Chương 31:
Bà Đây Không Phải Họ Chu
13/03/2023
“Mẹ của Bạch Vũ, người kia là cha của Bạch Vũ sao?”
Thái Hồng nhìn bóng người vai rộng eo thon kia, sát lại gần Cung Hân nhỏ giọng hỏi.
Cung Hân nhất thời không phản ứng lại, vừa định trả lời không phải thì đột nhiên nhớ tới người này có chút quan hệ với Tiêu Tông, vội vàng quay sang: “...Đúng vậy.”
“Lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cha của Bạch Vũ. Sao anh ấy rời đi sớm vậy? Không đợi hai người sao?”
Lúc Thái Hồng vừa quay lại đã nhìn thấy người đàn ông đã đứng dậy chuẩn bị rời đi, cô ấy còn chưa kịp nhìn kỹ hình dáng cha của Bạch Vũ.
Bạch Vũ lớn lên rất đẹp trai, mấy người mẹ quen biết nhau thường ngầm thảo luận về người cha thần bí của Bạch Vũ.
“Không có, anh ấy nói xe đậu ngoài trời rất nắng nên đi bật điều hòa trước, đợi chúng tôi làm xong việc.”
Lời này là sự thật.
Sau tiết mục của họ còn hai ba tiết mục nữa, trong đó có một tiết mục hát đồng ca của các bé lớp ánh trăng cho nên mấy đứa trẻ tiếp tục chờ ở dưới để được lên sân khấu, còn phụ huynh sẽ về chỗ ngồi trước.
Khi Cung Hân trở lại chỗ ngồi, nhìn thấy Tiêu Tông cùng Cung Lục Sinh đang ngồi cạnh nhau, đầu đều to thêm một vòng.*
*Ý nói chuyện phức tạp khó giải quyết.
Nhưng lúc Tiêu Tông nhìn cô, chỉ gật đầu rồi đứng dậy rời đi.
Cô còn đang thắc mắc sao hôm nay Tiêu Tông rời đi tốt như vậy.
Cung Lục Sinh nói với cô rằng hắn đã giải thích rõ ràng mối “quan hệ” của bọn họ với anh.
“Không phải em nói anh ta là một người thích sạch sẽ sao? Ở cùng với vợ người khác, loại chuyện như vậy chắc anh ta không làm đâu.” Cung Lục Sinh đưa đoạn video vừa quay cho cô xem.
Cung Hân một bên mở đoạn video, một bên nghĩ thầm, ai biết được sau nhiều năm như vậy, liệu anh có hạ thấp đạo đức của mình không?
Kỳ thật cô cũng không muốn lừa Tiêu Tông, ngày đó ở khách sạn White Swan đúng thật là tâm huyết dâng trào, cũng ít nhiều mang theo bất mãn với thiếu niên ngày đó nên mới diễn vở kịch này.
Vốn tưởng rằng đặt tách trà xuống thì sẽ đường ai nấy đi, ai ngờ được say này anh lại trở thành khách thuê nhà của cô, lại còn nghiêm túc tin lời nói dối này.
Cô cũng không biết lúc Tiêu Tông trở về nước đã mang theo tâm tư gì.
Nhưng chờ đợi dưới gốc cây đa lớn, ở khách sạn White Swan thật sự có lỗi, chi một năm tiền thuê, như càng cua bỏ vỏ.
Cô có thể cảm giác được rằng lần này gặp lại, Tiêu Tông ít nhiều mang theo một thứ tình cảm mơ hồ, như con đom đóm lúc sáng lúc tối.
Có những người đàn ông cô có thể chơi đùa, có vài người cô lại không đùa nổi.
Giống như Tiêu Tông, trêu chọc một chút cũng có thể khiến anh tưởng là thật, nếu thật sự đem anh ăn thịt, khả năng anh sẽ trói cô đem đến Cục Dân Chính lấy giấy chứng nhận ngay trong hôm đó.
Với loại tính cách nghiêm túc như Tiêu Tông, cô không thể trêu, cũng không muốn chọc.
Cung Lục Sinh cũng lái xe GLS, xe của Cung Hân là Obsidian Black, của hắn là Arctic White, là cả hai mua cùng một lúc, do Cung Lục Sinh đồng thời trả tiền, người bán hàng 4S còn luôn miệng khen Cung Lục Sinh yêu vợ, hắn vô cùng mừng rỡ, cũng vui vẻ mà phụ hoạ theo.
Khẽ nắm lấy tay người khác, cô cũng chỉ có thể trợn trắng mắt, ngầm nhéo vòng eo không có mỡ của người đàn ông.
Sau khi Cung Bạch Vũ ra đời, Cung Lục Sinh đã đem bán mấy chiếc xe thể thao loại hai cửa trong nhà, đổi thành mấy chiếc SUV, tuy rằng Bạch Vũ không thường xuyên ngồi xe của hắn, nhưng hàng ghế sau xe luôn có một chiếc ghế cho trẻ em.
Tổng biên tập hiện tại của hắn là Tiger có chút ngạc nhiên khi lần đầu ngồi xe của hắn, nói tại sao không nghe gì về việc Cung tiên sinh đã kết hôn, rồi cả việc có con.
“Đến Beefun? Hay vẫn là Pinolo?”
Cung Lục Sinh sau khi hỏi liền cảm thấy buồn cười.
Trước kia hắn mở miệng chỉ hỏi đi hộp đêm hoặc quán bar nào, hiện tại mở miệng ra là hỏi đi nhà hàng gia đình hay công viên.
“Beefun đi, Tử Tử thích pizza và mì ống ở chỗ đấy.” Sau khi thắt dây an toàn cho Bạch Vũ xong cô ngồi vào ghế phụ.
Chiếc xe SUV màu trắng lái thẳng đến khu Thiên Hà, lúc đầu Bạch Vũ vẫn còn phấn khích, vẫn luôn bắt mommy phải cho xem lại bài hát cha-con mà họ biểu diễn.
“Ông nhỏ Lục, màn biểu diễn của cháu với mommy có tốt không?” Cậu bé phấn khích bỏ qua những hiềm khích trước đây, chủ động bắt chuyện với hắn.
“Tốt lắm, ông đã ghi âm cho hai người rồi, chờ sau này sẽ gửi cho ông bà ngoại cháu xem.”
Thái Hồng nhìn bóng người vai rộng eo thon kia, sát lại gần Cung Hân nhỏ giọng hỏi.
Cung Hân nhất thời không phản ứng lại, vừa định trả lời không phải thì đột nhiên nhớ tới người này có chút quan hệ với Tiêu Tông, vội vàng quay sang: “...Đúng vậy.”
“Lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cha của Bạch Vũ. Sao anh ấy rời đi sớm vậy? Không đợi hai người sao?”
Lúc Thái Hồng vừa quay lại đã nhìn thấy người đàn ông đã đứng dậy chuẩn bị rời đi, cô ấy còn chưa kịp nhìn kỹ hình dáng cha của Bạch Vũ.
Bạch Vũ lớn lên rất đẹp trai, mấy người mẹ quen biết nhau thường ngầm thảo luận về người cha thần bí của Bạch Vũ.
“Không có, anh ấy nói xe đậu ngoài trời rất nắng nên đi bật điều hòa trước, đợi chúng tôi làm xong việc.”
Lời này là sự thật.
Sau tiết mục của họ còn hai ba tiết mục nữa, trong đó có một tiết mục hát đồng ca của các bé lớp ánh trăng cho nên mấy đứa trẻ tiếp tục chờ ở dưới để được lên sân khấu, còn phụ huynh sẽ về chỗ ngồi trước.
Khi Cung Hân trở lại chỗ ngồi, nhìn thấy Tiêu Tông cùng Cung Lục Sinh đang ngồi cạnh nhau, đầu đều to thêm một vòng.*
*Ý nói chuyện phức tạp khó giải quyết.
Nhưng lúc Tiêu Tông nhìn cô, chỉ gật đầu rồi đứng dậy rời đi.
Cô còn đang thắc mắc sao hôm nay Tiêu Tông rời đi tốt như vậy.
Cung Lục Sinh nói với cô rằng hắn đã giải thích rõ ràng mối “quan hệ” của bọn họ với anh.
“Không phải em nói anh ta là một người thích sạch sẽ sao? Ở cùng với vợ người khác, loại chuyện như vậy chắc anh ta không làm đâu.” Cung Lục Sinh đưa đoạn video vừa quay cho cô xem.
Cung Hân một bên mở đoạn video, một bên nghĩ thầm, ai biết được sau nhiều năm như vậy, liệu anh có hạ thấp đạo đức của mình không?
Kỳ thật cô cũng không muốn lừa Tiêu Tông, ngày đó ở khách sạn White Swan đúng thật là tâm huyết dâng trào, cũng ít nhiều mang theo bất mãn với thiếu niên ngày đó nên mới diễn vở kịch này.
Vốn tưởng rằng đặt tách trà xuống thì sẽ đường ai nấy đi, ai ngờ được say này anh lại trở thành khách thuê nhà của cô, lại còn nghiêm túc tin lời nói dối này.
Cô cũng không biết lúc Tiêu Tông trở về nước đã mang theo tâm tư gì.
Nhưng chờ đợi dưới gốc cây đa lớn, ở khách sạn White Swan thật sự có lỗi, chi một năm tiền thuê, như càng cua bỏ vỏ.
Cô có thể cảm giác được rằng lần này gặp lại, Tiêu Tông ít nhiều mang theo một thứ tình cảm mơ hồ, như con đom đóm lúc sáng lúc tối.
Có những người đàn ông cô có thể chơi đùa, có vài người cô lại không đùa nổi.
Giống như Tiêu Tông, trêu chọc một chút cũng có thể khiến anh tưởng là thật, nếu thật sự đem anh ăn thịt, khả năng anh sẽ trói cô đem đến Cục Dân Chính lấy giấy chứng nhận ngay trong hôm đó.
Với loại tính cách nghiêm túc như Tiêu Tông, cô không thể trêu, cũng không muốn chọc.
Cung Lục Sinh cũng lái xe GLS, xe của Cung Hân là Obsidian Black, của hắn là Arctic White, là cả hai mua cùng một lúc, do Cung Lục Sinh đồng thời trả tiền, người bán hàng 4S còn luôn miệng khen Cung Lục Sinh yêu vợ, hắn vô cùng mừng rỡ, cũng vui vẻ mà phụ hoạ theo.
Khẽ nắm lấy tay người khác, cô cũng chỉ có thể trợn trắng mắt, ngầm nhéo vòng eo không có mỡ của người đàn ông.
Sau khi Cung Bạch Vũ ra đời, Cung Lục Sinh đã đem bán mấy chiếc xe thể thao loại hai cửa trong nhà, đổi thành mấy chiếc SUV, tuy rằng Bạch Vũ không thường xuyên ngồi xe của hắn, nhưng hàng ghế sau xe luôn có một chiếc ghế cho trẻ em.
Tổng biên tập hiện tại của hắn là Tiger có chút ngạc nhiên khi lần đầu ngồi xe của hắn, nói tại sao không nghe gì về việc Cung tiên sinh đã kết hôn, rồi cả việc có con.
“Đến Beefun? Hay vẫn là Pinolo?”
Cung Lục Sinh sau khi hỏi liền cảm thấy buồn cười.
Trước kia hắn mở miệng chỉ hỏi đi hộp đêm hoặc quán bar nào, hiện tại mở miệng ra là hỏi đi nhà hàng gia đình hay công viên.
“Beefun đi, Tử Tử thích pizza và mì ống ở chỗ đấy.” Sau khi thắt dây an toàn cho Bạch Vũ xong cô ngồi vào ghế phụ.
Chiếc xe SUV màu trắng lái thẳng đến khu Thiên Hà, lúc đầu Bạch Vũ vẫn còn phấn khích, vẫn luôn bắt mommy phải cho xem lại bài hát cha-con mà họ biểu diễn.
“Ông nhỏ Lục, màn biểu diễn của cháu với mommy có tốt không?” Cậu bé phấn khích bỏ qua những hiềm khích trước đây, chủ động bắt chuyện với hắn.
“Tốt lắm, ông đã ghi âm cho hai người rồi, chờ sau này sẽ gửi cho ông bà ngoại cháu xem.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.