Chương 38
Yuukynguyen
20/07/2015
– Hi, Thiên Tuấn!
Nghe tiếng gọi, tôi với hắn cùng ngước lên nhìn.
Một gương mặt cười tươi rạng rỡ nhìn về phía chúng tôi, à không, là nhìn hắn mới đúng.
Đó là một cô gái ngoại quốc tóc vàng.
Tóc vàng hớn hở chạy về phía hắn. Váy hoa sặc sỡ chuyển động nhịp nhàng theo từng động tác của cô nàng, tóc vàng óng ánh được buột thêm một cái nơ nhỏ bay trong không khí. Mắt híp lại, môi đỏ nở nụ cười tiến về phía hắn. Tôi chỉ muốn thốt lên rằng, đẹp thật!
Tôi thúc cùi chỏ hắn, hạ giọng nói:
– Dùng cả hàng ngoại cơ đấy!
Hắn liếc mắt nhìn tôi, hừ lạnh:
– Đừng có linh tinh!
Tóc vàng hoe dừng trước mặt tụi tôi. Bà nội hắn cười với tóc vàng hoe, mắt bà nhìn tóc vàng hoe rất dịu dàng, như khi nhìn hắn vậy. Tóc vàng hoe tiến lên phía trước, vươn tay ra ngã về phía trước định ôm lấy hắn.
– Xí hụt!
Tên nào đó lại nhanh chân né đi, còn lấy tôi làm bia đỡ đạn. Mà có cái bia nào mà thằng đứng sau hơn con đứng trước gần cái đầu không?
Bà nội hắn kéo hắn ra khỏi tôi, đánh yêu hắn mắng:
– Con sợ nó ghen à? Chỉ là bạn bè chào hỏi bình thường thôi mà.
Nói đoạn, bà lại liếc mắt nhìn tôi. Tôi rụt cổ lại, đứng im không dám hó hé.
– Bà à, ở đây không phải Mỹ, đây là Việt Nam. Với cả, có phải do cô ấy đâu! Cháu không thích đụng chạm với người cháu không quen.
Bà nội lại đánh hắn mắng:
– Cái thằng này, ai bảo không quen, cháu đã từng gặp con bé rồi mà.
– Có sao? – Hắn nghi ngờ hỏi.
– Hè năm lớp 6 khi cháu sang Mỹ thăm bà. Con bé là hàng xóm của bà.
Hắn đứng hết xoa cằm lại chớp mắt nhìn tóc vàng hoe. Tóc vàng hoe mỗi khi được hắn nhìn lại cười tươi rói, như cái việc đáng xấu hổ lúc nãy không hề tồn tại.
– Cháu thật sự không nhớ.
– Cái thằng này…
Bà lại định đánh hắn thì tóc vàng hoe ngăn lại. Chủ động thu hẹp khoảng cách với hắn, tóc vàng hoe đưa tay ra.
– Chào Tuấn, mình là Cyntia, Cyntia Guffey. Nếu cậu đã quên thì xem như bây giờ chúng mình làm quen lại!
Tóc vàng hoe nói chầm chậm bằng Tiếng Việt, rõ ràng, rành mạch nữa là đằng khác, mặc dù giọng có hơi lơ lớ. Tôi có chút bất ngờ, thường thì người nước ngoài rất khó để nói được Tiếng Việt, họ bảo Tiếng Việt khó vô cùng và theo tôi thấy thì đúng vậy thật. Tóc vàng hoe chắc được nói Tiếng Việt thường xuyên nên mới tốt đến vậy.
Hắn bắt tay tóc vàng hoe, chào lại:
– Chào, mình là Phan Thiên Tuấn. Cậu nói Tiếng Việt tốt thật đó.
Mắt xanh lại một lần nữa híp lại vì hắn. Bà nội hắn cười chen ngang.
– Là ta dạy con bé đó, từ ngày gặp cháu năm lớp 6 đến giờ, bà với nó chỉ toàn nói Tiếng Việt với nhau thôi. Cyntia thông minh lắm, nó học rất nhanh.
Tóc vàng hoe đỏ ửng mặt nghe lời khen của bà. Bà còn nói thầm cái gì đó vào tai khiến mặt cô nàng càng đỏ hơn, mắt len lén nhìn hắn.
Ôi, dễ thương chết người!
Tôi trở thành người vô hình đứng nhìn ba người vui vẻ nói chuyện. Tôi thật sự không đủ can đảm để xen vào, nhưng mà cái cảm giác làm người thừa này đúng thật là chẳng vui vẻ gì.
– À, đúng rồi…
Hắn cầm tay tôi kéo đến. Cái hơi ấm truyền sang tay khiến tôi dễ chịu, tôi biết hắn muốn nói gì.
– Đây là bạn gái mình, Tố Tâm.
– Chào Cyntia!
Tóc vàng hoe hơi sững người nhìn tôi, sau đó nặn ra một nụ cười hỏi hắn:
– Bạn gái?
– Ừ.
– Là… bạn con gái hay là người yêu?
– Là người yêu. Hôm nay tụi mình đi hẹn hò.
Hắn nói với khuôn mặt tươi cười vui vẻ. Tôi biết, câu nói vừa rồi đã đập tan hy vọng của tóc vàng hoe.
Mặt tóc vàng hoe trầm xuống một chút. Sau đó liền quay lại vẻ mặt tươi cười lúc đầu, quay sang nhìn tôi nói:
– Cô ấy thật dễ thương!
– Cảm ơn cậu!
Tôi cười, mặc dù biết đó không hề là một lời khen thật lòng. Tóc vàng hoe bây giờ chắc đang muốn chém tôi lắm.
– Được rồi, chúng ta phải về nhà thôi, ở đây lâu quá rồi.
Hắn lên tiếng, tự động kéo hai cái vali to ra cổng. Tóc vàng hoe đòi kéo hộ một trong hai cái vali, hắn cũng không tranh giành gì mà đưa một cái cho cô nàng. Hắn nói chuyện với bà, một tay kéo vali một tay cầm tay tôi. Tóc vàng hoe đi bên cạnh bà nội, đôi khi lại chêm vào vài câu.
Hắn chất đồ lên taxi, đưa tóc vàng hoe và bà về nhà trước.
– Cháu không đi cùng à?
– Tụi cháu đi xe đạp mà.
Bà thay vì nói “tụi cháu” lại chỉ nói “cháu”, dùng đầu gối cũng hiểu trong mắt bà tôi là một con số không tròn trĩnh.
Tóc vàng hoe bước đến trước mặt tôi, ánh mắt có hơi liếc xuống phía dưới.
– Hẹn gặp cậu lần sau, còn Thiên Tuấn thì chắc gặp thường xuyên rồi.
Tóc vàng hoe mỉm cười đắc ý, quay người còn xoay người hất tung mái tóc màu vàng của mình.
Hình như hai người này sắp ở chung một nhà.
.
.
Rời sân bay, hắn chở tôi lang thang qua các con đường, ngắm nhìn cái nắng hè nhạt dần rồi tắt hẳn. Hắn, hình như vẫn chưa có ý định kết thúc buổi hẹn hò ngày hôm nay, cả tôi cũng vậy. Chưa muốn về sớm, muốn ở lại thêm một chút, gần nhau thêm một chút.
Tôi nhìn xuống mặt đường, hai cái bóng đen nho nhỏ rồi hóa to dần, to dần. Qua hết con đường nhỏ, chiếc xe đạp chở hai con người hòa lẫn vào dòng người tấp nập về đêm.
Tôi kéo áo hắn, nhướng người về phía trước nói:
– Được rồi, về thôi! Có lẽ bà đang mong ông ở nhà đấy.
– Bà muốn tui nhanh chóng về gặp gái ngoại lắm à?
Đèn đỏ, hắn dừng xe, quay lại búng trán tôi một cái rõ đau, miệng còn cười toe toét.
– Sớm muộn gì chả phải gặp, còn ở chung cơ mà! – Tôi lầm bầm xoa trán.
– Yên tâm đi, ba mẹ Phan có con dâu họ Dương rồi, với lại ba mẹ thích hàng nội hơn hàng ngoại.
– Linh tinh!
Tôi đỏ mặt đấm vào lưng hắn, hắn cười xòa.
Việc hắn chung một nhà với tóc vàng hoe, tôi nói mình bình thường thì đúng là nói láo. Khi tên con trai vốn thuộc quyền sở hữu của bạn lại chung mái nhà với một đứa con gái khác, hơn nữa là hàng ngoại, chất lượng tốt thì việc không thích là điều dễ hiểu. Nhưng dù cho có không thích thì cũng chẳng làm gì được, hai chữ “bạn gái” vẫn còn nhỏ bé lắm. Hiện tại tôi chỉ biết tin tưởng hắn, đặt niềm tin trọn vẹn vào tên con trước mặt.
Xe đạp bon bon trên đường về nhà. Gió đêm thổi qua là tiêu tan phần nào cái nóng mùa hè, tôi cảm nhận từng đợt gió mát mơn trớn da thịt. Tự dưng thấy yên bình quá!
– Tâm này!
– Hở?
Tôi ngước lên nhìn, mái tóc đen ngắn bay bay trong gió.
– Bà nội không có ý gì xấu đâu, chỉ là tính nội hơi khó gần lại có chút bảo thủ thôi. Bà thích gì thì làm nấy, đừng quan tâm bà tui nói gì.
Tôi cười, chẳng biết đáp lại hắn thế nào. Việc thích hay ghét là do cảm nhận của mỗi người, nếu bà đã không thích tôi thì… đành chịu vậy, đâu có thể bắt một người từ ghét mình sang thích mình. Không biết mai sau thế nào nhưng bây giờ tôi cứ làm tốt vai trò của một người cháu đối với một người bà là ổn rồi.
Xe đạp dừng trước nhà tôi, tôi bước xuống nhưng chỉ vì một câu nói của hắn mà khựng lại.
– Tình cảm của tui, trừ tui ra thì không ai có thể thay đổi được.
Câu nói của hắn, như một ly sữa nóng giữa ngày đông, ấm áp, dịu ngọt chảy vào lòng tôi. Một bàn tay khẽ chạm nhẹ tay tôi, cọ cọ vài cái.
Tôi xoay người. Hắn ngồi trên yên xe đạp, mắt híp thành một đường thẳng, trông chẳng khác đứa trẻ con là bao.
– Ông dẻo miệng như thế từ bao giờ đấy?
– Có đâu, lấy từ mấy bộ phim Hàn Quốc xuống đấy. Sao sao, lãng mạn quá phải không?
Trán tôi xuất hiện vạch đen. Thế mà tôi đã rung động cơ đấy, thấy cái bản mặt nhây nhây của hắn chỉ muốn tát một phát.
Tôi lấy chân đạp vào thân xe đạp, hắn lại chỉ ngồi nghiêng một bên nên ngã sóng soài ra đất. Tôi không thèm nhìn, hất mặt đi thẳng vào nhà. Ai ngờ, vừa mới xoay người, phụ thân đại nhân đã xuất hiện trước mặt.
Tôi giật nảy mình, linh cảm có chuyện không hay sắp xảy ra. Ba tôi vòng tay đứng ngay chỗ cổng. Ba à, ba đón con gái thôi, không cần làm cái vẻ mặt nghiêm túc đáng sợ thế đâu! Tôi thầm cầu nguyện, mong hắn lên xe rồi phóng nhanh cho tôi nhờ, chứ nhìn hai người này ở gần nhau là tôi yếu tim lắm.
– Dạ, cháu chào bác!
Thế mà tên nào đấy còn không biết điều, như con cún thấy chủ, mặt hớn hở chạy lại cúi đầu 90 độ chào ba tôi.
– Ơ, ông chưa về sao? Cũng muộn rồi, về đi chứ để bà trông.
Tôi cười hề hề nói, thúc cùi chỏ vào tay hắn ra hiệu.
Hắn cũng nhìn tôi cười, sau đó buông ra một câu tôi chỉ muốn đập:
– Còn sớm lắm, mới 7h à!
– Nhưng ông cũng nên về nhỉ?
– Ở lại chút xíu có sao đâu, nhà gần mà.
– Về đi!
Tôi nghiến răng nói nhỏ, giọng điệu ra lệnh rõ ràng.
– Hai đứa vào nhà ăn cơm!
Cái lệnh này còn đáng sợ gấp mấy lần lệnh tôi ra. Ba tôi nói xong liền bước thẳng vào nhà, hắn cũng ngoan ngoãn chạy theo sau, nhìn tôi cười rõ nguy hiểm. Đồ mặt dày, không biết ngượng mà từ chối sao? Tôi bước vào sau đóng cổng, lại nhìn đến cái xe đạp được dựng nghiêm chỉnh trước sân nhà mình từ khi nào, hắn đúng là có tính toán trước.
Vào nhà, trong bếp, mẹ đã dọn sẵn đồ ăn, ba với nhóc Thiên cũng đã ngồi vào bàn. Mẹ tôi cười rõ tươi với hắn, ba thì chỉ chăm chăm vào tờ báo trước mặt, còn thằng em tôi thì chăm chăm nhìn món ăn trên bàn.
– Chào anh! – Nó vẫy tay với hắn.
– Ơ, sao mày không chào chị?
Thằng mất nết, nó liếc tôi một cái rồi không thèm trả lời, lại tiếp tục thưởng thức món ăn trong tư tưởng.
– Cháu chào bác ạ! – Hắn hơi cúi người, hướng mẹ tôi nói.
– Hai đứa vào rửa tay rồi ra ăn cơm! – Mẹ tôi.
Tôi hậm hực bỏ vào nhà tắm trước, hắn lẽo đẽo theo sau. Tôi đổ xà phòng ra rửa tay, nhìn lên, trong gương xuất hiện thêm khuôn mặt của hắn. Tôi đứng chiếm hết chỗ, cố ý không cho hắn rửa.
Thế mà tên khốn nào đấy mặt nhăn nhở đẩy tôi qua một bên, chiếm một nửa bồn rửa tay. Hắn đổ xà phòng ra tay, cảm giác chà tay mình còn chưa đủ tiện thể chà luôn tay tôi.
– Này, làm gì vậy hả?
– Rửa cho sạch.
Tôi mỉm cười, đứng yên cho hắn rửa tay, mặt hắn cũng hớn hở lắm cơ.
Tôi rút một cái khăn treo bên cạnh, bảo hắn:
– Đưa tay đây!
Tôi phủ khăn lên tay hắn, lau khô nước. Hắn đột nhiên trở khăn lại, bao lấy tay tôi.
Bốn cái tay chà chà trong khăn.
– Tay xấu chết đi được!
Đây là câu cảm thán của hắn ngay khi vừa bước ra khỏi phòng tắm.
Tôi muốn hỏi là rốt cuộc thì trên người tôi có chỗ nào khiến hắn nhìn vừa mắt không?
Ba tôi ngồi đầu, tôi với mẹ ngồi bên trái, còn hắn với nhóc Thiên ngồi bên phải. Tôi thầm mong bữa cơm này diễn ra suôn sẻ. Chưa bao giờ tôi ăn cơm mà nơm nớp lo sợ và mong nó mau kết thúc thế này. Hơn nửa bữa cơm, không ai thèm nói với nhau câu nào, đơn giản thôi, người có quyền lực nhất ở đây vẫn chưa lên tiếng cơ mà.
– Hôm nay hai đứa đi hẹn hò à?
Cuối cùng người nguy hiểm nhất cũng đã lên tiếng.
– Dạ vâng!
Tôi còn chưa mở miệng hắn đã nhanh chân trả lời thay.
– Vui không? – Ông quay sang nhìn tôi.
– Vui ạ!
Có ai nói chữ “vui” mà mặt không hé nổi một nụ cười như ba tôi không?
Mẹ tôi vui vẻ hỏi hắn:
– Hai đứa đã đi những đâu?
– Dạ, là vài ba chỗ vui chơi này kia thôi ạ!
– Này con gái, cái vòng đó là sao vậy? – Mặt bà sáng rỡ, mắt còn nháy nháy nhìn cái vòng đeo tay.
Tôi liếc xuống, bất giác bỏ cái tay mang vòng xuống bàn.
– Ngoài chợ bán một ngàn ba cái mẹ kìa! – Nó miệng thì đang nhai nhưng vẫn cố chen mồm vào nói.
– Mày lo ăn phần mày đi!
Mẹ tôi không thèm đợi tôi trả lời đã nhảy sang nói chuyện với hắn.
– Cháu đẹp trai thật ấy! Như mấy diễn viên Hàn Quốc chứ chẳng vừa đâu.
– Con mẹ cũng đẹp trai mà sao chưa bao giờ mẹ khen lấy một lời? – Tên nhóc nào đó lại bất mãn lên tiếng.
– Vì mày giống mẹ nên mới đẹp vậy đó!
– Vậy ý mẹ là con giống ba nên mới xấu thế này hả?
– Ủa có hả, mẹ đâu có nói vậy! – Mặt ngu ngơ.
– Thế ai suốt ngày chê con xấu, còn bảo xấu như con gấu có chó nó yêu.
Tôi bất mãn gào lên, có ai đời mẹ mà đi so sánh con với động vật không.
– Ủa vậy hả?
Mắt mẹ tôi càng mở to, mặt kiểu ngạc nhiên vô đối.
– Vậy chắc mày cũng không phải con ba đâu, con ba đâu có tệ đến vậy.
Lần này là đến lượt ba tôi lên tiếng. Tôi bỏ nhà đi đây, ở nơi gọi là nhà này ai cũng vùi lấp tâm hồn nhỏ bé của tôi cả.
– Tạm biệt ba mẹ nuôi, con đi tìm ba mẹ ruột đây. Chắc ba mẹ ruột đang ở biệt thự bạc tỷ chờ con về.
– Bom nặng mùi lắm rồi con, ba mẹ đang ăn, chịu không nổi đâu.
Tôi không thèm nói nữa, cắm đầu vào ăn. Hành động đó đồng thời rước đến tiếng cười của mọi người trong nhà, tôi liếc mắt nhìn hắn, cười cái gì mà cười.
Không gian yên lặng được một chút, hắn lên tiếng:
– Thưa bác, con có chuyện muốn nói!
Vừa nghe xong, suýt nữa tôi phun nước canh ra ngoài. Tên điên này lại muốn bày trò gì đây?
– Tụi con sắp thi rồi, con muốn kèm thêm Tâm môn Toán và Anh văn.
– Ý cháu là hai đứa sẽ học nhóm?
Ba tôi hỏi lại.
– Dạ vâng ạ, cháu có thể đến đây vào những buổi rảnh, không biết ý hai bác thế nào?
Hắn nghiêm túc hỏi chuyện ba tôi. Khuôn mặt điềm tĩnh pha chút tự tin.
Ba tôi suy nghĩ một hồi lâu. Tim tôi theo từng giây trôi qua mà đập thình thịch trong lồng ngực. Nếu đồng ý thì một phần nào đó trong ông đã chấp nhận hắn rồi.
– Được rồi, nhưng chỉ là học tập trong sáng, cậu có ý xấu với con gái tôi là chết.
Ba tôi lớn giọng cảnh cáo. Ba à, nếu có ý xấu thì con gái ba không vẹn nguyên mà ngồi đây đâu. Thật dở khóc dở cười, trong lời nói của ông có thật mà cũng có đùa, nửa đùa nửa thật chẳng biết đâu mà lần.
Sau đó, ông quay sang nói với mẹ tôi:
– Mẹ nó, mai tôi với bà đi mua vài cái máy quay về chống trộm.
Có thật là chống trộm không ba?
Kết thúc bữa tối, hắn rất biết điều phụ mẹ tôi dọn bàn này nọ. Mẹ tôi có vẻ ưa hắn, cứ nói chuyện với hắn rồi cười suốt thôi. À quên chưa nói, mẹ tôi nhìn vậy chứ cũng mê trai lắm, rảnh rỗi lại lôi mấy bộ phim Hàn Quốc lâm li bi đát ra xem, mấy ngày đó khăn giấy nhà tôi tiêu tốn một cách nhanh chóng. Ba tôi cũng không có biện pháp với cái sở thích này của bà.
Thường ngày việc rửa chén sau bữa ăn là của tôi với nhóc Thiên, nhưng thằng nhóc đó vừa ăn xong đã chuồn ngay. Tôi định rửa chén thì mẹ đã ngăn lại, còn cười hiền dịu bảo:
– Tiễn thằng Tuấn về đi, để mẹ rửa cho!
Hắn cười tươi như được mùa. Mẹ à, nhà mình có rộng rãi gì đâu mà phải tiễn đưa này nọ!
– Vậy chào bác cháu về! Cảm ơn bác về bữa ăn, ngon lắm ạ!
Hắn nói rồi không đợi tôi có đồng ý hay không đẩy ngay tôi ra cổng.
Ra ngoài hắn mới thở hắt ra một hơi, nói:
– Hồi hộp chết mất!
Ơ, cái kẻ vừa mới lúc nãy còn vui vẻ nói chuyện, cười đùa với ba mẹ tôi giờ bảo là “hồi hộp” cơ đấy!
Tôi chép miệng.
– Rõ điêu.
– Đứa nào điêu đứa đó xạo.
Tôi đạp thẳng hắn ra cổng, kèm lời tiễn khách:
– Về đi, kẻo ba mẹ Phan lại tưởng mất con.
Hắn đưa tay chặn lại cửa, cười có như không bảo:
– Cho mượn cái trán!
– Làm gì?
Tôi vừa dứt lời, hắn đã ngay lập tức chồm tới hôn cái chóc lên trán.
Mặt còn nhăn nhở cười nói:
– Chúc ngủ ngon!
.
.
Trong tuần này, mấy khối lớp còn lại cũng tất bật thi học kì, và đương nhiên muời lớp khối 9 bị tống vào khu cách li. Lũ lớn đầu này đã thi xong, và đương nhiên tụi nó sẽ không dễ gì ngồi yên mà học hành một cách nghiêm túc, trong hoàn cảnh nào cũng sẽ có một vài trò gây-tiếng-ồn, mà ồn thế thì mấy em nhỏ thi thế nào được.
Khu cách li là một dãy phòng học nằm ở sân sau của trường, nó khá cũ, thường là dùng cho các lớp ôn luyện hoặc học thêm. Cơ sở vật chất ở đây không tốt bằng ở các phòng học chính, nhưng được cái khá mát mẻ và có gió lùa vào thường xuyên. Trước khoảng sân bé tí tẹo có thêm hai cây bàng lớn, tán rộng che phủ gần cả sân. Tụi con gái hay lôi ra đây ngồi ăn quà vặt, mấy thằng con trai bon chen chiếm sân để chơi cũng bị tụi nó đuổi đi. Hè nóng lắm, tụi nó mà còn thét lửa nữa thì cháy cả người.
Vì thi học kì xong nên việc đi học của tụi tôi khá thoải mái, ngoại trừ 3 môn Toán, Văn, Anh thì các môn khác khỏi cần đem. Chương trình học cũng chỉ có 3 môn, ngày nào cũng nhai nhai, nuốt nuốt ngán đến tận họng mà không thể không ăn.
Hiện giờ đang là tiết Toán. Mặt Trời hiện đã ở trên đỉnh, nắng vàng gắt xuyên qua lá bàn chiếu thẳng xuống sân, thứ ánh sáng rực rỡ ấy thắp sáng cả phòng học. Tôi khẽ nhíu mắt khi nhìn ra ngoài, bâng quơ thu một góc nhỏ vào mắt. Trường tôi, bất cứ nơi nào cũng thật đẹp.
Thầy Toán ra một loạt bài trên bảng và bắt cả lớp làm. Tụi nó bắt đầu lao vào chiến, mấy bài dễ cứ thế mà ghi luôn đáp số chứ chẳng cần giải, mấy cái đầu nhỏ chụm lại, không thì quay lên quay xuống xầm xì khi gặp bài khó. Tôi phải công nhận là đa phần lớp tôi đều có đam mê mãnh liệt với Toán, tiết học Toán đôi khi thành một giờ thảo luận sôi nổi của những cái miệng về cách giải, phương pháp chứng minh,… Tụi nó có thể vui chơi hết mình, nhưng những lúc cần nghiêm túc cũng nghiêm túc, thỏa luận nhưng là một cách có trật tự.
Thầy toán đi loanh quanh trong lớp, xem tụi học trò làm bài. Thầy không nói ai đúng hay sai, không bày cách giải, chỉ đơn giản là xem chúng nó làm thế nào. Đôi khi, trên môi thầy nở nụ cười nhẹ.
Hắn thúc nhẹ tay tôi, hỏi trong khi tay thì quay bút và mắt cắm vào cuốn vở.
– Không hiểu chỗ nào à?
– Không, không có! Tui đang làm.
Mắt hắn chợt xẹt qua tia sáng, câu bút bắt đầu đi thoăn thoắt trên giấy. Tôi biết, hắn chắc đã tìm ra lời giải cho bài toán khó. Những lúc hắn chăm chú, nghiêm túc làm một việc gì đó, kiểu như lúc này, trông thật ngầu.
Hắn chợt quay phắt sang nhìn tôi, nhả từng chữ:
– Làm bài đi! Mặc dù tui đẹp nhưng ngắm tui không giúp đầu bà to lên đâu.
Tôi trề môi, xì một hơi rõ dài.
Hắn mỉm cười, bảo:
– Không hiểu thì hỏi, nghe chưa!?
Đến giờ ra chơi, cả lớp lục đục kéo nhau ra ngoài. Dạo này khối lớp 9 đoàn kết lắm, đi đâu cũng toàn thấy bà con, giờ ra chơi đều tập trung ở khoảng sân bé tí để tăng thêm tình thương mến thương. Tôi đi theo tụi cái Trang xuống căn-tin, tôi thì sáng nào chả được hắn cho ăn uống đầy đủ, chỉ là bị tụi nó ham vui kéo theo.
Tầm giờ này, hình như khối lớp 7 thi xong môn đầu tiên của ngày hôm nay, bởi vì căn-tin trước khi tụi tôi vào đã như cái chợ, đứa nào đứa nấy cũng bàn tán về đề thi này nọ. Tôi bắt gặp nhóc Thiên đang đứng cùng với vài đứa lớp nó, đừng hỏi vì sao tôi nhận ra nó nhanh thế, đơn giản cứ chỗ nào có gái nhiều là chỗ đó đương nhiên có trai đẹp. Nhìn mặt nó thì chắc môn này trót lọt rồi.
Nhưng là, em dâu đâu nhỉ? Thường ngày vẫn thường thấy tụi nó đi cùng nhau mà.
Tôi với cái Phương chọn đại một cái bàn để ngồi trong khi Trang “trưởng” với nhỏ Thảo đi mua đồ ăn.
– Mày uống nước gì không? Để tao mua luôn.
Tôi liếc nhìn hộp sữa mình vừa đặt lên bàn, nó tủm tỉm cười rồi lủi đi. Dạo này hắn cứ bắt tôi uống sữa, ngày ít nhất cũng phải 2 – 3 hộp, đến nỗi tôi bắt đầu có ác cảm với cái chất lỏng màu trắng này luôn. Nhà hắn dư sữa lắm hay sao, uống không hết nên đem lên cho tôi tiêu thụ giúp hả?
Tôi cắm ống hút vào hộp bắt đầu hút. Cái Phương tự dưng cầm lấy tay tôi làm tôi giật bắn mình.
– Mày bắt đầu biết đeo trang sức rồi hả?
Mắt nó săm soi cái vòng, mặt kiểu không thể tin nổi.
– Uầy, đơn giản mà đẹp ghê! Cho tao mượn với!
Tôi bất giác rút tay lại, miệng ngậm ống hút nhưng vẫn lắc đầu với nó. Nó định mở miệng nói gì đó nhưng tôi đã lên tiếng trước.
– Thùy Nhi, lại đây!
Một bóng dáng nhỏ bé trong chiếc áo trắng vui vẻ chạy lại chỗ tôi, trên tay cô nhóc vẫn đang cầm tờ đề và lưng thì đeo balo. Đồng thời, bàn tôi có người ngồi xuống, không phải hai mà là ba.
– Em chào mấy chị!
– Ngồi đi! Em làm bài được không?
– Ổn cả chị ạ! – Mặt cô nhóc rạng rỡ.
– Ngoan thế không biết!
Nhóc Nhi liếc thằng em tôi một cái đến cháy xém mặt, chần chừ một chút rồi cũng ngồi xuống cái ghế trống còn lại bên cạnh nó. Tôi cố nói chuyện một cách tự nhiên với em dâu mà có ba cặp mắt nào đấy cứ nhìn chằm chằm khiến tôi ngứa cả người, cái tay đeo vòng bất giác để xuống gầm bàn. Tôi có làm gì sai đâu mà có cảm giác người ta xem mình như tội đồ thế này?
– E hèm, Tâm à, bạn có thể cho mình xem cái vòng lúc nãy được không? Nó đẹp quá, mình cũng muốn mua.
Cái Phương nhìn tôi cười, da gà tôi bắt đầu nổi lên. Tụi nó mà nói chuyện “bạn – mình” hiền dịu vậy thì thế nào cũng có chuyện cho xem.
– Ơ, chị Tâm đeo vòng sao?
– Ngoài chợ bán đầy ra ấy!
Tôi giậm mạnh một phát lên chân nhóc Thiên, nó chau mày nhưng không kêu thành tiếng. Nó trừng mắt nhìn tôi.
Tôi cố cười, bất đắc dĩ phải đưa cái vòng ra cho tụi nó xem. Trang “trưởng” với nhỏ Thảo cười nham hiểm nhìn tôi.
– Bạn Tâm, ai tặng bạn mà đẹp thế?
– Ờ, tao…
– Ngoài anh Tuấn thì còn ai vào đây, chị nhỉ?
Tôi không thể lấy chân giậm vào chân con bé dễ thương trước mặt này được, vì có kẻ nào đấy sẽ chơi lại tôi còn ác hơn.
Với nụ cười ngây thơ của nhóc Nhi, tôi cũng chỉ biết cười. Mặt ba đứa bạn lại nhìn tôi cười âm hiểm.
– Hèn gì giữ kĩ thế!
– Ông Tuấn cũng có mắt nhìn ghê, vòng lại vừa khít với tay mày.
– Thảo à, người ta ngày nào cũng nắm tay nắm chân nhau, nắm mãi không biết cỡ thì làm sao được.
Mặc tụi bạn nói, hai má tôi nóng bừng, cả cái tay đeo vòng cũng nóng lên. Nhóc Nhi cười tươi, vỗ vỗ vai tôi bảo:
– Dễ thương ghê! Chị có gì đâu phải ngại, bạn trai tặng quà bạn gái là chuyện bình thường mà. Chứng tỏ anh Tuấn rất thích chị còn gì!
Lời nói ngây ngô của nhóc Nhi càng khiến hai má tôi cháy mãnh liệt.
– Này này, bỏ tui ra, ông làm gì vậy?
Nhóc Thiên kẹp ngược cổ em dâu kéo lại gần, nó vò rối tóc con bé.
– Từ khi nào mà bà giỏi mấy chuyện này vậy? Hóa ra đầu bà không chỉ để nuôi tóc và đội mũ.
Mặt nhóc em tôi rất phởn, nó có vẻ thích chạm vào tóc con bé mặc dù con bé phản kháng. Tôi thấy, mặt Thùy Nhi có chút ửng hồng. Nhóc Nhi không buồn quậy nữa vì sức con bé không đủ đế địch lại thằng nhóc này, con bé vòng tay, bặm môi, trừng mắt nhìn. Vốn nhóc Nhi đưa lưng về phía thằng em tôi nên nó không nhận ra là con bé đang giận, nó vẫn vui vẻ nghịch tóc con bé. Sau khi khiến đầu nhóc Nhi như tổ quạ, nó mới hài lòng ngồi… chải và buộc lại tóc cho con bé.
Tôi dở khóc dở cười, hai đứa này đúng là đáng yêu thật!
Hình như sau đó, con bé bảo thằng nhóc cho nó vò đầu lại nó mới hết giận.
Lúc mấy đứa lớp bảy vào thi môn kế tiếp thì tụi tôi cũng vào lớp. Tôi băng qua khoảng sân nhỏ, có cảm giác mọi người đều nhìn mình. Tôi lắc lắc đầu, không phải chứ?
Một đứa con trai từ trong lớp chạy vụt ra chắn ngang tầm nhìn của tôi.
Ông Huy nói:
– “Chị” Minh bảo tui đi lấy tài liệu, bà đi với tui đi!
Tôi cảm thấy ngờ ngợ, nhìn qua bên cạnh thì đã thấy mấy nhỏ biến đâu mất tiêu. Nụ cười của ông Huy cũng có chút kì lạ.
– Thật? – Tôi hỏi lại.
– Tui lừa bà được gì? Đi thôi!
– Ừ.
Cảm thấy có điều gì đó không ổn, tôi đi được hai ba bước bèn chạy vào trong phòng học.
Tôi chợt sững người, làm thế nào mà…?
Ông Huy chạy vào sau tôi, ôm mặt kêu lên:
– Không ổn rồi!
(Còn tiếp)
Nghe tiếng gọi, tôi với hắn cùng ngước lên nhìn.
Một gương mặt cười tươi rạng rỡ nhìn về phía chúng tôi, à không, là nhìn hắn mới đúng.
Đó là một cô gái ngoại quốc tóc vàng.
Tóc vàng hớn hở chạy về phía hắn. Váy hoa sặc sỡ chuyển động nhịp nhàng theo từng động tác của cô nàng, tóc vàng óng ánh được buột thêm một cái nơ nhỏ bay trong không khí. Mắt híp lại, môi đỏ nở nụ cười tiến về phía hắn. Tôi chỉ muốn thốt lên rằng, đẹp thật!
Tôi thúc cùi chỏ hắn, hạ giọng nói:
– Dùng cả hàng ngoại cơ đấy!
Hắn liếc mắt nhìn tôi, hừ lạnh:
– Đừng có linh tinh!
Tóc vàng hoe dừng trước mặt tụi tôi. Bà nội hắn cười với tóc vàng hoe, mắt bà nhìn tóc vàng hoe rất dịu dàng, như khi nhìn hắn vậy. Tóc vàng hoe tiến lên phía trước, vươn tay ra ngã về phía trước định ôm lấy hắn.
– Xí hụt!
Tên nào đó lại nhanh chân né đi, còn lấy tôi làm bia đỡ đạn. Mà có cái bia nào mà thằng đứng sau hơn con đứng trước gần cái đầu không?
Bà nội hắn kéo hắn ra khỏi tôi, đánh yêu hắn mắng:
– Con sợ nó ghen à? Chỉ là bạn bè chào hỏi bình thường thôi mà.
Nói đoạn, bà lại liếc mắt nhìn tôi. Tôi rụt cổ lại, đứng im không dám hó hé.
– Bà à, ở đây không phải Mỹ, đây là Việt Nam. Với cả, có phải do cô ấy đâu! Cháu không thích đụng chạm với người cháu không quen.
Bà nội lại đánh hắn mắng:
– Cái thằng này, ai bảo không quen, cháu đã từng gặp con bé rồi mà.
– Có sao? – Hắn nghi ngờ hỏi.
– Hè năm lớp 6 khi cháu sang Mỹ thăm bà. Con bé là hàng xóm của bà.
Hắn đứng hết xoa cằm lại chớp mắt nhìn tóc vàng hoe. Tóc vàng hoe mỗi khi được hắn nhìn lại cười tươi rói, như cái việc đáng xấu hổ lúc nãy không hề tồn tại.
– Cháu thật sự không nhớ.
– Cái thằng này…
Bà lại định đánh hắn thì tóc vàng hoe ngăn lại. Chủ động thu hẹp khoảng cách với hắn, tóc vàng hoe đưa tay ra.
– Chào Tuấn, mình là Cyntia, Cyntia Guffey. Nếu cậu đã quên thì xem như bây giờ chúng mình làm quen lại!
Tóc vàng hoe nói chầm chậm bằng Tiếng Việt, rõ ràng, rành mạch nữa là đằng khác, mặc dù giọng có hơi lơ lớ. Tôi có chút bất ngờ, thường thì người nước ngoài rất khó để nói được Tiếng Việt, họ bảo Tiếng Việt khó vô cùng và theo tôi thấy thì đúng vậy thật. Tóc vàng hoe chắc được nói Tiếng Việt thường xuyên nên mới tốt đến vậy.
Hắn bắt tay tóc vàng hoe, chào lại:
– Chào, mình là Phan Thiên Tuấn. Cậu nói Tiếng Việt tốt thật đó.
Mắt xanh lại một lần nữa híp lại vì hắn. Bà nội hắn cười chen ngang.
– Là ta dạy con bé đó, từ ngày gặp cháu năm lớp 6 đến giờ, bà với nó chỉ toàn nói Tiếng Việt với nhau thôi. Cyntia thông minh lắm, nó học rất nhanh.
Tóc vàng hoe đỏ ửng mặt nghe lời khen của bà. Bà còn nói thầm cái gì đó vào tai khiến mặt cô nàng càng đỏ hơn, mắt len lén nhìn hắn.
Ôi, dễ thương chết người!
Tôi trở thành người vô hình đứng nhìn ba người vui vẻ nói chuyện. Tôi thật sự không đủ can đảm để xen vào, nhưng mà cái cảm giác làm người thừa này đúng thật là chẳng vui vẻ gì.
– À, đúng rồi…
Hắn cầm tay tôi kéo đến. Cái hơi ấm truyền sang tay khiến tôi dễ chịu, tôi biết hắn muốn nói gì.
– Đây là bạn gái mình, Tố Tâm.
– Chào Cyntia!
Tóc vàng hoe hơi sững người nhìn tôi, sau đó nặn ra một nụ cười hỏi hắn:
– Bạn gái?
– Ừ.
– Là… bạn con gái hay là người yêu?
– Là người yêu. Hôm nay tụi mình đi hẹn hò.
Hắn nói với khuôn mặt tươi cười vui vẻ. Tôi biết, câu nói vừa rồi đã đập tan hy vọng của tóc vàng hoe.
Mặt tóc vàng hoe trầm xuống một chút. Sau đó liền quay lại vẻ mặt tươi cười lúc đầu, quay sang nhìn tôi nói:
– Cô ấy thật dễ thương!
– Cảm ơn cậu!
Tôi cười, mặc dù biết đó không hề là một lời khen thật lòng. Tóc vàng hoe bây giờ chắc đang muốn chém tôi lắm.
– Được rồi, chúng ta phải về nhà thôi, ở đây lâu quá rồi.
Hắn lên tiếng, tự động kéo hai cái vali to ra cổng. Tóc vàng hoe đòi kéo hộ một trong hai cái vali, hắn cũng không tranh giành gì mà đưa một cái cho cô nàng. Hắn nói chuyện với bà, một tay kéo vali một tay cầm tay tôi. Tóc vàng hoe đi bên cạnh bà nội, đôi khi lại chêm vào vài câu.
Hắn chất đồ lên taxi, đưa tóc vàng hoe và bà về nhà trước.
– Cháu không đi cùng à?
– Tụi cháu đi xe đạp mà.
Bà thay vì nói “tụi cháu” lại chỉ nói “cháu”, dùng đầu gối cũng hiểu trong mắt bà tôi là một con số không tròn trĩnh.
Tóc vàng hoe bước đến trước mặt tôi, ánh mắt có hơi liếc xuống phía dưới.
– Hẹn gặp cậu lần sau, còn Thiên Tuấn thì chắc gặp thường xuyên rồi.
Tóc vàng hoe mỉm cười đắc ý, quay người còn xoay người hất tung mái tóc màu vàng của mình.
Hình như hai người này sắp ở chung một nhà.
.
.
Rời sân bay, hắn chở tôi lang thang qua các con đường, ngắm nhìn cái nắng hè nhạt dần rồi tắt hẳn. Hắn, hình như vẫn chưa có ý định kết thúc buổi hẹn hò ngày hôm nay, cả tôi cũng vậy. Chưa muốn về sớm, muốn ở lại thêm một chút, gần nhau thêm một chút.
Tôi nhìn xuống mặt đường, hai cái bóng đen nho nhỏ rồi hóa to dần, to dần. Qua hết con đường nhỏ, chiếc xe đạp chở hai con người hòa lẫn vào dòng người tấp nập về đêm.
Tôi kéo áo hắn, nhướng người về phía trước nói:
– Được rồi, về thôi! Có lẽ bà đang mong ông ở nhà đấy.
– Bà muốn tui nhanh chóng về gặp gái ngoại lắm à?
Đèn đỏ, hắn dừng xe, quay lại búng trán tôi một cái rõ đau, miệng còn cười toe toét.
– Sớm muộn gì chả phải gặp, còn ở chung cơ mà! – Tôi lầm bầm xoa trán.
– Yên tâm đi, ba mẹ Phan có con dâu họ Dương rồi, với lại ba mẹ thích hàng nội hơn hàng ngoại.
– Linh tinh!
Tôi đỏ mặt đấm vào lưng hắn, hắn cười xòa.
Việc hắn chung một nhà với tóc vàng hoe, tôi nói mình bình thường thì đúng là nói láo. Khi tên con trai vốn thuộc quyền sở hữu của bạn lại chung mái nhà với một đứa con gái khác, hơn nữa là hàng ngoại, chất lượng tốt thì việc không thích là điều dễ hiểu. Nhưng dù cho có không thích thì cũng chẳng làm gì được, hai chữ “bạn gái” vẫn còn nhỏ bé lắm. Hiện tại tôi chỉ biết tin tưởng hắn, đặt niềm tin trọn vẹn vào tên con trước mặt.
Xe đạp bon bon trên đường về nhà. Gió đêm thổi qua là tiêu tan phần nào cái nóng mùa hè, tôi cảm nhận từng đợt gió mát mơn trớn da thịt. Tự dưng thấy yên bình quá!
– Tâm này!
– Hở?
Tôi ngước lên nhìn, mái tóc đen ngắn bay bay trong gió.
– Bà nội không có ý gì xấu đâu, chỉ là tính nội hơi khó gần lại có chút bảo thủ thôi. Bà thích gì thì làm nấy, đừng quan tâm bà tui nói gì.
Tôi cười, chẳng biết đáp lại hắn thế nào. Việc thích hay ghét là do cảm nhận của mỗi người, nếu bà đã không thích tôi thì… đành chịu vậy, đâu có thể bắt một người từ ghét mình sang thích mình. Không biết mai sau thế nào nhưng bây giờ tôi cứ làm tốt vai trò của một người cháu đối với một người bà là ổn rồi.
Xe đạp dừng trước nhà tôi, tôi bước xuống nhưng chỉ vì một câu nói của hắn mà khựng lại.
– Tình cảm của tui, trừ tui ra thì không ai có thể thay đổi được.
Câu nói của hắn, như một ly sữa nóng giữa ngày đông, ấm áp, dịu ngọt chảy vào lòng tôi. Một bàn tay khẽ chạm nhẹ tay tôi, cọ cọ vài cái.
Tôi xoay người. Hắn ngồi trên yên xe đạp, mắt híp thành một đường thẳng, trông chẳng khác đứa trẻ con là bao.
– Ông dẻo miệng như thế từ bao giờ đấy?
– Có đâu, lấy từ mấy bộ phim Hàn Quốc xuống đấy. Sao sao, lãng mạn quá phải không?
Trán tôi xuất hiện vạch đen. Thế mà tôi đã rung động cơ đấy, thấy cái bản mặt nhây nhây của hắn chỉ muốn tát một phát.
Tôi lấy chân đạp vào thân xe đạp, hắn lại chỉ ngồi nghiêng một bên nên ngã sóng soài ra đất. Tôi không thèm nhìn, hất mặt đi thẳng vào nhà. Ai ngờ, vừa mới xoay người, phụ thân đại nhân đã xuất hiện trước mặt.
Tôi giật nảy mình, linh cảm có chuyện không hay sắp xảy ra. Ba tôi vòng tay đứng ngay chỗ cổng. Ba à, ba đón con gái thôi, không cần làm cái vẻ mặt nghiêm túc đáng sợ thế đâu! Tôi thầm cầu nguyện, mong hắn lên xe rồi phóng nhanh cho tôi nhờ, chứ nhìn hai người này ở gần nhau là tôi yếu tim lắm.
– Dạ, cháu chào bác!
Thế mà tên nào đấy còn không biết điều, như con cún thấy chủ, mặt hớn hở chạy lại cúi đầu 90 độ chào ba tôi.
– Ơ, ông chưa về sao? Cũng muộn rồi, về đi chứ để bà trông.
Tôi cười hề hề nói, thúc cùi chỏ vào tay hắn ra hiệu.
Hắn cũng nhìn tôi cười, sau đó buông ra một câu tôi chỉ muốn đập:
– Còn sớm lắm, mới 7h à!
– Nhưng ông cũng nên về nhỉ?
– Ở lại chút xíu có sao đâu, nhà gần mà.
– Về đi!
Tôi nghiến răng nói nhỏ, giọng điệu ra lệnh rõ ràng.
– Hai đứa vào nhà ăn cơm!
Cái lệnh này còn đáng sợ gấp mấy lần lệnh tôi ra. Ba tôi nói xong liền bước thẳng vào nhà, hắn cũng ngoan ngoãn chạy theo sau, nhìn tôi cười rõ nguy hiểm. Đồ mặt dày, không biết ngượng mà từ chối sao? Tôi bước vào sau đóng cổng, lại nhìn đến cái xe đạp được dựng nghiêm chỉnh trước sân nhà mình từ khi nào, hắn đúng là có tính toán trước.
Vào nhà, trong bếp, mẹ đã dọn sẵn đồ ăn, ba với nhóc Thiên cũng đã ngồi vào bàn. Mẹ tôi cười rõ tươi với hắn, ba thì chỉ chăm chăm vào tờ báo trước mặt, còn thằng em tôi thì chăm chăm nhìn món ăn trên bàn.
– Chào anh! – Nó vẫy tay với hắn.
– Ơ, sao mày không chào chị?
Thằng mất nết, nó liếc tôi một cái rồi không thèm trả lời, lại tiếp tục thưởng thức món ăn trong tư tưởng.
– Cháu chào bác ạ! – Hắn hơi cúi người, hướng mẹ tôi nói.
– Hai đứa vào rửa tay rồi ra ăn cơm! – Mẹ tôi.
Tôi hậm hực bỏ vào nhà tắm trước, hắn lẽo đẽo theo sau. Tôi đổ xà phòng ra rửa tay, nhìn lên, trong gương xuất hiện thêm khuôn mặt của hắn. Tôi đứng chiếm hết chỗ, cố ý không cho hắn rửa.
Thế mà tên khốn nào đấy mặt nhăn nhở đẩy tôi qua một bên, chiếm một nửa bồn rửa tay. Hắn đổ xà phòng ra tay, cảm giác chà tay mình còn chưa đủ tiện thể chà luôn tay tôi.
– Này, làm gì vậy hả?
– Rửa cho sạch.
Tôi mỉm cười, đứng yên cho hắn rửa tay, mặt hắn cũng hớn hở lắm cơ.
Tôi rút một cái khăn treo bên cạnh, bảo hắn:
– Đưa tay đây!
Tôi phủ khăn lên tay hắn, lau khô nước. Hắn đột nhiên trở khăn lại, bao lấy tay tôi.
Bốn cái tay chà chà trong khăn.
– Tay xấu chết đi được!
Đây là câu cảm thán của hắn ngay khi vừa bước ra khỏi phòng tắm.
Tôi muốn hỏi là rốt cuộc thì trên người tôi có chỗ nào khiến hắn nhìn vừa mắt không?
Ba tôi ngồi đầu, tôi với mẹ ngồi bên trái, còn hắn với nhóc Thiên ngồi bên phải. Tôi thầm mong bữa cơm này diễn ra suôn sẻ. Chưa bao giờ tôi ăn cơm mà nơm nớp lo sợ và mong nó mau kết thúc thế này. Hơn nửa bữa cơm, không ai thèm nói với nhau câu nào, đơn giản thôi, người có quyền lực nhất ở đây vẫn chưa lên tiếng cơ mà.
– Hôm nay hai đứa đi hẹn hò à?
Cuối cùng người nguy hiểm nhất cũng đã lên tiếng.
– Dạ vâng!
Tôi còn chưa mở miệng hắn đã nhanh chân trả lời thay.
– Vui không? – Ông quay sang nhìn tôi.
– Vui ạ!
Có ai nói chữ “vui” mà mặt không hé nổi một nụ cười như ba tôi không?
Mẹ tôi vui vẻ hỏi hắn:
– Hai đứa đã đi những đâu?
– Dạ, là vài ba chỗ vui chơi này kia thôi ạ!
– Này con gái, cái vòng đó là sao vậy? – Mặt bà sáng rỡ, mắt còn nháy nháy nhìn cái vòng đeo tay.
Tôi liếc xuống, bất giác bỏ cái tay mang vòng xuống bàn.
– Ngoài chợ bán một ngàn ba cái mẹ kìa! – Nó miệng thì đang nhai nhưng vẫn cố chen mồm vào nói.
– Mày lo ăn phần mày đi!
Mẹ tôi không thèm đợi tôi trả lời đã nhảy sang nói chuyện với hắn.
– Cháu đẹp trai thật ấy! Như mấy diễn viên Hàn Quốc chứ chẳng vừa đâu.
– Con mẹ cũng đẹp trai mà sao chưa bao giờ mẹ khen lấy một lời? – Tên nhóc nào đó lại bất mãn lên tiếng.
– Vì mày giống mẹ nên mới đẹp vậy đó!
– Vậy ý mẹ là con giống ba nên mới xấu thế này hả?
– Ủa có hả, mẹ đâu có nói vậy! – Mặt ngu ngơ.
– Thế ai suốt ngày chê con xấu, còn bảo xấu như con gấu có chó nó yêu.
Tôi bất mãn gào lên, có ai đời mẹ mà đi so sánh con với động vật không.
– Ủa vậy hả?
Mắt mẹ tôi càng mở to, mặt kiểu ngạc nhiên vô đối.
– Vậy chắc mày cũng không phải con ba đâu, con ba đâu có tệ đến vậy.
Lần này là đến lượt ba tôi lên tiếng. Tôi bỏ nhà đi đây, ở nơi gọi là nhà này ai cũng vùi lấp tâm hồn nhỏ bé của tôi cả.
– Tạm biệt ba mẹ nuôi, con đi tìm ba mẹ ruột đây. Chắc ba mẹ ruột đang ở biệt thự bạc tỷ chờ con về.
– Bom nặng mùi lắm rồi con, ba mẹ đang ăn, chịu không nổi đâu.
Tôi không thèm nói nữa, cắm đầu vào ăn. Hành động đó đồng thời rước đến tiếng cười của mọi người trong nhà, tôi liếc mắt nhìn hắn, cười cái gì mà cười.
Không gian yên lặng được một chút, hắn lên tiếng:
– Thưa bác, con có chuyện muốn nói!
Vừa nghe xong, suýt nữa tôi phun nước canh ra ngoài. Tên điên này lại muốn bày trò gì đây?
– Tụi con sắp thi rồi, con muốn kèm thêm Tâm môn Toán và Anh văn.
– Ý cháu là hai đứa sẽ học nhóm?
Ba tôi hỏi lại.
– Dạ vâng ạ, cháu có thể đến đây vào những buổi rảnh, không biết ý hai bác thế nào?
Hắn nghiêm túc hỏi chuyện ba tôi. Khuôn mặt điềm tĩnh pha chút tự tin.
Ba tôi suy nghĩ một hồi lâu. Tim tôi theo từng giây trôi qua mà đập thình thịch trong lồng ngực. Nếu đồng ý thì một phần nào đó trong ông đã chấp nhận hắn rồi.
– Được rồi, nhưng chỉ là học tập trong sáng, cậu có ý xấu với con gái tôi là chết.
Ba tôi lớn giọng cảnh cáo. Ba à, nếu có ý xấu thì con gái ba không vẹn nguyên mà ngồi đây đâu. Thật dở khóc dở cười, trong lời nói của ông có thật mà cũng có đùa, nửa đùa nửa thật chẳng biết đâu mà lần.
Sau đó, ông quay sang nói với mẹ tôi:
– Mẹ nó, mai tôi với bà đi mua vài cái máy quay về chống trộm.
Có thật là chống trộm không ba?
Kết thúc bữa tối, hắn rất biết điều phụ mẹ tôi dọn bàn này nọ. Mẹ tôi có vẻ ưa hắn, cứ nói chuyện với hắn rồi cười suốt thôi. À quên chưa nói, mẹ tôi nhìn vậy chứ cũng mê trai lắm, rảnh rỗi lại lôi mấy bộ phim Hàn Quốc lâm li bi đát ra xem, mấy ngày đó khăn giấy nhà tôi tiêu tốn một cách nhanh chóng. Ba tôi cũng không có biện pháp với cái sở thích này của bà.
Thường ngày việc rửa chén sau bữa ăn là của tôi với nhóc Thiên, nhưng thằng nhóc đó vừa ăn xong đã chuồn ngay. Tôi định rửa chén thì mẹ đã ngăn lại, còn cười hiền dịu bảo:
– Tiễn thằng Tuấn về đi, để mẹ rửa cho!
Hắn cười tươi như được mùa. Mẹ à, nhà mình có rộng rãi gì đâu mà phải tiễn đưa này nọ!
– Vậy chào bác cháu về! Cảm ơn bác về bữa ăn, ngon lắm ạ!
Hắn nói rồi không đợi tôi có đồng ý hay không đẩy ngay tôi ra cổng.
Ra ngoài hắn mới thở hắt ra một hơi, nói:
– Hồi hộp chết mất!
Ơ, cái kẻ vừa mới lúc nãy còn vui vẻ nói chuyện, cười đùa với ba mẹ tôi giờ bảo là “hồi hộp” cơ đấy!
Tôi chép miệng.
– Rõ điêu.
– Đứa nào điêu đứa đó xạo.
Tôi đạp thẳng hắn ra cổng, kèm lời tiễn khách:
– Về đi, kẻo ba mẹ Phan lại tưởng mất con.
Hắn đưa tay chặn lại cửa, cười có như không bảo:
– Cho mượn cái trán!
– Làm gì?
Tôi vừa dứt lời, hắn đã ngay lập tức chồm tới hôn cái chóc lên trán.
Mặt còn nhăn nhở cười nói:
– Chúc ngủ ngon!
.
.
Trong tuần này, mấy khối lớp còn lại cũng tất bật thi học kì, và đương nhiên muời lớp khối 9 bị tống vào khu cách li. Lũ lớn đầu này đã thi xong, và đương nhiên tụi nó sẽ không dễ gì ngồi yên mà học hành một cách nghiêm túc, trong hoàn cảnh nào cũng sẽ có một vài trò gây-tiếng-ồn, mà ồn thế thì mấy em nhỏ thi thế nào được.
Khu cách li là một dãy phòng học nằm ở sân sau của trường, nó khá cũ, thường là dùng cho các lớp ôn luyện hoặc học thêm. Cơ sở vật chất ở đây không tốt bằng ở các phòng học chính, nhưng được cái khá mát mẻ và có gió lùa vào thường xuyên. Trước khoảng sân bé tí tẹo có thêm hai cây bàng lớn, tán rộng che phủ gần cả sân. Tụi con gái hay lôi ra đây ngồi ăn quà vặt, mấy thằng con trai bon chen chiếm sân để chơi cũng bị tụi nó đuổi đi. Hè nóng lắm, tụi nó mà còn thét lửa nữa thì cháy cả người.
Vì thi học kì xong nên việc đi học của tụi tôi khá thoải mái, ngoại trừ 3 môn Toán, Văn, Anh thì các môn khác khỏi cần đem. Chương trình học cũng chỉ có 3 môn, ngày nào cũng nhai nhai, nuốt nuốt ngán đến tận họng mà không thể không ăn.
Hiện giờ đang là tiết Toán. Mặt Trời hiện đã ở trên đỉnh, nắng vàng gắt xuyên qua lá bàn chiếu thẳng xuống sân, thứ ánh sáng rực rỡ ấy thắp sáng cả phòng học. Tôi khẽ nhíu mắt khi nhìn ra ngoài, bâng quơ thu một góc nhỏ vào mắt. Trường tôi, bất cứ nơi nào cũng thật đẹp.
Thầy Toán ra một loạt bài trên bảng và bắt cả lớp làm. Tụi nó bắt đầu lao vào chiến, mấy bài dễ cứ thế mà ghi luôn đáp số chứ chẳng cần giải, mấy cái đầu nhỏ chụm lại, không thì quay lên quay xuống xầm xì khi gặp bài khó. Tôi phải công nhận là đa phần lớp tôi đều có đam mê mãnh liệt với Toán, tiết học Toán đôi khi thành một giờ thảo luận sôi nổi của những cái miệng về cách giải, phương pháp chứng minh,… Tụi nó có thể vui chơi hết mình, nhưng những lúc cần nghiêm túc cũng nghiêm túc, thỏa luận nhưng là một cách có trật tự.
Thầy toán đi loanh quanh trong lớp, xem tụi học trò làm bài. Thầy không nói ai đúng hay sai, không bày cách giải, chỉ đơn giản là xem chúng nó làm thế nào. Đôi khi, trên môi thầy nở nụ cười nhẹ.
Hắn thúc nhẹ tay tôi, hỏi trong khi tay thì quay bút và mắt cắm vào cuốn vở.
– Không hiểu chỗ nào à?
– Không, không có! Tui đang làm.
Mắt hắn chợt xẹt qua tia sáng, câu bút bắt đầu đi thoăn thoắt trên giấy. Tôi biết, hắn chắc đã tìm ra lời giải cho bài toán khó. Những lúc hắn chăm chú, nghiêm túc làm một việc gì đó, kiểu như lúc này, trông thật ngầu.
Hắn chợt quay phắt sang nhìn tôi, nhả từng chữ:
– Làm bài đi! Mặc dù tui đẹp nhưng ngắm tui không giúp đầu bà to lên đâu.
Tôi trề môi, xì một hơi rõ dài.
Hắn mỉm cười, bảo:
– Không hiểu thì hỏi, nghe chưa!?
Đến giờ ra chơi, cả lớp lục đục kéo nhau ra ngoài. Dạo này khối lớp 9 đoàn kết lắm, đi đâu cũng toàn thấy bà con, giờ ra chơi đều tập trung ở khoảng sân bé tí để tăng thêm tình thương mến thương. Tôi đi theo tụi cái Trang xuống căn-tin, tôi thì sáng nào chả được hắn cho ăn uống đầy đủ, chỉ là bị tụi nó ham vui kéo theo.
Tầm giờ này, hình như khối lớp 7 thi xong môn đầu tiên của ngày hôm nay, bởi vì căn-tin trước khi tụi tôi vào đã như cái chợ, đứa nào đứa nấy cũng bàn tán về đề thi này nọ. Tôi bắt gặp nhóc Thiên đang đứng cùng với vài đứa lớp nó, đừng hỏi vì sao tôi nhận ra nó nhanh thế, đơn giản cứ chỗ nào có gái nhiều là chỗ đó đương nhiên có trai đẹp. Nhìn mặt nó thì chắc môn này trót lọt rồi.
Nhưng là, em dâu đâu nhỉ? Thường ngày vẫn thường thấy tụi nó đi cùng nhau mà.
Tôi với cái Phương chọn đại một cái bàn để ngồi trong khi Trang “trưởng” với nhỏ Thảo đi mua đồ ăn.
– Mày uống nước gì không? Để tao mua luôn.
Tôi liếc nhìn hộp sữa mình vừa đặt lên bàn, nó tủm tỉm cười rồi lủi đi. Dạo này hắn cứ bắt tôi uống sữa, ngày ít nhất cũng phải 2 – 3 hộp, đến nỗi tôi bắt đầu có ác cảm với cái chất lỏng màu trắng này luôn. Nhà hắn dư sữa lắm hay sao, uống không hết nên đem lên cho tôi tiêu thụ giúp hả?
Tôi cắm ống hút vào hộp bắt đầu hút. Cái Phương tự dưng cầm lấy tay tôi làm tôi giật bắn mình.
– Mày bắt đầu biết đeo trang sức rồi hả?
Mắt nó săm soi cái vòng, mặt kiểu không thể tin nổi.
– Uầy, đơn giản mà đẹp ghê! Cho tao mượn với!
Tôi bất giác rút tay lại, miệng ngậm ống hút nhưng vẫn lắc đầu với nó. Nó định mở miệng nói gì đó nhưng tôi đã lên tiếng trước.
– Thùy Nhi, lại đây!
Một bóng dáng nhỏ bé trong chiếc áo trắng vui vẻ chạy lại chỗ tôi, trên tay cô nhóc vẫn đang cầm tờ đề và lưng thì đeo balo. Đồng thời, bàn tôi có người ngồi xuống, không phải hai mà là ba.
– Em chào mấy chị!
– Ngồi đi! Em làm bài được không?
– Ổn cả chị ạ! – Mặt cô nhóc rạng rỡ.
– Ngoan thế không biết!
Nhóc Nhi liếc thằng em tôi một cái đến cháy xém mặt, chần chừ một chút rồi cũng ngồi xuống cái ghế trống còn lại bên cạnh nó. Tôi cố nói chuyện một cách tự nhiên với em dâu mà có ba cặp mắt nào đấy cứ nhìn chằm chằm khiến tôi ngứa cả người, cái tay đeo vòng bất giác để xuống gầm bàn. Tôi có làm gì sai đâu mà có cảm giác người ta xem mình như tội đồ thế này?
– E hèm, Tâm à, bạn có thể cho mình xem cái vòng lúc nãy được không? Nó đẹp quá, mình cũng muốn mua.
Cái Phương nhìn tôi cười, da gà tôi bắt đầu nổi lên. Tụi nó mà nói chuyện “bạn – mình” hiền dịu vậy thì thế nào cũng có chuyện cho xem.
– Ơ, chị Tâm đeo vòng sao?
– Ngoài chợ bán đầy ra ấy!
Tôi giậm mạnh một phát lên chân nhóc Thiên, nó chau mày nhưng không kêu thành tiếng. Nó trừng mắt nhìn tôi.
Tôi cố cười, bất đắc dĩ phải đưa cái vòng ra cho tụi nó xem. Trang “trưởng” với nhỏ Thảo cười nham hiểm nhìn tôi.
– Bạn Tâm, ai tặng bạn mà đẹp thế?
– Ờ, tao…
– Ngoài anh Tuấn thì còn ai vào đây, chị nhỉ?
Tôi không thể lấy chân giậm vào chân con bé dễ thương trước mặt này được, vì có kẻ nào đấy sẽ chơi lại tôi còn ác hơn.
Với nụ cười ngây thơ của nhóc Nhi, tôi cũng chỉ biết cười. Mặt ba đứa bạn lại nhìn tôi cười âm hiểm.
– Hèn gì giữ kĩ thế!
– Ông Tuấn cũng có mắt nhìn ghê, vòng lại vừa khít với tay mày.
– Thảo à, người ta ngày nào cũng nắm tay nắm chân nhau, nắm mãi không biết cỡ thì làm sao được.
Mặc tụi bạn nói, hai má tôi nóng bừng, cả cái tay đeo vòng cũng nóng lên. Nhóc Nhi cười tươi, vỗ vỗ vai tôi bảo:
– Dễ thương ghê! Chị có gì đâu phải ngại, bạn trai tặng quà bạn gái là chuyện bình thường mà. Chứng tỏ anh Tuấn rất thích chị còn gì!
Lời nói ngây ngô của nhóc Nhi càng khiến hai má tôi cháy mãnh liệt.
– Này này, bỏ tui ra, ông làm gì vậy?
Nhóc Thiên kẹp ngược cổ em dâu kéo lại gần, nó vò rối tóc con bé.
– Từ khi nào mà bà giỏi mấy chuyện này vậy? Hóa ra đầu bà không chỉ để nuôi tóc và đội mũ.
Mặt nhóc em tôi rất phởn, nó có vẻ thích chạm vào tóc con bé mặc dù con bé phản kháng. Tôi thấy, mặt Thùy Nhi có chút ửng hồng. Nhóc Nhi không buồn quậy nữa vì sức con bé không đủ đế địch lại thằng nhóc này, con bé vòng tay, bặm môi, trừng mắt nhìn. Vốn nhóc Nhi đưa lưng về phía thằng em tôi nên nó không nhận ra là con bé đang giận, nó vẫn vui vẻ nghịch tóc con bé. Sau khi khiến đầu nhóc Nhi như tổ quạ, nó mới hài lòng ngồi… chải và buộc lại tóc cho con bé.
Tôi dở khóc dở cười, hai đứa này đúng là đáng yêu thật!
Hình như sau đó, con bé bảo thằng nhóc cho nó vò đầu lại nó mới hết giận.
Lúc mấy đứa lớp bảy vào thi môn kế tiếp thì tụi tôi cũng vào lớp. Tôi băng qua khoảng sân nhỏ, có cảm giác mọi người đều nhìn mình. Tôi lắc lắc đầu, không phải chứ?
Một đứa con trai từ trong lớp chạy vụt ra chắn ngang tầm nhìn của tôi.
Ông Huy nói:
– “Chị” Minh bảo tui đi lấy tài liệu, bà đi với tui đi!
Tôi cảm thấy ngờ ngợ, nhìn qua bên cạnh thì đã thấy mấy nhỏ biến đâu mất tiêu. Nụ cười của ông Huy cũng có chút kì lạ.
– Thật? – Tôi hỏi lại.
– Tui lừa bà được gì? Đi thôi!
– Ừ.
Cảm thấy có điều gì đó không ổn, tôi đi được hai ba bước bèn chạy vào trong phòng học.
Tôi chợt sững người, làm thế nào mà…?
Ông Huy chạy vào sau tôi, ôm mặt kêu lên:
– Không ổn rồi!
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.