Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương Tử
Chương 102: Nếu không thấy ta thì thế nào?
Tử Sa Hồ
20/05/2017
Thái hậu không hỏi gì thêm, lập tức gật đầu ưng thuận.
Kiều Linh Nhi có phần buồn bực, nàng cảm thấy ở Tư Đồ Hiên có điều khác thường, nhưng rốt cuộc là khác thường ở chỗ nào thì nàng không chỉ ra được.
“Làm sao vậy?”
Một lúc lâu sau, Kiều Linh Nhi mới bẽn lẽn hỏi.
“Đi theo ta.” Trong giọng Tư Đồ Hiên hàm chứa tia băng lãnh khó nhận ra.
Kiều Linh Nhi cảm nhận được nên không dám hỏi nhiều.
Đến nơi, Kiều Linh Nhi vô cùng kinh ngạc, “Thế này là sao?”
Cam Hoài nằm trên giường, khuôn mặt chuyển thành màu đen, là dấu hiệu bị trúng độc.
Chẳng phải nàng phái anh ta vào cung tìm Tư Đồ Hiên sao? Tại sao lại thành trúng độc?
“Xem hắn trúng độc gì.” Tư Đồ Hiên sẽ không giải thích đã xảy ra chuyện gì, câu nói kia mang hàm ý như vậy.
Kiều Linh Nhi thấy hắn không muốn nói nên cũng không hỏi, lập tức xem xét tình hình.
Sau cùng, khi khai dược cho Cam Hoài, Kiều Linh Nhi mới quệt mồ hôi lấm tấm trên trán, “May là độc thường, uống thuốc sẽ không sao.”
Tư Đồ Hiên lấy ra một chiếc khăn tay, giúp nàng lau đi những giọt mồ hôi còn vương trên trán.
Thời Bố vô cùng ngạc nhiên, vừa định nói gì đã bị ánh mắt Tư Đồ Hiên ngăn lại, chỉ có thể lặng thinh đứng nhìn.
Kiều Linh Nhi chưa phát hiện ra có điểm nào không ổn, nàng hài lòng hưởng thụ, dịu dàng hỏi, “Đây là thế nào? Ta phân phó Cam Hoài đi tìm ngài, không về cùng ngài đã đành lại còn trúng độc?”
Tư Đồ Hiên khựng lại, “Nàng sai Cam Hoài đi tìm bổn vương?”
Kiều Linh Nhi gật đầu, chớp động đôi mắt nhìn hắn, bỗng có chút ngượng ngùng, nàng lại liếc nhìn Thời Bố, ý như không muốn để Thời Bố nghe được lời nàng sắp nói.
Bởi vì suy nghĩ kia, thực sự rất đáng xấu hổ!
Thời Bố hiểu ý lui ra ngoài.
“Xảy ra chuyện gì?”
Tư Đồ Hiên ngồi xuống bên cạnh rồi cất tiếng hỏi.
“Trước khi Hoàng tổ mẫu đến phủ, trong lòng ta bỗng mơ hồ cảm thấy vô cùng bất an, luôn cảm thấy rằng sẽ xảy ra chuyện nên dặn dò Cam Hoài tiến cung tìm ngài, nếu Hoàng tổ mẫu chưa xuất cung thì không cần khởi hành nữa, ta sẽ đưa đầu bếp vào cung. Thế nhưng khi ta vừa bước đến cửa vương phủ đã thấy ngài và Hoàng tổ mẫu, nhưng lại chẳng thấy Cam Hoài đâu, trong lòng cũng thấy khó chịu.”
Kiều Linh Nhi thành thật trả lời, nàng vạn lần không ngờ tới là Cam Hoài lại bị thương.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Kiều Linh Nhi không đợi nhân gia trả lời đã hỏi thẳng vào trọng tâm.
“Nàng đừng hỏi nhiều như vậy.” Chân mày Tư Đồ Hiên nhíu chặt lại, vừa nhấc mi lên thì bộ dáng phiền muộn của nàng lập tức đập vào mắt, hắn liền bồi thêm một câu, “Đợi khi bổn vương tra rõ chân tướng sẽ nói cho nàng hay.”
Chuyện hôm nay có thể coi là xảy ra ngoài dự liệu sao? Kỳ thực nàng không nghĩ rằng minh sẽ nghe được câu nói kia từ miệng Tư Đồ Hiên.
Ạch, chuyện Tư Đồ Hách đến vương phủ khi nãy, có nên nói với anh ta không nhỉ?
Suy nghĩ, chần chừ hồi lâu nàng mới nhỏ nhẹ nói, “Sáng hôm nay Bát vương gia đến phủ, không biết có phải là muốn tìm ngài hay không.”
Những điều Tư Đồ Hách nói ra coi như tất cả đều là lời nhảm nhí, nàng thực sự không muốn khiến Tư Đồ Hiên hiểu lầm.
Ạch, hiểu lầm, sao nàng lại lo lắng vì chuyện này chứ?
Trong khi Kiều Linh Nhi còn đang chìm đắm trong suy tưởng của bản thân, Tư Đồ Hiên đã lên tiếng, “Chuyện này ta đã biết.”
Kiều Linh Nhi im bặt, đây là vương phủ của anh ta mà, nhất cử nhất động của mọi người anh ta đều nắm trong lòng bàn tay, chuyện nhỏ như vậy hẳn là đã biết mới phải.
“Vậy chúng ta cũng nên quay lại thôi, chớ để Hoàng tổ mẫu sốt ruột đợi.” Nói xong, Kiều Linh Nhi liền đứng lên.
Tư Đồ Hiên kéo bàn tay nhỏ bé, mềm mại, mập mạp của nàng, “Gượm đã.”
Mỗ tiểu hài chẳng có cảm giác gì khác lạ, nàng dừng bước, quay đầu lại, buồn bực nhìn nam nhân kia đang kéo tay mình, “Làm sao thế?”
Đôi mắt to chớp động, tựa như được tương khảm hai viên hắc bảo thạch, lóe ra tia sáng mê người không gì sánh được.
“Bổn vương thực sự là người nhỏ mọn sao?”
Giọng nói này là đang chất vấn nàng.
Kiều Linh Nhi lại chớp mắt, trong lòng oán giận, chẳng lẽ Thất gia này muốn gây sự sao? Thất gia này đúng là nham hiểm nha, trước mặt Hoàng tổ mẫu thì nín thinh chẳng nói gì, bây giờ tại chốn không người này thì lại lên giọng chất vấn.
Nàng nên trả lời thế nào đây?
Nếu gật đầu, Thất gia sẽ nổi giận, sau này nàng sẽ không có lấy nổi một ngày lành lặn yên thân.
Thế nhưng nếu không gật đầu thì sao? Khi ấy chẳng khác nào thừa nhận mình lừa gạt Hoàng tổ mẫu, mà tội này không phải nhỏ.
Chuyện này, có ai có cách giải quyết tốt hơn không? Mau mau bày cho nàng với!
Ngay thời điểm nàng đang thầm cầu khẩn trong lòng thì cửa gian phòng bật mở, Tư Đồ Dật xông vào, “Thất ca, đệ nghe nói đã xảy ra chuyện.”
Kiều Linh Nhi nhẹ cả lòng, vội vội vàng vàng hỏi han, giọng đầy vui sướng, “Thập tam gia, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tư Đồ Dật không ngờ Kiều Linh Nhi cũng ở đây, hắn bị dọa đến giật nảy mình, vội vàng lùi lại vài bước, “Sao cô cũng ở đây?”
Kiều Linh Nhi buồn bực hỏi ngược lại, “Tại sao ta không thể ở chỗ này?”
Đây là Thất vương phủ, nếu nàng không ở đây thì ở đâu?
“Thất ca, thế này, thế này là sao?” Tư Đồ Dật có phần nóng nảy, chẳng đoái hoài đến lý do vì sao Kiều Linh Nhi lại có mặt ở đây nữa.
“Hoàng tổ mẫu hiện đang ở phủ ta.”
Tư Đồ Dật ngẩn ngơ, lập tức cúi đầu lặng thinh.
Hai huynh đệ bọn họ càng như vậy thì càng khiến Kiều Linh Nhi thấy tò mò, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà không thể để Hoàng tổ mẫu biết được?
“Thất gia, chuyện này có thể nói cho ta biết không? Nếu không tiện thì ta lui xuống trước để ngài và Thập tam gia tiếp tục bàn bạc.” Ánh mắt nàng đậu lại trên bàn tay nhỏ bé đang bị người ta nắm lấy, khuôn mặt nhỏ hơi hồng hồng, trông khả ái vô cùng.
Tư Đồ Hiên liếc mắt nhìn nàng, “Không cần, cũng không phải chuyện gì lớn.”
Tư Đồ Dật trợn mắt, Thất ca của tôi ơi, chuyện này mà còn không lớn sao? Thần vương gia vừa rời khỏi kinh thành đã bị người ta đuổi giết, thế mà còn không phải chuyện lớn thì chuyện gì mới lớn đây?
Sắc mặt Tư Đồ Dật không lọt qua được mắt nàng, nàng chỉ lặng lẽ cúi đầu.
“Nói đi.” Tư Đồ Hiên kéo mỗ tiểu hài lại bên cạnh, để nàng ngồi xuống tựa vào lòng rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Tư Đồ Dật.
“Thất ca, Thần vương gia gặp phải thích khách.” Tư Đồ Dật nóng ruột bước sang một bên, kéo một cái ghế ngồi xuống phía đối diện, nét mặt vô cùng nghiêm túc.
Kiều Linh Nhi trợn tròn mắt, “Thần vương gia gặp phải thích khách? Không có chuyện gì chứ?”
Tư Đồ Dật đảo mắt liếc Kiều Linh Nhi rồi lắc đầu, “Chuyện này ta cũng không rõ, chỉ biết là đụng phải thích khách.”
Kiều Linh Nhi sốt ruột nhìn Tư Đồ Hiên, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Nàng hiểu được thế nào là tranh chấp, chuyện này cũng liên lụy ít nhiều, vậy mà sao Tư Đồ Hiên lại bình tĩnh như thế?
Thế nhưng Tư Đồ Hiên chỉ đưa tay vuốt ve mấy sợi tóc tơ của nàng, không nói gì.
Lúc này, Thời Bố bưng thuốc đến cho Cam Hạ, bèn đứng đợi một bên.
Tư Đồ Dật chau mày, lát sau dường như đã ngộ ra điều gì, vẻ mặt như bừng tỉnh sau khi đã giác ngộ. Nhưng chỉ trong chớp mắt đã rơi vào thống khổ, trầm tư, cuối cùng đành ngẩng đầu nhìn Thất ca với vẻ bất đắc dĩ, “Thất ca, đệ nghĩ không ra.”
Kiều Linh Nhi chăm chú quan sát sự biến hóa trên mặt Tư Đồ Dật, nghe xong câu này nàng bèn chuyển hướng quan sát sang Tư Đồ Hiên.
“Cam Hoài bị ám sát, Thần vương gia cũng bị người kia truy sát, chắc là do cùng một nhóm ra tay.”
Đây là đáp án của Tư Đồ Hiên sao?
“Thất ca, huynh đã sớm biết Thần vương gia sẽ gặp chuyện?” Tư Đồ Dật nói với vẻ không dám tin.
“Một khi rời khỏi kinh thành, chuyện gì cũng có thể.”
Trong đầu Kiều Linh Nhi bỗng hiện ra hình bóng Lý Ninh, dường như những lời này là do Lý Ninh nói, chuyện gì cũng có thể.
“Sau khi lão Bát đi khỏi Linh Nhi mới sai Cam Hoài tiến cung tìm bổn vương?” Tư Đồ Hiên cúi đầu, thấy mỗ tiểu hài đang ngẩn ra bèn lên tiếng hỏi.
Kiều Linh Nhi gật đầu, bởi khi ấy nàng thấy sợ, nỗi sợ bột phát này khiến lòng nàng không thể khống chế, cho nên mới để Cam Hoài đi tìm anh ta. Không ngờ lại hại Cam Hoài.
Tư Đồ Dật càng không hiểu, sao tự nhiên lại nhắc đến Bát ca? Chẳng lẽ Bát ca có vấn đề?
“Chớ suy đoán lung tung, chuyện này không đơn giản như vậy. Cũng may Thần vương gia không có chuyện gì, nếu có kẻ muốn động thủ, bổn vương cũng không khách khí.” Tư Đồ Hiên đạm nhiên nói, tựa như nhìn thấu những suy nghĩ trong lòng Tư Đồ Dật.
Kiều Linh Nhi cảm nhận được một luồng sát khí dày đặc tỏa ra từ người bên cạnh, ngẩng đầu lên thì bắt gặp đôi mắt thâm thúy lóe lên tia âm hiểm, đó là loại ánh mắt muốn dồn kẻ khác vào chỗ chết.
Có lẽ đây mới là bộ mặt thật của anh ta, một ma vương máu lạnh!
Nhận ra có người đang quan sát mình, Tư Đồ Hiên thu lại ánh mắt thâm hiểm, đạm nhiên căn dặn, “Thời Bố, theo lời bổn vương mà làm, hoàn thành trước giờ Dậu hôm nay.”
Bây giờ đã là giờ Mùi, chỉ còn hai canh giờ nữa là đã đến giờ Dậu.
Rốt cuộc là chuyện gì mà phải gấp rút hoàn thành như vậy?
Sau cùng, ba người đi về phía hoa viên.
Thái hậu thấy Tư Đồ Dật xuất hiện nhưng cũng chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên, bà thừa biết chuyện Tư Đồ Dật thường xuyên lui tới Thất vương phủ.
“Hoàng tổ mẫu, sao người lại rảnh rỗi đến phủ Thất ca thế?” Tư Đồ Dật bước đến, miệng cười hì hì.
Toát mồ hôi, dáng vẻ nghiêm túc của Thập tam gia biến đâu mất rồi?
Trong lòng Kiều Linh Nhi khẽ thở dài, phối hợp thêm khuôn mặt vô cùng bất đắc dĩ, nhìn sao cũng thấy khả ái đáng yêu.
Tư Đồ Hâm phát hiện ra nàng ta rất thích Kiều Linh Nhi, chí ít chỉ có Kiều Linh Nhi có thể nói chuyện thoải mái với nàng ta, không vì câu nệ thân phận mà e dè sợ sệt. Chẳng trách Hoàng tổ mẫu lại yêu thích Linh Nhi như vậy.
“Linh Nhi, ngày mai cô cũng vào cung chơi cùng ta chứ?” Ở chung lâu, Tư Đồ Hâm không còn tự xưng mình là bổn công chúa.
Tư Đồ Dật phiền muộn, Hâm công chúa vốn luôn phách lối nay cũng có lúc ôn hòa thế ư?
Không đợi Linh Nhi đáp lời, Thái hậu đã nở nụ cười, “Nếu Linh Nhi có thời gian đương nhiên phải vào cung bầu bạn với ai gia, Hâm nhi muốn cướp người của Hoàng tổ mẫu sao?”
Tư Đồ Hâm cười tươi tắn, ôm lấy tay Thái hậu, “Nào có, Hâm nhi chỉ muốn chơi cùng với Linh Nhi thôi mà.”
“Xem kìa, lớn cả rồi mà còn ham chơi sao? Hôm nào đấy nên để mẫu hậu con chọn một công tử nào khá một chút, rồi mau mau đem gả con đi thôi.” Thái hậu cười bảo.
Sắc mặt Tư Đồ Hâm khẽ biến, nàng ta lặng thinh.
Kiều Linh Nhi thấy vậy bèn nhíu mày, chẳng lẽ đây chính là tử huyệt của Tư Đồ Hâm sao?
Có lẽ, đây là tử huyệt của tất cả những người là con cháu hoàng thất.
“Phò mã gia tương lai của Hâm công chúa đương nhiên phải là người anh tuấn tiêu sái, tài hoa hơn người, Hoàng tổ mẫu không cần lo lắng. Hoàng tổ mẫu à, Linh Nhi chỉ muốn nhắc người một chút rằng, Linh Nhi đã cho người chuẩn bị trà chiều, không biết Hoàng tổ mẫu có thể nể mặt không?”
Trên khuôn mặt nhỏ bầu bình tràn ngập ý cười, đôi mắt đen láy ánh lên sự nghịch ngợm cứ thế chớp động, không khỏi khiến người ta yêu thích.
Thái hậu xuất cung để thưởng thức mỹ vị, có đồ ngon sao đành cự tuyệt chứ!
Trên đường đến đại điện, nhân lúc không ai để ý, Tư Đồ Hâm quay đầu nhìn Kiều Linh Nhi với vẻ cảm kích, còn Kiều Linh Nhi nàng chỉ mỉm cười.
Tư Đồ Hiên vẫn lặng thinh, thế nhưng tâm tư của mỗ tiểu hài đều lọt cả vào mắt hắn.
Buổi trà chiều mỹ vị phong phú khiến Thái hậu thích mê.
“Hoàng tổ mẫu, có phải người cũng thấy Thất gia rất nhỏ mọn không?” Kiều Linh Nhi ghé vào bên tai Thái hậu hỏi nhỏ.
Thái hậu gật đầu, bà khẽ trả lời, “Linh Nhi nói không sai, Hiên nhi đúng thật rất nhỏ mọn.”
Buồn bực, vô cùng buồn bực, Hoàng tổ mẫu nên trả lời nhỏ tiếng một chút mới phải chứ! Đến giờ nàng mới biết, mặc kệ Hoàng tổ mẫu nhỏ tiếng cỡ nào, tất cả mọi người đều có thể nghe thấy.
Mới đây Thất gia còn hỏi nàng có phải nàng thực sự thấy ngài ấy nhỏ mọn hay không.
Bây giờ thì hay quá rồi, Hoàng tổ mẫu, người đúng là giết người không dao!
Thái hậu thỏa mãn trở về cung, dọc dường đi đã có Tư Đồ Dật hộ tống.
Kiều Linh Nhi khổ sở chống chọi lại đôi mắt thâm thúy kia của Tư Đồ Hiên, quả thực nàng chống không nổi nữa, bèn cúi đầu ngoan ngoãn nói, “Thất gia ngài có chuyện gì thì cứ nói ra đi.”
Tư Đồ Hiên mấp máy môi, “Bổn vương rất nhỏ mọn?”
Quả nhiên là nhỏ mọn, cứ hoài chấp nhất vấn đề này.
“Ta có nói vậy sao?” Kiều Linh Nhi quyết định liều chết không thừa nhận.
Vẻ trêu chọc càng lộ rõ trong ánh mắt của Tư Đồ Hiên, khóe môi càng lúc càng cong, “Hửm?”
Được rồi, Kiều Linh Nhi thừa nhận nàng không phải là đối thủ của Thất gia, chỉ cần anh ta phát ra tín hiệu nguy hiểm, nàng chỉ có nước buông vũ khí đầu hàng.
“Ạch, thực ra thì, Thất gia à, cũng không phải ta thấy ngài nhỏ mọn, nếu nói ra thì cũng có keo kiệt một chút, nhưng chỉ một chút thôi.” Kiều Linh Nhi vừa nói vừa khua chân múa tay, mang khí chất rất riêng của một tiểu hài.
Thế nhưng, ánh mắt ai kia bỗng trĩu xuống, giọng nói cũng nhỏ dần, cuối cùng đầu cũng cúi gằm.
Nàng phát hiện ra một điều rất quan trọng, nàng đã không còn lợi hại như trước, ở trước mặt Thất gia, người chịu thiệt thòi luôn là nàng.
“Có thể tối nay bổn vương không ở trong phủ, nàng phải cẩn thận một chút, nhớ ở yên trong phòng chớ đi lại lung tung.” Lúc này Tư Đồ Hiên mới không trêu chọc nàng, hắn nghiêm túc dặn dò.
“Sự tình nghiêm trọng lắm không?”
Tư Đồ Hiên đưa tay vuốt ve mấy sợi tóc tơ vương trên mặt nàng, không nói gì nhiều, “Có một số chuyện nàng không biết thì tốt hơn.”
Nói xong, Tư Đồ Hiên đứng dậy, lập tức bị Kiều Linh Nhi gọi ngược lại, “Thất gia, nếu như ngài quay về không thấy ta thì thế nào?”
Kiều Linh Nhi có phần buồn bực, nàng cảm thấy ở Tư Đồ Hiên có điều khác thường, nhưng rốt cuộc là khác thường ở chỗ nào thì nàng không chỉ ra được.
“Làm sao vậy?”
Một lúc lâu sau, Kiều Linh Nhi mới bẽn lẽn hỏi.
“Đi theo ta.” Trong giọng Tư Đồ Hiên hàm chứa tia băng lãnh khó nhận ra.
Kiều Linh Nhi cảm nhận được nên không dám hỏi nhiều.
Đến nơi, Kiều Linh Nhi vô cùng kinh ngạc, “Thế này là sao?”
Cam Hoài nằm trên giường, khuôn mặt chuyển thành màu đen, là dấu hiệu bị trúng độc.
Chẳng phải nàng phái anh ta vào cung tìm Tư Đồ Hiên sao? Tại sao lại thành trúng độc?
“Xem hắn trúng độc gì.” Tư Đồ Hiên sẽ không giải thích đã xảy ra chuyện gì, câu nói kia mang hàm ý như vậy.
Kiều Linh Nhi thấy hắn không muốn nói nên cũng không hỏi, lập tức xem xét tình hình.
Sau cùng, khi khai dược cho Cam Hoài, Kiều Linh Nhi mới quệt mồ hôi lấm tấm trên trán, “May là độc thường, uống thuốc sẽ không sao.”
Tư Đồ Hiên lấy ra một chiếc khăn tay, giúp nàng lau đi những giọt mồ hôi còn vương trên trán.
Thời Bố vô cùng ngạc nhiên, vừa định nói gì đã bị ánh mắt Tư Đồ Hiên ngăn lại, chỉ có thể lặng thinh đứng nhìn.
Kiều Linh Nhi chưa phát hiện ra có điểm nào không ổn, nàng hài lòng hưởng thụ, dịu dàng hỏi, “Đây là thế nào? Ta phân phó Cam Hoài đi tìm ngài, không về cùng ngài đã đành lại còn trúng độc?”
Tư Đồ Hiên khựng lại, “Nàng sai Cam Hoài đi tìm bổn vương?”
Kiều Linh Nhi gật đầu, chớp động đôi mắt nhìn hắn, bỗng có chút ngượng ngùng, nàng lại liếc nhìn Thời Bố, ý như không muốn để Thời Bố nghe được lời nàng sắp nói.
Bởi vì suy nghĩ kia, thực sự rất đáng xấu hổ!
Thời Bố hiểu ý lui ra ngoài.
“Xảy ra chuyện gì?”
Tư Đồ Hiên ngồi xuống bên cạnh rồi cất tiếng hỏi.
“Trước khi Hoàng tổ mẫu đến phủ, trong lòng ta bỗng mơ hồ cảm thấy vô cùng bất an, luôn cảm thấy rằng sẽ xảy ra chuyện nên dặn dò Cam Hoài tiến cung tìm ngài, nếu Hoàng tổ mẫu chưa xuất cung thì không cần khởi hành nữa, ta sẽ đưa đầu bếp vào cung. Thế nhưng khi ta vừa bước đến cửa vương phủ đã thấy ngài và Hoàng tổ mẫu, nhưng lại chẳng thấy Cam Hoài đâu, trong lòng cũng thấy khó chịu.”
Kiều Linh Nhi thành thật trả lời, nàng vạn lần không ngờ tới là Cam Hoài lại bị thương.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Kiều Linh Nhi không đợi nhân gia trả lời đã hỏi thẳng vào trọng tâm.
“Nàng đừng hỏi nhiều như vậy.” Chân mày Tư Đồ Hiên nhíu chặt lại, vừa nhấc mi lên thì bộ dáng phiền muộn của nàng lập tức đập vào mắt, hắn liền bồi thêm một câu, “Đợi khi bổn vương tra rõ chân tướng sẽ nói cho nàng hay.”
Chuyện hôm nay có thể coi là xảy ra ngoài dự liệu sao? Kỳ thực nàng không nghĩ rằng minh sẽ nghe được câu nói kia từ miệng Tư Đồ Hiên.
Ạch, chuyện Tư Đồ Hách đến vương phủ khi nãy, có nên nói với anh ta không nhỉ?
Suy nghĩ, chần chừ hồi lâu nàng mới nhỏ nhẹ nói, “Sáng hôm nay Bát vương gia đến phủ, không biết có phải là muốn tìm ngài hay không.”
Những điều Tư Đồ Hách nói ra coi như tất cả đều là lời nhảm nhí, nàng thực sự không muốn khiến Tư Đồ Hiên hiểu lầm.
Ạch, hiểu lầm, sao nàng lại lo lắng vì chuyện này chứ?
Trong khi Kiều Linh Nhi còn đang chìm đắm trong suy tưởng của bản thân, Tư Đồ Hiên đã lên tiếng, “Chuyện này ta đã biết.”
Kiều Linh Nhi im bặt, đây là vương phủ của anh ta mà, nhất cử nhất động của mọi người anh ta đều nắm trong lòng bàn tay, chuyện nhỏ như vậy hẳn là đã biết mới phải.
“Vậy chúng ta cũng nên quay lại thôi, chớ để Hoàng tổ mẫu sốt ruột đợi.” Nói xong, Kiều Linh Nhi liền đứng lên.
Tư Đồ Hiên kéo bàn tay nhỏ bé, mềm mại, mập mạp của nàng, “Gượm đã.”
Mỗ tiểu hài chẳng có cảm giác gì khác lạ, nàng dừng bước, quay đầu lại, buồn bực nhìn nam nhân kia đang kéo tay mình, “Làm sao thế?”
Đôi mắt to chớp động, tựa như được tương khảm hai viên hắc bảo thạch, lóe ra tia sáng mê người không gì sánh được.
“Bổn vương thực sự là người nhỏ mọn sao?”
Giọng nói này là đang chất vấn nàng.
Kiều Linh Nhi lại chớp mắt, trong lòng oán giận, chẳng lẽ Thất gia này muốn gây sự sao? Thất gia này đúng là nham hiểm nha, trước mặt Hoàng tổ mẫu thì nín thinh chẳng nói gì, bây giờ tại chốn không người này thì lại lên giọng chất vấn.
Nàng nên trả lời thế nào đây?
Nếu gật đầu, Thất gia sẽ nổi giận, sau này nàng sẽ không có lấy nổi một ngày lành lặn yên thân.
Thế nhưng nếu không gật đầu thì sao? Khi ấy chẳng khác nào thừa nhận mình lừa gạt Hoàng tổ mẫu, mà tội này không phải nhỏ.
Chuyện này, có ai có cách giải quyết tốt hơn không? Mau mau bày cho nàng với!
Ngay thời điểm nàng đang thầm cầu khẩn trong lòng thì cửa gian phòng bật mở, Tư Đồ Dật xông vào, “Thất ca, đệ nghe nói đã xảy ra chuyện.”
Kiều Linh Nhi nhẹ cả lòng, vội vội vàng vàng hỏi han, giọng đầy vui sướng, “Thập tam gia, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tư Đồ Dật không ngờ Kiều Linh Nhi cũng ở đây, hắn bị dọa đến giật nảy mình, vội vàng lùi lại vài bước, “Sao cô cũng ở đây?”
Kiều Linh Nhi buồn bực hỏi ngược lại, “Tại sao ta không thể ở chỗ này?”
Đây là Thất vương phủ, nếu nàng không ở đây thì ở đâu?
“Thất ca, thế này, thế này là sao?” Tư Đồ Dật có phần nóng nảy, chẳng đoái hoài đến lý do vì sao Kiều Linh Nhi lại có mặt ở đây nữa.
“Hoàng tổ mẫu hiện đang ở phủ ta.”
Tư Đồ Dật ngẩn ngơ, lập tức cúi đầu lặng thinh.
Hai huynh đệ bọn họ càng như vậy thì càng khiến Kiều Linh Nhi thấy tò mò, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà không thể để Hoàng tổ mẫu biết được?
“Thất gia, chuyện này có thể nói cho ta biết không? Nếu không tiện thì ta lui xuống trước để ngài và Thập tam gia tiếp tục bàn bạc.” Ánh mắt nàng đậu lại trên bàn tay nhỏ bé đang bị người ta nắm lấy, khuôn mặt nhỏ hơi hồng hồng, trông khả ái vô cùng.
Tư Đồ Hiên liếc mắt nhìn nàng, “Không cần, cũng không phải chuyện gì lớn.”
Tư Đồ Dật trợn mắt, Thất ca của tôi ơi, chuyện này mà còn không lớn sao? Thần vương gia vừa rời khỏi kinh thành đã bị người ta đuổi giết, thế mà còn không phải chuyện lớn thì chuyện gì mới lớn đây?
Sắc mặt Tư Đồ Dật không lọt qua được mắt nàng, nàng chỉ lặng lẽ cúi đầu.
“Nói đi.” Tư Đồ Hiên kéo mỗ tiểu hài lại bên cạnh, để nàng ngồi xuống tựa vào lòng rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Tư Đồ Dật.
“Thất ca, Thần vương gia gặp phải thích khách.” Tư Đồ Dật nóng ruột bước sang một bên, kéo một cái ghế ngồi xuống phía đối diện, nét mặt vô cùng nghiêm túc.
Kiều Linh Nhi trợn tròn mắt, “Thần vương gia gặp phải thích khách? Không có chuyện gì chứ?”
Tư Đồ Dật đảo mắt liếc Kiều Linh Nhi rồi lắc đầu, “Chuyện này ta cũng không rõ, chỉ biết là đụng phải thích khách.”
Kiều Linh Nhi sốt ruột nhìn Tư Đồ Hiên, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Nàng hiểu được thế nào là tranh chấp, chuyện này cũng liên lụy ít nhiều, vậy mà sao Tư Đồ Hiên lại bình tĩnh như thế?
Thế nhưng Tư Đồ Hiên chỉ đưa tay vuốt ve mấy sợi tóc tơ của nàng, không nói gì.
Lúc này, Thời Bố bưng thuốc đến cho Cam Hạ, bèn đứng đợi một bên.
Tư Đồ Dật chau mày, lát sau dường như đã ngộ ra điều gì, vẻ mặt như bừng tỉnh sau khi đã giác ngộ. Nhưng chỉ trong chớp mắt đã rơi vào thống khổ, trầm tư, cuối cùng đành ngẩng đầu nhìn Thất ca với vẻ bất đắc dĩ, “Thất ca, đệ nghĩ không ra.”
Kiều Linh Nhi chăm chú quan sát sự biến hóa trên mặt Tư Đồ Dật, nghe xong câu này nàng bèn chuyển hướng quan sát sang Tư Đồ Hiên.
“Cam Hoài bị ám sát, Thần vương gia cũng bị người kia truy sát, chắc là do cùng một nhóm ra tay.”
Đây là đáp án của Tư Đồ Hiên sao?
“Thất ca, huynh đã sớm biết Thần vương gia sẽ gặp chuyện?” Tư Đồ Dật nói với vẻ không dám tin.
“Một khi rời khỏi kinh thành, chuyện gì cũng có thể.”
Trong đầu Kiều Linh Nhi bỗng hiện ra hình bóng Lý Ninh, dường như những lời này là do Lý Ninh nói, chuyện gì cũng có thể.
“Sau khi lão Bát đi khỏi Linh Nhi mới sai Cam Hoài tiến cung tìm bổn vương?” Tư Đồ Hiên cúi đầu, thấy mỗ tiểu hài đang ngẩn ra bèn lên tiếng hỏi.
Kiều Linh Nhi gật đầu, bởi khi ấy nàng thấy sợ, nỗi sợ bột phát này khiến lòng nàng không thể khống chế, cho nên mới để Cam Hoài đi tìm anh ta. Không ngờ lại hại Cam Hoài.
Tư Đồ Dật càng không hiểu, sao tự nhiên lại nhắc đến Bát ca? Chẳng lẽ Bát ca có vấn đề?
“Chớ suy đoán lung tung, chuyện này không đơn giản như vậy. Cũng may Thần vương gia không có chuyện gì, nếu có kẻ muốn động thủ, bổn vương cũng không khách khí.” Tư Đồ Hiên đạm nhiên nói, tựa như nhìn thấu những suy nghĩ trong lòng Tư Đồ Dật.
Kiều Linh Nhi cảm nhận được một luồng sát khí dày đặc tỏa ra từ người bên cạnh, ngẩng đầu lên thì bắt gặp đôi mắt thâm thúy lóe lên tia âm hiểm, đó là loại ánh mắt muốn dồn kẻ khác vào chỗ chết.
Có lẽ đây mới là bộ mặt thật của anh ta, một ma vương máu lạnh!
Nhận ra có người đang quan sát mình, Tư Đồ Hiên thu lại ánh mắt thâm hiểm, đạm nhiên căn dặn, “Thời Bố, theo lời bổn vương mà làm, hoàn thành trước giờ Dậu hôm nay.”
Bây giờ đã là giờ Mùi, chỉ còn hai canh giờ nữa là đã đến giờ Dậu.
Rốt cuộc là chuyện gì mà phải gấp rút hoàn thành như vậy?
Sau cùng, ba người đi về phía hoa viên.
Thái hậu thấy Tư Đồ Dật xuất hiện nhưng cũng chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên, bà thừa biết chuyện Tư Đồ Dật thường xuyên lui tới Thất vương phủ.
“Hoàng tổ mẫu, sao người lại rảnh rỗi đến phủ Thất ca thế?” Tư Đồ Dật bước đến, miệng cười hì hì.
Toát mồ hôi, dáng vẻ nghiêm túc của Thập tam gia biến đâu mất rồi?
Trong lòng Kiều Linh Nhi khẽ thở dài, phối hợp thêm khuôn mặt vô cùng bất đắc dĩ, nhìn sao cũng thấy khả ái đáng yêu.
Tư Đồ Hâm phát hiện ra nàng ta rất thích Kiều Linh Nhi, chí ít chỉ có Kiều Linh Nhi có thể nói chuyện thoải mái với nàng ta, không vì câu nệ thân phận mà e dè sợ sệt. Chẳng trách Hoàng tổ mẫu lại yêu thích Linh Nhi như vậy.
“Linh Nhi, ngày mai cô cũng vào cung chơi cùng ta chứ?” Ở chung lâu, Tư Đồ Hâm không còn tự xưng mình là bổn công chúa.
Tư Đồ Dật phiền muộn, Hâm công chúa vốn luôn phách lối nay cũng có lúc ôn hòa thế ư?
Không đợi Linh Nhi đáp lời, Thái hậu đã nở nụ cười, “Nếu Linh Nhi có thời gian đương nhiên phải vào cung bầu bạn với ai gia, Hâm nhi muốn cướp người của Hoàng tổ mẫu sao?”
Tư Đồ Hâm cười tươi tắn, ôm lấy tay Thái hậu, “Nào có, Hâm nhi chỉ muốn chơi cùng với Linh Nhi thôi mà.”
“Xem kìa, lớn cả rồi mà còn ham chơi sao? Hôm nào đấy nên để mẫu hậu con chọn một công tử nào khá một chút, rồi mau mau đem gả con đi thôi.” Thái hậu cười bảo.
Sắc mặt Tư Đồ Hâm khẽ biến, nàng ta lặng thinh.
Kiều Linh Nhi thấy vậy bèn nhíu mày, chẳng lẽ đây chính là tử huyệt của Tư Đồ Hâm sao?
Có lẽ, đây là tử huyệt của tất cả những người là con cháu hoàng thất.
“Phò mã gia tương lai của Hâm công chúa đương nhiên phải là người anh tuấn tiêu sái, tài hoa hơn người, Hoàng tổ mẫu không cần lo lắng. Hoàng tổ mẫu à, Linh Nhi chỉ muốn nhắc người một chút rằng, Linh Nhi đã cho người chuẩn bị trà chiều, không biết Hoàng tổ mẫu có thể nể mặt không?”
Trên khuôn mặt nhỏ bầu bình tràn ngập ý cười, đôi mắt đen láy ánh lên sự nghịch ngợm cứ thế chớp động, không khỏi khiến người ta yêu thích.
Thái hậu xuất cung để thưởng thức mỹ vị, có đồ ngon sao đành cự tuyệt chứ!
Trên đường đến đại điện, nhân lúc không ai để ý, Tư Đồ Hâm quay đầu nhìn Kiều Linh Nhi với vẻ cảm kích, còn Kiều Linh Nhi nàng chỉ mỉm cười.
Tư Đồ Hiên vẫn lặng thinh, thế nhưng tâm tư của mỗ tiểu hài đều lọt cả vào mắt hắn.
Buổi trà chiều mỹ vị phong phú khiến Thái hậu thích mê.
“Hoàng tổ mẫu, có phải người cũng thấy Thất gia rất nhỏ mọn không?” Kiều Linh Nhi ghé vào bên tai Thái hậu hỏi nhỏ.
Thái hậu gật đầu, bà khẽ trả lời, “Linh Nhi nói không sai, Hiên nhi đúng thật rất nhỏ mọn.”
Buồn bực, vô cùng buồn bực, Hoàng tổ mẫu nên trả lời nhỏ tiếng một chút mới phải chứ! Đến giờ nàng mới biết, mặc kệ Hoàng tổ mẫu nhỏ tiếng cỡ nào, tất cả mọi người đều có thể nghe thấy.
Mới đây Thất gia còn hỏi nàng có phải nàng thực sự thấy ngài ấy nhỏ mọn hay không.
Bây giờ thì hay quá rồi, Hoàng tổ mẫu, người đúng là giết người không dao!
Thái hậu thỏa mãn trở về cung, dọc dường đi đã có Tư Đồ Dật hộ tống.
Kiều Linh Nhi khổ sở chống chọi lại đôi mắt thâm thúy kia của Tư Đồ Hiên, quả thực nàng chống không nổi nữa, bèn cúi đầu ngoan ngoãn nói, “Thất gia ngài có chuyện gì thì cứ nói ra đi.”
Tư Đồ Hiên mấp máy môi, “Bổn vương rất nhỏ mọn?”
Quả nhiên là nhỏ mọn, cứ hoài chấp nhất vấn đề này.
“Ta có nói vậy sao?” Kiều Linh Nhi quyết định liều chết không thừa nhận.
Vẻ trêu chọc càng lộ rõ trong ánh mắt của Tư Đồ Hiên, khóe môi càng lúc càng cong, “Hửm?”
Được rồi, Kiều Linh Nhi thừa nhận nàng không phải là đối thủ của Thất gia, chỉ cần anh ta phát ra tín hiệu nguy hiểm, nàng chỉ có nước buông vũ khí đầu hàng.
“Ạch, thực ra thì, Thất gia à, cũng không phải ta thấy ngài nhỏ mọn, nếu nói ra thì cũng có keo kiệt một chút, nhưng chỉ một chút thôi.” Kiều Linh Nhi vừa nói vừa khua chân múa tay, mang khí chất rất riêng của một tiểu hài.
Thế nhưng, ánh mắt ai kia bỗng trĩu xuống, giọng nói cũng nhỏ dần, cuối cùng đầu cũng cúi gằm.
Nàng phát hiện ra một điều rất quan trọng, nàng đã không còn lợi hại như trước, ở trước mặt Thất gia, người chịu thiệt thòi luôn là nàng.
“Có thể tối nay bổn vương không ở trong phủ, nàng phải cẩn thận một chút, nhớ ở yên trong phòng chớ đi lại lung tung.” Lúc này Tư Đồ Hiên mới không trêu chọc nàng, hắn nghiêm túc dặn dò.
“Sự tình nghiêm trọng lắm không?”
Tư Đồ Hiên đưa tay vuốt ve mấy sợi tóc tơ vương trên mặt nàng, không nói gì nhiều, “Có một số chuyện nàng không biết thì tốt hơn.”
Nói xong, Tư Đồ Hiên đứng dậy, lập tức bị Kiều Linh Nhi gọi ngược lại, “Thất gia, nếu như ngài quay về không thấy ta thì thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.