Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương Tử
Chương 44: Không muốn từ bỏ
Tử Sa Hồ
18/05/2017
Tư Đồ Hiên nhìn nàng, sắc mặt bất biến, dường như có chút kinh ngạc.
“Nếu không thì ta cho ngài hai trăm lượng, được không?” Kiều Linh Nhi tiếp tục thương lượng.
Tư Đồ Hiên vẫn như trước không biểu lộ gì, nhưng nét mặt đã có chút thay đổi, vùng giữa đôi lông mày anh giãn ra, có lẽ đang hoài nghi chuyện người trước mặt vừa nói: Tiểu tài nương nàng có thể đem bạc của mình dâng đến tay người khác sao?
Kiều Linh Nhi buồn bực, nàng đã hào phóng đến thế, người này còn không nhận?
“Mang ra đây.” Tư Đồ lên tiếng.
Kiều Linh Nhi gật đầu cười híp mắt, “Ta hiện không mang bạc trong người, hôm nào sẽ đưa cho ngài.”
Tư Đồ Hiên dời bộ, đi đến tiểu đình bên cạnh ngồi xuống, thản nhiên nói, “Qua một canh giờ, bạc gấp hai.”
Cường đạo! Kiều Linh Nhi không chút khách khí phỉ báng Tư Đồ Hiên.
“Gấp đôi thì gấp đôi, ta chỉ đến trò chuyện với ngài một chút thôi.” Kiều Linh Nhi bất mãn ngồi xuống bên cạnh nam nhân kia.
Thực ra bản thân nàng rất giận, hà cớ gì lại lo lắng cho anh ta đến vậy? Lẽ nào là vì lo lắng vị đại kim chủ này sẽ biến mất?
Đơn giản chỉ vì nguyên nhân này sao?
Ui, chắc chứ, nhất định là vậy, nếu không sao nàng phải lo lắng? Lãng phí tâm tư là chuyện đáng xấu hổ, nhưng nàng là vì kim tiền ngân lượng mà hao tổn, cũng đáng lắm.
Tư Đồ Hiên liếc nhìn nàng, yên lặng không nói, rồi chuyển hướng nhìn xa xăm, nơi ấy xa đến nỗi kiến trong lòng Kiều Linh Nhi khiếp hãi. Bởi vì nơi ấy là khoảng không trống rỗng không thể chạm vào, có thể nói nơi này vô cùng tối tăm, không thể diễn tả bằng lời.
“Ngài đừng thương tâm như vậy, mẫu phi ngài thấy được nhất định sẽ không yên lòng.” Giọng nói dịu dàng của Kiều Linh Nhi cất lên, tràn vào lòng Tư Đồ Hiên, khiến anh rung động.
“Thực ra, đứa trẻ nào cũng đều hy vọng có thể ở bên cạnh phụ mẫu, nhưng không phải ai cũng may mắn có được điều rất đỗi bình thường này, có phải không?”
Nói đến đây, Kiều Linh Nhi chợt ngừng lại, trong lòng nàng rất khó chịu, hàm răng cắn chặt môi dưới đỏ hồng, kèm theo đôi mắt ngấn nước làm vũ khí, dáng vẻ nhỏ bé đáng thương này thật dễ khiến người ta thương cảm.
Tư Đồ Hiên nghe những lời này bỗng tĩnh tâm lại, anh còn muốn nghe tiếp thì mới phát hiện tiểu nữ oa này đã lặng thinh.
Quay đầu lại liền bắt gặp bộ dáng này của nàng, trong tim anh xuất hiện một cảm xúc lạ thường, tựa hồ là. . . . không muốn buông tay!
Kiều Linh Nhi lại đột ngột đứng lên, dẩu cái miệng nhỏ nhắn, “Ta đến chỗ Hoàng tổ mẫu mượn bạc, trả lại cho ngài.”
Nói xong lập tức rời khỏi.
Tư Đồ Hiên ngắm hình bóng nàng xa dần, trong mắt ánh lên những suy nghĩ sâu xa.
Kiều Linh Nhi vừa về đến Trường Thọ cung, Tư Đồ Hiên cũng đã theo đến.
“Thất vương gia, Thái hậu nương nương còn đang nghỉ ngơi, ngài chờ một chút.” Lục Nhu thấy Tư Đồ Hiên thì rất đỗi kinh ngạc, mỗi lần Thất vương gia đến Vưu Ngọc cung thường ở lại rất lâu, sao hôm nay lại sớm đi ra như vậy?
“Lục Nhu, ngươi có bạc không?” Kiều Linh Nhi ra vẻ đáng thương nhìn Lục Nhu.
Lục Nhu liền nhíu mày, “Vương phi, người cần bạc để làm gì?”
Kiều Linh Nhi như thở dài, cúi đầu nói, “Ta thật ngu ngốc, cho nên thiếu tiền người ta.”
Lục Nhu kinh ngạc, khóe miệng Tư Đồ Hiên thì khẽ cong lên, đôi mày cũng nhăn lại.
Kiều Linh Nhi lắc đầu không nói, chỉ cúi đầu ngồi xuống một bên, hai tay nâng cằm, có vẻ mất mát.
Thấy vậy, Lục Nhu rất đau lòng, cô hỏi Vân Lam đã xảy ra chuyện gì. Thế nhưng Vân Lam chỉ biết lắc đầu tỏ ý không biết. Cô chỉ có thể tự mình hỏi tiểu tổ tông, “Vương phi, người làm sao vậy?”
Nếu để Thái hậu nhìn thấy dáng vẻ này của tiểu tổ tông hẳn người sẽ rất đau lòng.
“Nếu không thì ta cho ngài hai trăm lượng, được không?” Kiều Linh Nhi tiếp tục thương lượng.
Tư Đồ Hiên vẫn như trước không biểu lộ gì, nhưng nét mặt đã có chút thay đổi, vùng giữa đôi lông mày anh giãn ra, có lẽ đang hoài nghi chuyện người trước mặt vừa nói: Tiểu tài nương nàng có thể đem bạc của mình dâng đến tay người khác sao?
Kiều Linh Nhi buồn bực, nàng đã hào phóng đến thế, người này còn không nhận?
“Mang ra đây.” Tư Đồ lên tiếng.
Kiều Linh Nhi gật đầu cười híp mắt, “Ta hiện không mang bạc trong người, hôm nào sẽ đưa cho ngài.”
Tư Đồ Hiên dời bộ, đi đến tiểu đình bên cạnh ngồi xuống, thản nhiên nói, “Qua một canh giờ, bạc gấp hai.”
Cường đạo! Kiều Linh Nhi không chút khách khí phỉ báng Tư Đồ Hiên.
“Gấp đôi thì gấp đôi, ta chỉ đến trò chuyện với ngài một chút thôi.” Kiều Linh Nhi bất mãn ngồi xuống bên cạnh nam nhân kia.
Thực ra bản thân nàng rất giận, hà cớ gì lại lo lắng cho anh ta đến vậy? Lẽ nào là vì lo lắng vị đại kim chủ này sẽ biến mất?
Đơn giản chỉ vì nguyên nhân này sao?
Ui, chắc chứ, nhất định là vậy, nếu không sao nàng phải lo lắng? Lãng phí tâm tư là chuyện đáng xấu hổ, nhưng nàng là vì kim tiền ngân lượng mà hao tổn, cũng đáng lắm.
Tư Đồ Hiên liếc nhìn nàng, yên lặng không nói, rồi chuyển hướng nhìn xa xăm, nơi ấy xa đến nỗi kiến trong lòng Kiều Linh Nhi khiếp hãi. Bởi vì nơi ấy là khoảng không trống rỗng không thể chạm vào, có thể nói nơi này vô cùng tối tăm, không thể diễn tả bằng lời.
“Ngài đừng thương tâm như vậy, mẫu phi ngài thấy được nhất định sẽ không yên lòng.” Giọng nói dịu dàng của Kiều Linh Nhi cất lên, tràn vào lòng Tư Đồ Hiên, khiến anh rung động.
“Thực ra, đứa trẻ nào cũng đều hy vọng có thể ở bên cạnh phụ mẫu, nhưng không phải ai cũng may mắn có được điều rất đỗi bình thường này, có phải không?”
Nói đến đây, Kiều Linh Nhi chợt ngừng lại, trong lòng nàng rất khó chịu, hàm răng cắn chặt môi dưới đỏ hồng, kèm theo đôi mắt ngấn nước làm vũ khí, dáng vẻ nhỏ bé đáng thương này thật dễ khiến người ta thương cảm.
Tư Đồ Hiên nghe những lời này bỗng tĩnh tâm lại, anh còn muốn nghe tiếp thì mới phát hiện tiểu nữ oa này đã lặng thinh.
Quay đầu lại liền bắt gặp bộ dáng này của nàng, trong tim anh xuất hiện một cảm xúc lạ thường, tựa hồ là. . . . không muốn buông tay!
Kiều Linh Nhi lại đột ngột đứng lên, dẩu cái miệng nhỏ nhắn, “Ta đến chỗ Hoàng tổ mẫu mượn bạc, trả lại cho ngài.”
Nói xong lập tức rời khỏi.
Tư Đồ Hiên ngắm hình bóng nàng xa dần, trong mắt ánh lên những suy nghĩ sâu xa.
Kiều Linh Nhi vừa về đến Trường Thọ cung, Tư Đồ Hiên cũng đã theo đến.
“Thất vương gia, Thái hậu nương nương còn đang nghỉ ngơi, ngài chờ một chút.” Lục Nhu thấy Tư Đồ Hiên thì rất đỗi kinh ngạc, mỗi lần Thất vương gia đến Vưu Ngọc cung thường ở lại rất lâu, sao hôm nay lại sớm đi ra như vậy?
“Lục Nhu, ngươi có bạc không?” Kiều Linh Nhi ra vẻ đáng thương nhìn Lục Nhu.
Lục Nhu liền nhíu mày, “Vương phi, người cần bạc để làm gì?”
Kiều Linh Nhi như thở dài, cúi đầu nói, “Ta thật ngu ngốc, cho nên thiếu tiền người ta.”
Lục Nhu kinh ngạc, khóe miệng Tư Đồ Hiên thì khẽ cong lên, đôi mày cũng nhăn lại.
Kiều Linh Nhi lắc đầu không nói, chỉ cúi đầu ngồi xuống một bên, hai tay nâng cằm, có vẻ mất mát.
Thấy vậy, Lục Nhu rất đau lòng, cô hỏi Vân Lam đã xảy ra chuyện gì. Thế nhưng Vân Lam chỉ biết lắc đầu tỏ ý không biết. Cô chỉ có thể tự mình hỏi tiểu tổ tông, “Vương phi, người làm sao vậy?”
Nếu để Thái hậu nhìn thấy dáng vẻ này của tiểu tổ tông hẳn người sẽ rất đau lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.