Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng
Chương 44: Người phụ nữ của tôi không cần anh quan tâm
Mộc Y Y
28/07/2018
Cố Tĩnh Trạch vừa quay đầu lại, nhìn thấy cô khoác áo tắm đi ra, ánh mắt không khỏi lóe lên.
Lâm Triệt nói:
- Đành phải mặc như vậy trước, thật là, đều tại anh, anh không phải cố ý chứ! Dễ như vậy cũng có thể làm hư.
Cố Tĩnh Trạch ấp a ấp úng nhìn chằm chằm áo tắm cô khoác lên, đai lưng rộng thùng thình cột trên eo.
Nếu không phải biết chỉ số thông minh của cô gái này, hẳn là không diễn được tiết mục câu dẫn tự nhiên như vậy, anh thực sự sẽ cảm thấy cô đang cố ý.
Chỉ mặc áo tắm, đây chẳng phải là nói, bên trong, chỉ có một chút nội y...
Trên người Cố Tĩnh Trạch nóng kinh khủng, cảm thấy ánh mắt chăm chú vào chỗ cổ áo của cô, có chút không tách ra được, xương quai xanh ở nơi đó kích thích, da thịt hẹp dài, quần áo rộng rãi, bàn tay đi vào, vô cùng dễ dàng...
Cố Tĩnh Trạch vội lắc đầu, nghe thấy bên ngoài cửa phòng có âm thanh gõ cửa.
Lâm Triệt nói:
- Quần áo nhanh như vậy đã đưa đến sao? Mau giúp tôi đi lấy.
Cố Tĩnh Trạch gật gật đầu, liếc mắt nhìn Lâm Triệt một cái, mở cửa đi ra ngoài.
Căn phòng giống như một căn hộ nhỏ, bên trong là phòng ngủ, bên ngoài là phòng khách.
Sau khi Cố Tĩnh Trạch đóng cửa lại, mới hít thật sâu một hơi, đi mở cửa.
Nhưng mà, mắt nhìn thấy, lại là một người đàn ông tóc đen mặt mày sáng sủa sạch sẽ.
Tần Khanh.
Tần Khanh vừa thấy là Cố Tĩnh Trạch, ánh mắt nhảy lên một chút, không tự chủ được, lại liếc nhìn bên trong, không nhìn thấy bóng dáng Lâm Triệt, mới thu hồi ánh mắt, nghĩ đến quan hệ của Cố Tĩnh Trạch và Lâm Triệt, lòng vẫn tràn đầy nghi hoặc, anh hỏi:
- Lâm Triệt... Có ở đây không?
Tuy rằng người trước mắt khiến Tần Khanh cảm thấy có chút kiêng kị, ánh mắt không tự chủ được dừng ở chiếc nhẫn trên tay anh, nhìn kỹ, ánh mắt lúc này sáng lên.
Cái kia giống như chiếc nhẫn của Cố gia.
Nhưng mà, không biết thế nào, ở trước mặt người đàn ông này, anh lại không muốn rơi xuống thế yếu.
Vì thế ánh mắt càng có vẻ khí thế bức người hơn, anh nói:
- Tôi là bạn của Lâm Triệt.
Cố Tĩnh Trạch đứng ở nơi đó, cao hơn Tần Khanh nửa cái đầu, nhất là đôi mắt đen nhánh, sâu không lường được, giống như một mảnh bầu trời đêm chẳng có tận cùng, thâm thúy khiến người khác nhìn không thấu.
Từ trên xuống dưới nhìn lướt qua Tần Khanh, trong lòng Cố Tĩnh Trạch không vui nghĩ, không biết người đàn ông này có điểm nào hấp dẫn Lâm Triệt, ánh mắt của cô đến cùng có vấn đề gì không, chẳng lẽ thích loại đàn ông mặt non choẹt này sao? Bằng không vì sao, một người là Cố Tĩnh Dư thì không cần nói, một người lại là Tần Khanh, đều cùng một bộ dáng, mặt giống như có thể búng ra sữa.
Thanh âm Cố Tĩnh Trạch thanh lãnh kiêu căng, nhìn anh vẫn duy trì vẻ thân sĩ lễ độ, lại ẩn ẩn vẫn làm cho người ta cảm thấy cao cao tại thượng, không thể xâm phạm:
- Lâm Triệt ở bên trong, nhưng mà, hiện tại có chút không tiện.
- Không tiện?
Tần Khanh nghi hoặc nói:
- Anh nói cho cô ấy là tôi đến, cô ấy sẽ ra gặp tôi.
Ngón tay mảnh khảnh của Cố Tĩnh Trạch sờ sờ cánh mũi, ánh mắt mang theo vài phần ái muội:
- Chẳng qua là không tiện, cô ấy không mặc quần áo, cho nên không thể ra ngoài mở cửa.
Tần Khanh sửng sốt.
Nhìn thấy biểu cảm này của Tần Khanh, Cố Tĩnh Trạch nói tiếp:
- Đều do tôi vừa mới không cẩn thận... Xé hư quần áo của cô ấy, vừa gọi người đưa quần áo đến, cho nên, tạm thời cô thật sự không tiện đi ra ngoài.
Lời này tuy rằng không rõ ràng, nhưng mà, Tần Khanh lập tức lại nghe ra.
Trên mặt bỗng chốc lộ ra một chút xấu hổ, Tần Khanh không nghĩ tới, người đàn ông trước mắt này, thật sự cùng Lâm Triệt... Là loại quan hệ kia.
Tần Khanh nói:
- Anh có lẽ không biết, tôi và Lâm Triệt, chúng tôi đã biết nhau rất nhiều năm trước.
Nhìn Cố Tĩnh Trạch, anh không tự chủ được mang theo địch ý.
- A, tôi đã nghe Lâm Triệt nói qua.
Giọng nói Cố Tĩnh Trạch lạnh nhạt nói:
- Cô ấy đã nói với tôi một ít.
- Tôi biết thế lực khổng lồ của anh, quyền lợi vô hạn, nhưng mà, Lâm Triệt là một cô gái rất đơn thuần, tôi không hy vọng cô ấy nhận bất kỳ tổn thương gì, cho nên, nếu anh muốn đùa bỡn tình cảm của cô ấy, tôi là tuyệt đối sẽ không ngồi yên.
Câu nói lúc trước của Hàn Thái Anh, cho dù Cố Tĩnh Trạch có quan hệ với cô ta, cũng chỉ đùa bỡn cô ta thôi, chơi đã, sẽ đá.
Điều này làm cho Tần Khanh thật sự không vui.Trong lòng anh cũng ẩn ẩn cảm thấy, Cố Tĩnh Trạch cùng anh chẳng có liên quan gì đến nhau, cho dù là đùa bỡn Lâm Triệt, nhưng mà, Lâm Triệt làm sao có thể ở cùng với anh ta, là bị Cố Tĩnh Trạch lừa sao?
Cố Tĩnh Trạch không nghĩ tới mình có một ngày lại bị Tần Khanh uy hiếp.
Anh nhìn Tần Khanh:
- Nếu anh lấy tư cách bạn bè đến cảnh cáo tôi, tôi có thể nói cho anh biết, quan hệ của tôi cùng Lâm Triệt vô cùng bền chắc, cảm tình cũng vô cùng hài hòa, chúng tôi tín nhiệm lẫn nhau, không có bí mật, giữa chúng tôi cũng có hứa hẹn, sẽ không vi phạm.
Lời anh nói đều là thật, chẳng qua là có hơi quanh co dễ gây hiểu lầm.
Biểu cảm Cố Tĩnh Trạch lúc này biến đổi, mang theo nguy hiểm cảnh cáo, nhìn Tần Khanh:
- Nhưng mà, nếu anh lấy tư cách một người đàn ông đến cảnh cáo tôi, như vậy, tôi cần phải nhắc nhở anh, hiện tại Lâm Triệt, là người phụ nữ của tôi.
Biểu cảm sắc bén, giống như kiếm sắc, khiến Tần Khanh bỗng chốc cảm thấy được uy hiếp rất lớn.
Trong lòng Tần Khanh càng thêm không thích Cố Tĩnh Trạch, nhưng mà vào lúc này, liền nhìn thấy, một người phục vụ mang hai bộ quần áo đi lại:
- Tiên sinh, quần áo ngài muốn đã được đưa tới.
Biểu cảm Cố Tĩnh Trạch mới dịu xuống, nói với người phục vụ:
- Đưa cho tôi là được rồi.
Tần Khanh không có bỏ qua, nhãn hiệu phía trên quần áo.
Đều là hàng hiệu cao cấp, mỗi một bộ quần áo, đại khái đều phải hơn mười vạn.
Trong biểu tình Cố Tĩnh Trạch mang theo nhàn nhạt xa lạ, nhìn Tần Khanh:
- Nếu như không có việc gì nữa, tôi phải đi vào.
Dứt lời, không đợi Tần Khanh nói, anh trực tiếp đóng cửa lại.
- Anh...
Tần Khanh tức giận nhìn cửa bị đóng lại, chỉ cảm thấy bản thân tới nơi này gặp phải cản trở, vô cùng không vui.
Đối với Cố Tĩnh Trạch, càng không khỏi cảm thấy không thích.
Cố Tĩnh Trạch cầm quần áo đi vào.
Lâm Triệt còn ở bên trong chờ, nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch rốt cục đã trở lại, mới hỏi:
- Anh có phải vừa nói chuyện với người ở cửa không?
Khách sạn cách âm rất tốt, cô cũng không dám đi ra ngoài, chỉ có thể nghe thấy mơ hồ có tiếng nói chuyện, lại nghe không rõ đến cùng là đang nói cái gì.
Cố Tĩnh Trạch gật gật đầu:
- Đúng, chỉ là một con chó điên, gọi người đuổi đi.
Anh chẳng phải đối xử cay nghiệt với người xa lạ, cái Tần Khanh kia, anh cũng căn bản là không quen biết.
Nhưng mà, nhắc tới việc anh ta đến, liền cảm thấy gai mắt, cho nên, lời nói khắc nghiệt, cũng trực tiếp thốt ra.
Lâm Triệt cười, kinh ngạc nói:
- Sao có thể như vậy, nơi này là khách sạn, chó làm sao có thể tiến vào.
- Ý nói là chó điên, chó điên đương nhiên thích chạy loạn khắp nơi, nơi nơi xen vào việc của người khác.
Anh cầm quần áo đưa cho cô:
- Đi vào thử xem, đều là cỡ của cô.
Lâm Triệt cúi đầu vừa thấy, quần áo thoạt nhìn hết sức xinh đẹp, chất liệu vừa sờ liền cảm thấy rất xa hoa.
- Oa, những cái có phải rất đắt không?
Cô nói.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Tôi không biết.
Lâm Triệt ngẩng đầu lên, cười tủm tỉm nhìn Cố Tĩnh Trạch:
- Thật là đẹp mắt, nhìn liền biết đồ cao cấp, cám ơn anh, Cố Tĩnh Trạch, không nghĩ tới làm vợ của anh còn có thể mặc đồ hàng hiệu lần nữa, thật sự là quá tốt.
Nhìn bộ dáng nịnh nọt của Lâm Triệt, lại không cảm thấy khó coi, chỉ cảm thấy thật đáng yêu.
Cố Tĩnh Trạch cũng là lần đầu tiên cảm thấy, vài câu khen tặng đơn giản của cô, thế nhưng lại khiến anh cảm nhận được cảm giác được lòng hư vinh.
Lâm Triệt nói:
- Đành phải mặc như vậy trước, thật là, đều tại anh, anh không phải cố ý chứ! Dễ như vậy cũng có thể làm hư.
Cố Tĩnh Trạch ấp a ấp úng nhìn chằm chằm áo tắm cô khoác lên, đai lưng rộng thùng thình cột trên eo.
Nếu không phải biết chỉ số thông minh của cô gái này, hẳn là không diễn được tiết mục câu dẫn tự nhiên như vậy, anh thực sự sẽ cảm thấy cô đang cố ý.
Chỉ mặc áo tắm, đây chẳng phải là nói, bên trong, chỉ có một chút nội y...
Trên người Cố Tĩnh Trạch nóng kinh khủng, cảm thấy ánh mắt chăm chú vào chỗ cổ áo của cô, có chút không tách ra được, xương quai xanh ở nơi đó kích thích, da thịt hẹp dài, quần áo rộng rãi, bàn tay đi vào, vô cùng dễ dàng...
Cố Tĩnh Trạch vội lắc đầu, nghe thấy bên ngoài cửa phòng có âm thanh gõ cửa.
Lâm Triệt nói:
- Quần áo nhanh như vậy đã đưa đến sao? Mau giúp tôi đi lấy.
Cố Tĩnh Trạch gật gật đầu, liếc mắt nhìn Lâm Triệt một cái, mở cửa đi ra ngoài.
Căn phòng giống như một căn hộ nhỏ, bên trong là phòng ngủ, bên ngoài là phòng khách.
Sau khi Cố Tĩnh Trạch đóng cửa lại, mới hít thật sâu một hơi, đi mở cửa.
Nhưng mà, mắt nhìn thấy, lại là một người đàn ông tóc đen mặt mày sáng sủa sạch sẽ.
Tần Khanh.
Tần Khanh vừa thấy là Cố Tĩnh Trạch, ánh mắt nhảy lên một chút, không tự chủ được, lại liếc nhìn bên trong, không nhìn thấy bóng dáng Lâm Triệt, mới thu hồi ánh mắt, nghĩ đến quan hệ của Cố Tĩnh Trạch và Lâm Triệt, lòng vẫn tràn đầy nghi hoặc, anh hỏi:
- Lâm Triệt... Có ở đây không?
Tuy rằng người trước mắt khiến Tần Khanh cảm thấy có chút kiêng kị, ánh mắt không tự chủ được dừng ở chiếc nhẫn trên tay anh, nhìn kỹ, ánh mắt lúc này sáng lên.
Cái kia giống như chiếc nhẫn của Cố gia.
Nhưng mà, không biết thế nào, ở trước mặt người đàn ông này, anh lại không muốn rơi xuống thế yếu.
Vì thế ánh mắt càng có vẻ khí thế bức người hơn, anh nói:
- Tôi là bạn của Lâm Triệt.
Cố Tĩnh Trạch đứng ở nơi đó, cao hơn Tần Khanh nửa cái đầu, nhất là đôi mắt đen nhánh, sâu không lường được, giống như một mảnh bầu trời đêm chẳng có tận cùng, thâm thúy khiến người khác nhìn không thấu.
Từ trên xuống dưới nhìn lướt qua Tần Khanh, trong lòng Cố Tĩnh Trạch không vui nghĩ, không biết người đàn ông này có điểm nào hấp dẫn Lâm Triệt, ánh mắt của cô đến cùng có vấn đề gì không, chẳng lẽ thích loại đàn ông mặt non choẹt này sao? Bằng không vì sao, một người là Cố Tĩnh Dư thì không cần nói, một người lại là Tần Khanh, đều cùng một bộ dáng, mặt giống như có thể búng ra sữa.
Thanh âm Cố Tĩnh Trạch thanh lãnh kiêu căng, nhìn anh vẫn duy trì vẻ thân sĩ lễ độ, lại ẩn ẩn vẫn làm cho người ta cảm thấy cao cao tại thượng, không thể xâm phạm:
- Lâm Triệt ở bên trong, nhưng mà, hiện tại có chút không tiện.
- Không tiện?
Tần Khanh nghi hoặc nói:
- Anh nói cho cô ấy là tôi đến, cô ấy sẽ ra gặp tôi.
Ngón tay mảnh khảnh của Cố Tĩnh Trạch sờ sờ cánh mũi, ánh mắt mang theo vài phần ái muội:
- Chẳng qua là không tiện, cô ấy không mặc quần áo, cho nên không thể ra ngoài mở cửa.
Tần Khanh sửng sốt.
Nhìn thấy biểu cảm này của Tần Khanh, Cố Tĩnh Trạch nói tiếp:
- Đều do tôi vừa mới không cẩn thận... Xé hư quần áo của cô ấy, vừa gọi người đưa quần áo đến, cho nên, tạm thời cô thật sự không tiện đi ra ngoài.
Lời này tuy rằng không rõ ràng, nhưng mà, Tần Khanh lập tức lại nghe ra.
Trên mặt bỗng chốc lộ ra một chút xấu hổ, Tần Khanh không nghĩ tới, người đàn ông trước mắt này, thật sự cùng Lâm Triệt... Là loại quan hệ kia.
Tần Khanh nói:
- Anh có lẽ không biết, tôi và Lâm Triệt, chúng tôi đã biết nhau rất nhiều năm trước.
Nhìn Cố Tĩnh Trạch, anh không tự chủ được mang theo địch ý.
- A, tôi đã nghe Lâm Triệt nói qua.
Giọng nói Cố Tĩnh Trạch lạnh nhạt nói:
- Cô ấy đã nói với tôi một ít.
- Tôi biết thế lực khổng lồ của anh, quyền lợi vô hạn, nhưng mà, Lâm Triệt là một cô gái rất đơn thuần, tôi không hy vọng cô ấy nhận bất kỳ tổn thương gì, cho nên, nếu anh muốn đùa bỡn tình cảm của cô ấy, tôi là tuyệt đối sẽ không ngồi yên.
Câu nói lúc trước của Hàn Thái Anh, cho dù Cố Tĩnh Trạch có quan hệ với cô ta, cũng chỉ đùa bỡn cô ta thôi, chơi đã, sẽ đá.
Điều này làm cho Tần Khanh thật sự không vui.Trong lòng anh cũng ẩn ẩn cảm thấy, Cố Tĩnh Trạch cùng anh chẳng có liên quan gì đến nhau, cho dù là đùa bỡn Lâm Triệt, nhưng mà, Lâm Triệt làm sao có thể ở cùng với anh ta, là bị Cố Tĩnh Trạch lừa sao?
Cố Tĩnh Trạch không nghĩ tới mình có một ngày lại bị Tần Khanh uy hiếp.
Anh nhìn Tần Khanh:
- Nếu anh lấy tư cách bạn bè đến cảnh cáo tôi, tôi có thể nói cho anh biết, quan hệ của tôi cùng Lâm Triệt vô cùng bền chắc, cảm tình cũng vô cùng hài hòa, chúng tôi tín nhiệm lẫn nhau, không có bí mật, giữa chúng tôi cũng có hứa hẹn, sẽ không vi phạm.
Lời anh nói đều là thật, chẳng qua là có hơi quanh co dễ gây hiểu lầm.
Biểu cảm Cố Tĩnh Trạch lúc này biến đổi, mang theo nguy hiểm cảnh cáo, nhìn Tần Khanh:
- Nhưng mà, nếu anh lấy tư cách một người đàn ông đến cảnh cáo tôi, như vậy, tôi cần phải nhắc nhở anh, hiện tại Lâm Triệt, là người phụ nữ của tôi.
Biểu cảm sắc bén, giống như kiếm sắc, khiến Tần Khanh bỗng chốc cảm thấy được uy hiếp rất lớn.
Trong lòng Tần Khanh càng thêm không thích Cố Tĩnh Trạch, nhưng mà vào lúc này, liền nhìn thấy, một người phục vụ mang hai bộ quần áo đi lại:
- Tiên sinh, quần áo ngài muốn đã được đưa tới.
Biểu cảm Cố Tĩnh Trạch mới dịu xuống, nói với người phục vụ:
- Đưa cho tôi là được rồi.
Tần Khanh không có bỏ qua, nhãn hiệu phía trên quần áo.
Đều là hàng hiệu cao cấp, mỗi một bộ quần áo, đại khái đều phải hơn mười vạn.
Trong biểu tình Cố Tĩnh Trạch mang theo nhàn nhạt xa lạ, nhìn Tần Khanh:
- Nếu như không có việc gì nữa, tôi phải đi vào.
Dứt lời, không đợi Tần Khanh nói, anh trực tiếp đóng cửa lại.
- Anh...
Tần Khanh tức giận nhìn cửa bị đóng lại, chỉ cảm thấy bản thân tới nơi này gặp phải cản trở, vô cùng không vui.
Đối với Cố Tĩnh Trạch, càng không khỏi cảm thấy không thích.
Cố Tĩnh Trạch cầm quần áo đi vào.
Lâm Triệt còn ở bên trong chờ, nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch rốt cục đã trở lại, mới hỏi:
- Anh có phải vừa nói chuyện với người ở cửa không?
Khách sạn cách âm rất tốt, cô cũng không dám đi ra ngoài, chỉ có thể nghe thấy mơ hồ có tiếng nói chuyện, lại nghe không rõ đến cùng là đang nói cái gì.
Cố Tĩnh Trạch gật gật đầu:
- Đúng, chỉ là một con chó điên, gọi người đuổi đi.
Anh chẳng phải đối xử cay nghiệt với người xa lạ, cái Tần Khanh kia, anh cũng căn bản là không quen biết.
Nhưng mà, nhắc tới việc anh ta đến, liền cảm thấy gai mắt, cho nên, lời nói khắc nghiệt, cũng trực tiếp thốt ra.
Lâm Triệt cười, kinh ngạc nói:
- Sao có thể như vậy, nơi này là khách sạn, chó làm sao có thể tiến vào.
- Ý nói là chó điên, chó điên đương nhiên thích chạy loạn khắp nơi, nơi nơi xen vào việc của người khác.
Anh cầm quần áo đưa cho cô:
- Đi vào thử xem, đều là cỡ của cô.
Lâm Triệt cúi đầu vừa thấy, quần áo thoạt nhìn hết sức xinh đẹp, chất liệu vừa sờ liền cảm thấy rất xa hoa.
- Oa, những cái có phải rất đắt không?
Cô nói.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Tôi không biết.
Lâm Triệt ngẩng đầu lên, cười tủm tỉm nhìn Cố Tĩnh Trạch:
- Thật là đẹp mắt, nhìn liền biết đồ cao cấp, cám ơn anh, Cố Tĩnh Trạch, không nghĩ tới làm vợ của anh còn có thể mặc đồ hàng hiệu lần nữa, thật sự là quá tốt.
Nhìn bộ dáng nịnh nọt của Lâm Triệt, lại không cảm thấy khó coi, chỉ cảm thấy thật đáng yêu.
Cố Tĩnh Trạch cũng là lần đầu tiên cảm thấy, vài câu khen tặng đơn giản của cô, thế nhưng lại khiến anh cảm nhận được cảm giác được lòng hư vinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.