Thành: “Tôi đi dụ dỗ cậu ta một chút, các cậu nhớ đánh.”
Nói xong, Mã Kỳ Thành vòng bên trái để hấp dẫn hỏa lực của người kia, Chu Minh Tự vòng sang bên phải, Phó Thu vòng về phía sau, phối hợp rất ăn ý.
Một loạt tiếng súng cuồng loạn vang lên, hệ thống hiện lên danh sách người bị hạ, kẻ địch tuy đã ngỏm hết, nhưng cũng kéo theo Mã Kỳ Thành.
Sau đó chỉ còn lại một tên địch thì Phó Thu cũng bị hạ, chỉ còn Kiều Diệc Khê và Chu Minh Tự sống sót.
Khu an toàn đã thu hẹp vô cùng nhỏ, kẻ địch núp ở cái cây đối diện, Kiều Diệc Khê cảm thấy nếu tiếp tục giằng co cũng không phải cách hay, cũng muốn noi theo Mã Kỳ Thành: “Nếu không thì tớ cũng ra ngoài dụ cậu ta một chút, cậu đánh?”
Dù sao cũng sắp anh dũng hy sinh, trước khi chết, Kiều Diệc Khê còn muốn đạt được chút cảm giác đồng cảm khen ngợi.
Cô nuốt nước bọt, nhìn Chu Minh Tự: “Nếu tớ chết, cậu sẽ cảm thấy tớ là anh hùng chứ?”
Lần này cậu đáp lại rất nhanh, giọng nói nhàn nhạt: “Sẽ không.”
Kiều Diệc Khê trề môi.
Cũng không cổ vũ khích lệ một chút, người này đúng là đủ tuyệt tình.
Giọng nói của chàng trai vẫn trầm thấp như cũ, nhưng lại mang theo một chút trong trẻo không thể hoài nghi, theo hơi thở truyền vào tai cô ——
“Tôi sẽ không để cậu chết.”
Tác giả có lời muốn nói: tổng giám đốc · bá đạo · Chu Minh Tự: người phụ nữ của tôi, tự tôi bảo vệ. Đùa gì chứ, không bảo vệ tốt phải quỳ bàn phím XD
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.