Chương 1: Giới thiệu
Anh Túc
25/07/2023
"Màn thầu đây! Mại vô,mại vô! Này bé con tránh ra cho ta bán hàng, trông xấu xí mà cứ đứng nhìn thế thì khách đâu dám mua hàng của ta nữa..."
".. ơ.... ông đây nói mà mày không nghe thấy à! Có biến đi không thì bảo!".
Mấy ngày này ở đây xuất hiện một nhóc con xấu xí, mặt mày lem luốc cứ đứng trước quầy bán của lão! Đã bán ế rồi còn gặp chướng khí...
Cánh tay đang giơ lên định tát vào mặt cô bé thì có một người đàn ông bắt lấy
"Này! Sao ông lại bắt nạt đứa nhỏ thế?"
Vừa nghe vậy lão ngước mắt nhìn lên hùng hổ nói:
"Chú em thì biết gì chứ! Con nhóc bẩn thỉu này thiếu gì chỗ không đứng, lại cứ đứng trước tiệm tôi mấy hôm nay! Tôi xưa nay ăn ở hiền lành, có hại ai đâu, chắc cũng không đến nỗi có người ghanh ghét đến mức tiến cử nó đến để ám tôi chứ!"
Cô bé đứng nhìn cây kẹo màn thầu chằm chằm, không phản ứng dù cho sắp bị người ta đánh,như thể thế giới của cô bé trước mắt chỉ có cây kẹo màn thầu này
"Nó chỉ là một đứa bé, ông không nhủ lòng thương thì thôi cũng đừng nặng lời miệt thị như thế!"
Nói rồi người đàn ông móc trong túi quần ra mấy đồng tiền xu đưa cho lão bán hàng: "Bán cho tôi hai cây màn thầu!"
"Hê...hê... Lạc Bân! Sao hôm nay chú em lại có dư tiền để mua đồ ăn cho người khác thế, nói tôi nghe xem hôm nay trúng mánh gì nào?". Giọng lão ồm ồm khi nói văng nước miếng tứ tung.
Ở cái đất Lăng Châu này có ai mà không biết người đàn ông Lạc Bân này chứ! Khi xưa cũng oai phong lắm,gia thế nhiều đời kinh doanh buôn bán phải nói ở cái đất này ai qua được Lạc gia chứ!
Thế mà đùng một cái... Lạc gia sa cơ, vợ thì mang con bỏ trốn theo nhân tình, từ đó Lạc Bân sống sa đọa, rượu chè.Vài năm nay lại thấy người đàn ông này chí thú làm ăn, ai kêu gì làm nấy,hay giúp nhiều người, chỉ là trên gương mặt chưa thấy một nụ cười.
Mặc kệ sự đùa cợt của lão bán hàng, người đàn ông đưa tiền và lấy 2 cây màn thầu đưa cho cô bé rồi quay đầu rời đi.Nhưng đi được một đoạn bất chợt quay đầu lại thấy cô bé đi theo mình:
"Bé con, nhà cháu ở đâu? Sao không về nhà mà lại đi theo chú?"
Cô bé giương ánh mắt tròn long lanh nhìn lên nhưng không nói câu nào. Đã ba ngày rồi, cô đã rời khỏi cô nhi viện ba ngày rồi, chắc ni cô Tịnh Huệ cũng đang tìm cô cho mà xem.Đây là thành phố khá xa nơi cô ở, chỉ nghe mọi người nói ở đây là Lăng Châu. Thế thì ni cô chắc cũng không tìm thấy cô đâu nhỉ?...ajz, ba ngày nay cô chưa có gì bỏ bụng, thực sự là sắp đói lả đến nơi rồi.
Thấy cô bé cứ nhìn mình mà không trả lời, Lạc Bân từ từ ngồi xuống, lấy tay quẹt đi từng vết bẩn trên mặt cô bé: "Bé con, hay là cháu chỉ đường để chú dẫn cháu về nhé!"
Đáp lại câu hỏi đó là cái lắc đầu từ cô bé
"Nhà cháu ở đâu?"
" ".
"Cháu không nói chuyện được sao?"
" ".
"Thế này đi! Hay là về nhà chú nhé! Chú sẽ liên lạc với cha mẹ của cháu sau vậy!"
Lạc Bân dẫn cô bé về ngôi nhà phía cuối con hẻm nhỏ, đây là căn nhà ông đã dùng số tiền ít ỏi sau khi vợ bỏ đi để đến đây mua nó, ấy thế mà cũng sống ở đây gần chục năm rồi.
Căn nhà nhìn tuy cũ nhưng rất sạch sẽ.Có lẽ chỉ có một mình cô độc đã lâu nên không khí trong căn nhà cũng lạnh lẽo theo.
Cô bé đi theo ông vào nhà, trên tay vẫn cầm cây kẹo lúc nãy ông chú tốt bụng mua cho,hết nhìn ngược rồi lại nhìn xuôi...ọt...ọt... Ôi thôi, có lẽ đã nhịn đói mấy ngày cái bụng cô chịu hết nổi rồi...hu
"Cháu đói sao,chờ chút để chú nấu cơm nhé!"
.......
Đã một tuần trôi qua dù ông thông báo ra ngoài cũng không thấy ai tìm kiếm cô bé, thôi thì cứ để cô bé ở đây làm con nuôi ông vậy.Dù gì ông cũng chỉ có một mình, nuôi thêm một miệng ăn cũng không phải là không lo nổi... ông cũng vơi đi nỗi nhớ con gái ruột đã lâu rồi không được gặp...
"Tiểu Mẫn à! từ nay cha nuôi sẽ gọi con là Mẫn nhi nhé! Lạc Nam Mẫn,con chịu không!"
ừmm... Nam Mẫn... tên này cũng hay đấy nhỉ! Tuy rằng không đẹp như tên Chu Hiểu Khê mà cha mẹ ruột cô đặt nhưng cô vẫn rất vui vì cuối cùng cô cũng có cha. Bỗng nhiên cô lại thấy nhớ cha mẹ rồi, nhớ, cô rất nhớ cha mẹ...
"Cha...a..!"
"Mẫn Nhi,con vừa nói chuyện đúng không? Con nói chuyện được đúng không?"
Ôi cảm ơn trời đất, lâu lắm rồi ông mới được nghe một tiếng "cha". Nước mắt cứ thế rơi, ôm con gái vào lòng, niềm vui khôn siết, tình thương của người cha dành cho con gái lại trào dâng mãnh liệt.Có lẽ ông trời thương xót,bù cho ông một đứa con gái.
"Mẫn Nhi,con nói cho cha nghe, năm nay con mấy tuổi nào?"
"Con....n...8 tuổi!"
.............................
".. ơ.... ông đây nói mà mày không nghe thấy à! Có biến đi không thì bảo!".
Mấy ngày này ở đây xuất hiện một nhóc con xấu xí, mặt mày lem luốc cứ đứng trước quầy bán của lão! Đã bán ế rồi còn gặp chướng khí...
Cánh tay đang giơ lên định tát vào mặt cô bé thì có một người đàn ông bắt lấy
"Này! Sao ông lại bắt nạt đứa nhỏ thế?"
Vừa nghe vậy lão ngước mắt nhìn lên hùng hổ nói:
"Chú em thì biết gì chứ! Con nhóc bẩn thỉu này thiếu gì chỗ không đứng, lại cứ đứng trước tiệm tôi mấy hôm nay! Tôi xưa nay ăn ở hiền lành, có hại ai đâu, chắc cũng không đến nỗi có người ghanh ghét đến mức tiến cử nó đến để ám tôi chứ!"
Cô bé đứng nhìn cây kẹo màn thầu chằm chằm, không phản ứng dù cho sắp bị người ta đánh,như thể thế giới của cô bé trước mắt chỉ có cây kẹo màn thầu này
"Nó chỉ là một đứa bé, ông không nhủ lòng thương thì thôi cũng đừng nặng lời miệt thị như thế!"
Nói rồi người đàn ông móc trong túi quần ra mấy đồng tiền xu đưa cho lão bán hàng: "Bán cho tôi hai cây màn thầu!"
"Hê...hê... Lạc Bân! Sao hôm nay chú em lại có dư tiền để mua đồ ăn cho người khác thế, nói tôi nghe xem hôm nay trúng mánh gì nào?". Giọng lão ồm ồm khi nói văng nước miếng tứ tung.
Ở cái đất Lăng Châu này có ai mà không biết người đàn ông Lạc Bân này chứ! Khi xưa cũng oai phong lắm,gia thế nhiều đời kinh doanh buôn bán phải nói ở cái đất này ai qua được Lạc gia chứ!
Thế mà đùng một cái... Lạc gia sa cơ, vợ thì mang con bỏ trốn theo nhân tình, từ đó Lạc Bân sống sa đọa, rượu chè.Vài năm nay lại thấy người đàn ông này chí thú làm ăn, ai kêu gì làm nấy,hay giúp nhiều người, chỉ là trên gương mặt chưa thấy một nụ cười.
Mặc kệ sự đùa cợt của lão bán hàng, người đàn ông đưa tiền và lấy 2 cây màn thầu đưa cho cô bé rồi quay đầu rời đi.Nhưng đi được một đoạn bất chợt quay đầu lại thấy cô bé đi theo mình:
"Bé con, nhà cháu ở đâu? Sao không về nhà mà lại đi theo chú?"
Cô bé giương ánh mắt tròn long lanh nhìn lên nhưng không nói câu nào. Đã ba ngày rồi, cô đã rời khỏi cô nhi viện ba ngày rồi, chắc ni cô Tịnh Huệ cũng đang tìm cô cho mà xem.Đây là thành phố khá xa nơi cô ở, chỉ nghe mọi người nói ở đây là Lăng Châu. Thế thì ni cô chắc cũng không tìm thấy cô đâu nhỉ?...ajz, ba ngày nay cô chưa có gì bỏ bụng, thực sự là sắp đói lả đến nơi rồi.
Thấy cô bé cứ nhìn mình mà không trả lời, Lạc Bân từ từ ngồi xuống, lấy tay quẹt đi từng vết bẩn trên mặt cô bé: "Bé con, hay là cháu chỉ đường để chú dẫn cháu về nhé!"
Đáp lại câu hỏi đó là cái lắc đầu từ cô bé
"Nhà cháu ở đâu?"
" ".
"Cháu không nói chuyện được sao?"
" ".
"Thế này đi! Hay là về nhà chú nhé! Chú sẽ liên lạc với cha mẹ của cháu sau vậy!"
Lạc Bân dẫn cô bé về ngôi nhà phía cuối con hẻm nhỏ, đây là căn nhà ông đã dùng số tiền ít ỏi sau khi vợ bỏ đi để đến đây mua nó, ấy thế mà cũng sống ở đây gần chục năm rồi.
Căn nhà nhìn tuy cũ nhưng rất sạch sẽ.Có lẽ chỉ có một mình cô độc đã lâu nên không khí trong căn nhà cũng lạnh lẽo theo.
Cô bé đi theo ông vào nhà, trên tay vẫn cầm cây kẹo lúc nãy ông chú tốt bụng mua cho,hết nhìn ngược rồi lại nhìn xuôi...ọt...ọt... Ôi thôi, có lẽ đã nhịn đói mấy ngày cái bụng cô chịu hết nổi rồi...hu
"Cháu đói sao,chờ chút để chú nấu cơm nhé!"
.......
Đã một tuần trôi qua dù ông thông báo ra ngoài cũng không thấy ai tìm kiếm cô bé, thôi thì cứ để cô bé ở đây làm con nuôi ông vậy.Dù gì ông cũng chỉ có một mình, nuôi thêm một miệng ăn cũng không phải là không lo nổi... ông cũng vơi đi nỗi nhớ con gái ruột đã lâu rồi không được gặp...
"Tiểu Mẫn à! từ nay cha nuôi sẽ gọi con là Mẫn nhi nhé! Lạc Nam Mẫn,con chịu không!"
ừmm... Nam Mẫn... tên này cũng hay đấy nhỉ! Tuy rằng không đẹp như tên Chu Hiểu Khê mà cha mẹ ruột cô đặt nhưng cô vẫn rất vui vì cuối cùng cô cũng có cha. Bỗng nhiên cô lại thấy nhớ cha mẹ rồi, nhớ, cô rất nhớ cha mẹ...
"Cha...a..!"
"Mẫn Nhi,con vừa nói chuyện đúng không? Con nói chuyện được đúng không?"
Ôi cảm ơn trời đất, lâu lắm rồi ông mới được nghe một tiếng "cha". Nước mắt cứ thế rơi, ôm con gái vào lòng, niềm vui khôn siết, tình thương của người cha dành cho con gái lại trào dâng mãnh liệt.Có lẽ ông trời thương xót,bù cho ông một đứa con gái.
"Mẫn Nhi,con nói cho cha nghe, năm nay con mấy tuổi nào?"
"Con....n...8 tuổi!"
.............................
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.