Thiên Âm Giới - Vạn Kiếp Lưu Duyên
Chương 1: Biến cố trong đêm
Ngọc Hải Lam Trang
09/08/2024
Trời bắt đầu chuyển dần về đêm.
Những trận gió lạnh buốt tràn về từ phương Bắc càng làm cho cái lạnh ở
nơi đây không chỉ còn là cái lạnh cắt da cắt thịt của những trận gió mùa mà còn là cái lạnh của sự cô tịch, yên tĩnh đến kinh hồn vì thiếu vắng
đi hơi người nơi miền sơn cước quanh năm được bao phủ bởi sương mù này.
Tương truyền rằng, vào cuối thời nhà Trần, vùng núi này đã từng có một thời là mỏ vàng mỏ bạc của vua và các quan viên triều đình trong suốt nhiều năm liền liên tiếp.
Mãi cho đến khi nhà Trần rơi vào tay nhà Hồ, vùng núi này đã không còn được nhắc đến và khai thác bất cứ một thứ gì nữa. Bởi lúc ấy vua Hồ còn đang bận chấn hưng lại đất nước. Thêm nữa là nhà Minh ở phía Bắc đang có âm mưu muốn nhân dịp vương triều "đổi chủ" mà nhằm vào nước ta. Chả ai còn tâm trạng chú ý đến cái "mỏ vàng một thời" này nữa cả.
Cuối cùng khi quân Minh kéo quân vào chiếm đánh nước ta, nhà Hồ thất thủ, đất nước lại lần nữa rơi vào cảnh lầm than, khốn khó đến cùng cực. Nhân gian bách tính khổ đau kể không đâu cho hết. Thì bỗng nhiên vùng núi ấy cũng bắt đầu có sự biến chuyển.
Ngày ấy, giặc Minh đi đến đâu nhân dân ta lầm than đến ấy. Chúng đốt nhà cửa, thiêu cháy ruộng nương, bắt giết người dân vô tội nhiều vô số kể. Chúng đi đến đâu, xác người chất đống ở đó. Máu chảy thấm đỏ cả một vùng đất.
Có một lần, khi đi ngang qua một ngôi làng nhỏ cách thành Thăng Long vài trăm dặm về phía nam, chúng đã thẳng tay đốt cháy thiêu sống cả một ngôi làng ngay trong đêm. Lí do chỉ bởi nơi đây từng là một làng nghề rèn đúc vũ khí truyền thống có tiếng, có kinh nghiệm nhiều đời và cũng là một trong những nơi cung cấp vũ khí tốt cho quân binh triều đình lúc bấy giờ. Nên chúng muốn ra tay để thị uy với nhân dân ta và coi như một lời cảnh cáo với quân thần triều đình lúc bấy giờ.
Cứ thế một ngôi làng đã bị xóa xổ ngay trong đêm mà không một ai hay biết. Cho đến khi trời sáng thì tất cả mọi thứ đã hóa thành tro bụi hết cả rồi.
Mà vừa hay sau đấy, cách thời điểm không lâu ngay sau khi ngôi làng kia bị xóa xổ, ở một nơi cách thành Thăng Long không xa về phía bắc lại xuất hiện lời đồn về một ngôi làng kì bí với những màu sắc tâm linh ma quái, quỷ dị. Đi kèm với đó là sự xuất hiện của vùng đất cấm nơi bị các vị thần ruồng bỏ. Nơi đó không đâu khác chính là "mỏ vàng" bị lãng quên kia.
Dân ta thường truyền tai nhau gọi vùng đất cấm đó là "Tử địa cấm", còn với ngôi làng kì lạ không rõ lai lịch nằm sâu trong tử địa kia là "Làng Ngạ Quỷ".
Sở dĩ nó có cái tên đó là vì cái bầu không khí âm u lạnh lẽo không khác gì nơi âm tào địa phủ khiến cho người ta không khỏi cảm thấy như lạc vào cõi âm mỗi khi đến gần. Hơn thế nữa, sự việc nhiều người đi đến ngôi làng trong vùng đất cấm ấy đã không thấy quay trở lại nữa càng làm cho người ta tin chắc rằng đấy là sự hoành hành của yêu ma quỷ quái.
Cái tên "làng Ngạ Quỷ" cũng từ đó mà lan rộng khắp nơi. Trở thành nỗi ám ảnh của những người dân vùng lân cận.
Vì thế nên từ nửa cuối thế kỉ XIV trở đi tuyệt nhiên không có một ai dám lai vãng lại gần vùng đất cấm này nữa. Những câu chuyện ma quỷ mang đầy màu sắc li kì và kinh dị cũng dần được thêu dệt lên và xuất hiện ở khắp nơi trên cả nước. Chúng được truyền miệng qua nhiều đời khác nhau cho tới tận ngày nay.
[…]
Ở thế kỉ XXI - năm 2004
Sự tồn tại của ngôi làng kì bí mang nhiều nét tâm linh kia đã dần mờ nhạt theo năm tháng cho tới thời điểm hơn năm mươi năm về trước.
Hồi ấy, có một trang mạng kì lạ bất ngờ đăng bài viết về sự tồn tại của một vùng đất gắn liền với cái chết và một ngôi làng mang nhiều bí ẩn chưa có lời giải đáp khi xưa. Kích thích rất nhiều người tò mò tìm đến nơi đấy để tìm hiểu.
Thêm vào đó là sự xuất hiện của hàng loạt những thông báo treo thưởng lớn cho người tìm ra được sự thật ẩn sau đằng ngôi làng kì bí kia. Thông báo ấy do một nhà tài phiệt giấu tên đưa ra trên không gian mạng và nhanh chóng bùng nổ chỉ sau một đêm.
Sự kiện này đã gây ra chấn động lớn trong bộ phận lớn người dân khắp cả nước và nhanh chóng chia ra thành nhiều luồng ý kiến khác nhau.
Đa phần ai cũng cho rằng đây chỉ là một phương thức lừa đảo mới của những kẻ xấu trên không gian mạng. Đâu ai biết được rằng khi họ đặt chân vào vùng đất ấy thì chuyện kinh khủng gì sẽ xảy ra. Sự an toàn của chuyến đi này đâu có ai đảm bảo được. Chưa kể thông tin kia lại không có tính xác thực cao. Biết đâu đây chỉ là một trò đùa của ai đó thôi thì sao.
Ngược lại với những ý kiến kia. Số ít người còn lại thì cho rằng đây là cơ hội lớn để họ đổi đời. Đồng thời cũng phần nào thỏa mãn được sự tò mò ở trong lòng của họ. Vừa có tiền mà chả phải làm gì, lại vừa tiện đường đi đây đi đó hưởng thụ cũng không phải là không tốt.
Đám người ấy tự tìm gặp đến nhau rồi lập thành một nhóm để lên đường với hi vọng bản thân sẽ được đổi đời sau khi đến đó. Bởi vì ngoài việc nhận được giải thưởng kia thì cũng có một lời đồn về sự xuất hiện của những mỏ vàng và kho báu được các vị vua thời xưa cất giấu trong vùng đất nơi ngôi làng kia ẩn mình. Nếu may mắn họ còn có thể mang theo được những thứ ấy về cũng nên. Như vậy họ vừa có kho báu, vừa có tiền thưởng của người bí ẩn đã lên bài treo thưởng lớn kia.
Thế nhưng trong số những người lên đường đi tìm kiếm ấy tuyệt nhiên chẳng có một ai trở về được lành lặn cả, họ không mất cái này thì cũng tổn hại cái kia, đến ngay cả chết rồi mà cũng không được toàn thây.
Có một số ít những người may mắn không chết trong tử địa đã thoát ra ngoài thành công. Chỉ tiếc là họ lại bị tai nạn trên đường trở về nhà. Người không chết thì cũng bị ảnh hưởng về tinh thần, tâm lí họ dần trở nên bấn loạn và có thể phát điên bất cứ lúc nào. Những lúc ấy họ thường ngân nga một bài thơ không vần, không nhịp điệu mà không rõ ý nghĩa là gì.
"Ngạ Quỷ thôn hành, Dạ Đài cửu trùng.
Dạ Đài cỏ mọc, người lâu không đến.
Đi qua nơi này, hồn phách lạc lối.
Dấn thân lần một, ba hồn biến mất.
Dấn thân lần hai, bảy phách tan biến.
Người đã chết rồi, khó lòng trở lại.
Chỉ còn một cách!
Cướp hồn đoạt mệnh, cải tử hoàn sinh".
Tuy không thể hiểu rõ mấy câu thơ ấy có ý nghĩa là như thế nào nhưng đó cũng được coi như là một manh mối để những người đi sau dựa vào mà giải đáp về vùng đất cấm kia.
_______
Bộ truyện này là bộ đầu tiên viết về thể loại tâm linh của mình. Bộ này có nhiều yếu tố như ngôn tình, trinh thám, linh dị, phiêu lưu... đan xen với nhau.
Do là bộ đầu tay viết về thể loại như này nên mình sẽ còn nhiều thiếu sót về mặt nội dung và vân phong. Vì vậy mình mong các bạn sẽ đón nhận và góp ý cho mình để mình có thể cải thiện tay bút hơn ạ.
Màn đêm dần buông xuống, bao trùm lấy tất cả không gian bằng một sự im lặng đến rợn người.
Ở những vùng nông thôn như thế này, người dân thường đi ngủ từ rất sớm. Chỉ mới qua tám giờ tối thôi nhà nào nhà nấy đều đã tắt đèn đi ngủ hết rồi. May ra mới được một hai nhà là hãy còn đang sáng đèn mà thôi.
Vốn là người sinh ra và lớn lên trên thành phố nên Thùy không quen với việc đi ngủ từ sớm ở đây. Mặc dù nó đã chuyển về đây sống được gần nửa năm rồi. Vì vậy dù đã nằm trên giường từ rất lâu nhưng nó vẫn không tài nào chợp mắt nổi.
Đang trằn trọc vì không ngủ được thì bỗng nhiên Thùy nghe thấy có tiếng động lạ ở bên ngoài sân. Nó bắt đầu thấy sợ hãi và cố thử đoán âm thanh kia là cái gì.
Nhưng tội cái là nó có nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được âm thanh kia là cái gì.
Thấy giờ cũng không còn sớm sủa gì nữa, bà ngoại thì đã ngủ từ lâu rồi. Trong nhà cũng chỉ có hai bà cháu ở với nhau mà thôi. Thế thì ai đang ở ngoài sân kia? Thùy bỗng giật mình nghĩ liệu có khi nào là trộm cạy cửa lẻn vào nhà hay không?
Thế là ngay lập tức Thùy nhỏm người ngồi dậy rồi đưa tay đẩy khẽ một bên cánh cửa sổ phòng mình. Tạo ra một khe hở nhỏ đủ để có thể nhìn ra bên ngoài sân.
Do bên ngoài trời tối đen như hũ nút nên Thùy nhất thời không thể nhìn rõ được tình hình ở bên ngoài. Phải sau một lúc khá lâu mắt Thùy mới quen dần được với bóng tối. Lại đúng lúc có thêm ánh sáng từ mặt trăng rọi xuống sân nên lúc này nó có thể thấy khá rõ được tình hình ở bên ngoài.
Kì lạ! Thế mà lại chẳng có lấy một bóng người nào ở ngoài đó cả. Mọi thứ vẫn y nguyên không có gì suy chuyển, dù chỉ là một chút. Thùy thầm nghĩ chắc âm thanh kì lạ mà khi nãy nó nghe được chỉ là do mình nghe nhầm mà ra thôi nên trong lòng cũng yên tâm hơn phần nào.
Nhưng chưa kịp nằm xuống giường thì bên tai Thùy lại vang lên cái âm thanh lạch cạch giống như khi nãy. Âm thanh này giống như tiếng của vật cứng va chạm với mặt đất tạo ra vậy. Lần này thì nó vang lên rất rõ và kéo dài liên tục mãi không dứt.
Thùy cố gắng lắng nghe thêm một lúc để chắc chắn rằng mình không hề nghe nhầm. Đồng thời nó muốn định vị xem âm thanh kia thực sự có phải phát ra từ phía sân trước hay không.
Hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Thùy lại lần nữa nhìn ra bên ngoài qua khe cửa sổ. Lần này thì rất nhanh nó đã thấy ngoài kia có một cái bóng đang chật vật lôi kéo một vật gì đó ở đầu hiên nhà.
Thùy như nín thở theo dõi theo từng hành động của cái bóng kì lạ kia. Bỗng nhiên cái bóng đó dừng lại một lúc lâu. Thùy vừa căng tròn mắt để nhìn vừa thấp thỏm chờ đợi hành động tiếp theo của cái bóng đen kia.
Một tiếng cạch lớn bất ngờ vang lên phá vỡ sự im lặng mấy giây trước đó. Thùy bỗng giật mình khi thấy bà ngoại xuất hiện. Hóa ra là bà đang kéo chiếc ghế bành bằng tre mà ngày thường bà rất yêu thích ở trong góc hiên ra. Thảo nào mà cứ có tiếng lạch cạch mãi không dứt.
Thùy tò mò nhìn thêm một lúc nữa. Nó không hiểu tại sao giờ này muộn như thế rồi mà bà nó lại đi lấy ghế ra giữa sân ngồi. Hay là bà bị mất ngủ? Có khi là thế rồi.
Thế rồi Thùy khẽ thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm rồi nằm xuống giường, trong lòng nó khẽ nhủ thầm may mà không phải là trộm. Nếu không chắc nó với bà đêm nay không biết phải xoay sở làm sao. Vì tầm này người làng đều đã ngủ hết cả rồi. Có cầu chắc cũng chả ai đến cứu kịp.
Nằm được một lúc nó lại thấy trong lòng cứ bất an mãi không thôi nên nhổm người dậy thêm một lần nữa rồi nhìn ra ngoài cửa sổ như muốn chắc chắn rằng mình không hề nhìn nhầm. Thấy bà vẫn đang ngồi ở ngoài sân thì nó mới an tâm nằm xuống lần nữa.
Nhưng mà lạ thật đấy! Có mất ngủ thì cũng không đến mức phải ra ngoài ngồi lúc muộn như thế chứ. Vả lại ngày thường cứ vào tầm giờ này là bà đã ngủ từ lâu rồi cơ mà. Sao hôm nay lại mất ngủ rồi ra ngoài sân ngồi làm gì thế không biết.
Mà khoan đã, rõ ràng trước lúc về phòng mình nó đã luôn túc trực bên giường của bà để đợi bà ngủ rồi mới về cơ mà. Sao bây giờ bà lại ra ngồi ở ngoài sân rồi?
"Ngoài trời thì đang nổi gió lớn, bà ra ngoài mà lại không mặc áo ấm thế kia thì có khi lại ốm mất." Thùy nghĩ thầm trong bụng rồi tặc lưỡi đứng dậy đi xuống khỏi giường.
Thùy đi sang mở cửa phòng của bà rồi bước vào. Lần sờ mãi mới tìm thấy được cái công tắc bật đèn ở trên tường.
Đèn vừa sáng lên Thùy ngay lập tức tá hỏa khi nhìn thấy cửa sổ ở phòng bà bị mở toang ra bên ngoài, trên giường dưới đất đâu đâu cũng là quần áo, giấy tờ đủ các loại.
Ở chỗ chiếc bàn trong góc phòng Thùy còn thấy có mấy cái hộp gỗ nâu bằng trầm mà bà rất quý được lót lụa đỏ ở bên trong đang nằm lăn lóc trên bàn dưới đất. Có mấy cái hộp còn bị mở bung ra. Có thể thấy rõ ở bên trong vẫn còn mấy sợi dây chuyền vàng, vòng lắc bạc, nhẫn đang nằm lăn lóc trên mặt bàn, dưới mặt đất.
Nhìn khung cảnh bây giờ ở trong phòng thật hỗn độn. Nó hệt như vừa bị xáo trộn hết lên vậy. Có chút... có chút giống với bị trộm ghé thăm! Nhưng đời nào có trộm thấy vàng mà không lấy chứ. Kiểu này chắc lại do bà của Thùy làm rồi.
Nhưng không kịp nghĩ thêm gì nhiều, Thùy lấy vội một cái áo khoác trên móc treo xuống rồi chạy ra sân để đưa cho bà ngoại.
Thế nhưng khi ra đến nơi rồi thì ở ngoài sân lại tuyệt nhiên chẳng thấy bóng dáng bà đâu nữa. Cái ghế bành bằng tre vẫn còn nằm ở giữa sân. Thùy khẽ nuốt nước bọt một cái rồi nhìn khắp xung quanh nhưng vẫn không thấy bà mình ở đâu.
"Bà ơi?". Thùy khẽ lên tiếng gọi nhưng qua một hồi lâu vẫn không thấy có tiếng trả lời.
Trong lòng nó lúc này bỗng dâng lên một cỗ cảm giác sợ hãi không nói thành lời. Khóe mắt cũng bắt đầu rưng rưng nước mắt vì không kiềm được lòng. Nó sợ! Sợ bà đi ra ngoài rồi gặp chuyện thì nó có chết cũng không hết được tội. Nó lại càng sợ sẽ mất đi người bà mà nó yêu quý nhất. Người mà nó luôn hết mực kính trọng trong cuộc đời của mình.
Bởi vì bà luôn là người ở bên động viên nó những lúc nó yếu đuối nhất. Cho nó cảm nhận được tình thương của gia đình thực sự là như thế nào. Đối với nó, bà ngoại là tất cả của nó.
Tương truyền rằng, vào cuối thời nhà Trần, vùng núi này đã từng có một thời là mỏ vàng mỏ bạc của vua và các quan viên triều đình trong suốt nhiều năm liền liên tiếp.
Mãi cho đến khi nhà Trần rơi vào tay nhà Hồ, vùng núi này đã không còn được nhắc đến và khai thác bất cứ một thứ gì nữa. Bởi lúc ấy vua Hồ còn đang bận chấn hưng lại đất nước. Thêm nữa là nhà Minh ở phía Bắc đang có âm mưu muốn nhân dịp vương triều "đổi chủ" mà nhằm vào nước ta. Chả ai còn tâm trạng chú ý đến cái "mỏ vàng một thời" này nữa cả.
Cuối cùng khi quân Minh kéo quân vào chiếm đánh nước ta, nhà Hồ thất thủ, đất nước lại lần nữa rơi vào cảnh lầm than, khốn khó đến cùng cực. Nhân gian bách tính khổ đau kể không đâu cho hết. Thì bỗng nhiên vùng núi ấy cũng bắt đầu có sự biến chuyển.
Ngày ấy, giặc Minh đi đến đâu nhân dân ta lầm than đến ấy. Chúng đốt nhà cửa, thiêu cháy ruộng nương, bắt giết người dân vô tội nhiều vô số kể. Chúng đi đến đâu, xác người chất đống ở đó. Máu chảy thấm đỏ cả một vùng đất.
Có một lần, khi đi ngang qua một ngôi làng nhỏ cách thành Thăng Long vài trăm dặm về phía nam, chúng đã thẳng tay đốt cháy thiêu sống cả một ngôi làng ngay trong đêm. Lí do chỉ bởi nơi đây từng là một làng nghề rèn đúc vũ khí truyền thống có tiếng, có kinh nghiệm nhiều đời và cũng là một trong những nơi cung cấp vũ khí tốt cho quân binh triều đình lúc bấy giờ. Nên chúng muốn ra tay để thị uy với nhân dân ta và coi như một lời cảnh cáo với quân thần triều đình lúc bấy giờ.
Cứ thế một ngôi làng đã bị xóa xổ ngay trong đêm mà không một ai hay biết. Cho đến khi trời sáng thì tất cả mọi thứ đã hóa thành tro bụi hết cả rồi.
Mà vừa hay sau đấy, cách thời điểm không lâu ngay sau khi ngôi làng kia bị xóa xổ, ở một nơi cách thành Thăng Long không xa về phía bắc lại xuất hiện lời đồn về một ngôi làng kì bí với những màu sắc tâm linh ma quái, quỷ dị. Đi kèm với đó là sự xuất hiện của vùng đất cấm nơi bị các vị thần ruồng bỏ. Nơi đó không đâu khác chính là "mỏ vàng" bị lãng quên kia.
Dân ta thường truyền tai nhau gọi vùng đất cấm đó là "Tử địa cấm", còn với ngôi làng kì lạ không rõ lai lịch nằm sâu trong tử địa kia là "Làng Ngạ Quỷ".
Sở dĩ nó có cái tên đó là vì cái bầu không khí âm u lạnh lẽo không khác gì nơi âm tào địa phủ khiến cho người ta không khỏi cảm thấy như lạc vào cõi âm mỗi khi đến gần. Hơn thế nữa, sự việc nhiều người đi đến ngôi làng trong vùng đất cấm ấy đã không thấy quay trở lại nữa càng làm cho người ta tin chắc rằng đấy là sự hoành hành của yêu ma quỷ quái.
Cái tên "làng Ngạ Quỷ" cũng từ đó mà lan rộng khắp nơi. Trở thành nỗi ám ảnh của những người dân vùng lân cận.
Vì thế nên từ nửa cuối thế kỉ XIV trở đi tuyệt nhiên không có một ai dám lai vãng lại gần vùng đất cấm này nữa. Những câu chuyện ma quỷ mang đầy màu sắc li kì và kinh dị cũng dần được thêu dệt lên và xuất hiện ở khắp nơi trên cả nước. Chúng được truyền miệng qua nhiều đời khác nhau cho tới tận ngày nay.
[…]
Ở thế kỉ XXI - năm 2004
Sự tồn tại của ngôi làng kì bí mang nhiều nét tâm linh kia đã dần mờ nhạt theo năm tháng cho tới thời điểm hơn năm mươi năm về trước.
Hồi ấy, có một trang mạng kì lạ bất ngờ đăng bài viết về sự tồn tại của một vùng đất gắn liền với cái chết và một ngôi làng mang nhiều bí ẩn chưa có lời giải đáp khi xưa. Kích thích rất nhiều người tò mò tìm đến nơi đấy để tìm hiểu.
Thêm vào đó là sự xuất hiện của hàng loạt những thông báo treo thưởng lớn cho người tìm ra được sự thật ẩn sau đằng ngôi làng kì bí kia. Thông báo ấy do một nhà tài phiệt giấu tên đưa ra trên không gian mạng và nhanh chóng bùng nổ chỉ sau một đêm.
Sự kiện này đã gây ra chấn động lớn trong bộ phận lớn người dân khắp cả nước và nhanh chóng chia ra thành nhiều luồng ý kiến khác nhau.
Đa phần ai cũng cho rằng đây chỉ là một phương thức lừa đảo mới của những kẻ xấu trên không gian mạng. Đâu ai biết được rằng khi họ đặt chân vào vùng đất ấy thì chuyện kinh khủng gì sẽ xảy ra. Sự an toàn của chuyến đi này đâu có ai đảm bảo được. Chưa kể thông tin kia lại không có tính xác thực cao. Biết đâu đây chỉ là một trò đùa của ai đó thôi thì sao.
Ngược lại với những ý kiến kia. Số ít người còn lại thì cho rằng đây là cơ hội lớn để họ đổi đời. Đồng thời cũng phần nào thỏa mãn được sự tò mò ở trong lòng của họ. Vừa có tiền mà chả phải làm gì, lại vừa tiện đường đi đây đi đó hưởng thụ cũng không phải là không tốt.
Đám người ấy tự tìm gặp đến nhau rồi lập thành một nhóm để lên đường với hi vọng bản thân sẽ được đổi đời sau khi đến đó. Bởi vì ngoài việc nhận được giải thưởng kia thì cũng có một lời đồn về sự xuất hiện của những mỏ vàng và kho báu được các vị vua thời xưa cất giấu trong vùng đất nơi ngôi làng kia ẩn mình. Nếu may mắn họ còn có thể mang theo được những thứ ấy về cũng nên. Như vậy họ vừa có kho báu, vừa có tiền thưởng của người bí ẩn đã lên bài treo thưởng lớn kia.
Thế nhưng trong số những người lên đường đi tìm kiếm ấy tuyệt nhiên chẳng có một ai trở về được lành lặn cả, họ không mất cái này thì cũng tổn hại cái kia, đến ngay cả chết rồi mà cũng không được toàn thây.
Có một số ít những người may mắn không chết trong tử địa đã thoát ra ngoài thành công. Chỉ tiếc là họ lại bị tai nạn trên đường trở về nhà. Người không chết thì cũng bị ảnh hưởng về tinh thần, tâm lí họ dần trở nên bấn loạn và có thể phát điên bất cứ lúc nào. Những lúc ấy họ thường ngân nga một bài thơ không vần, không nhịp điệu mà không rõ ý nghĩa là gì.
"Ngạ Quỷ thôn hành, Dạ Đài cửu trùng.
Dạ Đài cỏ mọc, người lâu không đến.
Đi qua nơi này, hồn phách lạc lối.
Dấn thân lần một, ba hồn biến mất.
Dấn thân lần hai, bảy phách tan biến.
Người đã chết rồi, khó lòng trở lại.
Chỉ còn một cách!
Cướp hồn đoạt mệnh, cải tử hoàn sinh".
Tuy không thể hiểu rõ mấy câu thơ ấy có ý nghĩa là như thế nào nhưng đó cũng được coi như là một manh mối để những người đi sau dựa vào mà giải đáp về vùng đất cấm kia.
_______
Bộ truyện này là bộ đầu tiên viết về thể loại tâm linh của mình. Bộ này có nhiều yếu tố như ngôn tình, trinh thám, linh dị, phiêu lưu... đan xen với nhau.
Do là bộ đầu tay viết về thể loại như này nên mình sẽ còn nhiều thiếu sót về mặt nội dung và vân phong. Vì vậy mình mong các bạn sẽ đón nhận và góp ý cho mình để mình có thể cải thiện tay bút hơn ạ.
Màn đêm dần buông xuống, bao trùm lấy tất cả không gian bằng một sự im lặng đến rợn người.
Ở những vùng nông thôn như thế này, người dân thường đi ngủ từ rất sớm. Chỉ mới qua tám giờ tối thôi nhà nào nhà nấy đều đã tắt đèn đi ngủ hết rồi. May ra mới được một hai nhà là hãy còn đang sáng đèn mà thôi.
Vốn là người sinh ra và lớn lên trên thành phố nên Thùy không quen với việc đi ngủ từ sớm ở đây. Mặc dù nó đã chuyển về đây sống được gần nửa năm rồi. Vì vậy dù đã nằm trên giường từ rất lâu nhưng nó vẫn không tài nào chợp mắt nổi.
Đang trằn trọc vì không ngủ được thì bỗng nhiên Thùy nghe thấy có tiếng động lạ ở bên ngoài sân. Nó bắt đầu thấy sợ hãi và cố thử đoán âm thanh kia là cái gì.
Nhưng tội cái là nó có nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được âm thanh kia là cái gì.
Thấy giờ cũng không còn sớm sủa gì nữa, bà ngoại thì đã ngủ từ lâu rồi. Trong nhà cũng chỉ có hai bà cháu ở với nhau mà thôi. Thế thì ai đang ở ngoài sân kia? Thùy bỗng giật mình nghĩ liệu có khi nào là trộm cạy cửa lẻn vào nhà hay không?
Thế là ngay lập tức Thùy nhỏm người ngồi dậy rồi đưa tay đẩy khẽ một bên cánh cửa sổ phòng mình. Tạo ra một khe hở nhỏ đủ để có thể nhìn ra bên ngoài sân.
Do bên ngoài trời tối đen như hũ nút nên Thùy nhất thời không thể nhìn rõ được tình hình ở bên ngoài. Phải sau một lúc khá lâu mắt Thùy mới quen dần được với bóng tối. Lại đúng lúc có thêm ánh sáng từ mặt trăng rọi xuống sân nên lúc này nó có thể thấy khá rõ được tình hình ở bên ngoài.
Kì lạ! Thế mà lại chẳng có lấy một bóng người nào ở ngoài đó cả. Mọi thứ vẫn y nguyên không có gì suy chuyển, dù chỉ là một chút. Thùy thầm nghĩ chắc âm thanh kì lạ mà khi nãy nó nghe được chỉ là do mình nghe nhầm mà ra thôi nên trong lòng cũng yên tâm hơn phần nào.
Nhưng chưa kịp nằm xuống giường thì bên tai Thùy lại vang lên cái âm thanh lạch cạch giống như khi nãy. Âm thanh này giống như tiếng của vật cứng va chạm với mặt đất tạo ra vậy. Lần này thì nó vang lên rất rõ và kéo dài liên tục mãi không dứt.
Thùy cố gắng lắng nghe thêm một lúc để chắc chắn rằng mình không hề nghe nhầm. Đồng thời nó muốn định vị xem âm thanh kia thực sự có phải phát ra từ phía sân trước hay không.
Hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Thùy lại lần nữa nhìn ra bên ngoài qua khe cửa sổ. Lần này thì rất nhanh nó đã thấy ngoài kia có một cái bóng đang chật vật lôi kéo một vật gì đó ở đầu hiên nhà.
Thùy như nín thở theo dõi theo từng hành động của cái bóng kì lạ kia. Bỗng nhiên cái bóng đó dừng lại một lúc lâu. Thùy vừa căng tròn mắt để nhìn vừa thấp thỏm chờ đợi hành động tiếp theo của cái bóng đen kia.
Một tiếng cạch lớn bất ngờ vang lên phá vỡ sự im lặng mấy giây trước đó. Thùy bỗng giật mình khi thấy bà ngoại xuất hiện. Hóa ra là bà đang kéo chiếc ghế bành bằng tre mà ngày thường bà rất yêu thích ở trong góc hiên ra. Thảo nào mà cứ có tiếng lạch cạch mãi không dứt.
Thùy tò mò nhìn thêm một lúc nữa. Nó không hiểu tại sao giờ này muộn như thế rồi mà bà nó lại đi lấy ghế ra giữa sân ngồi. Hay là bà bị mất ngủ? Có khi là thế rồi.
Thế rồi Thùy khẽ thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm rồi nằm xuống giường, trong lòng nó khẽ nhủ thầm may mà không phải là trộm. Nếu không chắc nó với bà đêm nay không biết phải xoay sở làm sao. Vì tầm này người làng đều đã ngủ hết cả rồi. Có cầu chắc cũng chả ai đến cứu kịp.
Nằm được một lúc nó lại thấy trong lòng cứ bất an mãi không thôi nên nhổm người dậy thêm một lần nữa rồi nhìn ra ngoài cửa sổ như muốn chắc chắn rằng mình không hề nhìn nhầm. Thấy bà vẫn đang ngồi ở ngoài sân thì nó mới an tâm nằm xuống lần nữa.
Nhưng mà lạ thật đấy! Có mất ngủ thì cũng không đến mức phải ra ngoài ngồi lúc muộn như thế chứ. Vả lại ngày thường cứ vào tầm giờ này là bà đã ngủ từ lâu rồi cơ mà. Sao hôm nay lại mất ngủ rồi ra ngoài sân ngồi làm gì thế không biết.
Mà khoan đã, rõ ràng trước lúc về phòng mình nó đã luôn túc trực bên giường của bà để đợi bà ngủ rồi mới về cơ mà. Sao bây giờ bà lại ra ngồi ở ngoài sân rồi?
"Ngoài trời thì đang nổi gió lớn, bà ra ngoài mà lại không mặc áo ấm thế kia thì có khi lại ốm mất." Thùy nghĩ thầm trong bụng rồi tặc lưỡi đứng dậy đi xuống khỏi giường.
Thùy đi sang mở cửa phòng của bà rồi bước vào. Lần sờ mãi mới tìm thấy được cái công tắc bật đèn ở trên tường.
Đèn vừa sáng lên Thùy ngay lập tức tá hỏa khi nhìn thấy cửa sổ ở phòng bà bị mở toang ra bên ngoài, trên giường dưới đất đâu đâu cũng là quần áo, giấy tờ đủ các loại.
Ở chỗ chiếc bàn trong góc phòng Thùy còn thấy có mấy cái hộp gỗ nâu bằng trầm mà bà rất quý được lót lụa đỏ ở bên trong đang nằm lăn lóc trên bàn dưới đất. Có mấy cái hộp còn bị mở bung ra. Có thể thấy rõ ở bên trong vẫn còn mấy sợi dây chuyền vàng, vòng lắc bạc, nhẫn đang nằm lăn lóc trên mặt bàn, dưới mặt đất.
Nhìn khung cảnh bây giờ ở trong phòng thật hỗn độn. Nó hệt như vừa bị xáo trộn hết lên vậy. Có chút... có chút giống với bị trộm ghé thăm! Nhưng đời nào có trộm thấy vàng mà không lấy chứ. Kiểu này chắc lại do bà của Thùy làm rồi.
Nhưng không kịp nghĩ thêm gì nhiều, Thùy lấy vội một cái áo khoác trên móc treo xuống rồi chạy ra sân để đưa cho bà ngoại.
Thế nhưng khi ra đến nơi rồi thì ở ngoài sân lại tuyệt nhiên chẳng thấy bóng dáng bà đâu nữa. Cái ghế bành bằng tre vẫn còn nằm ở giữa sân. Thùy khẽ nuốt nước bọt một cái rồi nhìn khắp xung quanh nhưng vẫn không thấy bà mình ở đâu.
"Bà ơi?". Thùy khẽ lên tiếng gọi nhưng qua một hồi lâu vẫn không thấy có tiếng trả lời.
Trong lòng nó lúc này bỗng dâng lên một cỗ cảm giác sợ hãi không nói thành lời. Khóe mắt cũng bắt đầu rưng rưng nước mắt vì không kiềm được lòng. Nó sợ! Sợ bà đi ra ngoài rồi gặp chuyện thì nó có chết cũng không hết được tội. Nó lại càng sợ sẽ mất đi người bà mà nó yêu quý nhất. Người mà nó luôn hết mực kính trọng trong cuộc đời của mình.
Bởi vì bà luôn là người ở bên động viên nó những lúc nó yếu đuối nhất. Cho nó cảm nhận được tình thương của gia đình thực sự là như thế nào. Đối với nó, bà ngoại là tất cả của nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.