Chương 2
QK Lee
13/04/2022
Bình thường tầm gần 12h đêm thì An đã được về vì qua 12h chỉ còn mấy tay chơi dùng rượu đắt tiền, batender không còn chổ đứng bằng mấy bạn phục vụ nên được quản lí cho về trước.
Vậy mà, hôm nay trúng ngay tiệc sinh nhật, làm gần 2h sáng An mới được thả ra. Nhưng không sao, tiểu thư đài cát xinh đẹp bủa vây. Với tài biểu diễn batender của mình, đã xin được facebook và số điện thoại bao cô.
"Buông tôi ra...ai cứu với". Đang ngáp ngắn ngáp dài, An nhìn vào công viên khu B ngay sát mạch khu A thì thấy 3 bóng đen, hai bóng to con có vẻ đàn ông, cái bóng còn lại tóc khá dài, phụ nữ?
"Hϊế͙p͙ ɖâʍ sao? Đặc sắc thế à?" An đi lại gần thì thấy thật là vậy. Trong balo lúc này chỉ có bộ quần áo, tránh bị trả đũa, lấy nó và khẩu trang đeo vào.
An chạy lại, đá văng cái tên chuẩn bị cởϊ áσ cô gái. Hắn văng ra, rút từ trong túi một con dao bấm, giơ lên định đâm An thì An cầm chắc lại bẻ xuống, chân trái dùng gối đè tay trái, tay phải mạnh bạo bẻ cổ tay, con dao rớt ra. Lợi dụng thời cơ lấy tay đập đầu gã đó xuống nền xi măng bất tỉnh.
Mọi chuyện nhanh, khiến tên còn lại chưa kịp nuốt nước bọt đã thấy An cầm con dao chĩa vào người hắn, vì bản thân không võ, trêи người không có hàng như tên còn lại. Tên đó bỏ chạy, An quăng con dao xuống dắt cô gái đó chạy vào khu A. Mắc công chậm chậm nó kéo đồng bọn lại, có nước lòi phèo.
Đến được sảnh A, đã có bảo vệ, An mới yên tâm. Nhìn sang cô gái đó, gỡ khẩu trang và nón ra. Cô gái này quen quen...
"Cô Quỳnh dạy môn Sinh đúng không?" An nhận ra rồi, là cô Quỳnh. Chịu trách nhiệm môn Sinh lớp mình.
"Em là...". Học sinh nhớ giáo viên chứ giáo viên nhớ học sinh cũng khó, sự thật, thật sự phũ phàng.
"Nhà cô ở đây hả? Lầu mấy em đưa đến". An trong lòng nghĩ, đã giúp thì giúp cho trót.
"Nhà cô ở tận khu D". Giọng nói của Quỳnh có chút ngại ngại.
"Gần 2 giờ sáng? Cô từ khu D lặn lên đây, vượt qua hai công viên của khu C và B làm gì vậy hả cô giáo?" An ngỡ ngàng, khu A cách khu D bốn minimart, 2 công viên của khu C và B. Troll nhau à?
"Cô làm giáo án, khát nước, đi lấy nước mới phát hiện chó nhà cô đâu mất tiêu. Cô cứ đi vòng vòng tìm cuối cùng lạc lên tận đây và..."
An lần đầu thấy giáo viên giải thích với học sinh mà nhan nhát kiểu này. An vì sự dễ thương này cũng nở nụ cười nhẹ.
"Giờ này mà con dẫn cô về khu D thì hai cô trò chắc không toàn mạng. Lên nhà con ngủ một đêm sáng sớm mai đưa cô về nhà". Quỳnh lúc này chắc cũng đành nghe theo An.
An dẫn Quỳnh lên nhà mình, Quỳnh bước vào ngỡ ngàng một chút. "Em sống một mình sao?" Thiệt là sống trong nhà này mà một mình thì có phải quá uổng phí.
"Vâng, em sống ở đây một mình". An thản nhiên trả lời, mời cô vào nhà.
Quỳnh bước vào nhà im thin thít, vì lạ và cũng có thể vì chuyện hồi nãy mà sợ. Con gái như cô, chưa yêu một lần lại bị đụng chạm không hề nhẹ.
"Cô uống nước đi". An từ trong bếp bước ra lấy cho Quỳnh chút ít nước. "Đồ cô không nguyên vẹn thật, mặc như vậy xíu lại câu dẫn con làm bậy. Để con lấy bộ đồ khác cho cô". An vừa nói vừa bước vào trong. Phòng để quần áo kia bằng cả một cái nhà khu D.
Quỳnh bước vào phòng thay đồ, bước ra thì đưa lại cho An quần dài, ngụm nước trong miệng An phun ra.
"Cô thấy cái áo này em đưa nó đã rất dài rồi, không cần cái quần này đâu". Cô giáo à, cô có cần moe vậy không?
Hiện tại trước mắt An là một cô gái, là giáo viên thì có vẻ đúng hơn, mặc chiếc áo sơmi đen tôn lên làn da trắng môi đỏ mộng, ai bảo nữ thần phải dùng sơmi trắng, chỉ cần là nữ thần thì sơmi đen càng quyến rũ a~
"Không phải cô vừa bị làm bậy ở dưới thì con đã đè cô ra làm bậy ở đây". Nghĩ trong đầu thôi nha, An không có vô lễ vậy đâu.
An dẫn cô vào phòng nói cô ngủ ở trêи giường đi, gần sáng rồi, An thì không ngủ, xíu nữa đi học rồi cả buổi chiều được nghỉ ngủ bù, tối lại tiếp tục đi làm. Do phòng cách âm, An mở tivi xem rồi chốc nữa tắm đi học, xem được không lâu thì thấy Quỳnh bước ra.
"Cô ngủ không được, lạ chỗ". Quỳnh bước ra, thấy An nằm sofa xem tivi.
"Vậy thì ngồi nói chuyện chơi với con". An biết trong trường cô là giáo viên thuộc hàng dễ thương nhưng do là ở trường, giáo viên và học sinh có khoảng cách khá xa nên An cũng không rảnh nghĩ cách đi tiếp cận.
Ở đây không phải ở trường, khoảng cách bị thu hẹp lại nên An mới nhận ra và hiểu được lí do cô thuộc hàng dễ thương. Rụt rè như vậy làm người ta thật muốn che chở.
"Em đi đâu mà về khuya vậy?" Quỳnh chợt nhớ, An nhỏ hơn mình mà lại đi khuya.
"Em đi làm mới về, thường thì 12h về rồi nhưng do có tiệc sinh nhật nên về trễ mà nhờ vậy mới cứu được cô". An vẫn cứ bình thường kể, ánh mắt nhìn cô nở nụ cười, bỗng cảm giác phía dưới có gì thu hút lắm, cúi đầu nhẹ xuống. Ôi má ơi, cái đùi, trời mẹ, cái áo sơmi này khiến mọi thứ trở nên mặn mà.
"Em đi làm?" Tuổi này mà đi làm? Nhìn An cũng đâu phải thiếu thốn. Khu A này chỉ có mua chứ không có thuê, mà mỗi căn chiếm nữa tần chứ đâu ít.
"Không, chỉ làm đam mê thôi". Nói nghe ghê gớm, chẳng qua được ngắm gái. Chứ thử không có gái ngắm coi, có quỳ bà mày cũng không làm.
"Em không ngủ sao đi học?" Quỳnh bắt đầu bộc lộ tính cách luyên thuyên hỏi tới hỏi lui.
"Em ngủ cả buổi chiều, em học có một buổi mà". An vẫn còn đang ôn tồn giải thích.
Hai người ngồi nói chuyện tới 5 giờ sáng, An thấy trời hửng sáng cũng đưa cô về, ngoài chiếc áo sơmi An tặng luôn cho cô cái áo khoác dài qua đầu gối, dù gì cô cũng lùn hơn An nên dài hơn bình thường.
"2509?" An nhìn số phòng, nhớ số tầng, biết khu, một mình lẻ bóng về nhà sau đó nấu thức ăn sáng rồi đi học như thường lệ.
Vậy mà, hôm nay trúng ngay tiệc sinh nhật, làm gần 2h sáng An mới được thả ra. Nhưng không sao, tiểu thư đài cát xinh đẹp bủa vây. Với tài biểu diễn batender của mình, đã xin được facebook và số điện thoại bao cô.
"Buông tôi ra...ai cứu với". Đang ngáp ngắn ngáp dài, An nhìn vào công viên khu B ngay sát mạch khu A thì thấy 3 bóng đen, hai bóng to con có vẻ đàn ông, cái bóng còn lại tóc khá dài, phụ nữ?
"Hϊế͙p͙ ɖâʍ sao? Đặc sắc thế à?" An đi lại gần thì thấy thật là vậy. Trong balo lúc này chỉ có bộ quần áo, tránh bị trả đũa, lấy nó và khẩu trang đeo vào.
An chạy lại, đá văng cái tên chuẩn bị cởϊ áσ cô gái. Hắn văng ra, rút từ trong túi một con dao bấm, giơ lên định đâm An thì An cầm chắc lại bẻ xuống, chân trái dùng gối đè tay trái, tay phải mạnh bạo bẻ cổ tay, con dao rớt ra. Lợi dụng thời cơ lấy tay đập đầu gã đó xuống nền xi măng bất tỉnh.
Mọi chuyện nhanh, khiến tên còn lại chưa kịp nuốt nước bọt đã thấy An cầm con dao chĩa vào người hắn, vì bản thân không võ, trêи người không có hàng như tên còn lại. Tên đó bỏ chạy, An quăng con dao xuống dắt cô gái đó chạy vào khu A. Mắc công chậm chậm nó kéo đồng bọn lại, có nước lòi phèo.
Đến được sảnh A, đã có bảo vệ, An mới yên tâm. Nhìn sang cô gái đó, gỡ khẩu trang và nón ra. Cô gái này quen quen...
"Cô Quỳnh dạy môn Sinh đúng không?" An nhận ra rồi, là cô Quỳnh. Chịu trách nhiệm môn Sinh lớp mình.
"Em là...". Học sinh nhớ giáo viên chứ giáo viên nhớ học sinh cũng khó, sự thật, thật sự phũ phàng.
"Nhà cô ở đây hả? Lầu mấy em đưa đến". An trong lòng nghĩ, đã giúp thì giúp cho trót.
"Nhà cô ở tận khu D". Giọng nói của Quỳnh có chút ngại ngại.
"Gần 2 giờ sáng? Cô từ khu D lặn lên đây, vượt qua hai công viên của khu C và B làm gì vậy hả cô giáo?" An ngỡ ngàng, khu A cách khu D bốn minimart, 2 công viên của khu C và B. Troll nhau à?
"Cô làm giáo án, khát nước, đi lấy nước mới phát hiện chó nhà cô đâu mất tiêu. Cô cứ đi vòng vòng tìm cuối cùng lạc lên tận đây và..."
An lần đầu thấy giáo viên giải thích với học sinh mà nhan nhát kiểu này. An vì sự dễ thương này cũng nở nụ cười nhẹ.
"Giờ này mà con dẫn cô về khu D thì hai cô trò chắc không toàn mạng. Lên nhà con ngủ một đêm sáng sớm mai đưa cô về nhà". Quỳnh lúc này chắc cũng đành nghe theo An.
An dẫn Quỳnh lên nhà mình, Quỳnh bước vào ngỡ ngàng một chút. "Em sống một mình sao?" Thiệt là sống trong nhà này mà một mình thì có phải quá uổng phí.
"Vâng, em sống ở đây một mình". An thản nhiên trả lời, mời cô vào nhà.
Quỳnh bước vào nhà im thin thít, vì lạ và cũng có thể vì chuyện hồi nãy mà sợ. Con gái như cô, chưa yêu một lần lại bị đụng chạm không hề nhẹ.
"Cô uống nước đi". An từ trong bếp bước ra lấy cho Quỳnh chút ít nước. "Đồ cô không nguyên vẹn thật, mặc như vậy xíu lại câu dẫn con làm bậy. Để con lấy bộ đồ khác cho cô". An vừa nói vừa bước vào trong. Phòng để quần áo kia bằng cả một cái nhà khu D.
Quỳnh bước vào phòng thay đồ, bước ra thì đưa lại cho An quần dài, ngụm nước trong miệng An phun ra.
"Cô thấy cái áo này em đưa nó đã rất dài rồi, không cần cái quần này đâu". Cô giáo à, cô có cần moe vậy không?
Hiện tại trước mắt An là một cô gái, là giáo viên thì có vẻ đúng hơn, mặc chiếc áo sơmi đen tôn lên làn da trắng môi đỏ mộng, ai bảo nữ thần phải dùng sơmi trắng, chỉ cần là nữ thần thì sơmi đen càng quyến rũ a~
"Không phải cô vừa bị làm bậy ở dưới thì con đã đè cô ra làm bậy ở đây". Nghĩ trong đầu thôi nha, An không có vô lễ vậy đâu.
An dẫn cô vào phòng nói cô ngủ ở trêи giường đi, gần sáng rồi, An thì không ngủ, xíu nữa đi học rồi cả buổi chiều được nghỉ ngủ bù, tối lại tiếp tục đi làm. Do phòng cách âm, An mở tivi xem rồi chốc nữa tắm đi học, xem được không lâu thì thấy Quỳnh bước ra.
"Cô ngủ không được, lạ chỗ". Quỳnh bước ra, thấy An nằm sofa xem tivi.
"Vậy thì ngồi nói chuyện chơi với con". An biết trong trường cô là giáo viên thuộc hàng dễ thương nhưng do là ở trường, giáo viên và học sinh có khoảng cách khá xa nên An cũng không rảnh nghĩ cách đi tiếp cận.
Ở đây không phải ở trường, khoảng cách bị thu hẹp lại nên An mới nhận ra và hiểu được lí do cô thuộc hàng dễ thương. Rụt rè như vậy làm người ta thật muốn che chở.
"Em đi đâu mà về khuya vậy?" Quỳnh chợt nhớ, An nhỏ hơn mình mà lại đi khuya.
"Em đi làm mới về, thường thì 12h về rồi nhưng do có tiệc sinh nhật nên về trễ mà nhờ vậy mới cứu được cô". An vẫn cứ bình thường kể, ánh mắt nhìn cô nở nụ cười, bỗng cảm giác phía dưới có gì thu hút lắm, cúi đầu nhẹ xuống. Ôi má ơi, cái đùi, trời mẹ, cái áo sơmi này khiến mọi thứ trở nên mặn mà.
"Em đi làm?" Tuổi này mà đi làm? Nhìn An cũng đâu phải thiếu thốn. Khu A này chỉ có mua chứ không có thuê, mà mỗi căn chiếm nữa tần chứ đâu ít.
"Không, chỉ làm đam mê thôi". Nói nghe ghê gớm, chẳng qua được ngắm gái. Chứ thử không có gái ngắm coi, có quỳ bà mày cũng không làm.
"Em không ngủ sao đi học?" Quỳnh bắt đầu bộc lộ tính cách luyên thuyên hỏi tới hỏi lui.
"Em ngủ cả buổi chiều, em học có một buổi mà". An vẫn còn đang ôn tồn giải thích.
Hai người ngồi nói chuyện tới 5 giờ sáng, An thấy trời hửng sáng cũng đưa cô về, ngoài chiếc áo sơmi An tặng luôn cho cô cái áo khoác dài qua đầu gối, dù gì cô cũng lùn hơn An nên dài hơn bình thường.
"2509?" An nhìn số phòng, nhớ số tầng, biết khu, một mình lẻ bóng về nhà sau đó nấu thức ăn sáng rồi đi học như thường lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.