Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng
Chương 123: Cùng nhau nói chuyện phiếm thật lâu
Mộc Y Y
22/08/2018
- Được rồi! Em có hơi ngốc một chút nhưng cũng không sao. Mình làm tốt
là được rồi, không cần phải hơn thua với người khác, nhất là lấy khuyết
điểm của mình đi so với sở trường người khác. Em là diễn viên chứ có
phải minh tinh ngành hài kịch đâu? Nếu em muốn đứng ở đỉnh cao sự nghiệp diễn viên, thì em so sánh kỹ năng diễn xuất với bọn họ là được rồi, tại sao phải so ai buồn cười hơn?
Lí lẽ này... Cũng không hẳn là sai.
Lâm Triệt nói:
- Chỉ là nhìn họ rất tuyệt, tôi hơi hâm mộ.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Em cũng rất tuyệt, ở phương diện khác.
- Thật sao?
Lâm Triệt cảm thấy mình ở trong mắt Cố Tĩnh Trạch không bình thường tí nào.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Đúng, em phải tin tưởng con mắt của tôi. Làm được vợ tôi, có thể thấy em vẫn có nhiều ưu điểm.
-...
Vẫn là khen chính bản thân anh.
- Này, anh là đàn ông mà, sao lại tự kỉ như thế chứ?
- Đó là đương nhiên, một người mà ngay cả bản thân mình cũng không yêu, thì sao có thể trông cậy người khác yêu quý mình?
- Thôi đi! Anh nói xem tôi rốt cục có ưu điểm gì?
- Em muốn tôi nói, chẳng phải là bức tôi nói dối sao?
- Được... Vậy tôi cúp điện thoại!
- Đừng cúp, chờ cho tôi nghĩ lại đã.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Em... Lúc hôn, kỹ thuật rất tốt.
-...
Lâm Triệt bị chọc giận không ít:
- Cố Tĩnh Trạch!
- Được rồi được rồi, tuy em có hơi ngốc một chút, hơi vụng về một chút, không có giáo dục một chút...
- Tôi đâu có bảo anh chê tôi?
Lâm Triệt không thể nhịn được nữa, tại sao người này có thể nói như vậy chứ!
- Còn cả hơi không lễ phép... Nhưng cũng may, dáng người em rất tốt, chạm vào rất có xúc cảm.
-...
Lâm Triệt giận đỏ mặt:
- Cố Tĩnh Trạch! Đồ lưu manh! Anh nói tôi là bình hoa?
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Bình hoa cũng có chỗ tốt của bình hoa. Có người muốn làm bình hoa còn không được.
- Được! Không ngờ anh lại nói tôi là bình hoa!
Cố Tĩnh Trạch im lặng. Anh là đang khen cô xinh đẹp đấy chứ.
Nhưng cô ngốc như này, muốn để cô nghe hiểu chắc anh phải sắp xếp lại bố cục thế giới mất.
Vẫn là thôi đi.
Hai người trò chuyện như vậy một lúc, không để ý, thời gian đã trôi qua thật nhanh.
Cố Tĩnh Trạch nhìn đồng hồ, nói với Lâm triệt:
- Ngày mai em còn phải dậy sớm, trời đã rạng sáng rồi, đi ngủ đi.
- A, trời rạng sáng rồi sao? Đều tại anh, không có việc gì lại nói nhăng nói cuội với tôi làm gì!
Lâm Triệt nói, nhanh chóng cúp điện thoại.
- A, đừng cúp...
Cố Tĩnh Trạch lại một lần gọi Lâm Triệt.
Lâm Triệt dừng một chút:
- Có chuyện gì?
- Chậm nhất là tối ngày kia em mới về đúng không?
Anh hỏi.
Lâm Triệt nói:
- Đúng vậy.
- Được, đừng chậm trễ. Giọng anh trầm thấp, truyền qua sóng điện thoại, khiến đáy lòng Lâm Triệt cảm thấy mềm mại.
- Đây là anh muốn tôi về sớm?
Lâm Triệt ngã xuống giường, cười nói.
Lại nghe trong điện thoại, giọng của Cố Tĩnh Trạch thản nhiên:
- Đúng vậy.
- Cái gì?
Lâm Triệt từ trên giường bắn lên, nhưng Cố Tĩnh Trạch đã cúp điện thoại.
Đúng vậy... Đúng vậy...
Cầm điện thoại trên tay, lòng Lâm Triệt mang theo một chút cảm giác ngọt ngào nhè nhẹ, không khống chế nổi, lại suy nghĩ lung tung.
Có lẽ bởi vì cùng Cố Tĩnh Trạch trò chuyện trong điện thoại rất lâu, hàn huyên rất nhiều chuyện nên cảm giác khẩn trương của Lâm Triệt trước đó cũng lập tức biến mất. Lúc đó, cô cảm thấy cả người đều thả lỏng hơn rất nhiều, trong đầu tràn ngập bóng hình Cố Tĩnh Trạch, dần dần quên đi những chuyện khác.
Có thể gọi điện thoại lâu như vậy với Cố Tĩnh Trạch, còn cùng anh nói chuyện trên trời dưới đất, Lâm Triệt chưa từng nghĩ tới.
Cô mặt dày mày dạn, có rất nhiều thứ mà cô không hiểu, đều hỏi anh hết. Anh rất nhẫn nại, lắng nghe cô, cái gì biết đều nói cho cô.
Cô nghĩ, Cố Tĩnh Trạch biết rất nhiều chuyện, cùng anh nói chuyện phiếm, tuyệt đối không cần lo lắng vì không có gì để nói.
Rất nhanh, Lâm Triệt nằm ở trên giường, ngủ thiếp đi. Cô tuyệt đối không nghĩ rằng ngày hôm sau, mới sáng sớm đã có người vọt thẳng vào trong phòng.
May mắn là Du Mẫn Mẫn sớm đã nhắc nhở cô nên mặc bộ đồ nào tốt một chút để đi ngủ, phòng khi bị chụp lén. Dù như thế, lúc Lâm Triệt tỉnh dậy vẫn có chút lộn xộn. Tóc tai rối bời, trên mặt một chút trang điểm cũng không có, quầng mắt bị thâm, bởi vì ban đêm uống quá nhiều nước, lại cùng Cố Tĩnh Trạch trò chuyện tới khuya, buổi sáng cả người cô đều khó chịu.
Lúc nhìn thấy camera, Lâm Triệt sững sờ.
Nghe thấy mọi người cười lớn, cô cũng chỉ có thể im lặng dụi dụi con mắt, thản nhiên đối mặt với mọi người:
- Mấy người chờ đó cho tôi, dù gì tôi cũng là thần tượng, mấy người cứ như thế, nếu về sau không ai trang điểm chỗ tôi, mấy người nhất định phải bồi thường.
Tất cả mọi người đi theo đều cười ha ha.
Lâm Triệt nghĩ dù sao khuôn mặt bết bát nhất cũng đã bị người khác thấy được, dứt khoát cũng mặc kệ thôi.
Lúc đi ra ngoài, cô ngáp một cái, nhìn thấy mọi người đứng một loạt ở nơi đó, im lặng cúi đầu.
Xem ra Tần Quán Quán và Vương Tinh Sở mới sáng sớm đã nhận lấy đãi ngộ như vậy nhưng cả người Vương Tinh Sở mặt mày vẫn tỏa sáng, hờn dỗi nói với người:
- Mọi người đến cũng không nói một chút, người ta là mặt mộc đấy!
Tần Quán Quán ở bên kia xùy một tiếng, thấp giọng thì thầm với Lâm Triệt:
- Nói cũng không biết ngượng, sáng sớm người đại diện đã nói qua, còn mặt mộc, cô ta là giả mặt mộc thì có, đến kính sát tròng cũng không lấy xuống.
- Không phải chứ, người đại diện đều biết?
- Đương nhiên, người đại diện của em không có nói cho em sao? Chị cũng cố ý mặc áo ngủ thật đẹp đấy.
- Nói cho cái rắm!
Lâm Triệt thật sự là muốn giết chết Du Mẫn Mẫn.
Chẳng lẽ Du Mẫn Mẫn cũng cảm thấy biểu hiện của mình không tốt, cho nên từ bỏ trị liệu sao?
Dù gì cũng phải cho cô cơ hội vãn hồi hình tượng chứ.
Thật vất vả tìm mới được Du Mẫn Mẫn, Lâm Triệt nói:
- Em muốn giết chị! Du Mẫn Mẫn, vì chị không nói cho em biết, tổ đạo diễn sẽ đi gõ cửa!
Du Mẫn Mẫn nhìn cô dáng vẻ tùy tiện, ha hả cười:
- Nói cho em chẳng tác dụng gì, em cũng sẽ không diễn trò, còn không bằng để tự nhiên, em nhìn xem, như vậy chẳng phải không tệ sao?
Lâm Triệt thật sự bó tay rồi, nhưng nghĩ lại, mình quả thật không có tâm tư như Vương Tinh Sở kia, còn trang điểm giống như cái gì cũng không biết.
- Thật là, vậy chị không nhắc nhở em một chút sao?
- Chị không phải là đã nói, em mặc nhiều quần áo một chút, không được để trần, em cũng không phải không có thói quen ngủ trần truồng sao.
Lâm Triệt im lặng nói:
- Vậy chị không sợ, ngộ nhỡ em dẫn đàn ông vào trong phòng, vậy không phải là xong hết?
- Làm sao có thể?
Du Mẫn Mẫn xoa xoa cằm, suy nghĩ nói:
- Nhưng cũng không phải là không thể, nhưng nhỡ Cố Tĩnh Trạch tới thì sao? Mà cũng chẳng sao, nếu anh ta tới, chắc chắn sẽ tức giận mất thôi.
Lâm Triệt hung hăng trừng mắt, sao cô lại có người đại diện không đáng tin như này chứ!
Dù sao hiện tại đã thành như vậy, cô cũng chỉ có thể tiếp tục vò mẻ không sợ sứt.
Lúc ra ngoài, mọi người còn cười cười nhìn Lâm Triệt:
- Em cũng giỏi quá đi, không thèm trang điểm một tí nào hết.
- Ha ha, chị đi ngủ còn trang điểm, tính ban đêm cùng quỷ hẹn hò sao?
Lâm Triệt khoát khoát tay, không để ý nói.
Lí lẽ này... Cũng không hẳn là sai.
Lâm Triệt nói:
- Chỉ là nhìn họ rất tuyệt, tôi hơi hâm mộ.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Em cũng rất tuyệt, ở phương diện khác.
- Thật sao?
Lâm Triệt cảm thấy mình ở trong mắt Cố Tĩnh Trạch không bình thường tí nào.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Đúng, em phải tin tưởng con mắt của tôi. Làm được vợ tôi, có thể thấy em vẫn có nhiều ưu điểm.
-...
Vẫn là khen chính bản thân anh.
- Này, anh là đàn ông mà, sao lại tự kỉ như thế chứ?
- Đó là đương nhiên, một người mà ngay cả bản thân mình cũng không yêu, thì sao có thể trông cậy người khác yêu quý mình?
- Thôi đi! Anh nói xem tôi rốt cục có ưu điểm gì?
- Em muốn tôi nói, chẳng phải là bức tôi nói dối sao?
- Được... Vậy tôi cúp điện thoại!
- Đừng cúp, chờ cho tôi nghĩ lại đã.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Em... Lúc hôn, kỹ thuật rất tốt.
-...
Lâm Triệt bị chọc giận không ít:
- Cố Tĩnh Trạch!
- Được rồi được rồi, tuy em có hơi ngốc một chút, hơi vụng về một chút, không có giáo dục một chút...
- Tôi đâu có bảo anh chê tôi?
Lâm Triệt không thể nhịn được nữa, tại sao người này có thể nói như vậy chứ!
- Còn cả hơi không lễ phép... Nhưng cũng may, dáng người em rất tốt, chạm vào rất có xúc cảm.
-...
Lâm Triệt giận đỏ mặt:
- Cố Tĩnh Trạch! Đồ lưu manh! Anh nói tôi là bình hoa?
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Bình hoa cũng có chỗ tốt của bình hoa. Có người muốn làm bình hoa còn không được.
- Được! Không ngờ anh lại nói tôi là bình hoa!
Cố Tĩnh Trạch im lặng. Anh là đang khen cô xinh đẹp đấy chứ.
Nhưng cô ngốc như này, muốn để cô nghe hiểu chắc anh phải sắp xếp lại bố cục thế giới mất.
Vẫn là thôi đi.
Hai người trò chuyện như vậy một lúc, không để ý, thời gian đã trôi qua thật nhanh.
Cố Tĩnh Trạch nhìn đồng hồ, nói với Lâm triệt:
- Ngày mai em còn phải dậy sớm, trời đã rạng sáng rồi, đi ngủ đi.
- A, trời rạng sáng rồi sao? Đều tại anh, không có việc gì lại nói nhăng nói cuội với tôi làm gì!
Lâm Triệt nói, nhanh chóng cúp điện thoại.
- A, đừng cúp...
Cố Tĩnh Trạch lại một lần gọi Lâm Triệt.
Lâm Triệt dừng một chút:
- Có chuyện gì?
- Chậm nhất là tối ngày kia em mới về đúng không?
Anh hỏi.
Lâm Triệt nói:
- Đúng vậy.
- Được, đừng chậm trễ. Giọng anh trầm thấp, truyền qua sóng điện thoại, khiến đáy lòng Lâm Triệt cảm thấy mềm mại.
- Đây là anh muốn tôi về sớm?
Lâm Triệt ngã xuống giường, cười nói.
Lại nghe trong điện thoại, giọng của Cố Tĩnh Trạch thản nhiên:
- Đúng vậy.
- Cái gì?
Lâm Triệt từ trên giường bắn lên, nhưng Cố Tĩnh Trạch đã cúp điện thoại.
Đúng vậy... Đúng vậy...
Cầm điện thoại trên tay, lòng Lâm Triệt mang theo một chút cảm giác ngọt ngào nhè nhẹ, không khống chế nổi, lại suy nghĩ lung tung.
Có lẽ bởi vì cùng Cố Tĩnh Trạch trò chuyện trong điện thoại rất lâu, hàn huyên rất nhiều chuyện nên cảm giác khẩn trương của Lâm Triệt trước đó cũng lập tức biến mất. Lúc đó, cô cảm thấy cả người đều thả lỏng hơn rất nhiều, trong đầu tràn ngập bóng hình Cố Tĩnh Trạch, dần dần quên đi những chuyện khác.
Có thể gọi điện thoại lâu như vậy với Cố Tĩnh Trạch, còn cùng anh nói chuyện trên trời dưới đất, Lâm Triệt chưa từng nghĩ tới.
Cô mặt dày mày dạn, có rất nhiều thứ mà cô không hiểu, đều hỏi anh hết. Anh rất nhẫn nại, lắng nghe cô, cái gì biết đều nói cho cô.
Cô nghĩ, Cố Tĩnh Trạch biết rất nhiều chuyện, cùng anh nói chuyện phiếm, tuyệt đối không cần lo lắng vì không có gì để nói.
Rất nhanh, Lâm Triệt nằm ở trên giường, ngủ thiếp đi. Cô tuyệt đối không nghĩ rằng ngày hôm sau, mới sáng sớm đã có người vọt thẳng vào trong phòng.
May mắn là Du Mẫn Mẫn sớm đã nhắc nhở cô nên mặc bộ đồ nào tốt một chút để đi ngủ, phòng khi bị chụp lén. Dù như thế, lúc Lâm Triệt tỉnh dậy vẫn có chút lộn xộn. Tóc tai rối bời, trên mặt một chút trang điểm cũng không có, quầng mắt bị thâm, bởi vì ban đêm uống quá nhiều nước, lại cùng Cố Tĩnh Trạch trò chuyện tới khuya, buổi sáng cả người cô đều khó chịu.
Lúc nhìn thấy camera, Lâm Triệt sững sờ.
Nghe thấy mọi người cười lớn, cô cũng chỉ có thể im lặng dụi dụi con mắt, thản nhiên đối mặt với mọi người:
- Mấy người chờ đó cho tôi, dù gì tôi cũng là thần tượng, mấy người cứ như thế, nếu về sau không ai trang điểm chỗ tôi, mấy người nhất định phải bồi thường.
Tất cả mọi người đi theo đều cười ha ha.
Lâm Triệt nghĩ dù sao khuôn mặt bết bát nhất cũng đã bị người khác thấy được, dứt khoát cũng mặc kệ thôi.
Lúc đi ra ngoài, cô ngáp một cái, nhìn thấy mọi người đứng một loạt ở nơi đó, im lặng cúi đầu.
Xem ra Tần Quán Quán và Vương Tinh Sở mới sáng sớm đã nhận lấy đãi ngộ như vậy nhưng cả người Vương Tinh Sở mặt mày vẫn tỏa sáng, hờn dỗi nói với người:
- Mọi người đến cũng không nói một chút, người ta là mặt mộc đấy!
Tần Quán Quán ở bên kia xùy một tiếng, thấp giọng thì thầm với Lâm Triệt:
- Nói cũng không biết ngượng, sáng sớm người đại diện đã nói qua, còn mặt mộc, cô ta là giả mặt mộc thì có, đến kính sát tròng cũng không lấy xuống.
- Không phải chứ, người đại diện đều biết?
- Đương nhiên, người đại diện của em không có nói cho em sao? Chị cũng cố ý mặc áo ngủ thật đẹp đấy.
- Nói cho cái rắm!
Lâm Triệt thật sự là muốn giết chết Du Mẫn Mẫn.
Chẳng lẽ Du Mẫn Mẫn cũng cảm thấy biểu hiện của mình không tốt, cho nên từ bỏ trị liệu sao?
Dù gì cũng phải cho cô cơ hội vãn hồi hình tượng chứ.
Thật vất vả tìm mới được Du Mẫn Mẫn, Lâm Triệt nói:
- Em muốn giết chị! Du Mẫn Mẫn, vì chị không nói cho em biết, tổ đạo diễn sẽ đi gõ cửa!
Du Mẫn Mẫn nhìn cô dáng vẻ tùy tiện, ha hả cười:
- Nói cho em chẳng tác dụng gì, em cũng sẽ không diễn trò, còn không bằng để tự nhiên, em nhìn xem, như vậy chẳng phải không tệ sao?
Lâm Triệt thật sự bó tay rồi, nhưng nghĩ lại, mình quả thật không có tâm tư như Vương Tinh Sở kia, còn trang điểm giống như cái gì cũng không biết.
- Thật là, vậy chị không nhắc nhở em một chút sao?
- Chị không phải là đã nói, em mặc nhiều quần áo một chút, không được để trần, em cũng không phải không có thói quen ngủ trần truồng sao.
Lâm Triệt im lặng nói:
- Vậy chị không sợ, ngộ nhỡ em dẫn đàn ông vào trong phòng, vậy không phải là xong hết?
- Làm sao có thể?
Du Mẫn Mẫn xoa xoa cằm, suy nghĩ nói:
- Nhưng cũng không phải là không thể, nhưng nhỡ Cố Tĩnh Trạch tới thì sao? Mà cũng chẳng sao, nếu anh ta tới, chắc chắn sẽ tức giận mất thôi.
Lâm Triệt hung hăng trừng mắt, sao cô lại có người đại diện không đáng tin như này chứ!
Dù sao hiện tại đã thành như vậy, cô cũng chỉ có thể tiếp tục vò mẻ không sợ sứt.
Lúc ra ngoài, mọi người còn cười cười nhìn Lâm Triệt:
- Em cũng giỏi quá đi, không thèm trang điểm một tí nào hết.
- Ha ha, chị đi ngủ còn trang điểm, tính ban đêm cùng quỷ hẹn hò sao?
Lâm Triệt khoát khoát tay, không để ý nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.