Chương 20
Yuukynguyen
26/06/2015
Tôi chán nản hết ngẩng đầu lên lại gục đầu xuống. Bên ngoài vẫn là không khí vô cùng náo nhiệt của Valentine. Va-linh-tinh thì có gì mà hay ho chứ? Tôi oán giận tay với lấy cục kẹo sôcôla bên cạnh, không chần chừ cởi phăng lớp bảo vệ vô cùng dễ thương bên ngoài, sau đó tống thẳng vào trong miệng.
Đắng, nhưng sau đó lại có chút ngọt. Vị ngọt lan tỏa từ từ trong miệng, đánh bật vị giác, ngọt nhưng không ngấy. Viên chocolate bên ngoài đắng nhưng bên trong lại rất ngọt, giống như một cái gì đấy tuy bên ngoài rất cứng cáp nhưng chỉ cần phá bỏ lớp vỏ bảo vệ đó, khám phá bên trong thì hoàn toàn ngược lại.
Chẳng phải tình yêu cũng như viên kẹo này sao? Có lúc đắng, nhưng đôi khi lại rất lại ngọt.
Đảo vị ngọt đều khắp trong miệng, tay xoay tròn viên kẹo màu đỏ, tôi bắt đầu suy nghĩ. Cặp ông Huy – nhỏ Thảo đôi khi cũng có vài vụ giận dỗi, có một vụ khiến cả hai tụi nó không nhìn mặt nhau cả một tuần liền làm tụi tôi từ ông mai bà mối tụi nó nâng cấp lên thành người đi hòa giải, làm lành cho tụi nó. Nhưng giờ thì nhìn xem, hai đứa nó anh một tiếng, em một tiếng không phải đang đắm chìm trong không gian vô cùng “lỡn mợn” với vô số tim hồng vây quanh đấy sao, có thèm quan tâm đến người lẻ loi, cô đơn là tôi đâu nào. Không biết có hoa mắt hay không mà lâu lâu tôi lại thấy “bé” thần Cupid quấn tã lót cầm cung tên lượn lờ bắn tim từ chỗ này đến chỗ khác, vòng vòng trước mặt tôi chả khác nào trêu ngươi. Còn vụ ông Phong với nhỏ Phương nữa, chả biết tụi nó có “mềm” được hay không đây, “cứng” mãi không chỉ mình hai đứa nó mà ngay cả tụi tôi cũng bị vạ lây. Tình yêu đôi khi cũng thật rắc rối, thích thì nói thích, không thì nói không, làm cái gì mà tiến không tiến, lùi cũng không lùi, lên được một chút thì lại lùi đi một chút. Dây dưa qua lại mãi thì đến bao giờ mới có kết thúc.
Tóm lại là nó quá rắc rồi, giống như cái vị ngọt ngọt xen lẫn đắng đắng trong miệng tôi lúc này, một đống hỗn độn không rõ ràng. Muốn hiểu hết thứ tình cảm này, đợi khi nào tôi có rồi từ từ cảm nhận, từ từ hiểu cũng không muộn.
Cái kẹo đang trong thời gian làm trò tiêu khiển của tôi thì bị ai đó giật phắt đi, bằng một động tắc thô bạo không khác gì tôi lúc nãy, viên kẹo yên vị ngay trong miệng tên đáng chết kia.
– Kẹo của tui mà! – Tôi đang nằm trên bàn thì bật dậy bởi cái hành động vô cùng ngang ngược của hắn.
– Tui lỡ ăn rồi! – Hắn còn rất tỉnh mà đáp lại, như muốn cho tôi chứng cứ xác thực “hắn đã ăn”, hắn còn không ngần ngại há miệng chỉ vài cục kẹo đen đen đang dần tan chảy trong đó.
– Vô duyên! Ông thiếu gì mà đi ăn cướp của tui. – Cả đống quà bánh của nhóc Nhi tôi đem chia hết cho hội con gái 9A1 rồi còn đâu, chỉ giữ lại mấy cái kẹo ngậm cho vui miệng, và cái hắn ăn là cái cuối cùng rồi còn đâu.
Hắn vào ngày này thì thiếu gì mấy cái đồ ấy chứ!? Mới sáng sớm trong hộc bàn đã có một đống giấy hồng xanh đủ loại, trên bàn thì các hộp to nhỏ; đầu giờ thì có em lớp 7 lấp ló ngoài cửa (một em cừu non nớt sập bẫy cáo già -_-), dần dần các văn võ bá quan giống cái trong trường nắm bắt thông tin mà lũ lượt kéo đến dâng quà, trông kiểu dân đen đi cống nạp lễ vật cho bọn quan lại thời xưa ấy. Chỉ khác ngày xưa là bắt buộc, ngày nay tự nguyện hoàn toàn. Chẹp, lúc nãy tôi còn thấy một vụ lùm xùm ngay tại cửa ra vào nữa cơ! Chả hiểu bọn con gái thời nay nghĩ cái gì nữa, làm mất mặt nửa thế giới quá (xét theo cấu tạo cơ thể). À nhắc mới nhớ, sao không thấy Uyển Nhi qua thăm hỏi nhỉ? Tôi cứ tưởng ngày thế này phải được xem phin tình cảm trực tiếp miễn phí chứ!
– Có cái nào đâu! Nãy giờ tụi con trai lớp mình ngoài kia mà, một công đôi việc. – Hắn thoải mái ngả người ra sau, miệng khẽ cười.
– Đúng là cáo già! Khôn phết nhở?!
– Khỏi khen, anh đây tự biết mà!
Ui chao, trông cái mặt dương dương tự đắc kia mà muốn đập cho một phát! Đúng là đẹp trai khi nào cũng đi kèm ATSM level max.
– Nghe nhạc không?
– Hở?
Hắn rút từ trong cặp ra dây hearphone màu trắng, tay thì lướt lướt trên điện thoại. Khi tôi còn chưa kịp đáp lại thì một bên tai đã bị nhét hearphone.
Điệu nhạc vang lên trong đầu.
– Ngu ngơ cái gì? Thế này, nằm xuống! – Hắn lấy cuốn vở đặt lên bàn, rồi ép đầu tôi nằm xuống.
Hắn xoa xoa đầu tôi như cún cưng rồi mỉm cười, hai cái răng nanh lộ ra như…chó vậy. Hắn cũng nằm xuống phía đối diện tôi, khẽ nhắm mắt lại.
– Nhắm mắt lại đi!
Một bàn tay chắn hết tầm nhìn, khẽ kéo mắt tôi xuống, dẫn tôi lạc vào trong những nốt nhạc.
Không gian ngưng đọng.
Điện thoại vẫn chạy, đánh nhạc cho một bài hát, một giai điệu…
Ai đó khẽ hát…
Ai đó cảm nhận…
“…Và em sẽ mãi yêu anh thôi….
Đếm đếm…đong đong…thương là thương…nhớ là nhớ…
Có biết bao nhiêu nhớ thương nhịp đập nhịp yêu của 2 trái tim…
Em là người con gái của nắng mai mang niềm vui hạnh phúc đến bên anh…
Hỡi chàng trai có đôi mắt cười!
Chở che em suốt những ngày giông tố.
Nhẹ hôn em chốn đông người trên phố.
Có anh hứa dành cái ôm ngọt ngào, cho em suốt đời.
Chỉ cần người con trai vậy thôi – là anh đó anh ơi!
Cầm tay em đi,
Về nơi yêu thương,
Và hát lên khúc ca…
Là la lá…
Mãi bên nhau suốt đời,
Em Yêu Anh!”
[Nhịp Yêu – Mờ Naive]
.
.
.
“Bốp..bốp…bốp…”
– Húuuuuu!
– Hay quá!
Tôi đứng trên bục giảng nhìn tụi nó cười e lệ, nói e lệ cho nó phù hợp hoàn cảnh vậy thôi chứ thực ra là ngoác cái miệng ra cười hở mười hai cái răng. Từ ngày lọt lòng mẹ, tôi đã biết mình có giọng hát khó ai sánh kịp rồi, đâu cần tụi nó phải nói.
– Bên nữ đã hát rồi, bên nam thế nào đây? Con trai mà thua con gái nhục mặt lắm đấy! – Cái giọng trầm trầm, ồm ồm không thể lẫn vào đâu được của “anh” Thành dạy Sử.
Theo như thầy nói thì hôm nay là Valentine, và cũng thể theo tâm nguyện của đám nhố nhăng trong lớp, tổ chức một bữa tiệc quy mô nho nhỏ gồm hai giáo viên: một Văn một Sử, và toàn thể già trẻ lớn bé, từ có đôi đến chiếc lẻ, cao lùn mập ốm, từ hát hay đến hát dở,… miễn là trong phạm vi 9A1 đều có thể tham gia. Để tránh tình trạng có người quấy rối trong lúc đang “họp kín”, hay nói huỵch toẹt ra là sợ ban giám hiệu nhà trường phát hiện thì có mà thầy trò cùng rủ nhau về quê chăn bò, vậy nên mọi cửa lớn cửa nhỏ cửa sau gì đều được đóng kín, kèm cũng được kéo lại kín mít. Vì là lớp đặc biệt nên vị trí tọa lạc cũng hơi đặc biệt, xung quanh không nhà không cửa, không bà con thân thích, chỉ có cái phòng hiệu trưởng cách mấy mét làm bạn quanh năm suốt tháng. Mới sáng này do dân tình nguyện ôm quà bánh đến trước lớp quá đông, làm ách tắt giao thông hành lang khiến thầy Hiệu trưởng không thể di chuyển được. Lúc đi qua, tôi còn nghe thầy chép miệng nói một câu: “Giới trẻ bây giờ thật là, lộ liễu quá mức! Chẳng được như mình ngày xưa!”.
Thầy ạ, cái thời thầy như tụi em bây giờ chắc cũng vài chục năm về trước -_-!!
– Đa tạ các hạ, không cần cuồng nhiệt tại hạ thế đâu! Haha…
Tôi bước xuống chỗ ngồi, nhìn lũ bạn cười nham nhở.
– Bên nữ đã thế rồi thì bên nam tụi em cũng có tiết mục góp vui ạ!
Tên Lâm hí hửng nói to, vỗ tay ba tiếng liên tiếp thì đồng loạt mười mấy chàng đực rựa lớp tôi quần áo chỉnh tề chuần bị xuất trận, í lộn, lên sân khấu. Trông có vẻ khí thế mà chả biết làm ăn có ra giống gì không đây?
Mười mấy thằng con trai bự con chen chúc nhau trên bục giảng, đứng thành hai hàng như học sinh ngoan ngoãn chuẩn bị chịu phạt. Tất cả đều quay lưng về phía tụi tôi, đám con gái cũng hiếu kì nên kéo hết lên bàn đầu ngồi.
“Tăng…tăng…”
Tiếng ghi-ta vang lên mở đầu, có chút quen!
Từng tên, từng tên con trai một quay lại…
“Có lúc anh vẫn thường nhớ về,
Ngày đầu tiên đôi ta có nhau.
Mỗi sáng anh bắt đầu một thói quen…
Gửi cho em một dòng yêu thương thật nồng nàn.
Và giờ anh chợt nhớ phút nói, tiếng yêu đầu, nhớ môi em… chiếc hôn đầu tiên.
Mùa yêu đầu tiên…
Và anh yêu biết bao vòng tay nồng ấm mỗi khi hẹn hò…
[Mùa yêu đầu tiên]
Cả căn phòng bỗng ngập chìm trong tiếng nhạc trầm ấm, tiếng giai điệu của cây ghi-ta, và cả chất giọng trầm trầm đặc biệt của quân đoàn con trai.
Tụi con gái dưới này sắp lòi tròng đến nơi, không thể nào tin được đó là con trai lớp mình, cái giới tính còn lại mà tụi nó vẫn thường coi là không khác gì mình. Giọng mấy tên này có khi trầm quá, có tên lại hơi khàn khàn, có vài tên quýnh suýt quên lời,… mặc dù không thể gọi là hoàn hảo nhưng có đó là món quà ngọt nhất trong ngày Valentine của tụi con gái 9A1 này rồi!
Hôm nay, trông lũ con trai vốn đáng ghét này sao dễ thương đến vậy chứ?!
“…Yêu và yêu và yêu em mãi mãi…
Yêu và yêu và yêu sẽ lâu dài…
Và yêu mình em,
Chỉ mình em thôi!
Chẳng phải là một ai khác…”
Ông Huy rời khỏi đội hình đầu tiên, tiến đến trước mặt nhỏ Thảo, làm động tác nhỏ giống như hoàng tử đặt vào tay nhỏ Thảo cục kẹo sôcôla màu đỏ. Lần lượt mỗi tên con trai đứng trước mặt một đứa con gái, miệng nhoẻn cười, tay chìa ra cục kẹo chocolate, có đứa là màu hồng nhưng có đứa lại là màu xanh. Không biết mấy ông này có ý gì nhưng tôi nghĩ chắc màu đỏ là tình yêu, màu xanh là tình bạn. Valentine ai bảo chỉ giành riêng cho couple, bạn bè cũng được chứ!
Nhiều cặp có dấu hiệu bật đèn xanh rồi!
“… Yêu và đi cùng anh đi suốt kiếp.
Yêu và không rời xa đến trọn đời.
Một đóa hương yêu ngọt ngào cho em.
Gần lại bên anh!
Mùa yêu đầu tiên…”
Đến khi lũ con trai tản ra hết, tôi mới thấy được hắn, giữa sấn khấu bục giảng, bên cạnh cây đàn ghi-ta quen thuộc. Hèn gì nghe tiếng đàn lại có vẻ quen như thế! Vẫn là trên sân khấu, vẫn là con người đó nhưng không còn là vị hoàng tử khí chất cao quý, chỉ có thể nhìn nhưng không thể chạm. Đó chỉ là một Phan Thiên Tuấn bình thường, tinh nghịch và rất quen thuộc.
Hắn vẫn gãy đàn, mắt nhìn xung quanh rồi lại mỉm cười, hai cái răng khểnh theo lẽ thường lại lộ ra. Hắn đã từng nói, hắn học chơi ghi-ta để tán gái, nếu vậy thì tôi xin chúc mừng hắn vì chẳng có nàng nào lọt khỏi lưới hắn khi nhìn thấy hắn như lúc này đâu.
Tên nào tên nấy tặng kẹo xong còn không quên kéo tay nàng lên sân khấu. Thầy Thành lúc nào cũng dở dở người thế mà cũng học đòi tụi trẻ tặng cô Minh hộp Chocolate rõ to, nhìn hai cô thầy tình cảm ghê gớm.
Ế, sao ai cũng có mà tôi không có? Tôi cũng là con gái mà, chẳng lẽ mắt tụi này mù hết không thấy tôi ngồi chình ình ở đây?
Có một sự tủi… không hề nhẹ!
Giữa khung cảnh vô cùng lãng mạn, điệu nhạc vang lên dịu dịu, không gian trong phòng mờ mờ ảo ảo do một ít ánh sáng bên ngoài hắt vào, các cặp đôi trên sân khấu (nói cho hoa mỹ chứ chính xác nó là bục giảng) đang lả lướt theo điệu nhạc, tôi một thân một mình hầm hầm bước lên sân khấu.
– Kẹo tui đâu! – Trợn mắt đòi quà.
– Kẹo gì? – Một ánh mắt vô cùng ngây thơ ngước nhìn lại.
– Sôcôla, ai cũng có sao tui không có?
Lũ con trai điên điên khùng khùng trong lớp không thể tự nghĩ ra cái trò làm rung động trái tim thiếu nữ này được, chắc hẳn phải có tên cầm đầu. Và theo như kinh nghiệm 4 năm học thì kẻ đầu sỏ, đầu têu, cầm đầm tụi con trai bày trò không ai khác ngoài hắn. Thế mà mấy thầy cô ai cũng nhìn hắn với con mắt một học sinh giỏi, ngoan ngoãn và biết nghe lời. Thật là sai lầm mà!
– Sao hỏi tui? Ban đầu tính đủ số lượng rồi mà! – Hắn mở to mắt tỏ vẻ ngạc nhiên, sau rồi lại nhép môi cười đểu, – Chắc đứa nào ăn vụng rồi! Ai da, ăn ở tốt quá mà, không có ai tặng là phải!
– Tui mà bắt được thằng ăn vụng đó thế nào tui cũng phải băm vằm, xé xác, lột da, nhúng nước sôi rồi đem làm cám cho heo ăn!
– Thôi đi mày ơi, đưa kẹo cho người ta cho rồi, bày đặt ngại nữa!
Tên nào đó toe toe miệng cười nói, gặp cái liếc mắt của hắn thì… ngậm miệng lại không kịp.
– E hèm! – Ai đó hắng hắng giọng.
– Giờ sao? Muốn nếm thử cái nào trước? Hay lột da rồi nhúng nước sôi trước? – Tôi bẻ tay răng rắc, thì ra “thằng ăn vụng” nãy giờ ngồi đây.
Điệu bộ hắn lúng ta lúng túng, mấy đứa bên dưới ngồi nhìn không khỏi bật cười khanh khách. Mặt hắn càng ngày càng trông giống khỉ đít đỏ.
– Ờ, hình như còn sót lại một cây!
Hắn móc từ trong túi ra một vật gì đó nhỏ nhỏ, đặt vào trong tay tôi. Nó không phải màu đỏ, cũng chả phải màu xanh mà đen thui thủi một màu. Thế này là ý gì chứ?
Hắn gãi đầu cười trừ:
– Cái đó tui lỡ cho vô bụng tiêu hóa hết rồi, cái này coi như bù vậy!
Hắn vụng về đưa tay lên gãi đầu cười cười như tên nhóc bị mẹ bắt quả tang khi đang ăn vụng vậy.
– Hay ha! – Tôi rất muốn cười trước cái kiểu lúng ta lúng túng của hắn.
Thôi vậy, cái này có khác cái kia bao nhiêu đâu. Tôi dễ nuôi lắm, có cái bỏ miệng là vui rồi. Chỉ là hơi thắc mắc một chút…
Không biết tôi là màu xanh?
Hay là màu đỏ?
————
– Cao lên một chút nữa!
– Qua trái một chút!
– Lệch rồi, sang phải một chút!
– Mày tin tao nhét hai sợi dây điện này vào mũi mày rồi biến mày thành gà quay chỉ trong chốc lát không?!
Tôi với nhỏ Trang ngồi trang trí bóng mà không khỏi cười khổ cho mấy tên kia, chiến sự nổ ra liên tục. Tên này ý này, tên kia lại ý khác, cãi nhau ỏm tỏi chả khác gì mấy bà bán cá ngoài chợ. Mấy ổng mà còn làm loạn nữa không khéo chú bảo vệ túm cổ đá đít từng đứa một bay vèo ra khỏi trường.
Chả là thế này, sau hôm bị tụi tôi bắt gặp Phong “cùi” với nhỏ Phương có chuyện thì ổng cũng thành thật khai báo tất cả với tụi tôi. Ổng bảo hồi trước ổng có quen một em nào đấy, khoảng được hai ba tuần thì chia tay, ai ngờ ẻm ấy bám dai quá, cả ngày không nhắn tin gọi điện làm phiền thì tìm đến nhà đến trường đòi gặp. (Đấy, tôi bảo rồi, quen cái kiểu đùa giỡn như ổng thì có ngày cũng gặp họa!). Có một hôm ổng đang đi chơi với gái thì ẻm này không biết từ đâu xuất hiện dọa cô nàng bỏ chạy mất xác, rồi còn làm loạn trên đường. Lúc đó bắt gặp nhỏ Phương đi ngang qua, không nghĩ ngợi gì mà kéo nhỏ vào bảo nhỏ là bạn gái, nhỏ cũng đồng ý giúp. Với cái bản mặt khi nào cũng đơ đơ, chuyện không phải của mình thì không quan tâm (có thể coi trong 4 đứa thì có vẻ bình tĩnh nhất nhưng lâu lâu nó cũng “ít” có điên lắm), nó đã thành công đánh đuổi được đối tượng đeo bám. Nhưng với cái tính trăng hoa của ông Phong thì một vụ như vậy có là gì, thế là có vụ thứ hai, vụ thứ ba rồi vụ thứ n và cái Phương chính là bia đỡ đạn tốt nhất. Nhìn lại thì trông nó giống như người dọn dẹp bãi chiến trường do ông Phong gây ra.
Ổng vừa kể xong thì tụi tôi đồng loạt xông vào hội đồng ổng rửa hận cho nhỏ Phương. Trời ơi, sao con bạn của tôi nó ngu quá mức cho phép vậy nè! Tôi nghe tôi còn thấy tức chẳng lẽ nó không có cảm giác gì sao, hay dẹp loạn cho tên này nhiều quá nên chai lì cảm xúc luôn rồi. Tôi đã định từ mặt cha nội này, tôi đã có suy nghĩ ấy đấy!
– Coi như tao không quen biết mày, mày thật làm mất mặt con trai tụi tao mà!
– Cho mày úp mặt vào tường sám hối 5 phút đấy!
Người kích động nhất phải nó đến nhỏ Trang, nó đã định cho tên này một đá tiễn ổng về đoàn tụ với ông bà luôn rồi. Trong khi tên vẫn còn đứng tự kỉ trong góc thì hội đồng xét xử – tức tụi tôi đây, bàn nhau ra quyết định xử phạt. Cái Trang liên tục đập bàn ầm ầm quát to: “Không bàn cãi nhiều, xử trảm tại chỗ!”. Mỗi lần nó kích động như vậy là tụi tôi phải kéo nó xuống, kẻo không có án mạng thật mất. Sau một hồi bàn bạc kĩ lưỡng thì hội đồng quyết định, bị cáo Phong phải đứng ra chịu hết toàn bộ trách nhiệm, phải thành thật thành tâm xin lỗi bên bị hại, đền bù tinh thần trong thời gian qua cho bị hại và phải… mặc cho bị hại có đồng ý hay không. Còn hình thức xử phạt tiếp theo sẽ do bên bị hại đưa ra, bị cáo Phong không được phản đối, phản kháng dưới mọi hình thức mà phải nhất nhất tuân theo.
Sau khi ban án xong, chủ tọa – tức nhỏ Trang hất mặt lên hỏi:
– Bị cáo có thích bị hại không?
Gật gật đầu.
– Câm hay sao mà gật với chả lắc?! – Tính con này nó thế đấy, nóng như lửa.
– Có.
……
Thế đấy, vậy nên hội đồng xét xử này phải còng lưng đi giúp bị cáo Phong làm tiệc xin lỗi, tỉnh tò nhưng nếu không thành thì coi như là tiễn đưa tên này luôn. Chưa có hội đồng xét xử nào mà nhân từ, bác ái, độ lượng như thế này đâu.
– Tao quên mất! Tối nay nhỏ Phương có hẹn với tên Quân mà, giờ chắc tên đó đang đứng trước cổng trường rồi.
– Ế, tao cũng quên mất!
Mãi làm mà tôi với cái Trang quên mất tối nay cậu bạn tên Quân có hẹn với nhỏ Phương. Lúc nãy kêu nhỏ Thảo đi đón rồi, mà nếu gặp cậu Quân đó trước cổng trường thì… lỡ cái Phương nó giận quá mất khôn, nhận lời cậu Quân đó luôn thì không phải công sức của tụi tôi đổ sông đổ biển hết sao?
– Quân nào? – Bốn tên nghe tụi tôi hét thì hoảng loạn chạy lại.
– Thì tình địch của tên này chứ đâu, đang đứng trước cổng trường kia kìa!
– Giờ làm sao? – Tôi cuống cả lên.
– Giờ phải tìm cách tống cổ tên kia đi cái đã! – Trang “trưởng” xoa xoa cằm bóng nhẵn, cố nghĩ kế. – Thế này đi, giờ tao đi đánh lạc hướng tên đó, khi nào nhỏ Phương an toàn vào trường thì nhắn tao biết. Dùng điện thoại để liên lạc, ok?
– Ok!
Cả hội nhất ý, nhỏ Trang lắm mưu nhiều mẹo lắm, kì này tên Quân đó quay vòng vòng với nó rồi.
Tụi tôi trang trí sân thượng sắp hoàn thành thì có tin nhắn từ nhỏ Thảo bảo sắp đến rồi. Tôi đóng cửa sân thượng lại, tất cả vào vị trí chuẩn bị hành động. Sân thượng lại chìm vào màn đêm tối mù.
“Cách! Cách!”
Cửa sân thượng mở ra, trong cái ánh sáng le lói tôi có thể thấy được hai hình ảnh đang tiến vào. Theo kế hoạch, nhỏ Thảo nhập bọn với tụi tôi để cái Phương tiến vào chính giữa.
Hắn ấn công tắc, đèn trên sân thượng bật lên, ánh đèn led nhấp nháp đủ màu sắc tạo nên khung cảnh vô cùng lãng mạn. Mấy quả bóng hình trái tim bay phấp phới trong gió, mang theo không khí của Valentine. Tên Lâm mở nhạc, tiếng piano vang lên nhè nhẹ, hòa tan vào trong gió.
Cái Phương mở to mắt bất ngờ, nó đang đứng giữa một rừng bóng bay. Cả đống bóng bay đó tên Phong đã thức suốt đêm để làm, trên mỗi quả bóng đều ghi một thông điệp.
Cái Phương hôm nay mang một chiếc váy không tay màu hồng nhạt, chân đi giày búp bê đơn giản. Nhỏ xõa tóc, mái tóc đen dài bị gió thổi bay. Công nhận là bây giờ nó đẹp thật!
Nó bước đến, cầm lấy từng cái một lên xem, các kiểu câu như “Xin lỗi nhé!”, “Tui không nên như vậy!”, “Tui không biết đã làm bà buồn!”, “Tha lỗi tui đi!”,… Và thêm một số câu ẩm ướt như nhà dột nữa.
Có một vài cái nhỏ xem rồi cười rất tươi, đến cái cuối cùng nhỏ chợt khựng lại sau đó quay người bỏ đi.
Ế, sao vậy chứ? Nam chính vẫn chưa xuất hiện mà.
– Cảm ơn nhưng tao về đây!
Nói vậy là nó biết tất cả rồi, biết vậy nhưng nó vẫn không muốn cho ông Phong một cơ hội sao? Để ổng giải thích thôi cũng được.
– Mày khoan đi…
– Không tha thứ cho tui cũng được nhưng có thể nghe tui nói một chút không, một phút thôi cũng được!
Tôi định chạy ra nói cho nó biết thì ông Phong đã lên tiếng, có vẻ như lời nói của ổng có hiệu lực ngăn cản hơn con bạn này nhiều.
– Tui biết tui sai, ngay từ đầu không nên làm như vậy mà không hề để ý đến cảm xúc của bà. Trước giờ tui nghĩ bà rất kiên cường, mạnh mẽ nên mới lợi dụng bà làm lá chắn cho đến một ngày, tui thấy bà khóc. Đó cũng là lần đầu tiên tui thấy bà giống một đứa con gái, cũng yếu đuối, cũng rất cần ai đó bên cạnh và đó cũng là lần đầu tiên tôi thực sự có cảm giác muốn bảo vệ, che chở một ai đó. Và không hiểu từ khi nào, tui bắt đầu chú ý đến bà, chú ý đến từng cử chỉ, hành động, lời nói…
– Dẹp mấy lời ấy đi, không biết tui là chiếc thứ mấy trong bộ sưu tập “áo” của ông nhỉ? Cảm ơn nhưng tôi không cần cái vinh dự ấy đâu. – Nhỏ Phương quay người lại, mặt đối mặt với ông Phong. Thay vì để nhạc piano, tôi nghĩ nên thay bằng “Không cảm xúc” có vẻ phù hợp hơn ấy.
– Bà nghĩ sao cũng được, nghĩ đó là mấy lời nói bóng gió tôi đã từng nói cho hàng chục người nghe cũng không sao, nhưng những lời đó đều là thật lòng và tình cảm tui giành cho bà cũng là thật.
Tên Phong “cùi” từng bước từng bước đến trước mặt nhỏ Phương, ánh mắt nhìn nhỏ vừa dịu dàng vừa kiên định. Thế này mà không đồng ý thì chờ đến khi nào? Tôi là khán giả mà còn thấy hồi hộp giùm cho ổng thì không biết ổng trong đó như thế nào, chắc không đến nỗi chân tay run đứng không nổi đâu nhỉ!?
Chờ tình hình cặp đôi đó tiến triển mà tôi thấy hồi hộp giùm luôn, trong vô thức không biết thế nào tôi lấy tay cào hắn một cái làm hắn đau đến nhăn nhó mặt mày mà không dám kêu to, sợ làm hỏng không khí. Hắn quắc mắt nhìn tôi, tôi chỉ kịp cười trừ.
– Bà Phương mà không đồng ý thì thằng Phong có mà nhảy từ đây xuống sân trường, may ra bả còn động lòng thương cảm một chút. – Tên Huy.
– Cột cho nó thêm chùm bóng bay, từ đây xuống đó thượng lộ bình an, hạ lộ thì nằm luôn. Cho nó bay với đống bong bóng tâm huyết cả đêm qua của nó chắc nó cũng phần nào mãn nguyện rồi! – Mồm hắn trong hoàn cảnh nào cũng có thể độc địa được.
Nhân vật chính vẫn đứng nhìn nhau đắm đuối, chưa có tiến triển gì khán giả trong này đã nhốn cả lên đoán mò kết quả, dự trù cả những tình huống xấu nhất. Thật là, không biết kiếp trước ổng ăn ở tích đức thế nào mà kiếp này gặp được lũ bạn “tốt” như thế. Tôi rất thông cảm!
– Xin lỗi, đã làm bà khó xử rồi! Coi như chuyện này chưa từng xảy ra đi! Bây giờ bà muốn xem tôi là gì cũng được, có thể sẽ không làm bạn được nữa, mặc dù không muốn xem nhau như người dưng nhưng tui tôn trọng quyết định của bà. Đành vậy thôi! – Tên Phong hít một hơi sâu, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mà nói. Lần đầu tiên tôi thấy tên đó cười nhưng cứ như sắp khóc đến nơi, chỉ là hai chữ “người dưng” đơn giản nhưng tôi biết nó sẽ tạo nên một khoảng cách vô hình rất xa, có thể thấy và cũng chỉ có thể nhìn. Lần cuối cùng, tên Phong muốn tôn trọng hoàn toàn quyết định của nhỏ.
– Một lần nữa, xin lỗi nhé!
Ổng cười rồi quay người bước đi.
– Tui không chấp nhận lời xin lỗi!
– Hở?
Nhỏ Phương lên tiếng khiến không những ông Phong mà ngay cả tụi tôi cũng phải giật mình. Chẳng lẽ nó giận ổng đến thế sao?
– Ai đời gây thương tổn tinh thần, làm người ta mất ăn mất ngủ, suy nhược trầm trọng thế mà chỉ nói một câu “xin lỗi” rồi quay mông đi thế à? Nếu thế sinh ra công an, sinh ra luật pháp làm quái gì?! – Cái Phương phồng man trợn má nhìn ông Phong mà xả, trông nó giống tướng vợ người ta ghê.
Ông Phong vì thay đổi bất thình lình của nó mà hóa tượng tại chỗ.
– Nếu không phải thích ông thì tui đâu rảnh đến nỗi tự nguyện đi làm bia đỡ đạn không công cho ông chứ! Giờ ông là tội nhân của tui, tui có quyền phán xét. Thứ nhất, cấm lăng nhăng, không được liên hệ, liên quan hay qua lại với em nào hết! Không thì…
Nhỏ Phương mặt đỏ bừng bừng, hừng hừng khí thế nhưng chưa kịp nói hết câu thì một cái gì đấy to to cỡ bằng con người, mặt tươi hơn hoa chạy lại… ôm lấy nhỏ.
– Biết rồi! Nghe lời, nghe lời hết!
– Hâm à, buông ra! Tụi nó đang nhìn kìa!
Nhỏ Phương được hưởng cái ôm bất ngờ thì cháy luôn cả mặt, ngượng ngùng muốn đẩy tên Phong ra. Ai dè mặt chàng dày quá, không những không buông mà còn xiết chặt hơn, thủ thỉ vào tai nhỏ gì đó làm nhỏ đứng im không dám động đậy nữa.
Nhìn hai đứa tụi nó, tôi muốn kiếm một anh ghê!
– Nhìn đủ rồi đấy! Cũng phải cho người ta không gian riêng để tận hưởng hạnh phúc chứ!
Mắt tôi bị che lại tối thui, cả người cũng bị một lực xoay lạ. Cái tên vô duyên này, tôi nhìn hai đứa nó chứ có phải nhìn hắn đâu mà hắn quản!
Vô duyên thúi!
***
Omeoi, tôi nhớ là chỉ có một và một người hẹn tôi ra đây mà! Sao giờ cả nguyên một đống, một chùm, một tổ chức thế này! Để xem… hai, bốn, sáu,…, mười bốn, ực, mười bảy tên. Gấp đôi sỉ số chúng tôi hiện tại và lẻ ra một người.
Ờ, chẳng là sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ, se duyên cho hai trẻ nên đôi, đồng thời cũng giúp bạn Quân gì đấy từ bỏ hi vọng, tụi tôi kéo nhau đi gặp tên đã viết Confession cho tôi. Đáng lẽ tôi chỉ muốn đi một mình (để người ta mà gặp cái lũ này thì không ít thì nhiều, thế nào cũng bỏ chạy lấy người) nhưng tụi nó cứ bám riết không tha, đơn giản là tụi nó muốn đi kiểm tra xem tên này có vấn đề tâm sinh lí gì không mà lại để ý tôi (=.=”). Đắng….
Nhưng bây giờ thay vì hối hận, tôi lại cảm thấy may mắn vì mình đã cho cái đám nhố nhăng này theo. Không thì ngày mai cha mẹ tôi chắc chắn sẽ nhận lại một Dương Tố Tâm không-lành-lặn.
Ai ngờ đâu tên viết Confession cho tôi lại là tên Dương bẩn tính, biến thái tôi vừa đụng độ mấy ngày trước cơ chứ.
Kiểu này đến chắc chắn là xử tôi rồi.
– Tao với mày không ngờ lại có duyên đến thế!
(Continue)
***
Truyện cũng đã đi được một chặng đường rồi, tính con Yuu này rất thất thường nên truyện nó cũng bất bình thường =)))) theo nhưng cảm ơn mọi người đã theo dõi và luôn ủng hộ truyện. Ừm, mình viết thì không được tốt cho lắm (về mọi mặt) nên muốn nghe các bạn thành thật nhận xét và cảm nhận về truyện từ đầu cho đến giờ: về cốt truyện, nhân vật, văn phong,… Để mình biết mà còn sửa chữa, mình thì không ngại nhận gạch đá, càng nhiều càng tốt (đem về để giành con cháu xây thành chơi =)))) ) nên mọi người cứ thẳng thắn góp ý ạ!
Cảm ơn tất cả!
P/s: vì lỗi nên mình đã xóa chương 17 trước và đăng lại chương này, xin lỗi nhiều!
Đắng, nhưng sau đó lại có chút ngọt. Vị ngọt lan tỏa từ từ trong miệng, đánh bật vị giác, ngọt nhưng không ngấy. Viên chocolate bên ngoài đắng nhưng bên trong lại rất ngọt, giống như một cái gì đấy tuy bên ngoài rất cứng cáp nhưng chỉ cần phá bỏ lớp vỏ bảo vệ đó, khám phá bên trong thì hoàn toàn ngược lại.
Chẳng phải tình yêu cũng như viên kẹo này sao? Có lúc đắng, nhưng đôi khi lại rất lại ngọt.
Đảo vị ngọt đều khắp trong miệng, tay xoay tròn viên kẹo màu đỏ, tôi bắt đầu suy nghĩ. Cặp ông Huy – nhỏ Thảo đôi khi cũng có vài vụ giận dỗi, có một vụ khiến cả hai tụi nó không nhìn mặt nhau cả một tuần liền làm tụi tôi từ ông mai bà mối tụi nó nâng cấp lên thành người đi hòa giải, làm lành cho tụi nó. Nhưng giờ thì nhìn xem, hai đứa nó anh một tiếng, em một tiếng không phải đang đắm chìm trong không gian vô cùng “lỡn mợn” với vô số tim hồng vây quanh đấy sao, có thèm quan tâm đến người lẻ loi, cô đơn là tôi đâu nào. Không biết có hoa mắt hay không mà lâu lâu tôi lại thấy “bé” thần Cupid quấn tã lót cầm cung tên lượn lờ bắn tim từ chỗ này đến chỗ khác, vòng vòng trước mặt tôi chả khác nào trêu ngươi. Còn vụ ông Phong với nhỏ Phương nữa, chả biết tụi nó có “mềm” được hay không đây, “cứng” mãi không chỉ mình hai đứa nó mà ngay cả tụi tôi cũng bị vạ lây. Tình yêu đôi khi cũng thật rắc rối, thích thì nói thích, không thì nói không, làm cái gì mà tiến không tiến, lùi cũng không lùi, lên được một chút thì lại lùi đi một chút. Dây dưa qua lại mãi thì đến bao giờ mới có kết thúc.
Tóm lại là nó quá rắc rồi, giống như cái vị ngọt ngọt xen lẫn đắng đắng trong miệng tôi lúc này, một đống hỗn độn không rõ ràng. Muốn hiểu hết thứ tình cảm này, đợi khi nào tôi có rồi từ từ cảm nhận, từ từ hiểu cũng không muộn.
Cái kẹo đang trong thời gian làm trò tiêu khiển của tôi thì bị ai đó giật phắt đi, bằng một động tắc thô bạo không khác gì tôi lúc nãy, viên kẹo yên vị ngay trong miệng tên đáng chết kia.
– Kẹo của tui mà! – Tôi đang nằm trên bàn thì bật dậy bởi cái hành động vô cùng ngang ngược của hắn.
– Tui lỡ ăn rồi! – Hắn còn rất tỉnh mà đáp lại, như muốn cho tôi chứng cứ xác thực “hắn đã ăn”, hắn còn không ngần ngại há miệng chỉ vài cục kẹo đen đen đang dần tan chảy trong đó.
– Vô duyên! Ông thiếu gì mà đi ăn cướp của tui. – Cả đống quà bánh của nhóc Nhi tôi đem chia hết cho hội con gái 9A1 rồi còn đâu, chỉ giữ lại mấy cái kẹo ngậm cho vui miệng, và cái hắn ăn là cái cuối cùng rồi còn đâu.
Hắn vào ngày này thì thiếu gì mấy cái đồ ấy chứ!? Mới sáng sớm trong hộc bàn đã có một đống giấy hồng xanh đủ loại, trên bàn thì các hộp to nhỏ; đầu giờ thì có em lớp 7 lấp ló ngoài cửa (một em cừu non nớt sập bẫy cáo già -_-), dần dần các văn võ bá quan giống cái trong trường nắm bắt thông tin mà lũ lượt kéo đến dâng quà, trông kiểu dân đen đi cống nạp lễ vật cho bọn quan lại thời xưa ấy. Chỉ khác ngày xưa là bắt buộc, ngày nay tự nguyện hoàn toàn. Chẹp, lúc nãy tôi còn thấy một vụ lùm xùm ngay tại cửa ra vào nữa cơ! Chả hiểu bọn con gái thời nay nghĩ cái gì nữa, làm mất mặt nửa thế giới quá (xét theo cấu tạo cơ thể). À nhắc mới nhớ, sao không thấy Uyển Nhi qua thăm hỏi nhỉ? Tôi cứ tưởng ngày thế này phải được xem phin tình cảm trực tiếp miễn phí chứ!
– Có cái nào đâu! Nãy giờ tụi con trai lớp mình ngoài kia mà, một công đôi việc. – Hắn thoải mái ngả người ra sau, miệng khẽ cười.
– Đúng là cáo già! Khôn phết nhở?!
– Khỏi khen, anh đây tự biết mà!
Ui chao, trông cái mặt dương dương tự đắc kia mà muốn đập cho một phát! Đúng là đẹp trai khi nào cũng đi kèm ATSM level max.
– Nghe nhạc không?
– Hở?
Hắn rút từ trong cặp ra dây hearphone màu trắng, tay thì lướt lướt trên điện thoại. Khi tôi còn chưa kịp đáp lại thì một bên tai đã bị nhét hearphone.
Điệu nhạc vang lên trong đầu.
– Ngu ngơ cái gì? Thế này, nằm xuống! – Hắn lấy cuốn vở đặt lên bàn, rồi ép đầu tôi nằm xuống.
Hắn xoa xoa đầu tôi như cún cưng rồi mỉm cười, hai cái răng nanh lộ ra như…chó vậy. Hắn cũng nằm xuống phía đối diện tôi, khẽ nhắm mắt lại.
– Nhắm mắt lại đi!
Một bàn tay chắn hết tầm nhìn, khẽ kéo mắt tôi xuống, dẫn tôi lạc vào trong những nốt nhạc.
Không gian ngưng đọng.
Điện thoại vẫn chạy, đánh nhạc cho một bài hát, một giai điệu…
Ai đó khẽ hát…
Ai đó cảm nhận…
“…Và em sẽ mãi yêu anh thôi….
Đếm đếm…đong đong…thương là thương…nhớ là nhớ…
Có biết bao nhiêu nhớ thương nhịp đập nhịp yêu của 2 trái tim…
Em là người con gái của nắng mai mang niềm vui hạnh phúc đến bên anh…
Hỡi chàng trai có đôi mắt cười!
Chở che em suốt những ngày giông tố.
Nhẹ hôn em chốn đông người trên phố.
Có anh hứa dành cái ôm ngọt ngào, cho em suốt đời.
Chỉ cần người con trai vậy thôi – là anh đó anh ơi!
Cầm tay em đi,
Về nơi yêu thương,
Và hát lên khúc ca…
Là la lá…
Mãi bên nhau suốt đời,
Em Yêu Anh!”
[Nhịp Yêu – Mờ Naive]
.
.
.
“Bốp..bốp…bốp…”
– Húuuuuu!
– Hay quá!
Tôi đứng trên bục giảng nhìn tụi nó cười e lệ, nói e lệ cho nó phù hợp hoàn cảnh vậy thôi chứ thực ra là ngoác cái miệng ra cười hở mười hai cái răng. Từ ngày lọt lòng mẹ, tôi đã biết mình có giọng hát khó ai sánh kịp rồi, đâu cần tụi nó phải nói.
– Bên nữ đã hát rồi, bên nam thế nào đây? Con trai mà thua con gái nhục mặt lắm đấy! – Cái giọng trầm trầm, ồm ồm không thể lẫn vào đâu được của “anh” Thành dạy Sử.
Theo như thầy nói thì hôm nay là Valentine, và cũng thể theo tâm nguyện của đám nhố nhăng trong lớp, tổ chức một bữa tiệc quy mô nho nhỏ gồm hai giáo viên: một Văn một Sử, và toàn thể già trẻ lớn bé, từ có đôi đến chiếc lẻ, cao lùn mập ốm, từ hát hay đến hát dở,… miễn là trong phạm vi 9A1 đều có thể tham gia. Để tránh tình trạng có người quấy rối trong lúc đang “họp kín”, hay nói huỵch toẹt ra là sợ ban giám hiệu nhà trường phát hiện thì có mà thầy trò cùng rủ nhau về quê chăn bò, vậy nên mọi cửa lớn cửa nhỏ cửa sau gì đều được đóng kín, kèm cũng được kéo lại kín mít. Vì là lớp đặc biệt nên vị trí tọa lạc cũng hơi đặc biệt, xung quanh không nhà không cửa, không bà con thân thích, chỉ có cái phòng hiệu trưởng cách mấy mét làm bạn quanh năm suốt tháng. Mới sáng này do dân tình nguyện ôm quà bánh đến trước lớp quá đông, làm ách tắt giao thông hành lang khiến thầy Hiệu trưởng không thể di chuyển được. Lúc đi qua, tôi còn nghe thầy chép miệng nói một câu: “Giới trẻ bây giờ thật là, lộ liễu quá mức! Chẳng được như mình ngày xưa!”.
Thầy ạ, cái thời thầy như tụi em bây giờ chắc cũng vài chục năm về trước -_-!!
– Đa tạ các hạ, không cần cuồng nhiệt tại hạ thế đâu! Haha…
Tôi bước xuống chỗ ngồi, nhìn lũ bạn cười nham nhở.
– Bên nữ đã thế rồi thì bên nam tụi em cũng có tiết mục góp vui ạ!
Tên Lâm hí hửng nói to, vỗ tay ba tiếng liên tiếp thì đồng loạt mười mấy chàng đực rựa lớp tôi quần áo chỉnh tề chuần bị xuất trận, í lộn, lên sân khấu. Trông có vẻ khí thế mà chả biết làm ăn có ra giống gì không đây?
Mười mấy thằng con trai bự con chen chúc nhau trên bục giảng, đứng thành hai hàng như học sinh ngoan ngoãn chuẩn bị chịu phạt. Tất cả đều quay lưng về phía tụi tôi, đám con gái cũng hiếu kì nên kéo hết lên bàn đầu ngồi.
“Tăng…tăng…”
Tiếng ghi-ta vang lên mở đầu, có chút quen!
Từng tên, từng tên con trai một quay lại…
“Có lúc anh vẫn thường nhớ về,
Ngày đầu tiên đôi ta có nhau.
Mỗi sáng anh bắt đầu một thói quen…
Gửi cho em một dòng yêu thương thật nồng nàn.
Và giờ anh chợt nhớ phút nói, tiếng yêu đầu, nhớ môi em… chiếc hôn đầu tiên.
Mùa yêu đầu tiên…
Và anh yêu biết bao vòng tay nồng ấm mỗi khi hẹn hò…
[Mùa yêu đầu tiên]
Cả căn phòng bỗng ngập chìm trong tiếng nhạc trầm ấm, tiếng giai điệu của cây ghi-ta, và cả chất giọng trầm trầm đặc biệt của quân đoàn con trai.
Tụi con gái dưới này sắp lòi tròng đến nơi, không thể nào tin được đó là con trai lớp mình, cái giới tính còn lại mà tụi nó vẫn thường coi là không khác gì mình. Giọng mấy tên này có khi trầm quá, có tên lại hơi khàn khàn, có vài tên quýnh suýt quên lời,… mặc dù không thể gọi là hoàn hảo nhưng có đó là món quà ngọt nhất trong ngày Valentine của tụi con gái 9A1 này rồi!
Hôm nay, trông lũ con trai vốn đáng ghét này sao dễ thương đến vậy chứ?!
“…Yêu và yêu và yêu em mãi mãi…
Yêu và yêu và yêu sẽ lâu dài…
Và yêu mình em,
Chỉ mình em thôi!
Chẳng phải là một ai khác…”
Ông Huy rời khỏi đội hình đầu tiên, tiến đến trước mặt nhỏ Thảo, làm động tác nhỏ giống như hoàng tử đặt vào tay nhỏ Thảo cục kẹo sôcôla màu đỏ. Lần lượt mỗi tên con trai đứng trước mặt một đứa con gái, miệng nhoẻn cười, tay chìa ra cục kẹo chocolate, có đứa là màu hồng nhưng có đứa lại là màu xanh. Không biết mấy ông này có ý gì nhưng tôi nghĩ chắc màu đỏ là tình yêu, màu xanh là tình bạn. Valentine ai bảo chỉ giành riêng cho couple, bạn bè cũng được chứ!
Nhiều cặp có dấu hiệu bật đèn xanh rồi!
“… Yêu và đi cùng anh đi suốt kiếp.
Yêu và không rời xa đến trọn đời.
Một đóa hương yêu ngọt ngào cho em.
Gần lại bên anh!
Mùa yêu đầu tiên…”
Đến khi lũ con trai tản ra hết, tôi mới thấy được hắn, giữa sấn khấu bục giảng, bên cạnh cây đàn ghi-ta quen thuộc. Hèn gì nghe tiếng đàn lại có vẻ quen như thế! Vẫn là trên sân khấu, vẫn là con người đó nhưng không còn là vị hoàng tử khí chất cao quý, chỉ có thể nhìn nhưng không thể chạm. Đó chỉ là một Phan Thiên Tuấn bình thường, tinh nghịch và rất quen thuộc.
Hắn vẫn gãy đàn, mắt nhìn xung quanh rồi lại mỉm cười, hai cái răng khểnh theo lẽ thường lại lộ ra. Hắn đã từng nói, hắn học chơi ghi-ta để tán gái, nếu vậy thì tôi xin chúc mừng hắn vì chẳng có nàng nào lọt khỏi lưới hắn khi nhìn thấy hắn như lúc này đâu.
Tên nào tên nấy tặng kẹo xong còn không quên kéo tay nàng lên sân khấu. Thầy Thành lúc nào cũng dở dở người thế mà cũng học đòi tụi trẻ tặng cô Minh hộp Chocolate rõ to, nhìn hai cô thầy tình cảm ghê gớm.
Ế, sao ai cũng có mà tôi không có? Tôi cũng là con gái mà, chẳng lẽ mắt tụi này mù hết không thấy tôi ngồi chình ình ở đây?
Có một sự tủi… không hề nhẹ!
Giữa khung cảnh vô cùng lãng mạn, điệu nhạc vang lên dịu dịu, không gian trong phòng mờ mờ ảo ảo do một ít ánh sáng bên ngoài hắt vào, các cặp đôi trên sân khấu (nói cho hoa mỹ chứ chính xác nó là bục giảng) đang lả lướt theo điệu nhạc, tôi một thân một mình hầm hầm bước lên sân khấu.
– Kẹo tui đâu! – Trợn mắt đòi quà.
– Kẹo gì? – Một ánh mắt vô cùng ngây thơ ngước nhìn lại.
– Sôcôla, ai cũng có sao tui không có?
Lũ con trai điên điên khùng khùng trong lớp không thể tự nghĩ ra cái trò làm rung động trái tim thiếu nữ này được, chắc hẳn phải có tên cầm đầu. Và theo như kinh nghiệm 4 năm học thì kẻ đầu sỏ, đầu têu, cầm đầm tụi con trai bày trò không ai khác ngoài hắn. Thế mà mấy thầy cô ai cũng nhìn hắn với con mắt một học sinh giỏi, ngoan ngoãn và biết nghe lời. Thật là sai lầm mà!
– Sao hỏi tui? Ban đầu tính đủ số lượng rồi mà! – Hắn mở to mắt tỏ vẻ ngạc nhiên, sau rồi lại nhép môi cười đểu, – Chắc đứa nào ăn vụng rồi! Ai da, ăn ở tốt quá mà, không có ai tặng là phải!
– Tui mà bắt được thằng ăn vụng đó thế nào tui cũng phải băm vằm, xé xác, lột da, nhúng nước sôi rồi đem làm cám cho heo ăn!
– Thôi đi mày ơi, đưa kẹo cho người ta cho rồi, bày đặt ngại nữa!
Tên nào đó toe toe miệng cười nói, gặp cái liếc mắt của hắn thì… ngậm miệng lại không kịp.
– E hèm! – Ai đó hắng hắng giọng.
– Giờ sao? Muốn nếm thử cái nào trước? Hay lột da rồi nhúng nước sôi trước? – Tôi bẻ tay răng rắc, thì ra “thằng ăn vụng” nãy giờ ngồi đây.
Điệu bộ hắn lúng ta lúng túng, mấy đứa bên dưới ngồi nhìn không khỏi bật cười khanh khách. Mặt hắn càng ngày càng trông giống khỉ đít đỏ.
– Ờ, hình như còn sót lại một cây!
Hắn móc từ trong túi ra một vật gì đó nhỏ nhỏ, đặt vào trong tay tôi. Nó không phải màu đỏ, cũng chả phải màu xanh mà đen thui thủi một màu. Thế này là ý gì chứ?
Hắn gãi đầu cười trừ:
– Cái đó tui lỡ cho vô bụng tiêu hóa hết rồi, cái này coi như bù vậy!
Hắn vụng về đưa tay lên gãi đầu cười cười như tên nhóc bị mẹ bắt quả tang khi đang ăn vụng vậy.
– Hay ha! – Tôi rất muốn cười trước cái kiểu lúng ta lúng túng của hắn.
Thôi vậy, cái này có khác cái kia bao nhiêu đâu. Tôi dễ nuôi lắm, có cái bỏ miệng là vui rồi. Chỉ là hơi thắc mắc một chút…
Không biết tôi là màu xanh?
Hay là màu đỏ?
————
– Cao lên một chút nữa!
– Qua trái một chút!
– Lệch rồi, sang phải một chút!
– Mày tin tao nhét hai sợi dây điện này vào mũi mày rồi biến mày thành gà quay chỉ trong chốc lát không?!
Tôi với nhỏ Trang ngồi trang trí bóng mà không khỏi cười khổ cho mấy tên kia, chiến sự nổ ra liên tục. Tên này ý này, tên kia lại ý khác, cãi nhau ỏm tỏi chả khác gì mấy bà bán cá ngoài chợ. Mấy ổng mà còn làm loạn nữa không khéo chú bảo vệ túm cổ đá đít từng đứa một bay vèo ra khỏi trường.
Chả là thế này, sau hôm bị tụi tôi bắt gặp Phong “cùi” với nhỏ Phương có chuyện thì ổng cũng thành thật khai báo tất cả với tụi tôi. Ổng bảo hồi trước ổng có quen một em nào đấy, khoảng được hai ba tuần thì chia tay, ai ngờ ẻm ấy bám dai quá, cả ngày không nhắn tin gọi điện làm phiền thì tìm đến nhà đến trường đòi gặp. (Đấy, tôi bảo rồi, quen cái kiểu đùa giỡn như ổng thì có ngày cũng gặp họa!). Có một hôm ổng đang đi chơi với gái thì ẻm này không biết từ đâu xuất hiện dọa cô nàng bỏ chạy mất xác, rồi còn làm loạn trên đường. Lúc đó bắt gặp nhỏ Phương đi ngang qua, không nghĩ ngợi gì mà kéo nhỏ vào bảo nhỏ là bạn gái, nhỏ cũng đồng ý giúp. Với cái bản mặt khi nào cũng đơ đơ, chuyện không phải của mình thì không quan tâm (có thể coi trong 4 đứa thì có vẻ bình tĩnh nhất nhưng lâu lâu nó cũng “ít” có điên lắm), nó đã thành công đánh đuổi được đối tượng đeo bám. Nhưng với cái tính trăng hoa của ông Phong thì một vụ như vậy có là gì, thế là có vụ thứ hai, vụ thứ ba rồi vụ thứ n và cái Phương chính là bia đỡ đạn tốt nhất. Nhìn lại thì trông nó giống như người dọn dẹp bãi chiến trường do ông Phong gây ra.
Ổng vừa kể xong thì tụi tôi đồng loạt xông vào hội đồng ổng rửa hận cho nhỏ Phương. Trời ơi, sao con bạn của tôi nó ngu quá mức cho phép vậy nè! Tôi nghe tôi còn thấy tức chẳng lẽ nó không có cảm giác gì sao, hay dẹp loạn cho tên này nhiều quá nên chai lì cảm xúc luôn rồi. Tôi đã định từ mặt cha nội này, tôi đã có suy nghĩ ấy đấy!
– Coi như tao không quen biết mày, mày thật làm mất mặt con trai tụi tao mà!
– Cho mày úp mặt vào tường sám hối 5 phút đấy!
Người kích động nhất phải nó đến nhỏ Trang, nó đã định cho tên này một đá tiễn ổng về đoàn tụ với ông bà luôn rồi. Trong khi tên vẫn còn đứng tự kỉ trong góc thì hội đồng xét xử – tức tụi tôi đây, bàn nhau ra quyết định xử phạt. Cái Trang liên tục đập bàn ầm ầm quát to: “Không bàn cãi nhiều, xử trảm tại chỗ!”. Mỗi lần nó kích động như vậy là tụi tôi phải kéo nó xuống, kẻo không có án mạng thật mất. Sau một hồi bàn bạc kĩ lưỡng thì hội đồng quyết định, bị cáo Phong phải đứng ra chịu hết toàn bộ trách nhiệm, phải thành thật thành tâm xin lỗi bên bị hại, đền bù tinh thần trong thời gian qua cho bị hại và phải… mặc cho bị hại có đồng ý hay không. Còn hình thức xử phạt tiếp theo sẽ do bên bị hại đưa ra, bị cáo Phong không được phản đối, phản kháng dưới mọi hình thức mà phải nhất nhất tuân theo.
Sau khi ban án xong, chủ tọa – tức nhỏ Trang hất mặt lên hỏi:
– Bị cáo có thích bị hại không?
Gật gật đầu.
– Câm hay sao mà gật với chả lắc?! – Tính con này nó thế đấy, nóng như lửa.
– Có.
……
Thế đấy, vậy nên hội đồng xét xử này phải còng lưng đi giúp bị cáo Phong làm tiệc xin lỗi, tỉnh tò nhưng nếu không thành thì coi như là tiễn đưa tên này luôn. Chưa có hội đồng xét xử nào mà nhân từ, bác ái, độ lượng như thế này đâu.
– Tao quên mất! Tối nay nhỏ Phương có hẹn với tên Quân mà, giờ chắc tên đó đang đứng trước cổng trường rồi.
– Ế, tao cũng quên mất!
Mãi làm mà tôi với cái Trang quên mất tối nay cậu bạn tên Quân có hẹn với nhỏ Phương. Lúc nãy kêu nhỏ Thảo đi đón rồi, mà nếu gặp cậu Quân đó trước cổng trường thì… lỡ cái Phương nó giận quá mất khôn, nhận lời cậu Quân đó luôn thì không phải công sức của tụi tôi đổ sông đổ biển hết sao?
– Quân nào? – Bốn tên nghe tụi tôi hét thì hoảng loạn chạy lại.
– Thì tình địch của tên này chứ đâu, đang đứng trước cổng trường kia kìa!
– Giờ làm sao? – Tôi cuống cả lên.
– Giờ phải tìm cách tống cổ tên kia đi cái đã! – Trang “trưởng” xoa xoa cằm bóng nhẵn, cố nghĩ kế. – Thế này đi, giờ tao đi đánh lạc hướng tên đó, khi nào nhỏ Phương an toàn vào trường thì nhắn tao biết. Dùng điện thoại để liên lạc, ok?
– Ok!
Cả hội nhất ý, nhỏ Trang lắm mưu nhiều mẹo lắm, kì này tên Quân đó quay vòng vòng với nó rồi.
Tụi tôi trang trí sân thượng sắp hoàn thành thì có tin nhắn từ nhỏ Thảo bảo sắp đến rồi. Tôi đóng cửa sân thượng lại, tất cả vào vị trí chuẩn bị hành động. Sân thượng lại chìm vào màn đêm tối mù.
“Cách! Cách!”
Cửa sân thượng mở ra, trong cái ánh sáng le lói tôi có thể thấy được hai hình ảnh đang tiến vào. Theo kế hoạch, nhỏ Thảo nhập bọn với tụi tôi để cái Phương tiến vào chính giữa.
Hắn ấn công tắc, đèn trên sân thượng bật lên, ánh đèn led nhấp nháp đủ màu sắc tạo nên khung cảnh vô cùng lãng mạn. Mấy quả bóng hình trái tim bay phấp phới trong gió, mang theo không khí của Valentine. Tên Lâm mở nhạc, tiếng piano vang lên nhè nhẹ, hòa tan vào trong gió.
Cái Phương mở to mắt bất ngờ, nó đang đứng giữa một rừng bóng bay. Cả đống bóng bay đó tên Phong đã thức suốt đêm để làm, trên mỗi quả bóng đều ghi một thông điệp.
Cái Phương hôm nay mang một chiếc váy không tay màu hồng nhạt, chân đi giày búp bê đơn giản. Nhỏ xõa tóc, mái tóc đen dài bị gió thổi bay. Công nhận là bây giờ nó đẹp thật!
Nó bước đến, cầm lấy từng cái một lên xem, các kiểu câu như “Xin lỗi nhé!”, “Tui không nên như vậy!”, “Tui không biết đã làm bà buồn!”, “Tha lỗi tui đi!”,… Và thêm một số câu ẩm ướt như nhà dột nữa.
Có một vài cái nhỏ xem rồi cười rất tươi, đến cái cuối cùng nhỏ chợt khựng lại sau đó quay người bỏ đi.
Ế, sao vậy chứ? Nam chính vẫn chưa xuất hiện mà.
– Cảm ơn nhưng tao về đây!
Nói vậy là nó biết tất cả rồi, biết vậy nhưng nó vẫn không muốn cho ông Phong một cơ hội sao? Để ổng giải thích thôi cũng được.
– Mày khoan đi…
– Không tha thứ cho tui cũng được nhưng có thể nghe tui nói một chút không, một phút thôi cũng được!
Tôi định chạy ra nói cho nó biết thì ông Phong đã lên tiếng, có vẻ như lời nói của ổng có hiệu lực ngăn cản hơn con bạn này nhiều.
– Tui biết tui sai, ngay từ đầu không nên làm như vậy mà không hề để ý đến cảm xúc của bà. Trước giờ tui nghĩ bà rất kiên cường, mạnh mẽ nên mới lợi dụng bà làm lá chắn cho đến một ngày, tui thấy bà khóc. Đó cũng là lần đầu tiên tui thấy bà giống một đứa con gái, cũng yếu đuối, cũng rất cần ai đó bên cạnh và đó cũng là lần đầu tiên tôi thực sự có cảm giác muốn bảo vệ, che chở một ai đó. Và không hiểu từ khi nào, tui bắt đầu chú ý đến bà, chú ý đến từng cử chỉ, hành động, lời nói…
– Dẹp mấy lời ấy đi, không biết tui là chiếc thứ mấy trong bộ sưu tập “áo” của ông nhỉ? Cảm ơn nhưng tôi không cần cái vinh dự ấy đâu. – Nhỏ Phương quay người lại, mặt đối mặt với ông Phong. Thay vì để nhạc piano, tôi nghĩ nên thay bằng “Không cảm xúc” có vẻ phù hợp hơn ấy.
– Bà nghĩ sao cũng được, nghĩ đó là mấy lời nói bóng gió tôi đã từng nói cho hàng chục người nghe cũng không sao, nhưng những lời đó đều là thật lòng và tình cảm tui giành cho bà cũng là thật.
Tên Phong “cùi” từng bước từng bước đến trước mặt nhỏ Phương, ánh mắt nhìn nhỏ vừa dịu dàng vừa kiên định. Thế này mà không đồng ý thì chờ đến khi nào? Tôi là khán giả mà còn thấy hồi hộp giùm cho ổng thì không biết ổng trong đó như thế nào, chắc không đến nỗi chân tay run đứng không nổi đâu nhỉ!?
Chờ tình hình cặp đôi đó tiến triển mà tôi thấy hồi hộp giùm luôn, trong vô thức không biết thế nào tôi lấy tay cào hắn một cái làm hắn đau đến nhăn nhó mặt mày mà không dám kêu to, sợ làm hỏng không khí. Hắn quắc mắt nhìn tôi, tôi chỉ kịp cười trừ.
– Bà Phương mà không đồng ý thì thằng Phong có mà nhảy từ đây xuống sân trường, may ra bả còn động lòng thương cảm một chút. – Tên Huy.
– Cột cho nó thêm chùm bóng bay, từ đây xuống đó thượng lộ bình an, hạ lộ thì nằm luôn. Cho nó bay với đống bong bóng tâm huyết cả đêm qua của nó chắc nó cũng phần nào mãn nguyện rồi! – Mồm hắn trong hoàn cảnh nào cũng có thể độc địa được.
Nhân vật chính vẫn đứng nhìn nhau đắm đuối, chưa có tiến triển gì khán giả trong này đã nhốn cả lên đoán mò kết quả, dự trù cả những tình huống xấu nhất. Thật là, không biết kiếp trước ổng ăn ở tích đức thế nào mà kiếp này gặp được lũ bạn “tốt” như thế. Tôi rất thông cảm!
– Xin lỗi, đã làm bà khó xử rồi! Coi như chuyện này chưa từng xảy ra đi! Bây giờ bà muốn xem tôi là gì cũng được, có thể sẽ không làm bạn được nữa, mặc dù không muốn xem nhau như người dưng nhưng tui tôn trọng quyết định của bà. Đành vậy thôi! – Tên Phong hít một hơi sâu, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mà nói. Lần đầu tiên tôi thấy tên đó cười nhưng cứ như sắp khóc đến nơi, chỉ là hai chữ “người dưng” đơn giản nhưng tôi biết nó sẽ tạo nên một khoảng cách vô hình rất xa, có thể thấy và cũng chỉ có thể nhìn. Lần cuối cùng, tên Phong muốn tôn trọng hoàn toàn quyết định của nhỏ.
– Một lần nữa, xin lỗi nhé!
Ổng cười rồi quay người bước đi.
– Tui không chấp nhận lời xin lỗi!
– Hở?
Nhỏ Phương lên tiếng khiến không những ông Phong mà ngay cả tụi tôi cũng phải giật mình. Chẳng lẽ nó giận ổng đến thế sao?
– Ai đời gây thương tổn tinh thần, làm người ta mất ăn mất ngủ, suy nhược trầm trọng thế mà chỉ nói một câu “xin lỗi” rồi quay mông đi thế à? Nếu thế sinh ra công an, sinh ra luật pháp làm quái gì?! – Cái Phương phồng man trợn má nhìn ông Phong mà xả, trông nó giống tướng vợ người ta ghê.
Ông Phong vì thay đổi bất thình lình của nó mà hóa tượng tại chỗ.
– Nếu không phải thích ông thì tui đâu rảnh đến nỗi tự nguyện đi làm bia đỡ đạn không công cho ông chứ! Giờ ông là tội nhân của tui, tui có quyền phán xét. Thứ nhất, cấm lăng nhăng, không được liên hệ, liên quan hay qua lại với em nào hết! Không thì…
Nhỏ Phương mặt đỏ bừng bừng, hừng hừng khí thế nhưng chưa kịp nói hết câu thì một cái gì đấy to to cỡ bằng con người, mặt tươi hơn hoa chạy lại… ôm lấy nhỏ.
– Biết rồi! Nghe lời, nghe lời hết!
– Hâm à, buông ra! Tụi nó đang nhìn kìa!
Nhỏ Phương được hưởng cái ôm bất ngờ thì cháy luôn cả mặt, ngượng ngùng muốn đẩy tên Phong ra. Ai dè mặt chàng dày quá, không những không buông mà còn xiết chặt hơn, thủ thỉ vào tai nhỏ gì đó làm nhỏ đứng im không dám động đậy nữa.
Nhìn hai đứa tụi nó, tôi muốn kiếm một anh ghê!
– Nhìn đủ rồi đấy! Cũng phải cho người ta không gian riêng để tận hưởng hạnh phúc chứ!
Mắt tôi bị che lại tối thui, cả người cũng bị một lực xoay lạ. Cái tên vô duyên này, tôi nhìn hai đứa nó chứ có phải nhìn hắn đâu mà hắn quản!
Vô duyên thúi!
***
Omeoi, tôi nhớ là chỉ có một và một người hẹn tôi ra đây mà! Sao giờ cả nguyên một đống, một chùm, một tổ chức thế này! Để xem… hai, bốn, sáu,…, mười bốn, ực, mười bảy tên. Gấp đôi sỉ số chúng tôi hiện tại và lẻ ra một người.
Ờ, chẳng là sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ, se duyên cho hai trẻ nên đôi, đồng thời cũng giúp bạn Quân gì đấy từ bỏ hi vọng, tụi tôi kéo nhau đi gặp tên đã viết Confession cho tôi. Đáng lẽ tôi chỉ muốn đi một mình (để người ta mà gặp cái lũ này thì không ít thì nhiều, thế nào cũng bỏ chạy lấy người) nhưng tụi nó cứ bám riết không tha, đơn giản là tụi nó muốn đi kiểm tra xem tên này có vấn đề tâm sinh lí gì không mà lại để ý tôi (=.=”). Đắng….
Nhưng bây giờ thay vì hối hận, tôi lại cảm thấy may mắn vì mình đã cho cái đám nhố nhăng này theo. Không thì ngày mai cha mẹ tôi chắc chắn sẽ nhận lại một Dương Tố Tâm không-lành-lặn.
Ai ngờ đâu tên viết Confession cho tôi lại là tên Dương bẩn tính, biến thái tôi vừa đụng độ mấy ngày trước cơ chứ.
Kiểu này đến chắc chắn là xử tôi rồi.
– Tao với mày không ngờ lại có duyên đến thế!
(Continue)
***
Truyện cũng đã đi được một chặng đường rồi, tính con Yuu này rất thất thường nên truyện nó cũng bất bình thường =)))) theo nhưng cảm ơn mọi người đã theo dõi và luôn ủng hộ truyện. Ừm, mình viết thì không được tốt cho lắm (về mọi mặt) nên muốn nghe các bạn thành thật nhận xét và cảm nhận về truyện từ đầu cho đến giờ: về cốt truyện, nhân vật, văn phong,… Để mình biết mà còn sửa chữa, mình thì không ngại nhận gạch đá, càng nhiều càng tốt (đem về để giành con cháu xây thành chơi =)))) ) nên mọi người cứ thẳng thắn góp ý ạ!
Cảm ơn tất cả!
P/s: vì lỗi nên mình đã xóa chương 17 trước và đăng lại chương này, xin lỗi nhiều!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.