Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng
Chương 42: Cô ấy là vợ của tôi
Mộc Y Y
25/07/2018
Lâm Triệt sửng sốt, ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt Lâm Hữu Tài bỗng nhiên trở nên khác biệt.
Ông có ý tứ gì? Thái độ bỗng nhiên trở nên không giống như trước.
Cố Tĩnh Trạch vẫn cúi đầu liếc mắt nhìn Lâm Hữu Tài một cái:
- Chúng tôi vừa mới ở cùng nhau không bao lâu, cho nên tôi còn chưa kịp cùng cô ấy về nhà thăm hỏi gia đình.
- A a, lúc nào cũng hoan nghênh, sớm về thăm nhà.
Lâm Hữu Tài cười hề hề nói:
- Lâm Triệt đứa nhỏ này, chúng tôi vì nó tốn không ít tâm tư, nó còn nhỏ, không hiểu, về sau sẽ hiểu thôi, chúng tôi cũng đều là vì tốt cho nó, hiện tại nó là ít nhiều cũng có cậu chăm sóc rồi.
Cố Tĩnh Trạch cúi đầu, hơi hơi nắm lấy tay cô.
Lâm Triệt sửng sốt, ngẩng đầu lên.
Cố Tĩnh Trạch thản nhiên nói:
- Lâm Triệt là cô gái đơn thuần nhất, đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất tôi đã thấy, có thể ở cùng với cô ấy, tôi rất vui vẻ, cho nên, đối tốt với cô ấy, là điều tất nhiên.
Trong lòng Lâm Triệt hơi hơi rung động.
Ngẩng đầu lên, nhìn Cố Tĩnh Trạch, cô không nghĩ, anh sẽ giúp cô.
Trong lòng cô tự nhiên cảm thấy rất cảm động, không có ai, đối với cô tốt như vậy.
Ánh mắt Lâm Hữu Tài lóe lên ánh sáng, nhìn Cố Tĩnh Trạch, bộ dáng dần dần có chút khiêm tốn.
Hàn Thái Anh ở một bên vô cùng không vui, nhìn chồng của mình, không còn cách nào có thể hiểu được, ông ấy vì sao lại ăn nói khép nép với một tên mặt trắng nhỏ như vậy.
Cố Tĩnh Trạch phụ giúp Lâm Triệt:
- Chân Lâm Triệt bởi vì tai nạn xe cộ mà bị thương, còn chưa có khỏi hẳn, cần nghỉ ngơi, nếu không có việc gì, tôi mang Lâm Triệt đi nghỉ ngơi trước.
Lâm Hữu Tài lập tức nói:
- Được được được, mời, mời qua bên kia.
Cố Tĩnh Trạch cuối cùng nhìn thoáng qua Hàn Thái Anh, khinh thường liếc bà ta một cái, phụ giúp Lâm Triệt đi tới trước, khiến Hàn Thái Anh gần như nghiến răng nghiến lợi.
Đây là cái thái độ gì, dám ở trước mặt bà cao ngạo như vậy.
Tần Khanh ở rất xa nhìn thấy, Lâm Triệt thế nhưng lại rời đi cùng với một người đàn ông diện mạo tuấn mỹ, biểu cảm lại lạnh lùng, trong lòng hơi hơi run lên.
Người đàn ông này là ai?
Tần Khanh nhìn người đàn ông phụ giúp Lâm Triệt, bộ dáng giống như vô cùng săn sóc.
Vẻ mặt Tần Khanh kỳ quái bước đi tới, chợt nghe thấy Hàn Thái Anh tức giận nói với Lâm Hữu Tài:
- Ông làm sao vậy, đối với tên mặt trắng nhỏ kia, nhìn bộ dáng của ông giống như nịnh nọt nó là sao.
Hàn Thái Anh thật sự cảm thấy rất dọa người.
Lâm Hướng Thiên trừng mắt nhìn Hàn Thái Anh một cái:
- Người đàn ông kia chỉ sợ không phải người bình thường.
Hàn Thái Anh nói:
- Đúng vậy, bộ dạng là dạng chó hình người, nhưng mà, bộ dạng Tần Khanh cũng không khác mấy, còn có tiền hơn nó.
Lâm Hữu Tài hừ một tiếng, nói:
- Thôi đi, bà không thấy trên tay anh ta mang một chiếc nhẫn, cái nhẫn kia, chỉ sợ không phải tùy tiện ai cũng có.
- Ha, chỉ là một cái nhẫn mà thôi, một người người đàn ông còn mang đồ trang sức.
Hàn Thái Anh khinh thường nói.
Lâm Hữu Tài nói:
- Bà biết cái gì, cái nhẫn kia, tôi đã từng nhìn thấy một người đeo, hơn nữa là người của công chúng ở trong TV.
- Ai? Người kia là minh tinh?
Hàn Thái Anh thuận lẽ thường suy nghĩ, có thể ở trên TV, chỉ có thể là minh tinh thôi.
Lâm Hữu Tài lại híp mắt nói:
- Tổng Thống.
Hàn Thái Anh sửng sốt, lúc này mới thốt ra:
- Làm sao có thể, ông điên rồi sao, ông nhất định là nhìn lầm rồi.
Lúc này, Tần Khanh phía sau cũng đã đi tới, nghe thấy bọn họ nói đến nhẫn của Tổng Thống, nghiêm túc nói:
- Bác trai, bác gái, hai người nói cái gì? Trên ngón tay Tổng Thống quả thật có đeo nhẫn, bởi vì Tổng Thống là người Cố gia, cái nhẫn kia, là tượng trưng cho Cố gia, cho nên Tổng Thống cũng mang theo bên người, vừa mới... Người đàn ông vừa mới.
Cũng là người Cố gia?
Cố gia cho đến nay chỉ có một người còn chưa được mọi người thấy mặt, đó chính là Cố Tĩnh Trạch khiêm tốn.
- Chẳng lẽ người đàn ông vừa mới đẩy Lâm Triệt đi, chính là Cố Tĩnh Trạch?
Một câu nói, khiến vài người bỗng chốc đều trầm mặc.
- Tôi thấy tám chín phần mười là vậy.
Lâm Hữu Tài nghe thấy Tần Khanh cũng khẳng định như vậy, bỗng chốc càng giống như mở cờ trong bụng.
Hàn Thái Anh lại bị đè nén không thôi, không tin nói:
- Làm sao có thể, hai người nghĩ nhiều rồi, bằng vào bộ dáng của tiểu tiện nhân Lâm Triệt kia, còn có thể quyến rũ được người cao cao tại thượng như vậy sao, hai người nghĩ Lâm Triệt quá lợi hại.
Hàn Thái Anh đương nhiên không muốn tin, làm sao có thể.
Lâm Lỵ đẹp như thiên tiên, có thể tìm được Tần Khanh, cùng anh đính hôn, đều đã khiến bao nhiêu người không ngừng hâm mộ.
Dựa vào cái gì tiểu tiện nhân Lâm Triệt kia có thể gặp được người đàn ông có tiền có thế như vậy?
Bà chết sống cũng không muốn tin.
Vẻ mặt Tần Khanh cũng nghi hoặc:
- Vậy... Bọn họ làm sao biết nhau?
Hàn Thái Anh nói thẳng:
- Hừ, cho dù là anh ta, cũng nhất định chỉ muốn chơi đùa Lâm Triệt mà thôi, Lâm Triệt hiện tại lá gan đúng là lớn, một mặt quyến rũ Cố Tĩnh Dư, một mặt quyến rũ người đàn ông khác, cô ta là bị Lâm Lỵ chúng ta kích thích, bắt đầu vì tiền, không để ý chết sống sao? Hữu Tài, ông còn muốn cổ vũ cô ta? Cô ta chơi đùa, mang chính mình chơi đùa thì không nói, làm phiền hà chúng ta cũng đắc tội với người khác.
Nói xong, bà tức giận vòng hai tay lại, cả người giống như pháo trúc sắp nổ mạnh.
Mà Tần Khanh nghe xong lời Hàn Thái Anh nói, ánh mắt có chút thâm trầm nhìn về phía phương hướng Lâm Triệt cùng người đàn ông kia rời đi.
Người bên cạnh đều khó hiểu nhìn Lâm Triệt và Cố Tĩnh Trạch.
Không khỏi kỳ quái nghị luận ào ào.
- Người đàn ông đi cùng Lâm Triệt là ai vậy?
- Đúng vậy, cho tới bây giờ chưa thấy qua, bộ dáng rất đẹp trai.
- Ánh mắt rất mê người, tôi cảm thấy còn đẹp trai hơn chú rể hôm nay.
Lâm Lỵ nghe được có tiếng nghị luận của mọi người, nghe tới câu cuối cùng kia, còn đẹp trai hơn chú rể hôm nay, mới đột nhiên quay đầu lại.
Lâm Triệt ở cùng một người đàn ông?
Trong lòng Lâm Lỵ tức giận.
Lâm Triệt này, hôm nay tuyệt đối là tính kế, muốn tới cướp đoạt nổi bật của cô.
Cố Tĩnh Trạch luôn luôn phụ giúp Lâm Triệt, thẳng đến đến nơi có ít người, Lâm Triệt mới nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu lên, nhìn Cố Tĩnh Trạch:
- Anh làm sao lại đến đây?
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Trong nhà cô có việc mừng, tôi làm chồng, không phải là nên đến tham gia sao?
Lại nhìn hướng về phía sau, ẩn ẩn còn có thể tìm được bóng dáng Tần Khanh.
Trong lòng anh nghĩ, ánh mắt Lâm Triệt không biết bị cái gì, người đàn ông này, vừa thấy chính là mặt thư sinh non choẹt.
Chẳng lẽ Lâm Triệt thích loại này?
Nghĩ vậy, biểu cảm trên mặt Cố Tĩnh Trạch, càng thêm căng thẳng lên.
Lâm Triệt nói:
- Đây chỉ là tiệc đính hôn của chị tôi thôi.
- Cũng là tiệc đính hôn của người đàn ông cô thích.
Thanh âm Cố Tĩnh Trạch khinh thường nói.
Lâm Triệt không khỏi nói:
- Này, mới không phải đâu.
- Tần Khanh, không là gọi tên này sao?
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô.
Sắc mặt Lâm Triệt khẽ biến thành tối sầm u ám, miệng lại không cam lòng thừa nhận:
- Đây chỉ là trước đây thích thôi!
- Tóm lại, loại tiệc này, tôi làm chồng của cô, đương nhiên phải cùng cô đến.
Lâm Triệt không biết nói gì nói:
- Cũng không cần...
- Không sao, tôi là chồng của cô.
Cố Tĩnh Trạch phụ giúp cô đi đến chỗ đồ ăn.
Lâm Triệt nhắc nhở anh:
- Hợp đồng.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Một ngày còn không ly hôn, cô vẫn là vợ trên hộ khẩu của tôi, trên luật pháp, trên đạo đức, cô đều là vợ của tôi, cho nên, tôi nên đến.
Lâm Triệt ngẩng đầu lên, có thể cảm thấy trong lòng có một dòng nước ấm, bởi vì lời nói của anh, ở chậm rãi di động.
May quá mình nhớ trên yy còn có chế độ hẹn giờ, vậy là không lỡ hẹn với mọi người rồi
Ông có ý tứ gì? Thái độ bỗng nhiên trở nên không giống như trước.
Cố Tĩnh Trạch vẫn cúi đầu liếc mắt nhìn Lâm Hữu Tài một cái:
- Chúng tôi vừa mới ở cùng nhau không bao lâu, cho nên tôi còn chưa kịp cùng cô ấy về nhà thăm hỏi gia đình.
- A a, lúc nào cũng hoan nghênh, sớm về thăm nhà.
Lâm Hữu Tài cười hề hề nói:
- Lâm Triệt đứa nhỏ này, chúng tôi vì nó tốn không ít tâm tư, nó còn nhỏ, không hiểu, về sau sẽ hiểu thôi, chúng tôi cũng đều là vì tốt cho nó, hiện tại nó là ít nhiều cũng có cậu chăm sóc rồi.
Cố Tĩnh Trạch cúi đầu, hơi hơi nắm lấy tay cô.
Lâm Triệt sửng sốt, ngẩng đầu lên.
Cố Tĩnh Trạch thản nhiên nói:
- Lâm Triệt là cô gái đơn thuần nhất, đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất tôi đã thấy, có thể ở cùng với cô ấy, tôi rất vui vẻ, cho nên, đối tốt với cô ấy, là điều tất nhiên.
Trong lòng Lâm Triệt hơi hơi rung động.
Ngẩng đầu lên, nhìn Cố Tĩnh Trạch, cô không nghĩ, anh sẽ giúp cô.
Trong lòng cô tự nhiên cảm thấy rất cảm động, không có ai, đối với cô tốt như vậy.
Ánh mắt Lâm Hữu Tài lóe lên ánh sáng, nhìn Cố Tĩnh Trạch, bộ dáng dần dần có chút khiêm tốn.
Hàn Thái Anh ở một bên vô cùng không vui, nhìn chồng của mình, không còn cách nào có thể hiểu được, ông ấy vì sao lại ăn nói khép nép với một tên mặt trắng nhỏ như vậy.
Cố Tĩnh Trạch phụ giúp Lâm Triệt:
- Chân Lâm Triệt bởi vì tai nạn xe cộ mà bị thương, còn chưa có khỏi hẳn, cần nghỉ ngơi, nếu không có việc gì, tôi mang Lâm Triệt đi nghỉ ngơi trước.
Lâm Hữu Tài lập tức nói:
- Được được được, mời, mời qua bên kia.
Cố Tĩnh Trạch cuối cùng nhìn thoáng qua Hàn Thái Anh, khinh thường liếc bà ta một cái, phụ giúp Lâm Triệt đi tới trước, khiến Hàn Thái Anh gần như nghiến răng nghiến lợi.
Đây là cái thái độ gì, dám ở trước mặt bà cao ngạo như vậy.
Tần Khanh ở rất xa nhìn thấy, Lâm Triệt thế nhưng lại rời đi cùng với một người đàn ông diện mạo tuấn mỹ, biểu cảm lại lạnh lùng, trong lòng hơi hơi run lên.
Người đàn ông này là ai?
Tần Khanh nhìn người đàn ông phụ giúp Lâm Triệt, bộ dáng giống như vô cùng săn sóc.
Vẻ mặt Tần Khanh kỳ quái bước đi tới, chợt nghe thấy Hàn Thái Anh tức giận nói với Lâm Hữu Tài:
- Ông làm sao vậy, đối với tên mặt trắng nhỏ kia, nhìn bộ dáng của ông giống như nịnh nọt nó là sao.
Hàn Thái Anh thật sự cảm thấy rất dọa người.
Lâm Hướng Thiên trừng mắt nhìn Hàn Thái Anh một cái:
- Người đàn ông kia chỉ sợ không phải người bình thường.
Hàn Thái Anh nói:
- Đúng vậy, bộ dạng là dạng chó hình người, nhưng mà, bộ dạng Tần Khanh cũng không khác mấy, còn có tiền hơn nó.
Lâm Hữu Tài hừ một tiếng, nói:
- Thôi đi, bà không thấy trên tay anh ta mang một chiếc nhẫn, cái nhẫn kia, chỉ sợ không phải tùy tiện ai cũng có.
- Ha, chỉ là một cái nhẫn mà thôi, một người người đàn ông còn mang đồ trang sức.
Hàn Thái Anh khinh thường nói.
Lâm Hữu Tài nói:
- Bà biết cái gì, cái nhẫn kia, tôi đã từng nhìn thấy một người đeo, hơn nữa là người của công chúng ở trong TV.
- Ai? Người kia là minh tinh?
Hàn Thái Anh thuận lẽ thường suy nghĩ, có thể ở trên TV, chỉ có thể là minh tinh thôi.
Lâm Hữu Tài lại híp mắt nói:
- Tổng Thống.
Hàn Thái Anh sửng sốt, lúc này mới thốt ra:
- Làm sao có thể, ông điên rồi sao, ông nhất định là nhìn lầm rồi.
Lúc này, Tần Khanh phía sau cũng đã đi tới, nghe thấy bọn họ nói đến nhẫn của Tổng Thống, nghiêm túc nói:
- Bác trai, bác gái, hai người nói cái gì? Trên ngón tay Tổng Thống quả thật có đeo nhẫn, bởi vì Tổng Thống là người Cố gia, cái nhẫn kia, là tượng trưng cho Cố gia, cho nên Tổng Thống cũng mang theo bên người, vừa mới... Người đàn ông vừa mới.
Cũng là người Cố gia?
Cố gia cho đến nay chỉ có một người còn chưa được mọi người thấy mặt, đó chính là Cố Tĩnh Trạch khiêm tốn.
- Chẳng lẽ người đàn ông vừa mới đẩy Lâm Triệt đi, chính là Cố Tĩnh Trạch?
Một câu nói, khiến vài người bỗng chốc đều trầm mặc.
- Tôi thấy tám chín phần mười là vậy.
Lâm Hữu Tài nghe thấy Tần Khanh cũng khẳng định như vậy, bỗng chốc càng giống như mở cờ trong bụng.
Hàn Thái Anh lại bị đè nén không thôi, không tin nói:
- Làm sao có thể, hai người nghĩ nhiều rồi, bằng vào bộ dáng của tiểu tiện nhân Lâm Triệt kia, còn có thể quyến rũ được người cao cao tại thượng như vậy sao, hai người nghĩ Lâm Triệt quá lợi hại.
Hàn Thái Anh đương nhiên không muốn tin, làm sao có thể.
Lâm Lỵ đẹp như thiên tiên, có thể tìm được Tần Khanh, cùng anh đính hôn, đều đã khiến bao nhiêu người không ngừng hâm mộ.
Dựa vào cái gì tiểu tiện nhân Lâm Triệt kia có thể gặp được người đàn ông có tiền có thế như vậy?
Bà chết sống cũng không muốn tin.
Vẻ mặt Tần Khanh cũng nghi hoặc:
- Vậy... Bọn họ làm sao biết nhau?
Hàn Thái Anh nói thẳng:
- Hừ, cho dù là anh ta, cũng nhất định chỉ muốn chơi đùa Lâm Triệt mà thôi, Lâm Triệt hiện tại lá gan đúng là lớn, một mặt quyến rũ Cố Tĩnh Dư, một mặt quyến rũ người đàn ông khác, cô ta là bị Lâm Lỵ chúng ta kích thích, bắt đầu vì tiền, không để ý chết sống sao? Hữu Tài, ông còn muốn cổ vũ cô ta? Cô ta chơi đùa, mang chính mình chơi đùa thì không nói, làm phiền hà chúng ta cũng đắc tội với người khác.
Nói xong, bà tức giận vòng hai tay lại, cả người giống như pháo trúc sắp nổ mạnh.
Mà Tần Khanh nghe xong lời Hàn Thái Anh nói, ánh mắt có chút thâm trầm nhìn về phía phương hướng Lâm Triệt cùng người đàn ông kia rời đi.
Người bên cạnh đều khó hiểu nhìn Lâm Triệt và Cố Tĩnh Trạch.
Không khỏi kỳ quái nghị luận ào ào.
- Người đàn ông đi cùng Lâm Triệt là ai vậy?
- Đúng vậy, cho tới bây giờ chưa thấy qua, bộ dáng rất đẹp trai.
- Ánh mắt rất mê người, tôi cảm thấy còn đẹp trai hơn chú rể hôm nay.
Lâm Lỵ nghe được có tiếng nghị luận của mọi người, nghe tới câu cuối cùng kia, còn đẹp trai hơn chú rể hôm nay, mới đột nhiên quay đầu lại.
Lâm Triệt ở cùng một người đàn ông?
Trong lòng Lâm Lỵ tức giận.
Lâm Triệt này, hôm nay tuyệt đối là tính kế, muốn tới cướp đoạt nổi bật của cô.
Cố Tĩnh Trạch luôn luôn phụ giúp Lâm Triệt, thẳng đến đến nơi có ít người, Lâm Triệt mới nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu lên, nhìn Cố Tĩnh Trạch:
- Anh làm sao lại đến đây?
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Trong nhà cô có việc mừng, tôi làm chồng, không phải là nên đến tham gia sao?
Lại nhìn hướng về phía sau, ẩn ẩn còn có thể tìm được bóng dáng Tần Khanh.
Trong lòng anh nghĩ, ánh mắt Lâm Triệt không biết bị cái gì, người đàn ông này, vừa thấy chính là mặt thư sinh non choẹt.
Chẳng lẽ Lâm Triệt thích loại này?
Nghĩ vậy, biểu cảm trên mặt Cố Tĩnh Trạch, càng thêm căng thẳng lên.
Lâm Triệt nói:
- Đây chỉ là tiệc đính hôn của chị tôi thôi.
- Cũng là tiệc đính hôn của người đàn ông cô thích.
Thanh âm Cố Tĩnh Trạch khinh thường nói.
Lâm Triệt không khỏi nói:
- Này, mới không phải đâu.
- Tần Khanh, không là gọi tên này sao?
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô.
Sắc mặt Lâm Triệt khẽ biến thành tối sầm u ám, miệng lại không cam lòng thừa nhận:
- Đây chỉ là trước đây thích thôi!
- Tóm lại, loại tiệc này, tôi làm chồng của cô, đương nhiên phải cùng cô đến.
Lâm Triệt không biết nói gì nói:
- Cũng không cần...
- Không sao, tôi là chồng của cô.
Cố Tĩnh Trạch phụ giúp cô đi đến chỗ đồ ăn.
Lâm Triệt nhắc nhở anh:
- Hợp đồng.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Một ngày còn không ly hôn, cô vẫn là vợ trên hộ khẩu của tôi, trên luật pháp, trên đạo đức, cô đều là vợ của tôi, cho nên, tôi nên đến.
Lâm Triệt ngẩng đầu lên, có thể cảm thấy trong lòng có một dòng nước ấm, bởi vì lời nói của anh, ở chậm rãi di động.
May quá mình nhớ trên yy còn có chế độ hẹn giờ, vậy là không lỡ hẹn với mọi người rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.