Chương 53
Cảnh Hành
09/10/2013
"Là trai hay gái thế?" Thích tò mò nhìn chăm chú vào cái bụng tròn vo của Tề Nhã.
"Là con trai", Tề Nhã mỉm cười, đường nét trên mặt trở nên nhu hòa hẳn, có một loại hạnh phúc của người sắp làm mẹ.
Thích cười khúc khích, đồng tử lóe ra một tia trêu ghẹo bướng bỉnh, "Thế cục cưng này về sau phải gọi Tề Kinh là ông ngoại hay là ba ba?"
"Diệp Thích!" Tề Nhã bất đắc dĩ cắn răng nén giận, "Em muốn chọc giận chị đúng không?"
"Không dám không dám! Chọc phụ nữ mang thai tức giận là chuyện rất vô nhân đạo", cô vội vàng cười làm lành, rồi lại nhíu mày nghiêng đầu, "Lại nói, sinh đứa nhỏ ra chắc sẽ rất phiền toái đúng không? Em còn chưa nghĩ đến việc có con nữa".
"Lý Kiều tuổi không còn ít, em không định thành toàn cho anh ấy chút sao?". Tề Nhã nhíu mày, giọng nói mang theo trêu chọc.
"Em chỉ mới mười chín tuổi thôi được không?" Thích không thể tin trừng lớn mắt.
Sinh đứa con ra để làm gì? Cùng cô tranh đồ ăn vặt, tranh đồ chơi, tranh phim hoạt hình hay là tranh chồng cô đây?
"Không chừng em hiện tại cũng đã có rồi cũng nên". Tề Nhã nhìn lướt qua bụng cô, trong mắt tràn đầy ý cười bỡn cợt.
"A?" bàn tay nhỏ bé theo bản năng phủ lên bụng mình, mặt mũi Thích trắng bệch ——— hình như ngày đó hắn không có dùng biện pháp phòng bị!
Cái này chết chắc rồi! Lý Kiều chết tiệt kia —— mồ hôi lạnh của cô bắt đầu xông ra.
"Em đừng có bày ra bộ dáng tai vạ đến nơi có được không?" Tề Nhã dở khóc dở cười.
"A—-" Thích cơ hồ bới tung mớ tóc trên đầu mình lên, "Tất cả cũng tại anh ta, dùng sức mạnh với em—— muốn làm liền làm—– không chịu chú ý gì—-"
Dùng sức mạnh? Tin sốt dẻo nha——- Tề Nhã lắng nghe tiếng lầu bầu phức tạp của cô, trong mắt hiện lên tia giảo hoạt: "Này nghe nói Lý Kiều ở đại học đã từng học qua nhu đạo đó".
"Vậy sao?". Sao cô lại không biết nhỉ? Thích trừng mắt, ảo não thở dài, "Trách không được ở trên giường bị anh ta không chế như vậy". (Ý em T là em có võ mà sao không thoát được LK ^^)
Trẻ con đúng là dể lừa nha, khóe môi Tề Nhã nhịn không được cong lên —— có cái tin tức kinh người kia, đủ để ngày sau áp chế Lý chủ tịch rồi.
Di động vang lên, Thích tiếp máy, giọng nam trầm ấm bên kia truyền đến: "Đang làm gì vậy?"
"Sao tự nhiên anh gọi đến làm gì?" Lửa của cô còn chưa có chỗ phát tiết đây.
"Có cảm giác em đang mắng anh"
"Hả? Nào... nào có?" Thanh âm nhất thời lắp bắp ——- sao hắn đoán chuẩn như vậy chứ?
"Nếu không đúng sự thật, sao phải chột dạ?" Tiếng cười trầm thấp mà sung sướng vang lên nhẹ nhàng, cô dường như có thể tưởng tượng trong đôi mắt phượng hồ ly kia tràn ngập ý cười.
"Anh mới là người nên chột dạ thì có, sáng hôm qua nói em ở nhà chờ anh trở về, kết quả là đến bậy giờ còn chưa thấy mặt mũi đâu".
"Sao thế? Nhớ anh à?" Hắn cười tà một cái, sau đó thành khẩn khai báo, "Thật xin lỗi, gần đây công việc bề bộn quá".
Trong giọng nói của hắn mang theo mệt mỏi làm lòng cô mềm nhũn, tất cả tức giận trong phút chốc đều tiêu tan.
"Giữa trưa kiếm nhà hàng em thích nhất chờ anh, mời em ăm cơm chuộc tội được không?"
"Được". Cô ngoan ngoãn trả lời, thanh âm nhẹ dịu như nước.
——————————–
"Em có thể gọi thêm một phần sushi gan ngỗng nữa được không?". Thích ngẩng đầu, vẻ mặt chờ mong nhìn người đàn ông đối diện.
"Không thể". Lý Kiều cố ý nghiêm giọng, đem phần ăn còn lại của mình đưa cho cô, rồi lại nâng tay gọi phục vụ.
"Em yêu anh chết mất". Thích ném cho hắn một ánh mắt đưa tình.
"Cầu xin em lúc tán tỉnh hãy đem thức ăn trong miệng nuốt hết xuống được không? Quai hàm chẳng khác gì kỳ nhông, phá hư mỹ cảm". Lý Kiều vẻ mặt bình tĩnh, tao nhã thản nhiên đáp lại.
"Anh mới là con kỳ nhông!"
"Kỳ nhông hình dáng quả thật rất xấu đúng không? Thế cô ấy có gì đẹp để nhìn?". Một thanh âm mềm mại của phụ nữ bỗng nhiên chen ngang cuộc nói chuyện của bọn họ.
Hai người đồng thời ngẩng đầu, là một người phụ nữ cao gầy thanh lệ, son phấn nhẹ nhàng, trong mắt còn ẩn chứa nước mắt nhẫn nhịn.
"Xin anh hãy cứu con chúng ta được không? Nó đang ở trong bệnh viện, bác sĩ nói hiện tại chỉ có thể mổ ——– em không phải đòi tiền, em chỉ hy vọng anh đến nhìn con một cái——-"
"Tôi dựa vào cái gì phải tin cô?" Mắt phượng rét lạnh nhìn cô ta, Lý Kiều không nhanh không chậm mở miệng, thần sắc bất động.
Thích cũng không có biểu tình gì, cúi đầu toàn tâm chiến đấu với món sushi trên bàn. Cô quá mức yên lặng, làm cho Lý kiều nhịn không được liếc nhìn cô một cái.
"Lý lão gia cũng đã đến rồi, anh nếu không tin có thể tự mình đến xem xét——-" người phụ nữ kia tái nhợt cắn răng, cố nén nước mắt.
Taycầm dao nĩa của Lý Kiều khẽ run lên, lập tức thả xuống, cầm lấy khăn ăn lau miệng.
"Anh no rồi?" Thích rốt cục ngẩng đầu nhìn hắn, mắt u ám.
"Bệnh viện nào?". Hắn không trả lời, đứng lên hỏi.
Người phụ nữ kia làm vẻ sợ hãi liếc nhìn Thích một cái, chậm rãi xoay người đi ra ngoài.
"Anh đi đâu vậy?", thời khắc hắn bước đi, Thích ném mạnh dao nĩa trong tay xuống, tiếng rơi vỡ vang lên từ bàn ăn.
"Em chờ anh". Bạc môi chậm rãi ném ra ba từ, hắn đi về hướng cửa, cũng không quay đầu.
————————————–
"Dừng xe". Người phụ nữ ngồi ở ghế phó lái đột nhiên mở miệng.
"Sao vậy? Nơi này cũng có bệnh viện sao?" Lý kiều nhìn bốn phía hẻo lánh hoang vắng trước mắt, lạnh lẽo cười ra tiếng.
"Đừng có giả bộ". Một cây súng đã đặt trước ngực hắn, "Xuống xe".
"Cũng đúng, xét về nhan sắc của cô, cũng chẳng có tư cách làm phụ nữ của tôi". Nụ cười trên gương mặt anh tuấn mê người, lời nói phát ra lại đả thương người khác, mắt phượng lạnh như băng hàn, "Bọ họ đâu?"
"Anh chờ rồi sẽ biết"
Người phụ nữ kia cùng hắn trao đổi vị trí, miếng vải đen bịt kín hai mắt, hắn cô gắng cảm giác hướng đi của xe.
Có lẽ là được nửa tiếng, hắn bị người ta kéo từ xe ra, thời điểm lấy lại được ánh sáng, hắn thấy rõ hoàn cảnh xung quanh.
Căn phòng âm u, vừa lạnh vừa bụi, giống như một kho hàng phế liệu.
Mi hơi nhíu lại ——– loại địa phương này, lấy tuổi tác cùng thân thể của ông ấy, có thể chịu được sao?
"Hân hạnh gặp lại, Lý tiên sinh". Thanh âm hùng hậu vang lên, Bùi Duẫn Thành đi đến trước mặt hắn âm trầm cười.
"Anh, sao anh lại chỉ bắt hắn, Diệp Thính Phong đâu?". Bùi Duẫn Trân đứng sau anh trai mình, ánh mắt cơ hồ bốc hỏa.
"Bùi tiểu thư, Diệp thính Phong đã làm gì mà khiến cô phải tức giận như vậy?", Lý kiều mỉm cười, ánh mắt không kiêng nể gì dừng trên mặt ả.
Bùi Duẫn Trân bị hắn nhìn liền lui từng bước về sau, theo bản năng xoa lên vết sẹo dữ tợn trên má phải, nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn: "Hắn ta đã hủy gương mặt tao, còn cả cái con tiện nhân Tề Nhã kia——"
"Cô biết người dám mắng Lãnh Hoan ngay trước mặt Diệp thính Phong bây giờ đang ở đâu không?", Lý Kiều thản nhiên nhìn ả, "Trì Phi, đã xuống mồ cách đây nhiều năm trước, Tề Nhã chỉ rạch một vết trên mặt cô xem như đã cho cô một con đường lui rồi".
Làm chị em cùng cha khác mẹ, Tề Nhã coi như đã hết lòng đối đãi, người phụ nữ này lại còn không biết sống chết ở đây nổi loạn.
"Mày câm miệng cho tao!" Bùi Duẫn Thành giữ lại đứa em gái đang nổi điên kia, hướng về Lý Kiều ngoài cười nhưng trong căm hận, "Để anh chê cười".
"Ông ấy đâu?" Lý Kiều lạnh lùng giương mắt, trực tiếp hỏi ra miệng.
"Là con trai", Tề Nhã mỉm cười, đường nét trên mặt trở nên nhu hòa hẳn, có một loại hạnh phúc của người sắp làm mẹ.
Thích cười khúc khích, đồng tử lóe ra một tia trêu ghẹo bướng bỉnh, "Thế cục cưng này về sau phải gọi Tề Kinh là ông ngoại hay là ba ba?"
"Diệp Thích!" Tề Nhã bất đắc dĩ cắn răng nén giận, "Em muốn chọc giận chị đúng không?"
"Không dám không dám! Chọc phụ nữ mang thai tức giận là chuyện rất vô nhân đạo", cô vội vàng cười làm lành, rồi lại nhíu mày nghiêng đầu, "Lại nói, sinh đứa nhỏ ra chắc sẽ rất phiền toái đúng không? Em còn chưa nghĩ đến việc có con nữa".
"Lý Kiều tuổi không còn ít, em không định thành toàn cho anh ấy chút sao?". Tề Nhã nhíu mày, giọng nói mang theo trêu chọc.
"Em chỉ mới mười chín tuổi thôi được không?" Thích không thể tin trừng lớn mắt.
Sinh đứa con ra để làm gì? Cùng cô tranh đồ ăn vặt, tranh đồ chơi, tranh phim hoạt hình hay là tranh chồng cô đây?
"Không chừng em hiện tại cũng đã có rồi cũng nên". Tề Nhã nhìn lướt qua bụng cô, trong mắt tràn đầy ý cười bỡn cợt.
"A?" bàn tay nhỏ bé theo bản năng phủ lên bụng mình, mặt mũi Thích trắng bệch ——— hình như ngày đó hắn không có dùng biện pháp phòng bị!
Cái này chết chắc rồi! Lý Kiều chết tiệt kia —— mồ hôi lạnh của cô bắt đầu xông ra.
"Em đừng có bày ra bộ dáng tai vạ đến nơi có được không?" Tề Nhã dở khóc dở cười.
"A—-" Thích cơ hồ bới tung mớ tóc trên đầu mình lên, "Tất cả cũng tại anh ta, dùng sức mạnh với em—— muốn làm liền làm—– không chịu chú ý gì—-"
Dùng sức mạnh? Tin sốt dẻo nha——- Tề Nhã lắng nghe tiếng lầu bầu phức tạp của cô, trong mắt hiện lên tia giảo hoạt: "Này nghe nói Lý Kiều ở đại học đã từng học qua nhu đạo đó".
"Vậy sao?". Sao cô lại không biết nhỉ? Thích trừng mắt, ảo não thở dài, "Trách không được ở trên giường bị anh ta không chế như vậy". (Ý em T là em có võ mà sao không thoát được LK ^^)
Trẻ con đúng là dể lừa nha, khóe môi Tề Nhã nhịn không được cong lên —— có cái tin tức kinh người kia, đủ để ngày sau áp chế Lý chủ tịch rồi.
Di động vang lên, Thích tiếp máy, giọng nam trầm ấm bên kia truyền đến: "Đang làm gì vậy?"
"Sao tự nhiên anh gọi đến làm gì?" Lửa của cô còn chưa có chỗ phát tiết đây.
"Có cảm giác em đang mắng anh"
"Hả? Nào... nào có?" Thanh âm nhất thời lắp bắp ——- sao hắn đoán chuẩn như vậy chứ?
"Nếu không đúng sự thật, sao phải chột dạ?" Tiếng cười trầm thấp mà sung sướng vang lên nhẹ nhàng, cô dường như có thể tưởng tượng trong đôi mắt phượng hồ ly kia tràn ngập ý cười.
"Anh mới là người nên chột dạ thì có, sáng hôm qua nói em ở nhà chờ anh trở về, kết quả là đến bậy giờ còn chưa thấy mặt mũi đâu".
"Sao thế? Nhớ anh à?" Hắn cười tà một cái, sau đó thành khẩn khai báo, "Thật xin lỗi, gần đây công việc bề bộn quá".
Trong giọng nói của hắn mang theo mệt mỏi làm lòng cô mềm nhũn, tất cả tức giận trong phút chốc đều tiêu tan.
"Giữa trưa kiếm nhà hàng em thích nhất chờ anh, mời em ăm cơm chuộc tội được không?"
"Được". Cô ngoan ngoãn trả lời, thanh âm nhẹ dịu như nước.
——————————–
"Em có thể gọi thêm một phần sushi gan ngỗng nữa được không?". Thích ngẩng đầu, vẻ mặt chờ mong nhìn người đàn ông đối diện.
"Không thể". Lý Kiều cố ý nghiêm giọng, đem phần ăn còn lại của mình đưa cho cô, rồi lại nâng tay gọi phục vụ.
"Em yêu anh chết mất". Thích ném cho hắn một ánh mắt đưa tình.
"Cầu xin em lúc tán tỉnh hãy đem thức ăn trong miệng nuốt hết xuống được không? Quai hàm chẳng khác gì kỳ nhông, phá hư mỹ cảm". Lý Kiều vẻ mặt bình tĩnh, tao nhã thản nhiên đáp lại.
"Anh mới là con kỳ nhông!"
"Kỳ nhông hình dáng quả thật rất xấu đúng không? Thế cô ấy có gì đẹp để nhìn?". Một thanh âm mềm mại của phụ nữ bỗng nhiên chen ngang cuộc nói chuyện của bọn họ.
Hai người đồng thời ngẩng đầu, là một người phụ nữ cao gầy thanh lệ, son phấn nhẹ nhàng, trong mắt còn ẩn chứa nước mắt nhẫn nhịn.
"Xin anh hãy cứu con chúng ta được không? Nó đang ở trong bệnh viện, bác sĩ nói hiện tại chỉ có thể mổ ——– em không phải đòi tiền, em chỉ hy vọng anh đến nhìn con một cái——-"
"Tôi dựa vào cái gì phải tin cô?" Mắt phượng rét lạnh nhìn cô ta, Lý Kiều không nhanh không chậm mở miệng, thần sắc bất động.
Thích cũng không có biểu tình gì, cúi đầu toàn tâm chiến đấu với món sushi trên bàn. Cô quá mức yên lặng, làm cho Lý kiều nhịn không được liếc nhìn cô một cái.
"Lý lão gia cũng đã đến rồi, anh nếu không tin có thể tự mình đến xem xét——-" người phụ nữ kia tái nhợt cắn răng, cố nén nước mắt.
Taycầm dao nĩa của Lý Kiều khẽ run lên, lập tức thả xuống, cầm lấy khăn ăn lau miệng.
"Anh no rồi?" Thích rốt cục ngẩng đầu nhìn hắn, mắt u ám.
"Bệnh viện nào?". Hắn không trả lời, đứng lên hỏi.
Người phụ nữ kia làm vẻ sợ hãi liếc nhìn Thích một cái, chậm rãi xoay người đi ra ngoài.
"Anh đi đâu vậy?", thời khắc hắn bước đi, Thích ném mạnh dao nĩa trong tay xuống, tiếng rơi vỡ vang lên từ bàn ăn.
"Em chờ anh". Bạc môi chậm rãi ném ra ba từ, hắn đi về hướng cửa, cũng không quay đầu.
————————————–
"Dừng xe". Người phụ nữ ngồi ở ghế phó lái đột nhiên mở miệng.
"Sao vậy? Nơi này cũng có bệnh viện sao?" Lý kiều nhìn bốn phía hẻo lánh hoang vắng trước mắt, lạnh lẽo cười ra tiếng.
"Đừng có giả bộ". Một cây súng đã đặt trước ngực hắn, "Xuống xe".
"Cũng đúng, xét về nhan sắc của cô, cũng chẳng có tư cách làm phụ nữ của tôi". Nụ cười trên gương mặt anh tuấn mê người, lời nói phát ra lại đả thương người khác, mắt phượng lạnh như băng hàn, "Bọ họ đâu?"
"Anh chờ rồi sẽ biết"
Người phụ nữ kia cùng hắn trao đổi vị trí, miếng vải đen bịt kín hai mắt, hắn cô gắng cảm giác hướng đi của xe.
Có lẽ là được nửa tiếng, hắn bị người ta kéo từ xe ra, thời điểm lấy lại được ánh sáng, hắn thấy rõ hoàn cảnh xung quanh.
Căn phòng âm u, vừa lạnh vừa bụi, giống như một kho hàng phế liệu.
Mi hơi nhíu lại ——– loại địa phương này, lấy tuổi tác cùng thân thể của ông ấy, có thể chịu được sao?
"Hân hạnh gặp lại, Lý tiên sinh". Thanh âm hùng hậu vang lên, Bùi Duẫn Thành đi đến trước mặt hắn âm trầm cười.
"Anh, sao anh lại chỉ bắt hắn, Diệp Thính Phong đâu?". Bùi Duẫn Trân đứng sau anh trai mình, ánh mắt cơ hồ bốc hỏa.
"Bùi tiểu thư, Diệp thính Phong đã làm gì mà khiến cô phải tức giận như vậy?", Lý kiều mỉm cười, ánh mắt không kiêng nể gì dừng trên mặt ả.
Bùi Duẫn Trân bị hắn nhìn liền lui từng bước về sau, theo bản năng xoa lên vết sẹo dữ tợn trên má phải, nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn: "Hắn ta đã hủy gương mặt tao, còn cả cái con tiện nhân Tề Nhã kia——"
"Cô biết người dám mắng Lãnh Hoan ngay trước mặt Diệp thính Phong bây giờ đang ở đâu không?", Lý Kiều thản nhiên nhìn ả, "Trì Phi, đã xuống mồ cách đây nhiều năm trước, Tề Nhã chỉ rạch một vết trên mặt cô xem như đã cho cô một con đường lui rồi".
Làm chị em cùng cha khác mẹ, Tề Nhã coi như đã hết lòng đối đãi, người phụ nữ này lại còn không biết sống chết ở đây nổi loạn.
"Mày câm miệng cho tao!" Bùi Duẫn Thành giữ lại đứa em gái đang nổi điên kia, hướng về Lý Kiều ngoài cười nhưng trong căm hận, "Để anh chê cười".
"Ông ấy đâu?" Lý Kiều lạnh lùng giương mắt, trực tiếp hỏi ra miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.