Chương 27: Gia nhập thiên long môn
Ceyne
13/03/2024
lý phong hỏi: em có biết gần đây có tông môn nào không?
Linh Chi ngước nhìn Lý Phong và trả lời, “Có một tông môn gần đây tên là Thiên Long Môn, họ nằm ở phía bắc của rừng này. Nghe nói họ rất mạnh mẽ và được nhiều người tôn trọng.”
lý phong: em cùng anh tới đó chứ?
Linh Chi suy nghĩ một chút trước khi đáp, “Có lẽ là một ý tưởng tốt. Anh có kế hoạch gì khi đến đó không?”
“Lý Phong lắc đầu và trả lời: “Chúng ta sẽ xem xét tình hình ở đó trước, có thể tìm kiếm cơ hội để tăng cường sức mạnh và học hỏi từ các bậc tiền bối trong tông môn đó.”
Linh Chi cảm thấy quyết định của Lý Phong hợp lý và cũng không muốn ở lại nơi nguy hiểm nên cô đồng ý: “Đúng vậy, chúng ta nên đi ngay.”
Hai người tiếp tục cuộc hành trình đến Thiên Long Môn, nơi rợp mùi máu tanh và khói lửa bốc lên từ chiến trường. Đây là một cảnh tượng chết chóc, nơi mà những cuộc đấu tranh gay gắt giữa các phe phái diễn ra liên tục. Lý Phong và Linh Chi cảm thấy bất an nhưng vẫn quyết tâm tiến vào để tìm kiếm một tông môn phù hợp để gia nhập.
Trong cuộc chiến giữa Thiên Long Môn và Độc Xà Môn, mọi người trở nên cường quyết hơn bao giờ hết. Cuộc đối đầu không chỉ là về sức mạnh mà còn là về lòng can đảm và ý chí của từng người.
Lý Phong và Linh Chi dừng lại, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng khốc liệt trước mắt. Họ nghe tiếng kêu la, tiếng gào thét của những người lính Thiên Long Môn, những người không ngừng chiến đấu để bảo vệ tông môn của mình. Cả hai cảm thấy họ cần phải tham gia vào cuộc chiến này.
Lý Phong và Linh Chi quyết định tham gia vào cuộc đấu. Họ chạy về phía trận chiến, nơi mà ngọn lửa chiến tranh đang bùng cháy dữ dội. Họ không ngần ngại tiến về phía trước, sẵn sàng đối mặt với mọi khó khăn và nguy hiểm.
Khi đến gần, họ thấy Thiên Long Môn đang phải đối đầu với một lực lượng lớn từ Độc Xà Môn. Độc Xà Môn, với sự tàn ác và hung bạo của mình, tấn công mọi người một cách dã man.
Lý Phong và Linh Chi không thể chỉ nhìn ngồi yên. Họ quyết định gia nhập vào trận chiến, hỗ trợ Thiên Long Môn chống lại Độc Xà Môn. Bằng sức mạnh và kỹ năng của mình, họ hy vọng có thể góp phần giải cứu tông môn khỏi sự đe dọa của kẻ thù.
Lý Phong nhìn Linh Chi với sự lo lắng trên khuôn mặt. Anh hiểu rằng đối với Linh Chi, cuộc chiến này không chỉ là về việc bảo vệ tông môn mà còn là về việc trả thù cho những người đã bị tổn thương.
Anh nắm chặt tay Linh Chi, biểu hiện sự đồng tình và sẵn sàng đồng hành trong mọi tình huống. “Chúng ta sẽ đánh bại chúng, Linh Chi. Chúng ta sẽ bảo vệ mọi người và đưa họ ra khỏi nguy hiểm,” Lý Phong nói với giọng quyết định.
Linh Chi gật đầu, ánh mắt của cô đầy quyết tâm và kiên định. “Chúng ta sẽ không để cho chúng làm hại thêm ai nữa,” cô nói, giọng điệu kiên quyết.
Hai người cùng nhau tiến vào trận chiến, không hề dao động trước sức mạnh khủng khiếp của Độc Xà Môn. Họ sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách và hi sinh bản thân để bảo vệ những người yêu thương và tôn vinh những ký ức của những người đã ra đi.
Lý Phong lên tiếng với giọng quyết định, sự xuất hiện của anh làm cho các thành viên của Thiên Long Môn dừng lại và quay đầu nhìn về phía anh. Họ nhận ra sự quyết tâm và sức mạnh trong ánh mắt của Lý Phong, và cảm thấy động viên và an tâm hơn khi có sự giúp đỡ của anh.
“Cảm ơn ngươi đã đến giúp đỡ chúng ta!” một đệ tử của Thiên Long Môn nói lên, ánh mắt rạng ngời hy vọng.
Lý Phong chỉ gật đầu một cách mạnh mẽ, ánh mắt của anh lửa lên bằng động lực và quyết tâm. “Hãy cùng nhau chống lại kẻ thù và bảo vệ tông môn của chúng ta!” anh nói, tiếng nói đầy sức mạnh và kiên định.
Nhưng trước khi họ có thể tiếp tục, âm thanh của sự đối đầu và chiến đấu vang vọng lại, khi mà Độc Xà Môn tiến tới với sự hung dữ và tàn ác, sẵn sàng hủy diệt mọi thứ trên đường đi.
Những đệ tử Độc Xà Môn cười lớn, tiếng cười của họ đầy khinh miệt và sự tự mãn về sức mạnh của mình. Họ nhìn Lý Phong với ánh mắt coi thường và miệt thị, cho rằng anh là một người yếu đuối không đáng kể trong cuộc đối đầu này.
“Tôi thề sẽ làm cho ngươi hối hận vì lời nói của mình!” Lý Phong nói, giọng điệu của anh trầm ổn nhưng đầy uy quyền, thể hiện sự tự tin không kém cạnh.
“Cứ thử xem!” một trong số đệ tử Độc Xà Môn trả lời, cười khẩy, ánh mắt của họ chứa đựng sự khinh bỉ và đe dọa. “Ta sẽ giết chết ngươi và làm cho Thiên Long Môn biết mình đắng lòng đã cả tin vào kẻ như ngươi!”
Bằng một sự quyết tâm không gì có thể lay chuyển, Lý Phong bước lên với sự kiên nhẫn và dũng cảm, sẵn sàng đối mặt với thử thách và chứng minh bản lĩnh của mình.
Dạ Hành, một trong những đệ tử ngoại môn Thiên Long Môn, đứng bên cạnh Lý Phong và nhìn chằm chằm vào đám độc xà đang tiến lại. Anh ta thấy sự quyết tâm trong ánh mắt của Lý Phong nhưng cũng hiểu rằng đối mặt với Độc Xà Môn là một cuộc chiến không dễ dàng.
“Dạ Hành, cảm ơn vì lời khuyên của ngươi. Nhưng tôi không thể lùi bước, tôi phải đứng lên và đối diện với họ,” Lý Phong đáp, giọng điệu của anh vẫn kiên định và mạnh mẽ.
“Dùng năng lượng để chạy đi còn kịp, tiểu tử. Đừng đánh mất mạng sống vô ích,” Dạ Hành lên tiếng, cố gắng thuyết phục Lý Phong rời khỏi hiểm nguy.
Lý Phong cười nhẹ, “Tôi đánh mất mạng sống không quan trọng, quan trọng nhất là tôi không thể đánh mất lòng dũng cảm và danh dự của mình. Tôi sẽ đứng lên và chiến đấu cho công lý, cho những người vô tội đang chịu đựng sự áp bức của Độc Xà Môn!”
Khi Lý Phong thể hiện sự quyết tâm không gì có thể lung lay, Dạ Hành nhấm nháp vài cái, ánh mắt trầm tư. “Nếu ngươi quyết định đánh đâu thì tôi sẽ ở bên cạnh giúp đỡ. Nhưng hãy nhớ, cuộc chiến này không dành cho kẻ yếu đuối.”
Lý Phong gật đầu đồng ý, bước vào cuộc chiến không có chút dao động. Trước khi họ bắt đầu, linh chi giơ cao thanh kiếm, phán một câu: “Hãy dùng sức mạnh của chúng ta để bảo vệ những gì chúng ta yêu thương!”
Mỗi bước tiến về phía địch, Lý Phong và Dạ Hành không còn lo sợ, chỉ còn sự quyết tâm và kiên định. Đấu trường trở thành bức tranh rực rỡ của sự gan dạ và tinh thần chiến đấu.
Dạ hành: nếu chúng ta còn sống trở về, nhất định sẽ uống ở thanh hoa lâu thâu đêm. ta mời
Dạ Hành nói nhưng giọng đầy chân thành, mang theo một chút niềm vui lạc quan giữa bất kỳ tình huống nào. Lý Phong cười nhẹ và gật đầu đồng ý, cả hai đều biết rằng phía trước là một trận chiến khốc liệt, nhưng cũng không quên đến những khoảnh khắc bình dị của cuộc sống.
“Tôi nhất định sẽ nhận lời mời của anh,” Lý Phong trả lời, ánh mắt tỏa sáng, “Sau trận này, chúng ta sẽ đến Thanh Hoa Lâu và tận hưởng những giây phút bình yên.”
Dạ Hành, với lòng can đảm không ngừng và tinh thần quyết đoán, không ngần ngại xông lên đối đầu với cả hai địch thủ cùng một lúc. Anh ta di chuyển linh hoạt giữa địch tác, lợi dụng mọi cơ hội để tấn công mạnh mẽ và hiệu quả. Với kỹ năng luyện tập và kinh nghiệm chiến đấu, Dạ Hành tận dụng sức mạnh của mình để làm hỏng kế hoạch của địch, đồng thời bảo vệ tôn nghiêm của Thiên Long Môn.
dạ hành: ta có chết cũng phải kéo các ngươi theo gặp diêm vương
Dạ Hành, dù đối mặt với nguy cơ nguy hiểm, vẫn giữ vững sự kiên định và dũng mãnh trong tinh thần. Anh ta tuyên bố sẵn sàng hy sinh mạng sống để bảo vệ tông môn, và thậm chí còn dám thách thức cả Diêm Vương nếu cần thiết. Lời tuyên bố của Dạ Hành lan tỏa một sức mạnh tinh thần không kém phần đáng kinh ngạc, khiến các đối thủ phải dè chừng và kính trọng.
đệ tử độc xà môn: đệ nhất ngoại môn Dạ hành quả nhiên uy mãnh. nhưng hôm nay ngươi chết là cái chắc
Những lời đe dọa từ độc xà môn đổ dồn về phía Dạ Hành như những làn sóng ác liệt. Tuy nhiên, Dạ Hành không gục ngã dưới áp lực đó. Anh ta chỉ cười nhẹ, đáp lại:
“Dám thách thức tôi, thì hãy đến đi. Tôi sẽ không chạy trốn khỏi những trận chiến, dù cho nguy hiểm đến đâu.”
Sự quyết tâm của Dạ Hành phản ánh rõ qua ánh mắt kiên định và khí chất mạnh mẽ, làm độc xà môn phải lưỡng lự và suy nghĩ lại về kế hoạch tấn công của mình.
Lý Phong tiến tới bên cạnh Dạ Hành, ánh mắt quyết định nhưng cũng không thiếu sự quan tâm. Anh ta nói:
“Dạ Hành, ta không để lại đồng đội trong lúc khó khăn. Cùng nhau, chúng ta có thể đối phó với đám đối thủ này.”
Dạ Hành gật đầu đáp lại với sự biết ơn: “Cảm ơn, Lý Phong. Sức mạnh của chúng ta sẽ được tăng cường khi chúng ta đồng lòng.”
Dưới tầm nhìn của mọi người, Lý Phong và Dạ Hành đều phản kháng dũng mãnh. Với sức mạnh và kỹ năng chiến đấu của họ, họ đã đánh bại hơn nửa độc xà môn, gửi đi những loạt đòn mạnh mẽ và chính xác.
Lý Phong giơ cao thanh kiếm, một luồng tinh thần quyết liệt lan tỏa từ cơ thể anh ta. Dạ Hành, với sự uy nghiêm và bản lĩnh của một đệ nhất ngoại môn, không ngừng chiến đấu bên cạnh Lý Phong.
Những tiếng gầm rú từ độc xà môn phản ánh sự sợ hãi và tuyệt vọng trước sức mạnh và quyết tâm của đối thủ. Đó là một cuộc đấu tranh không ngừng giữa cái ác và sự công bằng, giữa tà và thiện.
Dạ Hành thở hổn hển, đôi mắt nhìn về phía đám độc xà môn rút lui, cười vang trong sự hạnh phúc trải lòng:
“Cuối cùng cũng dọa được chúng rút lui. Ta kiệt sức mất rồi, ha ha!”
Dạ Hành cảm thấy hạnh phúc vì cuộc đấu tranh đã thành công, dù anh ta cũng bất lực và mệt mỏi vì cuộc chiến dài hạn. Nhưng trong trái tim anh, sự hạnh phúc chiến thắng cảm thấy đầy ý nghĩa hơn bất kỳ nỗi đau hay mệt mỏi nào.
Lý Phong nói với Dạ Hành, giọng hơi thở ngắn ngủi nhưng đầy vui mừng:
“Dạ Hành huynh, chúng ta sống rồi!”
Anh nhìn thấy hình ảnh của Dạ Hành vẫn đứng đó, mạnh mẽ và kiên cường sau cuộc đấu tranh vất vả. Sự sống còn của họ là một biểu tượng cho chiến thắng và hy vọng trong tương lai.
Dạ Hành cười vang, mặt lấp lánh sự phấn khích:
“Thật sự, chúng ta sống rồi! Ha ha, sống thật rồi!”
Âm thanh của tiếng cười lan tỏa trong không khí, mang theo cảm giác hạnh phúc và niềm vui bất tận. Trải qua những thử thách và nguy hiểm, họ đã cùng nhau vượt qua và giành được sự sống mới.
lý phong giờ mới nhớ tới cô gái đi cùng anh, lý phong: linh chi!, em đâu rồi
Nhìn xung quanh với ánh mắt lo lắng, Lý Phong nhanh chóng tìm kiếm Linh Chi giữa những mảnh vỡ và đám đệ tử độc xà môn đã rút lui. Một cái bóng yếu ớt lẻ loi nằm bên lề chiến trường, nơi mà những gương mặt quen thuộc đã biến mất. Lý Phong chậm rãi bước đến, cúi xuống và ôm Linh Chi vào lòng, cảm thấy hạnh phúc nhưng cũng lo lắng cho tương lai của họ.
Lý Phong dặn lòng đừng để mình bị lạc trong những cảm xúc đang dâng trào, ôm chặt Linh Chi vào lòng và cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn khi thấy cô gái vẫn còn hơi thở yếu ớt. Không muốn làm Linh Chi tỉnh dậy bằng những cảm xúc lo lắng, Lý Phong nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng cô gái, thầm cầu nguyện cho cô sớm hồi phục.
Dạ Hành, với ánh mắt đầy bi kịch, nhìn xung quanh tông môn với nỗi đau không thể tả. Anh ôm mặt, hò hẹn nghĩa với những đồng môn đã hy sinh:
“Những người anh em đã rời bỏ chúng ta, họ sẽ mãi mãi được ghi nhớ trong tâm trí của chúng ta. Đám độc xà môn đó sẽ phải trả giá cho mỗi giọt máu của chúng ta! Hãy cùng nhau vượt qua nỗi đau này, chúng ta sẽ không để cho những kẻ hung ác này thoát khỏi trừng phạt!”
Những lời của Dạ Hành đầy uy nghiêm và quyết tâm đã khơi dậy tinh thần chiến đấu của những người còn sống sót trong tông môn, họ quyết tâm sẽ bảo vệ tông môn của mình trước mọi hiểm nguy.
Tam trưởng lão Thiên Long Môn đứng trên bức tường cao, ánh mắt rạng rỡ, bộ dạng tự hào. Ông ta nâng cao giọng nói:
“Chúng ta đã chiến thắng! Đây là một chiến thắng vang dội cho Thiên Long Môn! Những kẻ thù tàn ác đã bị đánh bại, và tông môn chúng ta vẫn trụ vững! Sức mạnh và đoàn kết của chúng ta không thể bị phá vỡ bởi bất kỳ kẻ địch nào! Hãy nhớ, trong tương lai, chúng ta sẽ đối mặt với nhiều thử thách khác, nhưng với lòng quyết tâm và đoàn kết, chúng ta sẽ vượt qua mọi khó khăn!”
Những từ của Tam trưởng lão lan tỏa niềm tin và hy vọng trong lòng mỗi thành viên Thiên Long Môn, khiến họ cảm thấy tự hào về tông môn và sẵn sàng đối mặt với bất cứ thử thách nào.
Trong tâm trí của Tam trưởng lão Thiên Long Môn, nỗi lo lắng vẫn còn vương vấn. Ông nghĩ về các thành viên khác của tông môn, đặc biệt là những người đang ở phía trước, chịu trực tiếp tác động của cuộc chiến.
“Chưởng môn, các sư huynh và các đệ tử phía trước có đang bình an không? Họ đã phải chịu nhiều gánh nặng hơn chúng ta ở đây. Tuy chiến thắng đã thuộc về chúng ta, nhưng vẫn cần phải lo lắng về sự an toàn của họ. Tôi hy vọng họ đều vẫn khỏe mạnh và đang chiến đấu mạnh mẽ.”
Tam trưởng lão cảm thấy trách nhiệm nặng nề, và ông quyết định sẽ liên lạc với các thành viên khác để đảm bảo họ đang ổn định và hỗ trợ nếu cần thiết.
Tam trưởng lão Thiên Long Môn quyết định giao phó trách nhiệm của việc bảo vệ thành trì cho các đệ tử còn lại, trong khi ông tự mình dẫn đầu một nhóm các đệ tử ra phía tiền tuyến để hỗ trợ chưởng môn và các sư huynh.
“Các đệ tử ơi, dù chiến thắng đã thuộc về chúng ta, nhưng cuộc chiến vẫn chưa kết thúc. Hãy sẵn sàng chiến đấu và hỗ trợ chưởng môn và các sư huynh ở phía tiền tuyến. Chúng ta không thể để họ đối mặt với mối đe dọa một mình. Hãy cùng nhau bảo vệ tông môn và chiến thắng cho danh dự của Thiên Long Môn!”
Với sự lãnh đạo và tinh thần quyết tâm của Tam trưởng lão, các đệ tử của Thiên Long Môn sẵn sàng tuân theo lệnh và sẵn lòng đối mặt với bất kỳ nguy hiểm nào để bảo vệ tông môn và chiến thắng trong cuộc đấu này.
tam trưởng lão: tiểu tử, đa tạ đã giúp đỡ thiên long môn trong lúc khó khăn. tu vi nhân kiến sơ kỳ có thể chiến đấu với đám huyền sư. ngươi là thiên tài của tông môn nào?
Lý Phong, người đã dũng cảm chiến đấu và giúp đỡ Thiên Long Môn trong thời khắc khó khăn, nghe lời khen ngợi từ tam trưởng lão, anh cảm thấy tự hào và biết ơn.
“Lão tam trưởng, đa tạ lời khen ngợi của ngài. Tôi đến từ Học Viện Kiếm Đạo, không thuộc về bất kỳ môn phái nào cụ thể. Tôi chỉ mong muốn sử dụng sức mạnh của mình để bảo vệ người dân và thế giới khỏi mọi nguy hiểm.”
Anh không chỉ tỏ ra khiêm nhường mà còn bày tỏ lòng cam kết với sứ mệnh của mình, với hy vọng có thể góp phần vào việc bảo vệ hòa bình và an ninh cho mọi người.
tam trưởng lão: học viện kiếm đạo?, chưa từng nghe nói đến.
Lý Phong nhấn mạnh:
“Thực ra, Học Viện Kiếm Đạo là một nơi học tập và tu luyện kiếm pháp, nằm ẩn mình trong một vùng đất xa xôi. Chúng tôi không tham gia vào các cuộc xung đột môn phái, nhưng chúng tôi tự nguyện dùng kiếm để bảo vệ người dân và thế giới khỏi sự tàn ác. Tôi hy vọng rằng bằng sức mạnh và kiến thức của mình, tôi có thể đóng góp vào chiến dịch chống lại độc xà môn cùng với Thiên Long Môn.”
tam trưởng lão: tốt, tốt lắm dạ hành, lý phong. hai ngươi làm rất tốt, ta đặc cách cho hai ngươi vào nội môn
Lý Phong và Dạ Hành đều cúi đầu biết ơn trước sự ủng hộ của tam trưởng lão.
“Lý Phong và Dạ Hành xin chân thành cảm ơn tam trưởng lão về sự tín nhiệm của ngài. Chúng tôi sẽ không làm ngài thất vọng!” - Lý Phong nói với tâm trạng hân hoan.
tam trưởng lão: hai ngươi ở lại tông môn nghỉ ngơi, nếu chúng còn dám bén mảng tới. giết không tha
“Lý Phong và Dạ Hành tuân lệnh!” Cả hai đồng thanh trả lời tam trưởng lão rồi quay lưng ra đi.
dạ hành: ta đưa ngươi dạo quanh tông môn ngắm cảnh
Lý Phong đồng ý với đề nghị của Dạ Hành. Cả hai bắt đầu cuộc hành trình khám phá tông môn thiên long, ngắm nhìn vẻ đẹp hùng vĩ của các tòa nhà, khu vườn, và những địa điểm linh thiêng. Trên đường đi, họ cùng nhau trò chuyện về quá khứ, ước mơ, và những dự định trong tương lai của mình.
Linh Chi ngước nhìn Lý Phong và trả lời, “Có một tông môn gần đây tên là Thiên Long Môn, họ nằm ở phía bắc của rừng này. Nghe nói họ rất mạnh mẽ và được nhiều người tôn trọng.”
lý phong: em cùng anh tới đó chứ?
Linh Chi suy nghĩ một chút trước khi đáp, “Có lẽ là một ý tưởng tốt. Anh có kế hoạch gì khi đến đó không?”
“Lý Phong lắc đầu và trả lời: “Chúng ta sẽ xem xét tình hình ở đó trước, có thể tìm kiếm cơ hội để tăng cường sức mạnh và học hỏi từ các bậc tiền bối trong tông môn đó.”
Linh Chi cảm thấy quyết định của Lý Phong hợp lý và cũng không muốn ở lại nơi nguy hiểm nên cô đồng ý: “Đúng vậy, chúng ta nên đi ngay.”
Hai người tiếp tục cuộc hành trình đến Thiên Long Môn, nơi rợp mùi máu tanh và khói lửa bốc lên từ chiến trường. Đây là một cảnh tượng chết chóc, nơi mà những cuộc đấu tranh gay gắt giữa các phe phái diễn ra liên tục. Lý Phong và Linh Chi cảm thấy bất an nhưng vẫn quyết tâm tiến vào để tìm kiếm một tông môn phù hợp để gia nhập.
Trong cuộc chiến giữa Thiên Long Môn và Độc Xà Môn, mọi người trở nên cường quyết hơn bao giờ hết. Cuộc đối đầu không chỉ là về sức mạnh mà còn là về lòng can đảm và ý chí của từng người.
Lý Phong và Linh Chi dừng lại, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng khốc liệt trước mắt. Họ nghe tiếng kêu la, tiếng gào thét của những người lính Thiên Long Môn, những người không ngừng chiến đấu để bảo vệ tông môn của mình. Cả hai cảm thấy họ cần phải tham gia vào cuộc chiến này.
Lý Phong và Linh Chi quyết định tham gia vào cuộc đấu. Họ chạy về phía trận chiến, nơi mà ngọn lửa chiến tranh đang bùng cháy dữ dội. Họ không ngần ngại tiến về phía trước, sẵn sàng đối mặt với mọi khó khăn và nguy hiểm.
Khi đến gần, họ thấy Thiên Long Môn đang phải đối đầu với một lực lượng lớn từ Độc Xà Môn. Độc Xà Môn, với sự tàn ác và hung bạo của mình, tấn công mọi người một cách dã man.
Lý Phong và Linh Chi không thể chỉ nhìn ngồi yên. Họ quyết định gia nhập vào trận chiến, hỗ trợ Thiên Long Môn chống lại Độc Xà Môn. Bằng sức mạnh và kỹ năng của mình, họ hy vọng có thể góp phần giải cứu tông môn khỏi sự đe dọa của kẻ thù.
Lý Phong nhìn Linh Chi với sự lo lắng trên khuôn mặt. Anh hiểu rằng đối với Linh Chi, cuộc chiến này không chỉ là về việc bảo vệ tông môn mà còn là về việc trả thù cho những người đã bị tổn thương.
Anh nắm chặt tay Linh Chi, biểu hiện sự đồng tình và sẵn sàng đồng hành trong mọi tình huống. “Chúng ta sẽ đánh bại chúng, Linh Chi. Chúng ta sẽ bảo vệ mọi người và đưa họ ra khỏi nguy hiểm,” Lý Phong nói với giọng quyết định.
Linh Chi gật đầu, ánh mắt của cô đầy quyết tâm và kiên định. “Chúng ta sẽ không để cho chúng làm hại thêm ai nữa,” cô nói, giọng điệu kiên quyết.
Hai người cùng nhau tiến vào trận chiến, không hề dao động trước sức mạnh khủng khiếp của Độc Xà Môn. Họ sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách và hi sinh bản thân để bảo vệ những người yêu thương và tôn vinh những ký ức của những người đã ra đi.
Lý Phong lên tiếng với giọng quyết định, sự xuất hiện của anh làm cho các thành viên của Thiên Long Môn dừng lại và quay đầu nhìn về phía anh. Họ nhận ra sự quyết tâm và sức mạnh trong ánh mắt của Lý Phong, và cảm thấy động viên và an tâm hơn khi có sự giúp đỡ của anh.
“Cảm ơn ngươi đã đến giúp đỡ chúng ta!” một đệ tử của Thiên Long Môn nói lên, ánh mắt rạng ngời hy vọng.
Lý Phong chỉ gật đầu một cách mạnh mẽ, ánh mắt của anh lửa lên bằng động lực và quyết tâm. “Hãy cùng nhau chống lại kẻ thù và bảo vệ tông môn của chúng ta!” anh nói, tiếng nói đầy sức mạnh và kiên định.
Nhưng trước khi họ có thể tiếp tục, âm thanh của sự đối đầu và chiến đấu vang vọng lại, khi mà Độc Xà Môn tiến tới với sự hung dữ và tàn ác, sẵn sàng hủy diệt mọi thứ trên đường đi.
Những đệ tử Độc Xà Môn cười lớn, tiếng cười của họ đầy khinh miệt và sự tự mãn về sức mạnh của mình. Họ nhìn Lý Phong với ánh mắt coi thường và miệt thị, cho rằng anh là một người yếu đuối không đáng kể trong cuộc đối đầu này.
“Tôi thề sẽ làm cho ngươi hối hận vì lời nói của mình!” Lý Phong nói, giọng điệu của anh trầm ổn nhưng đầy uy quyền, thể hiện sự tự tin không kém cạnh.
“Cứ thử xem!” một trong số đệ tử Độc Xà Môn trả lời, cười khẩy, ánh mắt của họ chứa đựng sự khinh bỉ và đe dọa. “Ta sẽ giết chết ngươi và làm cho Thiên Long Môn biết mình đắng lòng đã cả tin vào kẻ như ngươi!”
Bằng một sự quyết tâm không gì có thể lay chuyển, Lý Phong bước lên với sự kiên nhẫn và dũng cảm, sẵn sàng đối mặt với thử thách và chứng minh bản lĩnh của mình.
Dạ Hành, một trong những đệ tử ngoại môn Thiên Long Môn, đứng bên cạnh Lý Phong và nhìn chằm chằm vào đám độc xà đang tiến lại. Anh ta thấy sự quyết tâm trong ánh mắt của Lý Phong nhưng cũng hiểu rằng đối mặt với Độc Xà Môn là một cuộc chiến không dễ dàng.
“Dạ Hành, cảm ơn vì lời khuyên của ngươi. Nhưng tôi không thể lùi bước, tôi phải đứng lên và đối diện với họ,” Lý Phong đáp, giọng điệu của anh vẫn kiên định và mạnh mẽ.
“Dùng năng lượng để chạy đi còn kịp, tiểu tử. Đừng đánh mất mạng sống vô ích,” Dạ Hành lên tiếng, cố gắng thuyết phục Lý Phong rời khỏi hiểm nguy.
Lý Phong cười nhẹ, “Tôi đánh mất mạng sống không quan trọng, quan trọng nhất là tôi không thể đánh mất lòng dũng cảm và danh dự của mình. Tôi sẽ đứng lên và chiến đấu cho công lý, cho những người vô tội đang chịu đựng sự áp bức của Độc Xà Môn!”
Khi Lý Phong thể hiện sự quyết tâm không gì có thể lung lay, Dạ Hành nhấm nháp vài cái, ánh mắt trầm tư. “Nếu ngươi quyết định đánh đâu thì tôi sẽ ở bên cạnh giúp đỡ. Nhưng hãy nhớ, cuộc chiến này không dành cho kẻ yếu đuối.”
Lý Phong gật đầu đồng ý, bước vào cuộc chiến không có chút dao động. Trước khi họ bắt đầu, linh chi giơ cao thanh kiếm, phán một câu: “Hãy dùng sức mạnh của chúng ta để bảo vệ những gì chúng ta yêu thương!”
Mỗi bước tiến về phía địch, Lý Phong và Dạ Hành không còn lo sợ, chỉ còn sự quyết tâm và kiên định. Đấu trường trở thành bức tranh rực rỡ của sự gan dạ và tinh thần chiến đấu.
Dạ hành: nếu chúng ta còn sống trở về, nhất định sẽ uống ở thanh hoa lâu thâu đêm. ta mời
Dạ Hành nói nhưng giọng đầy chân thành, mang theo một chút niềm vui lạc quan giữa bất kỳ tình huống nào. Lý Phong cười nhẹ và gật đầu đồng ý, cả hai đều biết rằng phía trước là một trận chiến khốc liệt, nhưng cũng không quên đến những khoảnh khắc bình dị của cuộc sống.
“Tôi nhất định sẽ nhận lời mời của anh,” Lý Phong trả lời, ánh mắt tỏa sáng, “Sau trận này, chúng ta sẽ đến Thanh Hoa Lâu và tận hưởng những giây phút bình yên.”
Dạ Hành, với lòng can đảm không ngừng và tinh thần quyết đoán, không ngần ngại xông lên đối đầu với cả hai địch thủ cùng một lúc. Anh ta di chuyển linh hoạt giữa địch tác, lợi dụng mọi cơ hội để tấn công mạnh mẽ và hiệu quả. Với kỹ năng luyện tập và kinh nghiệm chiến đấu, Dạ Hành tận dụng sức mạnh của mình để làm hỏng kế hoạch của địch, đồng thời bảo vệ tôn nghiêm của Thiên Long Môn.
dạ hành: ta có chết cũng phải kéo các ngươi theo gặp diêm vương
Dạ Hành, dù đối mặt với nguy cơ nguy hiểm, vẫn giữ vững sự kiên định và dũng mãnh trong tinh thần. Anh ta tuyên bố sẵn sàng hy sinh mạng sống để bảo vệ tông môn, và thậm chí còn dám thách thức cả Diêm Vương nếu cần thiết. Lời tuyên bố của Dạ Hành lan tỏa một sức mạnh tinh thần không kém phần đáng kinh ngạc, khiến các đối thủ phải dè chừng và kính trọng.
đệ tử độc xà môn: đệ nhất ngoại môn Dạ hành quả nhiên uy mãnh. nhưng hôm nay ngươi chết là cái chắc
Những lời đe dọa từ độc xà môn đổ dồn về phía Dạ Hành như những làn sóng ác liệt. Tuy nhiên, Dạ Hành không gục ngã dưới áp lực đó. Anh ta chỉ cười nhẹ, đáp lại:
“Dám thách thức tôi, thì hãy đến đi. Tôi sẽ không chạy trốn khỏi những trận chiến, dù cho nguy hiểm đến đâu.”
Sự quyết tâm của Dạ Hành phản ánh rõ qua ánh mắt kiên định và khí chất mạnh mẽ, làm độc xà môn phải lưỡng lự và suy nghĩ lại về kế hoạch tấn công của mình.
Lý Phong tiến tới bên cạnh Dạ Hành, ánh mắt quyết định nhưng cũng không thiếu sự quan tâm. Anh ta nói:
“Dạ Hành, ta không để lại đồng đội trong lúc khó khăn. Cùng nhau, chúng ta có thể đối phó với đám đối thủ này.”
Dạ Hành gật đầu đáp lại với sự biết ơn: “Cảm ơn, Lý Phong. Sức mạnh của chúng ta sẽ được tăng cường khi chúng ta đồng lòng.”
Dưới tầm nhìn của mọi người, Lý Phong và Dạ Hành đều phản kháng dũng mãnh. Với sức mạnh và kỹ năng chiến đấu của họ, họ đã đánh bại hơn nửa độc xà môn, gửi đi những loạt đòn mạnh mẽ và chính xác.
Lý Phong giơ cao thanh kiếm, một luồng tinh thần quyết liệt lan tỏa từ cơ thể anh ta. Dạ Hành, với sự uy nghiêm và bản lĩnh của một đệ nhất ngoại môn, không ngừng chiến đấu bên cạnh Lý Phong.
Những tiếng gầm rú từ độc xà môn phản ánh sự sợ hãi và tuyệt vọng trước sức mạnh và quyết tâm của đối thủ. Đó là một cuộc đấu tranh không ngừng giữa cái ác và sự công bằng, giữa tà và thiện.
Dạ Hành thở hổn hển, đôi mắt nhìn về phía đám độc xà môn rút lui, cười vang trong sự hạnh phúc trải lòng:
“Cuối cùng cũng dọa được chúng rút lui. Ta kiệt sức mất rồi, ha ha!”
Dạ Hành cảm thấy hạnh phúc vì cuộc đấu tranh đã thành công, dù anh ta cũng bất lực và mệt mỏi vì cuộc chiến dài hạn. Nhưng trong trái tim anh, sự hạnh phúc chiến thắng cảm thấy đầy ý nghĩa hơn bất kỳ nỗi đau hay mệt mỏi nào.
Lý Phong nói với Dạ Hành, giọng hơi thở ngắn ngủi nhưng đầy vui mừng:
“Dạ Hành huynh, chúng ta sống rồi!”
Anh nhìn thấy hình ảnh của Dạ Hành vẫn đứng đó, mạnh mẽ và kiên cường sau cuộc đấu tranh vất vả. Sự sống còn của họ là một biểu tượng cho chiến thắng và hy vọng trong tương lai.
Dạ Hành cười vang, mặt lấp lánh sự phấn khích:
“Thật sự, chúng ta sống rồi! Ha ha, sống thật rồi!”
Âm thanh của tiếng cười lan tỏa trong không khí, mang theo cảm giác hạnh phúc và niềm vui bất tận. Trải qua những thử thách và nguy hiểm, họ đã cùng nhau vượt qua và giành được sự sống mới.
lý phong giờ mới nhớ tới cô gái đi cùng anh, lý phong: linh chi!, em đâu rồi
Nhìn xung quanh với ánh mắt lo lắng, Lý Phong nhanh chóng tìm kiếm Linh Chi giữa những mảnh vỡ và đám đệ tử độc xà môn đã rút lui. Một cái bóng yếu ớt lẻ loi nằm bên lề chiến trường, nơi mà những gương mặt quen thuộc đã biến mất. Lý Phong chậm rãi bước đến, cúi xuống và ôm Linh Chi vào lòng, cảm thấy hạnh phúc nhưng cũng lo lắng cho tương lai của họ.
Lý Phong dặn lòng đừng để mình bị lạc trong những cảm xúc đang dâng trào, ôm chặt Linh Chi vào lòng và cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn khi thấy cô gái vẫn còn hơi thở yếu ớt. Không muốn làm Linh Chi tỉnh dậy bằng những cảm xúc lo lắng, Lý Phong nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng cô gái, thầm cầu nguyện cho cô sớm hồi phục.
Dạ Hành, với ánh mắt đầy bi kịch, nhìn xung quanh tông môn với nỗi đau không thể tả. Anh ôm mặt, hò hẹn nghĩa với những đồng môn đã hy sinh:
“Những người anh em đã rời bỏ chúng ta, họ sẽ mãi mãi được ghi nhớ trong tâm trí của chúng ta. Đám độc xà môn đó sẽ phải trả giá cho mỗi giọt máu của chúng ta! Hãy cùng nhau vượt qua nỗi đau này, chúng ta sẽ không để cho những kẻ hung ác này thoát khỏi trừng phạt!”
Những lời của Dạ Hành đầy uy nghiêm và quyết tâm đã khơi dậy tinh thần chiến đấu của những người còn sống sót trong tông môn, họ quyết tâm sẽ bảo vệ tông môn của mình trước mọi hiểm nguy.
Tam trưởng lão Thiên Long Môn đứng trên bức tường cao, ánh mắt rạng rỡ, bộ dạng tự hào. Ông ta nâng cao giọng nói:
“Chúng ta đã chiến thắng! Đây là một chiến thắng vang dội cho Thiên Long Môn! Những kẻ thù tàn ác đã bị đánh bại, và tông môn chúng ta vẫn trụ vững! Sức mạnh và đoàn kết của chúng ta không thể bị phá vỡ bởi bất kỳ kẻ địch nào! Hãy nhớ, trong tương lai, chúng ta sẽ đối mặt với nhiều thử thách khác, nhưng với lòng quyết tâm và đoàn kết, chúng ta sẽ vượt qua mọi khó khăn!”
Những từ của Tam trưởng lão lan tỏa niềm tin và hy vọng trong lòng mỗi thành viên Thiên Long Môn, khiến họ cảm thấy tự hào về tông môn và sẵn sàng đối mặt với bất cứ thử thách nào.
Trong tâm trí của Tam trưởng lão Thiên Long Môn, nỗi lo lắng vẫn còn vương vấn. Ông nghĩ về các thành viên khác của tông môn, đặc biệt là những người đang ở phía trước, chịu trực tiếp tác động của cuộc chiến.
“Chưởng môn, các sư huynh và các đệ tử phía trước có đang bình an không? Họ đã phải chịu nhiều gánh nặng hơn chúng ta ở đây. Tuy chiến thắng đã thuộc về chúng ta, nhưng vẫn cần phải lo lắng về sự an toàn của họ. Tôi hy vọng họ đều vẫn khỏe mạnh và đang chiến đấu mạnh mẽ.”
Tam trưởng lão cảm thấy trách nhiệm nặng nề, và ông quyết định sẽ liên lạc với các thành viên khác để đảm bảo họ đang ổn định và hỗ trợ nếu cần thiết.
Tam trưởng lão Thiên Long Môn quyết định giao phó trách nhiệm của việc bảo vệ thành trì cho các đệ tử còn lại, trong khi ông tự mình dẫn đầu một nhóm các đệ tử ra phía tiền tuyến để hỗ trợ chưởng môn và các sư huynh.
“Các đệ tử ơi, dù chiến thắng đã thuộc về chúng ta, nhưng cuộc chiến vẫn chưa kết thúc. Hãy sẵn sàng chiến đấu và hỗ trợ chưởng môn và các sư huynh ở phía tiền tuyến. Chúng ta không thể để họ đối mặt với mối đe dọa một mình. Hãy cùng nhau bảo vệ tông môn và chiến thắng cho danh dự của Thiên Long Môn!”
Với sự lãnh đạo và tinh thần quyết tâm của Tam trưởng lão, các đệ tử của Thiên Long Môn sẵn sàng tuân theo lệnh và sẵn lòng đối mặt với bất kỳ nguy hiểm nào để bảo vệ tông môn và chiến thắng trong cuộc đấu này.
tam trưởng lão: tiểu tử, đa tạ đã giúp đỡ thiên long môn trong lúc khó khăn. tu vi nhân kiến sơ kỳ có thể chiến đấu với đám huyền sư. ngươi là thiên tài của tông môn nào?
Lý Phong, người đã dũng cảm chiến đấu và giúp đỡ Thiên Long Môn trong thời khắc khó khăn, nghe lời khen ngợi từ tam trưởng lão, anh cảm thấy tự hào và biết ơn.
“Lão tam trưởng, đa tạ lời khen ngợi của ngài. Tôi đến từ Học Viện Kiếm Đạo, không thuộc về bất kỳ môn phái nào cụ thể. Tôi chỉ mong muốn sử dụng sức mạnh của mình để bảo vệ người dân và thế giới khỏi mọi nguy hiểm.”
Anh không chỉ tỏ ra khiêm nhường mà còn bày tỏ lòng cam kết với sứ mệnh của mình, với hy vọng có thể góp phần vào việc bảo vệ hòa bình và an ninh cho mọi người.
tam trưởng lão: học viện kiếm đạo?, chưa từng nghe nói đến.
Lý Phong nhấn mạnh:
“Thực ra, Học Viện Kiếm Đạo là một nơi học tập và tu luyện kiếm pháp, nằm ẩn mình trong một vùng đất xa xôi. Chúng tôi không tham gia vào các cuộc xung đột môn phái, nhưng chúng tôi tự nguyện dùng kiếm để bảo vệ người dân và thế giới khỏi sự tàn ác. Tôi hy vọng rằng bằng sức mạnh và kiến thức của mình, tôi có thể đóng góp vào chiến dịch chống lại độc xà môn cùng với Thiên Long Môn.”
tam trưởng lão: tốt, tốt lắm dạ hành, lý phong. hai ngươi làm rất tốt, ta đặc cách cho hai ngươi vào nội môn
Lý Phong và Dạ Hành đều cúi đầu biết ơn trước sự ủng hộ của tam trưởng lão.
“Lý Phong và Dạ Hành xin chân thành cảm ơn tam trưởng lão về sự tín nhiệm của ngài. Chúng tôi sẽ không làm ngài thất vọng!” - Lý Phong nói với tâm trạng hân hoan.
tam trưởng lão: hai ngươi ở lại tông môn nghỉ ngơi, nếu chúng còn dám bén mảng tới. giết không tha
“Lý Phong và Dạ Hành tuân lệnh!” Cả hai đồng thanh trả lời tam trưởng lão rồi quay lưng ra đi.
dạ hành: ta đưa ngươi dạo quanh tông môn ngắm cảnh
Lý Phong đồng ý với đề nghị của Dạ Hành. Cả hai bắt đầu cuộc hành trình khám phá tông môn thiên long, ngắm nhìn vẻ đẹp hùng vĩ của các tòa nhà, khu vườn, và những địa điểm linh thiêng. Trên đường đi, họ cùng nhau trò chuyện về quá khứ, ước mơ, và những dự định trong tương lai của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.