Chương 7:
Bà Đây Không Phải Họ Chu
10/03/2023
Nhà họ Cung nhìn qua giống như một gia đình hoàng gia quý tộc cao cấp, nhưng thật ra gia đình bọn họ là người làng Liệp Đức, Dương Thành. Cha mẹ họ là người chăm chỉ, có năng lực và đầu óc kinh doanh, trong thôn có kinh doanh một siêu thị quy mô không hề nhỏ, ở nội thành, các anh trai chưa lập gia đình đều bận kinh doanh mua bán nhỏ.
Kinh tế nhà họ Cung trong làng được đánh giá là trên mức khá chứ không giàu, cũng như nhiều người dân trong làng, có vài sào ruộng, tự xây nhà ở.
Như câu nói, "Có nhà có ruộng, đời vô biên."
Cho đến năm 2003, virus xâm nhập vào, tấn công mọi người qua đường không khí, toàn bộ thần dược vạn năng được bán trong thành phố đều hết hàng.
Cha mẹ Cung gia cùng các anh trai đều bị cách ly, chỉ còn Cung Lục Sinh và anh thứ hai Cung Nhị Sinh, hai người bọn họ may mắn đều ổn.
Cuối cùng cha mẹ và các anh trai đều không thể ra khỏi khu cách ly, các thi thể bị thống nhất tiến hành hỏa táng.
Vốn dĩ một nhà tám người, sau một đêm chỉ còn lại hai người đàn ông.
Cung Nhị Sinh năm ba mươi bốn tuổi, cùng với Cung Lục Sinh mười sáu tuổi, đeo chiếc khẩu trang trắng, tay cầm hũ tro cốt của cả nhà trộn lẫn vào nhau, những tấm ảnh đen trắng của một số người được đặt trong đại sảnh nhà tang lễ, một linh đường không thể nào đơn giản hơn.
Trong thời kỳ SARS, bọn họ cũng không thông báo cho những người thân khác, hai anh em mặc áo tang, đầu đeo khăn trắng ôm nhau khóc thảm thiết.
Cung Lục Sinh luôn cảm thấy, lúc đó Cung gia đã không còn nữa rồi.
Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Cung Nhị Sinh từ bỏ việc kinh doanh nhỏ của mình, quay về làng Liệp Đức bảo vệ siêu thị mà cha mẹ để lại.
Cha mẹ dành cho mỗi đứa con một mảnh đất nhỏ, mỗi khi kiếm được một ít tiền xây một ngôi nhà, gọi là đầu tư lâu dài, trong nhà có mấy người con đều là nam, sau này còn có mà cưới vợ, làm gì có cô gái nào trong làng muốn gả vào một nhà không có tí gia sản nào cả.
Cũng có nhiều lúc cha mẹ Cung gia phòng ngừa chu đáo.
Khi đó làng Liệp Đức càng lúc càng nhiều tòa nhà được xây lên, năm 2007, chính phủ ký quyết định tiến hành quy hoạch và cải tạo làng Liệp Đức, Cung gia dọn về không quá ba năm, đã nắm trong tay bốn mươi căn nhà tái định cư.
Cung Nhị Sinh cho hắn hai mươi căn trong số đó.
Năm đó, Cung Lục Sinh 23 tuổi, mới tốt nghiệp đại học được một năm.
Năm 2010, giá thuê phòng ở Thiên Hà không quá cao như bây giờ, giá thuê phòng đơn một tháng chẳng qua cũng chỉ hai ba ngàn tệ, nhưng Cung Lục Sinh có đến hai mươi căn cho thuê.
Lúc mà những sinh viên đại học mới ra trường năm đó liều mạng tăng ca, tiền lương một tháng mới được ba ngàn rưỡi nhân dân tệ, thì hắn đã có thể không cần làm gì cả, ngồi không tắm nắng uống trà, thu nhập một tháng đảm bảo cũng được bốn năm vạn, dần dần theo sự khởi sắc của khu trung tâm mà giá thuê nhà của bọn họ càng được nước đẩy thuyền tăng giá lên.
Khoảng thời gian đầu Cung Lục Sinh có chút lạc lối, vì Cung Nhị Sinh thương hắn, nên mỗi tháng để hắn đi thu tiền thuê nhà, ăn uống vui chơi là đủ.
Vậy nên hắn cùng với mấy người trong làng tổ chức mười mấy dãy phòng, mỗi đêm ra vào các kiểu Club như Tân Dã.
Trong ánh sáng lộng lẫy phản chiếu dưới quả cầu disco lớn bằng bạc, một đêm mở hàng trăm chai rượu Chivas Regals, mời mọi người trong toàn vũ trường uống.
"Tôi đãi toàn sàn một round!!"
Toàn sàn vỡ oà trong tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, chuyển động hòa vào với điệu nhạc của DJ làm cho sàn nhảy rung lắc dữ dội.
"Lục thiếu thật là phóng khoáng!!"
Thiếu niên cầm lấy một xấp tiền mặt, nhét vào trong ngực của cô gái tiếp rượu
Nếu trong hộp đêm có phụ nữ dính lấy thì hắn đều không từ chối, nhà vệ sinh của Tân Dã có thể làm, bắt xe đi khách sạn cũng có thể làm, Cung Lục Sinh có thể làm với một người phụ nữ, hai người hay ba người phụ nữ cũng không thành vấn đề.
Thời điểm đó Cung Lục Sinh ra ngoài có thể không đem điện thoại, nhưng nhất định phải có ba bốn cái áo mưa.
Ăn chơi như vậy hơn nửa năm, có một đêm hắn say đến mức cửa nhà cũng không mở nổi, chìa khóa trong tay cứ run lẩy bẩy, không cách nào đút vào ổ khóa.
Cuối cùng hắn ngồi thụp xuống trước cửa rồi nôn mửa khắp người, sự dơ bẩn và tanh tưởi đó đã che khuất họa tiết hình người vượn ở ngực trên áo phông của hắn, khiến cho người ta nhìn không rõ là con quái vật gì.
Cung Hân ở nhà đối diện đưa hắn về nhà, tắm rửa, rửa mặt, cạo râu, thay đồ, còn nấu thuốc giải rượu cho hắn.
Cung Hân nói với hắn, chú nhỏ, chú chơi đủ rồi chứ, nên về nhà thôi.
Cung Lục Sinh dùng chút sức lực cuối cùng hỏi, tôi còn có nhà sao?
Trước khi nhắm mắt ngủ, hắn nghe cô nói, đương nhiên có, nơi có Cung Hân em ở chính là nhà của chú.
Kinh tế nhà họ Cung trong làng được đánh giá là trên mức khá chứ không giàu, cũng như nhiều người dân trong làng, có vài sào ruộng, tự xây nhà ở.
Như câu nói, "Có nhà có ruộng, đời vô biên."
Cho đến năm 2003, virus xâm nhập vào, tấn công mọi người qua đường không khí, toàn bộ thần dược vạn năng được bán trong thành phố đều hết hàng.
Cha mẹ Cung gia cùng các anh trai đều bị cách ly, chỉ còn Cung Lục Sinh và anh thứ hai Cung Nhị Sinh, hai người bọn họ may mắn đều ổn.
Cuối cùng cha mẹ và các anh trai đều không thể ra khỏi khu cách ly, các thi thể bị thống nhất tiến hành hỏa táng.
Vốn dĩ một nhà tám người, sau một đêm chỉ còn lại hai người đàn ông.
Cung Nhị Sinh năm ba mươi bốn tuổi, cùng với Cung Lục Sinh mười sáu tuổi, đeo chiếc khẩu trang trắng, tay cầm hũ tro cốt của cả nhà trộn lẫn vào nhau, những tấm ảnh đen trắng của một số người được đặt trong đại sảnh nhà tang lễ, một linh đường không thể nào đơn giản hơn.
Trong thời kỳ SARS, bọn họ cũng không thông báo cho những người thân khác, hai anh em mặc áo tang, đầu đeo khăn trắng ôm nhau khóc thảm thiết.
Cung Lục Sinh luôn cảm thấy, lúc đó Cung gia đã không còn nữa rồi.
Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Cung Nhị Sinh từ bỏ việc kinh doanh nhỏ của mình, quay về làng Liệp Đức bảo vệ siêu thị mà cha mẹ để lại.
Cha mẹ dành cho mỗi đứa con một mảnh đất nhỏ, mỗi khi kiếm được một ít tiền xây một ngôi nhà, gọi là đầu tư lâu dài, trong nhà có mấy người con đều là nam, sau này còn có mà cưới vợ, làm gì có cô gái nào trong làng muốn gả vào một nhà không có tí gia sản nào cả.
Cũng có nhiều lúc cha mẹ Cung gia phòng ngừa chu đáo.
Khi đó làng Liệp Đức càng lúc càng nhiều tòa nhà được xây lên, năm 2007, chính phủ ký quyết định tiến hành quy hoạch và cải tạo làng Liệp Đức, Cung gia dọn về không quá ba năm, đã nắm trong tay bốn mươi căn nhà tái định cư.
Cung Nhị Sinh cho hắn hai mươi căn trong số đó.
Năm đó, Cung Lục Sinh 23 tuổi, mới tốt nghiệp đại học được một năm.
Năm 2010, giá thuê phòng ở Thiên Hà không quá cao như bây giờ, giá thuê phòng đơn một tháng chẳng qua cũng chỉ hai ba ngàn tệ, nhưng Cung Lục Sinh có đến hai mươi căn cho thuê.
Lúc mà những sinh viên đại học mới ra trường năm đó liều mạng tăng ca, tiền lương một tháng mới được ba ngàn rưỡi nhân dân tệ, thì hắn đã có thể không cần làm gì cả, ngồi không tắm nắng uống trà, thu nhập một tháng đảm bảo cũng được bốn năm vạn, dần dần theo sự khởi sắc của khu trung tâm mà giá thuê nhà của bọn họ càng được nước đẩy thuyền tăng giá lên.
Khoảng thời gian đầu Cung Lục Sinh có chút lạc lối, vì Cung Nhị Sinh thương hắn, nên mỗi tháng để hắn đi thu tiền thuê nhà, ăn uống vui chơi là đủ.
Vậy nên hắn cùng với mấy người trong làng tổ chức mười mấy dãy phòng, mỗi đêm ra vào các kiểu Club như Tân Dã.
Trong ánh sáng lộng lẫy phản chiếu dưới quả cầu disco lớn bằng bạc, một đêm mở hàng trăm chai rượu Chivas Regals, mời mọi người trong toàn vũ trường uống.
"Tôi đãi toàn sàn một round!!"
Toàn sàn vỡ oà trong tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, chuyển động hòa vào với điệu nhạc của DJ làm cho sàn nhảy rung lắc dữ dội.
"Lục thiếu thật là phóng khoáng!!"
Thiếu niên cầm lấy một xấp tiền mặt, nhét vào trong ngực của cô gái tiếp rượu
Nếu trong hộp đêm có phụ nữ dính lấy thì hắn đều không từ chối, nhà vệ sinh của Tân Dã có thể làm, bắt xe đi khách sạn cũng có thể làm, Cung Lục Sinh có thể làm với một người phụ nữ, hai người hay ba người phụ nữ cũng không thành vấn đề.
Thời điểm đó Cung Lục Sinh ra ngoài có thể không đem điện thoại, nhưng nhất định phải có ba bốn cái áo mưa.
Ăn chơi như vậy hơn nửa năm, có một đêm hắn say đến mức cửa nhà cũng không mở nổi, chìa khóa trong tay cứ run lẩy bẩy, không cách nào đút vào ổ khóa.
Cuối cùng hắn ngồi thụp xuống trước cửa rồi nôn mửa khắp người, sự dơ bẩn và tanh tưởi đó đã che khuất họa tiết hình người vượn ở ngực trên áo phông của hắn, khiến cho người ta nhìn không rõ là con quái vật gì.
Cung Hân ở nhà đối diện đưa hắn về nhà, tắm rửa, rửa mặt, cạo râu, thay đồ, còn nấu thuốc giải rượu cho hắn.
Cung Hân nói với hắn, chú nhỏ, chú chơi đủ rồi chứ, nên về nhà thôi.
Cung Lục Sinh dùng chút sức lực cuối cùng hỏi, tôi còn có nhà sao?
Trước khi nhắm mắt ngủ, hắn nghe cô nói, đương nhiên có, nơi có Cung Hân em ở chính là nhà của chú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.