Chương 59: Phiên ngoại Diệp bé con và Lý Tầm Hoan (Cuối)
Cảnh Hành
09/10/2013
Happy new year cả nhà nhé!!! Chúc mọi người năm mới gặp nhìu may mắn và thành công trong cuộc sống nhé ^^.
"Ông ngoại ơi, bé Diệp gả cho ông ngoại được không?". Trong không gian yên tĩnh của bữa sáng, một tiếng nói non nớt trẻ con trong nháy mắt làm không khí ngưng tụ.
Ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng, chim hót líu lo, mọi người trong nhà đều không hẹn mà cùng ngừng động tác ăn cơm lại, nhìn về phía cô bé nhỏ mới lên tiếng vừa rồi.
Trái tim của người đàn ông luôn lạnh lùng bấy lâu nay bỗng đập mạnh và loạn nhịp một chút, đôi mắt nâu lập tức nhiễm một tầng ý cười ôn hòa, Diệp Thính Phong nhíu mày nhìn tiểu mỹ nhân phấn ngọc mày ngài trước mắt: "A? Bé Diệp sao lại muốn gả cho ông ngoại vậy?"
"Ông ngoại rất là đẹp trai nha", đôi mắt đen trong suốt như ngọc thạch sùng bái nhìn "người trong lòng" của chính mình, hai má non mềm vì phấn khởi mà đỏ bừng lên, "Con hôm nay mới xem ảnh chụp của ông ngoại hồi xưa nha, con cảm thấy ông ngoại là người đàn ông đẹp trai nhất trên thế gian này."
Diệp Thính Phong sửng sốt, không khỏi cao giọng mà cười.
"Ba ba cũng rất là tuấn tú nè, bé Diệp sao lại không muốn gả cho ba?" Lý Kiều mỉm cười, ân cần thay con gái xắn miếng trứng ốp lết, thuận tiện trêu chọc.
"Nhưng mà ông ngoại lại lạnh lùng hơn ba, ba ạ", Diệp bé con khó xử cùng tiếc hận nhìn cha mình, vẻ mặt như muốn nói "Kiếp này vô duyên, xin hẹn kiếp sau", "Tuy rằng ba rất là tuấn tú, nhưng mà bé Diệp lại thích hình tượng của ông ngoại hơn, với lại mẹ nói là, ba là người rất lạm tình nha".
Bàn tay cầm dao nĩa bỗng cứng đờ, ý cười trong mắt phượng bỗng đông lại, Lý Kiều quay đầu, một tia mắt lạnh bắn về phía người phụ nữ đang trộm cười phía sau tờ báo ——– cô ngứa da phải không? Dám ở trước mặt con gái mà bại hoại hình tượng của hắn như vậy!
"Nhưng mà ông ngoại lại già hơn bé Diệp rất nhiều". Diệp Thính Phong khó có lúc mở miệng, lại hợp thời giảm bớt cục diện giương cung bạt kiếm trước mắt.
"Không có, ông ngoại rất trẻ, ông ngoại đẹp trai như vậy, con cùng ông đi ra ngoài rất là đẹp mặt nha". Cái miệng nhỏ nhắn tiếp tục nói ra những lời mật ngọt chết người.
"Bé con ngốc!". Cậu bé mạnh mẽ anh tuấn ngồi ở phía bên cạnh liền không kiềm chế được chen mồm vào, "Em không thấy là ông ngoại đang từ chối em sao? Ông ngoại chỉ yêu duy nhất bà ngoại mà thôi, làm sao có thể đáp ứng em!"
"Anh trai đáng ghét!" Đôi vành mắt nhất thời hồng lên, nước mắt dâng quanh đồng tử to tròn, Diệp bé con mếu máo, tội nghiệp nhìn về phía Diệp Thính Phong, "Ông ngoại.... Ông không thương bé Diệp sao?"
Nước mắt giống như nhưng hạt trân châu bị đứt, từng hạt rơi xuống khuôn mặt tinh xảo đáng yêu, ảo tưởng tan biến, cô bé khóc rất thương tâm.
"Bé con lại đây". Dưới sức mạnh của nước mắt, công lực ngàn năm tu luyện cũng hóa thành vòng tay dịu dàng, Diệp Thính Phong bất đắc dĩ thở dài, nhìn cô bé giang hai tay ra.
Thân mình nho nhỏ nhất thời chạy vội qua, nhào vào lồng ngực rộng lớn của ông, cái đầu nhỏ cứ ép xuống không chịu ngẩng lên.
"Ông ngoại yêu bà ngoại, cũng yêu bé Diệp". Tiếng nói trầm thấp mà mê người vang lên kiên nhẫn dỗ dành bé con trong lòng, Diệp Thính Phong cưng chìu ôm hết thân thể cô bé.
"Thật sao?" Diệp bé con ngẩng đầu nhìn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời mây xoay gió chuyển tràn đầy ý cười.
"Thật". Diệp Thính Phong mỉm cười, thành khẩn cam đoan.
Là do ông trời đã xót thương sao ———– bé con lớn lên giống Lãnh Hoan vô cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đáng yêu trước mắt này, đem so với ảnh chụp của Lãnh Hoan ngày xưa, quả thực là như được đúc trong cùng một khuôn. Lý Kiều lại để cho bé con mang họ của ông, nên đối với bảo bối trân quý này, ông thật sự thương yêu đến tận xương tủy.
"Ông ngoại đút bé con ăn sáng"
Yên lòng, công chúa bé nhỏ nhân cơ hội làm nũng.
"Được". Diệp Thính Phong lập tức đáp ứng.
"Ba, ba thật là không công bằng nha", Thích ra vẻ bất công buông tờ báo trong tay, nhìn cha kháng nghị nói: "Ba còn chưa bao giờ đút cho con ăn cơm nữa".
Thật sự là bất công mà, từ khi sinh ra hai cái đứa tiểu quỷ này, địa vị của cô trong nhà này cũng bị giảm xuống.
"Nếu bé con muốn gả cho ông ngoại, vậy thì con sẽ cưới mẹ". Cậu bé lạnh lùng tiếp tục phát biểu ý kiến.
Đôi mắt Thích sáng lên.
"Con dám". Thanh âm lạnh lẽo tao nhã vang lên, Lý Kiều giương mắt liếc nhìn tên nhóc dám cùng hắn tranh giành phụ nữ kia.
"Mỗi người đều có quyền lợi theo đuổi mỹ nữ". Đáng tiếc thay nhà họ Lý luôn luôn giữ vững và phát huy truyền thống tốt đẹp, hơn nữa vẫn duy trì xu hướng con hơn cha nhà có phúc.
"Ba còn chưa có chết đâu". Từ sau khi lên chức làm cha, Lý Kiều cảm thấy sự trấn tĩnh tao nhã xưa kia đã dần dần bỏ hắn mà bay xa.
"Thừa nhận đi, ba à, ba đã có nguy cơ xuống cấp rồi", cậu bé trưởng thành sớm không hề sợ hãi nhìn cha mình, khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn mang theo ý cười giảo hoạt, "Ngày hôm qua khi mẹ đến trường đón con, nội trong mười lăm phút đã có ba người đàn ông xán tới".
Mắt thấy phong ba đột nhiên chuyển đến trên người mình, Thích vô tội nhìn chồng chớp mắt mấy cái.
"Nhưng mà ba ngày hôm kia đưa em đến trường cũng có vài người phụ nữ nhìn ba phóng điện mà". Diệp bé con non nớt lên tiếng lộ ra tin tức, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
Thích một phút trước còn chớp mắt phút sau đã bật ra lửa giận
"Bé con há mồm nào". Diệp Thính Phong giống như chẳng nghe thấy gì, biểu tình lại khôi phục bình tĩnh như thường, chỉ có khi nhìn về phía cô bé nhỏ kia, đôi mắt nâu mới lộ ra vẻ yêu thương lo lắng.
Ông ngoại quả nhiên cực giỏi, so với ba mẹ còn mạnh hơn gấp vạn lần ——- Diệp bé con nhu thuận mở cái miệng nhỏ nhắn ra, vẻ mặt sùng bái nghĩ về ông.
————————–
"Anh vì sao lại muốn ngồi lên xe em?" Thích khó chịu nhìn người đàn ông không mời đang mở cửa xe ngồi vào.
"Anh lười lái xe". Lý Kiều không thèm nhìn lửa giận trong mắt cô.
"Anh có thể gọi lái xe mà", Thích trào phúng cười, "Không phải mới vừa đổi một 'cô nàng' thể thao sao, nhanh như vậy đã ghét? "
"Phiền 'tài xế' làm ơn lái xe đi, anh đang vội công chuyện". Thanh âm hắn tràn đầy mệnh lệnh.
"Anh có việc còn em thì không?" Thích chán nản, đôi mắt nâu giận giữ quét về phía hắn, "——- anh còn không bằng một con ngỗng quay!"
Hôm nay trong khách sạn có một buổi tiệc rất quan trọng, cô không có thời gian để tranh cãi với hắn.
"A? Ngỗng quay có mùi vị ngon như anh sao?" Con ngươi đen khiêu khích nhìn người đẹp đang nổi giận, ngữ khí của hắn vô cùng ái muội.
"Anh ngon cái quỷ ——-" lời nói lập tức đình chỉ khi bên hông bị uy hiếp, cô chợt nín thở ——– bàn tay làm càn đã dán vào chiếc váy ngắn của cô, chậm rãi dao động đến phần đùi mẫn cảm, đầu gối trơn bóng, đầu ngón tay nhẹ nhàng đánh nhịp, giống như đang đàn một khúc nhạc ngả ngớn, rồi dần dần trượt vào giữa hai chân.
"Thích, em là cây đàn tốt nhất mà anh từng đánh..." Hắn lắng nghe hô hấp dồn dập của cô, cảm nhận được sự run rẩy yêu kiều của cô.
"Buông tay... em bị muộn rồi——-" Cô vô lực kháng nghị.
"Em không muốn biết anh có mùi vị ngon thế nào sao?" Lý Kiều ý vị sâu xa cười khẽ, chặt chẽ khóa chặt thắt lưng của cô, "Đến đây, ngồi lên đây——–".
"Tin—————–"
Một âm thanh dài chói tai vang dội nhất thời đánh thức hai kẻ đang dâng trào cảm xúc trong xe, Thích xấu hổ chôn đầu vào cần cổ hắn ——- đụng vào còi xe rồi!
Lý Kiều chỉ cười mà né tránh nắm đấm của cô, bàn tay vẫn không ngừng vuốt ve trêu ghẹo.
Phía sau tấm rèm cửa sổ sát đất, đang cất giấu hai cái đầu nhỏ.
"Ba mẹ khả năng là đang chơi trò sốc xe rồi". Lý Tầm Hoan rất là chuyên nghiệp tuyên bố ———- đó chính là từ ngữ mà ngày hôm qua cậu mới học được nha.
"Anh, 'số xe' là cái gì?" Diệp bé con khó hiểu túm túm vạt áo cậu.
"Bé con ngốc, là sốc xe". Lý Tầm Hoan liếc mắt một cái, biểu tình như không thể nói chuyện với con nít.
"À vậy sốc xe là cái gì vậy?" Diệp bé con khiêm tốn thỉnh giáo.
"Anh có giảng thì cũng không rõ ràng lắm đâu, em sau này sẽ biết". Lý Tầm Hoan ấp úng.
"Em đi hỏi ông ngoại!" Diệp bé con hướng về phòng khách chạy đi.
"Không được!" Khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú nhanh chóng hồng lên, lập tức chạy đuổi theo cô bé.
"Ông ngoại ——–"
"Bé Diệp!"
Tiếng cười đùa, tiếng thét chói tai vang vọng trong ngôi biệt thự, ngoài cửa sổ mặt trời ấm áp, xuân ý ngập tràn.
"Ông ngoại ơi, bé Diệp gả cho ông ngoại được không?". Trong không gian yên tĩnh của bữa sáng, một tiếng nói non nớt trẻ con trong nháy mắt làm không khí ngưng tụ.
Ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng, chim hót líu lo, mọi người trong nhà đều không hẹn mà cùng ngừng động tác ăn cơm lại, nhìn về phía cô bé nhỏ mới lên tiếng vừa rồi.
Trái tim của người đàn ông luôn lạnh lùng bấy lâu nay bỗng đập mạnh và loạn nhịp một chút, đôi mắt nâu lập tức nhiễm một tầng ý cười ôn hòa, Diệp Thính Phong nhíu mày nhìn tiểu mỹ nhân phấn ngọc mày ngài trước mắt: "A? Bé Diệp sao lại muốn gả cho ông ngoại vậy?"
"Ông ngoại rất là đẹp trai nha", đôi mắt đen trong suốt như ngọc thạch sùng bái nhìn "người trong lòng" của chính mình, hai má non mềm vì phấn khởi mà đỏ bừng lên, "Con hôm nay mới xem ảnh chụp của ông ngoại hồi xưa nha, con cảm thấy ông ngoại là người đàn ông đẹp trai nhất trên thế gian này."
Diệp Thính Phong sửng sốt, không khỏi cao giọng mà cười.
"Ba ba cũng rất là tuấn tú nè, bé Diệp sao lại không muốn gả cho ba?" Lý Kiều mỉm cười, ân cần thay con gái xắn miếng trứng ốp lết, thuận tiện trêu chọc.
"Nhưng mà ông ngoại lại lạnh lùng hơn ba, ba ạ", Diệp bé con khó xử cùng tiếc hận nhìn cha mình, vẻ mặt như muốn nói "Kiếp này vô duyên, xin hẹn kiếp sau", "Tuy rằng ba rất là tuấn tú, nhưng mà bé Diệp lại thích hình tượng của ông ngoại hơn, với lại mẹ nói là, ba là người rất lạm tình nha".
Bàn tay cầm dao nĩa bỗng cứng đờ, ý cười trong mắt phượng bỗng đông lại, Lý Kiều quay đầu, một tia mắt lạnh bắn về phía người phụ nữ đang trộm cười phía sau tờ báo ——– cô ngứa da phải không? Dám ở trước mặt con gái mà bại hoại hình tượng của hắn như vậy!
"Nhưng mà ông ngoại lại già hơn bé Diệp rất nhiều". Diệp Thính Phong khó có lúc mở miệng, lại hợp thời giảm bớt cục diện giương cung bạt kiếm trước mắt.
"Không có, ông ngoại rất trẻ, ông ngoại đẹp trai như vậy, con cùng ông đi ra ngoài rất là đẹp mặt nha". Cái miệng nhỏ nhắn tiếp tục nói ra những lời mật ngọt chết người.
"Bé con ngốc!". Cậu bé mạnh mẽ anh tuấn ngồi ở phía bên cạnh liền không kiềm chế được chen mồm vào, "Em không thấy là ông ngoại đang từ chối em sao? Ông ngoại chỉ yêu duy nhất bà ngoại mà thôi, làm sao có thể đáp ứng em!"
"Anh trai đáng ghét!" Đôi vành mắt nhất thời hồng lên, nước mắt dâng quanh đồng tử to tròn, Diệp bé con mếu máo, tội nghiệp nhìn về phía Diệp Thính Phong, "Ông ngoại.... Ông không thương bé Diệp sao?"
Nước mắt giống như nhưng hạt trân châu bị đứt, từng hạt rơi xuống khuôn mặt tinh xảo đáng yêu, ảo tưởng tan biến, cô bé khóc rất thương tâm.
"Bé con lại đây". Dưới sức mạnh của nước mắt, công lực ngàn năm tu luyện cũng hóa thành vòng tay dịu dàng, Diệp Thính Phong bất đắc dĩ thở dài, nhìn cô bé giang hai tay ra.
Thân mình nho nhỏ nhất thời chạy vội qua, nhào vào lồng ngực rộng lớn của ông, cái đầu nhỏ cứ ép xuống không chịu ngẩng lên.
"Ông ngoại yêu bà ngoại, cũng yêu bé Diệp". Tiếng nói trầm thấp mà mê người vang lên kiên nhẫn dỗ dành bé con trong lòng, Diệp Thính Phong cưng chìu ôm hết thân thể cô bé.
"Thật sao?" Diệp bé con ngẩng đầu nhìn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời mây xoay gió chuyển tràn đầy ý cười.
"Thật". Diệp Thính Phong mỉm cười, thành khẩn cam đoan.
Là do ông trời đã xót thương sao ———– bé con lớn lên giống Lãnh Hoan vô cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đáng yêu trước mắt này, đem so với ảnh chụp của Lãnh Hoan ngày xưa, quả thực là như được đúc trong cùng một khuôn. Lý Kiều lại để cho bé con mang họ của ông, nên đối với bảo bối trân quý này, ông thật sự thương yêu đến tận xương tủy.
"Ông ngoại đút bé con ăn sáng"
Yên lòng, công chúa bé nhỏ nhân cơ hội làm nũng.
"Được". Diệp Thính Phong lập tức đáp ứng.
"Ba, ba thật là không công bằng nha", Thích ra vẻ bất công buông tờ báo trong tay, nhìn cha kháng nghị nói: "Ba còn chưa bao giờ đút cho con ăn cơm nữa".
Thật sự là bất công mà, từ khi sinh ra hai cái đứa tiểu quỷ này, địa vị của cô trong nhà này cũng bị giảm xuống.
"Nếu bé con muốn gả cho ông ngoại, vậy thì con sẽ cưới mẹ". Cậu bé lạnh lùng tiếp tục phát biểu ý kiến.
Đôi mắt Thích sáng lên.
"Con dám". Thanh âm lạnh lẽo tao nhã vang lên, Lý Kiều giương mắt liếc nhìn tên nhóc dám cùng hắn tranh giành phụ nữ kia.
"Mỗi người đều có quyền lợi theo đuổi mỹ nữ". Đáng tiếc thay nhà họ Lý luôn luôn giữ vững và phát huy truyền thống tốt đẹp, hơn nữa vẫn duy trì xu hướng con hơn cha nhà có phúc.
"Ba còn chưa có chết đâu". Từ sau khi lên chức làm cha, Lý Kiều cảm thấy sự trấn tĩnh tao nhã xưa kia đã dần dần bỏ hắn mà bay xa.
"Thừa nhận đi, ba à, ba đã có nguy cơ xuống cấp rồi", cậu bé trưởng thành sớm không hề sợ hãi nhìn cha mình, khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn mang theo ý cười giảo hoạt, "Ngày hôm qua khi mẹ đến trường đón con, nội trong mười lăm phút đã có ba người đàn ông xán tới".
Mắt thấy phong ba đột nhiên chuyển đến trên người mình, Thích vô tội nhìn chồng chớp mắt mấy cái.
"Nhưng mà ba ngày hôm kia đưa em đến trường cũng có vài người phụ nữ nhìn ba phóng điện mà". Diệp bé con non nớt lên tiếng lộ ra tin tức, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
Thích một phút trước còn chớp mắt phút sau đã bật ra lửa giận
"Bé con há mồm nào". Diệp Thính Phong giống như chẳng nghe thấy gì, biểu tình lại khôi phục bình tĩnh như thường, chỉ có khi nhìn về phía cô bé nhỏ kia, đôi mắt nâu mới lộ ra vẻ yêu thương lo lắng.
Ông ngoại quả nhiên cực giỏi, so với ba mẹ còn mạnh hơn gấp vạn lần ——- Diệp bé con nhu thuận mở cái miệng nhỏ nhắn ra, vẻ mặt sùng bái nghĩ về ông.
————————–
"Anh vì sao lại muốn ngồi lên xe em?" Thích khó chịu nhìn người đàn ông không mời đang mở cửa xe ngồi vào.
"Anh lười lái xe". Lý Kiều không thèm nhìn lửa giận trong mắt cô.
"Anh có thể gọi lái xe mà", Thích trào phúng cười, "Không phải mới vừa đổi một 'cô nàng' thể thao sao, nhanh như vậy đã ghét? "
"Phiền 'tài xế' làm ơn lái xe đi, anh đang vội công chuyện". Thanh âm hắn tràn đầy mệnh lệnh.
"Anh có việc còn em thì không?" Thích chán nản, đôi mắt nâu giận giữ quét về phía hắn, "——- anh còn không bằng một con ngỗng quay!"
Hôm nay trong khách sạn có một buổi tiệc rất quan trọng, cô không có thời gian để tranh cãi với hắn.
"A? Ngỗng quay có mùi vị ngon như anh sao?" Con ngươi đen khiêu khích nhìn người đẹp đang nổi giận, ngữ khí của hắn vô cùng ái muội.
"Anh ngon cái quỷ ——-" lời nói lập tức đình chỉ khi bên hông bị uy hiếp, cô chợt nín thở ——– bàn tay làm càn đã dán vào chiếc váy ngắn của cô, chậm rãi dao động đến phần đùi mẫn cảm, đầu gối trơn bóng, đầu ngón tay nhẹ nhàng đánh nhịp, giống như đang đàn một khúc nhạc ngả ngớn, rồi dần dần trượt vào giữa hai chân.
"Thích, em là cây đàn tốt nhất mà anh từng đánh..." Hắn lắng nghe hô hấp dồn dập của cô, cảm nhận được sự run rẩy yêu kiều của cô.
"Buông tay... em bị muộn rồi——-" Cô vô lực kháng nghị.
"Em không muốn biết anh có mùi vị ngon thế nào sao?" Lý Kiều ý vị sâu xa cười khẽ, chặt chẽ khóa chặt thắt lưng của cô, "Đến đây, ngồi lên đây——–".
"Tin—————–"
Một âm thanh dài chói tai vang dội nhất thời đánh thức hai kẻ đang dâng trào cảm xúc trong xe, Thích xấu hổ chôn đầu vào cần cổ hắn ——- đụng vào còi xe rồi!
Lý Kiều chỉ cười mà né tránh nắm đấm của cô, bàn tay vẫn không ngừng vuốt ve trêu ghẹo.
Phía sau tấm rèm cửa sổ sát đất, đang cất giấu hai cái đầu nhỏ.
"Ba mẹ khả năng là đang chơi trò sốc xe rồi". Lý Tầm Hoan rất là chuyên nghiệp tuyên bố ———- đó chính là từ ngữ mà ngày hôm qua cậu mới học được nha.
"Anh, 'số xe' là cái gì?" Diệp bé con khó hiểu túm túm vạt áo cậu.
"Bé con ngốc, là sốc xe". Lý Tầm Hoan liếc mắt một cái, biểu tình như không thể nói chuyện với con nít.
"À vậy sốc xe là cái gì vậy?" Diệp bé con khiêm tốn thỉnh giáo.
"Anh có giảng thì cũng không rõ ràng lắm đâu, em sau này sẽ biết". Lý Tầm Hoan ấp úng.
"Em đi hỏi ông ngoại!" Diệp bé con hướng về phòng khách chạy đi.
"Không được!" Khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú nhanh chóng hồng lên, lập tức chạy đuổi theo cô bé.
"Ông ngoại ——–"
"Bé Diệp!"
Tiếng cười đùa, tiếng thét chói tai vang vọng trong ngôi biệt thự, ngoài cửa sổ mặt trời ấm áp, xuân ý ngập tràn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.