Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương Tử
Chương 50: Ôi! Thiên tài diễn trò!
Tử Sa Hồ
18/05/2017
Kiều Linh Nhi vừa bước đến tiền điện đã thấy Phượng Mai ở trong lòng Tư Đồ Hách, dường như đang. . . khóc?
Cô ta cũng thật kì lạ, ra vẻ để làm gì chứ? Vị mỹ nhân này khóc lóc cũng không kiềm chế, bày ra bộ dáng đáng thương khiêu khích dục vọng trong lòng nam nhân.
“Vương gia tìm thần thiếp không biết có chuyện gì?” Kiều Linh Nhi bước đến với vẻ thản nhiên.
Tư Đồ Hách nhíu mày, dịu dàng an ủi nữ nhân trong lòng, khi anh ta nhìn về phía Kiều Linh Nhi, sắc mặt vô cùng không tốt, trong mắt không nhịn được lửa giận, “Giờ mới hồi phủ sao?”
Ô kìa, chẳng lẽ Vương gia hiện tại là đang quan tâm nàng?
“Hồi Vương gia, thần thiếp có chút việc nên phải ở lại Trường Thọ cung bồi Hoàng tổ mẫu một lát.” Kiều Linh Nhi nhu thuận trả lời.
Phượng Mai nghe thấy giọng Kiều Linh Nhi, trong lòng cô lửa giận bốc lên ngùn ngụt, nhưng trên khuôn mặt nàng vẫn đẫm lệ, ủy khuất nhìn Tư Đồ Hách, bộ dáng yếu đuối khiến người ta thương tiếc.
Khi nhìn đến Kiều Linh Nhi, trong lòng Tư Đồ Hách khẽ xao động, “Hoàng tổ mẫu để nàng dẫn Cố ma ma hồi phủ để giáo huấn quy củ cho hạ nhân trong phủ. Thế nhưng bản thân nàng, ngay cả hạ nhân trong điện của mình cũng không quản được, là Vương phi nàng thất trách.”
Đôi lông mày nhỏ khẽ nhăn lại, Cố ma ma trước nay làm việc cảm thận, không thể nào biết sai còn phạm, Hoàng tổ mẫu để Cố ma ma theo nàng cũng vì thế. Nếu nói Cố ma ma bất cẩn gây chuyện, nàng đương nhiên không tin!
“Chẳng hay đã phát sinh chuyện gì khiến Vương gia tức giận?”
Giọng nói bình thản như không của nàng khiến Tư Đồ Hách bốc hỏa, lửa giận tăng cao đến độ Phượng Mai ở trong lòng cũng cảm nhận được rất rõ ràng. Tuy trong lòng có chút sợ hãi, nhưng cô thấy vui vẻ nhiều hơn, chỉ cần Vương gia tức giận, Kiều Linh Nhi kia cũng đừng hòng được yên ổn. Đối với Phượng Mai cô mà nói, đây thật là một cơ hội tốt!
Vẻ đắc ý hiện lên trong ánh mắt của Phượng Mai không trốn thoát khỏi pháp nhãn của Kiều Linh Nhi.
Cô ta thật quá ác độc, nhất định phải tìm mọi biện pháp ép nàng vào chỗ chết?
Hừ, dễ dàng cho cô ta vậy sao. Dù nàng không thích vị trí Bát vương phi, nhưng cũng không thể để một nữ nhân như vậy ngồi lên, thế chẳng khác nào chà đạp ngôi vị này!
“Người trong điện của nàng khiến Mai nhi bị thương. Chuyện này có phải Vương phi nên cho bổn vương một lời giải thích?”
Ha ha, hóa ra là có ẩn tình sao?
Không loại người nào khiến nàng khinh bỉ như kiểu nam nhân này, chưa rõ trắng đen đã muốn ép người ta vào chỗ chết!
Tuy sâu thẳm trong lòng nàng cũng muốn có một người nam nhân chờ đợi mình, nhưng không phải vô năng đến mức này chứ?
“Không biết là người nào đã làm Mai trắc phi bị thương?” Nếu người ta đều muốn bắt nạt nàng, nàng cũng không thể yếu đuối, không phải, thật ra là bị người ta cưỡi lên đầu.
“Là Tác Liên ra tay.” Giọng Phượng Mai có hơi giận dữ.
Kiều Linh Nhi chau mày, Tác Liên là người bên cạnh Cố ma ma, sao có thể không hiểu chuyện như thế? Mai trắc phi này xem ra không được dạy dỗ tốt, nhưng hôm nay sao lại thành ra thế này? Cả Vương gia lẫn cô ta, hai người chung tay kiếm chuyện với nàng, một mình nàng chịu nổi sao?
“Vương phi, thiếp biết ngày thường thiếp có nhiều điều không phải, nhưng tỷ để một hạ nhân làm như thế, cũng là không nể mặt Vương gia. Thiếp. . .” Nói rồi Phượng Mai lại che mặt khóc.
Ôi, đúng là thiên tài diễn trò a! Ngay lúc này, Kiều Linh Nhi không nhịn được thầm than thở!
Cô ta cũng thật kì lạ, ra vẻ để làm gì chứ? Vị mỹ nhân này khóc lóc cũng không kiềm chế, bày ra bộ dáng đáng thương khiêu khích dục vọng trong lòng nam nhân.
“Vương gia tìm thần thiếp không biết có chuyện gì?” Kiều Linh Nhi bước đến với vẻ thản nhiên.
Tư Đồ Hách nhíu mày, dịu dàng an ủi nữ nhân trong lòng, khi anh ta nhìn về phía Kiều Linh Nhi, sắc mặt vô cùng không tốt, trong mắt không nhịn được lửa giận, “Giờ mới hồi phủ sao?”
Ô kìa, chẳng lẽ Vương gia hiện tại là đang quan tâm nàng?
“Hồi Vương gia, thần thiếp có chút việc nên phải ở lại Trường Thọ cung bồi Hoàng tổ mẫu một lát.” Kiều Linh Nhi nhu thuận trả lời.
Phượng Mai nghe thấy giọng Kiều Linh Nhi, trong lòng cô lửa giận bốc lên ngùn ngụt, nhưng trên khuôn mặt nàng vẫn đẫm lệ, ủy khuất nhìn Tư Đồ Hách, bộ dáng yếu đuối khiến người ta thương tiếc.
Khi nhìn đến Kiều Linh Nhi, trong lòng Tư Đồ Hách khẽ xao động, “Hoàng tổ mẫu để nàng dẫn Cố ma ma hồi phủ để giáo huấn quy củ cho hạ nhân trong phủ. Thế nhưng bản thân nàng, ngay cả hạ nhân trong điện của mình cũng không quản được, là Vương phi nàng thất trách.”
Đôi lông mày nhỏ khẽ nhăn lại, Cố ma ma trước nay làm việc cảm thận, không thể nào biết sai còn phạm, Hoàng tổ mẫu để Cố ma ma theo nàng cũng vì thế. Nếu nói Cố ma ma bất cẩn gây chuyện, nàng đương nhiên không tin!
“Chẳng hay đã phát sinh chuyện gì khiến Vương gia tức giận?”
Giọng nói bình thản như không của nàng khiến Tư Đồ Hách bốc hỏa, lửa giận tăng cao đến độ Phượng Mai ở trong lòng cũng cảm nhận được rất rõ ràng. Tuy trong lòng có chút sợ hãi, nhưng cô thấy vui vẻ nhiều hơn, chỉ cần Vương gia tức giận, Kiều Linh Nhi kia cũng đừng hòng được yên ổn. Đối với Phượng Mai cô mà nói, đây thật là một cơ hội tốt!
Vẻ đắc ý hiện lên trong ánh mắt của Phượng Mai không trốn thoát khỏi pháp nhãn của Kiều Linh Nhi.
Cô ta thật quá ác độc, nhất định phải tìm mọi biện pháp ép nàng vào chỗ chết?
Hừ, dễ dàng cho cô ta vậy sao. Dù nàng không thích vị trí Bát vương phi, nhưng cũng không thể để một nữ nhân như vậy ngồi lên, thế chẳng khác nào chà đạp ngôi vị này!
“Người trong điện của nàng khiến Mai nhi bị thương. Chuyện này có phải Vương phi nên cho bổn vương một lời giải thích?”
Ha ha, hóa ra là có ẩn tình sao?
Không loại người nào khiến nàng khinh bỉ như kiểu nam nhân này, chưa rõ trắng đen đã muốn ép người ta vào chỗ chết!
Tuy sâu thẳm trong lòng nàng cũng muốn có một người nam nhân chờ đợi mình, nhưng không phải vô năng đến mức này chứ?
“Không biết là người nào đã làm Mai trắc phi bị thương?” Nếu người ta đều muốn bắt nạt nàng, nàng cũng không thể yếu đuối, không phải, thật ra là bị người ta cưỡi lên đầu.
“Là Tác Liên ra tay.” Giọng Phượng Mai có hơi giận dữ.
Kiều Linh Nhi chau mày, Tác Liên là người bên cạnh Cố ma ma, sao có thể không hiểu chuyện như thế? Mai trắc phi này xem ra không được dạy dỗ tốt, nhưng hôm nay sao lại thành ra thế này? Cả Vương gia lẫn cô ta, hai người chung tay kiếm chuyện với nàng, một mình nàng chịu nổi sao?
“Vương phi, thiếp biết ngày thường thiếp có nhiều điều không phải, nhưng tỷ để một hạ nhân làm như thế, cũng là không nể mặt Vương gia. Thiếp. . .” Nói rồi Phượng Mai lại che mặt khóc.
Ôi, đúng là thiên tài diễn trò a! Ngay lúc này, Kiều Linh Nhi không nhịn được thầm than thở!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.