Chương 48: Mối quan hệ tình cảm này rốt cuộc đúng hay sai?
Anh Túc
18/08/2023
Trước giờ cơm tối Nam Mẫn nhận điện thoại của Trần Thiệu Huy
"Mẫn à,tối nay chúng ta đến Hoa Lư dùng bữa tối nhé, tôi có món quà đặc biệt muốn dành tặng em ".
Âm thanh giọng nói của hắn dịu dàng sủng nịnh,Nam Mẫn nghe và cảm nhận được hắn đang vui.
Sau một tuần nói bận hắn gọi cho cô muốn dùng cơm, còn muốn tặng quà đặc biệt.Chuyện gì làm hắn vui vẻ như vậy?
"Cuối cùng cũng gọi điện thoại cho em rồi,cả tuần không gặp có biết người ta nhớ ngài lắm không?".
Nam Mẫn rất nhanh đã hóa thân thành con nai tơ, giọng cô nhẹ nhàng nũng nịu nhưng ánh mắt chứa đầy sự căm ghét,thù hận.
Bên kia Trần Thiệu Huy nghe được âm thanh mềm mại có chút giận dỗi của cô, trái tim hắn lập tức ấm áp lạ thường,hắn cười thành tiếng giọng khàn khàn đáp:"Tôi cũng nhớ em nhiều lắm, để thể hiện thành ý tôi đã chuẩn bị một món quà,tối nay gặp nhau tôi sẽ tặng nó cho em ".
"Quà gì mà có vẻ thần bí thế, gợi ý một chút cho em biết đi ".
Nam Mẫn một tay cầm điện thoại để nghe,tay kia chơi đùa con dao gọt trái cây, bộ dạng hờ hững.
"Em thông minh như vậy gợi ý rồi em sẽ đoán ra ngay, sẽ không còn bất ngờ nữa". Trần Thiệu Huy cười nói.
Nam Mẫn nhướn mày, giọng điệu có chút tiếc nuối:"Ổ.., nếu vậy em đành phải chờ tới tối nay rồi ".
"Bé cưng, món quà này đảm bảo em sẽ rất thích".
"Vậy em phải đi chuẩn bị một chút, lát nữa gặp,em cúp máy nhé?".
Sau khi cúp điện thoại,Nam Mẫn cảm thấy toàn thân gai ốc muốn dựng lên,xoa xoa lên cánh tay, nếu nói chuyện với hắn thêm một lát nữa, nghe hắn sủa ra những tiếng kinh tởm nữa cô sẽ không nhịn mà nôn mất.
Cất điện thoại vào túi, cô cười khẩy,trong đầu lại nghĩ món quà tối nay hắn tặng cô là gì,quan trọng là làm cách nào để moi ra được bí mật hắn đang giữ?
Nghĩ thì nghĩ,tay vẫn tiếp tục công việc nấu nướng,tối nay cô nấu rất nhiều món Nghiêm Cảnh Hàn thích,tuy khẩu vị của anh cũng đơn giản không cầu kỳ nhưng không vì thế mà cô chế biến sơ xài qua quýt.
Nấu đến món cuối cùng,Nam Mẫn nghe tiếng động cơ xe dừng ở sân, cô không quay đầu lại vẫn tiếp tục động tác xào nấu, trái tim nơi lồng ngực đập nhanh hơn vài nhịp.Cho dù trưa nay ngoài miệng cô vẫn chưa trả lời anh,nhưng trong lòng đã thừa nhận tình cảm của cả hai,vì thế cô vẫn đang mơ hồ về mối quan hệ của hai người bây giờ.Rốt cuộc như vậy là đúng hay sai?
Tiếng bước chân quen thuộc từ phía sau tiến lại gần hơn, Nghiêm Cảnh Hàn cởi áo khoác ném lên thành ghế bước đến phòng bếp, cô nhóc này vẫn còn ngại ngùng sao, nếu như trước đây nghe tiếng anh về cô đã đi ra vui vẻ cười nói,chứ không như bây giờ vẫn quay lưng im lặng nấu nướng, làm ngơ giả điếc.
Anh bỗng bật cười chân dài bước đến luồn tay qua eo ôm chặt lấy cô,môi mỏng ghé vào tai giọng trầm thấp:"Thấy anh về lại giả vờ không biết?.
Nam Mẫn tuy không quay đầu lại vẫn cảm nhận được bước chân anh tới gần, nhưng không nghĩ anh lại giở trò đánh úp như thế này, cô giật mình vặn người muốn tránh nhưng lực tay anh lại mạnh hơn siết chặt cô.
"Anh buông tay ra, thức ăn mới nấu vẫn nóng,anh lên thay quần áo rồi xuống ăn cơm".
Nói xong câu này vành tai cô đã đỏ lựng,sao cô lại cảm thấy câu này giống như vợ đang nói chồng vậy?
Tiếng cười trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai:"Em thế này trông rất giống..."
Nam Mẫn bất thình lình quay đầu lại nghi hoặc hỏi:"Giống cái gì?".
Anh cúi đầu nhìn sâu vào mắt cô, mỉm cười:"Một người vợ trong gia đình".
Tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài,Nam Mẫn không ngờ suy nghĩ vừa rồi của cô lại bị anh đọc được,hai má nóng ran, cô ngẩng mặt lên,quay đầu đi nơi khác,hơi mất tự nhiên nói:"Anh đang nói bậy gì thế,ai là vợ anh, đừng có ăn nói hàm hồ?".
Nụ cười trên môi càng thêm đậm,anh điềm nhiên đáp:"Bây giờ em là người yêu của anh,tương lai sẽ làm vợ anh,sao lại gọi là hàm hồ?".
Nam Mẫn quay phắt lại, mắt mèo trừng lên:"Tôi làm người yêu của anh từ bao giờ thế hả,anh đừng có mà nhận bừa".
Nghiêm Cảnh Hàn bật cười thành tiếng,sau đó lại nhìn cô nghiêm túc trả lời:"Trưa nay anh đã bày tỏ tình cảm với em, thế nên bắt đầu từ nay em đã chính thức trở thành người yêu của anh".
Nam Mẫn hơi ngây người,trưa nay anh đã tỏ tình với cô là thật, nhưng đến giờ lòng cô vẫn hơi rối, vẫn có chút mâu thuẫn, cô cắn môi ngập ngừng đáp:"Nhưng.. tôi chưa đồng ý mà..".
Thấy cô nhóc yếu thế anh lại càng tự tin thừa dịp mà tấn công, mạnh miệng tuyên bố:"Em im lặng tức là đã đồng ý, với lại..khi anh hôn em,ôm em như vậy,em cũng không phản kháng nghĩa là em đã thừa nhận còn gì?".
Nói xong anh lại áp sát lại ôm chặt cô không một khe hở.
Nam Mẫn đang ngơ người thì bị anh tiến sát lại dùng lực siết lấy eo cô,hai cơ thể dính sát lại,mặt đối mặt gần đến nỗi cô có thể nhìn rõ những sợi lông tơ trên mặt anh. Hơn thế nữa cô cảm nhận được cái thứ đang chọc vào bụng cô kia ngày càng cứng hơn, giật mình ngước mắt lên lại phát hiện trong ánh mắt người đàn ông như chứa một ngọn lửa.. nóng rực, như muốn nuốt chửng cô, tên khốn này thế mà lại...sao anh có thể manh động như thế chứ?
Rặng mây hồng trên má còn chưa kịp tan trong phút chốc lại đậm màu hơn trước lan cả ra vành tai chạy dần xuống cổ,hai cánh tay đang để trên vai anh cũng không có đà để đẩy,thật sự bất lực với sự ngang ngược của anh, cô rối rắm:"Anh...sao anh lại...".
Nam Mẫn không biết dùng từ gì để diễn tả mức độ vô sỉ của anh bây giờ, cô hơi nghi ngờ trước mặt cô không phải là người đàn ông lạnh lùng,cấm dục mà cô quen.Anh bây giờ so với thời gian trước giống như là hai người khác biệt vậy.Trước đây rõ ràng anh đâu có như thế?
"Sao lại không nói tiếp?".Anh rời tay từ eo chuyển lên giữ chặt hai vai cô, ép cô nhìn thẳng vào anh, ngữ khí vô cùng nghiêm túc và kiên định:"Tiểu Mẫn,anh không biết trong lòng em còn đắn đo điều gì,em chưa chấp nhận anh ngay bây giờ cũng không sao,anh có thể đợi, nhưng.. đừng để anh đợi lâu quá, đến lúc đó dù em không đồng ý anh cũng sẽ trói em lại mang đến cục Dân chính đăng ký kết hôn".
Đăng ký kết hôn?
Nam Mẫn kinh ngạc tròn mắt nhìn anh, từng câu từng chữ vừa rồi anh nói ra vô cùng chắc chắn, lại quyết đoán như cách anh giải quyết công việc vậy, một khi anh đã nhắm tới mục tiêu đó thì phải đoạt cho bằng được, giống như bây giờ ý anh đã quá rõ ràng cô chỉ có thể đồng ý, không được phép từ chối, kiểu gì thì anh cũng làm theo cách của anh.
"Còn bây giờ ăn cơm trước đã,anh có chuyện muốn nói với em".Anh đưa tay nhéo mũi cô nhân tiện tắt bếp.
Nam Mẫn hoàn hồn sực nhớ ra nồi canh trên bếp vẫn sôi nãy giờ, cô thở hắt ra đưa mắt nhìn người đàn ông đang lấy bát múc canh,trong lòng thầm mắng: Tên khốn vô sỉ, lưu manh.
Mặc dù có hẹn với Trần Thiệu Huy dùng cơm tối nay, nhưng mục đích cô tới đó chủ yếu để xem hắn tặng quà gì,món quà đó có liên quan tới vấn đề cô đang muốn thăm dò không, thế nên cô cứ ăn cơm ở nhà trước đã, cứ để hắn chờ một chút, nghĩ đến chuyện ngồi ăn cơm với hắn là cô đã thấy kinh tởm rồi.
Hai người bước tới bàn ăn,mùi thơm của các món ăn quyện vào nhau, cách trang trí món ăn rất bắt mắt dưới ánh đèn lại thêm phần đặc sắc,hai người ngồi đối diện nhau, ánh trăng mờ chiếu qua cửa sổ rọi vào vừa lãng mạn lại mang nét phong tình của buổi tối mùa thu.
"Sáng mai em chuẩn bị một chút anh đưa em đến Hoa Lư nhận việc". Nghiêm Cảnh Hàn đột nhiên lên tiếng.
Nam Mẫn đang húp canh nghe vậy suýt nữa phun hết canh ra ngoài,cô cúi đầu ho sặc sụa.
Nghiêm Cảnh Hàn đứng dậy kéo ghế bước qua vỗ vỗ lưng cô:"Anh bảo em đi làm chứ có bảo em đi đánh giặc đâu mà hoảng lên thế?".
Anh vươn tay lấy ly nước đưa đến trước mặt cô,Nam Mẫn ngồi thẳng dậy nhận lấy uống một ngụm.Trong bữa cơm cô vẫn cứ hồi hộp không biết chuyện anh muốn nói là chuyện gì, không nghĩ tới anh lại đề cập tới chuyện này.
"Anh muốn tôi làm việc ở Hoa Lư?".
Anh gật đầu "ừ" một tiếng quay lại ghế ngồi sau đó lại nói tiếp:"Em mới tốt nghiệp, tới Hoa Lư làm việc sẽ là môi trường tốt nhất để em học hỏi thêm kinh nghiệm ".
Nam Mẫn khó tin nhìn anh:"Anh trực tiếp nhận tôi vào Hoa Lư?".
"Có vấn đề gì sao?". Nghiêm Cảnh Hàn gật đầu thản nhiên đáp.
"Anh làm như thế.. mọi người nhìn vào...". Cô hơi ngập ngừng.
Ai cũng biết Hoa Lư rất khó khăn trong vấn đề tuyển nhân viên, đặc biệt là nhân viên thị trường, cô lại không có chuyên ngành về khách sạn khi không lại được tuyển thẳng vào làm việc, đến người mắt mù không nhìn cũng biết cô được ưu ái đi cửa sau.
Nghiêm Cảnh Hàn hiểu cô đang nghĩ gì,anh cầm ly nước lên uống một ngụm,thong thả nói:"Nếu không anh sẽ công khai mối quan hệ của chúng ta trước vậy".
"Không không không,anh đừng làm thế ".Nam Mẫn vội vàng lên tiếng.
Trong lòng cô lập tức hoảng loạn,anh mà công khai thì mọi kế hoạch của cô sẽ đổ sông đổ bể hết.
"Em cũng có thể không cần phải đi làm ". Người đàn ông mỉm cười nhìn cô sâu xa nói.
Hàm ý nếu cô không muốn đi làm thì có thể ở nhà, tiền anh làm ra cô tiêu mấy đời cũng không hết.
Nam Mẫn hiểu ý tứ trong lời nói của anh, cô hắng giọng đáp:"Tôi đương nhiên muốn đi làm rồi, có điều..".
Đừng một lát cô lại nói tiếp:"Không phải bây giờ, bây giờ tôi chưa có sự chuẩn bị,chưa muốn đi làm ngay ".
Nghiêm Cảnh Hàn nhìn cô chằm chằm,anh biết rõ cô là người rất chăm chỉ, có bản lĩnh lại cầu tiến,sao cô có thể bỏ lỡ khi có cơ hội được,lý do cô vừa bịa ra chỉ để từ chối sự giúp đỡ của anh hoặc là có nguyên nhân nào khác khiến cô không muốn tới Hoa Lư.
"Chuyện này cứ vậy đi,khi nào tôi muốn đi làm sẽ nói trước với anh một tiếng, bây giờ tôi phải ra ngoài một chút,anh ăn xong nhớ dọn dẹp".
Dứt lời cô đứng dậy chuồn khỏi phòng ăn.
Cô sợ anh dứt khoát bắt cô đến Hoa Lư làm việc, cô đành phải chặn lời trước, với lại cũng đến giờ cô phải đi gặp Trần Thiệu Huy rồi.
"Mẫn à,tối nay chúng ta đến Hoa Lư dùng bữa tối nhé, tôi có món quà đặc biệt muốn dành tặng em ".
Âm thanh giọng nói của hắn dịu dàng sủng nịnh,Nam Mẫn nghe và cảm nhận được hắn đang vui.
Sau một tuần nói bận hắn gọi cho cô muốn dùng cơm, còn muốn tặng quà đặc biệt.Chuyện gì làm hắn vui vẻ như vậy?
"Cuối cùng cũng gọi điện thoại cho em rồi,cả tuần không gặp có biết người ta nhớ ngài lắm không?".
Nam Mẫn rất nhanh đã hóa thân thành con nai tơ, giọng cô nhẹ nhàng nũng nịu nhưng ánh mắt chứa đầy sự căm ghét,thù hận.
Bên kia Trần Thiệu Huy nghe được âm thanh mềm mại có chút giận dỗi của cô, trái tim hắn lập tức ấm áp lạ thường,hắn cười thành tiếng giọng khàn khàn đáp:"Tôi cũng nhớ em nhiều lắm, để thể hiện thành ý tôi đã chuẩn bị một món quà,tối nay gặp nhau tôi sẽ tặng nó cho em ".
"Quà gì mà có vẻ thần bí thế, gợi ý một chút cho em biết đi ".
Nam Mẫn một tay cầm điện thoại để nghe,tay kia chơi đùa con dao gọt trái cây, bộ dạng hờ hững.
"Em thông minh như vậy gợi ý rồi em sẽ đoán ra ngay, sẽ không còn bất ngờ nữa". Trần Thiệu Huy cười nói.
Nam Mẫn nhướn mày, giọng điệu có chút tiếc nuối:"Ổ.., nếu vậy em đành phải chờ tới tối nay rồi ".
"Bé cưng, món quà này đảm bảo em sẽ rất thích".
"Vậy em phải đi chuẩn bị một chút, lát nữa gặp,em cúp máy nhé?".
Sau khi cúp điện thoại,Nam Mẫn cảm thấy toàn thân gai ốc muốn dựng lên,xoa xoa lên cánh tay, nếu nói chuyện với hắn thêm một lát nữa, nghe hắn sủa ra những tiếng kinh tởm nữa cô sẽ không nhịn mà nôn mất.
Cất điện thoại vào túi, cô cười khẩy,trong đầu lại nghĩ món quà tối nay hắn tặng cô là gì,quan trọng là làm cách nào để moi ra được bí mật hắn đang giữ?
Nghĩ thì nghĩ,tay vẫn tiếp tục công việc nấu nướng,tối nay cô nấu rất nhiều món Nghiêm Cảnh Hàn thích,tuy khẩu vị của anh cũng đơn giản không cầu kỳ nhưng không vì thế mà cô chế biến sơ xài qua quýt.
Nấu đến món cuối cùng,Nam Mẫn nghe tiếng động cơ xe dừng ở sân, cô không quay đầu lại vẫn tiếp tục động tác xào nấu, trái tim nơi lồng ngực đập nhanh hơn vài nhịp.Cho dù trưa nay ngoài miệng cô vẫn chưa trả lời anh,nhưng trong lòng đã thừa nhận tình cảm của cả hai,vì thế cô vẫn đang mơ hồ về mối quan hệ của hai người bây giờ.Rốt cuộc như vậy là đúng hay sai?
Tiếng bước chân quen thuộc từ phía sau tiến lại gần hơn, Nghiêm Cảnh Hàn cởi áo khoác ném lên thành ghế bước đến phòng bếp, cô nhóc này vẫn còn ngại ngùng sao, nếu như trước đây nghe tiếng anh về cô đã đi ra vui vẻ cười nói,chứ không như bây giờ vẫn quay lưng im lặng nấu nướng, làm ngơ giả điếc.
Anh bỗng bật cười chân dài bước đến luồn tay qua eo ôm chặt lấy cô,môi mỏng ghé vào tai giọng trầm thấp:"Thấy anh về lại giả vờ không biết?.
Nam Mẫn tuy không quay đầu lại vẫn cảm nhận được bước chân anh tới gần, nhưng không nghĩ anh lại giở trò đánh úp như thế này, cô giật mình vặn người muốn tránh nhưng lực tay anh lại mạnh hơn siết chặt cô.
"Anh buông tay ra, thức ăn mới nấu vẫn nóng,anh lên thay quần áo rồi xuống ăn cơm".
Nói xong câu này vành tai cô đã đỏ lựng,sao cô lại cảm thấy câu này giống như vợ đang nói chồng vậy?
Tiếng cười trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai:"Em thế này trông rất giống..."
Nam Mẫn bất thình lình quay đầu lại nghi hoặc hỏi:"Giống cái gì?".
Anh cúi đầu nhìn sâu vào mắt cô, mỉm cười:"Một người vợ trong gia đình".
Tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài,Nam Mẫn không ngờ suy nghĩ vừa rồi của cô lại bị anh đọc được,hai má nóng ran, cô ngẩng mặt lên,quay đầu đi nơi khác,hơi mất tự nhiên nói:"Anh đang nói bậy gì thế,ai là vợ anh, đừng có ăn nói hàm hồ?".
Nụ cười trên môi càng thêm đậm,anh điềm nhiên đáp:"Bây giờ em là người yêu của anh,tương lai sẽ làm vợ anh,sao lại gọi là hàm hồ?".
Nam Mẫn quay phắt lại, mắt mèo trừng lên:"Tôi làm người yêu của anh từ bao giờ thế hả,anh đừng có mà nhận bừa".
Nghiêm Cảnh Hàn bật cười thành tiếng,sau đó lại nhìn cô nghiêm túc trả lời:"Trưa nay anh đã bày tỏ tình cảm với em, thế nên bắt đầu từ nay em đã chính thức trở thành người yêu của anh".
Nam Mẫn hơi ngây người,trưa nay anh đã tỏ tình với cô là thật, nhưng đến giờ lòng cô vẫn hơi rối, vẫn có chút mâu thuẫn, cô cắn môi ngập ngừng đáp:"Nhưng.. tôi chưa đồng ý mà..".
Thấy cô nhóc yếu thế anh lại càng tự tin thừa dịp mà tấn công, mạnh miệng tuyên bố:"Em im lặng tức là đã đồng ý, với lại..khi anh hôn em,ôm em như vậy,em cũng không phản kháng nghĩa là em đã thừa nhận còn gì?".
Nói xong anh lại áp sát lại ôm chặt cô không một khe hở.
Nam Mẫn đang ngơ người thì bị anh tiến sát lại dùng lực siết lấy eo cô,hai cơ thể dính sát lại,mặt đối mặt gần đến nỗi cô có thể nhìn rõ những sợi lông tơ trên mặt anh. Hơn thế nữa cô cảm nhận được cái thứ đang chọc vào bụng cô kia ngày càng cứng hơn, giật mình ngước mắt lên lại phát hiện trong ánh mắt người đàn ông như chứa một ngọn lửa.. nóng rực, như muốn nuốt chửng cô, tên khốn này thế mà lại...sao anh có thể manh động như thế chứ?
Rặng mây hồng trên má còn chưa kịp tan trong phút chốc lại đậm màu hơn trước lan cả ra vành tai chạy dần xuống cổ,hai cánh tay đang để trên vai anh cũng không có đà để đẩy,thật sự bất lực với sự ngang ngược của anh, cô rối rắm:"Anh...sao anh lại...".
Nam Mẫn không biết dùng từ gì để diễn tả mức độ vô sỉ của anh bây giờ, cô hơi nghi ngờ trước mặt cô không phải là người đàn ông lạnh lùng,cấm dục mà cô quen.Anh bây giờ so với thời gian trước giống như là hai người khác biệt vậy.Trước đây rõ ràng anh đâu có như thế?
"Sao lại không nói tiếp?".Anh rời tay từ eo chuyển lên giữ chặt hai vai cô, ép cô nhìn thẳng vào anh, ngữ khí vô cùng nghiêm túc và kiên định:"Tiểu Mẫn,anh không biết trong lòng em còn đắn đo điều gì,em chưa chấp nhận anh ngay bây giờ cũng không sao,anh có thể đợi, nhưng.. đừng để anh đợi lâu quá, đến lúc đó dù em không đồng ý anh cũng sẽ trói em lại mang đến cục Dân chính đăng ký kết hôn".
Đăng ký kết hôn?
Nam Mẫn kinh ngạc tròn mắt nhìn anh, từng câu từng chữ vừa rồi anh nói ra vô cùng chắc chắn, lại quyết đoán như cách anh giải quyết công việc vậy, một khi anh đã nhắm tới mục tiêu đó thì phải đoạt cho bằng được, giống như bây giờ ý anh đã quá rõ ràng cô chỉ có thể đồng ý, không được phép từ chối, kiểu gì thì anh cũng làm theo cách của anh.
"Còn bây giờ ăn cơm trước đã,anh có chuyện muốn nói với em".Anh đưa tay nhéo mũi cô nhân tiện tắt bếp.
Nam Mẫn hoàn hồn sực nhớ ra nồi canh trên bếp vẫn sôi nãy giờ, cô thở hắt ra đưa mắt nhìn người đàn ông đang lấy bát múc canh,trong lòng thầm mắng: Tên khốn vô sỉ, lưu manh.
Mặc dù có hẹn với Trần Thiệu Huy dùng cơm tối nay, nhưng mục đích cô tới đó chủ yếu để xem hắn tặng quà gì,món quà đó có liên quan tới vấn đề cô đang muốn thăm dò không, thế nên cô cứ ăn cơm ở nhà trước đã, cứ để hắn chờ một chút, nghĩ đến chuyện ngồi ăn cơm với hắn là cô đã thấy kinh tởm rồi.
Hai người bước tới bàn ăn,mùi thơm của các món ăn quyện vào nhau, cách trang trí món ăn rất bắt mắt dưới ánh đèn lại thêm phần đặc sắc,hai người ngồi đối diện nhau, ánh trăng mờ chiếu qua cửa sổ rọi vào vừa lãng mạn lại mang nét phong tình của buổi tối mùa thu.
"Sáng mai em chuẩn bị một chút anh đưa em đến Hoa Lư nhận việc". Nghiêm Cảnh Hàn đột nhiên lên tiếng.
Nam Mẫn đang húp canh nghe vậy suýt nữa phun hết canh ra ngoài,cô cúi đầu ho sặc sụa.
Nghiêm Cảnh Hàn đứng dậy kéo ghế bước qua vỗ vỗ lưng cô:"Anh bảo em đi làm chứ có bảo em đi đánh giặc đâu mà hoảng lên thế?".
Anh vươn tay lấy ly nước đưa đến trước mặt cô,Nam Mẫn ngồi thẳng dậy nhận lấy uống một ngụm.Trong bữa cơm cô vẫn cứ hồi hộp không biết chuyện anh muốn nói là chuyện gì, không nghĩ tới anh lại đề cập tới chuyện này.
"Anh muốn tôi làm việc ở Hoa Lư?".
Anh gật đầu "ừ" một tiếng quay lại ghế ngồi sau đó lại nói tiếp:"Em mới tốt nghiệp, tới Hoa Lư làm việc sẽ là môi trường tốt nhất để em học hỏi thêm kinh nghiệm ".
Nam Mẫn khó tin nhìn anh:"Anh trực tiếp nhận tôi vào Hoa Lư?".
"Có vấn đề gì sao?". Nghiêm Cảnh Hàn gật đầu thản nhiên đáp.
"Anh làm như thế.. mọi người nhìn vào...". Cô hơi ngập ngừng.
Ai cũng biết Hoa Lư rất khó khăn trong vấn đề tuyển nhân viên, đặc biệt là nhân viên thị trường, cô lại không có chuyên ngành về khách sạn khi không lại được tuyển thẳng vào làm việc, đến người mắt mù không nhìn cũng biết cô được ưu ái đi cửa sau.
Nghiêm Cảnh Hàn hiểu cô đang nghĩ gì,anh cầm ly nước lên uống một ngụm,thong thả nói:"Nếu không anh sẽ công khai mối quan hệ của chúng ta trước vậy".
"Không không không,anh đừng làm thế ".Nam Mẫn vội vàng lên tiếng.
Trong lòng cô lập tức hoảng loạn,anh mà công khai thì mọi kế hoạch của cô sẽ đổ sông đổ bể hết.
"Em cũng có thể không cần phải đi làm ". Người đàn ông mỉm cười nhìn cô sâu xa nói.
Hàm ý nếu cô không muốn đi làm thì có thể ở nhà, tiền anh làm ra cô tiêu mấy đời cũng không hết.
Nam Mẫn hiểu ý tứ trong lời nói của anh, cô hắng giọng đáp:"Tôi đương nhiên muốn đi làm rồi, có điều..".
Đừng một lát cô lại nói tiếp:"Không phải bây giờ, bây giờ tôi chưa có sự chuẩn bị,chưa muốn đi làm ngay ".
Nghiêm Cảnh Hàn nhìn cô chằm chằm,anh biết rõ cô là người rất chăm chỉ, có bản lĩnh lại cầu tiến,sao cô có thể bỏ lỡ khi có cơ hội được,lý do cô vừa bịa ra chỉ để từ chối sự giúp đỡ của anh hoặc là có nguyên nhân nào khác khiến cô không muốn tới Hoa Lư.
"Chuyện này cứ vậy đi,khi nào tôi muốn đi làm sẽ nói trước với anh một tiếng, bây giờ tôi phải ra ngoài một chút,anh ăn xong nhớ dọn dẹp".
Dứt lời cô đứng dậy chuồn khỏi phòng ăn.
Cô sợ anh dứt khoát bắt cô đến Hoa Lư làm việc, cô đành phải chặn lời trước, với lại cũng đến giờ cô phải đi gặp Trần Thiệu Huy rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.