Chương 24:
Bà Đây Không Phải Họ Chu
13/03/2023
Nếu chia tay không thể làm bạn, thì làm chủ nhà và khách thuê cũng được mà đúng không?
Sau khi cho số điện thoại, trở thành bạn bè trên WeChat, ván đã đóng thuyền, nhưng lại ngượng ngùng rối rắm không biết làm gì.
Cung Hân rời khỏi phòng trước để trả tiền, nếu không chậm một chút lại bị Uông Sán trả mất.
Uông Sán đưa điện thoại di động cho Tiêu Tông: “Chúng ta cũng thêm WeChat đi, nếu có chuyện gì cũng có cái liên lạc.”
Anh gật đầu, mở WeChat ra quét mã: “...Anh và Cung Hân quen nhau lâu chưa?”
“À, khi tôi chuyển đến cô ấy vẫn đang mang thai Bạch Vũ .” Uông Sán cúi đầu ấn đồng ý rồi cất điện thoại: “Anh và cô ấy là bạn học cấp ba sao?”
“Đúng vậy, tôi chuyển đi vào học kỳ hai rồi mất liên lạc.”
Cho nên bây giờ là muốn liên lạc lại?
Uông Sán cầm lấy ấm trà, cúi xuống rót đầy chén cho Tiêu Tông, chỉ nghe anh nói tiếp: “Tôi cũng không nghĩ rằng lại trùng hợp đến mức thuê trúng nhà của cô ấy. Vậy thì anh chắc phải biết chồng cô ấy chứ?”
Vòi ấm chạm vào thành cốc sứ.
“...Chồng?” Trà Sencha* tuôn ra từ vòi ấm.
[Sencha là một loại ryokucha của Nhật Bản, được chế biến bằng cách hãm lá trà đã chế biến trong nước nóng. Điều này trái với matcha, loại trà xanh dạng bột của Nhật Bản, nơi mà bột trà xanh được hoà vào nước nóng, và do đó bản thân lá trà cũng có trong thức uống. Sencha là loại trà phổ biến nhất ở Nhật Bản.]
“Vậy, chồng của cô ấy… hắn ta có đối xử tốt với cô ấy không?”
Đặt ấm trà xuống, trên mặt Uông Sán lại hiện lên nụ cười trông có vẻ chân thành: “Tốt lắm, quan hệ vợ chồng của bọn họ đặc biệt tốt.”
Tên tiểu tổ tông mồm mép này.
Trong lòng Uông Sán tức giận, nụ cười trên mặt đã giúp anh lừa Tiêu Tông.
*
“Anh nói với Tiêu Tông là em đã kết hôn? Nếu vừa rồi em không có phản ứng, anh sẽ phải bỏ áo vest.”
Uông Sán lướt ngón tay qua từng giá treo váy và quần áo, mỗi lần dừng lại đều lấy một cái, quần áo trên tay ngày càng nhiều.
“Anh đã quên sao, hôm nay quá đột ngột...” cầm giúp anh một ít váy, “Trước tiên thử mấy cái này đi, cũng quá nhiều rồi.”
Nói xong liền đi vào phòng thử đồ, Uông Sán cũng đi theo sau.
Trong khi cô bận rộn trong phòng thử đồ, Uông Sán thì ngồi ở ghế sô pha bên ngoài lướt xem một vòng bạn bè của Tiêu Tông, đáng tiếc là không có dấu vết gì, Tiêu Tông đúng là không đăng nhiều đời tư của anh, chỉ có ngẫu nhiên một hai tin tức từ Vancouver.
Mối tình đầu trở thành chủ nhà của mình, Uông Sán khẳng định rằng nếu người ông này không biết việc cô đã “kết hôn”, sợ là cũng sẽ nghĩ đến chuyện tái hợp.
Hắn biết rằng xung quanh Cung Hân có không ít đàn ông, mặc dù cô đã có một đứa con, nhưng người theo đuổi lại không bao giờ dừng lại.
Bọn bọn họ tung hoành vượt năm ải sáu tướng* cũng không thể có được chút lưu luyến nào của người phụ nữ nhẫn tâm này, không ai có thể có được cô ban cho một danh phận.
*Điển tích của Quan Vũ.
Muốn lên giường thì có thể, còn chuyện tình cảm thì đừng nghĩ đến.
Anh ấy hỏi cô tại sao lại không bàn chuyện tình cảm.
Cô nghiêm túc mà nhìn hắn trả lời, Uông Sán, ta là một sát thủ không có tình cảm.
Anh thiếu chút nữa bị cô làm cho tức chết, như vậy cũng đã biết nữ nhân này thực sự rất bạc tình, cũng không biết là bị ai tổn thương nhiều đến mức không còn tin vào loại tình yêu nữa.
Cho nên anh ta đã đi một con đường khác với những tên kia, dùng trò bạn thân đồng tính rồi xâm nhập vào cuộc sống hàng ngày của cô từng chút một.
Nhìn xem, các người đến rồi đi, nhưng ta thì vẫn luôn ở lại.
Vốn dĩ anh nghĩ đây là một con đường tốt, nhưng lại chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn.
Bực bội tắt điện thoại, anh nhếch miệng thổi lên trên, tóc mái ngổn ngang trên trán cũng phất lên.
Cảm thấy chính mình cũng không thể chịu đựng thêm được nữa, mỗi lần nhìn thấy có một người đàn ông xuất hiện bên cạnh cô, bất kể là quan hệ gì đều trông gà hoá cuốc, một Cung Lục Sinh rồi còn tới mối tình đầu này.
Còn chính mình vẫn luôn bị cô coi là người chị em tốt.
“Uông Uông!” Người phụ nữ nhỏ giọng gọi từ trong phòng thay đồ.
Hắn đứng dậy gõ gõ cửa gỗ, “Làm sao vậy?”
“Anh vào nhìn giúp em xem, tóc em vướng vào khoá kéo... A, đau quá!”
Yết hầu lăn lộn lên xuống, hắn thoáng liếc nhìn ra bên ngoài.
Cửa hàng quần áo phụ nữ này họ đã mua đến quen rồi, Cung Hân mỗi lần thử mười bộ cuối cùng cũng lấy chín bộ, nhưng cô đi dạo luôn có chút tật xấu, không thích nhân viên đi theo, cho nên các nhân viên cũng cách họ rất xa, miễn là cuối cùng có công bán hàng là được.
Lúc này, ba nhân viên cửa hàng đều đang sắp xếp các ngăn kệ, không ai chú ý đến bên này.
Nhấn tay nắm cửa xuống, hắn nhanh chóng đi vào trong ngăn.
Sau khi cho số điện thoại, trở thành bạn bè trên WeChat, ván đã đóng thuyền, nhưng lại ngượng ngùng rối rắm không biết làm gì.
Cung Hân rời khỏi phòng trước để trả tiền, nếu không chậm một chút lại bị Uông Sán trả mất.
Uông Sán đưa điện thoại di động cho Tiêu Tông: “Chúng ta cũng thêm WeChat đi, nếu có chuyện gì cũng có cái liên lạc.”
Anh gật đầu, mở WeChat ra quét mã: “...Anh và Cung Hân quen nhau lâu chưa?”
“À, khi tôi chuyển đến cô ấy vẫn đang mang thai Bạch Vũ .” Uông Sán cúi đầu ấn đồng ý rồi cất điện thoại: “Anh và cô ấy là bạn học cấp ba sao?”
“Đúng vậy, tôi chuyển đi vào học kỳ hai rồi mất liên lạc.”
Cho nên bây giờ là muốn liên lạc lại?
Uông Sán cầm lấy ấm trà, cúi xuống rót đầy chén cho Tiêu Tông, chỉ nghe anh nói tiếp: “Tôi cũng không nghĩ rằng lại trùng hợp đến mức thuê trúng nhà của cô ấy. Vậy thì anh chắc phải biết chồng cô ấy chứ?”
Vòi ấm chạm vào thành cốc sứ.
“...Chồng?” Trà Sencha* tuôn ra từ vòi ấm.
[Sencha là một loại ryokucha của Nhật Bản, được chế biến bằng cách hãm lá trà đã chế biến trong nước nóng. Điều này trái với matcha, loại trà xanh dạng bột của Nhật Bản, nơi mà bột trà xanh được hoà vào nước nóng, và do đó bản thân lá trà cũng có trong thức uống. Sencha là loại trà phổ biến nhất ở Nhật Bản.]
“Vậy, chồng của cô ấy… hắn ta có đối xử tốt với cô ấy không?”
Đặt ấm trà xuống, trên mặt Uông Sán lại hiện lên nụ cười trông có vẻ chân thành: “Tốt lắm, quan hệ vợ chồng của bọn họ đặc biệt tốt.”
Tên tiểu tổ tông mồm mép này.
Trong lòng Uông Sán tức giận, nụ cười trên mặt đã giúp anh lừa Tiêu Tông.
*
“Anh nói với Tiêu Tông là em đã kết hôn? Nếu vừa rồi em không có phản ứng, anh sẽ phải bỏ áo vest.”
Uông Sán lướt ngón tay qua từng giá treo váy và quần áo, mỗi lần dừng lại đều lấy một cái, quần áo trên tay ngày càng nhiều.
“Anh đã quên sao, hôm nay quá đột ngột...” cầm giúp anh một ít váy, “Trước tiên thử mấy cái này đi, cũng quá nhiều rồi.”
Nói xong liền đi vào phòng thử đồ, Uông Sán cũng đi theo sau.
Trong khi cô bận rộn trong phòng thử đồ, Uông Sán thì ngồi ở ghế sô pha bên ngoài lướt xem một vòng bạn bè của Tiêu Tông, đáng tiếc là không có dấu vết gì, Tiêu Tông đúng là không đăng nhiều đời tư của anh, chỉ có ngẫu nhiên một hai tin tức từ Vancouver.
Mối tình đầu trở thành chủ nhà của mình, Uông Sán khẳng định rằng nếu người ông này không biết việc cô đã “kết hôn”, sợ là cũng sẽ nghĩ đến chuyện tái hợp.
Hắn biết rằng xung quanh Cung Hân có không ít đàn ông, mặc dù cô đã có một đứa con, nhưng người theo đuổi lại không bao giờ dừng lại.
Bọn bọn họ tung hoành vượt năm ải sáu tướng* cũng không thể có được chút lưu luyến nào của người phụ nữ nhẫn tâm này, không ai có thể có được cô ban cho một danh phận.
*Điển tích của Quan Vũ.
Muốn lên giường thì có thể, còn chuyện tình cảm thì đừng nghĩ đến.
Anh ấy hỏi cô tại sao lại không bàn chuyện tình cảm.
Cô nghiêm túc mà nhìn hắn trả lời, Uông Sán, ta là một sát thủ không có tình cảm.
Anh thiếu chút nữa bị cô làm cho tức chết, như vậy cũng đã biết nữ nhân này thực sự rất bạc tình, cũng không biết là bị ai tổn thương nhiều đến mức không còn tin vào loại tình yêu nữa.
Cho nên anh ta đã đi một con đường khác với những tên kia, dùng trò bạn thân đồng tính rồi xâm nhập vào cuộc sống hàng ngày của cô từng chút một.
Nhìn xem, các người đến rồi đi, nhưng ta thì vẫn luôn ở lại.
Vốn dĩ anh nghĩ đây là một con đường tốt, nhưng lại chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn.
Bực bội tắt điện thoại, anh nhếch miệng thổi lên trên, tóc mái ngổn ngang trên trán cũng phất lên.
Cảm thấy chính mình cũng không thể chịu đựng thêm được nữa, mỗi lần nhìn thấy có một người đàn ông xuất hiện bên cạnh cô, bất kể là quan hệ gì đều trông gà hoá cuốc, một Cung Lục Sinh rồi còn tới mối tình đầu này.
Còn chính mình vẫn luôn bị cô coi là người chị em tốt.
“Uông Uông!” Người phụ nữ nhỏ giọng gọi từ trong phòng thay đồ.
Hắn đứng dậy gõ gõ cửa gỗ, “Làm sao vậy?”
“Anh vào nhìn giúp em xem, tóc em vướng vào khoá kéo... A, đau quá!”
Yết hầu lăn lộn lên xuống, hắn thoáng liếc nhìn ra bên ngoài.
Cửa hàng quần áo phụ nữ này họ đã mua đến quen rồi, Cung Hân mỗi lần thử mười bộ cuối cùng cũng lấy chín bộ, nhưng cô đi dạo luôn có chút tật xấu, không thích nhân viên đi theo, cho nên các nhân viên cũng cách họ rất xa, miễn là cuối cùng có công bán hàng là được.
Lúc này, ba nhân viên cửa hàng đều đang sắp xếp các ngăn kệ, không ai chú ý đến bên này.
Nhấn tay nắm cửa xuống, hắn nhanh chóng đi vào trong ngăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.