Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng
Chương 91: Đồng ý nấu ăn cho anh
Mộc Y Y
14/08/2018
Trên xe, Lâm Triệt nhìn Du Mẫn Mẫn đang quay đầu về phía ngoài cửa sổ, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ba của chị làm như vậy cũng là do bất đắc dĩ.
Du Mẫn Mẫn cười khổ một tiếng:
- Thì có làm gì được đâu, ông ấy có tính mê cờ bạc, chị nghe ông nói chuyện trong giới bài bạc suốt. Nói được nửa đời người, thế nhưng bây giờ mỗi ngày đều ra ngoài gây sự. Kệ thôi, chị nhìn nhiều nên đã thành thói quen.
Mặc dù trước đây Du Mẫn Mẫn là quản lý của Lâm Triệt, nhưng bởi vì lúc đó cô là nghệ sĩ mới, không giống như hiện tại. Gần như Du Mẫn Mẫn đã trở thành người đại diện riêng cho cô, cho nên mỗi ngày hai người hầu như đều ở cùng một chỗ. Bây giờ mới biết trong nhà Du Mẫn Mẫn xảy ra chuyện này.
Lâm Triệt vỗ vỗ bả vai của Du Mẫn Mẫn:
- Bây giờ cần phải nghĩ biện pháp.
Du Mẫn Mẫn nhìn Lâm Triệt rồi lắc đầu:
- Trừ phi chị dẫn theo mẹ và em trai rời khỏi nơi đó. Bằng không, cho dù có biện pháp nào đi chăng nữa, vẫn không thể thoát khỏi con mọt này.
Lâm Triệt đáp:
- Được rồi, về đến nhà rồi chúng ta từ từ nghĩ biện pháp, không nên gấp gáp, rồi sẽ có biện pháp giải quyết.
Rất nhanh thì tới Cố gia.
Cho tới bây giờ Du Mẫn Mẫn chưa từng tới Cố gia. Lúc này từ bên ngoài đã nhìn thấy bảo vệ canh giữ nghiêm ngặt, giờ đây mới cảm thấy không ổn, quay sang nói với Lâm Triệt:
- Chị có thể đi vào chứ? Cố gia sẽ không tùy tiện cho phép người ngoài đi vào mà!
Lâm Triệt nói:
- Không sao... Sẽ không có chuyện gì đâu, tuy rằng trước giờ em cũng chưa từng mang người vào.
Đến cửa rồi, ngược lại bảo vệ nhìn Du Mẫn Mẫn một chút, sau đó cung kính nói với Lâm Triệt:
- Cô chủ.
Rồi trực tiếp cho qua.
Du Mẫn Mẫn xác định, bọn họ đều cung kính hô lên, trong giọng nói không hề có ý coi thường.
Thế nhưng, quay đầu nhìn Lâm Triệt một chút, vẫn không hỏi gì thêm.
Cô là người đại diện, chuyện của nghệ sĩ cô cũng không thể hỏi nhiều. Không hẳn là sẽ không hỏi, chỉ là trừ phi ảnh hưởng đến công việc. Đây chính là sự chuyên nghiệp của một người đại diện nên cần.
Sau khi vào cửa, Du Mẫn Mẫn chỉ nhìn thấy đây là một căn phòng to lớn, đồ trang trí lộng lẫy rực rỡ nhưng cũng rất khiêm tốn đơn giản.
Đứng ở trong phòng khách, cô không khỏi nhìn Lâm Triệt nói:
- Nhà của em giống như một cung điện vậy.
Lâm Triệt trả lời:
- Đúng vậy, lúc mới đầu tới em cũng bị lạc đường đó. Chủ yếu là khá nhiều đường cong, nhìn thì có vẻ phức tạp, nhưng đi vài lần là quen thôi.
Du Mẫn Mẫn nói tiếp:
- Không nghĩ tới đây chính là nhà của Cố Tĩnh Trạch.
- Sao vậy?
Lâm Triệt nhìn cô ấy.
Du Mẫn Mẫn cười nói:
- Người bình thường hẳn là không được vào, chị đây là dính hào quang của em đó.
Lâm Triệt cười:
- Phải không? Không nghĩ tới sẽ có một ngày em có thể khiến người khác được thơm lây.
- Đương nhiên.
Lúc này điện thoại của Du Mẫn Mẫn vang lên, Du Mẫn Mẫn cúi đầu nghe điện thoại, là do mẹ gọi tới.
Ở trong điện thoại vang lên tiếng mẹ cô khóc:
- Con giúp ba một chút đi! Mẫn Mẫn, nhà chúng ta chỉ có mình con là có năng lực này, những người khác đều không thể trông cậy vào được. Con xem con có quen biết ai không, con đi theo bảo họ giúp đỡ được không? Con chỉ có một người ba thôi, nếu như ba con xảy ra chuyện gì, về sau con sẽ không hối hận sao?
Móng tay Du Mẫn Mẫn bấm chặt vào lòng bàn tay, chỉ có đau đớn mới có thể khiến cho cô cảm thấy thoải mái.
- Được, con sẽ nghĩ biện pháp...
Đối mặt với khóc thét của mẹ, Du Mẫn Mẫn chỉ có thể nhàn nhạt trả lời như vậy.
Sau khi cúp điện thoại, cô khẽ nhắm mắt một cái rồi ngẩng đầu lên nhìn, thấy trần nhà rộng lớn của Cố gia thì thở dài.
Lâm Triệt nói:
- Chị Du, đối phương rốt cuộc là ai? Chúng ta cùng nhau nghĩ một biện pháp, rồi sẽ có thôi.
Du Mẫn Mẫn nói:
- Đối phương là Lục gia ở thành phố B, họ mở ngân hàng tư nhân và sòng bạc ngầm. Ba chị đã theo bọn họ đánh bạc rất nhiều năm, đó cũng không phải người tốt gì. Chị sẽ đi thuyết phục, đến lúc đó lại nói.
- Vậy buổi tối chị làm sao bây giờ?
- Chị sẽ đi đến khách sạn nào đó, tạm thời sẽ không thể để ba chị tìm được chị. Em yên tâm, đã nhiều năm như vậy rồi. Chị tự biết bảo vệ mình, đây chính là điểm mạnh của chị.
- Được rồi.
Du Mẫn Mẫn ở chỗ này dùng điện thoại định vị tên khách sạn, sau đó Lâm Triệt an bài xe Cố gia đưa cô tới.
Sau đó, chợt nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, nhìn thấy tên Cố Tĩnh Trạch, trên mặt Lâm Triệt cười cười, nhấc máy.
- Chừng nào khi em thực hiện lời hứa, làm đồ ăn cho tôi? Lúc đó Lâm Triệt cho rằng anh chỉ thuận miệng nói thôi, nhưng bây giờ nghe thấy anh lại nhắc tới, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nói:
- Được...Tôi đi mua nguyên liệu nấu ăn chờ anh trở về.
- Tốt. Em chờ tôi, tôi tới ngay.
Cố Tĩnh Trạch nghe thấy cô nói muốn đi mua nguyên liệu nấu ăn, thì khẩn cấp chạy về nhà.
Rất nhanh thì tới nhà, lôi kéo Lâm Triệt cùng đi ra ngoài:
- Đi thôi, chúng ta cùng tới trung tâm thương mại.
- Anh cũng đi sao?
- Dĩ nhiên.
- Nhưng mà...
Lâm Triệt nhớ tới lời cảnh cáo ngày đó của Mạc Huệ Linh:
- Anh đi ra ngoài sẽ không gặp nguy hiểm chứ?
Cố Tĩnh Trạch kỳ quái nhìn Lâm Triệt.
- Tại sao em nói vậy?
Lâm Triệt nói:
- Chẳng qua là, ngày đó, Mạc tiểu thư đã nói với tôi, anh một mình đi ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm.
Mạc Huệ Linh?
Trên mặt Cố Tĩnh Trạch hiện lên tia không vui, quay sang nói với Lâm Triệt:
- Tôi sẽ gặp nguy hiểm chỗ nào, nếu mà, tôi cứ phải vì sợ gặp nguy hiểm, mà mỗi ngày nhốt ở trong nhà à? Đi thôi.
Nói xong, một tay Cố Tĩnh Trach kéo Lâm Triệt, mang cô đi ra ngoài.
Lâm Triệt còn muốn nói điều gì, nhìn anh như vậy, không thể làm gì khác hơn là ngừng nói. Cúi đầu nhìn cái tay của anh, cô muốn rút ra, nhưng vừa động đậy thì ngược lại anh càng nắm chặt hơn. Thấy người giúp việc còn ở đó, Lâm Triệt cũng không giãy dụa quá kịch liệt.
Người ở trung tâm thương mại không đông lắm, Lâm Triệt thấy kỳ lạ. Trước đây dòng người đổ vào trung tâm thương mại rất đông, nhưng ngày hôm nay giống như đã được giới hạn vậy, số người ít đi rất nhiều.
Lâm Triệt đẩy xe, nhìn Cố Tĩnh Trạch viết thực đơn mà buồn bực nói:
- Yêu cầu thật là nhiều, nhìn công thức nấu ăn này thật phức tạp.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Cái này mà phức tạp? Chỉ có vài món xào cần thiết là được.
Anh đặc biệt không chọn thực đơn quá đắt.
Lâm Triệt vẫn đẩy xe, đi tới đi lui nhìn rau dưa. Đi dạo trong siêu thị là một chuyện khiến người ta cảm thấy hạnh phúc. Vẻ mặt Lâm Triệt tươi cười, dáng vẻ thoạt nhìn rất thoải mái.
- Tôi muốn một cái này.
- Cái này tôi cũng muốn.
- Òa, củ cải này nhìn rất lạ nha.
Mua mua, cô mua loạn cả lên.
Hoàn toàn không dựa theo thực đơn mà mua nữa rồi.
Cố Tĩnh Trạch đi sát phía sau chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Lúc này, bên cạnh có người đi qua, không cẩn thận làm bánh xe đi qua chân của Lâm Triệt.
Lâm Triệt "Ai da" một tiếng.
Ngẩng đầu lên, thấy người đàn ông kia chỉ nhìn cô một chút, không nói gì xoay người rời đi.
Lâm Triệt buồn bực suy nghĩ, thật là người không có đạo đức.
Nhưng mà, người đàn ông kia vừa mới xoay người thì cánh tay bị Cố Tĩnh Trạch bóp lại.
Anh lôi cánh tay hắn, trực tiếp đè bả vai người kia trên giá hàng. Người đàn ông kia hoảng sợ, vừa muốn quay đầu mắng chửi người. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hung ác sâu thăm thẳm của Cố Tĩnh Trạch, hơi chột dạ, trực tiếp ngậm miệng.
- Mau xin lỗi!
Anh nói.
Người đàn ông kia nhìn Lâm Triệt một chút, mặc dù không phục, thế nhưng kiêng kị Cố Tĩnh Trạch cho nên chỉ có thể đàng hoàng nói một câu:
- Xin lỗi, mới vừa rồi tôi không chú ý.
Lâm Triệt cong lưng che chân mình:
- Được rồi, lần sau chú ý một chút.
Cố Tĩnh Trạch hừ lạnh, lúc này mới thả người đàn ông kia đi.
Sau khi người đàn ông rời đi, Lâm Triệt muốn từ dưới đất đứng lên. Cố Tĩnh Trạch lại ngồi xổm xuống, trực tiếp ôm ngang Lâm Triệt rồi đứng lên.
Người đi ngang nhìn thấy một màn này, đều vô cùng hâm mộ. Một người đàn ông cao lớn rắn chắc, bất cứ cô gái nào nhìn vào cũng thấy mê mệt.
Cố Tĩnh Trạch ôm Lâm Triệt, trực tiếp đem cô đặt vào trong giỏ hàng:
- Chân em không sao chứ?
Lâm Triệt lắc đầu, mỉm cười nhìn Cố Tĩnh Trạch:
- Không có việc gì đâu, một cái xe đẩy có thể nặng bao nhiêu đây, cái làm tôi tức giận chính là thái độ của người đàn ông kia.
- Ba của chị làm như vậy cũng là do bất đắc dĩ.
Du Mẫn Mẫn cười khổ một tiếng:
- Thì có làm gì được đâu, ông ấy có tính mê cờ bạc, chị nghe ông nói chuyện trong giới bài bạc suốt. Nói được nửa đời người, thế nhưng bây giờ mỗi ngày đều ra ngoài gây sự. Kệ thôi, chị nhìn nhiều nên đã thành thói quen.
Mặc dù trước đây Du Mẫn Mẫn là quản lý của Lâm Triệt, nhưng bởi vì lúc đó cô là nghệ sĩ mới, không giống như hiện tại. Gần như Du Mẫn Mẫn đã trở thành người đại diện riêng cho cô, cho nên mỗi ngày hai người hầu như đều ở cùng một chỗ. Bây giờ mới biết trong nhà Du Mẫn Mẫn xảy ra chuyện này.
Lâm Triệt vỗ vỗ bả vai của Du Mẫn Mẫn:
- Bây giờ cần phải nghĩ biện pháp.
Du Mẫn Mẫn nhìn Lâm Triệt rồi lắc đầu:
- Trừ phi chị dẫn theo mẹ và em trai rời khỏi nơi đó. Bằng không, cho dù có biện pháp nào đi chăng nữa, vẫn không thể thoát khỏi con mọt này.
Lâm Triệt đáp:
- Được rồi, về đến nhà rồi chúng ta từ từ nghĩ biện pháp, không nên gấp gáp, rồi sẽ có biện pháp giải quyết.
Rất nhanh thì tới Cố gia.
Cho tới bây giờ Du Mẫn Mẫn chưa từng tới Cố gia. Lúc này từ bên ngoài đã nhìn thấy bảo vệ canh giữ nghiêm ngặt, giờ đây mới cảm thấy không ổn, quay sang nói với Lâm Triệt:
- Chị có thể đi vào chứ? Cố gia sẽ không tùy tiện cho phép người ngoài đi vào mà!
Lâm Triệt nói:
- Không sao... Sẽ không có chuyện gì đâu, tuy rằng trước giờ em cũng chưa từng mang người vào.
Đến cửa rồi, ngược lại bảo vệ nhìn Du Mẫn Mẫn một chút, sau đó cung kính nói với Lâm Triệt:
- Cô chủ.
Rồi trực tiếp cho qua.
Du Mẫn Mẫn xác định, bọn họ đều cung kính hô lên, trong giọng nói không hề có ý coi thường.
Thế nhưng, quay đầu nhìn Lâm Triệt một chút, vẫn không hỏi gì thêm.
Cô là người đại diện, chuyện của nghệ sĩ cô cũng không thể hỏi nhiều. Không hẳn là sẽ không hỏi, chỉ là trừ phi ảnh hưởng đến công việc. Đây chính là sự chuyên nghiệp của một người đại diện nên cần.
Sau khi vào cửa, Du Mẫn Mẫn chỉ nhìn thấy đây là một căn phòng to lớn, đồ trang trí lộng lẫy rực rỡ nhưng cũng rất khiêm tốn đơn giản.
Đứng ở trong phòng khách, cô không khỏi nhìn Lâm Triệt nói:
- Nhà của em giống như một cung điện vậy.
Lâm Triệt trả lời:
- Đúng vậy, lúc mới đầu tới em cũng bị lạc đường đó. Chủ yếu là khá nhiều đường cong, nhìn thì có vẻ phức tạp, nhưng đi vài lần là quen thôi.
Du Mẫn Mẫn nói tiếp:
- Không nghĩ tới đây chính là nhà của Cố Tĩnh Trạch.
- Sao vậy?
Lâm Triệt nhìn cô ấy.
Du Mẫn Mẫn cười nói:
- Người bình thường hẳn là không được vào, chị đây là dính hào quang của em đó.
Lâm Triệt cười:
- Phải không? Không nghĩ tới sẽ có một ngày em có thể khiến người khác được thơm lây.
- Đương nhiên.
Lúc này điện thoại của Du Mẫn Mẫn vang lên, Du Mẫn Mẫn cúi đầu nghe điện thoại, là do mẹ gọi tới.
Ở trong điện thoại vang lên tiếng mẹ cô khóc:
- Con giúp ba một chút đi! Mẫn Mẫn, nhà chúng ta chỉ có mình con là có năng lực này, những người khác đều không thể trông cậy vào được. Con xem con có quen biết ai không, con đi theo bảo họ giúp đỡ được không? Con chỉ có một người ba thôi, nếu như ba con xảy ra chuyện gì, về sau con sẽ không hối hận sao?
Móng tay Du Mẫn Mẫn bấm chặt vào lòng bàn tay, chỉ có đau đớn mới có thể khiến cho cô cảm thấy thoải mái.
- Được, con sẽ nghĩ biện pháp...
Đối mặt với khóc thét của mẹ, Du Mẫn Mẫn chỉ có thể nhàn nhạt trả lời như vậy.
Sau khi cúp điện thoại, cô khẽ nhắm mắt một cái rồi ngẩng đầu lên nhìn, thấy trần nhà rộng lớn của Cố gia thì thở dài.
Lâm Triệt nói:
- Chị Du, đối phương rốt cuộc là ai? Chúng ta cùng nhau nghĩ một biện pháp, rồi sẽ có thôi.
Du Mẫn Mẫn nói:
- Đối phương là Lục gia ở thành phố B, họ mở ngân hàng tư nhân và sòng bạc ngầm. Ba chị đã theo bọn họ đánh bạc rất nhiều năm, đó cũng không phải người tốt gì. Chị sẽ đi thuyết phục, đến lúc đó lại nói.
- Vậy buổi tối chị làm sao bây giờ?
- Chị sẽ đi đến khách sạn nào đó, tạm thời sẽ không thể để ba chị tìm được chị. Em yên tâm, đã nhiều năm như vậy rồi. Chị tự biết bảo vệ mình, đây chính là điểm mạnh của chị.
- Được rồi.
Du Mẫn Mẫn ở chỗ này dùng điện thoại định vị tên khách sạn, sau đó Lâm Triệt an bài xe Cố gia đưa cô tới.
Sau đó, chợt nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, nhìn thấy tên Cố Tĩnh Trạch, trên mặt Lâm Triệt cười cười, nhấc máy.
- Chừng nào khi em thực hiện lời hứa, làm đồ ăn cho tôi? Lúc đó Lâm Triệt cho rằng anh chỉ thuận miệng nói thôi, nhưng bây giờ nghe thấy anh lại nhắc tới, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nói:
- Được...Tôi đi mua nguyên liệu nấu ăn chờ anh trở về.
- Tốt. Em chờ tôi, tôi tới ngay.
Cố Tĩnh Trạch nghe thấy cô nói muốn đi mua nguyên liệu nấu ăn, thì khẩn cấp chạy về nhà.
Rất nhanh thì tới nhà, lôi kéo Lâm Triệt cùng đi ra ngoài:
- Đi thôi, chúng ta cùng tới trung tâm thương mại.
- Anh cũng đi sao?
- Dĩ nhiên.
- Nhưng mà...
Lâm Triệt nhớ tới lời cảnh cáo ngày đó của Mạc Huệ Linh:
- Anh đi ra ngoài sẽ không gặp nguy hiểm chứ?
Cố Tĩnh Trạch kỳ quái nhìn Lâm Triệt.
- Tại sao em nói vậy?
Lâm Triệt nói:
- Chẳng qua là, ngày đó, Mạc tiểu thư đã nói với tôi, anh một mình đi ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm.
Mạc Huệ Linh?
Trên mặt Cố Tĩnh Trạch hiện lên tia không vui, quay sang nói với Lâm Triệt:
- Tôi sẽ gặp nguy hiểm chỗ nào, nếu mà, tôi cứ phải vì sợ gặp nguy hiểm, mà mỗi ngày nhốt ở trong nhà à? Đi thôi.
Nói xong, một tay Cố Tĩnh Trach kéo Lâm Triệt, mang cô đi ra ngoài.
Lâm Triệt còn muốn nói điều gì, nhìn anh như vậy, không thể làm gì khác hơn là ngừng nói. Cúi đầu nhìn cái tay của anh, cô muốn rút ra, nhưng vừa động đậy thì ngược lại anh càng nắm chặt hơn. Thấy người giúp việc còn ở đó, Lâm Triệt cũng không giãy dụa quá kịch liệt.
Người ở trung tâm thương mại không đông lắm, Lâm Triệt thấy kỳ lạ. Trước đây dòng người đổ vào trung tâm thương mại rất đông, nhưng ngày hôm nay giống như đã được giới hạn vậy, số người ít đi rất nhiều.
Lâm Triệt đẩy xe, nhìn Cố Tĩnh Trạch viết thực đơn mà buồn bực nói:
- Yêu cầu thật là nhiều, nhìn công thức nấu ăn này thật phức tạp.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Cái này mà phức tạp? Chỉ có vài món xào cần thiết là được.
Anh đặc biệt không chọn thực đơn quá đắt.
Lâm Triệt vẫn đẩy xe, đi tới đi lui nhìn rau dưa. Đi dạo trong siêu thị là một chuyện khiến người ta cảm thấy hạnh phúc. Vẻ mặt Lâm Triệt tươi cười, dáng vẻ thoạt nhìn rất thoải mái.
- Tôi muốn một cái này.
- Cái này tôi cũng muốn.
- Òa, củ cải này nhìn rất lạ nha.
Mua mua, cô mua loạn cả lên.
Hoàn toàn không dựa theo thực đơn mà mua nữa rồi.
Cố Tĩnh Trạch đi sát phía sau chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Lúc này, bên cạnh có người đi qua, không cẩn thận làm bánh xe đi qua chân của Lâm Triệt.
Lâm Triệt "Ai da" một tiếng.
Ngẩng đầu lên, thấy người đàn ông kia chỉ nhìn cô một chút, không nói gì xoay người rời đi.
Lâm Triệt buồn bực suy nghĩ, thật là người không có đạo đức.
Nhưng mà, người đàn ông kia vừa mới xoay người thì cánh tay bị Cố Tĩnh Trạch bóp lại.
Anh lôi cánh tay hắn, trực tiếp đè bả vai người kia trên giá hàng. Người đàn ông kia hoảng sợ, vừa muốn quay đầu mắng chửi người. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hung ác sâu thăm thẳm của Cố Tĩnh Trạch, hơi chột dạ, trực tiếp ngậm miệng.
- Mau xin lỗi!
Anh nói.
Người đàn ông kia nhìn Lâm Triệt một chút, mặc dù không phục, thế nhưng kiêng kị Cố Tĩnh Trạch cho nên chỉ có thể đàng hoàng nói một câu:
- Xin lỗi, mới vừa rồi tôi không chú ý.
Lâm Triệt cong lưng che chân mình:
- Được rồi, lần sau chú ý một chút.
Cố Tĩnh Trạch hừ lạnh, lúc này mới thả người đàn ông kia đi.
Sau khi người đàn ông rời đi, Lâm Triệt muốn từ dưới đất đứng lên. Cố Tĩnh Trạch lại ngồi xổm xuống, trực tiếp ôm ngang Lâm Triệt rồi đứng lên.
Người đi ngang nhìn thấy một màn này, đều vô cùng hâm mộ. Một người đàn ông cao lớn rắn chắc, bất cứ cô gái nào nhìn vào cũng thấy mê mệt.
Cố Tĩnh Trạch ôm Lâm Triệt, trực tiếp đem cô đặt vào trong giỏ hàng:
- Chân em không sao chứ?
Lâm Triệt lắc đầu, mỉm cười nhìn Cố Tĩnh Trạch:
- Không có việc gì đâu, một cái xe đẩy có thể nặng bao nhiêu đây, cái làm tôi tức giận chính là thái độ của người đàn ông kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.